Tịch Tổng Cực Ngược Vợ Yêu
-
C49: Ra sức dụ dỗ
" Trở lại vấn đề lúc nãy, anh nói Trạch Thi Nhã không phải người của anh cài vào đúng không? ". - Cô khoanh hai tay lại, khuôn mặt khôi phục trạng thái lạnh lùng hỏi lại hắn một lần nữa.
Hắn chớp chớp mắt đáp lại: " Ừ ".
" Cô ta là gì của anh? ".
" Tự dưng hôm nay cô hỏi tôi nhiều thế nhỉ? ". - Gương mặt lạnh lùng tiến lại gần cô, khoé miệng cong lên với vẻ đầy châm chọc.
" Ha…tôi tò mò bởi vì cô ta theo anh đến tận thành phố A, nếu không phải tình nhân thì là cấp dưới của anh còn gì? ". - Khi nói ra câu này, cô không biết giọng mình chua đến mức nào. Được rồi, cô biết đáp án rồi. Trạch Thi Nhã là người của hắn, sâu xa hơn thì là phụ nữ của hắn. Không hiểu sao ý nghĩ này luôn quanh quẩn trong đầu cô. Trong lòng cơ hồ cảm giác khó chịu. Tuy rằng ở trước mặt hắn, cô luôn tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn đến mấy thì vẫn không thể tránh khỏi trái tim tổn thương, đau đớn, tan nát…
Cũng đúng, hắn không hề yêu cô chút nào…
Cô đang chờ đợi điều gì chứ!?.
Cái con mẹ nó, thật muốn bùng cơn bực tức trong lòng mà!!!
Nghĩ là làm, cô không sợ tên lạnh lùng băng giá nào đó nữa, chưa kịp để hắn trả lời lại cô đã hướng phía anh mà gào lên: " Đờ cờ mờ anh, chính nhờ cô ta mà anh trai tôi bị đuổi việc đấy!!! ".
Tịch Nam Dạ: “…”
…
Đây là lần thứ 2, cô chửi thẳng vào mặt hắn. Thế nhưng, điều lạ lùng ở đây hắn không hề tức giận tí nào, ngược lại còn vỡ lẽ ra nhìn cô. Quen biết Vân Khê đã lâu, hắn không biết cô còn có bộ mặt này đấy. Cô nhóc này được giáo dưỡng rất tốt từ cách ăn nói cho đến lễ phép, vậy mà tối nay…
Thật khiến hắn mở mang tầm mắt!
Sau khi chửi xong, cô cảm thấy dễ chịu đến dễ sợ, cả người dựa vào lưng ghê thoải mái thở một hơi dài, giống như suốt thời gian qua phải chịu đựng không thể bộc phát thì hôm nay chính thức được giải toả!.
“…”
Tịch Nam Dạ đưa cô trở về nhà, suốt cả quãng đường không ai nói một câu nào, Tịch Nam Dạ lặng lẽ quan sát Vân Khê. Cô gái đang quay lưng về phía hắn chỉ một mực chú ý đến dòng người qua lại trước mặt cô. Hắn thoáng nhướng mày, không nói một lời nào chỉ tập trung lái xe.
Thành phố A không hiện đại như thành phố X, cũng không sầm uất như thành phố S. Từng dòng xe cộ đi qua, con đường cũng không lớn lắm. Dường như Vân Khê không có tâm tình ngắm phong cảnh đường phố, trong đầu cô là một mớ hỗn độn, một mớ phiền não thật khiến con ngươi trĩu nặng, đầu tựa vào cửa kính, ký ức thơ ấu lại ùa về. Từ nhỏ đến lớn cô đã quen được hưởng thụ cả về vật chất và tinh thần, lớn lên chút cô ước được có cuộc sống an lành, không lo xa không lo nghĩ,…
Mệt mỏi nhắm mắt lại. Chưa bao giờ cô muốn thời gian trôi nhanh như lúc này. Hiện tại ngồi trên xe hắn, cảm giác thời gian trôi thật chậm hoặc do cô quá mệt mỏi nên cảm thấy thế, cô thầm mong hắn lái nhanh lên chút và cứ thế, cứ thế…không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi.
Chiếc xe Ferrari dừng ở khu phố đi bộ. Vì nhà của cô ở trong khu phố đi bộ nên xe của hắn không thể đi vào được. Hắn cởi nút dây an toàn ra cho cô là vừa lúc cô tỉnh dậy.
Vì cô vừa tỉnh dậy nên đầu óc còn đang mơ hồ, đôi mắt mơ màng men theo cánh tay mở cửa xe ra, vừa đặt chân xuống xe thì bàn chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống. Cũng may Tịch Nam Dạ gấp gáp chạy lại đỡ cô dậy, ôm chặt cô vào lòng. Cô tỉnh táo hơn đôi chút, ngước lên thấy xương hàm góc cạnh nam tính với vẻ đẹp đầy tinh tế đập thẳng vào mắt cô…
Cô phải nín thở kiềm chế bản thân không được mê trai…
" Dừng đến đây là được rồi, tôi biết tự đi bộ về! ". - Cô mở miệng nói, âm thanh vừa ngủ dậy có phần khàn khàn nhưng rất dễ nghe. Cô đưa tay đẩy hắn ra khỏi người mình, thế nhưng hắn không những không nghe lời càng ôm chặt cô hơn.
" Cô quên rằng đang trong giai đoạn mùa thu sao?. " - Hắn dịu dàng nói bên tai cô: " Buổi tối rất dễ bị lạnh để tôi ôm cô chút! "
“…”
Thấy hắn ân cần, chu đoán như này. Cô không khỏi hoài nghi liệu hắn có vấn đề hay không!?. Từ ngày gặp lại ở thành phố A, hắn đối với cô thật đỗi nhẹ nhàng khiến cô cảm giác bị " thụ sủng nhược kinh " vậy!!!.
Không thể tránh khỏi " móng vuốt " của hắn đành để hắn ôm đi vậy.
Hắn ôm cô đi vào con phố đi bộ tấp nập người qua lại. Vì cô cao m61 còn hắn cao m86 nên bóng dáng hai người được người qua đường hết sức chú ý, thậm chí còn có người nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ, phải nói giá trị nhan sắc của người nam và người nữ đều cao làm cho biết bao người khác phải ghen tị. Giống như hai người họ cùng bước từ truyện tranh ra vậy!.
Nhưng mà…bị mọi người nhìn suốt như vậy, cô không khỏi không ngại đến mức đỏ mặt!
" Hay là…anh dừng ở đoạn này đi, tôi tự về là được…".
Chưa kịp nói xong, cô đã bị kéo đi!
Hắn kéo cô vào ngõ nhỏ không người, bên trong tối đen chỉ có vài ánh sáng lập loè chiều xuống hai cơ thể đang không ngừng ôm chặt nhau…
À không, là tên Tịch Nam Dạ ôm chặt cô mới đúng!
Không những thế, hắn còn hôn cô?.
Đôi mắt cô trừng lớn, bàn tay đặt trên cơ ngực rắn chắc cố gắng đẩy hắn ra, ngược lại hắn không thuận theo, cánh tay đặt ở eo càng ôm chặt cô hơn. Nụ hôn lần này mang tính nhẹ nhàng chứ không mạnh như vũ bão giống như lần trước!
Được một lúc lâu sau, hắn thả cô ra, cánh tay có khung xương rắn chắc vẫn ôm chặt lấy vong eo tinh tế, mềm mại. Tịch Nam Dạ bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong rừng, cô có hỏi hắn mối quan hệ giữa hắn và Trạch Thi Nhã là gì, trong lúc vẻ mặt cô còn ngây ngô thì hắn đã cúi xuống, đôi mắt ôn nhu trả lời cô: " Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, cô ta chỉ là cấp dưới của tôi! "
" Hả!? ". - Cô chưa hiểu anh vừa nói gì, vài giây sau mới ngợ ra.
" Tôi đến thành phố A vì công việc, tôi hoàn toàn không biết cô ta đến thành phố này ". - Bàn tay hắn nâng lên vuốt nhẹ mái tóc cô, " Còn chuyện cô ta phá anh cô tôi hoàn toàn không biết! "
Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: " Vân Khê đến chỗ tôi làm việc đi, làm trợ lý của tôi ".
" Tôi từ chối! ". - Cô thẳng thắn trừng mắt với hắn.
" Được, tôi không ép cô! " - Hắn nở nụ cười tà, khoé mắt nheo lại như muốn châm chọc cô: " Tôi không ép cô phải theo tôi. Nhưng bây giờ cô quên rồi sao?. Anh cô và cô dù có làm công ăn lương cho người khác thì vẫn kiếm đủ tiền được sao?. Một mình cô làm chủ quán trà sữa có thể trả hết nợ được sao? ".
Lời của anh nói khiến cô thoáng cứng đờ ra giây lát.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô. Biết rõ cô đang đắn đo cái gì, cũng biết hiện tại tâm tình cô rất phức tạp. Bàn tay hắn nắm lấy bả vai của cô, nhẹ giọng nói: " Tôi cho cô 3 ngày suy nghĩ, sau 3 ngày cô phải đến tìm tôi cho tôi câu trả lời thoả đáng ". - Nói đến đây, bàn tay hắn đặt lên má của cô xoa nhẹ: " Cô nên biết Tập đoàn Tịch thị chúng tôi lương cao đến mức nào, chế độ hậu hĩnh cực kỳ tốt! ".
Hắn chớp chớp mắt đáp lại: " Ừ ".
" Cô ta là gì của anh? ".
" Tự dưng hôm nay cô hỏi tôi nhiều thế nhỉ? ". - Gương mặt lạnh lùng tiến lại gần cô, khoé miệng cong lên với vẻ đầy châm chọc.
" Ha…tôi tò mò bởi vì cô ta theo anh đến tận thành phố A, nếu không phải tình nhân thì là cấp dưới của anh còn gì? ". - Khi nói ra câu này, cô không biết giọng mình chua đến mức nào. Được rồi, cô biết đáp án rồi. Trạch Thi Nhã là người của hắn, sâu xa hơn thì là phụ nữ của hắn. Không hiểu sao ý nghĩ này luôn quanh quẩn trong đầu cô. Trong lòng cơ hồ cảm giác khó chịu. Tuy rằng ở trước mặt hắn, cô luôn tỏ ra lạnh lùng, cứng rắn đến mấy thì vẫn không thể tránh khỏi trái tim tổn thương, đau đớn, tan nát…
Cũng đúng, hắn không hề yêu cô chút nào…
Cô đang chờ đợi điều gì chứ!?.
Cái con mẹ nó, thật muốn bùng cơn bực tức trong lòng mà!!!
Nghĩ là làm, cô không sợ tên lạnh lùng băng giá nào đó nữa, chưa kịp để hắn trả lời lại cô đã hướng phía anh mà gào lên: " Đờ cờ mờ anh, chính nhờ cô ta mà anh trai tôi bị đuổi việc đấy!!! ".
Tịch Nam Dạ: “…”
…
Đây là lần thứ 2, cô chửi thẳng vào mặt hắn. Thế nhưng, điều lạ lùng ở đây hắn không hề tức giận tí nào, ngược lại còn vỡ lẽ ra nhìn cô. Quen biết Vân Khê đã lâu, hắn không biết cô còn có bộ mặt này đấy. Cô nhóc này được giáo dưỡng rất tốt từ cách ăn nói cho đến lễ phép, vậy mà tối nay…
Thật khiến hắn mở mang tầm mắt!
Sau khi chửi xong, cô cảm thấy dễ chịu đến dễ sợ, cả người dựa vào lưng ghê thoải mái thở một hơi dài, giống như suốt thời gian qua phải chịu đựng không thể bộc phát thì hôm nay chính thức được giải toả!.
“…”
Tịch Nam Dạ đưa cô trở về nhà, suốt cả quãng đường không ai nói một câu nào, Tịch Nam Dạ lặng lẽ quan sát Vân Khê. Cô gái đang quay lưng về phía hắn chỉ một mực chú ý đến dòng người qua lại trước mặt cô. Hắn thoáng nhướng mày, không nói một lời nào chỉ tập trung lái xe.
Thành phố A không hiện đại như thành phố X, cũng không sầm uất như thành phố S. Từng dòng xe cộ đi qua, con đường cũng không lớn lắm. Dường như Vân Khê không có tâm tình ngắm phong cảnh đường phố, trong đầu cô là một mớ hỗn độn, một mớ phiền não thật khiến con ngươi trĩu nặng, đầu tựa vào cửa kính, ký ức thơ ấu lại ùa về. Từ nhỏ đến lớn cô đã quen được hưởng thụ cả về vật chất và tinh thần, lớn lên chút cô ước được có cuộc sống an lành, không lo xa không lo nghĩ,…
Mệt mỏi nhắm mắt lại. Chưa bao giờ cô muốn thời gian trôi nhanh như lúc này. Hiện tại ngồi trên xe hắn, cảm giác thời gian trôi thật chậm hoặc do cô quá mệt mỏi nên cảm thấy thế, cô thầm mong hắn lái nhanh lên chút và cứ thế, cứ thế…không biết từ lúc nào cô đã ngủ thiếp đi.
Chiếc xe Ferrari dừng ở khu phố đi bộ. Vì nhà của cô ở trong khu phố đi bộ nên xe của hắn không thể đi vào được. Hắn cởi nút dây an toàn ra cho cô là vừa lúc cô tỉnh dậy.
Vì cô vừa tỉnh dậy nên đầu óc còn đang mơ hồ, đôi mắt mơ màng men theo cánh tay mở cửa xe ra, vừa đặt chân xuống xe thì bàn chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống. Cũng may Tịch Nam Dạ gấp gáp chạy lại đỡ cô dậy, ôm chặt cô vào lòng. Cô tỉnh táo hơn đôi chút, ngước lên thấy xương hàm góc cạnh nam tính với vẻ đẹp đầy tinh tế đập thẳng vào mắt cô…
Cô phải nín thở kiềm chế bản thân không được mê trai…
" Dừng đến đây là được rồi, tôi biết tự đi bộ về! ". - Cô mở miệng nói, âm thanh vừa ngủ dậy có phần khàn khàn nhưng rất dễ nghe. Cô đưa tay đẩy hắn ra khỏi người mình, thế nhưng hắn không những không nghe lời càng ôm chặt cô hơn.
" Cô quên rằng đang trong giai đoạn mùa thu sao?. " - Hắn dịu dàng nói bên tai cô: " Buổi tối rất dễ bị lạnh để tôi ôm cô chút! "
“…”
Thấy hắn ân cần, chu đoán như này. Cô không khỏi hoài nghi liệu hắn có vấn đề hay không!?. Từ ngày gặp lại ở thành phố A, hắn đối với cô thật đỗi nhẹ nhàng khiến cô cảm giác bị " thụ sủng nhược kinh " vậy!!!.
Không thể tránh khỏi " móng vuốt " của hắn đành để hắn ôm đi vậy.
Hắn ôm cô đi vào con phố đi bộ tấp nập người qua lại. Vì cô cao m61 còn hắn cao m86 nên bóng dáng hai người được người qua đường hết sức chú ý, thậm chí còn có người nhìn họ bằng ánh mắt hâm mộ, phải nói giá trị nhan sắc của người nam và người nữ đều cao làm cho biết bao người khác phải ghen tị. Giống như hai người họ cùng bước từ truyện tranh ra vậy!.
Nhưng mà…bị mọi người nhìn suốt như vậy, cô không khỏi không ngại đến mức đỏ mặt!
" Hay là…anh dừng ở đoạn này đi, tôi tự về là được…".
Chưa kịp nói xong, cô đã bị kéo đi!
Hắn kéo cô vào ngõ nhỏ không người, bên trong tối đen chỉ có vài ánh sáng lập loè chiều xuống hai cơ thể đang không ngừng ôm chặt nhau…
À không, là tên Tịch Nam Dạ ôm chặt cô mới đúng!
Không những thế, hắn còn hôn cô?.
Đôi mắt cô trừng lớn, bàn tay đặt trên cơ ngực rắn chắc cố gắng đẩy hắn ra, ngược lại hắn không thuận theo, cánh tay đặt ở eo càng ôm chặt cô hơn. Nụ hôn lần này mang tính nhẹ nhàng chứ không mạnh như vũ bão giống như lần trước!
Được một lúc lâu sau, hắn thả cô ra, cánh tay có khung xương rắn chắc vẫn ôm chặt lấy vong eo tinh tế, mềm mại. Tịch Nam Dạ bỗng nhiên nhớ lại lúc ở trong rừng, cô có hỏi hắn mối quan hệ giữa hắn và Trạch Thi Nhã là gì, trong lúc vẻ mặt cô còn ngây ngô thì hắn đã cúi xuống, đôi mắt ôn nhu trả lời cô: " Tôi và cô ta không có quan hệ gì cả, cô ta chỉ là cấp dưới của tôi! "
" Hả!? ". - Cô chưa hiểu anh vừa nói gì, vài giây sau mới ngợ ra.
" Tôi đến thành phố A vì công việc, tôi hoàn toàn không biết cô ta đến thành phố này ". - Bàn tay hắn nâng lên vuốt nhẹ mái tóc cô, " Còn chuyện cô ta phá anh cô tôi hoàn toàn không biết! "
Hắn ngừng lại một chút, sau đó nói tiếp: " Vân Khê đến chỗ tôi làm việc đi, làm trợ lý của tôi ".
" Tôi từ chối! ". - Cô thẳng thắn trừng mắt với hắn.
" Được, tôi không ép cô! " - Hắn nở nụ cười tà, khoé mắt nheo lại như muốn châm chọc cô: " Tôi không ép cô phải theo tôi. Nhưng bây giờ cô quên rồi sao?. Anh cô và cô dù có làm công ăn lương cho người khác thì vẫn kiếm đủ tiền được sao?. Một mình cô làm chủ quán trà sữa có thể trả hết nợ được sao? ".
Lời của anh nói khiến cô thoáng cứng đờ ra giây lát.
Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô. Biết rõ cô đang đắn đo cái gì, cũng biết hiện tại tâm tình cô rất phức tạp. Bàn tay hắn nắm lấy bả vai của cô, nhẹ giọng nói: " Tôi cho cô 3 ngày suy nghĩ, sau 3 ngày cô phải đến tìm tôi cho tôi câu trả lời thoả đáng ". - Nói đến đây, bàn tay hắn đặt lên má của cô xoa nhẹ: " Cô nên biết Tập đoàn Tịch thị chúng tôi lương cao đến mức nào, chế độ hậu hĩnh cực kỳ tốt! ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook