Tịch Thiếu Phúc Hắc Bá Sủng Vợ
Chương 35: Anh họ, không thấy chị dâu đâu

Những người khác cũng lộ ra nụ cười hung ác, có người thầm kêu: “Khoản tốt này, cậu nhớ phải đền bù mình nha!”

Cảnh Thiên cũng lộ ra vẻ mặt đương nhiên.

“Mấy người bỏ thuốc trong rượu!” Tiêu Tiệp cắn răng tức giận nói, đều do cô quá bất cẩn, cô muốn la lên, nhưng mà giọng nói giống như bị thứ gì đó chặn lại, không phát ra được bất cứ âm thanh gì.

“Người đẹp, bây giờ mới phát hiện ra, muộn rồi, tối nay anh sẽ đối xử với em thật tốt!” Cảnh Thiên ở bên tai cô lặng lẽ nói, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng đôi tình nhân đang mập mờ, cũng không để ý đến.

Tịch Yên Nhiên đi dạo trong tiệc rượu mấy vòng, nhưng vì nơi này quá rộng, cô làm thế nào cũng không tìm thấy chị dâu, bây giờ gọi điện cũng không thấy ai bắt máy, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì hay không. Nôn nóng đến muốn khóc, đều tại cô, nếu chị dâu xảy ra chuyện gì, anh họ còn không lột da cô!

Bên này bỗng nhiên Tịch Âu Minh cảm thấy tim đập rất nhanh, trong lòng bỗng xuất hiện một cảm giác lo sợ, đây là việc từ trước đến nay chưa từng có!

“Sao thế?” Tả Huyền Dạ lập tức cảm giác thấy cảm xúc của anh không đúng, hỏi.

Tịch Âu Minh lắc đầu đặt ly rượu xuống, vừa định nói chuyện, đã nghe thấy có người gọi anh.

“Anh họ!”

Bỗng nhiên bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, vừa ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt khóc lóc thảm thiết của Tịch Yên Nhiên.

Lông mày Tịch Yên Nhiên nhíu chặt, thấy Tịch Yên Nhiên ở đây cũng biết là sẽ không có chuyện tốt, quả nhiên một câu nói của Tịch Yên Nhiên làm hồn vía anh cũng muốn bay đi.

“Anh họ, không thấy chị dâu đâu!”

Những người đứng ở đó, đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có người vui vẻ có người buồn, Kiều Đại Tâm chính là người vui vẻ kia.

Trong phòng giám sát.

Những người chịu trách nhiệm trong bữa tiệc đứng đây đều run rẩy, đặc biệt là người phụ trách bữa tiệc, trong giới thượng lưu Tịch Âu Minh rất có tiếng tăm, sức ảnh hưởng lớn thế nào, không phải ông không biết. Bây giờ lại có người bắt cóc người vị này quan tâm, đây không phải là không để bọn họ sống yên sao!

“Vì khoảng thời gian Tịch tiểu thư nói khá lâu, tạm thời rất khó tìm ra người Tịch Thiếu muốn tìm.” Người giám sát đánh bạo nói. Tra xét cũng không không phải việc dễ dàng, mỗi một phút mỗi một giây đều có người đang đi lại, tra xét từng điểm, vừa mất thời gian, lại không thể tìm ra ngay được, nghe nói người Tịch Thiếu tìm ở một mình, anh làm thế nào cũng không tìm được!

“Tiếp tục tìm!” Có thể hình dung ra Tịch Âu Minh cắn răng nghiến lợi nói ra những lời này, bây giờ cả người anh toát ra vẻ âm u và tức giận, làm cho hai người Tả Huyền Dạ và Kim Huyền có hơi sợ hãi.

“Âu Minh, đừng quá lo lắng, người chúng ta phái đi, đã phong tỏa các lối đi, người cũng không đi xa được, có thể vẫn ở trong tòa nhà này.” Tả Huyền Dạ bình tĩnh phân tích nói.

Mặc dù Kim Huyền chưa nhìn thấy vợ Tịch  u Minh, thế nhưng lúc này cũng biết một chuyện, Tịch Âu Minh đối với vợ mình, nhất định quan tâm đến tận xương tủy. Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dạng Tịch Âu Minh mất khống chế như thế, trong mấy người bọn họ, Tịch Âu Minh thường là người sáng suốt nhất bình tĩnh nhất.

Nhưng mà vừa nãy, Tịch tiểu thư chạy đến nói, không tìm thấy chị dâu, bộ dạng khiếp sợ mất khống chế kia, suýt nữa thì lật tung nơi này lên.

Cuối cùng Tịch Yên Nhiên cũng không nhịn được khóc lên, đều tại cô! Đều tại cô! Nếu như không phải do cô ham chơi, làm lạc mất chị dâu, thì bây giờ mọi người cũng không phải vất vả tìm kiếm!

“Tịch tiểu thư cũng đừng quá lo sợ, tin rằng rất nhanh có thể tìm thấy chị dâu cô.” Kim Huyền không chịu được nhất là phụ nữ khóc trước mặt anh, bây giờ nhìn dáng vẻ khóc thút thít của Tịch Yên Nhiên, cũng đủ làm cho lòng anh mềm nhũn.

Vừa nói xong, đã thấy hai thủ hạ chạy đến, lập tức hỏi: “Thế nào? Có manh mối gì không?”

Tịch Âu Minh cũng nhìn lại, ánh mắt sắc bén u ám, thật là làm hai vệ sĩ kinh sợ, thấp thỏm nói: “Các lối ra đều phong tỏa, cũng đã hỏi mọi người xung quanh, ai cũng nói không nhìn thấy người trong hình. Nhưng mà...”

“Không cần nhưng mà, mau nói...” Yên Nhiên vội cắt ngang, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của anh họ, theo bản năng liền trốn sau lưng Kim Huyền, anh họ thật dọa người!

“Chúng tôi vừa thăm dò phía trước, thấy dáng vẻ bọn họ có hơi do dự, nhưng cũng không chắc chắn đã gặp người trong ảnh chưa.”

“Lập tức dẫn tôi đến đó!”

Những người khác còn chưa kịp phản ứng, xhir thấy bóng người thon dài biến mất ở cửa.

__

Nói về Cảnh Thiên thật ra là muốn lái xe đưa người đẹp đến địa bàn của mình lúc đó muốn làm gì thì làm, nhưng mà không biết vì sao, các lối đi có nhiều vệ sĩ và người gác cổng, có lẽ trong tiệc rượu xảy ra chuyện gì đó.

Thế này làm anh khó mà mang người đẹp ra ngoài, ngộ nhỡ bị người khác vặn hỏi, vậy thì hỏng rồi. Vì vậy anh liền mở một phòng trong tiệc rượu, mang người đẹp vào.

Ý thức của Tiêu Tiệp đã có chút hỗn loạn, dù mơ hồ biết chỗ này là nơi nguy hiểm, nhưng cô vẫn không có cách nào chống cự được nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể. Nhíu chặt lông mày, một tay lôi kéo váy trên người, trong miệng lầm bầm kêu nóng.

Cảnh Thiên đỏ mắt nhìn mỹ sắc, ánh mắt quyến rũ như tơ, môi đỏ mọng khuê gợi bởi vì nóng mà lúc đóng lúc mở, anh không nhịn được nuốt một ngum nước bọt, đã gặp rất nhiều phụ nữ, nhưng không có người nào có thể so với người trong ngực, vô cùng xinh đẹp vô cùng quyến rũ!

“Người đẹp ngoan nào, anh lập tức sẽ làm cho em thoải mái!”

Cảnh Thiên cẩn thận đặt người lên giường, xẹt một tiếng đã xé bộ váy trên người cô ra, lộ ra áo lót màu hồng và nơi mềm mại trắng nõn.

Oanh một tiếng, một màn trấn động, cửa bị người tàn nhẫn đạp vỡ.

Trong lòng Cảnh Thiên tức giận, đang muốn phát tác tức giận với người ở cửa, lại dám làm hỏng chuyện tốt của anh, nhưng vừa ngẩng đầu lên, đã thấy một khuôn mặt tuấn tú quen thuộc, trong lòng cả kinh, nghĩ thầm tại sao anh ấy lại ở chỗ này.

“Thế nào? Anh họ, lại tự mình đến đón em, đúng là làm cho em thụ sủng nhược kinh!” Còn chưa nói xong, đã bị một quyền của Tịch Âu Minh đấm cho ngã xuống đất, lực đạo rất mạnh, khóe miệng anh nhếch lên một cái, máu tươi liền tràn ra.

Tịch Âu Minh sớm đã nhanh chóng cởi áo khoác xuống, che cho người trên giường, sau đó ôm lên. Lại nhìn thấy người dưới đất, thì lông mày nhíu lại cố gắng nhẫn nhịn ý muốn giết người!

“Cậu lại dám đụng vào cô ấy!”

Cảnh Thiên vừa giận vừa sợ, chịu đựng nhưng vẫn không cam lòng nói: “Tại sao không được đụng ,không phải chỉ là một người phụ nữ sao! Nếu anh họ muốn, em tìm cho anh tám người mười người!”

Ánh mắt Tịch Âu Minh âm u, nếu như không phải đang ôm người trong ngực, thì bây giờ anh không dám cam đoan sẽ không phế người trước mặt.

“Anh! Sao anh có thể nói chị dâu như thế! Chị ấy là vợ của anh họ!” Yên Nhiên vừa chạy đến nghe thấy lời này của Cảnh Thiên, kinh hãi nói.

Mọi người bừng tỉnh, hóa ra người này là em họ Tịch Âu Minh, anh ruột Tịch Yên Nhiên! Chẳng trách gọi Tịch Âu Minh là anh họ, nhưng mà hai người là họ hàng, sao vẻ ngoài lại chênh lệch như thế!

Nếu như nói Tịch Âu Minh sinh ra đã tuấn tú, thì Cảnh Thiên lại quá bình thường. Mặc dù lông mà có cút giống Tịch Âu Minh, nhưng mà ngũ quan, không có gì đặc biệt, chỉ có thể dùng hai chữ bình thường để hình dung. Nhưng vì sao dáng vẻ Tịch Yên Nhiên lại xinh đẹp như thế? Gien nhà này thật đúng là khó hiểu.

Tịch Cảnh Thiên bỗng nhiên giống như bị người đâm một nhát, ngã ngồi trên đất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương