Chỉ trong nháy mắt đã đến cuối năm, dù không muốn thì vẫn phải về kinh. Quan viên quần thần cũng chẳng có việc gì khi năm hết tết đến, còn Hoàng đế thì lại bận bịu đủ loại lễ mừng rườm rà khác nhau, cúng bái tổ tông rồi tế trời... Lại thêm thông lệ mấy năm gần đây, Hoàng đế sẽ tự tay viết chữ "Phúc" ban thưởng cho các đại thần. Hôm nay Hoàng đế vừa đi tế tổ từ Thái miếu trở về, bỏ ra chút sức lực đã viết được hơn mười chữ "Phúc".

Lâm Lang từ phòng ngự trà đi tới, thấy thái giám cầm từng tờ phẩy lên phẩy xuống cho khô mực, trông rất buồn cười. Chợt nghe Triệu Xương gọi nàng đến bảo: "Thái hậu sai người tới, chỉ đích danh cô nương đến đó một chuyến."

Nàng không biết có chuyện gì, nhưng là Thái hậu gọi nên nàng vội vã đi. Đi vào noãn các, Thái hậu đang dựa vào cái gối lớn trên tràng kỉ. Người mặc một bộ áo gấm màu xanh lục có thêu ẩn hiện hoa văn chữ thọ. Một vị phu nhân mặc áo gấm hồng, hoa văn bươm bướm, trên đầu có gài hai chiếc trâm bằng ngọc bích nạm vàng, phía đầu được gắn một viên ngọc trai buông thõng, hiện ra vẻ đẹp đẽ quý phái. Nàng đang nghiêng người chơi bài cùng Thái hậu. Tuy Lâm Lang không biết nàng ấy, nhưng nhìn trang phục cũng có thể đoán được đây là Đồng Quý Phi. Nàng quỳ xuống, cung kính hành lễ: "Nô tì thỉnh an Thái hậu." Dập đầu xong, ngừng một lát rồi nói tiếp: "Nô tì thỉnh an quý phi." Lại dập đầu thêm lần nữa.

Thái hậu liếc nhìn nàng, hỏi: "Ngươi chính là Lâm Lang? Họ gì?" cũng không hề cho nàng đứng lên, nàng cứ quỳ như vậy mà trả lời: "Bẩm Thái hậu, nô tì họ Vệ." Thái hậu chầm chậm rút một quân bài, trên mặt không lộ chút ý tứ gì, liếc nàng một lần: "Mấy ngày nay Hoàng đế ở Nam Uyển làm gì khi rảnh rỗi?"

Lâm Lang đáp: "Bẩm Thái hậu, nô tì hầu hạ trà nước, chỉ biết là Vạn Tuế Gia có lúc thì viết chữ, có lúc ngồi đọc sách. Còn làm gì nữa thì nô tì không biết."

Thái hậu cười lạnh lùng: "Vậy Hoàng đế không cưỡi ngựa à?" Lâm Lang đã biết có chuyện gì không ổn, bây giờ thấy Thái hậu hỏi nàng như vậy, chỉ đành trả lời: "Vạn Tuế Gia cũng có ra ngoài cưỡi ngựa dạo quanh." Thái hậu lại cười, mắt vẫn dán vào quân bài, cùng không nói chuyện nữa. Trong điện vốn yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng lá bài thi thoảng đập vào nhau phát ra tiếng.

Nàng quỳ ở nơi đó rất lâu, tuy dưới mặt đất cũng có lò sưởi ấm nóng, nhưng đá cứng như vậy, quỳ đến lúc này hai đầu gối nàng đã đau đến tê dại. Đồng Quý Phi bắt đầu thấy khó xử, gạt gạt quân bài rồi nói: "Hoàng ngạch nương, thần thiếp lại thua rồi. Thật sự không phải là đối thủ của người, hôm nay số hạt vàng này lại muốn hiếu kính lão nhân gia tiếp. Thần thiếp không có tiền đồ, xin người tha cho, đợi đến ngày mai thần thiếp luyện thêm vài lần rồi lại tới cùng chơi với người."

Thái hậu cười: "Thật đáng thương, ta cũng chẳng muốn thắng nữa. Chúng ta vẫn chơi tiếp." Đồng Quý Phi chẳng làm khác được, nàng liếc nhìn Lâm Lang một cái, Lâm Lang vẫn đang quỳ ở đó, bình thản và điềm tĩnh.

Lại nói tới Đồng Quý Phi đang cùng Thái hậu chơi bài, Thái hậu lạnh lùng dạy bảo Đồng Quý Phi: "Hiện giờ con là chủ của lục cung, mặc dù chưa lập vị Hoàng hậu, nhưng cũng nên ra uy trước, thế thì bề dưới mới không đến mức làm trái quy củ, làm ra mấy chuyện ngang ngược được."

Đồng Quý Phi liền đứng dậy, cung kính đáp một tiếng "Vâng". Thái hậu nói tiếp: "Ta chỉ nói vài câu mà thôi, con ngồi xuống đi." Lúc này Đồng Quý Phi mới nghiêng người ngồi xuống.

"Hoàng đế một ngày phải xử lý bao công việc, chuyện hậu cung tất nhiên không thể khiến người phải bận tâm thêm. Trong mười năm trở lại đây, hậu cung cũng coi như yên bình lặng sóng, không có việc gì quá loạn. Cứ như vậy lại khiến người ta lo lắng."

Đồng Quý Phi đáp: "Do thần thiếp bất tài, đã khiến Hoàng ngạch nương phải bận lòng."

Thái hậu nói: "Con ngoan, ta không trách con. Tính tình con yếu mềm, huống hồ con cũng chỉ có một đôi mắt, có thể nhìn thấu được bao nhiêu? Không chừng người ta làm ra muôn vàn việc sau lưng con." Rồi cầm lên một quân bài, đập một cái xuống mặt bàn, xong lại bốc lên một quân bài khác.

Lâm Lang quỳ đã lâu, đầu gối tê dại, nàng chỉ cúi đầu yên lặng. Qua một hồi lâu mới thấy Thái hậu cười khan: "Chẳng qua còn có ngạch nương quan sát thay cho các con, bao dung tha thứ cho lũ nịnh nọt dụ dỗ kia chỉ thêm sóng gió mà thôi. Hừ, ngày tiên đế vẫn còn, Thái hậu đối xử với chúng ta thế nào thì ngày nay ta cũng đối với các con y như vậy, đảm bảo cho các con mọi việc yên ổn." Đồng Quý Phi càng nghe càng ngượng ngùng, chỉ đành đáp: "Tạ Hoàng ngạch nương."

Đúng lúc này, thái giám tiến vào dập đầu bẩm: "Bẩm Thái hậu, bên Từ Ninh cung phái người tới, nói là Thái hoàng thái hậu cho truyền Lâm Lang."

Thái hậu giật mình, nhìn thấy Lâm Lang vẫn quỳ không nhúc nhích ở đó, ánh mắt như bình thường, nỗi bực dọc trong lòng bà cũng không phát ra được. Chán ghét vô cùng mà chẳng thể làm gì được, đành quay mặt đi, giọng đanh lại: "Thái hoàng thái hậu đã truyền gọi, sao còn không mau đi?"

Lâm Lang dập đầu, cung kính bẩm "vâng", nói xong thì gượng đứng dậy. Thế nhưng nàng quỳ đã lâu, hai chân mất cảm giác từ lâu. Nàng cắn răng, xoa bóp chân một chút rồi mới gắng đứng dậy. Thỉnh an một cái rồi nói: "Nô tì cáo lui." Thái hậu giận đầy bụng, "hừ" một tiếng, cũng chẳng đáp lời.

Nàng lui ra ngoài, bước chân phải cố lắm mới đi được vài bước. Vừa dừng lại đã có người đỡ nàng một bên, chính là thái giám tổng quản Thôi Bang Cát của Từ Ninh cung. Nàng nói nhỏ: "Đa tạ Thôi am đạt." Thôi Bang Cát cười cười: "Cô nương không cần khách khí."

Đi một quãng đường, máu mới bắt đầu lưu thông lại. Đến khi vào Từ Ninh cung, tiến đến noãn các, nàng hành lễ: "Nô tì thỉnh an Thái hoàng thái hậu." Ngừng một chút lại nói: "Nô tì thỉnh an Vạn Tuế Gia."

Thái hoàng thái hậu rất hiền từ, người nói: "Đứng dậy đi."

Nàng tạ ơn rồi đứng dậy, hai đầu gối đau ê ẩm, nàng hơi nhăn trán nhíu mày. Ngước lên thấy Hoàng đế đang nhìn mình, trong mắt có hiện lên sự lo lắng, nàng vội cụp mắt xuống cúi đầu.

Thái hoàng thái hậu nói: "Vừa rồi ta và Vạn Tuế Gia có nhắc tới chè hạnh nhân. Trong chè đó không biết được thêm những thứ gì khiến người ta thấy thoải mái vô cùng, vì vậy mới gọi ngươi đến hỏi một chút."

Lâm Lang thấy là Thái hoàng thái hậu gọi mình tới để hỏi một chuyện chẳng quan trọng chút nào liền hiểu ngay sự tình, nàng cung kính đáp: "Bẩm Thái hoàng thái hậu, trong chè hạnh nhân đó bỏ hơn mười vị: lạc, vừng, hoa hồng, hoa quế, nho khô... rồi xay với hạnh nhân. Sau cùng mới thêm sữa dê vào"

Thái hoàng thái hậu gật đầu: "Đúng là một món ăn tinh tế, nhất định phải là người tinh tế khéo léo mới nghĩ ra được nó." Lại nói tiếp: "Đến gần đây để ta nhìn một chút." Nàng đành bước lên vài bước, Thái hoàng thái hậu nắm bàn tay nàng, cẩn thận suy nghĩ một hồi mới mở miệng: "Thật hiếm có, đúng là một đứa bé nhanh nhẹn." Dừng một hồi rồi nói: "Lần trước Hoàng thượng sai ngươi tới đưa chè, ta vừa nhìn đã thấy thích, nhưng mà nhớ mãi không ra. Cứ băn khoăn không biết đã từng gặp qua ở đâu."

Tô Mạt Nhĩ đứng bên cạnh Thái hoàng thái hậu cười nói: "Thái hậu nhìn thấy đứa trẻ nào xinh đẹp đều cảm thấy vừa mắt. Hôm trước, Trắc phúc tấn mới nạp của Nhị gia tiến cung thỉnh an người, không phải người cũng bảo là vừa mắt đó sao? Có lẽ mỹ nhân trên thế gian này đều khiến người ta có cảm giác đôi ba phần quen thuộc." Hoàng đế cười: "Ma ma nói có lý."

Thái hoàng thái hậu lại nói vài câu với Hoàng đế, cuối cùng người bảo: "Ta mệt rồi, Hoàng thượng cũng bận bịu. Mau hồi cung đi."

Hoàng đế đứng dậy, thỉnh an rồi mỉm cười: "Tạ ơn Hoàng tổ mẫu." Thái hoàng thái hậu nở một nụ cười, nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này Hoàng đế mới quay đi.

Khi ngự giá trở lại cung Càn Thanh thì trời đã tối đen. Hoàng đế thay y phục, thấy chỉ còn Lâm Lang đứng trước mặt thì mới nói: "Không bị thương chứ?"

Nàng lắc đầu nhè nhẹ: "Thái hậu chỉ gọi nô tì đến hỏi mấy câu, cũng không làm khó xử nô tì." Hoàng đế thấy nàng không kể khổ, không đành lòng mà khẽ thở dài. Sau một hồi lâu mới nói: "Mặc dù Trẫm có cả giang sơn nhưng cũng không thể làm theo cảm tính được." Hoàng đế tháo dây ngọc bội hoa văn rồng đeo ở thắt lưng xuống: "Thứ này tặng nàng."

Trước mặt nàng là miếng ngọc bội màu xanh ngọc trong suốt, chạm vào thấy ấm áp. Trên bề mặt ngọc được khảm tứ hạnh (công, dung, ngôn, hạnh) tỉ mẩn, bề mặt ngọc có dòng chữ được viết bằng tơ vàng là "Tình thâm bất thọ, cường cực tắc nhục. Khiêm khiêm quân tử, ôn nhuận như ngọc."

Hoàng đế nói: "Trẫm nhất định sẽ nghĩ cách cho sự lâu dài của chúng ta."

Nàng nghe thấy hai chữ "lâu dài", trong lòng hơi chua xót, nàng gượng cười mà nói: "Lâm Lang hiểu." Hoàng đế nhìn nàng lại cảm thấy hơi buồn. Đúng lúc này, Kính Sự phòng mang tới những chiếc thẻ có thắt dây xanh lục ở đầu. Hoàng đế vẫn nhìn về phía nàng, nét mặt nàng luôn bình thản. Hắn cực kì không nỡ, không bằng lòng. Mệt mỏi chẳng muốn liếc mắt nhìn mấy tấm thẻ kia nữa, hắn tiện tay lật một cái. Miệng nói với nàng: "Hôm nay ngươi cũng mệt rồi, về sớm nghỉ ngơi đi, không cần ở lại hầu hạ nữa."

Nàng đáp vâng rồi lui xuống, đi ra ngoài cửa noãn các rồi, lại nghe Hoàng đế đột nhiện gọi lại: "Đợi một chút!"

Nàng dừng bước, Hoàng đế đi đến trước mặt nàng, chăm chú nhìn nàng một lúc thật lâu rồi mới nói nhỏ: "Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã." (ý nói không thay lòng đổi dạ)

Bỗng chốc nàng rung động, trong mắt đã có một làn sương mỏng manh. Trước mắt nàng là nam nhân tuấn tú, y phục trên người là của cửu ngũ chí tôn: áo gấm màu vàng, viền áo bằng lông chồn tía... lời nói ra vô cùng chân thành, khiến người khác như không còn sức lực để chống đỡ. Tim nàng chợt mềm yếu trong nháy mắt, nàng cố gắng kiềm chế, gắng nghĩ đến con đường dài đằng đẵng phía trước mà vô cùng sầu lo. Thế nhưng ý nghĩ đó quá yếu ớt, dù trên thế giới này, tình cảm có sâu đậm hay nông cạn, hoá ra đều bị con người phụ bạc. Từ lúc bắt đầu đã không giữ đúng lời hứa rồi... lòng nàng bỗng lạnh lẽo, nàng nói nhỏ: "Ngã tâm phỉ thạch, bất khả chuyển dã."

Hoàng đế nhìn thấy nàng đã gần khóc, đáng thương đến bao nhiêu, thật khiến người ta rất muốn dỗ dành yêu thương. Hắn đã định dang tay ra thế nhưng chỉ sợ hắn vừa giơ tay thì sau này sẽ không giữ được nàng nữa. Hắn thở dài não lòng một tiếng, trơ mắt nhìn nàng đi ra khỏi noãn các.

Từ đầu nàng ở cùng gian phòng với Hoạ Châu, bây giờ Lương Cửu Công càng chiếu cố hơn, hắn đã sai người giúp nàng dọn đến gian phòng mới từ lâu. Rương hòm đã được chuyển hết đến, còn có cả chăn đệm mới tinh tươm. Nàng có tật lạ giường, cứ lật mình trằn trọc cả đêm. Sang ngày hôm sau thì đã có nét tiều tuỵ mệt mỏi trên mặt. Hiện đã gần đến những ngày cuối năm, mọi việc trong cung rườm rà, nàng đành gượng lên tinh thần để đi làm việc.

Vừa khéo ngày hôm nay phủ Nội Vụ tặng tới lễ mừng là xiêm y mới may cho năm mới, một nhóm cung nữ không phải ca trực đang ngồi chụm lại ở góc hành lang buôn chuyện. Hoạ Châu đang bóc vỏ quýt, vứt vỏ đi, vừa bóc múi vừa mở bọc quần áo ra xem. Đó là một đoạn gấm có lông sóc màu đen. Nàng cầm lên xem rồi nói: "Người khác thì không nói, chứ loại vải này đến bọn sai vặt còn chả dùng, bảo người ta dùng thế nào đây?"

Người đưa xiêm y đến vốn là lão thái giám lâu năm - Dư Phú Quý, hắn đành cười xoà: "Hoạ Châu cô nương, thứ này đã là đồ thượng hạng rồi đấy, mong cô nương thông cảm." Một cung nữ khác - Vinh Hỷ cười một tiếng: "Bọn họ nào dám tặng qua loa cho ngươi, không nhìn thấy người ta là ai chắc. Chỉ cần mở miệng nói vài lời là được bao nhiêu, còn ra vẻ gì chứ!"

Lâu nay tính tình Hoạ Châu vẫn không khôn khéo, lúc này đang bày ra một bộ mặt bí xị: "Ai được lợi còn ra vẻ?"

Phương Cảnh liền can ngăn: "Tuy là không có chủ nhân ở đây nhưng các ngươi cũng làm lâu năm rồi thì biết rõ, lúc năm hết tết đến càng không nên tranh cãi, mỗi người nói ít đi một câu!"

Hoạ Châu cười lạnh lùng, nàng nói với Vinh Hỷ: "Ta biết ngươi vì chuyện gì, còn không phải vì mấy hôm trước ca ca ta chiếm được vị trí của phụ thân ngươi hay sao. Trong lòng ngươi khó chịu. Cùng là phận nô tài như nhau cả, ai giỏi thì người đó được trọng dụng, ngươi có tức đến đỏ mắt thì cứ đỏ mắt mãi đi thôi."Ngay lập tức Vinh Hỷ điên lên, tức đến mức mặt đỏ bừng: "Ai giỏi thì người đó được trọng dụng... Câu nói này còn không phải ngươi muốn chửi ta ngu dốt? Trời sinh ta đã là phận nô tài, cả đời này cũng không ngóc đầu lên được. Cùng là nô tài cũng phân năm bảy cấp. Cho dù ta không giỏi giang, cũng còn hơn ối đứa rẻ mạt từ Ngũ Kỳ trở xuống. Có giỏi thì đi giành lấy vị trí chủ nhân đi, đến lúc đó lấy ta ra chửi mắng cũng chưa muộn!"

Hoạ Châu xuất thân từ Tương Lam Kỳ (cơ cấu dưới Ngũ Kì). Theo quy định thì nô bộc trên Tam Kì mới có thể hầu hạ ngự tiền. Nàng được Thái hậu sai đến nên là trường hợp đặc biệt, lâu nay vẫn bị thái giám cung nữ hầu hạ ngự tiền khác xa lánh. Nghe Vinh Hỷ nói như vậy, Hoạ Châu tức giận, cả người run rẩy.

Phương Cảnh vội khuyên: "Cả ngày chỉ thấy hai đứa cãi nhau liên mồm. Nói gì thì nói, đừng có đả động đến bề trên."

Vinh Hỷ cười đáp: "Phương tỷ tỷ không biết đó chứ, chúng nô tài miệng lưỡi ngu ngốc sao so được với người ta thông minh lanh lợi? Cả ngày chỉ thấy tỏ vẻ với Vạn tuế gia. Tiếc là Vạn tuế gia cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đến một cái. Hừ, muội cũng chẳng vừa mắt cái dạng đi quyến rũ đấy. Với khuôn mặt đó mà cũng đòi trèo cao, nằm mơ đi!"

Đến giọng nói cũng không còn giống bình thường nữa, Hoạ Châu khàn khàn mở miệng: "Ngươi nói ai trèo cao?" Phương Cảnh đã đứng ra ngăn giữa hai người, quát lớn: "Vinh Hỷ! Sao càng nói càng quá đáng thế? Vạn tuế gia là ai mà ngươi cũng dám lôi ra để nói?" Phương Cảnh đã có tuổi, ngày tháng làm việc ở ngự tiền đã lâu, tuy Vinh Hỷ vẫn còn muốn cãi tiếp nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

Hoạ Châu thấy vậy thì bảo: "Còn không biết là ai trèo cao đâu! Hôm qua vừa gặp Lâm Lang, một câu "cô nương", hai câu cũng "cô nương", nghe đã thấy kiểu nịnh hót. Là ta xem cái điệu khúm núm nô tài của ngươi không vừa mắt mới đúng!"

Vinh Hỷ cười khẩy: "Đợi đến kiếp sau ngươi có một ngày như Lâm Lang, ta cũng sẽ một câu "cô nương", hai câu cũng "cô nương". Ta sẽ nịnh, nịnh đến tận trời vị chủ nhân nương nương mà không phải chủ nhân này!"

Phương Cảnh thấy ngăn không nổi nữa đành vội vàng kéo Hoạ Châu đứng lên: "Chúng ta đi, không chấp với người ta!" Hoạ Châu vừa bị chọc tức, đôi mắt đen nhánh xinh đẹp đang trợn lên trừng trừng, nàng đẩy Phương Cảnh ra, hỏi lớn: "Ngươi trù ta cả đời này làm nô tài? Trong cái cung này, lẽ nào ai sinh ra cũng có mệnh là chủ nhân chắc?"

Vinh Hỷ vẫn cười cợt đáp lại: "Ta trù cả đời ngươi, đời con đời cháu ngươi không có phúc đấy!"

Phương Cảnh dùng hết sức lực kéo Hoạ Châu, Hoạ Châu đã tức đến đờ người. Đúng lúc có tiếng vén mành, Lâm Lang đi đến, nàng cười hỏi: "Năm sắp hết rồi, sao còn ở đây đấu võ mồm?" Nàng vừa tới, tất cả mọi người đều nín thở.

Phương Cảnh liền cười: "Ngày nào chúng nó chả cãi nhau vài lần mới chịu!" Vừa nói vừa đem miếng đệm lông ngỗng mới tinh đến: "Cô nương mời ngồi xuống một lát." Vinh Hỷ tiến đến xun xoe rót trà dâng lên mời Lâm Lang, cười nói: "Làm gì có cãi nhau chứ, mọi người chỉ nói đôi ba câu mà thôi."

Tên thái giám Dư Phú Quý vội bước lên quỳ gối dập đầu thỉnh an, cười cười nịnh nọt: "Xiêm y của Lâm cô nương đã xong rồi, lát nữa sẽ chuyển đến tận phòng của người."

Lâm Lang thấy Hoạ Châu cắn môi, đang mất hồn ở đâu đâu. Tuy nàng không rõ đầu đuôi nhưng cũng nghe được loáng thoáng đôi ba câu, sợ Hoạ Châu lại gây ra chuyện, nàng nói: "Không uống trà nữa, ta về phòng thử xiêm y mới." Kéo Hoạ Châu rồi bảo: "Tỷ đi với muội về phòng, nhìn muội mặc đồ mới xem đẹp không."

Hoạ Châu đành đi cùng nàng. Cho đến lúc về tới gian phòng, tiểu thái giám đứng sau Dư Phú Quý đang cầm bốn bọc y phục màu đen, Lâm Lang không thể không hỏi: "Sao lại có mấy thứ này?"

Trên mặt Dư Phú Quý là nụ cười rộng tới tận mang tai, hắn nói: "Ngoài phần của cô nương ra thì số còn lại là do Vạn tuế gia sai bảo phải chuẩn bị. Trong bọc này là y phục từ lông chồn trắng, đây một bộ hoa hồng tím có tay viền lông cáo, còn trong bọc kia là chiếc áo khoác màu đỏ thẫm từ linh miêu. Đại nhân chúng nô tài vừa truyền khẩu dụ đến là lập tức tự mình đốc thúc. Ba bộ xiêm y bằng da lông này đều là những tấm tốt nhất trong số da thượng hạng, cắt may gấp không quản ngày đêm bởi các vị sư phụ có tay nghề giỏi nhất. May mà không bị chậm trễ. Xiêm y nếu có bị ngắn thì vải may vẫn còn ở chỗ chúng nô tài. Mời cô nương thử chút xem có hợp với mình hay không?"

Vì thấy Hoạ Châu đã đi ra giữa phòng để rót trà, hắn cúi đầu thì thầm: "Trong bọc y phục này là một bộ gấm màu xám và một chiếc áo khoác ngắn từ da rái cá đã sấy khô. Là do đại nhân chúng nô tài đặc biệt kính biếu cô nương."

Lâm Lang nói: "Thế sao được, việc này không đúng quy củ!"

Dư Phú Quý kính cẩn đáp: "Đại nhân nói, "Nếu như cô nương không vui mừng mà nhận lấy thì chắc là do chê không tốt, không thì là mặt mũi của chúng ta không đủ lớn. Sau này còn nhiều việc chúng ta còn phải nhờ cô nương chiếu cố, nếu cô nương cứ xa cách như vậy thì sau này chúng ta cũng không dám làm phiền đến người."

Lâm Lang vội nói: "Ta hoàn toàn không có ý nghĩ đó." Nàng biết rõ, nếu như không nhận, phủ Nội Vụ sẽ cho rằng nàng muốn soi mói bắt bẻ bọn họ trong công việc từ nay về sau, gây phiền toái đến họ. Nói không chừng lại là hoạ.

Tên Dư Phú Quý lại nói: "Đại nhân chúng nô tài bảo, xin cô nương yên tâm, còn nhiều bộ chất vải da lông nữa đều được chuyển đến phủ của cô nương rồi. Tuy y phục chưa được mười phần hoàn hảo, nhưng vẫn xin nhà cô nương giữ lấy mà làm phần thưởng cho người làm vậy."

Lâm Lang từ chối mãi không được, đành đáp: "Xin gửi lời đa tạ của ta tới tổng quản đại nhân, đa tạ đại nhân quan tâm!" Nàng mở ngăn kéo ra lấy một nắm bạc vụn đưa cho Dư Phú Quý: "Sắp đến Tết rồi, am đạt cầm lấy để uống trà nước."

Dư Phú Quý cực kì vui mừng, vội vàng thỉnh an: "Tạ cô nương ban thưởng."

Nàng tiễn hắn ra cửa xong, lúc quay đầu lại nhìn thấy Hoạ Châu ngồi ôm đầu gối trên tràng kỷ, lặng lẽ rơi lệ. Nàng liền đến khuyên: "Đang bình thường tự dưng lại sao thế?" Hoạ Châu quệt bừa lệ vương khoé mắt: "Gió thổi cát bay vào mắt thôi."

"Miệng lưỡi Vinh Hỷ xấu xa, tỷ đâu phải không biết. Đừng có tranh cãi với người ta là được."

"Không tranh? Ở trong cung, nếu không tranh thì chỉ sợ ngay cả mạng sống cũng chẳng còn." Hoạ Châu cười cười, nói tới đây lại ngẩn ngơ rơi lệ.

Lâm Lang đáp: "Hôm nay tỷ làm sao thế? Bình thường thấy tỷ luôn mồm luôn miệng, giờ lại chỉ biết khóc. Sắp Tết rồi, đừng như vậy nữa."

Hoạ Châu nghe nàng nói thế, dần dần ngừng khóc. Bất chợt phì cười: "Đúng thật là... cho dù có khóc ra hai hũ đầy nước mắt thì cũng chẳng có tác dụng gì cả."

"Vừa khóc vừa cười, rõ xấu hổ." Lâm Lang cười. Thấy mặt Hoạ Châu đang dính nước mắt hỗn độn, nàng bảo: "Muội đem chậu nước đến, tỷ rửa mặt đi."

Thế rồi một chậu nước ấm được mang tới, Hoạ Châu rửa mặt sạch sẽ, lại chải đầu tóc một lần. Trên hộp lược là một chiếc gương, qua gương thuỷ tinh thấy bên cạnh hộp có chiếc túi nho nhỏ có thêu hoa văn bằng kim tuyến. Tuy chưa thêu xong, nhưng đường thêu đẹp đẽ tinh xảo. Hoạ Châu không nhịn được mà cầm lên xem, ở bốn góc của chiếc túi được thêu bằng chỉ đỏ thành những hoa văn như ngọn lửa, ở giữa dùng chỉ vàng thêu hình ngũ trảo hoàng long (năm móng vuốt của rồng vàng); chỉ đen thành đôi mắt đen nhánh phát sáng, trông rất sống động. Hoạ Châu liền hỏi: "Chiếc túi tinh xảo đến thế, chắc là làm cho Vạn tuế gia?"

Lâm Lang hơi hơi đỏ mặt, Hoạ Châu nói tiếp: "Hiện giờ có mấy người phòng thêu thùa đó, còn làm khó muội khổ sở thêu thứ này." Lâm Lang vốn đã thẹn thùng, nàng không trả lời ngay. Trên mặt hơi cười nhưng cũng chẳng nói lời nào mà đem chiếc túi nhỏ cất vào ngăn kéo. Hoạ Châu thấy nàng xấu hổ cũng không nhắc lại chuyện này.

Hôm nay là giao thừa, hoàng đế ở Càn Thanh cung mở yến tiệc gia đình. Phi tần hậu cung, chư vị hoàng tử, công chúa cùng tham dự. Chưa đến giờ, yến tiệc đã được dọn lên. Trên bậc thềm cao hơn mặt đất giữa Càn Thanh cung, được bày theo hướng nam, mặt hướng về phía bắc là chiếc bàn tiệc lớn rồng vàng của Hoàng đế. Phía tây bên trái là bàn tiệc của Đồng quý phi. Dưới bậc thềm là bàn của chư vị chủ nhân các cung. Đầu giờ thân sẽ có tấu nhạc ở hai bên hành lang. Lúc đó Hoàng đế ngồi vào ghế rồng, phi tần hậu cung sẽ ngồi xuống sau đó. Yến tiệc bắt đầu. Cơm canh nóng hổi sẽ được mang lên trước, hoàng đế đỡ lấy bát canh từ Đồng quý phi dâng lên. Sau đó các bàn tiệc dưới thềm mới được dâng đồ ăn. Tiếp đó, trà sữa được đưa lên. Phi tần hậu cung, thái giám sẽ dâng trà sữa lên cho hoàng đế, đợi hoàng đế uống xong, thì trà sữa sẽ được đem đến cho chư vị chủ nhân. Thứ ba là rượu. Tổng quản thái giám quỳ xuống kính: "Mời Vạn tuế gia uống rượu." Hoàng đế uống hết mới mời chủ nhân các cung. Sau cùng là dâng hoa quả lên. Dâng đến bàn của hoàng đế trước rồi mới chuyển tới bàn phi tần. Cứ như vậy đến giờ tuất mới xong, Hoàng đế rời chỗ, nhạc nổi lên, phi tần quỳ tiễn hoàng đế rồi mới về cung của mỗi người.

Hết phần lễ nghi rườm rà phức tạp này cũng mất đến hai canh giờ. Về Tây Noãn Các, tuy tinh thần hoàng đế vẫn tốt, nhưng đã có chút mệt mỏi. Uống rượu, trong noãn các thì ấm nóng, khiến người ta thấy buồn bực.

Hắn dùng khăn lau mặt xong, còn chưa thay y phục thì thấy Lâm Lang bưng trà tiến vào. Đã hai ba ngày rồi, bây giờ mới rảnh rỗi, không khỏi đánh giá tinh tế nàng một chút. Vì là cuối năm nên hiếm khi mới thấy nàng mặc y phục màu hồng cánh sen, dưới ánh đèn thấp thoáng thấy ánh hồng lấp lánh. Lòng rung động, hắn mỉm cười: "Ngày mai là mùng một, nếu muốn thưởng gì thì nàng chỉ cần nói ra." Nói xong liền đưa tay ra nắm tay nàng, ai ngờ nàng lại lùi về sau một bước.

Cái nắm tay này của hoàng đế bị hụt hẫng giữa không trung. Hắn không giận, chỉ chậm chạp thu tay về. Nhìn sắc mặt lạnh lùng, không chút biểu cảm nào của nàng, khiến hắn buồn bực khó chịu.

Lương Cửu Công thấy tình hình này, nháy mắt với hai bên trái phải, hai tên thái giám hầu hạ theo hắn lui ra ngoài.

Lúc này Lâm Lang mới nói nhỏ: "Nô tì không dám được Vạn tuế gia ban thưởng." Giọng nói ảm đạm, như mang chút ý u oán. Hoàng đế nghĩ lại một hồi, khoé môi hiện lên nét cười: "Nàng là người thông minh như vậy chẳng lẽ còn không hiểu sao?"

Nàng nghe thấy lời này, đáp lại: "Nô tì không dám đoán mò tâm tư của Vạn tuế gia." Hoàng đế nhìn chiếc cổ trắng xinh xắn của nàng, vô cùng động lòng người. Hắn vừa bực vừa giận, nhịn không được mà nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu. Hai ba ngày nay không gặp, chúng ta từ từ tính xem, cuối cùng là cách mấy thu rồi."

Lúc này Lâm Lang mới nở nụ cười, hoàng đế vô cùng vui mừng, cười nói: "Tết năm mới, người ta đều nghĩ phần thưởng, chỉ có nàng lại muốn giận dỗi." Vừa nói tới hai chữ "giận dỗi", cuối cùng bật cười. Ngừng một lúc rồi nói: "Hai câu nói vừa rồi của nàng nên bị phạt nặng... Phạt nàng hát cho trẫm nghe một bài."

Nàng cười dịu dàng: "Nô tì không biết hát bài nào." Hoàng đế lại cầm lên chiếc tiêu trên ngự án: "Bất kể nàng hát bài nào, trẫm cũng sẽ thổi tiêu đệm theo." Nến đỏ cháy lung linh, ánh nến chiếu vào hai má nàng hồng hồng, chỉ thấy người xưa bảo "Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo*" cũng chỉ giống thế này mà thôi.

* Trích bài "Nữ viết kê minh" của Trịnh Phong (Quốc Phong):

Nữ viết: "Kê minh", sĩ viết: "Muội đán. Tử hưng thị dạ, minh tinh hữu lạn."

"Tương cao tương tường, dặc phù dữ nhạn."

"Dặc ngôn gia chi, dữ tử nghi chi. Nghi ngôn ẩm tửu, dữ tử giai lão."

Cầm sắt tại ngự, mạc bất tĩnh hảo.

"Tri tử chi lai chi, tạp bội dĩ tặng chi. Tri tử chi thuận chi, tạp bội dĩ vấn chi. Tri tử chi hảo chi, tạp bội dĩ báo chi."

Người con gái nói: "Gà trống đã gáy rồi."

Nam nói: "Trời hãy còn chưa sáng! Không tin thì nàng mở cửa sổ ra nhìn bầu trời xem, sao vẫn còn sáng lung linh."

"Chim tước trong tổ sắp bay liệng. Đi săn vịt bắn nhạn đi thôi."

"Bắn vịt trời, nhạn lớn xuống sẽ làm đồ ăn tốt cho nàng. Món ngon làm xong sẽ uống rượu, vĩnh viễn yêu nhau đến bạch đầu giai lão." Nữ đánh đàn, nam gõ trống, một cảnh vô cùng hài hoà.

"Biết chàng thật lòng thương thiếp, tặng chàng miếng bội. Biết càng quan tâm săn sóc thiếp, tặng chàng miếng bội biểu đạt ý cảm ơn. Biết chàng yêu thiếp là thật lòng, tặng chàng miếng bội biểu đạt ý thiếp cũng giống chàng."

Lâm Lang khẽ cười: "Nếu như Vạn tuế gia không chê thì nô tì sẽ thổi một đoạn để người nghe."

Hoàng đế vô cùng bất ngờ, "ồ" lên một tiếng rồi hỏi: "Nàng biết thổi tiêu?" Nàng đáp: "Hồi còn nhỏ có học một chút, thổi cũng không hay lắm."

Hoàng đế cười nói: "Cứ thổi trẫm nghe đã, nếu như không hay thật thì trẫm sẽ phạt nàng việc khác!"

Nàng không khỏi liếc mắt nhìn hắn một cái, nụ cười dần dần hiện lên xinh xắn. Cầm chiếc tiêu lên, nàng thổi bài "Phượng hoàn sào". Hoàng đế ngồi xếp bằng ở đó, ngậm cười nghe tiếng tiêu. Chỉ nghe tiếng tiêu đẹp đẽ khó tả, trong lòng thấp thoáng có chút bất an, dường như có việc gì đó vô cùng quan trọng mà hắn nghĩ mãi không ra là việc gì. Lâm Lang thấy hoàng đế hơi nhăn mặt, dừng thổi, đặt tiêu xuống. Hoàng đế không khỏi hỏi: "Sao lại không thổi nữa?"

"Dù sao thì Vạn tuế gia cũng không thích nghe, nô tì không thổi nữa. Đêm đã khuya, Vạn tuế gia nên nghỉ ngơi, nô tì cũng phải cáo lui."

Hoàng đế không chịu buông tay, chỉ cười: "Nàng đúng là đồ gian xảo! Đến nay lại học đâu sinh hư."

Lương Cửu Công đứng bên ngoài cảm thấy có chút lo lắng. Chỉ sợ qua năm mới không được vui vẻ. Nghe giọng nói của hai người trong noãn các rất nhỏ, sau đó có tiếng tiêu dần vọng ra, âm thanh rất khẽ, cứ như tiếng thì thầm nỉ non. Lúc này hắn mới yên lòng, hắn đi ra bàn giao lại việc cho từng người: "Tất cả chú ý hầu hạ, sáng sớm ngày mai Vạn tuế gia còn phải dậy sớm đấy."

Ngày đó hoàng đế có lễ mừng lớn cho năm mới, quả nhiên đã dậy từ rất sớm. Trời còn chưa sáng hắn đã ngồi lên kiệu ấm, cả đoàn người đi Thái Hoà điện nhận những lời chúc mừng của bá quan. Càn Thanh cung cũng náo nhiệt hẳn lên, thái giám cung nữ bận rộn chuẩn bị lễ mừng cho chư vị chủ nhân hậu cung vào năm mới. Lâm Lang sợ có sơ xuất, về phòng mình từ sớm, thay y phục. Vừa xoay xở xong thì đã có người gõ cửa ngay bên ngoài.

Lâm Lang hỏi: "Ai đó?"

Là tiếng của Hoạ Châu: "Là tỷ." Nàng liền mở cửa cho Hoạ Châu đi vào. Trên mặt Hoạ Châu có chút kinh hoảng: "Người ở phòng Giặt Đồ truyền tin tới, nói là Ngọc cô cô phạm tội rồi."

Lâm Lang kinh hãi, hỏi dồn: "Sao thế được?"

"Thấy bảo là lén truyền đồ ra ngoài qua tên thị vệ Thần Vũ môn, phạm vào điều tối kị trong cung. Đã có người đi bẩm cho Đồng quý phi."

Lâm Lang lo lắng vô cùng, hỏi tiếp: "Vậy hiện giờ Ngọc cô cô thế nào?"

"Người báo tin bảo là đã bị giam ở Thận Hình Ti, may mà đang đợt Tết, đợi mấy ngày nữa qua năm mới mới xử lí." Hoạ Châu đáp. Lâm Lang yên tâm hơn một chút: "Còn mấy ngày nữa. Ngọc cô cô ở trong cung lâu năm, lại có quan hệ tốt với Vinh chủ nhân, Vinh chủ nhân nhất định sẽ có cách xoay chuyển."

"Nghe nói Vinh chủ nhân đã đi xin Đồng quý phi. Đúng lúc An tần cũng ở đó, hai ba câu đã khiến Vinh chủ nhân bẽ mặt, tức giận vô cùng." Lâm Lang cảm thấy rất lo lắng, nàng biết lâu nay Vinh tần luôn có chút khó chịu với An tần, mà Đồng quý phi lại là chủ nhân lục cung, ra ý chỉ Ngọc Trợ phạm tội thì Vinh tần cũng không có cách gì. Nàng vội hỏi: "Thế chung quy là truyền ra thứ gì? Có nặng lắm không?"

"Người ở phòng Giặt Đồ nói, vốn là 32 lạng bạc mà cô cô nhờ người đem về nhà, ai biết lại xảy ra chuyện chứ." Hoạ Châu đỏ mắt, nói tiếp: "Ngày xưa ở phòng Giặt Đồ, cô cô đối với chúng ta tốt như thế..."

Lâm Lang nhớ lại những ngày ở phòng Giặt Đồ, trong lòng dâng lên cảm xúc bất an về tương lai. Hoạ Châu nói: "Mấy tỷ muội từng làm ở phòng Giặt Đồ ngày trước, đều đang vội vã nghĩ cách, xong nghĩ đến chúng ta liền sai người tới báo tin. Lâm Lang, chúng ta phải nghĩ cách cứu cô cô mới được!"

Lâm Lang đáp: "Bên chỗ Đồng quý phi thì chúng ta làm gì có tiếng nói. Đến Vinh chủ nhân cũng chẳng còn cách nào, huống hồ là chúng ta."

Hoạ Châu lo đến sắp khóc đến nơi: "Vậy sao được... Lén truyền đồ ra ngoài là đại kị. An chủ nhân đã không ưa phòng Giặt Đồ sẵn rồi, chỉ sợ lần này... Chỉ sợ lần này bọn họ muốn cái mạng của Ngọc cô cô..." Nói đến đây thì ôm chặt lấy mặt mà khóc.

Lâm Lang biết việc lén truyền đồ có thể lớn cũng có thể hoá nhỏ. Nhưng nếu An tần đã có ý làm khó dễ thì chỉ cần nói một câu phạm quy định, thì ngay lập tức sẽ chịu một trận đòn đau đến chết, người ngoài cũng không thể biết được vì trong hậu cung xử lý rất nhiều việc đều mập mờ mơ hồ.

Nàng rùng mình một cái: "Không có chuyện đó đâu. Ngọc cô cô sẽ không làm việc đó."

Hoạ Châu vừa khóc vừa nói: "Chúng ta đều biết Ngọc cô cô sẽ không làm ra chuyện như thế, nhưng nếu bọn họ muốn Ngọc cô cô vào chỗ chết... Gán cái tội danh này cho cô cô..."

Trong lòng Lâm Lang nóng như lửa đốt, Hoạ Châu nói tiếp: "Lâm Lang, đến hiện tại thì Ngọc cô cô chỉ có thể trông cậy vào muội thôi."

Nàng cúi đầu suy nghĩ một hồi rồi nói: "Thật sự muội cũng không có gì chắc chắn, chính là..." Khẽ thở dài: "Mặc kệ thế nào, chúng ta đều phải nghĩ cách giúp cô cô."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương