Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố
-
C34: Hi gia
Đúng như kế hoạch, sang ngày tiếp theo, tổ điều tra gồm 5-6 người mặc thường phục để đi đến biệt thự của Hi gia lấy lời khai. Quãng đường khá xa nên mọi người bắt đầu đi từ sáng sớm. Khoảng 9 giờ sáng thì có mặt tại khuôn viên của Hi gia.
Ngồi trong căn phòng khách sang trọng gồm có các sĩ quan cảnh sát và 3 người nhà họ Hi là bố mẹ và Hi Thành. Đương nhiên những người giúp việc đã được căn dặn là không được tham gia vào quá trình này. Họ sẽ được lấy lời khai riêng và kín đáo.
- Chúng ta bắt đầu nhé! Có lẽ hai ông bà vẫn còn nhớ vụ tai nạn năm đó của con trai mình nhỉ? Chúng tôi nghi ngờ đó là một vụ giết người có chủ đích nên hôm nay đến đây để hỏi kĩ hơn.
Quế Anh và Cố Bảo Đăng ngồi im lặng, để những người làm việc chuyên sâu bên phía thẩm vấn nói chuyện. Hai ông bà họ Hi gật đầu:
- Được. Trước đó thì chúng tôi đã trao đổi một số thông tin cơ bản với Đại tá Cố nên cũng hiểu sơ sơ.
Phía cảnh sát hỏi tiếp:
- Chúng tôi muốn biết năm đó vì sao gia đình lại đi ra biển? Bờ biển gần đây không phải là một địa điểm du lịch mà là khu vực đánh cá, rất nguy hiểm.
Hi phu nhân nhớ lại, nói:
- Chúng tôi không có ý định đi bơi, chỉ là đi ra chụp vài kiểu ảnh. Năm ấy chúng tôi mới chuyển đến đây sống nên rất hứng thú với biển. Định là cả gia đình bốn người cùng nhau ngắm hoàng hôn. Ai mà ngờ…
- Vậy vì sao hai người lại rời mắt khi nhị thiếu gia gặp nạn?
Nhắc lại chuyện này, đôi vợ chồng họ Hi có chút nghẹn ngào:
- Chúng tôi chỉ đang đứng xem lại những tấm hình đã chụp. Hai đứa nó bảo rủ nhau đi ra đằng kia để chơi. Chúng tôi cũng không nghĩ nhiều và có dặn dò Hi Thành trông nom em… Lúc sau nghe thấy tiếng đám đông la hét ở tít đằng xa chúng tôi mới biết chuyện…
Mọi người lúc này đều nhìn về phía Hi Thành. Hắn ta có hơi chột dạ, vội giải thích:
- T-Tôi đúng là có đi chung với em ấy! Nhưng trong lúc tôi ngồi nghịch cát thì em đã biến đi đâu mất! Cái này hồi nhỏ tôi có khai báo với cảnh sát rồi mà!
Cậu cảnh sát trẻ gật đầu nhưng hỏi vặn lại:
- Ừ, nhưng lúc đó cậu đã 15 tuổi. Mà vẫn ngồi nghịch cát rồi mặc kệ em trai mình hay sao?
Hi Thành bỗng nổi cáu:
- Nè! Ý anh là gì!? 15 tuổi thì vẫn chưa trưởng thành mà! Ham chơi là chuyện bình thường!
- Được rồi, thiếu gia xin hãy bình tĩnh! Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa là… ý tưởng ra biển chụp hình là của ai?
Bố mẹ của Hi Thành đều khựng lại. Họ quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu với cảnh sát. Có lẽ quá lâu rồi nên cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Trong lúc hỏi đáp qua lại, Quế Anh ngồi lặng im nhìn chằm chằm Hi Thành. Một phần vì nỗi sợ hãi vẫn còn đó, phần còn lại là sự ghét bỏ. Cô đang không biết, nếu bây giờ kết luận hắn là hung thủ thì có sớm quá không? Giá như có bằng chứng gì đó để nhận dạng dáng vẻ của hắn vào 10 năm trước nhỉ…
- Hai người còn giữ những tấm hình đã chụp vào hôm đi biển 10 năm trước không?
Bảo Đăng bất ngờ cất tiếng làm Quế Anh thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Mẹ của Hi Thành trả lời:
- À có! Đó là những tấm hình cuối cùng của con trai nên tôi đã giữ rất kĩ! Để tôi đi lên tầng lấy cho các vị.
Nếu như cho Quế Anh xem ảnh rồi nhận dạng, có khi vụ án lại có khởi sắc. Bản thân cô cũng mừng vì Hi phu nhân vẫn còn giữ chúng.
Sau một hồi, những tấm ảnh đều được trình ra trước mắt. Đa số là các khoảnh khắc vui chơi dưới ánh hoàng hôn của gia đình. Một khung cảnh thật yên bình. Ai mà biết, chỉ vài phút sau đó lại xảy ra một vụ việc đau lòng cơ chứ.
Quế Anh xem từng tấm, từng tấm một. Các cảnh sát cũng tỏ vẻ mong ngóng, hy vọng rằng cô sẽ phát hiện ra gì đó. Nhưng theo cô nhớ, hung thủ mặc áo thun màu xanh nhàn nhạt như màu biển, đội mũ lưỡi trai. Còn trong các tấm hình, Hi Thành lại mặc áo đỏ rất nổi bật. Chẳng lẽ hắn không liên quan đến vụ này? Hay hắn đi thay đồ nhỉ?
Cuối cùng bàn tay Quế Anh dừng lại ở một tấm hình. Tấm hình này chụp đầy đủ cả nhà họ Hi. Bố thì đang giơ máy selfie, còn ba mẹ con đứng phía sau tạo dáng. Có một chi tiết quen thuộc trong tấm ảnh này. Cô phải đơ ra khoảng vài giây, con tim như ngừng đập. Sau một hồi mới bình tĩnh lại.
- Anh ơi…
Cô quay sang đưa cho Bảo Đăng xem, có một chút run rẩy trong ánh mắt của cô. Đôi lông mày anh nhíu lại, dường như anh cũng nhận ra một vật. Hai người trao đổi nhỏ vài câu rồi Bảo Đăng hỏi:
- Hi phu nhân, đây là một vật chứng quan trọng. Chúng tôi sẽ giữ lại những tấm ảnh này. Chỉ là phục vụ cho công cuộc điều tra. Sau khi vụ án kết thúc thì sẽ được trả về.
Bên phía Hi gia có một chút lưỡng lự. Họ cũng cảm thấy khó xử. Hi Thành bồn chồn lo lắng, hắn vội chen vào:
- Không được! Vụ án thì không biết khi nào mới xong, mà đây là những tấm hình rất quý giá của gia đình tôi! Sao có thể đưa cho các người được?
Bảo Đăng cứng rắn đáp trả:
- Thưa cậu, đây là án mạng! Cần phải tìm ra hung thủ và đưa hắn ra trước pháp luật! Xin hãy hợp tác! Trừ khi gia đình không muốn biết ai đã ra tay với con trai của mình!
Sau vài giây suy nghĩ, hai vợ chồng mím môi rồi gật đầu. Đến lúc ra về, họ còn nói với cảnh sát, hy vọng vụ án mau chóng được giải quyết.
Ngồi trong căn phòng khách sang trọng gồm có các sĩ quan cảnh sát và 3 người nhà họ Hi là bố mẹ và Hi Thành. Đương nhiên những người giúp việc đã được căn dặn là không được tham gia vào quá trình này. Họ sẽ được lấy lời khai riêng và kín đáo.
- Chúng ta bắt đầu nhé! Có lẽ hai ông bà vẫn còn nhớ vụ tai nạn năm đó của con trai mình nhỉ? Chúng tôi nghi ngờ đó là một vụ giết người có chủ đích nên hôm nay đến đây để hỏi kĩ hơn.
Quế Anh và Cố Bảo Đăng ngồi im lặng, để những người làm việc chuyên sâu bên phía thẩm vấn nói chuyện. Hai ông bà họ Hi gật đầu:
- Được. Trước đó thì chúng tôi đã trao đổi một số thông tin cơ bản với Đại tá Cố nên cũng hiểu sơ sơ.
Phía cảnh sát hỏi tiếp:
- Chúng tôi muốn biết năm đó vì sao gia đình lại đi ra biển? Bờ biển gần đây không phải là một địa điểm du lịch mà là khu vực đánh cá, rất nguy hiểm.
Hi phu nhân nhớ lại, nói:
- Chúng tôi không có ý định đi bơi, chỉ là đi ra chụp vài kiểu ảnh. Năm ấy chúng tôi mới chuyển đến đây sống nên rất hứng thú với biển. Định là cả gia đình bốn người cùng nhau ngắm hoàng hôn. Ai mà ngờ…
- Vậy vì sao hai người lại rời mắt khi nhị thiếu gia gặp nạn?
Nhắc lại chuyện này, đôi vợ chồng họ Hi có chút nghẹn ngào:
- Chúng tôi chỉ đang đứng xem lại những tấm hình đã chụp. Hai đứa nó bảo rủ nhau đi ra đằng kia để chơi. Chúng tôi cũng không nghĩ nhiều và có dặn dò Hi Thành trông nom em… Lúc sau nghe thấy tiếng đám đông la hét ở tít đằng xa chúng tôi mới biết chuyện…
Mọi người lúc này đều nhìn về phía Hi Thành. Hắn ta có hơi chột dạ, vội giải thích:
- T-Tôi đúng là có đi chung với em ấy! Nhưng trong lúc tôi ngồi nghịch cát thì em đã biến đi đâu mất! Cái này hồi nhỏ tôi có khai báo với cảnh sát rồi mà!
Cậu cảnh sát trẻ gật đầu nhưng hỏi vặn lại:
- Ừ, nhưng lúc đó cậu đã 15 tuổi. Mà vẫn ngồi nghịch cát rồi mặc kệ em trai mình hay sao?
Hi Thành bỗng nổi cáu:
- Nè! Ý anh là gì!? 15 tuổi thì vẫn chưa trưởng thành mà! Ham chơi là chuyện bình thường!
- Được rồi, thiếu gia xin hãy bình tĩnh! Tôi muốn hỏi thêm một câu nữa là… ý tưởng ra biển chụp hình là của ai?
Bố mẹ của Hi Thành đều khựng lại. Họ quay sang nhìn nhau rồi lắc đầu với cảnh sát. Có lẽ quá lâu rồi nên cũng chẳng nhớ rõ nữa.
Trong lúc hỏi đáp qua lại, Quế Anh ngồi lặng im nhìn chằm chằm Hi Thành. Một phần vì nỗi sợ hãi vẫn còn đó, phần còn lại là sự ghét bỏ. Cô đang không biết, nếu bây giờ kết luận hắn là hung thủ thì có sớm quá không? Giá như có bằng chứng gì đó để nhận dạng dáng vẻ của hắn vào 10 năm trước nhỉ…
- Hai người còn giữ những tấm hình đã chụp vào hôm đi biển 10 năm trước không?
Bảo Đăng bất ngờ cất tiếng làm Quế Anh thoát ra khỏi mớ suy nghĩ bòng bong. Mẹ của Hi Thành trả lời:
- À có! Đó là những tấm hình cuối cùng của con trai nên tôi đã giữ rất kĩ! Để tôi đi lên tầng lấy cho các vị.
Nếu như cho Quế Anh xem ảnh rồi nhận dạng, có khi vụ án lại có khởi sắc. Bản thân cô cũng mừng vì Hi phu nhân vẫn còn giữ chúng.
Sau một hồi, những tấm ảnh đều được trình ra trước mắt. Đa số là các khoảnh khắc vui chơi dưới ánh hoàng hôn của gia đình. Một khung cảnh thật yên bình. Ai mà biết, chỉ vài phút sau đó lại xảy ra một vụ việc đau lòng cơ chứ.
Quế Anh xem từng tấm, từng tấm một. Các cảnh sát cũng tỏ vẻ mong ngóng, hy vọng rằng cô sẽ phát hiện ra gì đó. Nhưng theo cô nhớ, hung thủ mặc áo thun màu xanh nhàn nhạt như màu biển, đội mũ lưỡi trai. Còn trong các tấm hình, Hi Thành lại mặc áo đỏ rất nổi bật. Chẳng lẽ hắn không liên quan đến vụ này? Hay hắn đi thay đồ nhỉ?
Cuối cùng bàn tay Quế Anh dừng lại ở một tấm hình. Tấm hình này chụp đầy đủ cả nhà họ Hi. Bố thì đang giơ máy selfie, còn ba mẹ con đứng phía sau tạo dáng. Có một chi tiết quen thuộc trong tấm ảnh này. Cô phải đơ ra khoảng vài giây, con tim như ngừng đập. Sau một hồi mới bình tĩnh lại.
- Anh ơi…
Cô quay sang đưa cho Bảo Đăng xem, có một chút run rẩy trong ánh mắt của cô. Đôi lông mày anh nhíu lại, dường như anh cũng nhận ra một vật. Hai người trao đổi nhỏ vài câu rồi Bảo Đăng hỏi:
- Hi phu nhân, đây là một vật chứng quan trọng. Chúng tôi sẽ giữ lại những tấm ảnh này. Chỉ là phục vụ cho công cuộc điều tra. Sau khi vụ án kết thúc thì sẽ được trả về.
Bên phía Hi gia có một chút lưỡng lự. Họ cũng cảm thấy khó xử. Hi Thành bồn chồn lo lắng, hắn vội chen vào:
- Không được! Vụ án thì không biết khi nào mới xong, mà đây là những tấm hình rất quý giá của gia đình tôi! Sao có thể đưa cho các người được?
Bảo Đăng cứng rắn đáp trả:
- Thưa cậu, đây là án mạng! Cần phải tìm ra hung thủ và đưa hắn ra trước pháp luật! Xin hãy hợp tác! Trừ khi gia đình không muốn biết ai đã ra tay với con trai của mình!
Sau vài giây suy nghĩ, hai vợ chồng mím môi rồi gật đầu. Đến lúc ra về, họ còn nói với cảnh sát, hy vọng vụ án mau chóng được giải quyết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook