Tia Sáng Nhỏ Của Đội Trưởng Cố
-
C25: Ám ảnh
Giữa màn đêm tĩnh mịch, Quế Anh một mình đi dọc hành lang. Nơi này rộng lớn và xa hoa, không ngờ Cố gia lại có một nơi lộng lẫy như thế.
Quế Anh mò mẫm mà không biết mình đang đi đâu giữa những ánh đèn vàng mờ ảo. Cô hoàn toàn lạc lối trong cái hành lang tưởng chừng như là vô tận này. Hai bên là hai dãy phòng, mỗi phòng đều đánh số thứ tự. Xui rủi, cô còn không mang theo điện thoại để gọi cho Bảo Đăng.
Quế Anh cố gắng nheo mắt nhìn, cô muốn tìm căn phòng phía cuối hành lang. Đó chính là phòng của Cố Bảo Đăng. Căn biệt thự này to, cô phải đi một lúc thì mới đến được cánh cửa cuối cùng.
- Phù… Nhớ lúc đầu chỗ này có rộng đến mức này đâu nhỉ…
Đứng trước cửa, Quế Anh thở hồng hộc. Cô đợi cho bản thân đỡ mệt rồi đưa tay lên gõ cửa. Bỗng bàn tay thon thả khựng lại. Cô sực nhớ, đang là nửa đêm, không nên làm ồn đánh thức người khác. Nghĩ vậy, cô khẽ đưa tay vặn tay nắm cửa, cố gắng không phát ra tiếng động, may là nó không khóa.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt Quế Anh là một người đàn ông đang ngồi trên giường, cầm dao đâm lia lịa một cái gì đó. Máu từ bên dưới phun ra như mưa, nhuộm đỏ cả chiếc giường trắng tinh. Hắn ta cứ giơ hung khí lên cao, dùng hết sức đâm thật mạnh xuống. Đứng xa mà nghe rõ cả tiếng “phập, phập”.
Quế Anh tím tái mặt mày, cả cơ thể cứng như cục đá. Một khung cảnh giết người dã man đang hiện lên trước mắt.
"Quế Anh!”
Tên giết người đeo mặt nạ nửa mặt trông rất quỷ dị. Hắn đột ngột quay đầu nhìn cô. Những vết máu bắn lên mặt càng làm cái nhìn của nhắn thêm ghê tợn.
"Quế Anh!”
Lúc này thì còn biết làm gì nữa? Quế Anh theo phản xạ hét lên thật lớn:
- Aaaaa!
"Quế Anh! Em tỉnh lại đi!”
Cô gái choàng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt tròn xoe chứa đầy nỗi sợ hãi vội vã đảo nhìn quanh phòng. Đây là phòng ngủ của Cố Bảo Đăng, và anh đang ở bên cạnh với gương mặt vô cùng lo lắng.
Quế Anh vội vàng ngồi dậy, vuốt nhẹ trán cho vơi đi mồ hôi. Bảo Đăng đưa cho cô chai nước rồi hỏi:
- Em gặp ác mộng à? Không quen với chỗ ngủ mới phải không?
Từng ngụm nước được uống ừng ực, rất nhanh nước trong chai đã vơi đi một nửa. Quế Anh cũng bình tĩnh lại, cô đáp:
- Phù… Không sao ạ. Em quen rồi.
Bảo Đăng cau mày:
- Quen rồi?
Cô nằm xuống đắp chăn như chưa có gì xảy ra, miễn cưỡng đáp:
- Thì… sau chuyện của Trần Doanh, em bị ám ảnh, thường xuyên mơ thấy mấy cảnh máu me. Dù sao một đêm thức vài lần cũng là bình thường, em đã sớm quen rồi!
Bàn tay đang đặt trên chăn của Bảo Đăng siết chặt. Càng nghe, anh càng tự trách bản thân khi đó đã để cô một mình. Nếu lúc đó anh là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường thì mọi thứ đã khác.
Anh cứ ngồi tự trách, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của một đội trưởng đội điều tra bị thay bằng một ánh nhìn xót thương, dán vào cô gái trước mặt. Quế Anh liếc nhẹ, thấy đối phương còn chưa chịu nằm xuống liền nói:
- Gì đó? Em không sao thật mà! Bộ anh không định ngủ hả?
Cố Bảo Đăng mím môi, nhẹ nhàng nằm xuống. Bàn tay to lớn của anh khẽ vòng qua, ôm lấy eo nhỏ của cô gái. gục đầu vào mái tóc mềm đang xõa, nói nhỏ:
- Sau này anh sẽ không để em đi đâu một mình nữa!
Đôi mắt Quế Anh đã nhắm. Cô tủm tỉm đáp:
- Câu kiểu này hình như anh nói cũng phải 2, 3 lần rồi đó.
- Anh biết! Anh chỉ muốn em yên tâm hơn thôi! Ngủ đi, có anh ở đây, bên cạnh em.
Hơi ấm từ cơ thể của Bảo Đăng như một lời ru, từ từ đưa Quế Anh vào giấc ngủ. Anh cảm nhận được cô đã thả lỏng và nét dễ chịu hiện lên trên gương mặt. Lúc này anh mới yên tâm nhắm đôi mắt của mình, cùng người thương say giấc nồng.
—---------------
Sáng sớm tinh mơ, Quế Anh tỉnh giấc do tia sáng từ cửa sổ chiếu vào mắt. Cô quay sang nhìn thì đã thấy bạn trai mình quần áo tươm tất, đang đứng trước gương chỉnh tóc tai. Đôi tay thon thả đưa lên dụi mắt, giọng vẫn còn lớ lớ:
- Anh dậy sớm thế?
Cố Bảo Đăng nghe thấy thì bước đến bên giường, hôn nhẹ vào trán cô rồi nói nhỏ:
- Cứ ngủ thêm chút nữa đi. Anh đi xuống nhà có tí việc. Vợ chồng anh cả sắp về rồi.
Quế Anh mở to mắt:
- Trời! Vậy em cũng phải chuẩn bị đón họ!
- Thôi ngủ đi cô nương. Đêm qua ngủ cứ chập chờn, ngủ thêm xíu cho khoẻ.
- Nhưng… anh chị ấy về mà em không ra đón…
- Không sao đâu, anh nói hộ cho, đằng nào chả gặp! Em ngủ đi để lấy sức xíu nữa còn đi mua đầm váy cho bữa tiệc!
Và thế là Quế Anh ngủ một mạch. Sau khi tỉnh giấc là chỉ có việc ăn uống, đi mua sắm, trang điểm cho thật đẹp,…
Quế Anh mò mẫm mà không biết mình đang đi đâu giữa những ánh đèn vàng mờ ảo. Cô hoàn toàn lạc lối trong cái hành lang tưởng chừng như là vô tận này. Hai bên là hai dãy phòng, mỗi phòng đều đánh số thứ tự. Xui rủi, cô còn không mang theo điện thoại để gọi cho Bảo Đăng.
Quế Anh cố gắng nheo mắt nhìn, cô muốn tìm căn phòng phía cuối hành lang. Đó chính là phòng của Cố Bảo Đăng. Căn biệt thự này to, cô phải đi một lúc thì mới đến được cánh cửa cuối cùng.
- Phù… Nhớ lúc đầu chỗ này có rộng đến mức này đâu nhỉ…
Đứng trước cửa, Quế Anh thở hồng hộc. Cô đợi cho bản thân đỡ mệt rồi đưa tay lên gõ cửa. Bỗng bàn tay thon thả khựng lại. Cô sực nhớ, đang là nửa đêm, không nên làm ồn đánh thức người khác. Nghĩ vậy, cô khẽ đưa tay vặn tay nắm cửa, cố gắng không phát ra tiếng động, may là nó không khóa.
Cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt Quế Anh là một người đàn ông đang ngồi trên giường, cầm dao đâm lia lịa một cái gì đó. Máu từ bên dưới phun ra như mưa, nhuộm đỏ cả chiếc giường trắng tinh. Hắn ta cứ giơ hung khí lên cao, dùng hết sức đâm thật mạnh xuống. Đứng xa mà nghe rõ cả tiếng “phập, phập”.
Quế Anh tím tái mặt mày, cả cơ thể cứng như cục đá. Một khung cảnh giết người dã man đang hiện lên trước mắt.
"Quế Anh!”
Tên giết người đeo mặt nạ nửa mặt trông rất quỷ dị. Hắn đột ngột quay đầu nhìn cô. Những vết máu bắn lên mặt càng làm cái nhìn của nhắn thêm ghê tợn.
"Quế Anh!”
Lúc này thì còn biết làm gì nữa? Quế Anh theo phản xạ hét lên thật lớn:
- Aaaaa!
"Quế Anh! Em tỉnh lại đi!”
Cô gái choàng tỉnh, cả người ướt đẫm mồ hôi. Đôi mắt tròn xoe chứa đầy nỗi sợ hãi vội vã đảo nhìn quanh phòng. Đây là phòng ngủ của Cố Bảo Đăng, và anh đang ở bên cạnh với gương mặt vô cùng lo lắng.
Quế Anh vội vàng ngồi dậy, vuốt nhẹ trán cho vơi đi mồ hôi. Bảo Đăng đưa cho cô chai nước rồi hỏi:
- Em gặp ác mộng à? Không quen với chỗ ngủ mới phải không?
Từng ngụm nước được uống ừng ực, rất nhanh nước trong chai đã vơi đi một nửa. Quế Anh cũng bình tĩnh lại, cô đáp:
- Phù… Không sao ạ. Em quen rồi.
Bảo Đăng cau mày:
- Quen rồi?
Cô nằm xuống đắp chăn như chưa có gì xảy ra, miễn cưỡng đáp:
- Thì… sau chuyện của Trần Doanh, em bị ám ảnh, thường xuyên mơ thấy mấy cảnh máu me. Dù sao một đêm thức vài lần cũng là bình thường, em đã sớm quen rồi!
Bàn tay đang đặt trên chăn của Bảo Đăng siết chặt. Càng nghe, anh càng tự trách bản thân khi đó đã để cô một mình. Nếu lúc đó anh là người đầu tiên phát hiện ra hiện trường thì mọi thứ đã khác.
Anh cứ ngồi tự trách, ánh mắt sắc bén lạnh lùng của một đội trưởng đội điều tra bị thay bằng một ánh nhìn xót thương, dán vào cô gái trước mặt. Quế Anh liếc nhẹ, thấy đối phương còn chưa chịu nằm xuống liền nói:
- Gì đó? Em không sao thật mà! Bộ anh không định ngủ hả?
Cố Bảo Đăng mím môi, nhẹ nhàng nằm xuống. Bàn tay to lớn của anh khẽ vòng qua, ôm lấy eo nhỏ của cô gái. gục đầu vào mái tóc mềm đang xõa, nói nhỏ:
- Sau này anh sẽ không để em đi đâu một mình nữa!
Đôi mắt Quế Anh đã nhắm. Cô tủm tỉm đáp:
- Câu kiểu này hình như anh nói cũng phải 2, 3 lần rồi đó.
- Anh biết! Anh chỉ muốn em yên tâm hơn thôi! Ngủ đi, có anh ở đây, bên cạnh em.
Hơi ấm từ cơ thể của Bảo Đăng như một lời ru, từ từ đưa Quế Anh vào giấc ngủ. Anh cảm nhận được cô đã thả lỏng và nét dễ chịu hiện lên trên gương mặt. Lúc này anh mới yên tâm nhắm đôi mắt của mình, cùng người thương say giấc nồng.
—---------------
Sáng sớm tinh mơ, Quế Anh tỉnh giấc do tia sáng từ cửa sổ chiếu vào mắt. Cô quay sang nhìn thì đã thấy bạn trai mình quần áo tươm tất, đang đứng trước gương chỉnh tóc tai. Đôi tay thon thả đưa lên dụi mắt, giọng vẫn còn lớ lớ:
- Anh dậy sớm thế?
Cố Bảo Đăng nghe thấy thì bước đến bên giường, hôn nhẹ vào trán cô rồi nói nhỏ:
- Cứ ngủ thêm chút nữa đi. Anh đi xuống nhà có tí việc. Vợ chồng anh cả sắp về rồi.
Quế Anh mở to mắt:
- Trời! Vậy em cũng phải chuẩn bị đón họ!
- Thôi ngủ đi cô nương. Đêm qua ngủ cứ chập chờn, ngủ thêm xíu cho khoẻ.
- Nhưng… anh chị ấy về mà em không ra đón…
- Không sao đâu, anh nói hộ cho, đằng nào chả gặp! Em ngủ đi để lấy sức xíu nữa còn đi mua đầm váy cho bữa tiệc!
Và thế là Quế Anh ngủ một mạch. Sau khi tỉnh giấc là chỉ có việc ăn uống, đi mua sắm, trang điểm cho thật đẹp,…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook