Thuyết Tiến Hóa Nam Thần
Chương 59: Niềm vui bất ngờ

Nữ bác sĩ cầm kết quả kiểm tra ra, nhìn cô gái nhà giàu có có vẻ vừa khóc đang nằm trên giường bệnh, lại nhìn thấy vị Ảnh đế đang nổi tiếng có vẻ rất lo lắng ngồi ở một bên, sắc mặt có chút do dự.

"Bác sĩ, cô ấy rốt cuộc bị sao vậy?" Trương Bắc Trạch mất đi kiên nhẫn.

"À, tôi, cái này…...Kỷ tiểu thư có thai rồi."

Trong phòng lập tức im lặng.

Kỷ Uyển hoài nghi mình nghe nhầm: "Cái gì?"

Quả nhiên không phải là việc nằm trong sự dự tính của họ? Nữ bác sĩ thấy nhiều cũng không trách, "Kỷ tiểu thư, cô đã có thai được 6 tuần rồi. Đau bụng là bởi vì cô quá xúc động, bây giờ đã ổn định rồi."

Trương Bắc Trạch vốn dĩ đang trong trạng thái ngơ ngác, nghe vậy lại xác nhận tỉ mỉ một lần nữa, sau đó anh đột nhiên nắm lấy tay Kỷ Uyển, "Em có thai rồi."

"Nhưng mà, không thể nào." Bọn họ vẫn áp dụng biện pháp bảo vệ mà…….

"Anh không quan tâm, em có thai rồi, hahaha--" Trương Bắc Trạch vừa nói vừa cười như một đứa ngốc.

Nữ bác sĩ và 2 cô ý tá bị dọa một phen, bọn họ đương nhiên biết Trương Bắc Trạch là ai, một trong số đó còn là fan trung thành của anh.

"Em có thai rồi", Trương Bắc Trạch cười ngốc, nâng lấy gương mặt cô lên hôn vài cái, "Em có thai rồi."

Sau đó lại đứng lên nắm lấy tay bác sĩ y tá, cười tươi nói: "Cảm ơn, cảm ơn."

Cô ý tá là fan trung thành của anh cảm thấy một Trương Bắc Trạch như vậy một chút cũng không lạnh lùng, hoàn toàn giống như một người ba ngốc! Hơn nữa anh thật sự cùng với quản lý là 1 đôi!

Kỷ Uyển vốn dĩ có chút mơ hồ bất an nhưng nhìn thấy bộ dạng anh như vậy đột nhiên có chút buồn cười mà an tâm rất nhiều. Cô mời bác sĩ y ta ra ngoài, định nói chuyện riêng với anh nhưng điện thoại để trên giường lại reo lên, thấy là Tiểu Phương gọi đến thì thuận tay bắt máy. Nói với đối phương vài câu cô mới biết Trương Bắc Trạch chạy ra từ studio chụp ảnh tạp chí.

Kỷ Uyển vội vàng cúp điện thoại bảo anh quay về hoàn thành công việc, Trương Bắc Trạch hoàn toàn không bình tĩnh lại được, dưới sự uy hiếp dụ dỗ và bảo đảm của cô, mới dùng tốc độ chạy 100m nhanh chóng quay về dọn dẹp bãi chiến trường.

2 tiếng sau, anh vẫn với nụ cười ngốc nghếch quay lại, ngồi xuống giường nhìn cô không chớp mắt, cầm lấy tay cô không ngừng  hôn lên.

"Chính là vào cái đêm em chuyển đi, chúng ta đi tắm uyên ương." Hôm đó anh chỉ cảm thấy không nỡ để cô đi nên đã giày vò cô cả đêm.

Kỷ Uyên đỏ mặt gật đầu. Đêm đó bọn họ thất sự động tình đến quên mình, ngoài đối phương ra thì không còn biết gì nữa.

"Là một sự cố, ông trời ơi, con chưa bao giờ thấy thích sự cố nào như này cả." Trương Bắc Trạch nghiêng người dùng sức hôn cô một cái.

"Anh rất vui sao?"

"Cái gì mà anh rất vui? Anh vui đến chết mất." Trương Bắc Trạch cúi đầu chống lên trán cô, đột nhiên anh hơi tránh đi, nhẹ giọng nói: "Em không vui sao?"

"Em……. em có chút sợ." Nhớ đến không lâu trước cô còn giống một đứa trẻ khóc lóc ầm ĩ với anh, cô lại cảm thấy xấu hổ, khoảng thời gian anh rời đi ban nãy, cô vẫn luôn nghĩ chính mình vẫn chưa đủ chín chắn, thật sự có thể trở thành một người mẹ sao?

"Không cần sợ, Kỷ Uyển, anh ở đây." Trương Bắc Trạch nhìn thẳng cô, "anh sẽ luôn ở đây, anh sẽ cố gắng hết sức bảo vệ em và con chúng ta."

"Nhưng mà……" Đứa bé này đến quá đột ngột, cô hoàn toàn vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị.

Trương Bắc Trạch cũng không nghĩ tới sẽ có một đứa trẻ đột nhiên xuất hiện như vậy, nhưng anh hiểu đây là kết quả tình yêu giữa anh và Kỷ Uyển, anh chỉ cảm thấy vui mừng, hơn nữa còn dâng lên một loại ý thức trách nhiệm mới. Anh đã chờ không được sự ra đời của đứa bé này, nhưng anh nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Kỷ Uyển, biểu tình hơi thay đổi, cúi đầu chơi đùa ngón tay cô, rồi ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Kỳ thật nghĩ lại cũng đúng, bây giờ công việc của chúng ta bận như vậy, có thể không có thời gian nhiều để chăm sóc con. Có lẽ đợi thêm vài năm cũng không muộn."

Kỷ Uyển giật mình kinh ngạc nhìn anh: "Rõ ràng lúc nãy anh còn rất vui mà."

"Dù sao chúng ta sớm muộn gì cũng có con, lúc nào anh cũng vui hết."

"Lẽ nào chúng ta bỏ nó đi sao? Không được, không được." Kỷ Uyển lắc đầu lẩm bẩm.

"Kỷ Uyển," Trương Bắc Trạch đỡ lấy mặt cô để cô nhìn thẳng mình, "em không cần suy nghĩ quá nhiều, em muốn giữ đứa bé lại, anh sẽ gánh vác trách nhiệm làm cha; nếu em cảm thấy vẫn chưa chuẩn bị xong thì đợi qua vài năm nữa mới có cũng không sao. Quan trọng là em, anh không hy vọng em miễn cưỡng bản thân, em nên suy nghĩ kĩ, nghĩ làm sao thích hợp thì làm, anh hoàn toàn ủng hộ em."

"Anh lại đang nhân nhượng em!"

"Trời đất chứng giám, anh quyết sẽ không cưỡng cầu em, là anh tin tưởng em." Trương Bắc Trạch nói, "anh cố chấp muốn rút ra khỏi giới giải trí, không phải không tin tưởng em, anh biết em không vui cũng sẽ miễn cưỡng tiếp nhận cảnh thân mật của anh, là anh quá nhát gan, không chịu nổi một chút gió động cỏ lay, là anh muốn em yên tâm để thành toàn cho sự an tâm của anh."

Kỷ Uyển thay đổi sắc mặt.

"Cho nên lần sau nếu em còn suy nghĩ bậy bạ nói cài gì mà gánh nặng, anh sẽ không khách sáo với em đâu nhé, nếu anh đã hạ quyết tâm thì sẽ không hối hận, lẽ nào anh là loại đàn ông không thể gánh vác như vậy sao?"

"Em không có ý đó……" Kỷ Uyển vội vàng nói.

"Thật?" Trương Bắc Trạch nhướng mày.

"Thật sự em chưa bao giờ nghĩ thế, anh đừng hiểu lầm." Kỷ Uyển gấp đến nỗi mặt đều đỏ lên.

"Ngốc quá, anh đương nhiên biết, nhìn em khẩn trương kìa." Trương Bắc Trạch không nỡ chọc ghẹo cô, bóp bóp má cô, nhìn cô thương tiếc nói, "Kỷ Uyển Uyển của chúng ta trước giờ chỉ nhớ đến cái tốt của người khác lại không biết chính mình cũng là một báu vật."

Ánh mắt anh nhìn cô ấm áp như vậy, chứa đầy sự yêu thương, Kỷ Uyển nhìn anh rất lâu, cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng,  cô nghiêng người ôm chặt lấy anh.

***

"Tối hôm qua, 9h đài nghệ thuật HTV2 đã phát chương trình <happydays>, chương trình thực tế của Trương Bắc Trạch, trước đó không hề có bất kỳ thông tin gì, vẫn luôn dùng phương thức trì hoãn khiến người xem tò mò, cho đến 8h mới chiếu trailer, kết quả tỷ lệ người xem chương trình thực tế của Trương Bắc Trạch vượt qua 4,5 điểm, lượt xem trên mạng đạt đến 2 vạn, hôm nay mọi đầu đề đều là chuyện Trương Bắc Trạch bí mật quay chương trình thực tế", thư ký của Kỷ Duật Gia báo cáo tin tức điều tra được cho ông chủ.

Kỷ Duật Gia ngồi trên sofa trong văn phòng làm việc, nghe thư ký báo cáo mà nhăn mày, "Chương trình thực tế của 1 mình cậu ta sao? Rốt cuộc là có cái gì hay?"

"Trên thực tế là theo dõi cuộc sống thường ngày của anh ấy, xem cuộc sống mỗi ngày của anh ấy là như thế nào."

"Cái đó thì có gì hay ho chứ? Vô vị chát ngắt! Qua 2 ngày thì khán giả sẽ chán thôi!"

"Ông chủ, ông đừng xem thường anh ấy, bình luận, phản hồi rất tốt, hơn nữa theo điều tra của em, chỉ riêng fans của anh ấy đã có thể làm lượng xem tăng đến 4 chấm."

"Nhiều như vậy sao?" Kỷ Duật Gia nghi ngờ, bây giờ chỉ có một đám nghệ sĩ tốt nhất cùng quay tiết mục giải trí mới có thể duy trì lượt xem đến con số này.

"Ông chủ, sức kêu gọi của Trương Bắc Trạch thật sự không tầm thường, chúng ta đã từng nghiên cứu tỉ mỉ về anh ấy, cho rằng nếu anh ấy phát triển tốt sẽ là sao lớn nhất của đại lục đấy, doanh thu của riêng anh ấy vượt qua hầu hết những nghệ sĩ ký hợp đồng với chúng ta."

Kỷ Duật Gia vòng 2 tay trước ngực, chậm rãi thở ra một hơi.

Đường dây nội bộ reo lên, thư ký đi qua nhấn nút nhận.

"Tổng giám đốc, dưới lầu có 1 vị khách quý không có hẹn trước, không biết ông có thời gian không?"

"Ai?"

"Trương Bắc Trạch."

Một lát sau Trương Bắc Trạch đi lên, thư ký mời anh ngồi đối diện với Kỷ Duật Gia, rót cho anh một cốc trà rồi đi ra ngoài.

Kỷ Duật Gia đốt một điếu xì gà, giả vờ như không thấy anh vậy, chỉ nhìn chằm chằm vào ipad trong tay, một lát lại lật trang.

Trương Bắc Trạch cũng không lên tiếng, ngồi thẳng trên ghế sofa nhìn ông ta chằm chằm.

Cho đến khi hút xong điếu xì gà, 2 người vẫn không nhìn thẳng nhau, hoặc là có nói chuyện.

Kỷ Duật Gia có chút ngồi không yên. Ông ta không nhìn anh nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt mãnh liệt của người trẻ tuổi này đang quan sát ông, anh ta đánh giá ông, mang theo sự thẩm tra sắc nhọn, dường như đang phán đoán ông rốt cuộc là 1 người thế nào. Ánh mắt của anh không lễ phép lắm, đây không phải là ánh mắt và thái độ tới để cầu xin ông ta.

Kỷ Duật Gia nhíu mày, càng ngày càng cảm thấy không vui.

"Nếu ngài cho rằng hôm nay tôi đến để cầu xin ngài giao con gái cho tôi thì tôi có thể nói với ngài rằng, ngài nghĩ sai rồi."

Chính vào lúc này Trương Bắc Trạch đã mở lời

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương