Thuyết Tiến Hóa Nam Thần
-
Chương 49: Hôn ai?
Kỷ Uyển ngủ một giấc tỉnh dậy, không ngoài ý muốn thấy mình đang gối trên tay Trương Bắc Trạch, cô ngọt ngào cười, hơi cử động thân mình, nhìn ngắm gương mặt lúc ngủ của anh.
A, râu lại mọc dài ra rồi. Cô đưa tay sờ cằm của anh.
Trương Bắc Trạch nhắm mắt, chụp lấy bàn tay của cô, làm cô xoa thêm vài cái.
Kỷ Uyển cứ cười mãi, Trương Bắc Trạch cũng cười lên, mở mắt quay đầu, mang theo chút lười biếng: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừm." Trong mắt Kỷ Uyển toàn là sự dịu dàng.
Nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trong lòng mình, sự ôn nhu Trương Bắc Trạch càng lớn hơn, anh dùng một tay ôm chặt cô, dùng sức cọ cọ: "Kỷ Uyển Uyển, Kỷ Uyển Uyển."
Kỷ Uyển mỉm cười để mặc anh ôm chặt trong lòng: "Trương Bắc Trạch, Trương Bắc Trạch."
Hai người ở trên giường thì thầm thân mật một lát, Trương Bắc Trạch mới lưu luyến nói: "Lát nữa em phải đi sao?"
Kỷ Uyển lắc đầu: "Mẹ nói ngày mai muốn đi tham gia đại thọ 90 của ông nội cho nên không cho em đi tìm bà ấy."
"Thật không? Vậy tốt quá, lâu rồi em không làm trợ lý của anh rồi." Trương Bắc Trạch vui mừng.
"Em không thèm làm, em phải đi dạo phố với Khiết Ny."
"Có đi không?" Trương Bắc Trạch nhướn mày, làm bộ muốn chọc cô.
"Không đi, không được chọc em, a, a, đáng ghét, đáng ghét!"
Lúc 2 người cười đùa thì cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa. Là Tiểu Phương đưa bữa sáng và kịch bản mà đạo diễn đã chỉnh sửa một chút, Trương Bắc Trạch sau khi nhận lấy bữa sáng liền nhìn kịch bản, sắc mặt biến đổi, cố gắng bình tĩnh nói với Kỷ Uyển: "Hôm nay có thể còn rất lạnh, hay là em đừng theo anh ra ngoài nữa, đi tìm Khiết Ny dạo phố đi."
Kỷ Uyển vốn dĩ chỉ chọc anh, nghe anh nói như vậy liền thấy kỳ lạ: "Sao lại bảo em đi dạo phố chứ?"
Trương Bắc Trạch vốn dĩ định cười 1 tiếng nhưng anh lại không muốn giấu cô, chỉ đành cẩn thận dè dặt nói: "Hôm nay có một cảnh hôn."
Sắc mặt Kỷ Uyển hơi thay đổi, sau đó thông cảm nói: "Chỉ hôn lướt thôi mà? Không sao đâu."
"Nhưng mà lỡ trạng thái không đúng phải quay nhiều lần……. Hay là em đừng đi thì tốt hơn."
Kỷ Uyển lại chu môi: "Em muốn đi."
Cuối cùng Trương Bắc Trạch cũng chiều theo một lần bướng bỉnh hiếm thấy của Kỷ Uyển, khó xử cùng cô xuất hiện ở trường quay.
Cảnh đầu tiên là cảnh hôn trong con hẻm nhỏ của St. Andrews, 2 người quyết định chia tay, nam chính đuổi theo, n thâm tình hôn nữ chính.
Ngô Lôi nhìn thấy Trương Bắc Trạch liền đi lên đón: "Anh Bắc Trạch, lần đầu tiên em quay cảnh hôn, bây giờ rất lo sợ."
Trương Bắc Trạch nói: "Anh cũng là lần đầu tiên."
"Như vậy đi, vậy chúng ta mau đối lời thoại đi, để tránh lát nữa bị mọi người chê cười." Nói xong cô khoác tay anh kéo anh đi.
Trương Bắc Trạch cũng nghĩ cố gắng 1 lần cho qua, miễn cho anh phải lo lắng đề phòng. Do đó anh bảo Tiểu Phương đưa Kỷ Uyển đi tìm nơi để ngồi, bản thân đi cùng Ngô Lôi.
Tâm tình Kỷ Uyển rất phức tạp, cứ tự nói với bản thân phải rộng lượng.
Nhà sản xuất phim cười đi tới, bởi vì Kỷ Uyển trong đoàn phim không chỉ mang thân phận là người quản lý nghệ sĩ, cô còn có một thân phận khác là nhà đầu tư kiêm nhà sản xuất liên hợp.
Kỷ Uyển nhất thời lại bị cuốn vào công việc, đợi cô xong việc đã chính thức bắt đầu quay rồi.
Phó đạo diễn bảo diễn viên vào vị trí, Trương Bắc Trạch và Ngô Lôi đi ngang qua chỗ ngồi của Kỷ Uyển, đến nhìn cũng không nhìn Kỷ Uyển một cái.
Kỷ Uyển chăm chú nhìn Trương Bắc Trạch, biết anh đã nhập vai. Lúc trước, sau khi anh nhập vai cũng sẽ quên đi những thứ khác. Cô đã quen rồi, nhưng…… bàn tay cô đặt trên đầu gối nắm chặt lại, luôn cảm thấy có chút khó chịu.
"Màn thứ 98, cảnh thứ 2, bắt đầu!"
Cả màn này rất đơn giản, nam diễn viên giả vờ thở gấp đuổi theo nữ diễn viên, 2 người thâm tình nhìn nhau, nam diễn viên hôn nữ diễn viên xong là kết thúc.
Thậm chí 1 câu thoại cũng không có.
Lúc Trương Bắc Trạch nhìn Ngô Lôi, biểu cảm rất hoàn mỹ, đạo diễn không hô ngừng.
Kỷ Uyển nhìn ánh mắt tràn ngập sự thâm tình của Trương Bắc Trạch, cực kỳ kinh ngạc.
Một giây sau, chỉ thấy Trương Bắc Trạch nâng mạnh cánh tay của Ngô Lôi lên, dùng lực hôn môi cô ta!
Đó chính là cái hôn của những cặp tình nhân, là cách anh vẫn luôn hôn cô! Trái tim Kỷ Uyển đau đớn khôn nguôi. Sao anh có thể dùng biểu cảm đó hôn một người con gái khác chứ!
Cô hít sâu một hơi, lặp lại 3 lần mới có thể thở ra.
“Cắt! OK!” Đạo diễn hài lòng nói.
Ai ngờ 2 diễn viên hình như vẫn chưa nghe thấy, 2 đôi môi vẫn dán chặt lấy nhau.
"Anh Trương, được rồi, qua rồi!" Tiểu Phương liền kêu to lên.
Trương Bắc Trạch lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía Kỷ Uyển, trong lòng trầm xuống.
"Haha, Bắc Trạch, anh hôn đến quên mình rồi sao!" Có nhân viên chọc anh.
Mọi người cùng cười lên.
Mặt Ngô Lôi đỏ bừng, hai tay ôm lấy mặt ngại ngùng "A" một tiếng, cúi đầu chạy ra ngoài.
"Quay thêm một đặc tả nữa!" Đạo diễn nói.
Kỷ Uyển đứng lên quay người bỏ đi.
"Kỷ Uyển" Trương Bắc Trạch nghĩ cũng không nghĩ liền đuổi theo.
Mọi người rất ngạc nhiên, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kỷ Uyển dừng rồi quay đầu lại, biểu cảm có chút vô tội: "Sao vậy?"
Trương Bắc Trạch nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của cô càng cảm thấy bất an, nhưng xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, anh chỉ đành nói: "Anh muốn hỏi em đi đâu?"
"Ở đây hơi lạnh, em muốn quay lại xe."
“À, được.”
Kỷ Uyển cười, rồi quay người đi mất.
Trương Bắc Trạch bị hối đi dặm phấn, bàn tay anh đút trong túi có hơi run rẩy.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh này, Trương Bắc Trạch liền nói xin lỗi với Ngô Lôi rồi chạy về phía xe mình. Người quay phim của chương trình thực tế liền đi theo, lại bị Lý Mẫn Lệ ngăn cản: "Phân cảnh của kỳ này đã đủ rồi, không cần quay nữa đâu."
Trương Bắc Trạch mở mạnh cửa xe, trong xe không có người, Tiểu Phương ôm áo khoác của anh đứng phía sau: "Anh Trương, mặc áo trước……"
Trương Bắc Trạch một tay giật lấy điện thoại của anh ta, ấn số điện thoại mà anh luôn nhớ kỹ trong lòng, điện thoại reo lên 7, 8 lần mới có người nhận, Trương Bắc Trạch liền hỏi: "Em ở đâu?"
"Em ở chỗ xe bảo mẫu."
"Em không có trên xe."
"Em ở đây."
Kỷ Uyển đi ra từ sau xe: "Em chỉ là đi dạo quanh đây thôi."
Trương Bắc Trạch nắm tay cô kéo lên xe.
Anh nắm tay cô có hơi mạnh, nhưng Kỷ Uyển chỉ nhăn mày không nói gì.
"Anh có thể giải thích."
"Giải thích cái gì?"
“Cảnh hôn lúc nãy……”
“Có gì đáng giải thích chứ?”
"Anh không định hôn cô ấy như vậy, anh vốn dĩ chỉ muốn chạm môi là xong."
"Em biết, lúc nãy anh đã nhập vai, anh thấy anh nên hôn cô ấy như vậy cho nên mới hôn." Kỷ Uyển nhàn nhạt nói, "Em hiểu."
Sắc mặt cô như bình thường, giọng điệu cũng như bình thường, Trương Bắc Trạch thả lỏng, nhưng anh lại bắt đầu cảm thấy bất an, "Em hiểu là tốt…… em không giận sao?"
"Anh đang làm việc em giận gì chứ?"
Trương Bắc Trạch nhìn cô một lát, kéo cô lại muốn hôn cô. Kỷ Uyển lại cúi đầu: "Để người khác nhìn thấy không hay đâu."
Trong mắt Trương Bắc Trạch trầm xuống, ngang ngược nâng cằm cô lên hôn mạnh vào môi cô.
Kỷ Uyển dùng sức đẩy anh ra.
"Còn nói em không giận!" Trương Bắc Trạch thấp giọng lên án.
Kỷ Uyển nhăn mày nhìn anh định nói lại thôi.
"Anh thật sự không cố ý, Kỷ Uyển, anh không có ý gì với Ngô Lôi, một chút cảm giác cũng không có. Anh chỉ là quá nhập vai." Trương Bắc Trạch phiền não giải thích rồi lại cảm thấy tức giận với bản thân, "Dây thần kinh nào của anh chập rồi mới nhận phim tình cảm."
Kỷ Uyển nghe vậy toàn thân cứng lại, sau đó nói: anh vốn dĩ là 1 diễn viên, thấy một bộ phim tốt thì diễn đó là công việc của anh, tại sao lại không nhận chứ?" Cô dừng một lát, "Em thật sự không tức giận, em hiểu mà, nhưng lúc nãy tận mắt nhìn thấy có chút không quen."
Trương Bắc Trạch nhìn cô không biết nên nói gì. Nếu cô tức giận còn được, nhưng cô thông cảm như vậy anh căn bản không biết làm sao để an ủi cô.
"Đúng rồi, lúc nãy mẹ em gọi điện đến nói bà đã đến London, bảo em qua ăn cơm cùng, cho nên một lát em sẽ đi, đợi qua đại thọ của ông nội rồi mới quay lại."
“Kỷ Uyển……”
"Vậy em đi đây, để tiểu Phương lái xe đưa em đi."
Trương Bắc Trạch im lặng một lát sau đó mới chậm rãi cô ra: "Vậy em quay về sớm nhé."
Buổi tối hôm sau, Kỷ Uyển xuất hiện ở buổi yến tiệc mừng đại thọ 90 tuổi của ông nội Kỷ Hưng Vận, Kỷ Hưng Vận tinh thần rất tốt, nhìn thấy cô thì rất vui, nói cô là người có tiền đồ nhất trong đám con cháu.
Không phải ông tùy ý nói ra những lời này, Kỷ Uyển bởi vì cùng Trương Bắc Trạch thành lập một công ty đã tích góp được một số tiền không nhỏ, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn lúc Kỷ Hưng Vận bằng tuổi cô bây giờ.
Kỷ Hưng Vận ngồi cùng cô một lát, hỏi thăm tình hình hiện nay của cô sau đó cười hà hà nói: "Tiểu Uyển, bây giờ sự nghiệp của con thành công rồi, cũng nên nghĩ đến việc chung thân đại sự của mình đi, dù sao con cũng lớn rồi, con gái mà, sớm muộn gì cũng cưới chồng."
Kỷ Uyển vốn dĩ định nói với ông nội chuyện cô và Trương Bắc Trạch, nhưng nhớ đến chuyện hôm qua lại vô thức do dự một lát.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Kỷ Hưng Vận cười cười rồi chậm rãi mở lời: "Nếu cháu nói cháu có tình cảm với nghệ sĩ ký hợp đồng với cháu thì ông nội không có cách nào đồng ý được."
A, râu lại mọc dài ra rồi. Cô đưa tay sờ cằm của anh.
Trương Bắc Trạch nhắm mắt, chụp lấy bàn tay của cô, làm cô xoa thêm vài cái.
Kỷ Uyển cứ cười mãi, Trương Bắc Trạch cũng cười lên, mở mắt quay đầu, mang theo chút lười biếng: "Tỉnh rồi sao?"
"Ừm." Trong mắt Kỷ Uyển toàn là sự dịu dàng.
Nhìn thấy người con gái mình yêu nằm trong lòng mình, sự ôn nhu Trương Bắc Trạch càng lớn hơn, anh dùng một tay ôm chặt cô, dùng sức cọ cọ: "Kỷ Uyển Uyển, Kỷ Uyển Uyển."
Kỷ Uyển mỉm cười để mặc anh ôm chặt trong lòng: "Trương Bắc Trạch, Trương Bắc Trạch."
Hai người ở trên giường thì thầm thân mật một lát, Trương Bắc Trạch mới lưu luyến nói: "Lát nữa em phải đi sao?"
Kỷ Uyển lắc đầu: "Mẹ nói ngày mai muốn đi tham gia đại thọ 90 của ông nội cho nên không cho em đi tìm bà ấy."
"Thật không? Vậy tốt quá, lâu rồi em không làm trợ lý của anh rồi." Trương Bắc Trạch vui mừng.
"Em không thèm làm, em phải đi dạo phố với Khiết Ny."
"Có đi không?" Trương Bắc Trạch nhướn mày, làm bộ muốn chọc cô.
"Không đi, không được chọc em, a, a, đáng ghét, đáng ghét!"
Lúc 2 người cười đùa thì cửa phòng khách sạn vang lên tiếng gõ cửa. Là Tiểu Phương đưa bữa sáng và kịch bản mà đạo diễn đã chỉnh sửa một chút, Trương Bắc Trạch sau khi nhận lấy bữa sáng liền nhìn kịch bản, sắc mặt biến đổi, cố gắng bình tĩnh nói với Kỷ Uyển: "Hôm nay có thể còn rất lạnh, hay là em đừng theo anh ra ngoài nữa, đi tìm Khiết Ny dạo phố đi."
Kỷ Uyển vốn dĩ chỉ chọc anh, nghe anh nói như vậy liền thấy kỳ lạ: "Sao lại bảo em đi dạo phố chứ?"
Trương Bắc Trạch vốn dĩ định cười 1 tiếng nhưng anh lại không muốn giấu cô, chỉ đành cẩn thận dè dặt nói: "Hôm nay có một cảnh hôn."
Sắc mặt Kỷ Uyển hơi thay đổi, sau đó thông cảm nói: "Chỉ hôn lướt thôi mà? Không sao đâu."
"Nhưng mà lỡ trạng thái không đúng phải quay nhiều lần……. Hay là em đừng đi thì tốt hơn."
Kỷ Uyển lại chu môi: "Em muốn đi."
Cuối cùng Trương Bắc Trạch cũng chiều theo một lần bướng bỉnh hiếm thấy của Kỷ Uyển, khó xử cùng cô xuất hiện ở trường quay.
Cảnh đầu tiên là cảnh hôn trong con hẻm nhỏ của St. Andrews, 2 người quyết định chia tay, nam chính đuổi theo, n thâm tình hôn nữ chính.
Ngô Lôi nhìn thấy Trương Bắc Trạch liền đi lên đón: "Anh Bắc Trạch, lần đầu tiên em quay cảnh hôn, bây giờ rất lo sợ."
Trương Bắc Trạch nói: "Anh cũng là lần đầu tiên."
"Như vậy đi, vậy chúng ta mau đối lời thoại đi, để tránh lát nữa bị mọi người chê cười." Nói xong cô khoác tay anh kéo anh đi.
Trương Bắc Trạch cũng nghĩ cố gắng 1 lần cho qua, miễn cho anh phải lo lắng đề phòng. Do đó anh bảo Tiểu Phương đưa Kỷ Uyển đi tìm nơi để ngồi, bản thân đi cùng Ngô Lôi.
Tâm tình Kỷ Uyển rất phức tạp, cứ tự nói với bản thân phải rộng lượng.
Nhà sản xuất phim cười đi tới, bởi vì Kỷ Uyển trong đoàn phim không chỉ mang thân phận là người quản lý nghệ sĩ, cô còn có một thân phận khác là nhà đầu tư kiêm nhà sản xuất liên hợp.
Kỷ Uyển nhất thời lại bị cuốn vào công việc, đợi cô xong việc đã chính thức bắt đầu quay rồi.
Phó đạo diễn bảo diễn viên vào vị trí, Trương Bắc Trạch và Ngô Lôi đi ngang qua chỗ ngồi của Kỷ Uyển, đến nhìn cũng không nhìn Kỷ Uyển một cái.
Kỷ Uyển chăm chú nhìn Trương Bắc Trạch, biết anh đã nhập vai. Lúc trước, sau khi anh nhập vai cũng sẽ quên đi những thứ khác. Cô đã quen rồi, nhưng…… bàn tay cô đặt trên đầu gối nắm chặt lại, luôn cảm thấy có chút khó chịu.
"Màn thứ 98, cảnh thứ 2, bắt đầu!"
Cả màn này rất đơn giản, nam diễn viên giả vờ thở gấp đuổi theo nữ diễn viên, 2 người thâm tình nhìn nhau, nam diễn viên hôn nữ diễn viên xong là kết thúc.
Thậm chí 1 câu thoại cũng không có.
Lúc Trương Bắc Trạch nhìn Ngô Lôi, biểu cảm rất hoàn mỹ, đạo diễn không hô ngừng.
Kỷ Uyển nhìn ánh mắt tràn ngập sự thâm tình của Trương Bắc Trạch, cực kỳ kinh ngạc.
Một giây sau, chỉ thấy Trương Bắc Trạch nâng mạnh cánh tay của Ngô Lôi lên, dùng lực hôn môi cô ta!
Đó chính là cái hôn của những cặp tình nhân, là cách anh vẫn luôn hôn cô! Trái tim Kỷ Uyển đau đớn khôn nguôi. Sao anh có thể dùng biểu cảm đó hôn một người con gái khác chứ!
Cô hít sâu một hơi, lặp lại 3 lần mới có thể thở ra.
“Cắt! OK!” Đạo diễn hài lòng nói.
Ai ngờ 2 diễn viên hình như vẫn chưa nghe thấy, 2 đôi môi vẫn dán chặt lấy nhau.
"Anh Trương, được rồi, qua rồi!" Tiểu Phương liền kêu to lên.
Trương Bắc Trạch lúc này mới lấy lại tinh thần, lập tức nhìn về phía Kỷ Uyển, trong lòng trầm xuống.
"Haha, Bắc Trạch, anh hôn đến quên mình rồi sao!" Có nhân viên chọc anh.
Mọi người cùng cười lên.
Mặt Ngô Lôi đỏ bừng, hai tay ôm lấy mặt ngại ngùng "A" một tiếng, cúi đầu chạy ra ngoài.
"Quay thêm một đặc tả nữa!" Đạo diễn nói.
Kỷ Uyển đứng lên quay người bỏ đi.
"Kỷ Uyển" Trương Bắc Trạch nghĩ cũng không nghĩ liền đuổi theo.
Mọi người rất ngạc nhiên, cảm thấy có chút kỳ lạ.
Kỷ Uyển dừng rồi quay đầu lại, biểu cảm có chút vô tội: "Sao vậy?"
Trương Bắc Trạch nhìn thấy biểu cảm bình tĩnh của cô càng cảm thấy bất an, nhưng xung quanh có rất nhiều người đang nhìn, anh chỉ đành nói: "Anh muốn hỏi em đi đâu?"
"Ở đây hơi lạnh, em muốn quay lại xe."
“À, được.”
Kỷ Uyển cười, rồi quay người đi mất.
Trương Bắc Trạch bị hối đi dặm phấn, bàn tay anh đút trong túi có hơi run rẩy.
Cuối cùng cũng quay xong cảnh này, Trương Bắc Trạch liền nói xin lỗi với Ngô Lôi rồi chạy về phía xe mình. Người quay phim của chương trình thực tế liền đi theo, lại bị Lý Mẫn Lệ ngăn cản: "Phân cảnh của kỳ này đã đủ rồi, không cần quay nữa đâu."
Trương Bắc Trạch mở mạnh cửa xe, trong xe không có người, Tiểu Phương ôm áo khoác của anh đứng phía sau: "Anh Trương, mặc áo trước……"
Trương Bắc Trạch một tay giật lấy điện thoại của anh ta, ấn số điện thoại mà anh luôn nhớ kỹ trong lòng, điện thoại reo lên 7, 8 lần mới có người nhận, Trương Bắc Trạch liền hỏi: "Em ở đâu?"
"Em ở chỗ xe bảo mẫu."
"Em không có trên xe."
"Em ở đây."
Kỷ Uyển đi ra từ sau xe: "Em chỉ là đi dạo quanh đây thôi."
Trương Bắc Trạch nắm tay cô kéo lên xe.
Anh nắm tay cô có hơi mạnh, nhưng Kỷ Uyển chỉ nhăn mày không nói gì.
"Anh có thể giải thích."
"Giải thích cái gì?"
“Cảnh hôn lúc nãy……”
“Có gì đáng giải thích chứ?”
"Anh không định hôn cô ấy như vậy, anh vốn dĩ chỉ muốn chạm môi là xong."
"Em biết, lúc nãy anh đã nhập vai, anh thấy anh nên hôn cô ấy như vậy cho nên mới hôn." Kỷ Uyển nhàn nhạt nói, "Em hiểu."
Sắc mặt cô như bình thường, giọng điệu cũng như bình thường, Trương Bắc Trạch thả lỏng, nhưng anh lại bắt đầu cảm thấy bất an, "Em hiểu là tốt…… em không giận sao?"
"Anh đang làm việc em giận gì chứ?"
Trương Bắc Trạch nhìn cô một lát, kéo cô lại muốn hôn cô. Kỷ Uyển lại cúi đầu: "Để người khác nhìn thấy không hay đâu."
Trong mắt Trương Bắc Trạch trầm xuống, ngang ngược nâng cằm cô lên hôn mạnh vào môi cô.
Kỷ Uyển dùng sức đẩy anh ra.
"Còn nói em không giận!" Trương Bắc Trạch thấp giọng lên án.
Kỷ Uyển nhăn mày nhìn anh định nói lại thôi.
"Anh thật sự không cố ý, Kỷ Uyển, anh không có ý gì với Ngô Lôi, một chút cảm giác cũng không có. Anh chỉ là quá nhập vai." Trương Bắc Trạch phiền não giải thích rồi lại cảm thấy tức giận với bản thân, "Dây thần kinh nào của anh chập rồi mới nhận phim tình cảm."
Kỷ Uyển nghe vậy toàn thân cứng lại, sau đó nói: anh vốn dĩ là 1 diễn viên, thấy một bộ phim tốt thì diễn đó là công việc của anh, tại sao lại không nhận chứ?" Cô dừng một lát, "Em thật sự không tức giận, em hiểu mà, nhưng lúc nãy tận mắt nhìn thấy có chút không quen."
Trương Bắc Trạch nhìn cô không biết nên nói gì. Nếu cô tức giận còn được, nhưng cô thông cảm như vậy anh căn bản không biết làm sao để an ủi cô.
"Đúng rồi, lúc nãy mẹ em gọi điện đến nói bà đã đến London, bảo em qua ăn cơm cùng, cho nên một lát em sẽ đi, đợi qua đại thọ của ông nội rồi mới quay lại."
“Kỷ Uyển……”
"Vậy em đi đây, để tiểu Phương lái xe đưa em đi."
Trương Bắc Trạch im lặng một lát sau đó mới chậm rãi cô ra: "Vậy em quay về sớm nhé."
Buổi tối hôm sau, Kỷ Uyển xuất hiện ở buổi yến tiệc mừng đại thọ 90 tuổi của ông nội Kỷ Hưng Vận, Kỷ Hưng Vận tinh thần rất tốt, nhìn thấy cô thì rất vui, nói cô là người có tiền đồ nhất trong đám con cháu.
Không phải ông tùy ý nói ra những lời này, Kỷ Uyển bởi vì cùng Trương Bắc Trạch thành lập một công ty đã tích góp được một số tiền không nhỏ, thậm chí còn kiếm được nhiều tiền hơn lúc Kỷ Hưng Vận bằng tuổi cô bây giờ.
Kỷ Hưng Vận ngồi cùng cô một lát, hỏi thăm tình hình hiện nay của cô sau đó cười hà hà nói: "Tiểu Uyển, bây giờ sự nghiệp của con thành công rồi, cũng nên nghĩ đến việc chung thân đại sự của mình đi, dù sao con cũng lớn rồi, con gái mà, sớm muộn gì cũng cưới chồng."
Kỷ Uyển vốn dĩ định nói với ông nội chuyện cô và Trương Bắc Trạch, nhưng nhớ đến chuyện hôm qua lại vô thức do dự một lát.
Thấy cô muốn nói lại thôi, Kỷ Hưng Vận cười cười rồi chậm rãi mở lời: "Nếu cháu nói cháu có tình cảm với nghệ sĩ ký hợp đồng với cháu thì ông nội không có cách nào đồng ý được."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook