Thuyết Tiến Hóa Nam Thần
-
Chương 38: Đào góc tường
"Hả?" Kỷ Uyển sửng sốt: "Là ba anh sao?"
"Không, là anh họ và chị dâu."
Nghĩ cũng phải, anh nói là người thân, nhưng Kỷ Uyển có chút tiếc tiếc nuối, trong lòng hy vọng là ba anh đến: "Bọn họ đến đâu? HongKong hay thành phố?"
"Thành phố." Trương Bắc Trạch hơi ngừng lại: "Bọn họ nói muốn đến thăm tôi."
"Vậy thì tốt quá, bọn họ nhất định vui mừng cho anh." Kỷ Uyển cười nói: "Khi nào đến vậy?"
"Nói là mua vé ngày mai, buổi chiều đến."
"Chiều mai à…..."" Kỷ Uyển nghĩ ngợi: "Chiều mai tôi cố gắng quay về cùng anh đi đón bọn họ."
"Cô muốn đi đâu?"
"À, ông nội tôi biết tôi ở trong nước nên gọi tên quay về tham gia bữa tiệc của gia tộc."
"Ông nội cô……" Vậy không phải chính là nhà giàu số 1, Kỷ Hưng Vận sao? Trương Bắc Trạch lo lắng, "Vậy ông ấy biết cô tự ý nghỉ học rồi sao? Ông ấy sẽ không mắng cô đấy chứ?"
"Yên tâm đi, ông nội chỉ mắng con không mắng cháu", Kỷ Uyển cười hì hì nói, "bây giờ tôi phải đi rồi, ngày mai gặp nhé!"
"Tôi tiễn cô."
"Không cần đâu, anh còn có rất nhiều việc phải làm, nếu như ngày mai quay về đón người thì hôm nay còn phải làm nhiều việc hơn, Eric đã tìm người tiễn tôi đến sân bay rồi."
"Vậy được, chú ý an toàn nhé."
"Ừm, tạm biệt."
Lúc Kỷ Uyển vội vã quay về nhà chính thì ba và mẹ kế đã đến, hơn nữa bác cả và chú thím ba đều đã có mặt.
Tổng cộng cô có 6 người chú, bác và 1 người cô, chú tư và cô năm ở nước ngoài, một năm quay về 1,2 lần họp mặt, chú sáu vì tranh đoạt tài sản, 2 năm trước cấu kết với người ngoài làm việc xấu, bây giờ còn ở trong tù, chú thím bảy vẫn chưa đến. Còn có anh chị em trong gia tộc, lúc nghỉ hè hoặc nghỉ đông mới về nhà.
Ông nội Kỷ Hưng Vận thấy cô đến rất vui mừng: "Xem ai đến rồi kia, đây không phải là cô cháu gái giỏi giang, ngoan ngoãn tiểu Kỷ Uyển của chúng ta đây sao?"
Kỷ Uyển bởi vì chột dạ nên không dám đến thăm ông nội, lúc này sự việc bại lộ, cô không quan tâm được nhiều như vậy, thân mật ôm ông nội một cái, hỏi thăm vài câu.
Kỷ Hưng Vận đối với việc cô tự ý nghỉ học làm người quản lý không có gì không hài lòng hết, ngược lại còn rất thích sự gan dạ của cô, cho rằng cô có phong phạm của ông năm đó: "Hahaha, con bé này, muốn tự lập nghiệp cũng không nói với gia đình một tiếng, có người chúc mừng ông còn không hiểu chuyện gì, sau đó mới biết cháu gái ngoan của ông đã bồi dưỡng ra một Ảnh đế, còn trở thành nhà sản xuất phim lớn nữa cơ đấy."
Kỷ Uyển nói: "Xin lỗi ông nội, con đã tự ý nghỉ học."
"Không sao, không sao, con người mà, nên đi theo suy nghĩ của bản thân, nếu không thì vô vị quá, có phải không?" Kỷ Hưng Vận cười nói, hiền từ như vị Phật Di Lặc vậy.
Kỷ Uyển hơi mỉm cười.
Dư Mạn đẩy đẩy chồng, Kỷ Duật Gia lúc này mới mở miệng: "Ba à, ba đừng chiều nó nữa, học nghiên cứu sinh không học, cũng không thương lượng với ai đã chạy về nước làm loại chuyện như vậy, không có chừng mực gì cả."
Kỷ Uyển cúi đầu, đối mặt với ba nói: "Xin lỗi ba."
Bác cả và chú ba bàn quang ngồi nhìn, sống chết mặc bây.
Dư Mạn hòa giải nói: "Tiểu Uyển, ba con cũng muốn tốt cho con, nói chuyện hơi nặng lời, nhưng dì cũng nghĩ rằng con khó khăn lắm mới đậu thạc sĩ, không đi học quá đáng tiếc rồi, hơn nữa con là đại tiểu thư của nhà chúng ta, ăn uống đều không thiếu, sao phải đi làm những việc cực khổ như thế này?"
“Con……”
"Hôm qua dì còn bị một khách hàng hỏi nhà chúng ta có phải xảy ra chuyện rồi không, hay là ngược đãi con, nghe được dì còn không biết nên cười nên khóc nữa."
"Đúng, mẹ con hôm qua điện thoại đến, chửi xối xả vào mặt ba!" Nói ông chỉ nhớ đến con riêng của ông và Dư Mạn nên ngược đãi Kỷ Uyển, để cô ra ngoài đi làm.
"Được rồi, nói những thứ này làm gì chứ?" Kỷ Hưng Vận nhăn mày.
Kỷ Duật Gia ngừng lại lời muốn nói.
Chú ba mở miệng hỏi: "Kỷ Uyển, con đầu tư cho bộ phim đó bao nhiêu?"
Kỷ Uyển thật thà đáp: "1800 vạn."
Thím ba hít vào một hơi: "Vậy phòng vé thu vào là thật sao?"
"Ách, không cao như trong nước đưa tin đâu ạ." Kỷ Uyển nói, "Đại khái là hơn mười bốn triệu, nước ngoài vẫn chưa tính ra."
"Trời ơi……" Cho dù có tính nước ngoài hay không, thì cũng quá lời rồi.
"Con tìm nhà đầu tư sao không tìm bác cả, phù sa đều chảy ra ruộng ngoài rồi." Bác cả nửa đùa nửa thật nói.
"Ai nói đều chảy ra ruộng ngoài chứ, cháu gái tôi thương tôi nhất." Một giọng nói lười biếng vang lên, chú bảy Kỷ Duật Hành cùng vợ Thẩm Ninh ôm cặp sinh đôi đi vào.
"A Hành, Ninh Ninh, Đại bảo, Nhị bảo!" Bọn họ vừa đến, toàn bộ ánh nhìn của Kỷ Uyển đều bị hai nhóc sinh đôi hấp dẫn, cô đi lên trước ôm lấy chú thím bảy, sau đó hôn hai cái vào mặt cặp sinh đôi.
"Chị Uyển." Giọng nói non nớt của cặp sinh đôi vang lên khiến lòng cô mềm nhũn.
"Sao, con cũng đầu tư à?" Kỷ Hưng Vận nói.
“Dạ, đầu tư một chút." Kỷ Duật Hành cười, ôm con con trai lớn đưa cho Kỷ Uyển.
lúc vốn của Kỷ Uyển không đủ sắp ngừng quay đành mặt dày mở miệng mượn Kỷ Duật Hành lần nữa, Kỷ Duật Hành biết cô đang quay phim điện ảnh, liền gánh vác phần vốn hậu kỳ, trước sau đầu tư bảy trăm vạn, do đó trở thành nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim.
"Cậu đúng là ngồi không cũng có tiền." Bác cả không thừa nhận, nhưng cũng không thể không bội phục sự may mắn của em trai nhà mình. Lão thất này từ khi sinh ra đến nay, việc gì cũng không làm, chỉ ăn chơi hưởng lạc, cha còn rất thương cậu ta, đem cổ phần có thể kiếm nhiều tiền nhất của tập đoàn cho cậu ta, bây giờ đến cháu gái cũng đưa tiền cho cậu ta.
"Haha, anh cả, đừng ghen tị như vậy chứ, buổi tối em mời anh một bữa thịnh soạn." Kỷ Duật Hành kéo vợ ngồi xuống, "Kỷ Uyển, con đem vốn trả lại cho chú là được rồi, tiền kiếm được xem như quà chúc mừng của chú."
Kỷ Uyển ngạc nhiên nói: "Như vậy không được đâu." Đó là một số tiền lớn đấy!
Thẩm Ninh cười nói: "Tết năm nay cháu không về nhà, tiền mừng tuổi còn chưa nhận đấy. Hơn nữa anh ấy cũng chỉ mượn hoa dâng phật thôi, một đồng cũng không tốn, còn được con đóng thuế cho."
"Chú con cho thì cứ nhận đi, dù sao để đó cũng bị nó tiêu bậy bạ." Kỷ Hưng Vận bảo Thẩm Ninh bế hai đứa nhóc lại cho ông, vừa nói: "Lát nữa ông cho con một cái hồng bao, cháu gái ông giỏi giang nông rất vui."
"Ông à, được ông khen là niềm vui lớn nhất của con rồi."
"Hahaha, cháu gái ông có tiền đồ như vậy, để em trai em gái của con làm gương!" Kỷ Hưng Vận ôm hai đứa nhóc sinh đôi, cười vui vẻ.
Thẩm Ninh nói: "Chúng ta cũng đi xem rồi, Trương Bắc Trạch diễn rất tốt! Lúc nào đưa đến nhà chúng ta chơi, để thím được chụp hình chung rồi ký tên lên đó nhé."
"Điều này thì miễn đi." Kỷ Duật Hành không cho thương lượng nói.
“Miễn đi!”
“Miễn đi!:
Đại Bảo Nhị Bảo học theo khẩu khí của ba, một trước một sau khí phách nói.
Mọi người đều bị chọc cười.
Kỷ Hưng Vận chơi đùa với cháu trai bảo bối của mình, nói với Kỷ Uyển: "Tiểu Uyển, ông nội cũng thấy con nghỉ học có chút đáng tiếc, chi bằng ông nội đi hỏi xem con có thể quay lại tiếp tục học không nhé?"
Kỷ Uyển ngẩn người
"Còn chuyện người quản lý, con làm lâu như vậy cũng biết đây là công việc cực nhọc, ông thấy không thích hợp với con. Nếu con thật sự muốn làm việc, đợi con học xong, ông nội sẽ sắp xếp cho công việc vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ, đến lúc đó con có người trong lòng thì trực tiếp gả đi làm thiếu phu nhân."
Dư Mạn cười nói: "Lâm tổng của công ty đá quý Trung Hoàn cứ bảo Kỷ Uyển gả cho nhà bên dó làm nhị thiếu phu nhân kìa."
Kỷ Hưng Vận nói: "Không được không được, con thứ 2 của nhà đó là không tốt." Nói đến đây Kỷ Hưng Vận như nhớ ra chuyện gì, "Tiểu Uyển, lẽ nào con và tên Trương Bắc Trạch đó……"
"Không có không có, chúng cháu không phải là loại quan hệ đó." Kỷ Uyển xua tay, nhưng tim cứ đập loạn lên.
"Vậy thì tốt. Mặc dù cậu ta rất đẹp trai, nhưng diễn viên - ca sĩ như cậu ta, đa số là gặp 1 người yêu 1 người, con nhất định không thể để cậu ta lừa nhé." Kỷ Hưng Vận ngừng một lát, "Nếu bọn con không phải là quan hệ yêu đương, vậy thì dễ rồi, con để Trương Bắc Trạch ký hợp đồng với công ty chúng ta, sau này lợi nhuận của cậu ra chia ra, con cũng có một phần, có được không?”
Ba cô và Dư Mạn đều đã gọi điện nhắc đến chuyện này, cho nên Kỷ Uyển cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng cô phiền não lâu như vậy, lại chậm chạp không đồng ý. Nếu là trước kia, cô đã sớm đồng ý, nhưng bây giờ…… Cô lại không dám tin tưởng VK có thể giúp Trương Bắc Trạch phát triển tốt. Mặc dù bây giờ anh là Ảnh đế, theo lý phải được quan tâm hơn, nhưng lỡ như sau này vấp phải chuyện gì bọn họ cũng sẽ giống như anh Diệp vứt bỏ anh sao, hoặc là đem anh giấu đi…… Điều quan trọng nhất là cô không muốn cùng anh tách ra.
"Ba, ba nói như vậy chúng con làm sao ăn nói với Hội đồng quản trị chứ?"
"Ăn nói cái gì, con có bản lĩnh thì tạo ra một Ảnh đế đi."
"Điều này……" Kỷ Duật Gia không nói gì. Giá trị của 1 Ảnh đế rất lớn, hơn nữa vị ảnh đế này là một tay Kỷ gia bồi dưỡng ra, điều này làm cho VK ở giới giải trí tăng thêm thành tích.
"Ông nội, ba, chuyện này con không quyết định được." Kỷ Uyển do dự sau đó vẫn chọn nói ra.
Hai cha con đồng thời sửng sốt, Kỷ Hưng Vận hỏi: "Tại sao?"
"Con và Trương Bắc Trạch không có ký hợp đồng, chúng con là quan hệ hợp tác."
Kỷ Hưng Vận nghe xong liền yên tâm: "Không sao cả, con khuyên cậu ấy vài câu, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý."
"Nhưng mà……"
"Tiểu Uyển, con đang lo lắng gì vậy?" Dư Mạn đi đến, ngồi xuống cạnh cô dịu dàng nói: "VK là công ty nhà mình, con còn có điều gì không yên tâm chứ? Bồi dưỡng một ngôi sao không dễ như trong tưởng tượng của con đâu, mặc dù bọn con làm đại lại tạo ra 1 Ảnh đế, kế hoạch phát triển cậu ta sau này như thế nào phải có một phương án tỉ mỉ mới được, công ty chúng ta có nhiều người chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ tìm cho cậu ta con đường kiếm tiền nhiều nhất, nếu như con quan tâm cậu ta thì cũng không nên để tài năng như cậu ta chôn vùi ở cái văn phòng bé nhỏ của con chứ?"
Kỷ Uyển cắn môi, biết rằng bản thân mình làm một người quản lý vẫn chưa đủ chuyên nghiệp, bây giờ chỉ có mấy cái hợp đồng cô đã bận rộn loạn cả lên, hoặc là giống như dì Mạn nói, Trương Bắc Trạch ở văn phòng e rằng không phải là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà…...
"Nữ tử vô tài sẽ có đức, học nhiều như vậy để làm gì?" Kỷ Duật Hành cầm tay của Thẩm Ninh thưởng thức, lười biếng mở miệng, "Kỷ Uyển khó khăn lắm mới có chuyện mình muốn làm, mọi người ai cũng đả kích con bé là sao?"
Thẩm Ninh nói nhỏ chỉ đủ để 2 người nghe: "Câu phía trước có thể không nói."
Dư Mạn nói với anh ta: "Chú bảy, chúng tôi không phải đả kích nó, con bé vẫn còn là 1 đứa trẻ, hơn nữa vẫn còn việc phải làm."
"Em thấy lúc con bé tự nghỉ học đã không còn là 1 đứa trẻ rồi."
"Cậu có ý gì? Cũng không thể để con bé cực khổ ở cái văn phòng nhỏ đó với Trương Bắc Trạch mãi chứ? Hơn nữa không quá 1 tháng, chúng ta không ký hợp đồng với cậu ta thì sẽ bị công ty khác giành mất."
Kỷ Uyển chau mày im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên đối mặt với người nhà, hạ quyết tâm nói: "Tất cả tùy Trương Bắc Trạch lựa chọn."
***
Dư Mạn lo lắng cũng không phải không có lý do, bởi vì Kỷ Uyển về Kỷ gia trong chốc lát đã có người tìm đến tận nơi đào góc tường rồi.
Người đến là CEO của công ty sane xuất nhạc của Trương Bắc Trạch, là một phụ nữ xinh đẹp, chín chắn ăn mặc rất thời thượng. Cô ta rất nhiệt tình kề mặt lại gần chào anh: "Hi, Bắc Trạch, chúng ta lại gặp nhau rồi." Cô ta dùng giọng phổ thông không được tiêu chuẩn lắm nói.
"Chị Trần Nam." Cảm giác mềm mại trước ngực làm Trương Bắc Trạch có hơi ngại, anh lịch sự lùi 2 bước, khách sáo chào Trần Nam.
"Cô quản lý xinh đẹp đâu rồi?" Trần Nam biết còn cố hỏi, cô ta nghe Eric nói Kỷ Uyển rời đi rồi mới đến.
"Cô ấy có việc nên đi trước rồi."
"Vậy à, thật đáng tiếc, công ty chúng tôi hôm nay có một bữa tiệc, còn muốn mời anh cùng cô quản lý nhà anh cùng tham gia đấy, xem ra bây giờ chỉ có anh có thời gian rảnh thôi."
Trương Bắc Trạch đối với chuyện 1 mình tham dự tiệc tùng sinh ra cảm giác sợ hãi, anh từ chối: "Xin lỗi, Trần tiểu thư, tối nay tôi còn có việc, có thể không đến dự được."
Trần Nam tỏ vẻ thông cảm nói: "Anh có phải lo sợ chuyện lúc trước không? Yên tâm đi, bữa tiệc của chúng tôi rất nghiêm chỉnh, không phải là loại tiệc “hỗn loạn” như thế đâu."
Trương Bắc Trạch nói: "Không phải, bởi vì ngày mai tôi có việc riêng cho nên có những chuyện bắt buộc phải làm xong trong hôm nay."
"Ai da, thật đáng tiếc, tối nay tôi có việc tìm anh." Trần Nam từ túi xách hàng hiệu lấy ra một gói thuốc, vừa hút vừa ám muội nhìn anh.
"Bây giờ vừa hay chỉ có 2 chúng ta, chị Trần nếu có việc cứ nói đi."
Trần Nam nhìn cái bật lửa trước mặt anh: "Có thể đưa bật lửa cho tôi không?"
Trương Bắc Trạch cúi đầu tìm bật lửa, đang định đưa qua, cô ta lại nghiêng người về trước, anh bất đắc dĩ mồi thuốc cho cô ta. Khe rãnh chập trùng ngay ở trước mắt khiến Trương Bắc Trạch vôi nâng mắt nhìn thẳng cô ta.
"Cảm ơn." Trần Nam hút một hơi sau đó nói cảm ơn với anh.
"Không cần."
Hai người im lặng trong chốc lát, Trần Nam chậm rãi hút thuốc, từ từ đưa chân lên, phơi bày hết sự quyến rũ của đôi giày cao gót 12cm, Trương Bắc Trạch ngồi thẳng trên ghế sofa đơn,đưa mắt nhìn sang hướng khác.
"Nóng quá, có phải điều hòa hư rồi không?" Trần Nam đặt tay cầm thuốc xuống đầu gối, giọng nói mềm như bông hỏi.
Trương Bắc Trạch theo bản năng nhìn điều hòa đối diện với Trần Nam, thấy nó vẫn đang sáng đèn đột nhiên hiểu ra chỉ cần bản thân trả lời “Có hơi nóng một chút” lập tức sẽ được “diễm ngộ”.
Nhưng anh chỉ quay lại, bình tình mà lãnh đạm nói: "Hình như không hư, tôi đi chỉnh nhiệt độ thấp một chút." Nói rồi anh đứng dậy đi chỉnh điều hòa.
Trần Nam như cười như không nhìn góc nghiêng của anh chàng cao lớn đẹp trai đang nghiêm túc chỉnh điều hoà, dụi điếu thuốc trong tay, mở miệng nói: "Tôi lần này đến là muốn thương lượng với anh một việc, nhưng bây giờ tôi lại muốn tán gẫu với anh một chút."
Trương Bắc Trạch quay đầu lại, biết cô ta muốn nói gì.
"Chính là việc lần trước anh từ chối tôi, hôm nay anh có có thể suy nghĩ thêm không?" Trần Nam khôi phục bộ dáng của 1 CEO chuyên nghiệp.
Thì ra lúc trước Trương Bắc Trạch tới thu album, công ty của Trần Nam đã nhìn trúng anh, hy vọng anh có thể ký hợp đồng, lúc biết việc lúc trước của anh cũng không bỏ cuộc. Bọn họ phái Trần Nam đến vốn nghĩ 100% thắng cuộc nhưng không ngờ bị anh từ chối ngay.
Cho đến khi biết tin anh được ảnh đế Cannes, lãnh đạo của công ty dường như hiểu ra tự tin của anh từ đâu mà đến, rất hy vọng được ký hợp đồng với 1 ngôi sao mới có tiền đồ như anh, cho dù biết được người quản lý của anh là đại tiểu thư của công ty VK cũng không lùi bước, còn quyết định trước khi anh chính thức gia nhập VK phải bắt được anh trước một bước.
Trần Nam nhận được nhiệm vụ là, chỉ được thắng không được bại.
Trương Bắc Trạch xin lỗi cười nói: "Xin lỗi, Trần tiểu thư, đáp án lần này của tôi e rằng cũng giống lần trước."
“Anh không cần gấp gáp từ chối tôi, cho tôi chút mặt mũi đi, anh có thể nghe tôi nói về điều kiện của công ty trước không?"
Trương Bắc Trạch cười rồi làm một động tác tay "mời".
"Điều kiện chúng tôi là, cho dù VK cho anh bao nhiêu phần ưu đãi, chúng tôi đều ra giá cao hơn 10%."
Trương Bắc Trạch sửng sốt.
Trần Nam nghịch vòng cổ, nụ cười chứa đầy tự tin, nhìn anh.
Tại sao cô ta cũng cho rằng anh nhất định sẽ ký hợp đồng với VK? Bởi vì Kỷ Uyển là đại tiểu thư của VK sao? Hay là bọn họ cũng biết sự hợp tác giữa anh và Kỷ Uyển sẽ không lâu dài? Trương Bắc Trạch muốn hỏi nhưng mở miệng nhưng không hỏi ra được.
"Bao gồm chất lượng bên ngoài và chất lượng bài hát, ở mọi phương diện mà nói, HongKong cũng đi trước đại lục, giống như Vương Phi năm đó, nếu như cô ấy không xuất đạo ở HongKong, tuyệt đối sẽ không có được vị trí như ngày hôm nay, anh nói có đúng không? Tôi không có ý hạ thấp đại lục, nhưng theo tôi thấy thì nhà sản xuất ở đại lục thật sự không biết định hình phong cách cho minh tinh, giống như có một quân bài tốt trong tay bọn họ cũng sẽ làm thành bài xấu, tôi có nói như vậy, không có nghĩa là đại lục không có minh tinh." Trần Nam chậm dãi nói, "Chúng tôi không giống như vậy, chúng tôi hy vọng tạo ra được 1 ngôi sao có thể vượt ra khỏi châu Á, để sự nghiệp ca hát và sự nghiệp diễn xuất của anh đều nở hoa, hơn nữa có thể nhận được sự yêu mến của fans trên toàn thế giới, chúng tôi sẽ tạo ra 1 Trương Bắc Trạch nổi tiếng toàn cầu."
Trần Nam có thể trở thành CEO mặc dù không thể nói là không có liên quan đến mị lực của cô nhưng cô ấy đích thực rất giỏi, nếu không cho dù có ngồi lên vị trí CEO cũng rất nhanh sẽ rớt xuống. Lời nói của cô ta mang theo sự mê hoặc, nếu không kiên định sẽ rất dễ dàng bị dẫn dụ rơi vào mộng đẹp mà cô ta tạo ra.
Nhưng tâm tư của Trương Bắc Trạch không hề đặt vào lời nói của cô ta. Bên ngoài giả vờ đang nghe thật ra trong lòng lại đang loạn lên vì một chuyện khác.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc chia cách với Kỷ Uyển, cho dù ký hợp đồng với VK hay công ty lớn khác, anh hy vọng có thể cùng cô kề vai sát cánh, phấn đấu trong giới giải trí. Nhưng rõ ràng bọn họ còn chưa cùng nhau chia sẻ thành quả thắng lợi, lại khắp nơi bị ép chia cách nhau.
Đúng vậy, anh họ và chị dâu cũng không đơn thuần là đến thăm anh, chúc phúc cho anh, mà ý của anh họ là để chị dâu làm người quản lý của anh.
Anh họ Trương Bắc Nhuệ lớn hơn anh 7 tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, cùng bạn thành lập 1 công ty nhỏ, làm ăn cũng khấm khá, là người ba anh xem trọng nhất trong nhà họ Trương. Mà anh họ đích thực là 1 người tốt, rất quan tâm anh, cũng thường xuyên gọi điện đến hỏi thăm tình hình của anh, có lúc cũng gửi đồ quê lên cho anh. Chị dâu Tôn Tiểu Nhu là 1 kế toán giỏi giang, chị cùng Trương Bắc Nhuệ lúc làm ăn quen nhau rồi cưới nhau.
Trương Bắc Nhuệ sau khi biết anh đoạt giải liền điện thoại đến nói để chị dâu tới giúp anh. Anh nói mình đã có người quản lý rồi, anh họ lại nói người ngoài không so được với người nhà, bảo anh và Kỷ Uyển giải trừ hợp đồng, độc lập làm ăn đi.
Anh họ có lòng tốt, Trương Bắc Trạch không làm sao để uyển chuyển từ chối, chỉ nói để xem đã, nhưng anh cứ lần khừng mãi, không ngờ đến anh họ đợi không được liền trực tiếp đến.
Anh khom lưng đan tay vào nhau để trên đầu gối, chậm rãi thở dài.
"Bắc Trạch?" Trần Nam không thấy anh trả lời liền hỏi.
Trương Bắc Trạch bỗng dưng hoàn hồn lại: "Hả?"
"Anh có đang nghe tôi nói không?"
Trương Bắc Trạch tự biết mình thất lễ, gật đầu xin lỗi, "Lời của chị tôi đã nghe thấy rồi, nhưng tôi quả thật..."
"Anh không cần gấp gáp trả lời tôi, tôi chỉ hy vọng anh suy nghĩ kỹ, dù sao lúc này là thời khắc quan trọng, tìm được chỗ dựa tốt quyết định vận mệnh cả đời đấy."
Trần Nam đưa cho anh một tập tài liệu, nói là hy vọng anh xem xét kỹ, sau đó đứng lên nói: "Nếu đến bữa tiệc tối nay thì điện thoại cho tôi." Sau đó rời đi, để lại một mùi hương nồng đậm quanh quẩn trong phòng.
Trương Bắc Trạch nắm túi tài liệu, vô ý thức dùng nó vỗ vỗ vào đầu.
Nếu như Kỷ Uyển quyết định rời xa anh quay lại đi học, quay lại cuộc sống đại tiểu thư trước đây của cô, anh có thể thật sự phải suy nghĩ đến chuyện này. Nhưng thực sự anh không muốn suy nghĩ chút nào.
Anh hy vọng có thể cùng Kỷ Uyển tiếp tục như vậy, nhưng anh không thể ích kỷ làm ảnh hưởng đến quyết định của cô, cô vì anh đã hy sinh quá nhiều rồi.
Tất cả xem sự lựa chọn của Kỷ Uyển.
"Không, là anh họ và chị dâu."
Nghĩ cũng phải, anh nói là người thân, nhưng Kỷ Uyển có chút tiếc tiếc nuối, trong lòng hy vọng là ba anh đến: "Bọn họ đến đâu? HongKong hay thành phố?"
"Thành phố." Trương Bắc Trạch hơi ngừng lại: "Bọn họ nói muốn đến thăm tôi."
"Vậy thì tốt quá, bọn họ nhất định vui mừng cho anh." Kỷ Uyển cười nói: "Khi nào đến vậy?"
"Nói là mua vé ngày mai, buổi chiều đến."
"Chiều mai à…..."" Kỷ Uyển nghĩ ngợi: "Chiều mai tôi cố gắng quay về cùng anh đi đón bọn họ."
"Cô muốn đi đâu?"
"À, ông nội tôi biết tôi ở trong nước nên gọi tên quay về tham gia bữa tiệc của gia tộc."
"Ông nội cô……" Vậy không phải chính là nhà giàu số 1, Kỷ Hưng Vận sao? Trương Bắc Trạch lo lắng, "Vậy ông ấy biết cô tự ý nghỉ học rồi sao? Ông ấy sẽ không mắng cô đấy chứ?"
"Yên tâm đi, ông nội chỉ mắng con không mắng cháu", Kỷ Uyển cười hì hì nói, "bây giờ tôi phải đi rồi, ngày mai gặp nhé!"
"Tôi tiễn cô."
"Không cần đâu, anh còn có rất nhiều việc phải làm, nếu như ngày mai quay về đón người thì hôm nay còn phải làm nhiều việc hơn, Eric đã tìm người tiễn tôi đến sân bay rồi."
"Vậy được, chú ý an toàn nhé."
"Ừm, tạm biệt."
Lúc Kỷ Uyển vội vã quay về nhà chính thì ba và mẹ kế đã đến, hơn nữa bác cả và chú thím ba đều đã có mặt.
Tổng cộng cô có 6 người chú, bác và 1 người cô, chú tư và cô năm ở nước ngoài, một năm quay về 1,2 lần họp mặt, chú sáu vì tranh đoạt tài sản, 2 năm trước cấu kết với người ngoài làm việc xấu, bây giờ còn ở trong tù, chú thím bảy vẫn chưa đến. Còn có anh chị em trong gia tộc, lúc nghỉ hè hoặc nghỉ đông mới về nhà.
Ông nội Kỷ Hưng Vận thấy cô đến rất vui mừng: "Xem ai đến rồi kia, đây không phải là cô cháu gái giỏi giang, ngoan ngoãn tiểu Kỷ Uyển của chúng ta đây sao?"
Kỷ Uyển bởi vì chột dạ nên không dám đến thăm ông nội, lúc này sự việc bại lộ, cô không quan tâm được nhiều như vậy, thân mật ôm ông nội một cái, hỏi thăm vài câu.
Kỷ Hưng Vận đối với việc cô tự ý nghỉ học làm người quản lý không có gì không hài lòng hết, ngược lại còn rất thích sự gan dạ của cô, cho rằng cô có phong phạm của ông năm đó: "Hahaha, con bé này, muốn tự lập nghiệp cũng không nói với gia đình một tiếng, có người chúc mừng ông còn không hiểu chuyện gì, sau đó mới biết cháu gái ngoan của ông đã bồi dưỡng ra một Ảnh đế, còn trở thành nhà sản xuất phim lớn nữa cơ đấy."
Kỷ Uyển nói: "Xin lỗi ông nội, con đã tự ý nghỉ học."
"Không sao, không sao, con người mà, nên đi theo suy nghĩ của bản thân, nếu không thì vô vị quá, có phải không?" Kỷ Hưng Vận cười nói, hiền từ như vị Phật Di Lặc vậy.
Kỷ Uyển hơi mỉm cười.
Dư Mạn đẩy đẩy chồng, Kỷ Duật Gia lúc này mới mở miệng: "Ba à, ba đừng chiều nó nữa, học nghiên cứu sinh không học, cũng không thương lượng với ai đã chạy về nước làm loại chuyện như vậy, không có chừng mực gì cả."
Kỷ Uyển cúi đầu, đối mặt với ba nói: "Xin lỗi ba."
Bác cả và chú ba bàn quang ngồi nhìn, sống chết mặc bây.
Dư Mạn hòa giải nói: "Tiểu Uyển, ba con cũng muốn tốt cho con, nói chuyện hơi nặng lời, nhưng dì cũng nghĩ rằng con khó khăn lắm mới đậu thạc sĩ, không đi học quá đáng tiếc rồi, hơn nữa con là đại tiểu thư của nhà chúng ta, ăn uống đều không thiếu, sao phải đi làm những việc cực khổ như thế này?"
“Con……”
"Hôm qua dì còn bị một khách hàng hỏi nhà chúng ta có phải xảy ra chuyện rồi không, hay là ngược đãi con, nghe được dì còn không biết nên cười nên khóc nữa."
"Đúng, mẹ con hôm qua điện thoại đến, chửi xối xả vào mặt ba!" Nói ông chỉ nhớ đến con riêng của ông và Dư Mạn nên ngược đãi Kỷ Uyển, để cô ra ngoài đi làm.
"Được rồi, nói những thứ này làm gì chứ?" Kỷ Hưng Vận nhăn mày.
Kỷ Duật Gia ngừng lại lời muốn nói.
Chú ba mở miệng hỏi: "Kỷ Uyển, con đầu tư cho bộ phim đó bao nhiêu?"
Kỷ Uyển thật thà đáp: "1800 vạn."
Thím ba hít vào một hơi: "Vậy phòng vé thu vào là thật sao?"
"Ách, không cao như trong nước đưa tin đâu ạ." Kỷ Uyển nói, "Đại khái là hơn mười bốn triệu, nước ngoài vẫn chưa tính ra."
"Trời ơi……" Cho dù có tính nước ngoài hay không, thì cũng quá lời rồi.
"Con tìm nhà đầu tư sao không tìm bác cả, phù sa đều chảy ra ruộng ngoài rồi." Bác cả nửa đùa nửa thật nói.
"Ai nói đều chảy ra ruộng ngoài chứ, cháu gái tôi thương tôi nhất." Một giọng nói lười biếng vang lên, chú bảy Kỷ Duật Hành cùng vợ Thẩm Ninh ôm cặp sinh đôi đi vào.
"A Hành, Ninh Ninh, Đại bảo, Nhị bảo!" Bọn họ vừa đến, toàn bộ ánh nhìn của Kỷ Uyển đều bị hai nhóc sinh đôi hấp dẫn, cô đi lên trước ôm lấy chú thím bảy, sau đó hôn hai cái vào mặt cặp sinh đôi.
"Chị Uyển." Giọng nói non nớt của cặp sinh đôi vang lên khiến lòng cô mềm nhũn.
"Sao, con cũng đầu tư à?" Kỷ Hưng Vận nói.
“Dạ, đầu tư một chút." Kỷ Duật Hành cười, ôm con con trai lớn đưa cho Kỷ Uyển.
lúc vốn của Kỷ Uyển không đủ sắp ngừng quay đành mặt dày mở miệng mượn Kỷ Duật Hành lần nữa, Kỷ Duật Hành biết cô đang quay phim điện ảnh, liền gánh vác phần vốn hậu kỳ, trước sau đầu tư bảy trăm vạn, do đó trở thành nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim.
"Cậu đúng là ngồi không cũng có tiền." Bác cả không thừa nhận, nhưng cũng không thể không bội phục sự may mắn của em trai nhà mình. Lão thất này từ khi sinh ra đến nay, việc gì cũng không làm, chỉ ăn chơi hưởng lạc, cha còn rất thương cậu ta, đem cổ phần có thể kiếm nhiều tiền nhất của tập đoàn cho cậu ta, bây giờ đến cháu gái cũng đưa tiền cho cậu ta.
"Haha, anh cả, đừng ghen tị như vậy chứ, buổi tối em mời anh một bữa thịnh soạn." Kỷ Duật Hành kéo vợ ngồi xuống, "Kỷ Uyển, con đem vốn trả lại cho chú là được rồi, tiền kiếm được xem như quà chúc mừng của chú."
Kỷ Uyển ngạc nhiên nói: "Như vậy không được đâu." Đó là một số tiền lớn đấy!
Thẩm Ninh cười nói: "Tết năm nay cháu không về nhà, tiền mừng tuổi còn chưa nhận đấy. Hơn nữa anh ấy cũng chỉ mượn hoa dâng phật thôi, một đồng cũng không tốn, còn được con đóng thuế cho."
"Chú con cho thì cứ nhận đi, dù sao để đó cũng bị nó tiêu bậy bạ." Kỷ Hưng Vận bảo Thẩm Ninh bế hai đứa nhóc lại cho ông, vừa nói: "Lát nữa ông cho con một cái hồng bao, cháu gái ông giỏi giang nông rất vui."
"Ông à, được ông khen là niềm vui lớn nhất của con rồi."
"Hahaha, cháu gái ông có tiền đồ như vậy, để em trai em gái của con làm gương!" Kỷ Hưng Vận ôm hai đứa nhóc sinh đôi, cười vui vẻ.
Thẩm Ninh nói: "Chúng ta cũng đi xem rồi, Trương Bắc Trạch diễn rất tốt! Lúc nào đưa đến nhà chúng ta chơi, để thím được chụp hình chung rồi ký tên lên đó nhé."
"Điều này thì miễn đi." Kỷ Duật Hành không cho thương lượng nói.
“Miễn đi!”
“Miễn đi!:
Đại Bảo Nhị Bảo học theo khẩu khí của ba, một trước một sau khí phách nói.
Mọi người đều bị chọc cười.
Kỷ Hưng Vận chơi đùa với cháu trai bảo bối của mình, nói với Kỷ Uyển: "Tiểu Uyển, ông nội cũng thấy con nghỉ học có chút đáng tiếc, chi bằng ông nội đi hỏi xem con có thể quay lại tiếp tục học không nhé?"
Kỷ Uyển ngẩn người
"Còn chuyện người quản lý, con làm lâu như vậy cũng biết đây là công việc cực nhọc, ông thấy không thích hợp với con. Nếu con thật sự muốn làm việc, đợi con học xong, ông nội sẽ sắp xếp cho công việc vừa nhẹ nhàng vừa vui vẻ, đến lúc đó con có người trong lòng thì trực tiếp gả đi làm thiếu phu nhân."
Dư Mạn cười nói: "Lâm tổng của công ty đá quý Trung Hoàn cứ bảo Kỷ Uyển gả cho nhà bên dó làm nhị thiếu phu nhân kìa."
Kỷ Hưng Vận nói: "Không được không được, con thứ 2 của nhà đó là không tốt." Nói đến đây Kỷ Hưng Vận như nhớ ra chuyện gì, "Tiểu Uyển, lẽ nào con và tên Trương Bắc Trạch đó……"
"Không có không có, chúng cháu không phải là loại quan hệ đó." Kỷ Uyển xua tay, nhưng tim cứ đập loạn lên.
"Vậy thì tốt. Mặc dù cậu ta rất đẹp trai, nhưng diễn viên - ca sĩ như cậu ta, đa số là gặp 1 người yêu 1 người, con nhất định không thể để cậu ta lừa nhé." Kỷ Hưng Vận ngừng một lát, "Nếu bọn con không phải là quan hệ yêu đương, vậy thì dễ rồi, con để Trương Bắc Trạch ký hợp đồng với công ty chúng ta, sau này lợi nhuận của cậu ra chia ra, con cũng có một phần, có được không?”
Ba cô và Dư Mạn đều đã gọi điện nhắc đến chuyện này, cho nên Kỷ Uyển cũng không ngạc nhiên lắm, nhưng cô phiền não lâu như vậy, lại chậm chạp không đồng ý. Nếu là trước kia, cô đã sớm đồng ý, nhưng bây giờ…… Cô lại không dám tin tưởng VK có thể giúp Trương Bắc Trạch phát triển tốt. Mặc dù bây giờ anh là Ảnh đế, theo lý phải được quan tâm hơn, nhưng lỡ như sau này vấp phải chuyện gì bọn họ cũng sẽ giống như anh Diệp vứt bỏ anh sao, hoặc là đem anh giấu đi…… Điều quan trọng nhất là cô không muốn cùng anh tách ra.
"Ba, ba nói như vậy chúng con làm sao ăn nói với Hội đồng quản trị chứ?"
"Ăn nói cái gì, con có bản lĩnh thì tạo ra một Ảnh đế đi."
"Điều này……" Kỷ Duật Gia không nói gì. Giá trị của 1 Ảnh đế rất lớn, hơn nữa vị ảnh đế này là một tay Kỷ gia bồi dưỡng ra, điều này làm cho VK ở giới giải trí tăng thêm thành tích.
"Ông nội, ba, chuyện này con không quyết định được." Kỷ Uyển do dự sau đó vẫn chọn nói ra.
Hai cha con đồng thời sửng sốt, Kỷ Hưng Vận hỏi: "Tại sao?"
"Con và Trương Bắc Trạch không có ký hợp đồng, chúng con là quan hệ hợp tác."
Kỷ Hưng Vận nghe xong liền yên tâm: "Không sao cả, con khuyên cậu ấy vài câu, cậu ấy nhất định sẽ đồng ý."
"Nhưng mà……"
"Tiểu Uyển, con đang lo lắng gì vậy?" Dư Mạn đi đến, ngồi xuống cạnh cô dịu dàng nói: "VK là công ty nhà mình, con còn có điều gì không yên tâm chứ? Bồi dưỡng một ngôi sao không dễ như trong tưởng tượng của con đâu, mặc dù bọn con làm đại lại tạo ra 1 Ảnh đế, kế hoạch phát triển cậu ta sau này như thế nào phải có một phương án tỉ mỉ mới được, công ty chúng ta có nhiều người chuyên nghiệp, chắc chắn sẽ tìm cho cậu ta con đường kiếm tiền nhiều nhất, nếu như con quan tâm cậu ta thì cũng không nên để tài năng như cậu ta chôn vùi ở cái văn phòng bé nhỏ của con chứ?"
Kỷ Uyển cắn môi, biết rằng bản thân mình làm một người quản lý vẫn chưa đủ chuyên nghiệp, bây giờ chỉ có mấy cái hợp đồng cô đã bận rộn loạn cả lên, hoặc là giống như dì Mạn nói, Trương Bắc Trạch ở văn phòng e rằng không phải là lựa chọn tốt nhất. Nhưng mà…...
"Nữ tử vô tài sẽ có đức, học nhiều như vậy để làm gì?" Kỷ Duật Hành cầm tay của Thẩm Ninh thưởng thức, lười biếng mở miệng, "Kỷ Uyển khó khăn lắm mới có chuyện mình muốn làm, mọi người ai cũng đả kích con bé là sao?"
Thẩm Ninh nói nhỏ chỉ đủ để 2 người nghe: "Câu phía trước có thể không nói."
Dư Mạn nói với anh ta: "Chú bảy, chúng tôi không phải đả kích nó, con bé vẫn còn là 1 đứa trẻ, hơn nữa vẫn còn việc phải làm."
"Em thấy lúc con bé tự nghỉ học đã không còn là 1 đứa trẻ rồi."
"Cậu có ý gì? Cũng không thể để con bé cực khổ ở cái văn phòng nhỏ đó với Trương Bắc Trạch mãi chứ? Hơn nữa không quá 1 tháng, chúng ta không ký hợp đồng với cậu ta thì sẽ bị công ty khác giành mất."
Kỷ Uyển chau mày im lặng hồi lâu, ngẩng đầu lên đối mặt với người nhà, hạ quyết tâm nói: "Tất cả tùy Trương Bắc Trạch lựa chọn."
***
Dư Mạn lo lắng cũng không phải không có lý do, bởi vì Kỷ Uyển về Kỷ gia trong chốc lát đã có người tìm đến tận nơi đào góc tường rồi.
Người đến là CEO của công ty sane xuất nhạc của Trương Bắc Trạch, là một phụ nữ xinh đẹp, chín chắn ăn mặc rất thời thượng. Cô ta rất nhiệt tình kề mặt lại gần chào anh: "Hi, Bắc Trạch, chúng ta lại gặp nhau rồi." Cô ta dùng giọng phổ thông không được tiêu chuẩn lắm nói.
"Chị Trần Nam." Cảm giác mềm mại trước ngực làm Trương Bắc Trạch có hơi ngại, anh lịch sự lùi 2 bước, khách sáo chào Trần Nam.
"Cô quản lý xinh đẹp đâu rồi?" Trần Nam biết còn cố hỏi, cô ta nghe Eric nói Kỷ Uyển rời đi rồi mới đến.
"Cô ấy có việc nên đi trước rồi."
"Vậy à, thật đáng tiếc, công ty chúng tôi hôm nay có một bữa tiệc, còn muốn mời anh cùng cô quản lý nhà anh cùng tham gia đấy, xem ra bây giờ chỉ có anh có thời gian rảnh thôi."
Trương Bắc Trạch đối với chuyện 1 mình tham dự tiệc tùng sinh ra cảm giác sợ hãi, anh từ chối: "Xin lỗi, Trần tiểu thư, tối nay tôi còn có việc, có thể không đến dự được."
Trần Nam tỏ vẻ thông cảm nói: "Anh có phải lo sợ chuyện lúc trước không? Yên tâm đi, bữa tiệc của chúng tôi rất nghiêm chỉnh, không phải là loại tiệc “hỗn loạn” như thế đâu."
Trương Bắc Trạch nói: "Không phải, bởi vì ngày mai tôi có việc riêng cho nên có những chuyện bắt buộc phải làm xong trong hôm nay."
"Ai da, thật đáng tiếc, tối nay tôi có việc tìm anh." Trần Nam từ túi xách hàng hiệu lấy ra một gói thuốc, vừa hút vừa ám muội nhìn anh.
"Bây giờ vừa hay chỉ có 2 chúng ta, chị Trần nếu có việc cứ nói đi."
Trần Nam nhìn cái bật lửa trước mặt anh: "Có thể đưa bật lửa cho tôi không?"
Trương Bắc Trạch cúi đầu tìm bật lửa, đang định đưa qua, cô ta lại nghiêng người về trước, anh bất đắc dĩ mồi thuốc cho cô ta. Khe rãnh chập trùng ngay ở trước mắt khiến Trương Bắc Trạch vôi nâng mắt nhìn thẳng cô ta.
"Cảm ơn." Trần Nam hút một hơi sau đó nói cảm ơn với anh.
"Không cần."
Hai người im lặng trong chốc lát, Trần Nam chậm rãi hút thuốc, từ từ đưa chân lên, phơi bày hết sự quyến rũ của đôi giày cao gót 12cm, Trương Bắc Trạch ngồi thẳng trên ghế sofa đơn,đưa mắt nhìn sang hướng khác.
"Nóng quá, có phải điều hòa hư rồi không?" Trần Nam đặt tay cầm thuốc xuống đầu gối, giọng nói mềm như bông hỏi.
Trương Bắc Trạch theo bản năng nhìn điều hòa đối diện với Trần Nam, thấy nó vẫn đang sáng đèn đột nhiên hiểu ra chỉ cần bản thân trả lời “Có hơi nóng một chút” lập tức sẽ được “diễm ngộ”.
Nhưng anh chỉ quay lại, bình tình mà lãnh đạm nói: "Hình như không hư, tôi đi chỉnh nhiệt độ thấp một chút." Nói rồi anh đứng dậy đi chỉnh điều hòa.
Trần Nam như cười như không nhìn góc nghiêng của anh chàng cao lớn đẹp trai đang nghiêm túc chỉnh điều hoà, dụi điếu thuốc trong tay, mở miệng nói: "Tôi lần này đến là muốn thương lượng với anh một việc, nhưng bây giờ tôi lại muốn tán gẫu với anh một chút."
Trương Bắc Trạch quay đầu lại, biết cô ta muốn nói gì.
"Chính là việc lần trước anh từ chối tôi, hôm nay anh có có thể suy nghĩ thêm không?" Trần Nam khôi phục bộ dáng của 1 CEO chuyên nghiệp.
Thì ra lúc trước Trương Bắc Trạch tới thu album, công ty của Trần Nam đã nhìn trúng anh, hy vọng anh có thể ký hợp đồng, lúc biết việc lúc trước của anh cũng không bỏ cuộc. Bọn họ phái Trần Nam đến vốn nghĩ 100% thắng cuộc nhưng không ngờ bị anh từ chối ngay.
Cho đến khi biết tin anh được ảnh đế Cannes, lãnh đạo của công ty dường như hiểu ra tự tin của anh từ đâu mà đến, rất hy vọng được ký hợp đồng với 1 ngôi sao mới có tiền đồ như anh, cho dù biết được người quản lý của anh là đại tiểu thư của công ty VK cũng không lùi bước, còn quyết định trước khi anh chính thức gia nhập VK phải bắt được anh trước một bước.
Trần Nam nhận được nhiệm vụ là, chỉ được thắng không được bại.
Trương Bắc Trạch xin lỗi cười nói: "Xin lỗi, Trần tiểu thư, đáp án lần này của tôi e rằng cũng giống lần trước."
“Anh không cần gấp gáp từ chối tôi, cho tôi chút mặt mũi đi, anh có thể nghe tôi nói về điều kiện của công ty trước không?"
Trương Bắc Trạch cười rồi làm một động tác tay "mời".
"Điều kiện chúng tôi là, cho dù VK cho anh bao nhiêu phần ưu đãi, chúng tôi đều ra giá cao hơn 10%."
Trương Bắc Trạch sửng sốt.
Trần Nam nghịch vòng cổ, nụ cười chứa đầy tự tin, nhìn anh.
Tại sao cô ta cũng cho rằng anh nhất định sẽ ký hợp đồng với VK? Bởi vì Kỷ Uyển là đại tiểu thư của VK sao? Hay là bọn họ cũng biết sự hợp tác giữa anh và Kỷ Uyển sẽ không lâu dài? Trương Bắc Trạch muốn hỏi nhưng mở miệng nhưng không hỏi ra được.
"Bao gồm chất lượng bên ngoài và chất lượng bài hát, ở mọi phương diện mà nói, HongKong cũng đi trước đại lục, giống như Vương Phi năm đó, nếu như cô ấy không xuất đạo ở HongKong, tuyệt đối sẽ không có được vị trí như ngày hôm nay, anh nói có đúng không? Tôi không có ý hạ thấp đại lục, nhưng theo tôi thấy thì nhà sản xuất ở đại lục thật sự không biết định hình phong cách cho minh tinh, giống như có một quân bài tốt trong tay bọn họ cũng sẽ làm thành bài xấu, tôi có nói như vậy, không có nghĩa là đại lục không có minh tinh." Trần Nam chậm dãi nói, "Chúng tôi không giống như vậy, chúng tôi hy vọng tạo ra được 1 ngôi sao có thể vượt ra khỏi châu Á, để sự nghiệp ca hát và sự nghiệp diễn xuất của anh đều nở hoa, hơn nữa có thể nhận được sự yêu mến của fans trên toàn thế giới, chúng tôi sẽ tạo ra 1 Trương Bắc Trạch nổi tiếng toàn cầu."
Trần Nam có thể trở thành CEO mặc dù không thể nói là không có liên quan đến mị lực của cô nhưng cô ấy đích thực rất giỏi, nếu không cho dù có ngồi lên vị trí CEO cũng rất nhanh sẽ rớt xuống. Lời nói của cô ta mang theo sự mê hoặc, nếu không kiên định sẽ rất dễ dàng bị dẫn dụ rơi vào mộng đẹp mà cô ta tạo ra.
Nhưng tâm tư của Trương Bắc Trạch không hề đặt vào lời nói của cô ta. Bên ngoài giả vờ đang nghe thật ra trong lòng lại đang loạn lên vì một chuyện khác.
Trước giờ anh chưa từng nghĩ đến việc chia cách với Kỷ Uyển, cho dù ký hợp đồng với VK hay công ty lớn khác, anh hy vọng có thể cùng cô kề vai sát cánh, phấn đấu trong giới giải trí. Nhưng rõ ràng bọn họ còn chưa cùng nhau chia sẻ thành quả thắng lợi, lại khắp nơi bị ép chia cách nhau.
Đúng vậy, anh họ và chị dâu cũng không đơn thuần là đến thăm anh, chúc phúc cho anh, mà ý của anh họ là để chị dâu làm người quản lý của anh.
Anh họ Trương Bắc Nhuệ lớn hơn anh 7 tuổi, tốt nghiệp đại học danh tiếng, cùng bạn thành lập 1 công ty nhỏ, làm ăn cũng khấm khá, là người ba anh xem trọng nhất trong nhà họ Trương. Mà anh họ đích thực là 1 người tốt, rất quan tâm anh, cũng thường xuyên gọi điện đến hỏi thăm tình hình của anh, có lúc cũng gửi đồ quê lên cho anh. Chị dâu Tôn Tiểu Nhu là 1 kế toán giỏi giang, chị cùng Trương Bắc Nhuệ lúc làm ăn quen nhau rồi cưới nhau.
Trương Bắc Nhuệ sau khi biết anh đoạt giải liền điện thoại đến nói để chị dâu tới giúp anh. Anh nói mình đã có người quản lý rồi, anh họ lại nói người ngoài không so được với người nhà, bảo anh và Kỷ Uyển giải trừ hợp đồng, độc lập làm ăn đi.
Anh họ có lòng tốt, Trương Bắc Trạch không làm sao để uyển chuyển từ chối, chỉ nói để xem đã, nhưng anh cứ lần khừng mãi, không ngờ đến anh họ đợi không được liền trực tiếp đến.
Anh khom lưng đan tay vào nhau để trên đầu gối, chậm rãi thở dài.
"Bắc Trạch?" Trần Nam không thấy anh trả lời liền hỏi.
Trương Bắc Trạch bỗng dưng hoàn hồn lại: "Hả?"
"Anh có đang nghe tôi nói không?"
Trương Bắc Trạch tự biết mình thất lễ, gật đầu xin lỗi, "Lời của chị tôi đã nghe thấy rồi, nhưng tôi quả thật..."
"Anh không cần gấp gáp trả lời tôi, tôi chỉ hy vọng anh suy nghĩ kỹ, dù sao lúc này là thời khắc quan trọng, tìm được chỗ dựa tốt quyết định vận mệnh cả đời đấy."
Trần Nam đưa cho anh một tập tài liệu, nói là hy vọng anh xem xét kỹ, sau đó đứng lên nói: "Nếu đến bữa tiệc tối nay thì điện thoại cho tôi." Sau đó rời đi, để lại một mùi hương nồng đậm quanh quẩn trong phòng.
Trương Bắc Trạch nắm túi tài liệu, vô ý thức dùng nó vỗ vỗ vào đầu.
Nếu như Kỷ Uyển quyết định rời xa anh quay lại đi học, quay lại cuộc sống đại tiểu thư trước đây của cô, anh có thể thật sự phải suy nghĩ đến chuyện này. Nhưng thực sự anh không muốn suy nghĩ chút nào.
Anh hy vọng có thể cùng Kỷ Uyển tiếp tục như vậy, nhưng anh không thể ích kỷ làm ảnh hưởng đến quyết định của cô, cô vì anh đã hy sinh quá nhiều rồi.
Tất cả xem sự lựa chọn của Kỷ Uyển.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook