Thuyền Về Bến
-
Chương 7: Ai rồi cũng phải trưởng thành
Châu Tiểu bị tiếng khóc thút thít đánh thức, dựa theo ánh sáng mờ mờ của điện thoại ở trên đầu giường thì bây giờ là ba giờ sáng. Rốt cuộc là có chuyện gì? Nửa đêm nửa hôm, ai đang dọa ma vậy chứ? Châu Tiểu nghe một lúc, càng nghe càng rợn cả tóc gáy, tiếng khóc nức nở vang lên ở ngoài ban công lẫn trong tiếng gió làm người nghe cảm giác rờn rợn.
Cô nghe tiếng Thất Trường ở giường bên cạnh trở mình, liền nhỏ giọng hỏi: “Thất Trường, tỉnh hả?”
“Cậu cũng bị đánh thức à? Dọa chết tớ rồi, ai đang khóc vậy?” Loáng thoáng nghe âm thanh thì có vẻ như là có người cố ý trùm chăn lại khóc.
“Tớ cũng dậy rồi.” Tiếng Tiểu Lộc ở góc khác vang lên, rất rõ ràng, mọi người giờ đã rõ ai là người đang khóc.
Cả ba im lặng một lúc, tiếng khóc thút thít vẫn quẩn quanh trong phòng.
“Cậu qua xem cậu ấy như thế nào đi, bình thường cậu và cậu ấy cũng thân thiết hơn.” Tiểu Lộc mở miệng phá vỡ sự yên lặng.
Châu Tiểu thở dài rồi dậy khỏi giường, khoảnh khắc vén chăn lên có cảm giác mỗi sợi lông tơ trên người đều dựng hết cả lên. Haiz, có lẽ do đời trước cô đã đi giết người phóng hỏa, nếu không ông trời cũng sẽ không trừng phạt cô trong lúc trời lạnh như thế này còn phải ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Cô gõ cửa ban công và hỏi: “Đào Linh, cậu không sao chứ?”
Tiếng khóc đã dừng lại nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Sao thế? Sao cậu không trả lời tớ, tớ mở cửa nhé?” Theo tiếng mở cửa của cô, người đứng ở ngoài ban công cũng ngẩng đầu lên. Châu Tiểu thấy Đào Linh đang ngồi trên sàn nhà, gục đầu xuống chân, đèn điện ở ngoài chiếu vào hiện lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cảm giác ngái ngủ còn lại của Châu Tiểu hoàn toàn bay mất, thay vào đó là sự đau lòng và sợ hãi, cô loáng thoáng cảm giác đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Châu Tiểu lại gần cô bạn rồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt, hỏi: “Sao thế?”
Đào Linh bỗng nhiên ôm chầm lấy cô và khóc òa lên. Tiểu Lộc và Thất Trường cũng ra ngoài ngồi xuống, bốn người ôm nhau thành một đống, mặc dù họ không biết có chuyện gì nhưng sẽ khóc cùng bạn mình dẫu không thể san sẻ bớt nỗi buồn.
Tỉnh táo lại rồi, Đào Linh nói cho mấy đứa bạn rằng bạn trai mình muốn chia tay, mà mình còn đang mang thai.
Thất Trường hỏi: “Tên đó có biết chuyện cậu mang thai không?”
Đào Linh gật đầu: “Hắn bảo tớ đi… phá đi.”
“Vậy thì phá đi.” Thất Trường tỉnh táo một cách lạ thường, thậm chí còn khiến cho mọi người cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng, vô tình. Cả ba người còn lại kinh ngạc nhìn Thất Trường bằng ánh mắt đầy trách móc.
Thất Trường kích động: “Nếu không thì sao? Cậu định nghỉ học rồi sinh nó ra à? Sau đó bố mẹ cậu bị cậu làm cho tức muốn chết, không khéo còn không chịu nhận đứa con gái là cậu. Rồi cậu sinh ra một đứa con không có bố, chỉ vì chưa tốt nghiệp đại học nên cậu không kiếm được công việc lương cao, ngày nào cũng phải đi làm rồi chăm sóc con cái, còn tiền bỉm, tiền sữa, tiền học. Bị cuộc sống hành hạ cho đến già yếu, không còn trẻ đẹp lại còn có một đứa con, không thể tìm thấy được một người chồng tốt, cuối cùng cậu dồn mọi sự bất công mà cuộc sống mang lại cho đứa trẻ đó. Cậu nghĩ nó muốn được cậu sinh ra hay sao?”
Lời cuối cùng còn mang theo sự tức giận, không cam lòng và… đau đớn. Mọi người đều bị Thất Trường làm cho giật mình. Một lúc sau Đào Linh mới có thể phản ứng lại: “Sao cậu có thể nói thế? Dù sao nó cũng là giọt máu của tớ, sao cậu có thể nói như vậy, nó cũng là một sinh mệnh.”
Thất Trường nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn, giống như muốn điều chỉnh suy nghĩ của mình, sau đó mới nhẹ nhàng: “Chẳng qua là… tớ không muốn cậu giẫm theo vết xe đổ của tớ mà thôi.”
Mãi đến giờ Châu Tiểu chưa hề nghĩ tới đằng sau một Thất Trường hững hờ không quan tâm sự đời lại có một sự thật đau lòng đến vậy. Cô bèn kéo áo Thất Trường: “Để cậu ấy tự quyết định đi, chúng ta đều không thể dựa vào kinh nghiệm của mình mà đưa ra bất cứ quyết định nào thay cậu ấy được.”
Thất Trường im lặng một lúc, thở dài một tiếng rồi vỗ vai Đào Linh: “Đào Linh, cậu bỏ qua mấy lời vừa nãy của tớ nhé! Chưa chắc con cậu đã rơi vào hình huống như của tớ, tự cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, bất kể cậu quyết định như thế nào, bọn tớ cũng sẽ cố gắng hết mình giúp cậu.”
Hôm sau trời vừa sáng, cả bốn người trong phòng lặng lẽ bắt xe lên bệnh viện thành phố. Dọc đường đi không ai nói câu nào, Đào Linh ngồi gần cửa sổ hững hờ nhìn ra bên ngoài, bàn tay nắm chặt điện thoại di động. Châu Tiểu nhìn cô bạn, mấp máy môi định nói song vẫn chẳng thể thốt nên lời.
Trên đường tới khoa phụ sản, Đào Linh nắm tay Thất Trường thật chặt. Cho đến tận bây giờ cả bốn người chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm đến vậy, chậm như cảnh quay chậm trên phim, mỗi người một biểu cảm rõ ràng đến vậy.
“Người tiếp theo, Lỵ Lỵ.” Cô y tá lạnh lùng gọi. Không có ai phản ứng.
“Lỵ Lỵ!” Y tá lên giọng, Châu Tiểu chợt phản ứng lại, đây là tên mà mấy người họ vừa nghĩ ra. Cô đẩy Thất Trường, cô nàng chợt bừng tỉnh rồi đỡ Đào Linh đứng dậy: “Đến lượt cậu rồi.”
Mặt Đào Linh tái nhợt bước vào phòng phẫu thuật, y tá đứng bên cạnh liếc nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa nãy điếc hay sao.” Tiểu Lộc vừa muốn lao lên nói lý với cô ta nhưng Châu Tiểu đã kịp kéo cô nàng lại. Thất Trường muốn vào phòng phẫu thuật cùng Đào Linh, song bị y tá ngăn lại: “Không được vào phòng phẫu thuật.”
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, cả ba người đều trông thấy ánh mắt hoảng hốt cầu cứu của Đào Linh, và cũng chính giây phút đó Châu Tiểu rất muốn nắm tay bạn mình mà nói rằng “Không sao đâu, chúng mình về thôi”, nhưng cô đã không làm vậy, bèn trơ mắt nhìn bạn mình bước vào đó.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi cánh cửa được mở ra một lần nữa, Đào Linh dựa vào cửa đi ra và Thất Trường vội chạy lên đỡ lấy.
Trên đường về, Đào Linh nhắm mắt lại, mặt trắng bệch như một tờ giấy, nước mắt chầm chậm lăn trên khóe mi: “Tớ thấy con mình, nó chỉ là một đống thịt đầy máu, bị đặt trong một cái chậu lạnh như băng.” Châu Tiểu không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay run rẩy của cô bạn.
Cô còn nhớ lúc khai giảng Đại học năm nhất Đào Linh tung tăng chạy đến trước mặt mình với gương mặt bừng sáng vui vẻ, chào hỏi: “Chào cậu, tớ là Đào Linh, bố mẹ tớ đã về nhà rồi, họ quên không treo màn lên giúp tớ nên cậu có thể chỉ tớ cách treo màn được không?”. Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, tại sao phải trải qua những điều này chứ? Đào Linh vui vẻ rực rỡ cũng với Đào Linh xanh xao không ngừng thay nhau hiện lên trước mặt Châu Tiểu, trong lòng cô bỗng dưng muốn khóc.
Đào Linh trưởng thành hơn rất nhiều, có điều Châu Tiểu không hiểu tại sao ông trời phải dùng cách tàn nhẫn đến vậy để cho một người trưởng thành hơn?
Hết chương 7
Cô nghe tiếng Thất Trường ở giường bên cạnh trở mình, liền nhỏ giọng hỏi: “Thất Trường, tỉnh hả?”
“Cậu cũng bị đánh thức à? Dọa chết tớ rồi, ai đang khóc vậy?” Loáng thoáng nghe âm thanh thì có vẻ như là có người cố ý trùm chăn lại khóc.
“Tớ cũng dậy rồi.” Tiếng Tiểu Lộc ở góc khác vang lên, rất rõ ràng, mọi người giờ đã rõ ai là người đang khóc.
Cả ba im lặng một lúc, tiếng khóc thút thít vẫn quẩn quanh trong phòng.
“Cậu qua xem cậu ấy như thế nào đi, bình thường cậu và cậu ấy cũng thân thiết hơn.” Tiểu Lộc mở miệng phá vỡ sự yên lặng.
Châu Tiểu thở dài rồi dậy khỏi giường, khoảnh khắc vén chăn lên có cảm giác mỗi sợi lông tơ trên người đều dựng hết cả lên. Haiz, có lẽ do đời trước cô đã đi giết người phóng hỏa, nếu không ông trời cũng sẽ không trừng phạt cô trong lúc trời lạnh như thế này còn phải ra khỏi chiếc chăn ấm áp.
Cô gõ cửa ban công và hỏi: “Đào Linh, cậu không sao chứ?”
Tiếng khóc đã dừng lại nhưng vẫn không có ai trả lời.
“Sao thế? Sao cậu không trả lời tớ, tớ mở cửa nhé?” Theo tiếng mở cửa của cô, người đứng ở ngoài ban công cũng ngẩng đầu lên. Châu Tiểu thấy Đào Linh đang ngồi trên sàn nhà, gục đầu xuống chân, đèn điện ở ngoài chiếu vào hiện lên khuôn mặt giàn giụa nước mắt. Cảm giác ngái ngủ còn lại của Châu Tiểu hoàn toàn bay mất, thay vào đó là sự đau lòng và sợ hãi, cô loáng thoáng cảm giác đã có chuyện nghiêm trọng xảy ra.
Châu Tiểu lại gần cô bạn rồi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt, hỏi: “Sao thế?”
Đào Linh bỗng nhiên ôm chầm lấy cô và khóc òa lên. Tiểu Lộc và Thất Trường cũng ra ngoài ngồi xuống, bốn người ôm nhau thành một đống, mặc dù họ không biết có chuyện gì nhưng sẽ khóc cùng bạn mình dẫu không thể san sẻ bớt nỗi buồn.
Tỉnh táo lại rồi, Đào Linh nói cho mấy đứa bạn rằng bạn trai mình muốn chia tay, mà mình còn đang mang thai.
Thất Trường hỏi: “Tên đó có biết chuyện cậu mang thai không?”
Đào Linh gật đầu: “Hắn bảo tớ đi… phá đi.”
“Vậy thì phá đi.” Thất Trường tỉnh táo một cách lạ thường, thậm chí còn khiến cho mọi người cảm thấy cô ấy rất lạnh lùng, vô tình. Cả ba người còn lại kinh ngạc nhìn Thất Trường bằng ánh mắt đầy trách móc.
Thất Trường kích động: “Nếu không thì sao? Cậu định nghỉ học rồi sinh nó ra à? Sau đó bố mẹ cậu bị cậu làm cho tức muốn chết, không khéo còn không chịu nhận đứa con gái là cậu. Rồi cậu sinh ra một đứa con không có bố, chỉ vì chưa tốt nghiệp đại học nên cậu không kiếm được công việc lương cao, ngày nào cũng phải đi làm rồi chăm sóc con cái, còn tiền bỉm, tiền sữa, tiền học. Bị cuộc sống hành hạ cho đến già yếu, không còn trẻ đẹp lại còn có một đứa con, không thể tìm thấy được một người chồng tốt, cuối cùng cậu dồn mọi sự bất công mà cuộc sống mang lại cho đứa trẻ đó. Cậu nghĩ nó muốn được cậu sinh ra hay sao?”
Lời cuối cùng còn mang theo sự tức giận, không cam lòng và… đau đớn. Mọi người đều bị Thất Trường làm cho giật mình. Một lúc sau Đào Linh mới có thể phản ứng lại: “Sao cậu có thể nói thế? Dù sao nó cũng là giọt máu của tớ, sao cậu có thể nói như vậy, nó cũng là một sinh mệnh.”
Thất Trường nhắm mắt lại cố gắng nhẫn nhịn, giống như muốn điều chỉnh suy nghĩ của mình, sau đó mới nhẹ nhàng: “Chẳng qua là… tớ không muốn cậu giẫm theo vết xe đổ của tớ mà thôi.”
Mãi đến giờ Châu Tiểu chưa hề nghĩ tới đằng sau một Thất Trường hững hờ không quan tâm sự đời lại có một sự thật đau lòng đến vậy. Cô bèn kéo áo Thất Trường: “Để cậu ấy tự quyết định đi, chúng ta đều không thể dựa vào kinh nghiệm của mình mà đưa ra bất cứ quyết định nào thay cậu ấy được.”
Thất Trường im lặng một lúc, thở dài một tiếng rồi vỗ vai Đào Linh: “Đào Linh, cậu bỏ qua mấy lời vừa nãy của tớ nhé! Chưa chắc con cậu đã rơi vào hình huống như của tớ, tự cậu hãy suy nghĩ cho kỹ, bất kể cậu quyết định như thế nào, bọn tớ cũng sẽ cố gắng hết mình giúp cậu.”
Hôm sau trời vừa sáng, cả bốn người trong phòng lặng lẽ bắt xe lên bệnh viện thành phố. Dọc đường đi không ai nói câu nào, Đào Linh ngồi gần cửa sổ hững hờ nhìn ra bên ngoài, bàn tay nắm chặt điện thoại di động. Châu Tiểu nhìn cô bạn, mấp máy môi định nói song vẫn chẳng thể thốt nên lời.
Trên đường tới khoa phụ sản, Đào Linh nắm tay Thất Trường thật chặt. Cho đến tận bây giờ cả bốn người chưa từng cảm thấy thời gian trôi chậm đến vậy, chậm như cảnh quay chậm trên phim, mỗi người một biểu cảm rõ ràng đến vậy.
“Người tiếp theo, Lỵ Lỵ.” Cô y tá lạnh lùng gọi. Không có ai phản ứng.
“Lỵ Lỵ!” Y tá lên giọng, Châu Tiểu chợt phản ứng lại, đây là tên mà mấy người họ vừa nghĩ ra. Cô đẩy Thất Trường, cô nàng chợt bừng tỉnh rồi đỡ Đào Linh đứng dậy: “Đến lượt cậu rồi.”
Mặt Đào Linh tái nhợt bước vào phòng phẫu thuật, y tá đứng bên cạnh liếc nhìn, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Vừa nãy điếc hay sao.” Tiểu Lộc vừa muốn lao lên nói lý với cô ta nhưng Châu Tiểu đã kịp kéo cô nàng lại. Thất Trường muốn vào phòng phẫu thuật cùng Đào Linh, song bị y tá ngăn lại: “Không được vào phòng phẫu thuật.”
Trong khoảnh khắc đóng cửa lại, cả ba người đều trông thấy ánh mắt hoảng hốt cầu cứu của Đào Linh, và cũng chính giây phút đó Châu Tiểu rất muốn nắm tay bạn mình mà nói rằng “Không sao đâu, chúng mình về thôi”, nhưng cô đã không làm vậy, bèn trơ mắt nhìn bạn mình bước vào đó.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi cánh cửa được mở ra một lần nữa, Đào Linh dựa vào cửa đi ra và Thất Trường vội chạy lên đỡ lấy.
Trên đường về, Đào Linh nhắm mắt lại, mặt trắng bệch như một tờ giấy, nước mắt chầm chậm lăn trên khóe mi: “Tớ thấy con mình, nó chỉ là một đống thịt đầy máu, bị đặt trong một cái chậu lạnh như băng.” Châu Tiểu không biết nên nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay run rẩy của cô bạn.
Cô còn nhớ lúc khai giảng Đại học năm nhất Đào Linh tung tăng chạy đến trước mặt mình với gương mặt bừng sáng vui vẻ, chào hỏi: “Chào cậu, tớ là Đào Linh, bố mẹ tớ đã về nhà rồi, họ quên không treo màn lên giúp tớ nên cậu có thể chỉ tớ cách treo màn được không?”. Cậu ấy vẫn chỉ là một đứa trẻ, tại sao phải trải qua những điều này chứ? Đào Linh vui vẻ rực rỡ cũng với Đào Linh xanh xao không ngừng thay nhau hiện lên trước mặt Châu Tiểu, trong lòng cô bỗng dưng muốn khóc.
Đào Linh trưởng thành hơn rất nhiều, có điều Châu Tiểu không hiểu tại sao ông trời phải dùng cách tàn nhẫn đến vậy để cho một người trưởng thành hơn?
Hết chương 7
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook