Năm 2005,


Sư Diệp Thường hai mươi tám tuổi, ích kỷ, máu lạnh, lạc thú lớn nhất trong đời tựa hồ là hành hạ người khác.

Uông Cố hai mươi tám tuổi, chủ nghĩa tôn thờ đồng tiền, may mắn cuồng công việc, nếu không sẽ không nuôi sống nổi bản thân. . .

Lâm Sâm Bách hai mươi sáu tuổi, ngủ nhất định phải mở cửa sổ, cho dù lạnh chết cũng không sao.

Hoa Đoan Trúc mười bốn tuổi, hy vọng bản thân mỗi năm đều đứng nhất lớp, sau này trở thành một giáo viên tốt.

Năm 2006,

Sư Diệp Thường hai mươi chín tuổi mất tích nửa năm, tâm nguyện lâu nay vẫn phiêu dạt không tung tích. . .


Uông Cố hai mươi chín tuổi mộng đẹp trở thành sự thật, nhưng cô không có cách nào hưởng thụ. . .

Lâm Sâm Bách hai mươi bảy tuổi mua một chiếc nhẫn, tặng cho mama-san.

Hoa Đoan Trúc mười lăm tuổi vào trường tư thục học, quen biết một giáo viên tốt.

Năm 2007,

Sư Diệp Thường ba mươi tuổi tâm tình lâm vào mê cung, nhưng cô dần dần học được cách mong đợi.

Uông Cố ba mươi tuổi bị vây khốn trong xã hội không tưởng mà cô từng cho là tốt đẹp , tình yêu có chút biến chất.

Lâm Sâm Bách hai mươi tám tuổi tiếp tục mua nhẫn, vẫn đưa cho vị mama-san kia.

Hoa Đoan Trúc mười sáu tuổi dần dần nhận thức thế giới của người lớn, nhưng cũng chỉ là hiểu sơ mà thôi.


Năm 2008,

Sư Diệp Thường ba mươi mốt tuổi thì như thế nào?

Uông Cố ba mươi mốt tuổi thì như thế nào?

Lâm Sâm Bách hai mươi chín tuổi thì như thế nào?

Hoa Đoan Trúc mười bảy tuổi lại như thế nào?

Ừ, cứ như vậy...

Thương trường, tình trường, đời người đại khái là chiến trường, kẻ thắng sau cùng vĩnh viễn tự cho mình là người hạnh phúc.






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương