Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt
Quyển 2 - Chương 16: Tấm lòng son sắt

Giữa đêm tối tĩnh mịch, vô tinh vô nguyệt, mây đen dầy đặc.

Đối diện với đôi huyết đồng băng lãnh của Gia Luật Phong, Triệu Uyển sợ đến mức toàn thân run rẩy.

“Cộp!”

San hô trong tay bỗng chốc rơi xuống sàn thuyền, vỡ thành muôn mảnh óng ánh. Nàng lại hồn nhiên không nhận ra, liều mệnh lắc đầu, thét lên chói tai thê lương.

“Cao công công! Cao —” Đột nhiên, nàng ngã xuống sàn thuyền, cất tiếng khóc lớn: “Sư phụ a!”

Mục Thiếu Hoài nhìn nàng, bỗng chốc, trong lòng chấn động.

Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, lạp cự thành hôi lệ thủy can. (Tằm chết mới hết nhả tơ, nến cạn mới thôi nhỏ sáp – Câu thơ rất nổi tiếng của Lý Thương Ẩn, diễn tả lòng tương tư một người.) 

Trong suy nghĩ của sư tỷ, vĩnh viễn tồn tại một cái thế anh hùng. Người ấy võ công thần thông hiệp cốt nhân tâm, luôn xuất hiện ở thời khắc nguy cấp nhất, cứu nàng khỏi nước lửa gian nan.

Dù ngây ngô vô tri si ngốc ngu dại, dù đã đánh mất ký ức quên đi tất cả… khi sợ hãi bất lực nhất, nàng vẫn theo bản năng gọi người ấy!

… Vậy mà, nàng có biết hay không?

Cái thế anh hùng của nàng, đã vứt bỏ nàng rồi a!

Đời này kiếp này, tình yêu tối ngây thơ tối sâu sắc của nàng, đều là hư huyễn, đều đã vỡ nát… Cũng có thể, cho đến bây giờ nó chưa từng một lần thực sự bắt đầu.

Kẻ gọi là cái thế anh hùng chỉ do nàng đơn phương tình nguyện, nam nhân kia chưa bao giờ nhìn thẳng vào nàng.

Thậm chí, đã sớm phản bội sự tín nhiệm của nàng…

Sư tỷ như vậy… sao có thể nhẫn tâm khiến nàng chịu thêm một chút thương tổn nào?

Không thể để Gia Luật Phong thương tổn nàng.

Bảo hộ nàng, cho dù hy sinh tính mệnh này, cũng phải bảo vệ nàng.

Kích động trước nay chưa từng có chi phối tâm linh vốn ôn hòa bình lặng của hắn.

Trong một khắc, trước khi hắn tự phát hiện, mười đầu ngón tay đã cắm thật sâu vào mép thuyền. Máu tươi ấm nóng lặng lẽ tuôn ra, theo kẽ ngón tay rỉ xuống, uốn lượn chảy xuống sàn thuyền, đan thành đồ án huyết hồng yêu diễm mỹ lệ.

Vung tay phải vươn về phía trước, Mục Thiếu Hoài bắt lấy dây thừng đang buộc ở đầu thuyền.

Sương trắng lạnh lẽo mù mịt sinh sôi trong bóng đêm dày đặc, lòng bàn tay hắn kết sương, đỉnh đầu cũng toát lên hơi nước trắng xóa.

Còn máu tươi chảy ra từ kẽ ngón tay, trong nháy mắt lại ngưng tụ thành hồng băng, phản sáng rực rỡ, dị thường thê lương!

Ngưng thủy thành băng, hóa vũ đả thương địch, tầng thứ chín của Thái Âm chân khí!

“Ngươi!” Cảm nhận được không khí rét buốt xung quanh từ từ ngưng tụ thành băng, Gia Luật Phong ngẩng đầu, mặt đầy kinh ngạc.

“Chuyện gì xảy ra? Rõ ràng ngươi…” Rõ ràng không có khả năng sở hữu công lực đến trình độ như thế a!

Từ sau mép thuyền, Mục Thiếu Hoài ngước mặt, mỉm cười với Gia Luật Phong.

Ngược hướng sáng, thần sắc trên mặt hắn kiên quyết. Mấy lọn tóc ướt mất trật tự dán trên gò má đen đến thuần túy vô cùng, vì vậy cũng tôn lên màu da đặc biệt trắng trẻo, không, phải nói là hoàn toàn không huyết sắc.

“Gia Luật Phong, ngươi tin không?” Hắn nhẹ giọng lên tiếng, ngữ khí nhu hòa, nhưng ẩn chứa một lực lượng vô pháp dao động, “Cho dù là người bình thường như ta, đôi khi, cũng có thể tạo ra kỳ tích đó!”

Hắn vươn bàn tay vấy máu, gắt gao nắm dây thừng buộc ở đầu thuyền.

Tựa hồ như rơi vào hầm băng, hàn khí buốt giá từng đợt từng đợt tập kích kỳ kinh bát mạch, chạy khắp toàn thân. Nhiệt độ âm hàn thấu xương, lệnh toàn bộ máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay hóa thành bông tuyết đỏ thẫm, càng lúc càng dày, từ lòng bàn tay từng tấc một phủ dài tới dây thừng.

Trong khoảnh khắc, dây thừng thô như cánh tay trẻ nhỏ tấc tấc đông lại.

“Ngươi điên rồi!” Gia Luật Phong nhìn hắn, trong mắt tràn ngập thần sắc bất khả tin, “Ngươi biết rõ, ta muốn bắt ngươi làm lư đỉnh luyện công, tuyệt nhiên sẽ không giết ngươi. Ngươi cần gì phải làm đến nước này?”

Lời nói vẫn chưa xuất khẩu, trong lòng hai người đều rõ ràng. Vận dụng Thái Âm chân khí vượt quá khả năng thừa nhận của thể xác, băng hàn thấu xương, xâm nhập kinh mạch, tẩu hỏa nhập ma là kết cục đã định.

Thậm chí, cả tính mệnh cũng khó bảo toàn!

“Ha ha, điên rồi sao?” Mục Thiếu Hoài nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười tự giễu, “Có lẽ ngươi nói đúng. Từ nhỏ ta đã không thông minh, sư huynh thường cười ta lúc nào cũng đầu óc ngớ ngẩn. Bất quá, trên đời này, đứa ngốc cũng có lòng kiên trì của đứa ngốc a!”

Trầm quát một tiếng, tay hắn tăng lực, Gia Luật Phong cũng không cam chịu buông tay. Dưới sự giao kích của hai cỗ đại lực, dây thừng bị đông cứng lập tức vỡ thành hai đoạn ngay vị trí tiểu bạch thử cắn rách.

Thân thuyền lại rung chuyển mãnh liệt, nhưng ngay sau đó liền thoát khỏi sợi dây thừng khống chế.

Chỉ cần thuyền tức tốc ly khai bờ biển, Gia Luật Phong không giỏi bơi lội sẽ chẳng có cách làm gì bọn họ.

“Nha —” Triệu Uyển ngã sấp trên sàn thuyền đang chấn động không ngừng, sợ đến mặt như màu đất.

“Sư tỷ, ngươi đừng sợ. Ta đẩy ngươi ra xa xa, sẽ ổn thôi, không phải sợ gì cả…” Mục Thiếu Hoài cật lực lên tiếng, trên mặt hiện lên nụ cười mệt mỏi.

Dùng hết sức lực còn lại, hắn đẩy thuyền nhỏ chạy ra biển rộng, rời xa khỏi bờ.

Cách bờ xa một chút, xa hơn một chút… để Gia Luật Phong không thể đuổi theo…

Trước khi… hắn kiệt sức chìm xuống nước…

A, thật buồn cười. Tiểu tử Giang Nam kỹ năng bơi thành thạo như hắn, mà lại chết chìm dưới đáy biển.

Đây có phải là… cái giá phải trả khi một phàm nhân cậy mạnh khoe sức hay không?

Thế nhưng, trên đời này tuy có thiên tài hào quang bốn phía như sư huynh, dù sao cũng nên lưu cho loại người bình thường như hắn một cơ hội thi triển tài nghệ a!

Ngày thường sư huynh quá bao che, lúc gặp chuyện luôn luôn chắn phía trước hắn, bảo hộ hắn quá lành lặn. Nhưng, mãi đến khoảnh khắc này, hắn mới biết—

Cho tới bây giờ, bản thân chưa bao giờ muốn làm cái bóng bị bỏ lại xa xa sau lưng người.

Hắn không phải là cô nương mảnh mai, cũng không phải là búp hoa trong nhà ấm… Hắn muốn trở nên mạnh mẽ, muốn tỏa sáng, muốn sóng vai cùng sư huynh, làm một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất!

Thật muốn, thật muốn… cho sư huynh nhìn thấy bản thân như vậy!

“Bốp bốp bốp —”

Giữa yên ắng, bỗng vang lên tiếng vỗ tay.

“Làm được đến bước này, ta không thể không bội phục ngươi. Mục tiểu huynh đệ, ngươi thật sự rất nỗ lực, ngươi rất giỏi!”

Đứng trên bờ biển, Gia Luật Phong nhìn chiếc thuyền dần đần trôi xa, dù bận vẫn ung dung khen ngợi.

“Rắc!”

Trong tiếng nứt vỡ thanh thúy, cánh tay hắn rung lên, bông tuyết đỏ thẫm bám trên đoạn dây thừng đứt từng chút vỡ toang, mảnh băng màu huyết rải rác đầy đất.

“Đáng tiếc… chỉ như vậy đã muốn đi, không dễ dàng thế đâu!”

Vừa dứt lời, dây thừng đứt trong tay đã hóa thành độc xà phóng về phía thuyền, còn nhanh hơn thế tiễn rời dây cung.

“A? Đây là cái gì?” Trên đầu thuyền, Triệu Uyển hiếu kỳ nhìn đoạn dây từ khoảng không bay tới, cả khóc cũng quên khóc.

Mục Thiếu Hoài hít sâu một hơi.

Tất nhiên hắn không cho phép sợi dây thừng này móc vào đầu thuyền, kéo bọn họ quay vào bờ lần thứ hai. Gian nan vươn tay, hắn cầm dây thừng định bổn cũ soạn lại, đem nó đông cứng kéo đứt. Chỉ cần ngắn thêm một đoạn, chiều dài dây thừng sẽ không đủ để móc tới đầu thuyền nữa!

Tuy nhiên —

Trong bóng tối, đột nhiên lóe lên kim quang quỷ quyệt.

“A —”

Có tiếng Triệu Uyển thét lên chói tai, một con rắn nhỏ ánh kim sắc bò xuống từ đoạn dây đứt, thân thể vừa uốn khúc đã quấn lên cổ tay Triệu Uyển.

Lạnh băng, trơn dính, một cặp mắt đỏ tươi như máu, chính là thiên hạ kỳ độc hoàng kim xà vương!

Mục Thiếu Hoài kinh hãi, hô lên: “Mau ném đi!”

Triệu Uyển hoa dung thất sắc, dốc sức vung vẫy cách tay. Nhưng kim xà theo cánh tay nàng một đường trườn lên phía trước, ngọ nguậy chuyển động, làm thế nào cũng giãy không ra!

Mục Thiếu Hoài trán đẫm mồ hôi, đành buông dây thừng, đưa ngón tay kẹp vào thốn thứ bảy của kim xà. Con rắn này linh hoạt vô cùng, xoay đầu nhe hàm răng nhọn, cắn vào ngay cổ tay Triệu Uyển. Hắn hoảng hốt, vội vàng búng ngón tay, bắn vào thốn thứ bảy giữa thân rắn. Kim xà như gặp trọng thương, đuôi buông lỏng, rơi khỏi cánh tay Triệu Uyển. Nó không chịu nổi đau đớn, lập tức cấp tốc trườn đi, nhảy vào trong nước.

Không chú ý đến nó, Mục Thiếu Hoài ngoảnh đầu, lo lắng hỏi: “Sư tỷ, ngươi không sao chứ?”

Triệu Uyển ngước mặt, ánh mắt vẫn là một mảnh hoang mang, nhưng bình tĩnh nhìn hắn, con ngươi hoàn toàn không chuyển động.

Hắn kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Sư tỷ, ngươi nhớ ra ta là ai sao?” Triệu Uyển ngơ ngẩn gật đầu.

“Ngươi thực sự nhớ ra rồi?” Hắn vừa mừng vừa lo, cơ hồ không dám tin.

“Ngươi cũng là Cao công công.” Triệu Uyên trả lời không chút do dự.

“……” Hắn thiếu chút nữa phun ra một búng máu.

“Cao công công, Cao công công!” Triệu Uyển nhìn hắn, liên tục gọi hắn, trong đôi mắt đang mở thật to, dường như tràn ngập sương mù.

Mục Thiếu Hoài bất chợt nói không nên lời.

Sư tỷ không hề nhận ra hắn… Sư tỷ ngây dại chỉ nhớ rõ người yêu thương nàng nhất, luôn luôn bảo vệ nàng, người thân cận nhất đối xử với nàng tốt nhất – Cao công công.

Thế nhưng, rốt cuộc là vì cớ gì?

Nàng lại cho rằng… hắn mới là người đối nàng tốt nhất chứ? Ban đầu, rõ ràng nàng chỉ khăng khăng nhận định là sư huynh.

Một tiếng sấm ầm vang, mưa xối xả như trút, ào ào đổ xuống.

Hắn giật mình hoàn hồn, chợt phát hiện, ngay chính trong phút chốc đó, Gia Luật Phong đã dùng dây thừng móc vào đầu thuyền, kéo bọn họ cả người lẫn thuyền quay về bờ biển!

“Độc của hoàng kim xà vương, thiên hạ vô dược khả giải.” Giọng nói băng lãnh xuyên qua lớp lớp gió mưa truyền vào tai. Gia Luật Phong đứng trên bờ, lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt hiện lên tiếu ý âm trầm.

“Mục tiểu huynh đệ, thật đáng tiếc, nỗ lực của ngươi vô dụng rồi. Dừng ở đây thôi!”

Gió gào thét, mặt biển yên bình trỗi lên kinh đào hãi lãng.

Mưa tầm tã xối trên tóc trên mặt Mục Thiếu Hoài, nhưng hắn không có nửa điểm tri giác.

Cố gắng nhấc một tay, hắn cầm tay Triệu Uyển. Trên cổ tay trắng như ngọc nổi bật dấu răng rắn cắn. Vết thương tuy rất nhỏ, nhưng đã mơ hồ hiện lên màu xám tro, chính là dấu hiệu của kịch độc công tâm.

Thọ yến tại Mạnh phủ ngày đó, Mạnh lão thái quân cũng vì loại kỳ độc này mà chết!

“Sư tỷ ngươi… có đau không?” Vừa nghĩ đến đây, giọng nói của hắn đã nghẹn ngào.

Triệu Uyển lắc đầu. Thấy mắt hắn ứa lệ, trái lại vươn tay xoa xoa đầu hắn, ôn nhu nói: “Cao công công không khóc! Khóc nhè chính là con chó con nga!”

Ngữ điệu ôn nhu chu đáo, giống như thanh âm của hơn mười năm trước, nàng làm chị lớn thay mẹ chăm sóc hắn, thủ thỉ dỗ hắn đi vào giấc ngủ.

Sâu trong đáy lòng, một tia đau xót mảnh như tơ sợi như hơi trà mờ ảo chậm rãi lan ra, thật lâu không tan biến.

Sư tỷ, ngươi… khờ quá, ngươi thực sự khờ quá…

Ngươi không biết nhìn người, ngươi có mắt không tròng, ngươi chẳng có chút khả năng đánh giá nào a!

Sư huynh đối đãi ngươi tốt như vậy, ngươi một mực không màng. Toàn tâm toàn ý yêu quý sư phụ, chịu hết khổ cực thương tổn thấu tâm can, càng không nói, hiện tại ngươi ngây dại, gặp người liền bảo Cao công công, cho rằng ta là người tốt nhất với ngươi…

Uổng công từ nhỏ ngươi đối xử ta tốt như thế… Ngươi biết không, vì sư huynh thích ngươi, có một lần, ta từng len lén oán hận ngươi đó…

Sư tỷ… ngươi chớ trách ta…

Trên đỉnh đầu, mưa vẫn rơi mãi không ngừng.

Răng cắm thật sâu vào môi, gốc lưỡi truyền đến vị máu tươi chua xót. Mục Thiếu Hoài tâm như đao cắt.

Nắm chặt cổ tay Triệu Uyển, trên khuôn mắt tái nhợt của hắn bỗng tràn ra một nụ cười, hoảng hốt hư ảo như cát quang phiến vũ (mảnh da của thần mã Cát Quang, vào nước không chìm gặp lửa không cháy, tích xưa nói về những điều quý giá trong hồi ức).

“Sư tỷ, chúng ta chơi một trò chơi có được không? Bất quá, ngươi phải chịu đau một chút nha.”

“Hảo nha hảo nha!” Vừa nghe đến chơi trò chơi, Triệu Uyển lập tức cười hi hi gật đầu.

Ước lượng một chút, Mục Thiếu Hoài cúi đầu, tiếp cận vết thương trên cổ tay nàng, dùng sức mút vào. Độc của hoàng kim xà vương kỳ dị không gì sánh được, cũng chỉ có biện pháp này, mới có thể hút chất độc ra, cứu tính mệnh nàng.

Gia Luật Phong đứng trên bờ nhìn hắn, trong mắt lộ ra thần sắc vô pháp tin tưởng.

“Ngươi thật sự điên rồi?” Hắn thì thầm lên tiếng, không giống như đang hỏi, mà tựa như độc thoại.

Phá vỡ giới hạn bản thân vận tầng thứ chín của Thái Âm chân khí, không thể tránh khỏi tẩu hỏa nhập ma. Việc này đã đành, hiện tại cư nhiên còn thay nữ nhân điên kia hút độc?

Trực tiếp hút máu độc vào miệng, Đại La Kim Tiên cũng khó cứu, không muốn sống nữa sao?

“Điên thì điên. Suy nghĩ của đứa ngốc, loại thiên tài như các ngươi vốn không thể hiểu được đâu…” Chua xót cười, Mục Thiếu Hoài đem máu độc vừa hút ra nhổ xuống sàn thuyền, nháy mắt đã bị nước mưa gột rửa thành mấy dòng nước hồng nhạt, chảy đi khắp nơi.

Giun dế còn muốn sống qua ngày, sao hắn lại muốn chết chứ?

Dù đến tận giờ khắc cuối cùng, kỳ thực hắn… vẫn không muốn chết…

Xưa nay, hắn luôn cho rằng, lão thiên gia đối đãi hắn không đến nỗi nào.

Từ nhỏ không còn phụ mẫu, nhưng có sư phụ thu nhận hắn, có cơm ăn có áo mặc, sư tỷ càng yêu thương hắn như đệ đệ thân sinh. Hắn đọc sách, học diễn, luyện võ… cho dù tư chất thiếu thông minh, cũng có thể dùng cần cù bù đắp. Cả tuyệt học Thái Âm chân khí vô thượng, đều được tên ngốc như hắn trắc trở luyện thành.

Không sai, trời xanh chưa bao giờ khắc nghiệt với bất kỳ con dân nào của mình, tất cả những khuyết thiếu trong sinh mệnh đều lấy một phương thức khác bồi thường cho hắn.

Hơn nữa, hắn còn gặp được sư huynh…

Nam nhân kiêu ngạo, nam nhân trẻ con, nam nhân tỏa sáng lấp lánh.

Hào quang rực rỡ soi sáng khắp nơi, may mắn biết bao a, thái dương cách hắn chỉ một vài gang tấc.

Biết sư huynh, yêu sư huynh, nhận được tình cảm của sư huynh, thời gian hạnh phúc đến tựa như qua một đêm mộng. Quá vội vã, quá ngắn ngủi, này những tình nồng tự hỏa, này những tương nhu dĩ mạt (cá trong hồ bôi nước bọt cho nhau, ý nói dùng lực lượng tuy còm cõi hỗ trợ nhau) … thực sự là quá ngắn ngủi a!

Do đó, hắn lưu luyến sinh mệnh hơn ai hết, muốn hảo hảo sống sót hơn ai hết.

— Thế nhưng, không được nha…

Hắn đã đáp ứng sư huynh, cẩn thận chiếu cố sư tỷ…

Một mạng đổi một mạng, chỉ có thể một mạng đổi một mạng.

Chưa từng có khoảnh khắc nào như bây giờ, hắn oán hận chính mình thiếu thông minh, nghĩ không ra biện pháp nào tốt hơn!

Nếu như trong chốn u minh tự hữu thiên ý, quả nhiên… cả lão thiên gia cũng cảm thấy hắn đã hạnh phúc quá mức a!

Nước biển bao phủ quanh thân, đang dần dần hóa lạnh.

Máu chảy trong cơ thể, cơ hồ cũng bắt đầu từ từ kết băng.

Lạnh, lạnh quá…

Lạnh đến mức cả trái tim đều muốn đông lại.

Hàn khí công tâm, kịch độc nhập cốt, cả một đường sống cuối cùng cũng sắp đoạn tuyệt. Mục Thiếu Hoài buông cổ tay sư tỷ, tay giữ mép thuyền, trong lòng dâng trào hết thảy mọi lưu luyến cùng bất đắc dĩ…

Sư huynh là nam nhân rất rất tốt, hắn hoạt bát lạc quan, hắn hào quang bốn phía, hắn đáng để bất luận cô nương nào trao gởi yêu thương. Nhưng hắn lại cùng một kẻ ngốc ước hẹn thệ ngôn, muốn làm bạn đến già, trọn đời trọn kiếp.

Ước hẹn đã định sẽ bị cô phụ, mộng đẹp vĩnh viễn không có cách thực hiện.

Sư huynh a, lời ưng thuận của ngươi không thể làm được rồi, xin lỗi.

Sư huynh a, hại ngươi thương tâm rồi, xin lỗi.

Sư huynh… xin lỗi, xin lỗi a!

“Rầm” một tiếng, thân thuyền chấn động dữ dội. Nguyên lai trong lúc bị kéo vào bờ, đáy thuyền va vào đá ngầm chỗ nước cạn. Mà Gia Luật Phong đứng trên bờ chỉ còn cách bọn họ mấy bước chân.

“Hì hì!” Chịu đủ mọi kinh hãi, nhưng Triệu Uyển chỉ nghĩ rằng người khác đang cùng nàng đùa nghịch, vui vẻ đắc ý nở nụ cười.

“Sư tỷ, ngươi ngồi cho vững.” Ngẩng đầu, Mục Thiếu Hoài nhẹ nhàng cười với nàng.

Thực mệt, thực lạnh quá, thực muốn ngủ…

Chỉ là, còn chưa được.

Hắn không thể khóc, không thể lui, không thể ngủ.

Bởi hắn còn chuyện chưa hoàn thành…

Bởi hắn còn chưa bảo hộ sư tỷ an nhiên vô sự!

Chậm rãi quay đầu, hắn lại nhìn về phía Gia Luật Phong: “Ngươi nói rất đúng. Có những chuyện trên đời này, không phải cứ nỗ lực là nhất định hữu dụng.”

Tiếng mưa rơi triền miên vùi lấp tất cả, thanh âm thì thào yếu ớt mơ hồ trên môi hắn, Gia Luật Phong thậm chí không thể nghe trọn lời hắn nói, chỉ có thần sắc quật cường kiên quyết trên khuôn mặt hắn, như trùng lắp lên một bóng dáng mơ hồ trong ký ức. Thoáng chốc, tâm thần Gia Luật Phong thất thủ.

“Thế nhưng, ta vẫn thủy chung tin tưởng… “ Cảm giác lạnh lẽo thấu xương dần dần lan tràn toàn thân, Mục Thiếu Hoài tay vịn mép thuyền, hai chân dùng lực đạp lên bãi đá ngầm chỗ nước cạn, “… Nếu chưa từng nỗ lực, biết khi nào mới có thể thành công đúng không?”

Hắn không gia thế, không địa vị, cả tư chất cũng vô cùng tầm thường, là một kẻ phổ thông chẳng có gì đặc sắc, trên đời này nơi nào cũng dễ dàng bắt gặp. Người như hắn…

Nguyên nhân hắn có thể luyện thành Thái Âm chân khí chỉ có một —

Hắn tin rằng, trên đời chẳng có chuyện gì không thể làm nếu như có nỗ lực.

Hắn chưa bao giờ bỏ cuộc.

“Nói hay lắm, cả ta cũng bắt đầu yêu thích ngươi rồi!” Nhận thấy hắn dường như có ý đồ khác, Gia Luật Phong tiến lên trước, bước vào vùng nước cạn. Trong đêm mưa đưa tay không thấy rõ năm ngón, nhưng hắn nội công hùng hậu thị lực hơn người, mỗi bước đều đạp lên đá ngầm dưới đáy biển, từ từ đến gần.

“Có làm được hay không, chỉ người đã làm thực tế mới có tư cách nói, phải không?” Khe khẽ thở gấp, Mục Thiếu Hoài nhẹ nhàng nói.

Người thông minh trên đời này đã rất nhiều, chung quy cũng cần có mấy kẻ ngốc tới cân đối một chút.

… Thời cơ quan trọng nhất và cũng là thời cơ sau cuối, vậy hãy để đứa ngốc này nỗ lực một lần cuối cùng đi!

“Xà độc công tâm, ngươi khó thoát cái chết, lư đỉnh luyện công hiển nhiên cũng bất thành. Khó có được ta đánh giá cao ngươi như thế, thay vì nhìn ngươi kéo dài hơi tàn, để ta tiễn ngươi một đoạn thôi!” Hừ lạnh một tiếng, Gia Luật Phong nghiêng người đạp bước, trở tay đánh ra.

“Ầm” một tiếng nổ vang.

Ưỡn lưng, Mục Thiếu Hoài không trốn không tránh, kiên cường dùng lưng đón một chưởng của hắn.

Trong lúc Gia Luật Phong ngẩn người, liền phát hiện chưởng lực đánh ra vừa tiếp xúc với lưng đối phương, lập tức tuôn chảy ra như ngựa hoang thoát cương. Chân khí của hai người vốn đồng căn nguyên, đều xuất phát từ “Lục Hợp Bát Pháp” trong Thủy Tinh Đăng. Vì vậy, cỗ chân khí này đã bị Mục Thiếu Hoài dùng phương thức bất chấp tất cả cưỡng chế đưa vào luồng khí trong cơ thể.

“Ầm!”

Hai cỗ chân khí đồng nguyên mạnh mẽ hội tụ, thế lực của chúng không phải chuyện đùa. Mục Thiếu Hoài mượn lực sử lực, dưới chân đạp bước.

Nháy mắt, thuyền nhỏ lao đi như tên bắn, phá toạc sóng biển, xa xa rời khỏi bờ. Thế tiến như điện, cho dù Gia Luật Phong có bản lĩnh thông thiên, cũng vô pháp đuổi theo!

“Hì hì! Thích thật, chơi thật vui nha!”

Bọt sóng tung tóe, dòng nước xiết tuôn ra. Triệu Uyển thấy thú vị, tiếng cười như chuông bạc rơi suốt dọc đường đi, đột nhiên, một thanh âm yếu ớt lọt vào tai —

“Sư tỷ…”

“Cao công công?” Triệu Uyển nghi hoặc cúi xuống, giọng nói là từ mép thuyền truyền đến…

Thanh niên lúc nào cũng cùng nàng vui chơi đùa nghịch, mười ngón tay đang giữa chặt mép thuyền đã trắng bệch vì gắng sức quá độ.

“Sư tỷ! Ta, ta chỉ có thể dừng ở đây thôi… Sư huynh rất nhanh sẽ trở về, hắn nhất định sẽ tìm được ngươi… Ngươi phải… hảo hảo bảo trọng chính mình a…”

Mưa to trút xuống như gội rửa, xối trên khuôn mặt Mục Thiếu Hoài. Nước mưa hòa trộn máu tươi, chảy xuôi hai bên gò má hắn, máu loãng hồng nhạt làm nổi bật màu da trắng bệch của hắn, giữa đêm tối như mực vẫn thấy truật mục kinh tâm.

“Chỉ còn lại một mình, ngươi không phải sợ…”

Triệu Uyển ngơ ngác nhìn hắn, rất lâu rất lâu. Bất chợt, khóe mắt nàng ngấn lệ, tiếp đó, càng nhiều nước mắt chảy xuống không dứt.

Trong cơn hỗn độn choáng váng, Mục Thiếu Hoài mơ hồ nghe tiếng nàng khóc nức nở, gắng sức ngẩng đầu.

Ánh sáng ảm đạm, cả người hắn lại đau đến lợi hại, vốn đã không nhìn rõ thứ gì. Nhưng vì sao, trong phút chốc này, hắn lại thấy rất rõ lúm đồng tiền đẫm lệ trên đôi má của sư tỷ?

Lúm đồng tiền tươi đẹp, tựa như lê hoa đái vũ (hoa lê trong mưa), đau xót động nhân.

Mặt biển tối tăm, sấm chớp rền vang, mưa bão càng lúc càng lớn. Mùi huyết tinh tanh nồng quanh quẩn bốn phía, hồi lâu không tiêu tan. Mục Thiếu Hoài nhìn nàng, trong lòng một mảnh mờ mịt.

Sư tỷ, ngươi nghe thấy lời ta nói ư? Ngươi có thể hiểu ý tứ của ta sao?

Môi mấp máy, nhưng hắn lại phát không ra tiếng.

Triệu Uyển nhìn hắn, lệ châu trong mắt cứ tuôn rơi không ngừng, nhưng ánh mắt vẫn ngây ngây dại dại.

Tầm nhìn dần dần nhạt nhòa, chỉ chốc lát, Mục Thiếu Hoài nhịn không được cười khổ.

Nguyên lai, ngươi vẫn không hiểu a…

Ha ha, có lẽ là ta quá nóng vội rồi. Sẽ đến một ngày, ngươi cũng khôi phục thôi. Đáng tiếc…

Ta… chẳng thể thấy được ngày đó…

Mưa xối xả mưa như thác đổ, tiếng rào rào thật lớn đinh tai nhức óc, hắn lại không nghe thấy bất cứ thanh âm nào.

Thế giới cơ hồ đứng lặng.

Chỉ có tiếng nấc của Triệu Uyển, tựa như còn loáng thoáng bên tai.

Sư tỷ, ngươi, ngươi đừng khóc…

Khó trách sư huynh mắt cao hơn đỉnh cũng vì ngươi thần hồn điên đảo… Cả khi khóc, ngươi cũng khóc đến xinh đẹp như vậy…

Gia Luật Phong vốn vì ta mà đến, liên lụy sư tỷ ngươi, xin lỗi… Huống hồ, ta đường đường nam tử hán, gặp nguy nan bảo hộ ngươi cũng là đương nhiên…

Làm ngươi chịu sợ hãi, xin lỗi…

Đoạt mất sư huynh của ngươi, xin lỗi…

Băng hàn thấu xương đã lan đến cuối đầu ngón tay, hắn không thể giữ nỗi mép thuyền, nhẹ buông tay, sau cùng rơi xuống lòng biển.

Sư huynh…

Trót yêu ngươi, thực sự là, xin lỗi a…

Một cơn sóng ập tới, xoáy nước to lớn nuốt chửng tất cả.

“Cao công công, Cao công công a!” Trong nháy mắt, Triệu Uyển ngã sấp xuống đầu thuyền, gào khóc thê lương.

Đứng trên bờ biển xa xa, Gia Luật Phong quan sát qua màn mưa, đem hết thảy thu vào đáy mắt.

Xuất đạo đến nay không phải chưa từng đối mặt với địch nhân gai góc, nhưng ngoan cường đến bậc này… thật đúng là lần đầu tiên!

Hắn cúi đầu, nơi sâu nhất trong đáy lòng bỗng hiện lên hình bóng một hắc y nam nhân. Nam nhân ấy cao gầy nhợt nhạt, diện mục lãnh khốc, bộ dáng hoàn toàn không giống với Mục Thiếu Hoài thon gầy thanh tú, nhưng sự cố chấp quật cường lại không sai biệt nhau…

Trái tim như bị đại thiết chùy đánh vào thật mạnh, từng trận khí huyết từ ngực bụng xộc lên, yết hầu Gia Luật Phong tanh ngọt, rốt cuộc khom lưng ho ra một búng máu. A, chân khí nghịch lưu của hắn cũng phát tác!

Hồng y bị mưa to xối ướt đẫm ôm sát thân thể hắn, cuồng phong thổi qua, hắn chợt run rẩy.

Một cơn mưa đêm lạnh quá lạnh quá.

Cố ý truy bắt Mục Thiếu Hoài làm lư đỉnh luyện công, cũng không phải bởi hắn lòng tham không đáy. Chỉ vì các loại nguyên do không muốn người khác biết, khi tu luyện Thái Ất chân khí hắn nóng lòng cầu thành, hao tổn tiên thiên thọ nguyên. Để bảo mệnh kéo dài tuổi thọ, hắn phải dựa vào nguyên lý bổ trợ lẫn nhau trong “Lục Hợp Bát Pháp”, hấp thụ nội lực của người luyện thành Thái Âm chân khí.

Hắn… chưa muốn chết.

Hắn còn chuyện phải làm, hắn còn người muốn gặp.

Nhưng —

Đồng tử huyết sắc dần dần khôi phục màu mặc ngọc vốn có, một lần nữa đưa mắt nhìn chiếc cô thuyền chao đảo giữa mặt biển, Gia Luật Phong xoay người, phất tay áo rời đi.

Có một số việc, duy chỉ đứa ngốc mới hiểu ư?

Thế thì, nể tình ngươi ngu ngốc như vậy nỗ lực như vậy, tha nàng một mạng này thì sao?

Xem như là… khen ngợi sự nỗ lực của ngươi đi.

Mưa sa gió giật, sóng triều đen tối không ngừng gào khóc, hết lần này đến lần khác đổ ập vào bờ biển.

Chỉ trong nháy mắt, bãi bể hóa nương dâu. Thôn làng lầu cát hai sư tỷ đệ từng vui sướng dạt dào chuyên tâm đắp nên, rốt cuộc bị mưa lớn và đầu sóng ngấu nghiến gần như không chút gì, thậm chí chưa kịp lưu lại vết tích đã từng tồn tại.

Ngoài khơi, cô thuyền vẫn vô lực bập bềnh giữa kinh đào hãi lãng.

Triệu Uyển nằm rạp ở đầu thuyền, nắm chặt mấy mẩu san hô đỏ vỡ nát, nước mắt như mưa.

Sao rơi xuống nước, vớt lên rồi.

…… Nhưng người quan trọng, lại đâu mất.

Không biết hắn là ai, cũng chẳng hay hắn đi đâu. Phải đến nơi nào, mới có thể tìm được hắn trở về?

Lệ châu liên miên không dứt, theo trận mưa to đang trút xuống, rơi vào đáy sâu biển rộng.

Từng giọt từng giọt, đều là nỗi đau sâu sắc nhất cuộc đời này.

Chú thích

Bài thơ của thi sĩ Lý Thương Ẩn, đời Đường:

Vô đề  

Tương kiến thì nan biệt diệc nan, đông phong vô lực bách hoa tàn.

Xuân tàm đáo tử ti phương tẫn, lạp cự thành hôi lệ thủy can.

Hiểu kính đãn sầu vân tấn cải, dạ ngâm ứng giác nguyệt quang hàn.

Bồng sơn thử khứ vô đa lộ, thanh điểu ân cần vi tham khán.

Dịch nghĩa thơ:

Tương kiến khó biệt li cũng khó, gió đông mệt mỏi trăm hoa úa tàn.

Tằm xuân đến chết tơ mới hết, nến thành tro lệ mới vơi. (“Ti” (tơ tằm) và “” (tương tư) đồng âm, “lệ” chính là sáp nến chảy ra, hình ảnh tằm trong mùa xuân và nến tàn đều là hình ảnh úa tàn chết chóc. Do đó câu thơ này ngụ ý đến chết mới hết nghĩ đến người, mới thôi khóc vì người.)

Sáng u sầu chải tóc trước gương soi, đêm thức giấc thở dài với trăng lạnh.

Đường đến Bồng Sơn không xa, mong chim xanh ân cần gửi giúp tình tương tư. Bồng Sơn: Bồng Lai sơn, là núi tiên trên biển trong truyền thuyết, ý chỉ nơi có người được hoài niệm đang ở. Chim xanh: sứ giả đưa tin của Tây Vương Mẫu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương