Thủy Tinh Đăng Hệ Liệt
-
Quyển 1 - Chương 3: Vì sắc làm liều
(Róc rách róc rách…)
Mặt trăng vừa to lại vừa tròn, treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, chiếu xuống dòng suối nhỏ phía sau núi tạo nên muôn vàn vụn sáng óng ánh.
Tiếng nước bắn đặc biệt rõ ràng.
“Thiếu Hoài, đừng có đứng bất động. Tóc, mau gội đi! Nhớ kỹ, một chút mùi cũng không được lưu lại!”
Nước suối không sâu quá đầu gối thanh niên. Tiếu Dương cởi sạch sẽ đứng trong nước, một bên kỳ cọ thân thể, một bên cùng sư đệ ồn ào. “… Ai, lạnh quá!” Nước suối lạnh như băng xối lên da, hắn đánh một cái rùng mình.
Đã qua trung thu, quá nửa đêm còn ngâm nước suối thật sự không thể gọi là hưởng thụ.
Bất quá…
Tự tạo nghiệt phải tự gánh vác.
Hai sư huynh đệ tại Tụ Phương Các phô trương thần uy, bắt Ngũ Độc nương tử giải về nha môn, ra khỏi phủ lại quên nhân tiện tắm rửa thay y phục. Nếu bị cọp mẹ Triệu Uyển đánh hơi thấy cả hai toàn thân đầy hương vị son phấn… không phải một chữ “tử” là có thể dễ dàng kết thúc!
Không còn cách nào khác, trước khi lên núi vào cổng nhà, hắn đành dẫn sư đệ vòng ra sau núi tắm nước lạnh, hòa tan mùi hương trên người.
“Sau vành tai cũng phải rửa, cái mũi của cọp mẹ so với cẩu chỉ sợ còn thính hơn.”
“Ân, ta biết rồi…” Mục Thiếu Hoài đáp lời, hạ mi khép mắt, thái độ quy thuận.
Quế hoa bên bờ suối đang nở rộ. Gió nhẹ lay động, mộc tê kim quế (người Giang Nam gọi quế là mộc tê) rơi rụng lác đác như bụi vàng, vương trên đỉnh đầu hắn, thơm phảng phất. Khuôn mặt hắn đắm chìm trong ánh trăng, đôi đồng tử càng ôn hòa trong trẻo, bên trong tự hữu một khí chất thuần khiết tươi sáng.
Tiếu Dương nhìn hắn, ánh mắt như tươi cười.
Đoàn hát Khâu Gia tập hợp toàn quái thai, sư phụ là một lão tửu quỷ yêu rượu hơn yêu mạng, Triệu Uyển là mụ la sát đanh đá bạo lực… ai cũng không thể tính là người bình thường! Còn sư đệ Mục Thiếu Hoài cũng thế, chất phác lại nghe lời, mặc dù có điểm chậm chạp, nhưng ngốc cũng ngốc đến đáng yêu. Mấy năm nay hắn bận việc quân vụ, trái lại đã lâu lắm không kiểm tra võ công của Thiếu Hoài rốt cuộc luyện đến đâu rồi.
Nên biết Thiếu Hoài và Triệu Uyển giống nhau, từ nhỏ lớn lên trong Khâu gia, công phu quyền cước đều do Khâu sư phụ dạy cho.
Hắn lại hoàn toàn khác biệt. Mười hai tuổi mới lên núi, cũng chỉ vì học nghề bì ảnh của Khâu sư phụ. Võ công của hắn đều nhận truyền thụ từ một sư phụ khác – thánh cư sĩ đỉnh đỉnh đại danh đứng đầu thế ngoại ngũ tuyệt, đương nhiên kỹ nghệ giang hồ của Khâu sư phụ không thể so sánh.
Nhưng Thiếu Hoài luôn luôn cần cù, đi theo lão tửu quỷ Khâu sư phụ, nội công rõ ràng cũng luyện được khá tốt. Ngày hôm qua ném dù cho hắn, do không hề chuẩn bị, suýt chút nữa đến hắn cũng ngã lộn nhào. Tất nhiên rồi, so với thiên tài như hắn khẳng định còn kém xa, bất quá vẫn có thể dùng để xuất thủ đối kháng.
Hôm nào đó, hắn nhất định sẽ dành chút thời gian chỉ điểm công phu cho Thiếu Hoài.
Suy nghĩ miên man, nửa khắc đã trôi qua.
Mục Thiếu Hoài vẫn giữ nguyên tư thế, đứng trong nước không nhúc nhích.
Tập trung quan sát, Tiếu Dương tam thi thần (ba vị hung thần ở trong con người: Bành Cư, Bành Kiểu, Bành Chất, hay xúi giục người làm điều xấu) nhảy dựng, thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) xì ra khói. Cần phải có tính nhẫn nại cực lớn mới có thể áp chế cơn điên tiết muốn bùng phát a!
Kẻ đang đứng trong nước lạnh, vừa rồi còn cùng hắn ậm ừ thế mà lại ngủ mất, chẳng những quang minh chính đại khò khò ngáy ngon lành, mà còn thổi ra bong bóng.
Tiếu Dương toàn thân vô lực.
Ai, sao mà hắn lại quên kia chứ? Từ nhỏ đến lớn, sở thích duy nhất của sư đệ, gói gọn trong hai chữ: đi ngủ! Đứng ngủ, ngồi ngủ, trợn mắt ngủ, vừa luyện công vừa ngủ… Tóm lại, ngoại trừ tư thế mà ngươi nghĩ chưa ra, không có bộ dáng nào làm hắn ngủ không được!
Thường ngày, chỉ cần thái dương vừa xuống núi, hắn liền bò lên giường hội ngộ Chu Công (đi ngủ), mười năm như một, kiên trì bền bỉ. Kết quả hôm nay, thật sự bị sư huynh kéo đi dạo thanh lâu trên trấn, vừa đi vừa về một chuyến chớp mắt đã nửa đêm. Vất vả lắm mới về đến núi, thế mà còn phải vòng ra sau núi tắm nước lạnh… hiện giờ hắn cũng hết chống đỡ nổi.
Tiếu Dương xoay chuyển đôi nhãn châu, cười khúc khích. Thầm vận nội lực, hắn đánh một chưởng vào khoảng không, nhắm thẳng đến nơi cách Thiếu Hoài nửa bước.
Mặt nước xao động dữ dội, một cột nước bắn lên cao.
“Át xì!”
Nước suối lạnh buốt trực tiếp xối xuống mặt, Mục Thiếu Hoài đông lạnh run cầm cập, đánh một cái hắt hơi vang dội. Mắt còn chưa kịp mở hết, Tiếu Dương lại xuất một chưởng khác, đánh vào gốc quế hoa bên bờ đối diện.
Sóng nước cuộn trào va đập khiến thân cây lắc lư không ngừng. Trong sát na mở to hai mắt, trước mặt đã tràn ngập hoa quế bay lả tả khắp không gian, hương thơm thanh ngọt ưu nhã xông lên chóp mũi, thấm vào tâm can. Mục Thiếu Hoài ngơ ngẩn nhìn, phút chốc, hô hấp như dừng lại…
Sau một khắc, hắn che mũi, hết sức chật vật đánh hơn mười cái hắt hơi.
Phấn hoa dày đặc như thế, nín thở còn không kịp, rắp tâm muốn sặc chết ta sao!
“Oa ha ha ha!” Tiếu Dương liếc nhìn, cười nghiêng cười ngả.
Không kiên nhẫn được nữa, hắn sải bước đôi chân dài, một mạch bì bõm bì bõm đạp nước lội sang bên cạnh Mục Thiếu Hoài. Bọt nước tung tóe khắp nơi, vài giọt bắn trên mặt hắn, hắn cũng không buồn lau đi, vẫn toét miệng cười đến đắc ý, hàm răng trắng tinh hiện ra giữa nụ cười rạng rỡ, sáng lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
Tinh tú khắp trời cũng không chói lọi bằng nụ cười của hắn.
Ánh trăng sáng trong rót xuống khuôn ngực rắn chắc xích lõa của hắn, từng giọt lóng lánh không rõ là nước suối hay mồ hôi chậm rãi chảy xuống nước da màu mật tráng kiện, một giọt, hai giọt… Sắc cầu vồng lung linh, dẫn người ta tơ tưởng miên man.
Mục Thiếu Hoài hai mắt đăm đăm, cổ họng kìm lòng không được khẽ động, “ực” nuốt xuống một ngụm nước miếng. “Sư đệ ngốc, như vậy cũng được, ngươi ngủ cứ ngủ, nhị ca đến giúp ngươi tắm!” Tiếu Dương tưởng hắn còn ngủ, cất bước đi tới bên người Mục Thiếu Hoài.
“Phịt!” Dưới mũi có một chất lỏng gì đó âm ấm chảy xuống.
Lấy tay quệt một cái rồi đưa lên mắt nhìn, Mục Thiếu Hoài không nói gì. Không phải chứ? Hắn cư nhiên… chảy máu mũi!
May mắn Tiếu Dương hoàn toàn không phát giác, dứt khoát vươn tay đến, định ấn hắn xuống nước.
“Ặc… không được!” Hắn ngẩng đầu vũng vẫy, máu mũi gặp nước đương nhiên là hủy thi diệt tích, nhưng tiếp tục thế này, nhất định sẽ xảy ra vấn đề còn lớn hơn nữa a!
“Có gì không được? Ngươi cứ an tâm ngủ phần ngươi là được.” Tiếu Dương vô tâm vô phế cười. Cánh tay buông lỏng lực đạo, để hắn có thể trồi lên khỏi mặt nước hít thở. Chỉ là, cùng lúc hắn ngửa ra phía sau, thân thể hai người lại càng kề sát. Bàn tay, cánh tay, mọi nơi da thịt chạm nhau đều rất ấm áp.
Không, nói thẳng ra là nóng hổi!
Rõ ràng nước suối vẫn lành lạnh, vậy mà trong chớp mắt, máu huyết tựa hồ sôi sùng sục lên. Nhiệt độ cơ thể của Tiếu Dương xuyên qua da truyền đến, nướng cả bộ mặt hắn chín đỏ bừng, chỉ thiếu đỉnh đầu còn chưa bốc hơi nước nữa thôi. Không hiểu sao hắn chợt thấy bất an, lại bị Tiếu Dương giữ lấy cằm, hoàn toàn vô pháp thối lui.
“Đừng nhúc nhích!” Bá đạo như thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) triển khai không sót thứ gì.
(Thiên chi kiêu tử:Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hán Thư -Truyện Hung Nô”.Hung Nô là chỉ dân du mục cổ xưa ở miền bắc TQ, rất dũng mãnh và thiện chiến, đã lần lượt chinh phục được nhiều dân tộc thiểu số ở miền tây, miền bắc, miền đông bắc TQ, và từng nhiều lần xâm phạm lãnh thổ khu vực biên giới của triều nhà Hán.
Nhà vua dựng nước triều nhà Hán là Lưu Bang từng thân hành dẫn 300 nghìn quân giao chiến với Hung Nô, nhưng đã bị quân Hung Nô bao vây suốt bảy ngày đêm, sau mới may mắn thoát khỏi vòng vây. Do đó, các đời vua triều nhà Hán đều rất kiêng nể người Hung Nô. Sau khi Hán Võ Đế lên ngôi bèn quyết tâm diệt trừ mối họa lớn này. Sau khi giao chiến, ba đạo quân của triều đình đều bị thất bại thảm hại. Vua Hung Nô cử sứ giả đưa thư sang nói với Hán Võ Đế rằng: “Há chẳng biết miền nam có đại Hán, miền bắc có cường Hồ, người Hồ là con cưng của nhà trời sao?”
Trải qua nhiều lần đọ sức, Hán Võ Đế mới ý thức được không thể một lúc tiêu diệt xong Hung Nô, nên đã có ý giảng hòa. Từ đó về sau, giữa Tây Hán và Hung Nô luôn xảy ra lúc đánh lúc hòa, tình trạng này cứ dai dẳng mãi trong nhiều năm.)
Nước suối từ lòng bàn tay rót xuống tóc, ngón tay thon dài của Tiếu Dương sượt qua gáy hắn, khơi dậy một cơn rùng mình khe khẽ.
Nước suối lạnh buốt, ngón tay nóng bỏng.
Xong xong xong… xong rồi! Máu mũi của hắn dường như lại có xu hướng lan ra tới ba nghìn xích… (một xích = 1/3m)
Hắn đã hết cách biểu thị phản đối hành động của Tiếu Dương! Chỉ có thể che mũi miễn cho bản thân khỏi mất mặt, tùy ý sư huynh tiếp tục “giở trò” với hắn.
“Ha ha, Thiếu Hoài, mấy đại thẩm kia quả là sáng mắt a. Vóc dáng của ngươi thật sự không tệ nha. Tuy nhiên so với nhị ca nhà ngươi còn kém xa lắm!” Ngược lại, Tiếu Dương cười hì hì hết sức vui vẻ.
“…” Đa tạ sư huynh khích lệ a! Nếu ngươi không nhân tiện khoe khoang bản thân, tin rằng sẽ có thành ý hơn một chút.
Mục Thiếu Hoài năm nay vừa tròn hai mươi. Quanh năm theo sư phụ và sư tỷ ẩn cư trên núi, sống cần kiệm đã quen. Triệu Uyển cho hắn mặc bố sam thủ công màu mặc lam (xanh đen), xuân sam thu áo tất cả đều cùng một kiểu dáng, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là áo đơn một cái có độn bông. Hắn cứ thế mặc suốt năm, chẳng cảm thấy có cái gì không tốt, so với một Tiếu Dương sặc sỡ đa phong cách quả thực giản dị đến tận cùng. Hơn nữa, hắn cũng không giống Tiếu Dương, hễ động một tí là phanh ngực lộ lưng. Tiếu Dương thật sự chưa từng tử tế quan sát qua vóc dáng của sư đệ.
“Ân, không sai, cởi hết y phục ra nhìn cũng được lắm!” Tiếu Dương vừa dội nước lên người hắn, vừa bình phẩm từ đầu đến chân.
So với hắn, cơ thể Mục Thiếu Hoài hơi gầy một chút. Nhưng vẫn là tứ chi thon dài cốt nhục cân xứng, da dẻ trơn bóng mà đàn hồi, cái gọi là “khoan kiên trách đồn” (vai rộng hông hẹp), “viên tý phong yêu” (tay vượn lưng ong) làm lộ rõ cảm giác dẻo dai đặc hữu của người luyện võ…
Nhóm đại thẩm đại tẩu trên trấn, từng thân kinh bách chiến ngắm qua vô số nam nhân, quả nhiên không phải hạng tầm thường a…
Kỳ quái, vóc người cũng không thấp, tại sao vác lên chung quy lại nhẹ vậy chứ? Dài thân không dài thịt? Nhịn không được vươn tay, nắn nắn cánh tay sư đệ…
“Meo!”
Nửa đêm giữa núi hoang, tiếng mèo kêu thê lương dị thường, dọa hai người đều run cầm cập.
Vừa ngoảnh nhìn, bọn hắn liền đối diện một cặp mắt mèo ánh lục quang cùng một đôi mắt hạnh mỹ lệ rực lửa.
Bên gốc quế hoa, có một nữ nhân tóc dài đang lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn hắn.
Một thân váy trắng nhẹ nhàng tung bay, trong lòng ôm một con mèo lớn toàn thân đen nhánh không lẫn một sợi lông tạp nào, cặp mắt mèo xanh biếc sáng lấp lánh.
Hàn khí băng lãnh chạy dọc sống lưng, thoáng chốc lan ra toàn thân.
“A a a a a…” Hai người thảm thiết gào lên không dứt.
“Hảo oa! Ta nói vì sao qua cổng canh gác còn không quay lại, nguyên lai là ở chỗ này tiêu hủy chứng cứ đây mà!”
Từng chữ từng chữ theo kẽ răng Triệu Uyển bật ra, nét mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, so với nữ quỷ càng khủng bố gấp trăm lần.
“…” Hai người liếc nhìn nhau một cái, nhanh như chớp ngồi thụp xuống, đưa tay che chắn hạ thân. Phi lễ chớ nhìn a, sư tỷ!
………
Trong tiểu viện, đại hắc miêu béo ục ịch ngẩng đầu thong thả sải bước đi tới, thân người cong lại nhảy phốc lên bàn.
“Đại sư tỷ, hình như Chiêu Tài đói bụng.” Mục Thiếu Hoài lí nhí kháng nghị. Trong tay áo của hắn, tiểu bạch thử đáng thương đang run lẩy bẩy.
“Ai bảo nó đói bụng?” Tại tiểu trù phòng (nhà bếp) trong hậu viện, Triệu Uyển bưng tô đi đến, đặt thật mạnh lên bàn, rồi vươn tay bế hắc miêu ôm vào lòng, “Sáng sớm đêm khuya ngươi cũng không ngủ, chạy lung tung khắp nơi không chịu về ổ… rõ ràng là đang gọi xuân! (gọi bạn tình)”
“…” Tuy đầu óc trì độn, Mục Thiếu Hoài cũng đánh hơi được mùi chỉ gà mắng chó, “ Ngoan ngoãn ngậm miệng, cật phạn hoàng đế đại (trời đánh còn tránh bữa ăn), ăn ăn…”
(Cật phạn hoàng đế đại là cổ Hán ngữ tục ngữ. Thời cổ, tội phạm tử hình trước khi bị xử trảm nhất định muốn có một bữa cơm no đủ, gọi là không làm quỷ chết đói, phạm nhân ăn bữa cơm này cả hoàng đế cũng không thể quấy rầy. Tục ngữ này cũng nói lên tầm quan trọng của bữa ăn)
“Sao chỉ có một tô? Còn tô của ta đâu?” Bên cạnh lại còn một tên cực kỳ không thức thời, nhe răng cười đến dương quang xán lạn.
Triệu Uyển lườm hắn, lạnh lùng nói: “Quan lão gia, nhà ngài sơn trân hải vị muốn gì có đó, một chén cơm thô thiển của bách tính nhỏ nhoi như chúng ta có gì hiếm lạ?”
“Đừng nói vô tình như vậy nha.” Tiếu Dương cười hì hì nói: “Tiếu nhị gia tại đây lập thệ, từ nay về sau quyết sẽ không mang Thiếu Hoài tới thanh lâu lêu lổng. Cho dù có dẫn hắn ra ngoài chơi cũng nhất định đúng giờ đưa về, tuyệt đối không quá giờ đóng cửa!”
Triệu Uyển không đếm xỉa đến hắn, ôm mèo vuốt ve sau gáy nó, lẩm nhẩm nói thầm: “Người muốn phát tình, mèo muốn gọi xuân, ai mà quản được? Chỉ hận có kẻ bản thân thích trác táng, còn dụ dỗ hài tử ngoan nhà người.”
Mục Thiếu Hoài chôn đầu trong tô, mải miết ăn một cách khổ sở. Khó trách hôm nay chỉ có rau cải, nấm cũng không thấy nửa cái, oán giận của đại sư tỷ phi thường trầm trọng a.
Tiếu Dương cười lớn: “Ha ha, ta cũng vì muốn Thiếu Hoài hảo, định cho hắn trải đời mà thôi. Nếu thật sự gặp bất trắc, ta là sư huynh nhất định sẽ che chở hắn, tuyệt không để xảy ra sơ sẩy nào!”
Triệu Uyển hừ một tiếng, ôm Chiêu Tài bỏ đi.
Tiếu Dương ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng, ngồi bất động thật lâu. Mục Thiếu Hoài giương mắt, vừa lúc bắt gặp nhãn thần đăm chiêu của hắn, trong lòng khẽ xôn xao: “Lẽ nào sư huynh…”
Hắn cứ thế xuất thần, đôi đũa trong tay cũng ngừng lại. Tô mì trên bàn còn tỏa ra hơi nóng, lượn lờ như những sợi tơ mỏng.
Cúi đầu, Mục Thiếu Hoài tỉ mỉ nhìn chăm chú cái tô trước mặt, chỉ là một chiếc tô sứ thô, đũa cũng là đũa trúc tầm thường, thế mà, từng sợi mì phân minh như bạch ngọc, đan vào nhau chìm nổi trong nước, nước mì trong veo, trên mặt điểm vài cọng rau cải xanh biếc, chỉ cần màu sắc tươi ngon này thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng. Tuy bất quá chỉ là mì nấu bình thường, ăn vào miệng lại mềm dai tươi mát vô cùng.
… Tựa như bản thân đại sư tỷ Triệu Uyển, trâm gai váy bố không thể che lấp vẻ phong hoa tuyệt đại, càng không thể tiêu tan nét hồng nhan, từ nấu nướng đến mọi việc nữ công gia chánh đều là sở trường, nếu không vì phụng dưỡng sư phụ, cũng sẽ không đến hai mươi lăm tuổi còn chưa xuất giá. Đừng nói một trấn nhỏ như Diêm Quan, ngay cả vương tôn công tử trong thành Lâm An muốn thú nàng cũng đếm không hết.
Bất luận là mỹ mạo hay tài nghệ, sư tỷ Triệu Uyển đích thực có năng lực lệnh mọi nam nhân trên đời phải cảm mến. Nhị sư huynh Tiếu Dương từ trước đến nay cuồng vọng kiêu ngạo không ai bì nổi, trước mặt các cô nương cũng không che giấu, duy chỉ đối sư tỷ mới e ngại ba phần.
Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chẳng lẽ sư huynh hắn…
Thoạt nhìn như bâng quơ trêu ghẹo, kỳ thực đối với sư tỷ tình hữu độc chung (chung tình)?
Mục Thiếu Hoài thở dài, không biết những tia phiền muộn lặng lẽ hiện lên trong đáy lòng rốt cuộc từ đâu mà đến, lại không rõ làm cách gì hóa giải đi.
“Rột!” một tiếng.
Hắn theo bản năng trợn mắt, vừa lúc trông thấy khuôn mặt tươi cười ngượng nghịu của Tiếu Dương cơ hồ gần ngay chóp mũi mình. Hơi thở ấm áp phả lên mặt hắn, hắn giật mình, chiếc đũa trong tay nhất thời rơi xuống đất.
“Ai ai ai, đừng làm rớt!” Tiếu Dương hô nhẹ một tiếng, nhanh tay nhanh chân chụp lấy.
Mục Thiếu Hoài ngơ ngác nhìn hắn.
Khóe miệng còn ngậm nửa sợi mì, Tiếu Dương cười toe toét để lộ cả hàm răng trắng: “Xem như ngươi có lương tâm, biết nhị ca nhà ngươi cũng đói bụng, chủ động đem đũa tặng cho ta. Ha ha, rất ngoan, rất có hiếu!”
Hóa ra tiếng húp rột rột là do hắn ăn vụng mì…
Trên đời này có ai vừa tương tư vừa ăn vụng không?
Mục Thiếu Hoài im lặng thật lâu. Sau một lúc, hắn không ôm hy vọng cất tiếng hỏi: “Phải rồi, ban nãy sư huynh ngươi nhìn lén sư tỷ là muốn…”
“Cái đó a…” Tiếu Dương kéo tô mì trước mặt hắn sang trước mặt mình, nhấc đũa ăn như bão táp, “Cọp mẹ đã vô tình, đừng trách bản nhị gia đối nàng bất nghĩa. Ta thấy trong trù phòng có thịt lộc khô nàng mới làm, chắc hẳn là để dành cho sư phụ dùng, đợi một lát nàng ngủ say ta đến trộm ăn!”
“…” Ô, sư huynh không hổ danh là tay chơi, vừa rồi có lẽ đầu óc của hắn bị vô nước rồi chăng!
Thấy vẻ mặt hắn ngây ra, Tiếu Dương lấy một chiếc đũa nhét vào miệng hắn: “Được rồi được rồi, hai ta là ai với ai a? Đã làm sư huynh phải chiếu cố ngươi, biết rõ ngươi cũng ăn chưa no!”
Một hương vị ôn nhuận tươi ngon tan trên đầu lưỡi, chợt khuếch tán ra khắp khoang miệng, mùi vị đậm đà xa xôi, đúng là mỹ vị trước nay chưa từng có. Mục Thiếu Hoài thong thả nhấm nuốt, khi dư vị đang dần tan đi, trong đầu đột nhiên giật mình: Ách, hai người đang dùng… cùng một đôi đũa.
Cái này không được… Hai người bọn hắn đang trao đổi khẩu thủy sao?
Máu mũi lại bị kích thích phun ra ào ào, hắn lại chật vật che mũi, ai oán nhìn trời.
Lặng lẽ liếc nhìn, Tiếu Dương vẫn đang say sưa cầm đũa há to miệng lùa mì, ăn đến đầu cũng không ngóc lên một lần. Ngực hắn chợt nóng lên, bất giác xuất thần. Những mạch suy tư nhỏ xíu mà mơ hồ từ đáy lòng chậm rãi xao động…
Đêm nay vì cái gì ta luôn có suy nghĩ kỳ quái đối với sư huynh?
Bình thường, một nam nhân có vì một nam nhân khác đang trần như nhộng mà máu mũi cuồng tuôn hay không?
Nghĩ thế nào đều chỉ có một khả năng…
Chẳng lẽ ta… thích nam nhân!?
Chỉ là dù không am hiểu thế sự hắn cũng biết, đoạn tụ long dương từ xưa đã có, nhưng cho đến bây giờ đều bị thế nhân khinh thường.
Loại cảm tình này là cấm kị.
Nếu đây là sự thật, nếu bị sư huynh biết được…
Khi hắn còn lạc trong hoảng hốt, Tiếu Dương đang vùi đầu ăn bỗng ngước mặt lên thẳng tắp nhìn hắn, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Ánh mắt vừa chạm, cả người Mục Thiếu Hoài run lên, hệt như xích thân lõa thể bộc lộ dưới mặt trời chói chang, ngay cả tâm sự tối bí ẩn cũng không thể che giấu.
“…” Hắn mở miệng, rồi lại không biết phải nói gì, chỉ có thể trầm mặc nhìn, không thốt ra một lời.
Tiếu Dương nhìn hắn, hồi lâu, chợt nhếch môi cười rạng rỡ. “Cái tô này đã về tay nhị ca nhà ngươi rồi! Ngươi có đổi ý ta cũng không trả lại cho ngươi!” Xòe bàn tay chụp lên miệng tô, Tiếu Dương bày ra điệu bộ bảo hộ miếng ăn như lâm đại địch.
Dân dĩ thực vi thiên (miếng ăn làm trọng), muốn đoạt thức ăn từ miệng hổ, cho dù là sư đệ cũng không thể nhường.
“…” Hắn lầm rồi! Hắn thật sự sai lầm rồi! Hắn sẽ không bao giờ kỳ vọng quá nhiều ở sư huynh nữa!
Tiếu Dương nâng tô mì lên, soạp soạp rột rột, đem phần mì còn lại lùa một phát sạch trơn, cả nước lèo cũng ngửa mặt lên trời húp cạn, sau đó đứng dậy vươn vai, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, cười to nói: “Ha ha, sư đệ ngốc trước tiên cứ về phòng mà ngủ, xem nhị ca nhà ngươi trộm thức ngon cho ngươi!”
Đã mười chín âm lịch, minh nguyệt treo giữa trời cao không còn êm dịu no tròn như đêm trung thu. Ánh trăng xuyên qua tán rừng rậm rạp trên sườn núi, rọi vào căn phòng nhỏ, quang ảnh loang lổ. Dòng suối con con phía sau gian phòng vọng đến tiếng nước chảy khẽ khàng, tĩnh mịch và an tường.
Mục Thiếu Hoài nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn lên xà nhà trên đỉnh đầu. Hơn mười ngày không quét dọn, trong góc cư nhiên đã có con nhện giăng mấy mảng tơ. Vô cùng buồn chán, hắn đơn giản căng mắt đi đếm số sợi dọc sợi ngang trên mạng nhện. Ai, đây là lần đầu tiên, kẻ mê ngủ hơn mạng như hắn, sau khi cùng đệm giường thân mật tiếp xúc lại ngủ không được!
Một sợi, hai sợi, ba sợi…
“Tỉnh tỉnh! Đồ ăn ngon tới rồi.” Còn chưa đếm hết, thanh âm phấn khởi của Tiếu Dương đã vang lên bên tai, “Đừng ngủ cho ta!”
Bàn tay to duỗi đến, vô cùng thân thiết nhéo vành tai hắn, chậm rãi kéo kéo vân vê. Nhiệt khí theo đầu ngón tay từng đợt từng đợt truyền sang, hắn xấu hổ đỏ bừng cả mang tai.
… Nhẫn nhịn, hắn nhất định phải nhẫn nhịn! Tuyệt đối không cho phép chảy máu mũi lần nữa!
Nhiệt khí còn đang bao phủ, nảy lên hai gò má, tràn xuống cổ. Không cần xem cũng biết, cái mặt hắn sớm đã đỏ hơn cả gan heo!
Động tác này… có phần quá mức cợt nhã đi… Nếu như hắn nhịn không nổi nữa, có thể xem xét việc sư huynh câu dẫn hắn mà định tội danh của hắn nhẹ một tí?
Mục Thiếu Hoài nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiếu Dương gần trong gang tấc, có chút lo ngại rồi lại nhịn không được chờ mong, mắt mở to, miệng mấp máy, đỉnh đầu sắp bốc ra hơi nước.
Tiếu Dương liếc nhìn biểu tình ngây ngốc của sư đệ, cười khẽ, cúi xuống, dùng hai tay nâng mặt hắn lên…
“Bách” một tiếng, hắn hung hăng nhéo hai má sư đệ, dùng lực kéo căng ra hai bên, cười đến khoái trá: “Oa ha ha hô hô!”
“… Ai.” Đến mức này, Mục Thiếu Hoài không biết chính mình nên giận hay nên tiếc đây.
Dù sao vẫn phải kể đến, Tiếu Dương đi trù phòng một chuyến thu hoạch phi thường phong phú. Thịt lộc khô, chân giò hun khói, càng tuyệt vời chính là, còn có rượu “sa hổ” lâu năm được chưng cất công phu, bày la liệt trên chiếc bàn thấp độc nhất trong phòng hắn.
Sa hổ là một loại cua đặc sản của huyện Hải Diêm lân cận, sinh trưởng nhiều trong các ụ cát gần bờ biển, vỏ mềm có lốm đốm, hình dáng như đồng tiền, vì vậy được gọi là “sa hổ” (cọp sống trong cát). Dân bản xứ đến tháng giêng mới ra bãi biển bắt lấy, sau đó rửa sạch bùn cát, dùng hạt hoa tiêu nhét vào yếm cua, ngâm trong hèm rượu, gia giảm thêm đường, cho vào vại gốm ủ trong nhiều tháng. Khi ăn, chỉ cần lấy nó bỏ vào rượu hoàng tửu nóng, một lát là có thể ăn được. Mỡ của nó một hơi hút sạch, ngon miệng lại ngọt thuần, là diệu phẩm để nhắm rượu.
Mục Thiếu Hoài trợn tròn mắt nhìn sư huynh đắc ý dạt dào lôi ra một bình gốm, đưa qua đưa lại trước mặt hắn, hít vào một ngụm khí lạnh: “Nếu sư tỷ biết được…”
Tiếu Dương hâm nóng rượu, nhanh thoăn thoắt lấy sa hổ ngâm cho vào, cười sảng khoái nói: “Hắc hắc, nhị ca nhà ngươi đang giúp nàng nếm thử a! Còn chưa bảo nàng cảm kích ta đó chứ! Hơn nữa sa hổ này lúc trước cũng là ta thay nàng tìm.”
“Thiếu Hoài ngươi cũng ăn đi!” Chốc lát, hắn nhanh chóng vớt ra một con, ăn ngon lành, còn không chờ Mục Thiếu Hoài phân trần đã nhét cho hắn một con.
Chính mình tham ăn thì thôi, còn muốn kéo người khác làm bậy…
Mục Thiếu Hoài nuốt nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút vẫn thấy vô pháp chống lại sự cám dỗ của mỹ thực, liền nhận lấy cắn nhỏ ra nhai ngấu nghiến.
Rượu ngâm sa hổ cũng do Tiếu Dương lấy từ trù phòng, là rượu hương tuyết thuần thượng hạng, nước rượu màu hổ phách, hương rượu thơm nồng, ngửi vào lập tức khiến người ta tâm thần say mê. Nói đến hương tuyết thuần, phải kể đến Triệu Uyển đã cải tiến cách chưng cất rượu hương tuyết – một đặc sản nổi tiếng của Hải Ninh, chế xuất ra mỹ tửu độc nhất vô nhị, người ngoài không cách gì học theo. Tất cả tửu quỷ ở Hải Ninh đều hâm mộ Khâu sư phụ đã thu nhận được một nữ đồ nhi thông minh khéo léo.
Mục Thiếu Hoài đưa sa hổ vào miệng mút mút, chỉ cảm thấy mỡ béo ngậy, pha lẫn hương vị cay nồng của rượu hương tuyết, chậm rãi tan ra trong lưỡi, hơi dính lại mềm, thơm ngọt thấm cả vào lòng, đúng là mỹ vị không gì sánh được. Hắn trộm nhìn Tiếu Dương, thấy sư huynh cũng cười hì hì nhìn lại hắn, ngẫm nghĩ một chút, nhanh chóng vươn tay lấy thêm một con nữa.
Tiếu Dương chọt chọt hắn, nháy mắt hỏi: “Ăn ngon không? Nhị ca nhà ngươi đối xử với ngươi không có gì đáng bàn đi?”
Mục Thiếu Hoài hút hút chất mỡ, rồi nhét toàn bộ sa hổ vào miệng bắt đầu nhai, ngoảnh nhìn không nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Tiếu Dương xem hắn ăn, thần sắc vui vẻ, bắt chéo hai chân, đắc ý nói: “Cọp mẹ toàn đem những thứ tốt giấu cho sư phụ, hắc hắc, còn nói không cho sư phụ uống rượu, thế mà cả thức nhắm cũng chuẩn bị thật hảo. Hai huynh đệ chúng ta lại chỉ có rau xanh mà ăn, thật sự là phân biệt đãi ngộ!”
Hắn cảm khái một hồi, dứt khoát đã làm thì làm đến cùng, đẩy hai chén to đến, đem hương tuyết thuần rót đầy chén. Chớp mắt, hương rượu thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm người ta thèm rỏ dãi.
Lúc này, Mục Thiếu Hoài cũng bất chấp khuyên hắn sẽ bị Triệu Uyển phát hiện, thành thực không khách khí nâng chén uống cạn. Hắn hiện đã có hai con sa hổ trong bụng, rượu này lại vốn là rượu đặc chế lâu năm, hơi rượu vừa ngấm, hai gò má hắn đỏ bừng, nhiễm một tầng chuếch choáng, vẻ say rượu đã rõ.
Tiếu Dương ha hả cười lớn: “Thiếu Hoài, nhìn ngươi như vậy cũng có tiềm chất trở thành tiểu tửu quỷ a.” Bởi vì đang ở nhà, hắn cũng không cố kỵ, tùy tiện nâng chén đưa cho sư đệ uống.
Sắt đa bất dương trái đa bất sầu (rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo). Dù sao Triệu Uyển khẳng định sẽ không tha cho hắn, sư tử Hà Đông rống không dọa được hắn nam tử hán đại trượng phu.
Hai huynh đệ cười hì hì dùng chén to chạm cốc, há miệng uống ừng ực, cũng không quản hương tuyết thuần này trong mắt toàn bộ tửu quỷ Hải Ninh trân quý ra sao, đổ vung vãi khắp bàn. Tiểu bạch thử nhảy lên bàn, con ngươi đen lung liếng lưu chuyển, cư nhiên “chóp chép chóp chép” liếm nước rượu tràn. Hai người ngây ngẩn một lúc, không nhịn được cười ha ha.
Bấy giờ Tiếu Dương đem rượu thống thống khoái khoái uống sạch sẽ, cách một lát, đột nhiên nhíu mày nói: “Trong rượu hình như có…” Nghiêng đầu nhìn sư đệ, Mục Thiếu Hoài lần đầu tiên uống một biển rượu như thế, chẳng những không hề say khướt, tuy gương mặt thanh tú mộc mạc bị cháy đỏ bừng, nhãn tình trái lại còn sáng lên. Ánh trăng xuyên qua song cửa, mang những đốm sáng óng ánh chiếu vào đồng tử đen thăm thẳm của hắn, trong sáng đến thiêu đốt.
Tiếu Dương vò đầu cười gượng: “Ha ha, cái kia… Thiếu Hoài, trước mắt có một tin bất hạnh phải nói cho ngươi…”
“Ách?”
“Cọp mẹ ủ rượu này, vốn dĩ dành riêng cho lão ma men Khâu sư phụ nhà chúng ta.” Tiếu Dương dời ánh mắt, bình sinh đây là lần đầu tiên hiểu được định nghĩa của hai chữ “xấu hổ”, gượng gạo cười nói: “Cho nên trong rượu này hình như có bỏ thêm lộc nhung phiến… Hắc, lão ma men đã quá trung niên, lại mê rượu như mạng, thân thể hư tổn, quá nửa khả năng là để sư phụ tẩm bổ đi.”
Một hồi trầm mặc đến quỷ quyệt…
Lộc nhung phiến, còn được gọi là huyết nhung phiến hay huyết phiến, vị ngọt mặn tính ôn, chất mềm, trơn như mỡ, màu như mật sáp, công dụng của nó là…
Bổ thận trợ dương ích khí sinh tinh.
Mục Thiếu Hoài nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không biết nói sao cho phải. Sau một lúc, cười đến mức thượng khí bất tiếp hạ khí (không kịp thở): “Ý ngươi là, chúng ta lại uống trộm… rượu tráng dương của sư phụ… còn uống một chén lớn! Híc!”
“Ha ha, không sai, rượu tráng dương!” Nghĩ đến chính mình làm chuyện ngu xuẩn, Tiếu Dương cũng không nhịn được thầm cười. Rượu lực phát tác, toàn thân khô nóng, hắn từ trước đến nay bản tính tùy tiện không chịu gò bó, đơn giản cởi khoại sam ném sang một bên. Dưới nguyệt sắc trong trẻo, hắn vạt áo đơn nửa khép, hờ hững hé lộ lồng ngực trần trụi, nước da mật sắc như tỏa sáng lấp lánh, thân thể anh võ hiên ngang càng hài hòa giữa lực độ và mỹ cảm, vừa ưu nhã lại nhanh nhẹn dũng mãnh như chú báo thành niên, vừa sung mãn mị lực nam tính.
Mục Thiếu Hoài nhìn hắn, miệng khô lưỡi khô, nhiệt độ cơ thể thoáng chốc bốc lên mức cao nhất.
Quá… quá sức kích động! Trái tim hắn sẽ nổ tung a!
Đêm nay kích thích thật đúng là liên tục không ngừng.
Thói quen không câu nệ tiểu tiết của sư huynh hắn không phải không biết, nhưng đặt vào tình huống chính hắn vừa uống không ít rượu tráng dương, dục hỏa thiêu đốt như bây giờ, hơn nữa còn phải chống chọi với một bộ y quan bất chỉnh, dáng dấp cảnh xuân phơi phới lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn…
Sư huynh a, ngươi có biết hay không, cường gian dễ tránh, ý dâm nan phòng?
Nếu như máu mũi lại trào ra, có thể ta sẽ mất máu quá nhiều mà mất mạng chăng?
Nhẫn, nhẫn, nhẫn… Chữ nhẫn (忍) trên đầu có một bả đao (刀-chữ đao) , cho dù nhẫn đến xuất huyết bên trong cũng phải nhẫn. Hai mươi năm nhân sinh bình dị tuân thủ khuôn phép không thể hủy hoại trong một phút kích động, sáng sớm ngày mai hắn phải đến hàng sách trấn trên mua xuân cung đồ! (tranh 18+)
Tiếu Dương áp lại gần, vươn tay ôm bả vai hắn, cười hì hì nói: “Sư đệ ngốc, sau khi ngươi uống say vì sao ngược lại không buồn ngủ? Xem ra ngươi mới là thiên sinh tửu quỷ.”
“…” Sư huynh a ta van ngươi đừng tiếp tục sáp lại đây nữa!
Phấn khích thành thế này, hắn còn có thể ngủ được sao?
Hắn tuyệt đối không phải là cái gì tửu quỷ, bởi vì hắn sắp hóa thân thành quỷ rồi!
“Ngươi phát ngốc cái gì?” Tiếu Dương lại đẩy hắn một cái, khuôn mặt cười hi hi cơ hồ kề sát khóe miệng hắn.
“…” Hảo thôi, hắn cũng không phiền, nhân tiện thân một cái là được.
Nói không chừng… sư huynh cũng thích hắn ấy chứ?
– Suy cho cùng là mượn rượu đánh bạo hay là vì sắc làm liều?
“Bẹp!”
Trước khi máu mũi lại cuồng tuôn, nhìn nụ cười xấu xa của Tiếu Dương, ma xui quỷ khiến, hắn tiến lại gần hôn lên má Tiếu Dương.
“Oa ha ha ha!” Tiếu Dương cất tiếng cười to, nâng ngón tay bắn vào trán hắn một cái, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hôn tới hôn lui? Thiếu Hoài ngươi uống say thật là dễ thương nha!”
“… A?”
Gió lạnh vù vù quét qua, thổi trái tim nóng hừng hực nguội ngắt nguội ngơ.
Mục Thiếu Hoài suýt chút nữa trào nước mắt hối hận.
Đã nói phải nhẫn phải nhịn, bản thân lại làm cái quái gì a? Bị chế nhạo cho đáng đời đi…
Thầm thở dài, hắn nhảy lên giường, quấn chặt chăn bông, trùm kín từ đầu đến chân, rầu rĩ nói: “Ta muốn ngủ.”
Không được, sáng mai hắn nhất định phải mua xuân cung đồ… Không, trực tiếp đi thanh lâu tìm một cô nương đi.
Trước một nam nhân như sư huynh nảy sinh suy nghĩ bậy bạ, nhất định là hắn luyện đồng tử công hai mươi năm áp lực quá độ!
Đột nhiên bên người có gì đó đè nặng, Tiếu Dương cũng chen lên giường cùng hắn sóng vai nằm xuống, thoải mái dang tay dang chân, lười biếng cười nói: “Ân, nên ngủ. Ai, xích vô trong nhường chỗ chút đi.”
Hắn nhất thời toàn thân cứng đờ.
Lạy sư huynh a, ngươi đừng tại thời điểm tâm lý phòng ngự của ta sắp tan vỡ, còn tiếp tục đến câu dẫn ta có được không? Ta đã quyết tâm đem nhân sinh đặt vào đúng quỹ đạo, đi tìm nữ nhân a!
Chú thích:
Chu Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Khổng Tử cũng muốn đi theo con đường của Chu Công do đó hang đêm hay nằm mộng thấy Chu Công, đến khi không còn thấy Chu Công nữa ông bảo: “Mệnh ta đã suy rồi.” Từ điển cố này, khi nói hội ngộ Chu Công tức là nói đi ngủ.
Mặt trăng vừa to lại vừa tròn, treo lơ lửng giữa bầu trời đêm, chiếu xuống dòng suối nhỏ phía sau núi tạo nên muôn vàn vụn sáng óng ánh.
Tiếng nước bắn đặc biệt rõ ràng.
“Thiếu Hoài, đừng có đứng bất động. Tóc, mau gội đi! Nhớ kỹ, một chút mùi cũng không được lưu lại!”
Nước suối không sâu quá đầu gối thanh niên. Tiếu Dương cởi sạch sẽ đứng trong nước, một bên kỳ cọ thân thể, một bên cùng sư đệ ồn ào. “… Ai, lạnh quá!” Nước suối lạnh như băng xối lên da, hắn đánh một cái rùng mình.
Đã qua trung thu, quá nửa đêm còn ngâm nước suối thật sự không thể gọi là hưởng thụ.
Bất quá…
Tự tạo nghiệt phải tự gánh vác.
Hai sư huynh đệ tại Tụ Phương Các phô trương thần uy, bắt Ngũ Độc nương tử giải về nha môn, ra khỏi phủ lại quên nhân tiện tắm rửa thay y phục. Nếu bị cọp mẹ Triệu Uyển đánh hơi thấy cả hai toàn thân đầy hương vị son phấn… không phải một chữ “tử” là có thể dễ dàng kết thúc!
Không còn cách nào khác, trước khi lên núi vào cổng nhà, hắn đành dẫn sư đệ vòng ra sau núi tắm nước lạnh, hòa tan mùi hương trên người.
“Sau vành tai cũng phải rửa, cái mũi của cọp mẹ so với cẩu chỉ sợ còn thính hơn.”
“Ân, ta biết rồi…” Mục Thiếu Hoài đáp lời, hạ mi khép mắt, thái độ quy thuận.
Quế hoa bên bờ suối đang nở rộ. Gió nhẹ lay động, mộc tê kim quế (người Giang Nam gọi quế là mộc tê) rơi rụng lác đác như bụi vàng, vương trên đỉnh đầu hắn, thơm phảng phất. Khuôn mặt hắn đắm chìm trong ánh trăng, đôi đồng tử càng ôn hòa trong trẻo, bên trong tự hữu một khí chất thuần khiết tươi sáng.
Tiếu Dương nhìn hắn, ánh mắt như tươi cười.
Đoàn hát Khâu Gia tập hợp toàn quái thai, sư phụ là một lão tửu quỷ yêu rượu hơn yêu mạng, Triệu Uyển là mụ la sát đanh đá bạo lực… ai cũng không thể tính là người bình thường! Còn sư đệ Mục Thiếu Hoài cũng thế, chất phác lại nghe lời, mặc dù có điểm chậm chạp, nhưng ngốc cũng ngốc đến đáng yêu. Mấy năm nay hắn bận việc quân vụ, trái lại đã lâu lắm không kiểm tra võ công của Thiếu Hoài rốt cuộc luyện đến đâu rồi.
Nên biết Thiếu Hoài và Triệu Uyển giống nhau, từ nhỏ lớn lên trong Khâu gia, công phu quyền cước đều do Khâu sư phụ dạy cho.
Hắn lại hoàn toàn khác biệt. Mười hai tuổi mới lên núi, cũng chỉ vì học nghề bì ảnh của Khâu sư phụ. Võ công của hắn đều nhận truyền thụ từ một sư phụ khác – thánh cư sĩ đỉnh đỉnh đại danh đứng đầu thế ngoại ngũ tuyệt, đương nhiên kỹ nghệ giang hồ của Khâu sư phụ không thể so sánh.
Nhưng Thiếu Hoài luôn luôn cần cù, đi theo lão tửu quỷ Khâu sư phụ, nội công rõ ràng cũng luyện được khá tốt. Ngày hôm qua ném dù cho hắn, do không hề chuẩn bị, suýt chút nữa đến hắn cũng ngã lộn nhào. Tất nhiên rồi, so với thiên tài như hắn khẳng định còn kém xa, bất quá vẫn có thể dùng để xuất thủ đối kháng.
Hôm nào đó, hắn nhất định sẽ dành chút thời gian chỉ điểm công phu cho Thiếu Hoài.
Suy nghĩ miên man, nửa khắc đã trôi qua.
Mục Thiếu Hoài vẫn giữ nguyên tư thế, đứng trong nước không nhúc nhích.
Tập trung quan sát, Tiếu Dương tam thi thần (ba vị hung thần ở trong con người: Bành Cư, Bành Kiểu, Bành Chất, hay xúi giục người làm điều xấu) nhảy dựng, thất khiếu (gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng) xì ra khói. Cần phải có tính nhẫn nại cực lớn mới có thể áp chế cơn điên tiết muốn bùng phát a!
Kẻ đang đứng trong nước lạnh, vừa rồi còn cùng hắn ậm ừ thế mà lại ngủ mất, chẳng những quang minh chính đại khò khò ngáy ngon lành, mà còn thổi ra bong bóng.
Tiếu Dương toàn thân vô lực.
Ai, sao mà hắn lại quên kia chứ? Từ nhỏ đến lớn, sở thích duy nhất của sư đệ, gói gọn trong hai chữ: đi ngủ! Đứng ngủ, ngồi ngủ, trợn mắt ngủ, vừa luyện công vừa ngủ… Tóm lại, ngoại trừ tư thế mà ngươi nghĩ chưa ra, không có bộ dáng nào làm hắn ngủ không được!
Thường ngày, chỉ cần thái dương vừa xuống núi, hắn liền bò lên giường hội ngộ Chu Công (đi ngủ), mười năm như một, kiên trì bền bỉ. Kết quả hôm nay, thật sự bị sư huynh kéo đi dạo thanh lâu trên trấn, vừa đi vừa về một chuyến chớp mắt đã nửa đêm. Vất vả lắm mới về đến núi, thế mà còn phải vòng ra sau núi tắm nước lạnh… hiện giờ hắn cũng hết chống đỡ nổi.
Tiếu Dương xoay chuyển đôi nhãn châu, cười khúc khích. Thầm vận nội lực, hắn đánh một chưởng vào khoảng không, nhắm thẳng đến nơi cách Thiếu Hoài nửa bước.
Mặt nước xao động dữ dội, một cột nước bắn lên cao.
“Át xì!”
Nước suối lạnh buốt trực tiếp xối xuống mặt, Mục Thiếu Hoài đông lạnh run cầm cập, đánh một cái hắt hơi vang dội. Mắt còn chưa kịp mở hết, Tiếu Dương lại xuất một chưởng khác, đánh vào gốc quế hoa bên bờ đối diện.
Sóng nước cuộn trào va đập khiến thân cây lắc lư không ngừng. Trong sát na mở to hai mắt, trước mặt đã tràn ngập hoa quế bay lả tả khắp không gian, hương thơm thanh ngọt ưu nhã xông lên chóp mũi, thấm vào tâm can. Mục Thiếu Hoài ngơ ngẩn nhìn, phút chốc, hô hấp như dừng lại…
Sau một khắc, hắn che mũi, hết sức chật vật đánh hơn mười cái hắt hơi.
Phấn hoa dày đặc như thế, nín thở còn không kịp, rắp tâm muốn sặc chết ta sao!
“Oa ha ha ha!” Tiếu Dương liếc nhìn, cười nghiêng cười ngả.
Không kiên nhẫn được nữa, hắn sải bước đôi chân dài, một mạch bì bõm bì bõm đạp nước lội sang bên cạnh Mục Thiếu Hoài. Bọt nước tung tóe khắp nơi, vài giọt bắn trên mặt hắn, hắn cũng không buồn lau đi, vẫn toét miệng cười đến đắc ý, hàm răng trắng tinh hiện ra giữa nụ cười rạng rỡ, sáng lấp lánh khiến người ta hoa mắt.
Tinh tú khắp trời cũng không chói lọi bằng nụ cười của hắn.
Ánh trăng sáng trong rót xuống khuôn ngực rắn chắc xích lõa của hắn, từng giọt lóng lánh không rõ là nước suối hay mồ hôi chậm rãi chảy xuống nước da màu mật tráng kiện, một giọt, hai giọt… Sắc cầu vồng lung linh, dẫn người ta tơ tưởng miên man.
Mục Thiếu Hoài hai mắt đăm đăm, cổ họng kìm lòng không được khẽ động, “ực” nuốt xuống một ngụm nước miếng. “Sư đệ ngốc, như vậy cũng được, ngươi ngủ cứ ngủ, nhị ca đến giúp ngươi tắm!” Tiếu Dương tưởng hắn còn ngủ, cất bước đi tới bên người Mục Thiếu Hoài.
“Phịt!” Dưới mũi có một chất lỏng gì đó âm ấm chảy xuống.
Lấy tay quệt một cái rồi đưa lên mắt nhìn, Mục Thiếu Hoài không nói gì. Không phải chứ? Hắn cư nhiên… chảy máu mũi!
May mắn Tiếu Dương hoàn toàn không phát giác, dứt khoát vươn tay đến, định ấn hắn xuống nước.
“Ặc… không được!” Hắn ngẩng đầu vũng vẫy, máu mũi gặp nước đương nhiên là hủy thi diệt tích, nhưng tiếp tục thế này, nhất định sẽ xảy ra vấn đề còn lớn hơn nữa a!
“Có gì không được? Ngươi cứ an tâm ngủ phần ngươi là được.” Tiếu Dương vô tâm vô phế cười. Cánh tay buông lỏng lực đạo, để hắn có thể trồi lên khỏi mặt nước hít thở. Chỉ là, cùng lúc hắn ngửa ra phía sau, thân thể hai người lại càng kề sát. Bàn tay, cánh tay, mọi nơi da thịt chạm nhau đều rất ấm áp.
Không, nói thẳng ra là nóng hổi!
Rõ ràng nước suối vẫn lành lạnh, vậy mà trong chớp mắt, máu huyết tựa hồ sôi sùng sục lên. Nhiệt độ cơ thể của Tiếu Dương xuyên qua da truyền đến, nướng cả bộ mặt hắn chín đỏ bừng, chỉ thiếu đỉnh đầu còn chưa bốc hơi nước nữa thôi. Không hiểu sao hắn chợt thấy bất an, lại bị Tiếu Dương giữ lấy cằm, hoàn toàn vô pháp thối lui.
“Đừng nhúc nhích!” Bá đạo như thiên chi kiêu tử (con cưng của trời) triển khai không sót thứ gì.
(Thiên chi kiêu tử:Hai chữ “Kiêu tử” ở đây là chỉ đứa con cưng. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Hán Thư -Truyện Hung Nô”.Hung Nô là chỉ dân du mục cổ xưa ở miền bắc TQ, rất dũng mãnh và thiện chiến, đã lần lượt chinh phục được nhiều dân tộc thiểu số ở miền tây, miền bắc, miền đông bắc TQ, và từng nhiều lần xâm phạm lãnh thổ khu vực biên giới của triều nhà Hán.
Nhà vua dựng nước triều nhà Hán là Lưu Bang từng thân hành dẫn 300 nghìn quân giao chiến với Hung Nô, nhưng đã bị quân Hung Nô bao vây suốt bảy ngày đêm, sau mới may mắn thoát khỏi vòng vây. Do đó, các đời vua triều nhà Hán đều rất kiêng nể người Hung Nô. Sau khi Hán Võ Đế lên ngôi bèn quyết tâm diệt trừ mối họa lớn này. Sau khi giao chiến, ba đạo quân của triều đình đều bị thất bại thảm hại. Vua Hung Nô cử sứ giả đưa thư sang nói với Hán Võ Đế rằng: “Há chẳng biết miền nam có đại Hán, miền bắc có cường Hồ, người Hồ là con cưng của nhà trời sao?”
Trải qua nhiều lần đọ sức, Hán Võ Đế mới ý thức được không thể một lúc tiêu diệt xong Hung Nô, nên đã có ý giảng hòa. Từ đó về sau, giữa Tây Hán và Hung Nô luôn xảy ra lúc đánh lúc hòa, tình trạng này cứ dai dẳng mãi trong nhiều năm.)
Nước suối từ lòng bàn tay rót xuống tóc, ngón tay thon dài của Tiếu Dương sượt qua gáy hắn, khơi dậy một cơn rùng mình khe khẽ.
Nước suối lạnh buốt, ngón tay nóng bỏng.
Xong xong xong… xong rồi! Máu mũi của hắn dường như lại có xu hướng lan ra tới ba nghìn xích… (một xích = 1/3m)
Hắn đã hết cách biểu thị phản đối hành động của Tiếu Dương! Chỉ có thể che mũi miễn cho bản thân khỏi mất mặt, tùy ý sư huynh tiếp tục “giở trò” với hắn.
“Ha ha, Thiếu Hoài, mấy đại thẩm kia quả là sáng mắt a. Vóc dáng của ngươi thật sự không tệ nha. Tuy nhiên so với nhị ca nhà ngươi còn kém xa lắm!” Ngược lại, Tiếu Dương cười hì hì hết sức vui vẻ.
“…” Đa tạ sư huynh khích lệ a! Nếu ngươi không nhân tiện khoe khoang bản thân, tin rằng sẽ có thành ý hơn một chút.
Mục Thiếu Hoài năm nay vừa tròn hai mươi. Quanh năm theo sư phụ và sư tỷ ẩn cư trên núi, sống cần kiệm đã quen. Triệu Uyển cho hắn mặc bố sam thủ công màu mặc lam (xanh đen), xuân sam thu áo tất cả đều cùng một kiểu dáng, chỉ khác nhau ở chỗ một cái là áo đơn một cái có độn bông. Hắn cứ thế mặc suốt năm, chẳng cảm thấy có cái gì không tốt, so với một Tiếu Dương sặc sỡ đa phong cách quả thực giản dị đến tận cùng. Hơn nữa, hắn cũng không giống Tiếu Dương, hễ động một tí là phanh ngực lộ lưng. Tiếu Dương thật sự chưa từng tử tế quan sát qua vóc dáng của sư đệ.
“Ân, không sai, cởi hết y phục ra nhìn cũng được lắm!” Tiếu Dương vừa dội nước lên người hắn, vừa bình phẩm từ đầu đến chân.
So với hắn, cơ thể Mục Thiếu Hoài hơi gầy một chút. Nhưng vẫn là tứ chi thon dài cốt nhục cân xứng, da dẻ trơn bóng mà đàn hồi, cái gọi là “khoan kiên trách đồn” (vai rộng hông hẹp), “viên tý phong yêu” (tay vượn lưng ong) làm lộ rõ cảm giác dẻo dai đặc hữu của người luyện võ…
Nhóm đại thẩm đại tẩu trên trấn, từng thân kinh bách chiến ngắm qua vô số nam nhân, quả nhiên không phải hạng tầm thường a…
Kỳ quái, vóc người cũng không thấp, tại sao vác lên chung quy lại nhẹ vậy chứ? Dài thân không dài thịt? Nhịn không được vươn tay, nắn nắn cánh tay sư đệ…
“Meo!”
Nửa đêm giữa núi hoang, tiếng mèo kêu thê lương dị thường, dọa hai người đều run cầm cập.
Vừa ngoảnh nhìn, bọn hắn liền đối diện một cặp mắt mèo ánh lục quang cùng một đôi mắt hạnh mỹ lệ rực lửa.
Bên gốc quế hoa, có một nữ nhân tóc dài đang lạnh lùng trừng mắt nhìn bọn hắn.
Một thân váy trắng nhẹ nhàng tung bay, trong lòng ôm một con mèo lớn toàn thân đen nhánh không lẫn một sợi lông tạp nào, cặp mắt mèo xanh biếc sáng lấp lánh.
Hàn khí băng lãnh chạy dọc sống lưng, thoáng chốc lan ra toàn thân.
“A a a a a…” Hai người thảm thiết gào lên không dứt.
“Hảo oa! Ta nói vì sao qua cổng canh gác còn không quay lại, nguyên lai là ở chỗ này tiêu hủy chứng cứ đây mà!”
Từng chữ từng chữ theo kẽ răng Triệu Uyển bật ra, nét mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi, so với nữ quỷ càng khủng bố gấp trăm lần.
“…” Hai người liếc nhìn nhau một cái, nhanh như chớp ngồi thụp xuống, đưa tay che chắn hạ thân. Phi lễ chớ nhìn a, sư tỷ!
………
Trong tiểu viện, đại hắc miêu béo ục ịch ngẩng đầu thong thả sải bước đi tới, thân người cong lại nhảy phốc lên bàn.
“Đại sư tỷ, hình như Chiêu Tài đói bụng.” Mục Thiếu Hoài lí nhí kháng nghị. Trong tay áo của hắn, tiểu bạch thử đáng thương đang run lẩy bẩy.
“Ai bảo nó đói bụng?” Tại tiểu trù phòng (nhà bếp) trong hậu viện, Triệu Uyển bưng tô đi đến, đặt thật mạnh lên bàn, rồi vươn tay bế hắc miêu ôm vào lòng, “Sáng sớm đêm khuya ngươi cũng không ngủ, chạy lung tung khắp nơi không chịu về ổ… rõ ràng là đang gọi xuân! (gọi bạn tình)”
“…” Tuy đầu óc trì độn, Mục Thiếu Hoài cũng đánh hơi được mùi chỉ gà mắng chó, “ Ngoan ngoãn ngậm miệng, cật phạn hoàng đế đại (trời đánh còn tránh bữa ăn), ăn ăn…”
(Cật phạn hoàng đế đại là cổ Hán ngữ tục ngữ. Thời cổ, tội phạm tử hình trước khi bị xử trảm nhất định muốn có một bữa cơm no đủ, gọi là không làm quỷ chết đói, phạm nhân ăn bữa cơm này cả hoàng đế cũng không thể quấy rầy. Tục ngữ này cũng nói lên tầm quan trọng của bữa ăn)
“Sao chỉ có một tô? Còn tô của ta đâu?” Bên cạnh lại còn một tên cực kỳ không thức thời, nhe răng cười đến dương quang xán lạn.
Triệu Uyển lườm hắn, lạnh lùng nói: “Quan lão gia, nhà ngài sơn trân hải vị muốn gì có đó, một chén cơm thô thiển của bách tính nhỏ nhoi như chúng ta có gì hiếm lạ?”
“Đừng nói vô tình như vậy nha.” Tiếu Dương cười hì hì nói: “Tiếu nhị gia tại đây lập thệ, từ nay về sau quyết sẽ không mang Thiếu Hoài tới thanh lâu lêu lổng. Cho dù có dẫn hắn ra ngoài chơi cũng nhất định đúng giờ đưa về, tuyệt đối không quá giờ đóng cửa!”
Triệu Uyển không đếm xỉa đến hắn, ôm mèo vuốt ve sau gáy nó, lẩm nhẩm nói thầm: “Người muốn phát tình, mèo muốn gọi xuân, ai mà quản được? Chỉ hận có kẻ bản thân thích trác táng, còn dụ dỗ hài tử ngoan nhà người.”
Mục Thiếu Hoài chôn đầu trong tô, mải miết ăn một cách khổ sở. Khó trách hôm nay chỉ có rau cải, nấm cũng không thấy nửa cái, oán giận của đại sư tỷ phi thường trầm trọng a.
Tiếu Dương cười lớn: “Ha ha, ta cũng vì muốn Thiếu Hoài hảo, định cho hắn trải đời mà thôi. Nếu thật sự gặp bất trắc, ta là sư huynh nhất định sẽ che chở hắn, tuyệt không để xảy ra sơ sẩy nào!”
Triệu Uyển hừ một tiếng, ôm Chiêu Tài bỏ đi.
Tiếu Dương ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng nàng, ngồi bất động thật lâu. Mục Thiếu Hoài giương mắt, vừa lúc bắt gặp nhãn thần đăm chiêu của hắn, trong lòng khẽ xôn xao: “Lẽ nào sư huynh…”
Hắn cứ thế xuất thần, đôi đũa trong tay cũng ngừng lại. Tô mì trên bàn còn tỏa ra hơi nóng, lượn lờ như những sợi tơ mỏng.
Cúi đầu, Mục Thiếu Hoài tỉ mỉ nhìn chăm chú cái tô trước mặt, chỉ là một chiếc tô sứ thô, đũa cũng là đũa trúc tầm thường, thế mà, từng sợi mì phân minh như bạch ngọc, đan vào nhau chìm nổi trong nước, nước mì trong veo, trên mặt điểm vài cọng rau cải xanh biếc, chỉ cần màu sắc tươi ngon này thôi cũng đủ khiến người ta thèm thuồng. Tuy bất quá chỉ là mì nấu bình thường, ăn vào miệng lại mềm dai tươi mát vô cùng.
… Tựa như bản thân đại sư tỷ Triệu Uyển, trâm gai váy bố không thể che lấp vẻ phong hoa tuyệt đại, càng không thể tiêu tan nét hồng nhan, từ nấu nướng đến mọi việc nữ công gia chánh đều là sở trường, nếu không vì phụng dưỡng sư phụ, cũng sẽ không đến hai mươi lăm tuổi còn chưa xuất giá. Đừng nói một trấn nhỏ như Diêm Quan, ngay cả vương tôn công tử trong thành Lâm An muốn thú nàng cũng đếm không hết.
Bất luận là mỹ mạo hay tài nghệ, sư tỷ Triệu Uyển đích thực có năng lực lệnh mọi nam nhân trên đời phải cảm mến. Nhị sư huynh Tiếu Dương từ trước đến nay cuồng vọng kiêu ngạo không ai bì nổi, trước mặt các cô nương cũng không che giấu, duy chỉ đối sư tỷ mới e ngại ba phần.
Cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chẳng lẽ sư huynh hắn…
Thoạt nhìn như bâng quơ trêu ghẹo, kỳ thực đối với sư tỷ tình hữu độc chung (chung tình)?
Mục Thiếu Hoài thở dài, không biết những tia phiền muộn lặng lẽ hiện lên trong đáy lòng rốt cuộc từ đâu mà đến, lại không rõ làm cách gì hóa giải đi.
“Rột!” một tiếng.
Hắn theo bản năng trợn mắt, vừa lúc trông thấy khuôn mặt tươi cười ngượng nghịu của Tiếu Dương cơ hồ gần ngay chóp mũi mình. Hơi thở ấm áp phả lên mặt hắn, hắn giật mình, chiếc đũa trong tay nhất thời rơi xuống đất.
“Ai ai ai, đừng làm rớt!” Tiếu Dương hô nhẹ một tiếng, nhanh tay nhanh chân chụp lấy.
Mục Thiếu Hoài ngơ ngác nhìn hắn.
Khóe miệng còn ngậm nửa sợi mì, Tiếu Dương cười toe toét để lộ cả hàm răng trắng: “Xem như ngươi có lương tâm, biết nhị ca nhà ngươi cũng đói bụng, chủ động đem đũa tặng cho ta. Ha ha, rất ngoan, rất có hiếu!”
Hóa ra tiếng húp rột rột là do hắn ăn vụng mì…
Trên đời này có ai vừa tương tư vừa ăn vụng không?
Mục Thiếu Hoài im lặng thật lâu. Sau một lúc, hắn không ôm hy vọng cất tiếng hỏi: “Phải rồi, ban nãy sư huynh ngươi nhìn lén sư tỷ là muốn…”
“Cái đó a…” Tiếu Dương kéo tô mì trước mặt hắn sang trước mặt mình, nhấc đũa ăn như bão táp, “Cọp mẹ đã vô tình, đừng trách bản nhị gia đối nàng bất nghĩa. Ta thấy trong trù phòng có thịt lộc khô nàng mới làm, chắc hẳn là để dành cho sư phụ dùng, đợi một lát nàng ngủ say ta đến trộm ăn!”
“…” Ô, sư huynh không hổ danh là tay chơi, vừa rồi có lẽ đầu óc của hắn bị vô nước rồi chăng!
Thấy vẻ mặt hắn ngây ra, Tiếu Dương lấy một chiếc đũa nhét vào miệng hắn: “Được rồi được rồi, hai ta là ai với ai a? Đã làm sư huynh phải chiếu cố ngươi, biết rõ ngươi cũng ăn chưa no!”
Một hương vị ôn nhuận tươi ngon tan trên đầu lưỡi, chợt khuếch tán ra khắp khoang miệng, mùi vị đậm đà xa xôi, đúng là mỹ vị trước nay chưa từng có. Mục Thiếu Hoài thong thả nhấm nuốt, khi dư vị đang dần tan đi, trong đầu đột nhiên giật mình: Ách, hai người đang dùng… cùng một đôi đũa.
Cái này không được… Hai người bọn hắn đang trao đổi khẩu thủy sao?
Máu mũi lại bị kích thích phun ra ào ào, hắn lại chật vật che mũi, ai oán nhìn trời.
Lặng lẽ liếc nhìn, Tiếu Dương vẫn đang say sưa cầm đũa há to miệng lùa mì, ăn đến đầu cũng không ngóc lên một lần. Ngực hắn chợt nóng lên, bất giác xuất thần. Những mạch suy tư nhỏ xíu mà mơ hồ từ đáy lòng chậm rãi xao động…
Đêm nay vì cái gì ta luôn có suy nghĩ kỳ quái đối với sư huynh?
Bình thường, một nam nhân có vì một nam nhân khác đang trần như nhộng mà máu mũi cuồng tuôn hay không?
Nghĩ thế nào đều chỉ có một khả năng…
Chẳng lẽ ta… thích nam nhân!?
Chỉ là dù không am hiểu thế sự hắn cũng biết, đoạn tụ long dương từ xưa đã có, nhưng cho đến bây giờ đều bị thế nhân khinh thường.
Loại cảm tình này là cấm kị.
Nếu đây là sự thật, nếu bị sư huynh biết được…
Khi hắn còn lạc trong hoảng hốt, Tiếu Dương đang vùi đầu ăn bỗng ngước mặt lên thẳng tắp nhìn hắn, tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau.
Ánh mắt vừa chạm, cả người Mục Thiếu Hoài run lên, hệt như xích thân lõa thể bộc lộ dưới mặt trời chói chang, ngay cả tâm sự tối bí ẩn cũng không thể che giấu.
“…” Hắn mở miệng, rồi lại không biết phải nói gì, chỉ có thể trầm mặc nhìn, không thốt ra một lời.
Tiếu Dương nhìn hắn, hồi lâu, chợt nhếch môi cười rạng rỡ. “Cái tô này đã về tay nhị ca nhà ngươi rồi! Ngươi có đổi ý ta cũng không trả lại cho ngươi!” Xòe bàn tay chụp lên miệng tô, Tiếu Dương bày ra điệu bộ bảo hộ miếng ăn như lâm đại địch.
Dân dĩ thực vi thiên (miếng ăn làm trọng), muốn đoạt thức ăn từ miệng hổ, cho dù là sư đệ cũng không thể nhường.
“…” Hắn lầm rồi! Hắn thật sự sai lầm rồi! Hắn sẽ không bao giờ kỳ vọng quá nhiều ở sư huynh nữa!
Tiếu Dương nâng tô mì lên, soạp soạp rột rột, đem phần mì còn lại lùa một phát sạch trơn, cả nước lèo cũng ngửa mặt lên trời húp cạn, sau đó đứng dậy vươn vai, lười biếng duỗi thắt lưng một cái, cười to nói: “Ha ha, sư đệ ngốc trước tiên cứ về phòng mà ngủ, xem nhị ca nhà ngươi trộm thức ngon cho ngươi!”
Đã mười chín âm lịch, minh nguyệt treo giữa trời cao không còn êm dịu no tròn như đêm trung thu. Ánh trăng xuyên qua tán rừng rậm rạp trên sườn núi, rọi vào căn phòng nhỏ, quang ảnh loang lổ. Dòng suối con con phía sau gian phòng vọng đến tiếng nước chảy khẽ khàng, tĩnh mịch và an tường.
Mục Thiếu Hoài nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn lên xà nhà trên đỉnh đầu. Hơn mười ngày không quét dọn, trong góc cư nhiên đã có con nhện giăng mấy mảng tơ. Vô cùng buồn chán, hắn đơn giản căng mắt đi đếm số sợi dọc sợi ngang trên mạng nhện. Ai, đây là lần đầu tiên, kẻ mê ngủ hơn mạng như hắn, sau khi cùng đệm giường thân mật tiếp xúc lại ngủ không được!
Một sợi, hai sợi, ba sợi…
“Tỉnh tỉnh! Đồ ăn ngon tới rồi.” Còn chưa đếm hết, thanh âm phấn khởi của Tiếu Dương đã vang lên bên tai, “Đừng ngủ cho ta!”
Bàn tay to duỗi đến, vô cùng thân thiết nhéo vành tai hắn, chậm rãi kéo kéo vân vê. Nhiệt khí theo đầu ngón tay từng đợt từng đợt truyền sang, hắn xấu hổ đỏ bừng cả mang tai.
… Nhẫn nhịn, hắn nhất định phải nhẫn nhịn! Tuyệt đối không cho phép chảy máu mũi lần nữa!
Nhiệt khí còn đang bao phủ, nảy lên hai gò má, tràn xuống cổ. Không cần xem cũng biết, cái mặt hắn sớm đã đỏ hơn cả gan heo!
Động tác này… có phần quá mức cợt nhã đi… Nếu như hắn nhịn không nổi nữa, có thể xem xét việc sư huynh câu dẫn hắn mà định tội danh của hắn nhẹ một tí?
Mục Thiếu Hoài nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiếu Dương gần trong gang tấc, có chút lo ngại rồi lại nhịn không được chờ mong, mắt mở to, miệng mấp máy, đỉnh đầu sắp bốc ra hơi nước.
Tiếu Dương liếc nhìn biểu tình ngây ngốc của sư đệ, cười khẽ, cúi xuống, dùng hai tay nâng mặt hắn lên…
“Bách” một tiếng, hắn hung hăng nhéo hai má sư đệ, dùng lực kéo căng ra hai bên, cười đến khoái trá: “Oa ha ha hô hô!”
“… Ai.” Đến mức này, Mục Thiếu Hoài không biết chính mình nên giận hay nên tiếc đây.
Dù sao vẫn phải kể đến, Tiếu Dương đi trù phòng một chuyến thu hoạch phi thường phong phú. Thịt lộc khô, chân giò hun khói, càng tuyệt vời chính là, còn có rượu “sa hổ” lâu năm được chưng cất công phu, bày la liệt trên chiếc bàn thấp độc nhất trong phòng hắn.
Sa hổ là một loại cua đặc sản của huyện Hải Diêm lân cận, sinh trưởng nhiều trong các ụ cát gần bờ biển, vỏ mềm có lốm đốm, hình dáng như đồng tiền, vì vậy được gọi là “sa hổ” (cọp sống trong cát). Dân bản xứ đến tháng giêng mới ra bãi biển bắt lấy, sau đó rửa sạch bùn cát, dùng hạt hoa tiêu nhét vào yếm cua, ngâm trong hèm rượu, gia giảm thêm đường, cho vào vại gốm ủ trong nhiều tháng. Khi ăn, chỉ cần lấy nó bỏ vào rượu hoàng tửu nóng, một lát là có thể ăn được. Mỡ của nó một hơi hút sạch, ngon miệng lại ngọt thuần, là diệu phẩm để nhắm rượu.
Mục Thiếu Hoài trợn tròn mắt nhìn sư huynh đắc ý dạt dào lôi ra một bình gốm, đưa qua đưa lại trước mặt hắn, hít vào một ngụm khí lạnh: “Nếu sư tỷ biết được…”
Tiếu Dương hâm nóng rượu, nhanh thoăn thoắt lấy sa hổ ngâm cho vào, cười sảng khoái nói: “Hắc hắc, nhị ca nhà ngươi đang giúp nàng nếm thử a! Còn chưa bảo nàng cảm kích ta đó chứ! Hơn nữa sa hổ này lúc trước cũng là ta thay nàng tìm.”
“Thiếu Hoài ngươi cũng ăn đi!” Chốc lát, hắn nhanh chóng vớt ra một con, ăn ngon lành, còn không chờ Mục Thiếu Hoài phân trần đã nhét cho hắn một con.
Chính mình tham ăn thì thôi, còn muốn kéo người khác làm bậy…
Mục Thiếu Hoài nuốt nuốt nước miếng, suy nghĩ một chút vẫn thấy vô pháp chống lại sự cám dỗ của mỹ thực, liền nhận lấy cắn nhỏ ra nhai ngấu nghiến.
Rượu ngâm sa hổ cũng do Tiếu Dương lấy từ trù phòng, là rượu hương tuyết thuần thượng hạng, nước rượu màu hổ phách, hương rượu thơm nồng, ngửi vào lập tức khiến người ta tâm thần say mê. Nói đến hương tuyết thuần, phải kể đến Triệu Uyển đã cải tiến cách chưng cất rượu hương tuyết – một đặc sản nổi tiếng của Hải Ninh, chế xuất ra mỹ tửu độc nhất vô nhị, người ngoài không cách gì học theo. Tất cả tửu quỷ ở Hải Ninh đều hâm mộ Khâu sư phụ đã thu nhận được một nữ đồ nhi thông minh khéo léo.
Mục Thiếu Hoài đưa sa hổ vào miệng mút mút, chỉ cảm thấy mỡ béo ngậy, pha lẫn hương vị cay nồng của rượu hương tuyết, chậm rãi tan ra trong lưỡi, hơi dính lại mềm, thơm ngọt thấm cả vào lòng, đúng là mỹ vị không gì sánh được. Hắn trộm nhìn Tiếu Dương, thấy sư huynh cũng cười hì hì nhìn lại hắn, ngẫm nghĩ một chút, nhanh chóng vươn tay lấy thêm một con nữa.
Tiếu Dương chọt chọt hắn, nháy mắt hỏi: “Ăn ngon không? Nhị ca nhà ngươi đối xử với ngươi không có gì đáng bàn đi?”
Mục Thiếu Hoài hút hút chất mỡ, rồi nhét toàn bộ sa hổ vào miệng bắt đầu nhai, ngoảnh nhìn không nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Tiếu Dương xem hắn ăn, thần sắc vui vẻ, bắt chéo hai chân, đắc ý nói: “Cọp mẹ toàn đem những thứ tốt giấu cho sư phụ, hắc hắc, còn nói không cho sư phụ uống rượu, thế mà cả thức nhắm cũng chuẩn bị thật hảo. Hai huynh đệ chúng ta lại chỉ có rau xanh mà ăn, thật sự là phân biệt đãi ngộ!”
Hắn cảm khái một hồi, dứt khoát đã làm thì làm đến cùng, đẩy hai chén to đến, đem hương tuyết thuần rót đầy chén. Chớp mắt, hương rượu thơm ngào ngạt xông vào mũi, làm người ta thèm rỏ dãi.
Lúc này, Mục Thiếu Hoài cũng bất chấp khuyên hắn sẽ bị Triệu Uyển phát hiện, thành thực không khách khí nâng chén uống cạn. Hắn hiện đã có hai con sa hổ trong bụng, rượu này lại vốn là rượu đặc chế lâu năm, hơi rượu vừa ngấm, hai gò má hắn đỏ bừng, nhiễm một tầng chuếch choáng, vẻ say rượu đã rõ.
Tiếu Dương ha hả cười lớn: “Thiếu Hoài, nhìn ngươi như vậy cũng có tiềm chất trở thành tiểu tửu quỷ a.” Bởi vì đang ở nhà, hắn cũng không cố kỵ, tùy tiện nâng chén đưa cho sư đệ uống.
Sắt đa bất dương trái đa bất sầu (rận nhiều không ngứa, nợ nhiều không lo). Dù sao Triệu Uyển khẳng định sẽ không tha cho hắn, sư tử Hà Đông rống không dọa được hắn nam tử hán đại trượng phu.
Hai huynh đệ cười hì hì dùng chén to chạm cốc, há miệng uống ừng ực, cũng không quản hương tuyết thuần này trong mắt toàn bộ tửu quỷ Hải Ninh trân quý ra sao, đổ vung vãi khắp bàn. Tiểu bạch thử nhảy lên bàn, con ngươi đen lung liếng lưu chuyển, cư nhiên “chóp chép chóp chép” liếm nước rượu tràn. Hai người ngây ngẩn một lúc, không nhịn được cười ha ha.
Bấy giờ Tiếu Dương đem rượu thống thống khoái khoái uống sạch sẽ, cách một lát, đột nhiên nhíu mày nói: “Trong rượu hình như có…” Nghiêng đầu nhìn sư đệ, Mục Thiếu Hoài lần đầu tiên uống một biển rượu như thế, chẳng những không hề say khướt, tuy gương mặt thanh tú mộc mạc bị cháy đỏ bừng, nhãn tình trái lại còn sáng lên. Ánh trăng xuyên qua song cửa, mang những đốm sáng óng ánh chiếu vào đồng tử đen thăm thẳm của hắn, trong sáng đến thiêu đốt.
Tiếu Dương vò đầu cười gượng: “Ha ha, cái kia… Thiếu Hoài, trước mắt có một tin bất hạnh phải nói cho ngươi…”
“Ách?”
“Cọp mẹ ủ rượu này, vốn dĩ dành riêng cho lão ma men Khâu sư phụ nhà chúng ta.” Tiếu Dương dời ánh mắt, bình sinh đây là lần đầu tiên hiểu được định nghĩa của hai chữ “xấu hổ”, gượng gạo cười nói: “Cho nên trong rượu này hình như có bỏ thêm lộc nhung phiến… Hắc, lão ma men đã quá trung niên, lại mê rượu như mạng, thân thể hư tổn, quá nửa khả năng là để sư phụ tẩm bổ đi.”
Một hồi trầm mặc đến quỷ quyệt…
Lộc nhung phiến, còn được gọi là huyết nhung phiến hay huyết phiến, vị ngọt mặn tính ôn, chất mềm, trơn như mỡ, màu như mật sáp, công dụng của nó là…
Bổ thận trợ dương ích khí sinh tinh.
Mục Thiếu Hoài nghẹn họng nhìn trân trối, nhất thời không biết nói sao cho phải. Sau một lúc, cười đến mức thượng khí bất tiếp hạ khí (không kịp thở): “Ý ngươi là, chúng ta lại uống trộm… rượu tráng dương của sư phụ… còn uống một chén lớn! Híc!”
“Ha ha, không sai, rượu tráng dương!” Nghĩ đến chính mình làm chuyện ngu xuẩn, Tiếu Dương cũng không nhịn được thầm cười. Rượu lực phát tác, toàn thân khô nóng, hắn từ trước đến nay bản tính tùy tiện không chịu gò bó, đơn giản cởi khoại sam ném sang một bên. Dưới nguyệt sắc trong trẻo, hắn vạt áo đơn nửa khép, hờ hững hé lộ lồng ngực trần trụi, nước da mật sắc như tỏa sáng lấp lánh, thân thể anh võ hiên ngang càng hài hòa giữa lực độ và mỹ cảm, vừa ưu nhã lại nhanh nhẹn dũng mãnh như chú báo thành niên, vừa sung mãn mị lực nam tính.
Mục Thiếu Hoài nhìn hắn, miệng khô lưỡi khô, nhiệt độ cơ thể thoáng chốc bốc lên mức cao nhất.
Quá… quá sức kích động! Trái tim hắn sẽ nổ tung a!
Đêm nay kích thích thật đúng là liên tục không ngừng.
Thói quen không câu nệ tiểu tiết của sư huynh hắn không phải không biết, nhưng đặt vào tình huống chính hắn vừa uống không ít rượu tráng dương, dục hỏa thiêu đốt như bây giờ, hơn nữa còn phải chống chọi với một bộ y quan bất chỉnh, dáng dấp cảnh xuân phơi phới lúc ẩn lúc hiện trước mặt hắn…
Sư huynh a, ngươi có biết hay không, cường gian dễ tránh, ý dâm nan phòng?
Nếu như máu mũi lại trào ra, có thể ta sẽ mất máu quá nhiều mà mất mạng chăng?
Nhẫn, nhẫn, nhẫn… Chữ nhẫn (忍) trên đầu có một bả đao (刀-chữ đao) , cho dù nhẫn đến xuất huyết bên trong cũng phải nhẫn. Hai mươi năm nhân sinh bình dị tuân thủ khuôn phép không thể hủy hoại trong một phút kích động, sáng sớm ngày mai hắn phải đến hàng sách trấn trên mua xuân cung đồ! (tranh 18+)
Tiếu Dương áp lại gần, vươn tay ôm bả vai hắn, cười hì hì nói: “Sư đệ ngốc, sau khi ngươi uống say vì sao ngược lại không buồn ngủ? Xem ra ngươi mới là thiên sinh tửu quỷ.”
“…” Sư huynh a ta van ngươi đừng tiếp tục sáp lại đây nữa!
Phấn khích thành thế này, hắn còn có thể ngủ được sao?
Hắn tuyệt đối không phải là cái gì tửu quỷ, bởi vì hắn sắp hóa thân thành quỷ rồi!
“Ngươi phát ngốc cái gì?” Tiếu Dương lại đẩy hắn một cái, khuôn mặt cười hi hi cơ hồ kề sát khóe miệng hắn.
“…” Hảo thôi, hắn cũng không phiền, nhân tiện thân một cái là được.
Nói không chừng… sư huynh cũng thích hắn ấy chứ?
– Suy cho cùng là mượn rượu đánh bạo hay là vì sắc làm liều?
“Bẹp!”
Trước khi máu mũi lại cuồng tuôn, nhìn nụ cười xấu xa của Tiếu Dương, ma xui quỷ khiến, hắn tiến lại gần hôn lên má Tiếu Dương.
“Oa ha ha ha!” Tiếu Dương cất tiếng cười to, nâng ngón tay bắn vào trán hắn một cái, “Bao nhiêu tuổi rồi mà còn hôn tới hôn lui? Thiếu Hoài ngươi uống say thật là dễ thương nha!”
“… A?”
Gió lạnh vù vù quét qua, thổi trái tim nóng hừng hực nguội ngắt nguội ngơ.
Mục Thiếu Hoài suýt chút nữa trào nước mắt hối hận.
Đã nói phải nhẫn phải nhịn, bản thân lại làm cái quái gì a? Bị chế nhạo cho đáng đời đi…
Thầm thở dài, hắn nhảy lên giường, quấn chặt chăn bông, trùm kín từ đầu đến chân, rầu rĩ nói: “Ta muốn ngủ.”
Không được, sáng mai hắn nhất định phải mua xuân cung đồ… Không, trực tiếp đi thanh lâu tìm một cô nương đi.
Trước một nam nhân như sư huynh nảy sinh suy nghĩ bậy bạ, nhất định là hắn luyện đồng tử công hai mươi năm áp lực quá độ!
Đột nhiên bên người có gì đó đè nặng, Tiếu Dương cũng chen lên giường cùng hắn sóng vai nằm xuống, thoải mái dang tay dang chân, lười biếng cười nói: “Ân, nên ngủ. Ai, xích vô trong nhường chỗ chút đi.”
Hắn nhất thời toàn thân cứng đờ.
Lạy sư huynh a, ngươi đừng tại thời điểm tâm lý phòng ngự của ta sắp tan vỡ, còn tiếp tục đến câu dẫn ta có được không? Ta đã quyết tâm đem nhân sinh đặt vào đúng quỹ đạo, đi tìm nữ nhân a!
Chú thích:
Chu Công (chữ Hán: 周公), tên thật là Cơ Đán, là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ Vương (Cơ Phát) lập ra nhà Chu (1122 – 256 trước Công nguyên), giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương. Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp vua mới là Chu Thành Vương xây dựng và phát triển nhà Chu thành một nước mạnh mẽ và có công xây dựng nên nền văn hóa Trung Hoa rực rỡ trong quá khứ. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của văn hóa Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công (quên đi cái tên Cơ Đán), khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.
Khổng Tử cũng muốn đi theo con đường của Chu Công do đó hang đêm hay nằm mộng thấy Chu Công, đến khi không còn thấy Chu Công nữa ông bảo: “Mệnh ta đã suy rồi.” Từ điển cố này, khi nói hội ngộ Chu Công tức là nói đi ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook