Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn
-
Quyển 2 - Chương 16: Chấp tử chi thủ
*
Sương sớm mờ mịt, mặt trời mới lên, trong rừng hoa đào mơ hồ truyền đến tiếng hót líu lo của chim muông buổi sớm. Tạ Khiếu Phong mơ mơ màng màng từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy hơi lạnh ngấm vào thân thể. Mùa xuân sắp qua, tiết trời vẫn còn se se lạnh, qua một đêm, cánh hoa rụng chồng chất tầng tầng lớp lớp trên mặt đất. Trên cành lá cũng đọng lại những hạt sương trong suốt, mỗi khi gió nhẹ thổi qua lại vang lên những tiếng nhỏ giọt tí tách. Mà hắn, lại đang nằm tênh hênh trên mặt đất không một mảnh vải che thân, cả người ướt đẫm sương sớm.
“......” Vò vò đầu, Tạ Khiếu Phong nhớ lại chuyện đêm qua, mặt dần ửng đỏ, vui mừng xen lẫn với sợ hãi. Thế nhưng nhìn quanh quẩn khắp nơi mới thấy chẳng những Đàn Huyền Vọng đã mất tăm mất tích mà ngay cả y phục và đôi hài tự tay tháo xuống cũng không cánh mà bay. Ngạc nhiên trong chốc lát, hắn lập tức hiểu ra: khỏi nói cũng biết, ngoại trừ nhị đệ ra còn ai khoái làm mấy trò vô vị này nữa?
Dù đã nghĩ thông suốt, phiền phức vẫn không cách nào giải quyết. Tạ Khiếu Phong cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hột. Đàn Huyền Vọng sống một mình trong nội hoa viên, không có người ngoài. Nhưng nha hoàn hầu hạ ở nơi này cũng không ít, nếu để các nàng nhìn thấy mình mới sáng sớm đã lõa thể chạy lông nhông trong hoa viên...... Nghĩ đến đây, nhất thời mặt mày sa sầm lại.
Tìm kiếm hơn nửa ngày, hắn phát hiện ra Đàn Huyền Vọng vẫn còn chút lương tâm, để lại cho hắn một mảnh vải rách xé ra từ ngoại sam. Hắn đem mảnh vải quấn quanh hông, che đi chỗ hiểm, lén lút chuồn về khách phòng mình đang ở tạm. Tay vừa đặt lên cánh cửa, phía sau đã truyền tới giọng nói kinh ngạc của Oanh Nhi: “Công tử, người...... Làm sao vậy?”
Hắn hoảng hồn, đẩy cửa chui tọt vào trong phòng, tay giữ chặt cửa, nói vọng ra: “Không có gì không có gì, các ngươi ngàn vạn lần đừng có vào!”
Oanh Nhi đứng ngoài cửa cứ cười khúc khích không dứt, mãi mới chịu rời đi. Tạ Khiếu Phong lúng túng, ngây người nửa buổi mới đi tìm y phục để thay. Nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi uống rượu vào gan cũng lớn thêm không ít, lại nghĩ nhị đệ kết nghĩa kim lan kỳ thực là thân đệ của mình, vậy mà đêm qua hắn...... vừa ngây ngô cười đã nhíu mày trầm lặng, tâm tư cứ rối bời lên.
Một lát sau, Yến Nhi bưng nước vào cho hắn rửa mặt, khay đựng món canh chế biến công phu cũng đã được dâng lên, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Đàn Huyền Vọng đâu. Tạ Khiếu Phong nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc không thể chờ thêm, mở miệng hỏi: “Này, thế tử nhà ngươi đâu rồi?”
Yến Nhi cười nói: “Trong cung có hoàng mệnh, thế tử gia từ sáng sớm đã tiến cung diện thánh rồi.”
Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, lúc này mới nhớ ra Đàn Huyền Vọng tới núi Thạch Bình cũng không phải vì muốn đi thăm mình. Chẳng qua hắn phụng mệnh đi phá đám Bắc ngũ tỉnh võ lâm đại hội, nào ngờ xúi quẩy gặp phải mình, nhiệm vụ thất bại thảm hại. Nghĩ đến đây, lòng dạ hắn tuy khoáng đạt, cũng không khỏi cảm thấy lo âu.
Giờ đây thân thế của hắn đã rõ ràng. Hắn chẳng những không phải người Hán, mà còn chân chính trở thành quý tộc Đại Kim – cháu ngoại của Kim chủ Hoàn Nhan Lượng, Bối tử Đàn gia. Thân phận tôn quý nhường này, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ liệu có mấy người?
Thế nhưng, hắn lớn lên trong sơn trại của Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ, từ nhỏ đã coi người Kim như kẻ thù, từng giờ từng khắc đều nghĩ về chuyện đánh Đại Kim thu phục giang sơn nhà Tống. Nào ngờ có ngày trời đất đảo điên, Hoàn Nhan Lượng mà người Hán vẫn coi là một bạo quân tàn ác như hổ như sói, hoang dâm vô đạo hóa ra lại là thân cữu (cậu) của mình. Người ta nói thế sự vô thường, chính là như vậy.
Nhớ lại nét mặt hiền hòa của Hoàn Nhan Lượng khi nghĩ về muội muội Hoàn Nhan Chỉ, lại nhớ tới thân mẫu điên điên khùng khùng sống trong sơn cốc dưới chân Kì Tú phong, cuối cùng chết thảm, Tạ Khiếu Phong vô cùng khổ não, không biết nên giải quyết mọi chuyện ra sao. Chiến sự Kim Tống vô cùng căng thẳng, hắn mang thân phận khó xử, mắc kẹt giữa hai phe, không biết phải làm sao cho đúng.
Tâm trí đang rối bời, hắn chợt nghĩ đến Đàn Huyền Vọng, trong lòng nhất thời cảm thấy ngọt ngào xen lẫn với chua sót. Hắn nghĩ, nhị đệ với mình không những đều là nam tử, lại còn là anh em ruột thịt, tình cảm của hai người bất kể ở đâu cũng đều bị thế tục không dung. Nếu có thể dứt bỏ mọi thế tục phân tranh, hắn và nhị đệ hai người cùng chung sống bên nhau, tìm một thâm cốc trong núi hoang mà ẩn cư, ngày ngày tập võ luận kiếm, chẳng vui vẻ hay sao?
Dưỡng phụ Tạ Tấn nuôi hắn lớn khôn, dạy hắn một thân võ nghệ kinh người, kỳ thật là xuất phát từ nỗi hổ thẹn với thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ. Mà thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ vì cứu mạng hắn mà sinh lực cạn kiệt, nội lực toàn thân đều truyền hết cho hắn, ân sinh dưỡng lẫn tình mẫu tử sâu nặng không lời nào kể xiết. Hắn bất luận là đứng về phía Đại Tống hay Đại Kim đều không thỏa đáng, không bằng cả hai bên đều buông tay không để tâm......
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chí lý, những bế tắc trong lòng đã được gỡ bỏ, lại mơ hồ cảm thấy vui sướng. Nếu kiếp này có thể cùng nhị đệ dựng nhà nơi thâm sơn, sớm tối bầu bạn, chẳng phải là một cuộc sống khoái hoạt của thần tiên hay sao? Chỉ là –
Thân phận hắn mơ hồ, hai bên Kim Tống chẳng thuộc về đâu, đối với chiến sự sắp tới giữa Kim Tống cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng còn nhị đệ?
Hắn vẫn chưa quên, nhị đệ tâm tâm niệm niệm phải mưu cầu công danh lợi lộc, gây dựng sự nghiệp của nam nhi, thậm chí có thể vì thế mà không từ thủ đoạn. Tuy rằng lúc này xem ra nhị đệ đã cùng mình lưỡng tình tương duyệt, nhưng cũng không có gì đảm bảo hắn sẽ xóa bỏ toàn bộ những dự định đó...... Huống chi nhị đệ lại là người Kim không hơn không kém, chắc chắn sẽ không có chuyện lựa chọn con đường trung lập như mình......
Tạ Khiếu Phong trong lòng trăm mối tơ vò, nhất thời lộ ra vẻ mặt ngây ngốc. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Oanh Nhi bước vào truyền lời: “Công tử, a, không, là Bối tử gia, Hà vương phi cho người sang mời người qua thăm một chuyến.”
Tạ Khiếu Phong ngẩn người, biết Oanh Nhi cũng đã nghe chuyện chính miệng Hoàn Nhan Lượng sắc phong mình làm Bối tử, thở dài: “Hà vương phi là ai vậy?”
Oanh Nhi nói: “Hồi Bối tử gia, Hà vương phi chính là thân mẫu của thế tử.”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn mới vào vương phủ được một ngày, tuy đêm qua trong tiệc rượu đã gặp rất nhiều người thân phận tôn quý trong triều đình Đại Kim, lại không nghĩ tới ngay cả nữ quyến trong vương phủ cũng tới cầu kiến. Sau phút đầu hoảng hốt, hắn chợt nghĩ ra, lẽ nào là do nhị đệ nhắc tới chuyện của mình trước mặt mẫu thân, mới có thể khiến cho vị Vương phi không ra khỏi cửa (*) này cảm thấy hứng thú với mình?
(*) Nguyên văn: đại môn bất xuất nhị môn bất mại = Không đi cổng chính cũng không ra khỏi cổng sau
Theo sau tiểu nha đầu dẫn đường, đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc, ra khỏi nội hoa viên chính là tiểu lâu nơi Hà vương phi ở. Nơi này phòng ốc cũ kĩ, dường như đã rất lâu không ai tu sửa, đừng nói là chính sảnh của vương phủ, ngay cả nội hoa viên nơi Đàn Huyền Vọng ở cũng lộng lẫy hơn nhiều lắm. Tạ Khiếu Phong âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ khó trách nhị đệ thường nói thuở nhỏ cơ khổ, mẫu thân hắn ở trong vương phủ quả nhiên không được sủng ái. Hắn mang ý nghĩ này, chắc mẩm Hà vương phi nhất định là tuổi đã về già nhan sắc tàn phai, bị cha thất sủng. Nào ngờ vào đến nơi mới kinh ngạc không sao kể xiết.
Trong phòng bài trí đơn sơ mà trang nhã, chính giữa có điện thờ trên đặt tượng phật, lư hương bằng đồng tỏa ra làn khói xanh vấn vít, một nữ tử áo trắng đứng quay lưng về phía hắn, đang dâng hương bái lễ. Nghe có tiếng bước chân, nữ tử chầm chậm xoay người, chỉ thấy tuổi nàng chừng ngoài ba mươi, đôi mắt trong như thu thủy, dáng điệu uyển chuyển, quả là một nữ tử xinh đẹp mà Tạ Khiếu Phong đời này hiếm gặp.
Tạ Khiếu Phong ngẩn người, không thốt nên lời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ khó trách nhị đệ của ta dung mạo đẹp đẽ như vậy, có một vị mẫu thân mỹ mạo nhường này, khó trách khó trách! Lại nghĩ, cũng may nhị đệ với phụ thân Đàn Thế Bân một chút cũng không giống.
Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, Hà vương phi đã sớm lệnh cho nha đầu dẫn đường kia lui ra, đích thân đưa hắn vào trong phòng, lại tự tay pha trà, ngồi xuống cạnh bàn, vẻ mặt như có gì muốn nói lại thôi.
Tạ Khiếu Phong thấy việc gì nàng cũng tự mình làm, cảm thấy có chút kỳ quái. Chợt nghe nàng mở lời: “Bối tử gia, thiếp xuất thân thấp hèn, vốn không dám mạo muội mời người đến thăm. Chẳng qua...... Nghe nói bối tử chính là con của Vương phi lưu lạc dân gian?”
Tạ Khiếu Phong giật mình, rốt cuộc hiểu ra Vương phi mà nàng nói chính là thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ của mình, mới gật đầu: “Đúng như người nói, bao nhiêu năm qua ta quả thực vẫn lưu lạc trong dân gian.”
Thân thể Hà vương phi khẽ run, lệ tràn khóe mi, dung nhan thanh tú như ngọc càng thêm phần đáng thương, bùi ngùi nói: “Thiếp vốn chỉ là một nha đầu sai vặt hầu hạ Vương phi, chịu đại ân của Vương phi, vẫn không biết lấy gì báo đáp. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể thấy tiểu chủ nhân hồi phủ, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” (phúc ba đời)
Tạ Khiếu Phong cuống quít xua tay: “Hà phu nhân, người quá lời rồi!”
Hà vương phi được hắn an ủi, hồi lâu mới lau nước mắt, vẫn cúi đầu nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Những năm gần đây, thiếp thay Vương phi phụng dưỡng Vương gia, cũng tại thiếp vụng về, không thể khiến Vương gia vui vẻ. Chỉ là, thiếp có một đứa con tên Huyền Vọng, tuổi cũng sàn sàn với bối tử, tính tình lanh lợi. Nó......” Nói tới đây, đột nhiên mím môi trầm ngâm.
Tạ Khiếu Phong nghe nàng nhắc tới nhị đệ, trong lòng vừa vui mừng lại vừa hổ thẹn. Nếu để cho đại mỹ nữ trước mắt biết được mình cùng với con nàng nảy sinh thứ tình cảm thế tục không dung, thì không biết sẽ còn khó xử đến đâu?
Hà vương phi ngừng một lát rồi lại tiếp lời: “Đứa con này của thiếp là kẻ thấu hiểu đạo lý, tuyệt không dám làm chuyện gì đại nghịch bất đạo hay phạm thượng. Nhưng nó dẫu sao vẫn còn là thiếu niên khí thịnh, nếu có lỡ làm ra chuyện gì quá phận, bối tử gia có thể nể tình thiếp từng phụng dưỡng Vương phi một thời gian mà giơ cao đánh khẽ với nó một chút được không?”
Tạ Khiếu Phong ngẩn người, thầm nghĩ không biết nàng nói vậy là có ý gì. Lẽ nào chuyện nhị đệ năm lần bảy lượt hãm hại mình bị mẫu thân hắn biết được? Nhưng từ khi mình vào vương phủ tới nay rõ ràng một chữ cũng chưa nói, mà theo như tính tình của nhị đệ thì nhất định cũng sẽ không thổ lộ với người nào khác......
Thấy ánh mắt hắn lộ vẻ hoang mang, Hà vương phi chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói. Một hồi lâu sau, nàng run rẩy đưa tay ra, vén tay áo trắng, trong lòng bàn tay như dương chi bạch ngọc (*) hiện ra một cánh hoa đào đỏ thắm.
(*) dương chi bạch ngọc: từ này hình như cũng khá phổ biến rồi, nhưng thôi, chú giải lại cho chắc. Dương chi = mỡ dê, dương chi bạch ngọc là tên một loại ngọc Hòa Điền trắng thuần sắc không pha tạp, là cực phẩm vô cùng quý giá mà thời xưa chỉ có bậc đế vương mới được dùng.
Cơ phu thắng tuyết, lạc anh như hà, tương ánh sinh huy.
(Nước da trắng hơn tuyết, cánh hoa đỏ rực như ráng chiều, tôn nhau lên rực rỡ)
Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, mặt không còn chút huyết sắc.
“Đêm qua thiếp tới nội hoa viên ngắm hoa, tình cờ gặp phải...... Cũng may chỉ có mình thiếp trông thấy......” Ngữ điệu yếu ớt, phảng phất mang theo ai oán vô hạn, “Cho dù Huyền Vọng có vô ý mạo phạm Bối tử gia, thì người đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho nó được không? Đứa con này của thiếp tâm khí cao ngạo, Bối tử gia lăng nhục nó như vậy, chỉ sợ......”
Tạ Khiếu Phong thực sự rất muốn vỗ bàn đứng lên, dùng lời lẽ cứng rắn đanh thép mà nói cho bà mẹ này biết không cần mang tâm lý bị hại nghiêm trọng như thế. Hắn nào dám lăng nhục đứa con cưng của nàng, nhị đệ tâm ngoan thủ lạt kia...... Rõ ràng, rõ ràng đó là lưỡng tình tương duyệt, hòa hợp cả tâm hồn lẫn thể xác! Nhưng cho dù hắn không hiểu lễ nghĩa, cũng biết chuyện thế này không thể oang oang nói ra được, vì vậy khổ não vô cùng, vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích với nàng thế nào cho phải.
Lúc này Hà vương phi đã đứng lên khỏi ghế, nhìm hắn đăm đăm hồi lâu, bất chợt quỳ gối, uyển chuyển bái lạy: “Thiếp biết mình có lỗi với Vương phi, cũng có lỗi với Bối tử. Nhưng ngàn vạn lần xin Bối tử gia buông tha cho đứa con của thiếp…”
Tạ Khiếu Phong kinh hãi thất sắc, trong lúc gấp gáp cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đành vội vã quỳ xuống, trả lại nàng một bái, thành tâm thành ý nói: “Hà phu nhân...... Nếu người đã thấy, ta, ta cũng không muốn giấu diếm thêm nữa. Ta đối với nhị đệ không hề lăng nhục ức hiếp...... Ta, ta nguyện ý lập thệ ngay tại đây, đời này kiếp này, Tạ Khiếu Phong đối với Đàn Huyền Vọng, chỉ biết yêu thương, che chở, tôn trọng, cho dù phải chết cũng tuyệt đối không làm hắn tổn thương lấy nửa đầu ngón tay!”
Hà vương phi gương mặt ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn: “Bối tử gia, người......”
Đúng vào lúc này, cánh cửa bị ai đó đẩy ra, Đàn Huyền Vọng sải bước xông vào, hằm hằm giận dữ: “Tạ Khiếu Phong, ai cho ngươi tự tiện tới đây!”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt, cũng không rõ hắn có nghe thấy những lời mình vừa nói ra hay không, bất giác đỏ mặt.
Hà vương phi đứng bên kia cũng đỡ lời: “Huyền Vọng, là ta mời Bối tử tới đây......”
Lời còn chưa dứt đã bị Đàn Huyền Vọng cắt ngang: “Phi phi phi, im ngay! Các ngươi đang làm cái trò gì vậy, thích làm nô tài đến thế sao? Cả đôi cùng quỳ! Mau đứng lên cho ta!” Đối xử với thân mẫu đúng là không chút lễ độ.
Hà vương phi hình như đã quen bị quát nạt, vội vàng kéo váy đứng lên. Tạ Khiếu Phong liếc nhìn nàng với ánh mắt đồng bệnh tương liên: Ai, thì ra nhị đệ ở trước mặt mẫu thân cũng hống hách như vậy......
Chỉ nghe Đàn Huyền Vọng nói rành mạch từng chữ: “Chuyện riêng của ta, ta tự mình quyết định, không đến phiên người khác lo. Hơn nữa cũng không ai có thể lăng nhục ức hiếp được ta!”
Hà vương phi bị hắn giáo huấn, không dám nói gì nữa, hạ mày khép mắt: “...... Ta hiểu.”
Đàn Huyền Vọng hừ một tiếng: “Mẹ thì biết gì mà nói, bớt nhúng tay vào chuyện của người khác chút đi. Ai, lần này xuống Giang Nam, tiện tay xin được phật châu (tràng hạt) của chùa Linh Ẩn mang về, mẹ tốt nhất nên an phận mà tụng kinh niệm phật.”
Hà vương phi tiếp nhận phật châu, ngượng ngùng lùi sang một bên.
Tạ Khiếu Phong cười thầm trong lòng, nghĩ bụng: nhị đệ miệng lưỡi tuy cay nghiệt, lại vẫn nhớ xin phật châu về cho mẫu thân, lòng hiếu thuận cũng thực đáng quý. Chợt nhớ, hắn vừa mới nhắc tới mấy chữ “lăng nhục ức hiếp”, nghĩ qua một chút là hiểu ra hắn đã đến đây từ sớm, lời thề thốt kia của mình đương nhiên cũng đã lọt hết vào tai không sót chữ nào, không khỏi đỏ mặt tía tai.
Cơn giận của Đàn Huyền Vọng vừa mới tiêu tan, liền đưa mắt nhìn về phía hắn, chợt thấy hắn mặt mũi đỏ bừng, hơi hơi giật mình, lập tức hiểu ra, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Hắn vội vàng làm mặt lạnh, kéo tay áo Tạ Khiếu Phong, cố ra vẻ thản nhiên: “Được rồi, ngươi mau theo ta.”
Hai người từ biệt Hà vương phi, theo hành lang gấp khúc trở về nội hoa viên. Dưới ống tay áo rộng, Đàn Huyền Vọng bỗng lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy tay hắn. Tạ Khiếu Phong thụ sủng nhược kinh (*) vừa vui mừng lại vừa lo sợ, phản thủ đem bàn tay mềm mại ấm nóng của hắn gắt gao nắm chặt.
(*) cũng là một câu khá quen nhưng mình tiện thể giải thích luôn. Thụ sủng nhược kinh = được yêu chiều mà sinh ra lo sợ
Chỉ muốn nắm tay hắn cả đời này không buông, tâm tình ấm áp nhu hòa đến cực điểm ấy không sao diễn tả hết bằng lời.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (1)
Đây là một câu trong “Kinh Thi”, tả tình nhân yêu nhau nắm chặt hai tay, cầu mong được gắn bó bầu bạn, bên nhau đến bạc đầu. Trong nội hoa viên, những đóa hoa đào đua nhau nở rộ phía đầu cành tỏa ra hương thầm vương vấn, hương thơm ngào ngạt quanh quẩn không tan, phảng phất như thấm vào nơi sâu thẳm tận đáy lòng người. Tư vị ngọt ngào trong trẻo ấy đời này khó quên.
Ống tay áo che đi hai bàn tay gắt gao nắm chặt, mười ngón đan nhau, như một thứ thệ ước không nói thành lời.
—————————————————————-
(1) Câu này trích từ bài Kích Cổ, thiên Bội Phong, Kinh Thi:”Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” Tạm dịch: “Sinh tử hay chia lìa vẫn không quên lời thề. Nắm tay người cho đến bạc đầu”
Sương sớm mờ mịt, mặt trời mới lên, trong rừng hoa đào mơ hồ truyền đến tiếng hót líu lo của chim muông buổi sớm. Tạ Khiếu Phong mơ mơ màng màng từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy hơi lạnh ngấm vào thân thể. Mùa xuân sắp qua, tiết trời vẫn còn se se lạnh, qua một đêm, cánh hoa rụng chồng chất tầng tầng lớp lớp trên mặt đất. Trên cành lá cũng đọng lại những hạt sương trong suốt, mỗi khi gió nhẹ thổi qua lại vang lên những tiếng nhỏ giọt tí tách. Mà hắn, lại đang nằm tênh hênh trên mặt đất không một mảnh vải che thân, cả người ướt đẫm sương sớm.
“......” Vò vò đầu, Tạ Khiếu Phong nhớ lại chuyện đêm qua, mặt dần ửng đỏ, vui mừng xen lẫn với sợ hãi. Thế nhưng nhìn quanh quẩn khắp nơi mới thấy chẳng những Đàn Huyền Vọng đã mất tăm mất tích mà ngay cả y phục và đôi hài tự tay tháo xuống cũng không cánh mà bay. Ngạc nhiên trong chốc lát, hắn lập tức hiểu ra: khỏi nói cũng biết, ngoại trừ nhị đệ ra còn ai khoái làm mấy trò vô vị này nữa?
Dù đã nghĩ thông suốt, phiền phức vẫn không cách nào giải quyết. Tạ Khiếu Phong cuống cuồng tìm kiếm khắp nơi, gấp đến độ đầu đầy mồ hôi hột. Đàn Huyền Vọng sống một mình trong nội hoa viên, không có người ngoài. Nhưng nha hoàn hầu hạ ở nơi này cũng không ít, nếu để các nàng nhìn thấy mình mới sáng sớm đã lõa thể chạy lông nhông trong hoa viên...... Nghĩ đến đây, nhất thời mặt mày sa sầm lại.
Tìm kiếm hơn nửa ngày, hắn phát hiện ra Đàn Huyền Vọng vẫn còn chút lương tâm, để lại cho hắn một mảnh vải rách xé ra từ ngoại sam. Hắn đem mảnh vải quấn quanh hông, che đi chỗ hiểm, lén lút chuồn về khách phòng mình đang ở tạm. Tay vừa đặt lên cánh cửa, phía sau đã truyền tới giọng nói kinh ngạc của Oanh Nhi: “Công tử, người...... Làm sao vậy?”
Hắn hoảng hồn, đẩy cửa chui tọt vào trong phòng, tay giữ chặt cửa, nói vọng ra: “Không có gì không có gì, các ngươi ngàn vạn lần đừng có vào!”
Oanh Nhi đứng ngoài cửa cứ cười khúc khích không dứt, mãi mới chịu rời đi. Tạ Khiếu Phong lúng túng, ngây người nửa buổi mới đi tìm y phục để thay. Nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi uống rượu vào gan cũng lớn thêm không ít, lại nghĩ nhị đệ kết nghĩa kim lan kỳ thực là thân đệ của mình, vậy mà đêm qua hắn...... vừa ngây ngô cười đã nhíu mày trầm lặng, tâm tư cứ rối bời lên.
Một lát sau, Yến Nhi bưng nước vào cho hắn rửa mặt, khay đựng món canh chế biến công phu cũng đã được dâng lên, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Đàn Huyền Vọng đâu. Tạ Khiếu Phong nhẫn nhịn đã lâu, rốt cuộc không thể chờ thêm, mở miệng hỏi: “Này, thế tử nhà ngươi đâu rồi?”
Yến Nhi cười nói: “Trong cung có hoàng mệnh, thế tử gia từ sáng sớm đã tiến cung diện thánh rồi.”
Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, lúc này mới nhớ ra Đàn Huyền Vọng tới núi Thạch Bình cũng không phải vì muốn đi thăm mình. Chẳng qua hắn phụng mệnh đi phá đám Bắc ngũ tỉnh võ lâm đại hội, nào ngờ xúi quẩy gặp phải mình, nhiệm vụ thất bại thảm hại. Nghĩ đến đây, lòng dạ hắn tuy khoáng đạt, cũng không khỏi cảm thấy lo âu.
Giờ đây thân thế của hắn đã rõ ràng. Hắn chẳng những không phải người Hán, mà còn chân chính trở thành quý tộc Đại Kim – cháu ngoại của Kim chủ Hoàn Nhan Lượng, Bối tử Đàn gia. Thân phận tôn quý nhường này, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ liệu có mấy người?
Thế nhưng, hắn lớn lên trong sơn trại của Bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ, từ nhỏ đã coi người Kim như kẻ thù, từng giờ từng khắc đều nghĩ về chuyện đánh Đại Kim thu phục giang sơn nhà Tống. Nào ngờ có ngày trời đất đảo điên, Hoàn Nhan Lượng mà người Hán vẫn coi là một bạo quân tàn ác như hổ như sói, hoang dâm vô đạo hóa ra lại là thân cữu (cậu) của mình. Người ta nói thế sự vô thường, chính là như vậy.
Nhớ lại nét mặt hiền hòa của Hoàn Nhan Lượng khi nghĩ về muội muội Hoàn Nhan Chỉ, lại nhớ tới thân mẫu điên điên khùng khùng sống trong sơn cốc dưới chân Kì Tú phong, cuối cùng chết thảm, Tạ Khiếu Phong vô cùng khổ não, không biết nên giải quyết mọi chuyện ra sao. Chiến sự Kim Tống vô cùng căng thẳng, hắn mang thân phận khó xử, mắc kẹt giữa hai phe, không biết phải làm sao cho đúng.
Tâm trí đang rối bời, hắn chợt nghĩ đến Đàn Huyền Vọng, trong lòng nhất thời cảm thấy ngọt ngào xen lẫn với chua sót. Hắn nghĩ, nhị đệ với mình không những đều là nam tử, lại còn là anh em ruột thịt, tình cảm của hai người bất kể ở đâu cũng đều bị thế tục không dung. Nếu có thể dứt bỏ mọi thế tục phân tranh, hắn và nhị đệ hai người cùng chung sống bên nhau, tìm một thâm cốc trong núi hoang mà ẩn cư, ngày ngày tập võ luận kiếm, chẳng vui vẻ hay sao?
Dưỡng phụ Tạ Tấn nuôi hắn lớn khôn, dạy hắn một thân võ nghệ kinh người, kỳ thật là xuất phát từ nỗi hổ thẹn với thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ. Mà thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ vì cứu mạng hắn mà sinh lực cạn kiệt, nội lực toàn thân đều truyền hết cho hắn, ân sinh dưỡng lẫn tình mẫu tử sâu nặng không lời nào kể xiết. Hắn bất luận là đứng về phía Đại Tống hay Đại Kim đều không thỏa đáng, không bằng cả hai bên đều buông tay không để tâm......
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy chí lý, những bế tắc trong lòng đã được gỡ bỏ, lại mơ hồ cảm thấy vui sướng. Nếu kiếp này có thể cùng nhị đệ dựng nhà nơi thâm sơn, sớm tối bầu bạn, chẳng phải là một cuộc sống khoái hoạt của thần tiên hay sao? Chỉ là –
Thân phận hắn mơ hồ, hai bên Kim Tống chẳng thuộc về đâu, đối với chiến sự sắp tới giữa Kim Tống cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng còn nhị đệ?
Hắn vẫn chưa quên, nhị đệ tâm tâm niệm niệm phải mưu cầu công danh lợi lộc, gây dựng sự nghiệp của nam nhi, thậm chí có thể vì thế mà không từ thủ đoạn. Tuy rằng lúc này xem ra nhị đệ đã cùng mình lưỡng tình tương duyệt, nhưng cũng không có gì đảm bảo hắn sẽ xóa bỏ toàn bộ những dự định đó...... Huống chi nhị đệ lại là người Kim không hơn không kém, chắc chắn sẽ không có chuyện lựa chọn con đường trung lập như mình......
Tạ Khiếu Phong trong lòng trăm mối tơ vò, nhất thời lộ ra vẻ mặt ngây ngốc. Bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng gõ nhẹ, Oanh Nhi bước vào truyền lời: “Công tử, a, không, là Bối tử gia, Hà vương phi cho người sang mời người qua thăm một chuyến.”
Tạ Khiếu Phong ngẩn người, biết Oanh Nhi cũng đã nghe chuyện chính miệng Hoàn Nhan Lượng sắc phong mình làm Bối tử, thở dài: “Hà vương phi là ai vậy?”
Oanh Nhi nói: “Hồi Bối tử gia, Hà vương phi chính là thân mẫu của thế tử.”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn mới vào vương phủ được một ngày, tuy đêm qua trong tiệc rượu đã gặp rất nhiều người thân phận tôn quý trong triều đình Đại Kim, lại không nghĩ tới ngay cả nữ quyến trong vương phủ cũng tới cầu kiến. Sau phút đầu hoảng hốt, hắn chợt nghĩ ra, lẽ nào là do nhị đệ nhắc tới chuyện của mình trước mặt mẫu thân, mới có thể khiến cho vị Vương phi không ra khỏi cửa (*) này cảm thấy hứng thú với mình?
(*) Nguyên văn: đại môn bất xuất nhị môn bất mại = Không đi cổng chính cũng không ra khỏi cổng sau
Theo sau tiểu nha đầu dẫn đường, đi qua tầng tầng lớp lớp hành lang gấp khúc, ra khỏi nội hoa viên chính là tiểu lâu nơi Hà vương phi ở. Nơi này phòng ốc cũ kĩ, dường như đã rất lâu không ai tu sửa, đừng nói là chính sảnh của vương phủ, ngay cả nội hoa viên nơi Đàn Huyền Vọng ở cũng lộng lẫy hơn nhiều lắm. Tạ Khiếu Phong âm thầm nhíu mày, thầm nghĩ khó trách nhị đệ thường nói thuở nhỏ cơ khổ, mẫu thân hắn ở trong vương phủ quả nhiên không được sủng ái. Hắn mang ý nghĩ này, chắc mẩm Hà vương phi nhất định là tuổi đã về già nhan sắc tàn phai, bị cha thất sủng. Nào ngờ vào đến nơi mới kinh ngạc không sao kể xiết.
Trong phòng bài trí đơn sơ mà trang nhã, chính giữa có điện thờ trên đặt tượng phật, lư hương bằng đồng tỏa ra làn khói xanh vấn vít, một nữ tử áo trắng đứng quay lưng về phía hắn, đang dâng hương bái lễ. Nghe có tiếng bước chân, nữ tử chầm chậm xoay người, chỉ thấy tuổi nàng chừng ngoài ba mươi, đôi mắt trong như thu thủy, dáng điệu uyển chuyển, quả là một nữ tử xinh đẹp mà Tạ Khiếu Phong đời này hiếm gặp.
Tạ Khiếu Phong ngẩn người, không thốt nên lời, hồi lâu mới lấy lại tinh thần, thầm nghĩ khó trách nhị đệ của ta dung mạo đẹp đẽ như vậy, có một vị mẫu thân mỹ mạo nhường này, khó trách khó trách! Lại nghĩ, cũng may nhị đệ với phụ thân Đàn Thế Bân một chút cũng không giống.
Trong lúc hắn còn đang miên man suy nghĩ, Hà vương phi đã sớm lệnh cho nha đầu dẫn đường kia lui ra, đích thân đưa hắn vào trong phòng, lại tự tay pha trà, ngồi xuống cạnh bàn, vẻ mặt như có gì muốn nói lại thôi.
Tạ Khiếu Phong thấy việc gì nàng cũng tự mình làm, cảm thấy có chút kỳ quái. Chợt nghe nàng mở lời: “Bối tử gia, thiếp xuất thân thấp hèn, vốn không dám mạo muội mời người đến thăm. Chẳng qua...... Nghe nói bối tử chính là con của Vương phi lưu lạc dân gian?”
Tạ Khiếu Phong giật mình, rốt cuộc hiểu ra Vương phi mà nàng nói chính là thân mẫu Hoàn Nhan Chỉ của mình, mới gật đầu: “Đúng như người nói, bao nhiêu năm qua ta quả thực vẫn lưu lạc trong dân gian.”
Thân thể Hà vương phi khẽ run, lệ tràn khóe mi, dung nhan thanh tú như ngọc càng thêm phần đáng thương, bùi ngùi nói: “Thiếp vốn chỉ là một nha đầu sai vặt hầu hạ Vương phi, chịu đại ân của Vương phi, vẫn không biết lấy gì báo đáp. Hôm nay rốt cuộc cũng có thể thấy tiểu chủ nhân hồi phủ, thật sự là tam sinh hữu hạnh.” (phúc ba đời)
Tạ Khiếu Phong cuống quít xua tay: “Hà phu nhân, người quá lời rồi!”
Hà vương phi được hắn an ủi, hồi lâu mới lau nước mắt, vẫn cúi đầu nói bằng giọng nhẹ nhàng: “Những năm gần đây, thiếp thay Vương phi phụng dưỡng Vương gia, cũng tại thiếp vụng về, không thể khiến Vương gia vui vẻ. Chỉ là, thiếp có một đứa con tên Huyền Vọng, tuổi cũng sàn sàn với bối tử, tính tình lanh lợi. Nó......” Nói tới đây, đột nhiên mím môi trầm ngâm.
Tạ Khiếu Phong nghe nàng nhắc tới nhị đệ, trong lòng vừa vui mừng lại vừa hổ thẹn. Nếu để cho đại mỹ nữ trước mắt biết được mình cùng với con nàng nảy sinh thứ tình cảm thế tục không dung, thì không biết sẽ còn khó xử đến đâu?
Hà vương phi ngừng một lát rồi lại tiếp lời: “Đứa con này của thiếp là kẻ thấu hiểu đạo lý, tuyệt không dám làm chuyện gì đại nghịch bất đạo hay phạm thượng. Nhưng nó dẫu sao vẫn còn là thiếu niên khí thịnh, nếu có lỡ làm ra chuyện gì quá phận, bối tử gia có thể nể tình thiếp từng phụng dưỡng Vương phi một thời gian mà giơ cao đánh khẽ với nó một chút được không?”
Tạ Khiếu Phong ngẩn người, thầm nghĩ không biết nàng nói vậy là có ý gì. Lẽ nào chuyện nhị đệ năm lần bảy lượt hãm hại mình bị mẫu thân hắn biết được? Nhưng từ khi mình vào vương phủ tới nay rõ ràng một chữ cũng chưa nói, mà theo như tính tình của nhị đệ thì nhất định cũng sẽ không thổ lộ với người nào khác......
Thấy ánh mắt hắn lộ vẻ hoang mang, Hà vương phi chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói. Một hồi lâu sau, nàng run rẩy đưa tay ra, vén tay áo trắng, trong lòng bàn tay như dương chi bạch ngọc (*) hiện ra một cánh hoa đào đỏ thắm.
(*) dương chi bạch ngọc: từ này hình như cũng khá phổ biến rồi, nhưng thôi, chú giải lại cho chắc. Dương chi = mỡ dê, dương chi bạch ngọc là tên một loại ngọc Hòa Điền trắng thuần sắc không pha tạp, là cực phẩm vô cùng quý giá mà thời xưa chỉ có bậc đế vương mới được dùng.
Cơ phu thắng tuyết, lạc anh như hà, tương ánh sinh huy.
(Nước da trắng hơn tuyết, cánh hoa đỏ rực như ráng chiều, tôn nhau lên rực rỡ)
Tạ Khiếu Phong giật mình kinh hãi, mặt không còn chút huyết sắc.
“Đêm qua thiếp tới nội hoa viên ngắm hoa, tình cờ gặp phải...... Cũng may chỉ có mình thiếp trông thấy......” Ngữ điệu yếu ớt, phảng phất mang theo ai oán vô hạn, “Cho dù Huyền Vọng có vô ý mạo phạm Bối tử gia, thì người đại nhân đại lượng, có thể tha thứ cho nó được không? Đứa con này của thiếp tâm khí cao ngạo, Bối tử gia lăng nhục nó như vậy, chỉ sợ......”
Tạ Khiếu Phong thực sự rất muốn vỗ bàn đứng lên, dùng lời lẽ cứng rắn đanh thép mà nói cho bà mẹ này biết không cần mang tâm lý bị hại nghiêm trọng như thế. Hắn nào dám lăng nhục đứa con cưng của nàng, nhị đệ tâm ngoan thủ lạt kia...... Rõ ràng, rõ ràng đó là lưỡng tình tương duyệt, hòa hợp cả tâm hồn lẫn thể xác! Nhưng cho dù hắn không hiểu lễ nghĩa, cũng biết chuyện thế này không thể oang oang nói ra được, vì vậy khổ não vô cùng, vắt óc suy nghĩ xem nên giải thích với nàng thế nào cho phải.
Lúc này Hà vương phi đã đứng lên khỏi ghế, nhìm hắn đăm đăm hồi lâu, bất chợt quỳ gối, uyển chuyển bái lạy: “Thiếp biết mình có lỗi với Vương phi, cũng có lỗi với Bối tử. Nhưng ngàn vạn lần xin Bối tử gia buông tha cho đứa con của thiếp…”
Tạ Khiếu Phong kinh hãi thất sắc, trong lúc gấp gáp cũng không kịp suy nghĩ nhiều, đành vội vã quỳ xuống, trả lại nàng một bái, thành tâm thành ý nói: “Hà phu nhân...... Nếu người đã thấy, ta, ta cũng không muốn giấu diếm thêm nữa. Ta đối với nhị đệ không hề lăng nhục ức hiếp...... Ta, ta nguyện ý lập thệ ngay tại đây, đời này kiếp này, Tạ Khiếu Phong đối với Đàn Huyền Vọng, chỉ biết yêu thương, che chở, tôn trọng, cho dù phải chết cũng tuyệt đối không làm hắn tổn thương lấy nửa đầu ngón tay!”
Hà vương phi gương mặt ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên, ngơ ngẩn: “Bối tử gia, người......”
Đúng vào lúc này, cánh cửa bị ai đó đẩy ra, Đàn Huyền Vọng sải bước xông vào, hằm hằm giận dữ: “Tạ Khiếu Phong, ai cho ngươi tự tiện tới đây!”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt, cũng không rõ hắn có nghe thấy những lời mình vừa nói ra hay không, bất giác đỏ mặt.
Hà vương phi đứng bên kia cũng đỡ lời: “Huyền Vọng, là ta mời Bối tử tới đây......”
Lời còn chưa dứt đã bị Đàn Huyền Vọng cắt ngang: “Phi phi phi, im ngay! Các ngươi đang làm cái trò gì vậy, thích làm nô tài đến thế sao? Cả đôi cùng quỳ! Mau đứng lên cho ta!” Đối xử với thân mẫu đúng là không chút lễ độ.
Hà vương phi hình như đã quen bị quát nạt, vội vàng kéo váy đứng lên. Tạ Khiếu Phong liếc nhìn nàng với ánh mắt đồng bệnh tương liên: Ai, thì ra nhị đệ ở trước mặt mẫu thân cũng hống hách như vậy......
Chỉ nghe Đàn Huyền Vọng nói rành mạch từng chữ: “Chuyện riêng của ta, ta tự mình quyết định, không đến phiên người khác lo. Hơn nữa cũng không ai có thể lăng nhục ức hiếp được ta!”
Hà vương phi bị hắn giáo huấn, không dám nói gì nữa, hạ mày khép mắt: “...... Ta hiểu.”
Đàn Huyền Vọng hừ một tiếng: “Mẹ thì biết gì mà nói, bớt nhúng tay vào chuyện của người khác chút đi. Ai, lần này xuống Giang Nam, tiện tay xin được phật châu (tràng hạt) của chùa Linh Ẩn mang về, mẹ tốt nhất nên an phận mà tụng kinh niệm phật.”
Hà vương phi tiếp nhận phật châu, ngượng ngùng lùi sang một bên.
Tạ Khiếu Phong cười thầm trong lòng, nghĩ bụng: nhị đệ miệng lưỡi tuy cay nghiệt, lại vẫn nhớ xin phật châu về cho mẫu thân, lòng hiếu thuận cũng thực đáng quý. Chợt nhớ, hắn vừa mới nhắc tới mấy chữ “lăng nhục ức hiếp”, nghĩ qua một chút là hiểu ra hắn đã đến đây từ sớm, lời thề thốt kia của mình đương nhiên cũng đã lọt hết vào tai không sót chữ nào, không khỏi đỏ mặt tía tai.
Cơn giận của Đàn Huyền Vọng vừa mới tiêu tan, liền đưa mắt nhìn về phía hắn, chợt thấy hắn mặt mũi đỏ bừng, hơi hơi giật mình, lập tức hiểu ra, mặt cũng bắt đầu nóng lên. Hắn vội vàng làm mặt lạnh, kéo tay áo Tạ Khiếu Phong, cố ra vẻ thản nhiên: “Được rồi, ngươi mau theo ta.”
Hai người từ biệt Hà vương phi, theo hành lang gấp khúc trở về nội hoa viên. Dưới ống tay áo rộng, Đàn Huyền Vọng bỗng lặng lẽ đưa tay ra, cầm lấy tay hắn. Tạ Khiếu Phong thụ sủng nhược kinh (*) vừa vui mừng lại vừa lo sợ, phản thủ đem bàn tay mềm mại ấm nóng của hắn gắt gao nắm chặt.
(*) cũng là một câu khá quen nhưng mình tiện thể giải thích luôn. Thụ sủng nhược kinh = được yêu chiều mà sinh ra lo sợ
Chỉ muốn nắm tay hắn cả đời này không buông, tâm tình ấm áp nhu hòa đến cực điểm ấy không sao diễn tả hết bằng lời.
Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão. (1)
Đây là một câu trong “Kinh Thi”, tả tình nhân yêu nhau nắm chặt hai tay, cầu mong được gắn bó bầu bạn, bên nhau đến bạc đầu. Trong nội hoa viên, những đóa hoa đào đua nhau nở rộ phía đầu cành tỏa ra hương thầm vương vấn, hương thơm ngào ngạt quanh quẩn không tan, phảng phất như thấm vào nơi sâu thẳm tận đáy lòng người. Tư vị ngọt ngào trong trẻo ấy đời này khó quên.
Ống tay áo che đi hai bàn tay gắt gao nắm chặt, mười ngón đan nhau, như một thứ thệ ước không nói thành lời.
—————————————————————-
(1) Câu này trích từ bài Kích Cổ, thiên Bội Phong, Kinh Thi:”Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão” Tạm dịch: “Sinh tử hay chia lìa vẫn không quên lời thề. Nắm tay người cho đến bạc đầu”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook