Thủy Tinh Đăng Chi Kim Tuế Đông Phong Vãn
-
Quyển 1 - Chương 4: Kì Tú hiểm phong
Mùng bảy tháng giêng, nhân nhật.
Dưới chân Kì Tú phong, khách hành hương lễ Phật ngày đêm liên miên không dứt, người lên núi xếp thành một hàng dài. Trên con đường nhỏ quanh co sau núi có rất nhiều võ lâm nhân sĩ tụ hội, tiểu sa di (chú tiểu) chùa Linh Ẩn gác ở đó liền cậy thế, đòi “tiền mãi lộ” của võ lâm đồng đạo, khiến cho Đàn Huyền Vọng mặt mày sa sầm không thôi.
Nghe nói phương trượng chùa Linh Ẩn, Tuệ Thâm thiền sư chính là đương đại thiền tông, cao nhân không xuất thế, võ công lẫn tu vi đều thâm sâu khó lường. Đàn Huyền Vọng mắt còn chưa thấy người, đối với hắn phật lí lẫn thiền tâm đều chẳng có gì thú vị, nhưng đã có ấn tượng khó phai với vị đại sư “tử yếu tiễn”(thằng ngồi mát ăn tiền chết dẫm >”<) này.
Huynh trưởng kết bái Tạ Khiếu Phong vì tốt bụng quá mức mà đã sớm trở nên nghèo túng, nghĩa muội Tiểu Vân cũng là cô nhi không một xu dính túi. Cuối cùng kẻ đóng vai chủ chi, coi tiền như rác đương nhiên vẫn là Đàn Huyền Vọng hắn. Hắn đem bạc đưa cho tiểu sa di, mắt thấy hai bạn đồng hành của mình ung dung cất bước phía trước, nhịn không được oán khí dâng đầy bụng.
Sơn đạo gập ghềnh lại nhỏ hẹp, võ lâm nhân sĩ đến xem náo nhiệt cũng không ít, phải xếp thành hàng dài uốn lượn như một con rắn khổng lồ. Thương thế của Đàn Huyền Vọng đã hồi phục quá nửa, liền nổi tâm ý ngạo mạn, nhìn hàng người phía trước lại càng sốt ruột. Kỳ thực trên con đường phía sau núi phần nhiều là khách hành hương đã xuất tiền mãi lộ hoặc võ lâm nhân sĩ, lượng người ít hơn rất nhiều so với mặt trước núi. Nhưng hắn vẫn lo mình đi quá chậm, liền đề khí nâng người vượt lên, nhảy qua đầu những người đứng trước, tức khắc bên dưới có tiếng lầm bầm chửi rủa không dứt.
Tới khoảng đất trống giữa sườn núi, thấy người xung quanh đã bớt đi rất nhiều, hắn thầm đắc ý, phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) mạ vàng, quyên y thanh sắc đón gió bay phất phới, tư thái vô cùng tiêu sái. Hành động ấy cực kì phô trương, lại thu hút ánh mắt rất nhiều người. Tạ Khiếu Phong ở phía sau nôn nóng, muốn vượt qua nghĩa đệ, rồi lại không làm được cái chuyện mất lịch sự là nhảy qua đầu người khác, nhất thời đầu đổ đầy mồ hôi. Tiểu Vân đi bên cạnh thấy vậy, cười nói: “Đại ca, có phải huynh muốn tới chỗ nhị ca không?”
Tạ Khiếu Phong ngây ngốc gật đầu.
Tiểu Vân vỗ vỗ tay: “Được rồi, huynh không cần phải để tâm đến muội, cứ nghĩ cách lên đó trước đi. Muội dù sao cũng là lên núi ngắm cảnh, tiện tay thắp nén hương mà thôi, đi chậm một chút cũng tốt. Phật tổ vốn biết ta thành kính, không phải sao?”
Tạ Khiếu Phong lại căn dặn thêm vài câu, sau đó nhún người sải bước, mũi chân điểm nhẹ, đã nhảy ra khỏi sơn đạo, đạp chân lên một tảng đá nhô ra trên vách núi. Giữa ánh mắt trân trối của mọi người từ khắp bốn phương đổ về, hắn thi triển tuyệt đỉnh khinh công, nhảy vèo vèo trên vách đá dựng đứng ngàn thước, tựa hồ không cần gắng sức, qua mấy lần lên xuống đã tới lưng chừng núi.
Đàn Huyền Vọng nhìn tư thái cử trọng nhược khinh (làm việc nặng nhọc mà trông lại cực kì nhẹ nhàng) của hắn, cây quạt trong tay phe phẩy càng gấp, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị. Lúc này bỗng nhiên có tiếng cười sang sảng từ đâu truyền đến, võ lâm nhân sĩ xung quanh cũng nhất tề hướng ánh mắt về phía phát ra âm thanh.
Một nam tử trung niên thân vận cẩm bào từ chân núi rảo bước phóng lên, thân thủ mau lẹ, so với Tạ Khiếu Phong không thua kém chút nào. Đàn Huyền Vọng nhanh chóng hồi tưởng lại, lập tức nhận ra hắn chính là Giang Nam võ lâm minh chủ, Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa.
“Vị tiểu huynh đệ này công phu thật đẹp mắt. Thứ cho ta trí nhớ kém cỏi, không biết ngươi là môn hạ của vị cao nhân nào?”
Thì ra Lưu Thế Nghĩa vừa mới thấy tuyệt đỉnh khinh công của Tạ Khiếu Phong, không khỏi kinh ngạc, chủ động bắt chuyện cũng là để kiểm tra thân phận của hắn. Dù sao, chiến sự của triều Kim và Nam Tống đang vào lúc căng thẳng, thế cục mẫn cảm. Trước có Tuyết Y hầu là thiên kiêu bối tử Kim quốc xuống Giang Nam khơi ra một trời tinh phong huyết vũ, sau lại tới một cao thủ trẻ tuổi mặt mũi lạ hoắc, không khỏi làm cho người ta hoài nghi.
“Lưu tiền bối quá khen! Tại hạ Tạ Khiếu Phong, gia phụ Tạ Tấn......”
Đàn Huyền Vọng phe phẩy chiết phiến xem hai người hàn huyên, chợt nghe thổ bao tử nói: “Vị Đàm huynh đệ đây cũng là một nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc. Hắn lại đã từng bị Tuyết Y hầu thiên kiêu bối tử của Kim quốc kia đả thương.”
Lưu Thế Nghĩa kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt chất chứa hoài nghi, tựa hồ cho rằng võ công của hắn thấp kém như vậy mà giữ được mạng dưới tay Tuyết Y hầu thì quả là kỳ tích.
Đàn Huyền Vọng xiết chặt cây quạt trong tay, trong lòng uất ức khôn nguôi. Cùng là con cháu Đàn gia, tuổi cũng chỉ kém chút ít, vì lẽ gì đường huynh vẫn luôn hơn mình một bậc!
Trên mặt lại chỉ có thể giả bộ ôn hòa nhã nhặn tươi cười: “Lưu tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu! Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng qua may mắn thoát chết mà thôi.”
Lưu Thế Nghĩa gật gù, không nói gì, hiển nhiên không thực sự coi trọng hắn. Đàn Huyền Vọng lại cảm thấy một trận nộ khí công tâm.
Lúc này Tạ Khiếu Phong chủ động đưa tay, Lưu Thế Nghĩa ngầm hiểu, lẳng lặng vận chân khí rồi cũng đưa tay ra nắm lấy, lập tức nghiệm ra công phu chiêu số của hắn, vui vẻ nói: “Quả nhiên là Thái Thanh chân khí của Tạ lão huynh. Hổ phụ vô khuyển tử, hiền chất còn tuổi nhỏ, vậy mà võ công đã cao cường đến thế này rồi!” Chợt nghĩ đến đứa con Tiểu Đạc Đầu không ra gì của mình, lập tức ngậm miệng lại.
Chứng thực được thân phận của Tạ Khiếu Phong, nhất thời bốn phía xung quanh lại đến thêm không ít người. Quần hào Giang Nam quả nhiên tới đầy đủ hết, Hoàng Sơn kiếm phái Mạnh Tuyết Quyên, Lâm Tông Khả đại đệ tử của Lưu Thế Nghĩa cùng hơn một nghìn người đều sang chào hỏi. Đối với Tạ Khiếu Phong khi lên núi đã hiển lộ ra khinh công siêu phàm, bọn họ thập phần kinh ngạc, giờ biết được hắn là Bắc ngũ tỉnh lục lâm đại minh chủ mới lên, lại không kiềm được mà mở miệng khen một câu “Anh hùng xuất thiếu niên”. Những người này chân tình có, giả ý cũng có, đều vây thành một vòng tròn xung quanh Tạ Khiếu Phong tranh nhau mà nói. Chỉ có Đàn Huyền Vọng không người để ý, bị bỏ cho đứng trơ một mình bên ngoài.
Hắn im lặng không lên tiếng, phe phẩy chiết phiến lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người đang xúm vào tâng bốc cái gã thổ bao từ chỉ biết cười ngây ngô kia, y sam bằng vải thô, chất phác vụng về, cũng chỉ vì công phu cao cường......
Đáy mắt hiện lên một đạo hàn quang sắc lạnh, hắn “xoát” một tiếng mở rộng chiết phiến, che đi vẻ mặt âm tình bất định của mình.
– Đúng vậy, bất luận là đường huynh Tuyết Y hầu tài năng ngút trời, sự nghiệp lại thuận buồm xuôi gió, hay là thổ bao tử không võ công cũng không có đầu óc, chỉ biết dựa vào tập ấm gia môn kia, đều là những kẻ hắn căm hận nhất, chỉ mong có thể tự tay hủy hoại!
Mà giả như có kẻ nào dám khinh thường Đàn Huyền Vọng hắn, thì nhất định sẽ có ngày phải trả giá đắt vì cái nhìn thiển cận của mình lúc trước!
Đám người ồn ào bàn tán hồi lâu. Bắc ngũ tỉnh võ lâm minh chủ đến thăm dù sao cũng là chuyện lớn, Lưu Thế Nghĩa trầm ngâm một lát, liền đề nghị lên núi đi gặp một vị có tên tuổi trong giới võ lâm Giang Nam – Tuệ Thâm, phương trượng chùa Linh Ẩn.
Tuệ Thâm phương trượng là cao tăng thành danh đã lâu ở Giang Nam. Nhưng hắn dù sao cũng là cao nhân xuất thế, trừ phi là việc trọng đại liên quan đến tồn vong của quốc gia, nếu không thì không thể tùy tiện xuất quan. Ngay như lần này, cho dù Lưu Thế Nghĩa triệu tập Giang Nam quần hào tụ hội, cũng chỉ là mượn Linh Ẩn tự phía sau núi mà thôi.
Nghe Lưu Thế Nghĩa đề nghị lên núi đi gặp Tuệ Thâm, mọi người đều đồng thanh nhất trí. Sau đó, trên sơn đạo nhỏ hẹp, quần hùng đều ra sức thi triển thần công, rảo bước lên núi. Đàn Huyền Vọng đang lúc xuất thần, đầu vai lại bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, vừa quay đầu lại, hiện lên trong mắt chính là khuôn mặt ngây ngô cười của Tạ Khiếu Phong.
“Nhị đệ, ngươi làm sao vậy? Có phải đang lo lắng cho Tiểu Vân không? Muội ấy còn ở dưới chân núi, ngươi có muốn xuống gặp không?”
Đàn Huyền Vọng nghĩ thầm, ai mà thèm quản tiểu nha đầu khất cái kia sống chết ra sao, ngoài miệng lại tình chân ý thiết: ” Ta lo lắng cho đại ca còn hơn Tiểu Vân nữa! Giang Nam võ lâm cao thủ nhiều như mây, đại ca dù sao cũng là người ngoài mới đến......”
Tạ Khiếu Phong chỉ đơn thuần nghĩ đó là lời thật tâm, mặt đỏ lên, cứ thế tự nhiên kéo tay hắn: “Nhị đệ, ta...... Ngươi yên tâm, đại ca nhất định sẽ bảo trọng...... Thôi, chúng ta lên núi đi.” Nói rồi đề khởi chân khí, nắm tay hắn triển khai khinh công, rảo bước lên núi.
Nội lực thuần dương sung mãn theo chỗ tiếp xúc ở lòng bàn tay mạnh mẽ truyền vào trong gân mạch, Đàn Huyền Vọng chỉ cảm thấy huyệt đan điền có một luồng chân khí lưu chuyển, ấm áp vô cùng. Cước bộ bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng như không.
Bất giác hắn siết chặt cây quạt trong tay: nếu ta có thể lợi dụng được võ công của thổ bao tử này...... Lo gì không đánh lại nổi đường huynh?
Kẻ được tôn là Kim quốc đệ nhất cao thủ, thiên kiêu bối tử Tuyết Y hầu.... Đàn Hạo Thanh!
– Di?
Đúng là “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Đàn Huyền Vọng trong bụng còn đang tính toán ngầm, bỗng chốc ngay tại đỉnh núi gặp phải kẻ túc địch (địch thủ lâu năm) trong lòng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, đường huynh Đàn Hạo Thanh!
Trên phiến đất trống ngoài điện Thiên Vương, kiếm quang hòa lẫn với bóng gậy, tiếng gió phát ra vù vù. Cái Bang bang chủ Hồng Đào cùng Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh một thân bạch y đang say sưa giao chiến. Tuệ Thâm phương trượng cùng Tiểu Đạc Đầu, đứa con của Lưu Thế Nghĩa cũng đứng yên một bên quan chiến.
Giang Nam quần hào hoàn toàn không ngờ được bỗng dưng lại gặp kẻ địch nơi này, đều đứng ngây tại chỗ.
Trái lại Tuệ Thâm thấy nhiều người đến liền chủ động nghênh đón, cất lời chào hỏi trước: “Lưu trang chủ thương thế hồi phục ra sao rồi? Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà quá bộ lên núi?”
Lưu Thế Nghĩa vội vàng giới thiệu hắn:”Tuệ Thâm hòa thượng, hôm nay ta cũng có chuyện quan trọng mới tới đây. Chẳng là Bắc ngũ tỉnh võ lâm minh chủ tới thăm hỏi, ta đặc biệt dẫn hắn tới gặp ngài!”
Tạ Khiếu Phong tiến lên chắp tay: “Tại hạ Tạ Khiếu Phong, Bắc ngũ tỉnh lục lâm đại minh chủ, hôm nay đến đây là muốn cùng quần hào Giang Nam thương thảo, bàn việc kháng cự giặc Kim xâm phạm phương nam”
Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại chỉ vào Đàn Huyền Vọng giới thiệu: “Vị này là Đàm huynh đệ, hảo hữu của ta. Hắn cũng là một vị nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc.”
Đàn Huyền Vọng nhìn thấy rõ ràng, khi Tạ Khiếu Phong nói ra những lời này, đường huynh Đàn Hạo Thanh của hắn dù đang chiến đấu kịch liệt cũng bớt thời giờ liếc mắt qua bên này một cái, thần tình tựa hồ không sao tin nổi.
Hắn đắc ý phe phẩy chiết phiến, trong bụng cười thầm: đường huynh a đường huynh, ngươi hẳn là nghĩ không ra phải không? Võ công cao đến đâu cũng nào có ích gì? Không phải cuối cùng lại trở thành đích ngắm của muôn người, bị đồng loạt công kích hay sao? Nếu đổi lại là tiểu đệ ta, chỉ cần vài câu hoa ngôn xảo ngữ là có thể lừa một cao thủ vì ta mà quyết tâm liều chết!
Thế nhưng càng xem chiến cuộc lại càng cười không nổi: đường huynh Đàn Hạo Thanh rõ ràng nội thương chưa lành kịch độc khó giải, hiện giờ nội lực chỉ còn lại chưa đến bốn thành. Vậy mà lão khất cái Hồng Đào kia vẫn không đánh bại được hắn!
Đôi mắt hoa đào nheo nheo, hắn đảo qua một lượt đám quần hùng Triệu Tống đứng quan chiến: Người Hán đều là một đám ngu ngốc không đầu óc! Bày đặt ra nhiều người như vậy, can chi không xông lên đánh hội đồng? Khoa trương thân phận… Phi, thân phận là cái thứ khỉ gió gì!?
Đúng lúc này, hắn nhận thấy Đàn Hạo Thanh cũng tâm phù khí táo (nóng lòng) muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến, hai tròng mắt ba quang lưu chuyển, đúng là dấu hiệu sắp sử dụng Nhiếp hồn ma nhãn. Cái Bang bang chủ Hồng Đào một khắc sơ suất, vừa nhìn thấy thần trí lập tức mê ly, cước bộ bất ổn.
Đàn Huyền Vọng vội vàng kêu lên: “Hồng bang chủ, coi chừng hắn sử dụng Nhiếp hồn ma nhãn!”
Dù sao cũng đã muộn, Thanh Cương kiếm của Đàn Hạo Thanh đã xuyên qua lồng ngực Hồng Đào. Hồng Đào điên cuồng hét lên một tiếng, liều mạng phản kích, một gậy đánh gãy chân trái Đàn Hạo Thanh!
Trong khoảnh khắc một chết một thụ thương, bốn bề chìm vào im lặng chết chóc. Giang Nam minh chủ Lưu Thế Nghĩa vốn đang đứng ra chủ trì đại cục, lại đột nhiên phát hiện đứa con Tiểu Đạc Đầu nhà mình mất tích đã lâu đang đứng ngay bên cạnh, vả lại thân còn trúng kịch độc. Hắn trong lòng lo lắng không nguôi, xông lên giúp con mình trị thương, rốt cuộc không thèm để ý đến tình thế bên này. Tuệ Thâm liền đứng một bên bảo vệ hai người bọn họ.
Trên vách núi, chỉ còn lại Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh bạch y đẫm máu, lấy kiếm chống đất cùng quần hùng đối trận, xung quanh lặng ngắt không một tiếng động.
Đàn Huyền Vọng nhãn châu xoay chuyển, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Có điều này chư vị hiệp sĩ có lẽ không biết, tên cẩu hoàng đế Hoàn Nhan Lượng đã vung roi (*) tuyên thệ trước khi xuất quân, phải nam hạ xâm lược giang sơn triều Tống. Mà tên Kim cẩu Đàn Hạo Thanh này, lại chính là tay sai cẩu hoàng đế phái tới để đối phó với nhân sĩ võ lâm Triệu Tống chúng ta. Chúng ta cùng hắn nói chuyện giang hồ nghĩa khí, không bằng chung vai góp sức diệt trừ hắn, đem tế vong linh những vị nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc!”
(*) Gieo roi: lấy điển tích Bồ Kiên khi đánh Tấn đã ngạo mạn nói: Cứ như quân số của ta, chỉ cần gieo roi cũng đủ làm nước sông không chảy được (cuối cùng thua te tua chạy về)
– Người Hán các ngươi đều tự xưng là chính nhân quân tử, xem ta bàn tới đại nghĩa quốc gia, các ngươi có còn khoanh tay đứng nhìn hay không!
Hôm nay nếu thả hổ về rừng...... Đường huynh tuyệt đối sẽ không tha mạng cho ta! Đường huynh a, ngươi không chết thì ta cũng mất mạng, ngươi cũng đừng oán ta tâm ngoan thủ lạt!
Nghe xong những lời kích động của hắn, quần hùng bốn phía quả nhiên nắm chặt binh khí, định đồng loạt xông lên.
Đàn Hạo Thanh chống kiếm đứng thẳng, nhãn thần băng lãnh bắn thẳng về phía hắn, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn ngùn ngụt sát ý. Thấy vậy Đàn Huyền Vọng giật mình một cái, bất giác lui từng bước, trốn sau lưng Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong thấy hắn e ngại, vỗ vỗ vai hắn hàm ý trấn an, rồi lại sải bước tiến lên phía trước, hướng bốn phía chắp tay mà nói: “Chư vị anh hùng, tuy rằng Tuyết Y hầu là Kim quốc bối tử, nhưng dù sao cũng đã bị thương, cậy đông hiếp ít dù thắng cũng không phải hành động của bậc võ giả. Kẻ hèn này dù bất tài, cũng nguyện ý vì thiên hạ trừ khử mối họa này!”
Lời vừa nói ra, Giang Nam quần hào đều gật đầu khen phải.
Đàn Huyền Vọng nắm chặt chiết phiến, trong lòng trăm mối tơ vò: thổ bao tử quả nhiên là một tên ngốc không có đầu óc! Ra mặt vào lúc này, kết cục chắc chắn chẳng tốt đẹp gì!
Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh vốn được xưng tụng là đệ nhất cao thủ Kim quốc, từ khi nam hạ tới nay, trước sau đánh bại vô số danh túc cao thủ Giang Nam, uy danh nhất thời không ai sánh kịp. Vừa rồi lại đại phát thần uy giết Cái Bang bang chủ Hồng Đào. Trước mắt, ngoại trừ Tuệ Thâm phương trượng chùa Linh Ẩn thâm tàng bất lộ, chỉ sợ cả Giang Nam này cũng không có ai là đối thủ của hắn. Giang Nam quần hùng mặc dù đều muốn giết hắn, lại không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn là vì kiêng kị võ công của hắn.
...... Mà Tạ Khiếu Phong mới đến, lại là bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ, chủ động muốn khiêu chiến Đàn Hạo Thanh, thắng đương nhiên là tốt, cho dù bại cũng không tổn hại đến nguyên khí của võ lâm Giang Nam, khó trách Giang Nam quần hào không ai dị nghị.
– Nhưng nếu hắn bại, mất mặt không nói làm gì, chỉ sợ ngay cả tính mệnh còn khó giữ được; cho dù thắng cũng không ai thừa nhận, nói không chừng lại còn trách hắn làm mất mặt cả giới võ lâm Giang Nam....
Nhưng phóng mắt nhìn khắp một lượt, người có thể giết được đường huynh e cũng chỉ có hắn!
Đàn Huyền Vọng ánh mắt khẽ chớp, trầm ngâm một lát, lấy ra nhuyễn kiếm giắt nơi hông, thấp giọng nói: “Đại ca, ta có thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, ngươi cầm…” Trước mắt việc đầu tiên cần làm là giết đường huynh, chỉ có thể mượn sức thổ bao tử. Thanh kiếm này trân quý vô cùng, đương nhiên hắn cũng không dám mượn rồi không trả!
Không ngờ Tạ Khiếu Phong lại khoát tay: “Nhị đệ, Tuyết Y hầu đã bị thương, ta lúc này ra tay cũng coi như thừa dịp người lâm nguy, sao có thể dùng binh khí được?” Phủi quần áo, tay không tấc sắt liền tiến ra nghênh địch.
Đàn Huyền Vọng chết sững, bực mình dậm chân một cái. Nói hắn là ngu ngốc vẫn còn nhẹ nhàng chán! Sao lại có một kẻ đầu óc bã đậu như thế chứ? Đường huynh bị thương thì đã làm sao? Phải thừa nước đục thả câu mới đúng chứ!
Ngẩng đầu nhìn lại giữa sân, hắn càng thêm điên tiết, thất khiếu sinh yên. Tạ Khiếu Phong ra đến giữa sân, không vội vàng động thủ. Ngược lại còn có thời gian rảnh rỗi cùng đường huynh trò chuyện, nói cái gì mà muốn thay hắn hoàn thành tâm nguyện còn bỏ dở…
Ngu ngốc! Ngu ngốc hết thuốc chữa luôn!
Đàn Huyền Vọng vù vù phe phẩy cây quạt, đôi mắt bốc hỏa nhìn hai kẻ đang đứng ngây ngốc giữa sân.
...... Di?
Thấy Tạ Khiếu Phong đối nhân xử thế chân thành, Tuyết Y hầu cũng không phụ kì vọng, diễn ngay một vở kịch uỷ thác lâm li: “Trong cái chai này có một ít đan dược, ngươi đem cho tiểu huynh đệ bên kia ăn vào, sau đó dẫn hắn đi tìm Lý đại phu ở Mạnh thị lang phủ, nhờ hắn giải độc trên người Tiểu Xuân!” Nói rồi cầm bình sứ đưa cho Tạ Khiếu Phong.
Nghe được những lời này của đường huynh, Đàn Huyền Vọng nở nụ cười. Trời cũng giúp ta! Đường huynh a, rõ ràng là ngươi tự đào huyệt chôn mình, đừng oán trách ta!
Cách đó không xa, Lưu Thế Nghĩa đang thay đứa con Tiểu Đạc Đầu – Tiểu Xuân trừ độc. Kim quốc bối tử thân là địch nhân lại quan tâm đến an nguy của đứa con kẻ túc địch, thật là một chuyện vô cùng kì quái, ánh mắt mọi người đều nhất loạt hướng về hai cha con họ.
– Hừ! Tiểu Đạc Đầu cùng nữ cung chủ đã chết kia khuôn mặt giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ phạm tội rõ ràng nhất!
Đúng là trời cho ta cơ hội bóc trần vụ tai tiếng Lưu Thế Nghĩa năm đó bí mật thả nữ cung chủ, còn cùng nàng sinh hạ hài nhi, khiến cho vị Giang Nam tiền minh chủ này thân bại danh liệt! Đến lúc đó, bang chủ Cái Bang đã chết, minh chủ lại mất hết thanh danh, xem còn có ai có thể ngăn cản bước chân nam hạ của đại quân Kim quốc ta!
“A nha, diện mạo đứa nhỏ này....” Hắn dương dương đắc ý bước ra.
Còn chưa kịp nói hết câu, kiếm khí sắc lạnh đã phá không mà đến, thiếu chút nữa là cắt đứt yết hầu. Đàn Huyền Vọng vội vàng né đi, tránh thoát đường kiếm của Đàn Hạo Thanh trong đường tơ kẽ tóc, khuôn mặt thanh tú nho nhã bị dọa đến không còn chút huyết sắc.
Đùa, đùa hả! Đường huynh không phải chỉ còn lại có bốn thành nội lực thôi sao? Vì lẽ gì kiếm chiêu vẫn còn hung hãn như vậy!
Tuyết Y hầu từng bước áp sát, hắn từng bước lui về phía sau, rốt cuộc còn không tìm được cơ hội mà nói, càng khỏi bàn đến chuyện bóc trần bí mật thân thế Tiểu Đạc Đầu.
Cũng may Tạ Khiếu Phong một lòng bảo hộ cho hắn, thấy hắn gặp nạn, song chưởng vù vù xé gió, tiến về phía trước ngăn trở thế công của Đàn Hạo Thanh,
“Tuyết Y hầu, đối thủ của ngươi là ta!” Hắn hô.
Có thổ bao tử chia sẻ áp lực, Đàn Huyền Vọng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý nghĩ xấu xa trong lòng lại được dịp bộc lộ ra ngoài: “Đại ca, ngươi dùng binh khí đi a! Với Kim cẩu còn khách khí cái gì nữa!”
Vừa dứt lời, Tuyết Y hầu lại lạnh lùng liếc qua, đâm thêm mấy kiếm về phía hắn.
Đàn Huyền Vọng luống cuống tay chân: Van ngươi! Đường huynh người cứ phải chém ta một nhát mới vừa lòng hay sao!
Lại nói, hắn từng năm lần bảy lượt hại đường huynh, cũng không thấy hắn tỏ thái độ gì, lần này bất quá chỉ muốn làm vấy bẩn thanh danh cha Tiểu Đạc Đầu mà thôi, có cần phải liều mạng đến mức ấy không! Chiết phiến mạ vàng phút chốc mở ra, tư thái cũng không còn tiêu sái như trước nữa, đỡ trái hở phải, chỉ có thể chật vật ngăn cản.
Tạ Khiếu Phong chỉ còn biết cố gắng đem mục tiêu công kích của Tuyết Y hầu hướng về phía mình: “Tuyết Y hầu! Chớ có đả thương Nhị đệ ta! Ngươi với ta hai người đường đường chính chính giao thủ!” Chưởng lực cương mãnh hùng hồn, khai bi liệt thạch (mạnh đến nỗi bia, đá cũng phải nứt ra)
Ba người cứ thế ngươi đuổi ta trốn, khép thành một vòng tròn, khiến cho người đứng xung quanh nhìn hoa cả mắt.
Nữ hiệp Hoàng Sơn kiếm phái Mạnh Tuyết Quyên nhịn không được mở lời: “Tuy nói là trừ khử Kim quốc tặc tử, nhưng lấy hai đánh một, có hơi…”
Đàn Huyền Vọng trừng mắt nhìn nàng: Nữ nhân chết tiệt! Còn ở đó mà châm chọc! Ngươi nghĩ ta thích bị đường huynh truy sát lắm hay sao!
Bên kia, Tạ Khiếu Phong mặt không dày bằng hắn, nghe được lời bàn tán liền đỏ lên, song quyền cũng bất giác chậm lại. Tuyết Y hầu công lực không vừa, lập tức nhìn ra sơ hở, vận khởi Nhiếp hồn ma nhãn.
Mắt phượng dậy sóng, phát ra ánh sáng rực rỡ mê người, giống như một hồ nước sâu hun hút, khiến người ta cam tâm chìm đắm trong đó.
Đàn Huyền Vọng thầm nghĩ không xong, quả nhiên Tạ Khiếu Phong bên cạnh động tác bỗng nhiên ngừng lại, còn bản thân hắn thì tay chân vô lực, thần trí ngẩn ngơ. Bất chợt cảm thấy cổ họng đau nhói, đến khi hoàn hồn trở lại, đã thấy mũi kiếm sáng loáng xẹt qua yết hầu mình rồi thu lại.
Hai tay run lẩy bẩy, hắn vô thức sờ lên yết hầu, tay cũng nhiễm đầy máu tươi: “A a a a a…” Yết hầu thông khí, máu chảy như suối, nói cũng không thể nói hoàn chỉnh…
Từ khi hắn xuất đạo tới nay, đấu khẩu đã vô số lần, mà cơ hội động thủ lại ít. Ngoại trừ lần trước đánh lén đường huynh, cũng chưa từng biết thế nào gọi là vết thương chí mạng. Lúc này đây, kiếm phong sắc nhọn băng lãnh đâm vào da thịt thực sự làm hắn sợ hãi!
Tạ Khiếu Phong thấy hắn bị thương, trong lòng đau xót vô cùng, nháy mắt đã hồi phục tinh thần. Theo bản năng trở bàn tay chém ra trúng ngay giữa ngực Tuyết Y hầu, đánh hắn bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Nhưng Tạ Khiếu Phong cũng không ham thừa thắng truy kích, ngay lập tức chạy lại đỡ Đàn Huyền Vọng: “Nhị đệ, nhị đệ! Ngươi không sao chứ?”
Lạch cạch một tiếng, chiết phiến rơi xuống đất. Đàn Huyền Vọng hai mắt trắng dã, tức khắc hôn mê bất tỉnh.
Tạ Khiếu Phong hoảng hốt cực độ, cũng may sau khi xem xét kĩ càng, phát hiện vết thương nơi yết hầu của hắn không phải là chí mạng, vội chạy tới xé vạt áo thay hắn băng bó.
Phải mất một lúc lâu, Đàn Huyền Vọng từ từ tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện ở giữa sân tình thế đã biến hóa đến mức không thể ngờ tới.
“Phụ thân, chính là hắn! Đêm đó chính hắn bắt hài nhi đi! Độc trên người hài nhi cũng là hắn bắt con uống!”
Tiểu Xuân-Tiểu Đạc Đầu, con trai Lưu Thế Nghĩa nhìn thấy Tuyết Y hầu trọng thương hôn mê, tựa như tâm thần hoảng hốt liền nổi điên, ăn nói bừa bãi, đứng ra tố cáo Đàn Huyền Vọng bắt cóc hắn, còn hạ độc hắn!
Kết quả Đàn Huyền Vọng vừa tỉnh lại liền mang một nỗi oan ức tày trời.
– Trời đất chứng giám, Đàn Huyền Vọng hắn tuy là một kẻ xấu xa, tâm ngoan thủ lạt không hơn không kém, thế nhưng những việc Tiểu Đạc Đầu kia nói, hắn đều tuyệt đối không làm!
“Ngươi, ngươi......” Đàn Huyền Vọng khí quản thông gió, “ngươi” nửa ngày vẫn không làm sao phản bác được, thất khiếu sinh yên.
Tạ Khiếu Phong miệng lưỡi không linh hoạt, chỉ biết nhắc đi nhắc lại một câu “Không được ngậm máu phun người”, không hề làm gì để giúp hắn rửa sạch hiềm nghi.
Đáng giận nhất chính là Tuệ Thâm phương trượng được xưng nhất đại cao tăng, vậy mà nói dối không chớp mắt, thay Tiểu Đạc Đầu làm chứng độc dược trên người hắn là xuất phát từ tay Kim quốc thế tử! Chết tiệt, giờ đây ánh mắt của Giang Nam quần hào đều chất chứa hoài nghi, hiển nhiên cũng nghi ngờ luôn cả thổ bao tử lúc nào cũng che chở cho hắn!
Mạnh Tuyết Quyên nói: “Tạ minh chủ, ta biết ngươi quan tâm nghĩa đệ. Nhưng cũng phải để vị tiểu huynh đệ đây nói cho rõ ràng. Dù sao, chuyện vị Đàm huynh đệ này là nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc, cũng chỉ là lời nói một chiều của ngươi, chúng ta nhiều người như vậy mà không một ai nhận ra hắn.”
Đàn Huyền Vọng trong lòng biết việc lớn không xong, ánh mắt phẫn hận hung hăng trừng lên hướng về phía Tiểu Đạc Đầu.
Đứa ngốc kia, từ khi nào miệng lưỡi bỗng trở nên lợi hại như thế!?
“Xoạt” một tiếng, quần hùng vây bốn phía đều trợn tròn mắt. Tiểu Đạc Đầu trước mặt mọi người tự xé áo mình, khuôn ngực thiếu niên trong gió lạnh thanh khiết như sương tuyết, trên đó rải rác nhiều điểm hồng ngân!
Hắn chỉ vào Đàn Huyền Vọng, ngữ khí dù bình thản ngây thơ, lúc này đây cũng không khác gì sấm sét giữa trời quang: “Ta không lừa người! Ngoài hạ độc ra, hắn ta còn, còn......”
“Xé rách y phục của ta, cắn ta!… Ngay cả, ngay cả mông cũng…!”
Đàn Huyền Vọng gân xanh trên ót đập thình thích: Phi! Tiểu Bạch Si (đứa nhỏ ngu ngốc) kia ăn nói bậy bạ gì đó! Đường huynh có lẽ có sở thích ngoạn luyến đồng, chứ hắn làm gì có! Công tử phong nhã như hắn, còn thiếu hồng nhan tri kỷ phải lòng hay sao?
Thế nhưng Giang Nam quần hào vây quanh bốn phía lại không nghĩ như vậy, cứ thế bàn tán xôn xao, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường, không chút nào che dấu, làm hắn toát mồ hôi lạnh.
Quay đầu hướng về phía Tạ Khiếu Phong, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ: dù sao, từ cái hôm trước lễ trừ tịch đó gặp nhau bên hồ, mãi cho đến mùng bảy, bọn họ đều ở cùng một chỗ. Theo như thời gian mà suy đoán thì không thể nào......
“Ngươi, ngươi thật sự thích nam hài sao?” Thổ bao tử lại tới gần hắn, đỏ mặt mà buông ra một câu như vậy.
Đàn Huyền Vọng ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu: Ông trời! Ông đùa với ta ư!? Bình thường luôn là hắn vu oan hãm hại người khác, chuyện hôm nay không lẽ là báo ứng sao?
Giang Nam minh chủ Lưu Thế Nghĩa đã giận đến mức không thể nhẫn nhịn thêm: “Mỗ gia thẹn với vong thê, để cho hài nhi phải chịu ô nhục nhường này! Họ Đàm kia, xem ta lấy mạng ngươi!” Nói rồi rút kiếm phóng về phía hắn.
Thấy hắn khí thế bừng bừng, Tạ Khiếu Phong cuống quít rút đao ngăn cản. Nhất thời chỉ thấy đao quang kiếm ảnh bao quanh hai người, hoà thành một khối.
Đàn Huyền Vọng nắm chặt chiết phiến gắng sức đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn thẳng mặt Tiểu Đạc Đầu ngậm máu phun người kia. Đúng là cái đồ Tiểu Bạch si ngu ngốc, ngay cả ai là kẻ gian còn không nhận rõ được, còn dám vu oan cho thế tử gia ta, không giết hắn thì mối hận trong lòng khó mà tiêu được!
Đang nghiến răng nghiến lợi, nhìn đến Tiểu Đạc Đầu trông không khác gì kẻ điên vọt về phía mình, trên tay tựa hồ nắm chặt một cây trâm. Đàn Huyền Vọng nghĩ thầm, tới đúng lúc lắm, chiết phiến vung lên liền nghênh đón không chút e dè.
Hai người giao chiến qua lại một hồi, bỗng nhiên một trận tụ phong nổi lên. Tuệ Thâm phương trượng nãy giờ vẫn lẳng lặng chắp tay trước ngực bỗng nhiên vọt lại, từ hai ống tay áo rộng thùng thình trên tăng bào trắng xóa nổi lên một trận kình phong, mạnh mẽ đem hai người tách ra.
Đàn Huyền Vọng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa lại ho ra một búng máu. Con lừa ngốc chết tiệt! Không dưng lại đi phá hư hảo sự của ta? Thiền tông đệ nhất cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ sợ hôm nay giết không được Tiểu Đạc Đầu......
“Di?”
Bỗng nghe giọng nói the thé của Mạnh Tuyết Quyên kinh hô: “Cẩn thận a!”
Bị Tuệ Thâm dùng một ống tay áo ngăn cản, Đàn Huyền Vọng căn bản ngay cả một đầu ngón út cũng chưa chạm vào người Tiểu Đạc Đầu, thế nhưng hắn tựa như bị chưởng lực ngàn cân đánh trúng, nhanh như chớp rơi xuống huyền nhai bên cạnh! Chỉ thấy hắn kề sát vào người Đàn Hạo Thanh đang nằm hôn mê trên mặt đất, đưa tay bấu víu lấy thân thể hắn, có lẽ là muốn mượn thế ổn định thân hình, nhưng cuối cùng vẫn không thể cản nổi xung lượng quá mạnh, hai người cùng nhau rơi xuống huyền nhai sâu vạn trượng!
Đàn Huyền Vọng thấy vậy thì chết sững: Sao, sao có thể… Một quạt một chưởng của hắn rõ ràng đều đánh vào khỏng không, rốt cuộc là tại sao…? Nghiêng đầu nhìn Tuệ Thâm phương trượng, lão hòa thượng này đê mi liễm mục (hạ mày khép mắt, ra dáng đăm chiêu), trong tay rõ ràng đang cầm cây trâm thanh ngọc Tiểu Đạc Đầu cầm trên tay lúc đầu, ra vẻ vô cùng thương xót.
Đàn Huyền Vọng khóe miệng run rẩy: không thể nào. Lão hòa thượng này là thiền tông đệ nhất cao tăng nha, sao có thể…
– Cho dù đường huynh cùng Tiểu Đạc Đầu đều đã chết, phiền toái vẫn chưa kết thúc.
“Tội nghiệp đứa nhỏ…” Mạnh Tuyết Quyên cùng mọi người than vãn không thôi.
Lưu Thế Nghĩa thế như hổ điên:”Họ Đàm kia! Mau đền mạng!” Nói rồi vung kiếm chém lại.
Tạ Khiếu Phong vội vàng chạy lại ngăn cản.
Cục diện vô cùng hỗn loạn, lại nghe Mạnh Tuyết Quyên nói: “Chư vị anh hùng, theo ta thấy vị Đàm huynh đệ này có rất nhiều điểm đáng ngờ, đã thế lại còn vội vã giết người diệt khẩu, chỉ sợ là gian tế giặc Kim phái tới. Không bằng chúng ta hợp lực bắt hắn lại, thẩm vấn cho tường tận!
Đàn Huyền Vọng hai mắt trợn trắng …Ta quả thật là gian tế của Kim quốc, cũng đúng là ta muốn giết kia Tiểu Bạch si kia… Nhưng mà, nhưng mà, chuyện kia thật sự không phải ta làm a a a a a…
Những hán tử giang hồ đứng một bên quan chiến suốt nửa ngày trời đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, từ lâu đã nóng lòng muốn nhảy vào góp vui. Hiện tại chỉ cần hô hào một tiếng, tất cả đồng loạt xông lên, toàn bộ đại đao trường kiếm liền lấy hắn làm đích. Đàn Huyền Vọng cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng bị chém nát như tương, căn bản mục đích của họ đã không còn đơn giản là bắt về thẩm vấn. Tạ Khiếu Phong kinh hãi, bỏ mặc Lưu Thế Nghĩa mà đến bên cạnh Đàn Huyền Vọng, kéo tay hắn chạy trốn xuống chân núi.
Hai người không còn đường nào khác, nghiêng ngả lảo đảo xuống núi. Ánh mặt trời bỗng chốc trở nên ảm đạm, không trung bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Phía sau, Giang Nam quần hùng truy đuổi gắt gao, đòi đánh đòi giết không ngừng bên tai.
Đàn Huyền Vọng bỗng nhiên cảm thấy tay phải truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, cúi đầu nhìn lại, không khỏi giật mình hoảng hốt: miệng vết thương rất nhỏ trên mu bàn tay, gần như không thể nhận ra được, không biết đã có từ khi nào...... Nhưng mà, cánh tay phải đã phủ đầy hắc khí, sưng phù lên như một cái bánh bao thịt đen sì! Chiết phiến mạ vàng cũng cầm không nổi, “cạch” một tiếng rơi xuống đất!
– Là độc! Là loại hủ cốt đoạn trường (mục xương đứt ruột, ý là độc rất ghê gớm) vô danh kịch độc hắn từng giao cho nội gian, hạ trong trà của đường huynh!
Trong một khoảnh khắc, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng, sắc mặt phút chốc trở nên thê thảm: là Tiểu Đạc Đầu! Hắn căn bản không phải đứa nhỏ ngu ngốc, mà là một mực giả ngây giả dại! Hắn cố ý cầm thanh ngọc trâm chạy về phía mình, cắt qua mu bàn tay mình mà hạ độc! Lại dụ cho Tuệ Thâm phương trượng đem bọn họ đánh rơi xuống huyền nhai!
Chỉ sợ bọn họ căn bản không chết. Mà độc này…
Đàn Huyền Vọng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt: kịch độc này là do dược sư trong cung đình Kim quốc lấy tâm huyết cả đời mà chế ra, trong thiên hạ không thuốc nào giải được!
…Làm sao bây giờ! Chẳng lẽ hôm nay hắn quả thật phải mất mạng nơi này?
Cước bộ của hắn ngày một chậm, Tạ Khiếu Phong bên cạnh lo lắng hỏi han: “Nhị đệ, ngươi…” Đã thấy Đàn Huyền Vọng cước bộ tán loạn, trong sương mù dày đặc chợt bước hụt vào khoảng không, hơn nữa độc khí khuếch tán, phản ứng chậm chạp, ngay cả kêu cũng không kịp kêu lấy một tiếng liền rớt xuống huyền nhai!
Tạ Khiếu Phong trong lòng căng thẳng, không rảnh suy nghĩ vụn vặt, không chút do dự đưa tay níu hắn lại. Nhưng hai người vốn đang chạy rất gấp gáp, lực cản không đủ, tay hắn căng ra, bị lực rơi mãnh liệt của Đàn Huyền Vọng kéo theo, cuối cùng cũng rơi xuống theo hắn!
Quần hùng đuổi tới, xa xa thấy hai người rơi xuống huyền nhai, đến gần hơn cũng chỉ thấy cuồng phong gào thét giữa vạn trượng vực thẳm, mây mù phủ kín hóa thành một màn trắng mịt mờ sâu không thấy đáy.
“Một mạng đền một mạng. Kim quốc gian tế kia hại tiểu công tử của Lưu minh chủ, đây cũng là báo ứng!”
“…Nhưng còn Bắc ngũ tỉnh võ lâm Tạ minh chủ, hà cớ gì phải tự làm khổ mình…!”
Dư âm theo gió chầm chậm tan đi.
——————————–
—đường huynh: anh họ bên nội (đừng ai đánh đồng đường huynh với biểu ca mà toi đấy)
—thất khiếu sinh yên: tức xì khói:) Cụ thể hơn thì thất khiếu là tai, mắt, mũi, miệng.
Linh Ẩn tự 灵隐寺: Linh Ẩn tự là một ngôi chùa nổi tiếng của Trung Quốc, còn có tên là Vân Lâm tự, nằm ở phía tây bắc Tây Hồ, nằm giữa hai ngọn núi Phi Lai phong và Bắc Cao phong. Tương truyền hơn 1600 năm trước có một vị sư Ấn Độ pháp danh Tuệ Lý tới Hàng Châu, thấy nơi đây núi non đẹp đẽ kì lạ, cho rằng có “tiên linh sở ẩn” (thần tiên cư trú) mới dựng chùa, lấy tên Linh Ẩn. Lại có người nói Linh Ẩn tự ban đầu có tên Linh Ưng tự, sau được Lý Thế Dân đổi lại là Linh Ẩn tự. Cái tên Vân Lâm tự lại bắt nguồn từ một lần nam tuần của Khang Hy, đến giờ vẫn còn tấm biển ngự ban của Khang Hy trên viết bốn chữ “Vân Lâm thiện tự” treo trước Thiên Vương điện.
Linh Ẩn kẹp giữa hai núi cao, cây cối bốn mùa tươi tốt, thâm sơn cổ tự, quanh năm mây khói che phủ. Kiến trúc trọng yếu của Linh Ẩn tự là hai tòa Thiên Vương điện và Đại Hùng bảo điện, ngoài ra còn có nhiều tháp xây bằng đá và cột đá khắc hình Phật. Đây là một nơi cổ kính u nhã, một thắng cảnh nổi danh có giá trị cả về cảnh quan, văn hóa và lịch sử.
Bạn nào muốn xem thêm thong tin thì nhấp vào link này nhé ^^
Kì Tú Phong 奇秀峰: Kì Tú phong là ngọn núi cao nhất trong rừng công viên quốc gia Tây An Chu Tước, cao 2214m so với mặt biển. Kì Tú phong có huyền nhai hiểm trở, núi đá cao vút mọc đầy thông, nước chảy dưới chân, khung cảnh kỳ hiểm tráng lệ, dáng dấp như Hoàng Sơn.
(Đừng hỏi mình Linh Ẩn tự với Kì Tú phong có liên quan với nhau thế nào, mình nghĩ có thể chị Mộc đã nhầm lẫn chỗ nào đó. Có thể là nhầm ở câu này, cũng nằm trong bài baike về Linh Ẩn tự “tương truyền 1600 đa niên tiền Ấn Độ tăng nhân Tuệ Lý lai Hàng Châu, khán đáo giá lí sơn phong kì tú, dĩ vi thị “Tiên linh sở ẩn”, tựu tại giá lí kiến tự, thủ danh Linh Ẩn”, kì tú ở đây nghĩa là “đẹp đẽ kì lạ” chứ không phải tên ngọn núi. Suy đoán thôi chứ cũng không rõ thực hư thế nào:))
Dưới chân Kì Tú phong, khách hành hương lễ Phật ngày đêm liên miên không dứt, người lên núi xếp thành một hàng dài. Trên con đường nhỏ quanh co sau núi có rất nhiều võ lâm nhân sĩ tụ hội, tiểu sa di (chú tiểu) chùa Linh Ẩn gác ở đó liền cậy thế, đòi “tiền mãi lộ” của võ lâm đồng đạo, khiến cho Đàn Huyền Vọng mặt mày sa sầm không thôi.
Nghe nói phương trượng chùa Linh Ẩn, Tuệ Thâm thiền sư chính là đương đại thiền tông, cao nhân không xuất thế, võ công lẫn tu vi đều thâm sâu khó lường. Đàn Huyền Vọng mắt còn chưa thấy người, đối với hắn phật lí lẫn thiền tâm đều chẳng có gì thú vị, nhưng đã có ấn tượng khó phai với vị đại sư “tử yếu tiễn”(thằng ngồi mát ăn tiền chết dẫm >”<) này.
Huynh trưởng kết bái Tạ Khiếu Phong vì tốt bụng quá mức mà đã sớm trở nên nghèo túng, nghĩa muội Tiểu Vân cũng là cô nhi không một xu dính túi. Cuối cùng kẻ đóng vai chủ chi, coi tiền như rác đương nhiên vẫn là Đàn Huyền Vọng hắn. Hắn đem bạc đưa cho tiểu sa di, mắt thấy hai bạn đồng hành của mình ung dung cất bước phía trước, nhịn không được oán khí dâng đầy bụng.
Sơn đạo gập ghềnh lại nhỏ hẹp, võ lâm nhân sĩ đến xem náo nhiệt cũng không ít, phải xếp thành hàng dài uốn lượn như một con rắn khổng lồ. Thương thế của Đàn Huyền Vọng đã hồi phục quá nửa, liền nổi tâm ý ngạo mạn, nhìn hàng người phía trước lại càng sốt ruột. Kỳ thực trên con đường phía sau núi phần nhiều là khách hành hương đã xuất tiền mãi lộ hoặc võ lâm nhân sĩ, lượng người ít hơn rất nhiều so với mặt trước núi. Nhưng hắn vẫn lo mình đi quá chậm, liền đề khí nâng người vượt lên, nhảy qua đầu những người đứng trước, tức khắc bên dưới có tiếng lầm bầm chửi rủa không dứt.
Tới khoảng đất trống giữa sườn núi, thấy người xung quanh đã bớt đi rất nhiều, hắn thầm đắc ý, phe phẩy chiết phiến (quạt giấy) mạ vàng, quyên y thanh sắc đón gió bay phất phới, tư thái vô cùng tiêu sái. Hành động ấy cực kì phô trương, lại thu hút ánh mắt rất nhiều người. Tạ Khiếu Phong ở phía sau nôn nóng, muốn vượt qua nghĩa đệ, rồi lại không làm được cái chuyện mất lịch sự là nhảy qua đầu người khác, nhất thời đầu đổ đầy mồ hôi. Tiểu Vân đi bên cạnh thấy vậy, cười nói: “Đại ca, có phải huynh muốn tới chỗ nhị ca không?”
Tạ Khiếu Phong ngây ngốc gật đầu.
Tiểu Vân vỗ vỗ tay: “Được rồi, huynh không cần phải để tâm đến muội, cứ nghĩ cách lên đó trước đi. Muội dù sao cũng là lên núi ngắm cảnh, tiện tay thắp nén hương mà thôi, đi chậm một chút cũng tốt. Phật tổ vốn biết ta thành kính, không phải sao?”
Tạ Khiếu Phong lại căn dặn thêm vài câu, sau đó nhún người sải bước, mũi chân điểm nhẹ, đã nhảy ra khỏi sơn đạo, đạp chân lên một tảng đá nhô ra trên vách núi. Giữa ánh mắt trân trối của mọi người từ khắp bốn phương đổ về, hắn thi triển tuyệt đỉnh khinh công, nhảy vèo vèo trên vách đá dựng đứng ngàn thước, tựa hồ không cần gắng sức, qua mấy lần lên xuống đã tới lưng chừng núi.
Đàn Huyền Vọng nhìn tư thái cử trọng nhược khinh (làm việc nặng nhọc mà trông lại cực kì nhẹ nhàng) của hắn, cây quạt trong tay phe phẩy càng gấp, trong lòng vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị. Lúc này bỗng nhiên có tiếng cười sang sảng từ đâu truyền đến, võ lâm nhân sĩ xung quanh cũng nhất tề hướng ánh mắt về phía phát ra âm thanh.
Một nam tử trung niên thân vận cẩm bào từ chân núi rảo bước phóng lên, thân thủ mau lẹ, so với Tạ Khiếu Phong không thua kém chút nào. Đàn Huyền Vọng nhanh chóng hồi tưởng lại, lập tức nhận ra hắn chính là Giang Nam võ lâm minh chủ, Lạc Mai kiếm khách Lưu Thế Nghĩa.
“Vị tiểu huynh đệ này công phu thật đẹp mắt. Thứ cho ta trí nhớ kém cỏi, không biết ngươi là môn hạ của vị cao nhân nào?”
Thì ra Lưu Thế Nghĩa vừa mới thấy tuyệt đỉnh khinh công của Tạ Khiếu Phong, không khỏi kinh ngạc, chủ động bắt chuyện cũng là để kiểm tra thân phận của hắn. Dù sao, chiến sự của triều Kim và Nam Tống đang vào lúc căng thẳng, thế cục mẫn cảm. Trước có Tuyết Y hầu là thiên kiêu bối tử Kim quốc xuống Giang Nam khơi ra một trời tinh phong huyết vũ, sau lại tới một cao thủ trẻ tuổi mặt mũi lạ hoắc, không khỏi làm cho người ta hoài nghi.
“Lưu tiền bối quá khen! Tại hạ Tạ Khiếu Phong, gia phụ Tạ Tấn......”
Đàn Huyền Vọng phe phẩy chiết phiến xem hai người hàn huyên, chợt nghe thổ bao tử nói: “Vị Đàm huynh đệ đây cũng là một nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc. Hắn lại đã từng bị Tuyết Y hầu thiên kiêu bối tử của Kim quốc kia đả thương.”
Lưu Thế Nghĩa kinh ngạc nhìn hắn, ánh mắt chất chứa hoài nghi, tựa hồ cho rằng võ công của hắn thấp kém như vậy mà giữ được mạng dưới tay Tuyết Y hầu thì quả là kỳ tích.
Đàn Huyền Vọng xiết chặt cây quạt trong tay, trong lòng uất ức khôn nguôi. Cùng là con cháu Đàn gia, tuổi cũng chỉ kém chút ít, vì lẽ gì đường huynh vẫn luôn hơn mình một bậc!
Trên mặt lại chỉ có thể giả bộ ôn hòa nhã nhặn tươi cười: “Lưu tiền bối, ngưỡng mộ đã lâu! Ta chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng qua may mắn thoát chết mà thôi.”
Lưu Thế Nghĩa gật gù, không nói gì, hiển nhiên không thực sự coi trọng hắn. Đàn Huyền Vọng lại cảm thấy một trận nộ khí công tâm.
Lúc này Tạ Khiếu Phong chủ động đưa tay, Lưu Thế Nghĩa ngầm hiểu, lẳng lặng vận chân khí rồi cũng đưa tay ra nắm lấy, lập tức nghiệm ra công phu chiêu số của hắn, vui vẻ nói: “Quả nhiên là Thái Thanh chân khí của Tạ lão huynh. Hổ phụ vô khuyển tử, hiền chất còn tuổi nhỏ, vậy mà võ công đã cao cường đến thế này rồi!” Chợt nghĩ đến đứa con Tiểu Đạc Đầu không ra gì của mình, lập tức ngậm miệng lại.
Chứng thực được thân phận của Tạ Khiếu Phong, nhất thời bốn phía xung quanh lại đến thêm không ít người. Quần hào Giang Nam quả nhiên tới đầy đủ hết, Hoàng Sơn kiếm phái Mạnh Tuyết Quyên, Lâm Tông Khả đại đệ tử của Lưu Thế Nghĩa cùng hơn một nghìn người đều sang chào hỏi. Đối với Tạ Khiếu Phong khi lên núi đã hiển lộ ra khinh công siêu phàm, bọn họ thập phần kinh ngạc, giờ biết được hắn là Bắc ngũ tỉnh lục lâm đại minh chủ mới lên, lại không kiềm được mà mở miệng khen một câu “Anh hùng xuất thiếu niên”. Những người này chân tình có, giả ý cũng có, đều vây thành một vòng tròn xung quanh Tạ Khiếu Phong tranh nhau mà nói. Chỉ có Đàn Huyền Vọng không người để ý, bị bỏ cho đứng trơ một mình bên ngoài.
Hắn im lặng không lên tiếng, phe phẩy chiết phiến lạnh lùng bễ nghễ nhìn đám người đang xúm vào tâng bốc cái gã thổ bao từ chỉ biết cười ngây ngô kia, y sam bằng vải thô, chất phác vụng về, cũng chỉ vì công phu cao cường......
Đáy mắt hiện lên một đạo hàn quang sắc lạnh, hắn “xoát” một tiếng mở rộng chiết phiến, che đi vẻ mặt âm tình bất định của mình.
– Đúng vậy, bất luận là đường huynh Tuyết Y hầu tài năng ngút trời, sự nghiệp lại thuận buồm xuôi gió, hay là thổ bao tử không võ công cũng không có đầu óc, chỉ biết dựa vào tập ấm gia môn kia, đều là những kẻ hắn căm hận nhất, chỉ mong có thể tự tay hủy hoại!
Mà giả như có kẻ nào dám khinh thường Đàn Huyền Vọng hắn, thì nhất định sẽ có ngày phải trả giá đắt vì cái nhìn thiển cận của mình lúc trước!
Đám người ồn ào bàn tán hồi lâu. Bắc ngũ tỉnh võ lâm minh chủ đến thăm dù sao cũng là chuyện lớn, Lưu Thế Nghĩa trầm ngâm một lát, liền đề nghị lên núi đi gặp một vị có tên tuổi trong giới võ lâm Giang Nam – Tuệ Thâm, phương trượng chùa Linh Ẩn.
Tuệ Thâm phương trượng là cao tăng thành danh đã lâu ở Giang Nam. Nhưng hắn dù sao cũng là cao nhân xuất thế, trừ phi là việc trọng đại liên quan đến tồn vong của quốc gia, nếu không thì không thể tùy tiện xuất quan. Ngay như lần này, cho dù Lưu Thế Nghĩa triệu tập Giang Nam quần hào tụ hội, cũng chỉ là mượn Linh Ẩn tự phía sau núi mà thôi.
Nghe Lưu Thế Nghĩa đề nghị lên núi đi gặp Tuệ Thâm, mọi người đều đồng thanh nhất trí. Sau đó, trên sơn đạo nhỏ hẹp, quần hùng đều ra sức thi triển thần công, rảo bước lên núi. Đàn Huyền Vọng đang lúc xuất thần, đầu vai lại bị vỗ một cái không nặng không nhẹ, vừa quay đầu lại, hiện lên trong mắt chính là khuôn mặt ngây ngô cười của Tạ Khiếu Phong.
“Nhị đệ, ngươi làm sao vậy? Có phải đang lo lắng cho Tiểu Vân không? Muội ấy còn ở dưới chân núi, ngươi có muốn xuống gặp không?”
Đàn Huyền Vọng nghĩ thầm, ai mà thèm quản tiểu nha đầu khất cái kia sống chết ra sao, ngoài miệng lại tình chân ý thiết: ” Ta lo lắng cho đại ca còn hơn Tiểu Vân nữa! Giang Nam võ lâm cao thủ nhiều như mây, đại ca dù sao cũng là người ngoài mới đến......”
Tạ Khiếu Phong chỉ đơn thuần nghĩ đó là lời thật tâm, mặt đỏ lên, cứ thế tự nhiên kéo tay hắn: “Nhị đệ, ta...... Ngươi yên tâm, đại ca nhất định sẽ bảo trọng...... Thôi, chúng ta lên núi đi.” Nói rồi đề khởi chân khí, nắm tay hắn triển khai khinh công, rảo bước lên núi.
Nội lực thuần dương sung mãn theo chỗ tiếp xúc ở lòng bàn tay mạnh mẽ truyền vào trong gân mạch, Đàn Huyền Vọng chỉ cảm thấy huyệt đan điền có một luồng chân khí lưu chuyển, ấm áp vô cùng. Cước bộ bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng như không.
Bất giác hắn siết chặt cây quạt trong tay: nếu ta có thể lợi dụng được võ công của thổ bao tử này...... Lo gì không đánh lại nổi đường huynh?
Kẻ được tôn là Kim quốc đệ nhất cao thủ, thiên kiêu bối tử Tuyết Y hầu.... Đàn Hạo Thanh!
– Di?
Đúng là “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến”. Đàn Huyền Vọng trong bụng còn đang tính toán ngầm, bỗng chốc ngay tại đỉnh núi gặp phải kẻ túc địch (địch thủ lâu năm) trong lòng lúc nào cũng tâm tâm niệm niệm, đường huynh Đàn Hạo Thanh!
Trên phiến đất trống ngoài điện Thiên Vương, kiếm quang hòa lẫn với bóng gậy, tiếng gió phát ra vù vù. Cái Bang bang chủ Hồng Đào cùng Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh một thân bạch y đang say sưa giao chiến. Tuệ Thâm phương trượng cùng Tiểu Đạc Đầu, đứa con của Lưu Thế Nghĩa cũng đứng yên một bên quan chiến.
Giang Nam quần hào hoàn toàn không ngờ được bỗng dưng lại gặp kẻ địch nơi này, đều đứng ngây tại chỗ.
Trái lại Tuệ Thâm thấy nhiều người đến liền chủ động nghênh đón, cất lời chào hỏi trước: “Lưu trang chủ thương thế hồi phục ra sao rồi? Sao hôm nay lại rảnh rỗi mà quá bộ lên núi?”
Lưu Thế Nghĩa vội vàng giới thiệu hắn:”Tuệ Thâm hòa thượng, hôm nay ta cũng có chuyện quan trọng mới tới đây. Chẳng là Bắc ngũ tỉnh võ lâm minh chủ tới thăm hỏi, ta đặc biệt dẫn hắn tới gặp ngài!”
Tạ Khiếu Phong tiến lên chắp tay: “Tại hạ Tạ Khiếu Phong, Bắc ngũ tỉnh lục lâm đại minh chủ, hôm nay đến đây là muốn cùng quần hào Giang Nam thương thảo, bàn việc kháng cự giặc Kim xâm phạm phương nam”
Nghĩ nghĩ một chút, hắn lại chỉ vào Đàn Huyền Vọng giới thiệu: “Vị này là Đàm huynh đệ, hảo hữu của ta. Hắn cũng là một vị nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc.”
Đàn Huyền Vọng nhìn thấy rõ ràng, khi Tạ Khiếu Phong nói ra những lời này, đường huynh Đàn Hạo Thanh của hắn dù đang chiến đấu kịch liệt cũng bớt thời giờ liếc mắt qua bên này một cái, thần tình tựa hồ không sao tin nổi.
Hắn đắc ý phe phẩy chiết phiến, trong bụng cười thầm: đường huynh a đường huynh, ngươi hẳn là nghĩ không ra phải không? Võ công cao đến đâu cũng nào có ích gì? Không phải cuối cùng lại trở thành đích ngắm của muôn người, bị đồng loạt công kích hay sao? Nếu đổi lại là tiểu đệ ta, chỉ cần vài câu hoa ngôn xảo ngữ là có thể lừa một cao thủ vì ta mà quyết tâm liều chết!
Thế nhưng càng xem chiến cuộc lại càng cười không nổi: đường huynh Đàn Hạo Thanh rõ ràng nội thương chưa lành kịch độc khó giải, hiện giờ nội lực chỉ còn lại chưa đến bốn thành. Vậy mà lão khất cái Hồng Đào kia vẫn không đánh bại được hắn!
Đôi mắt hoa đào nheo nheo, hắn đảo qua một lượt đám quần hùng Triệu Tống đứng quan chiến: Người Hán đều là một đám ngu ngốc không đầu óc! Bày đặt ra nhiều người như vậy, can chi không xông lên đánh hội đồng? Khoa trương thân phận… Phi, thân phận là cái thứ khỉ gió gì!?
Đúng lúc này, hắn nhận thấy Đàn Hạo Thanh cũng tâm phù khí táo (nóng lòng) muốn nhanh chóng kết thúc trận chiến, hai tròng mắt ba quang lưu chuyển, đúng là dấu hiệu sắp sử dụng Nhiếp hồn ma nhãn. Cái Bang bang chủ Hồng Đào một khắc sơ suất, vừa nhìn thấy thần trí lập tức mê ly, cước bộ bất ổn.
Đàn Huyền Vọng vội vàng kêu lên: “Hồng bang chủ, coi chừng hắn sử dụng Nhiếp hồn ma nhãn!”
Dù sao cũng đã muộn, Thanh Cương kiếm của Đàn Hạo Thanh đã xuyên qua lồng ngực Hồng Đào. Hồng Đào điên cuồng hét lên một tiếng, liều mạng phản kích, một gậy đánh gãy chân trái Đàn Hạo Thanh!
Trong khoảnh khắc một chết một thụ thương, bốn bề chìm vào im lặng chết chóc. Giang Nam minh chủ Lưu Thế Nghĩa vốn đang đứng ra chủ trì đại cục, lại đột nhiên phát hiện đứa con Tiểu Đạc Đầu nhà mình mất tích đã lâu đang đứng ngay bên cạnh, vả lại thân còn trúng kịch độc. Hắn trong lòng lo lắng không nguôi, xông lên giúp con mình trị thương, rốt cuộc không thèm để ý đến tình thế bên này. Tuệ Thâm liền đứng một bên bảo vệ hai người bọn họ.
Trên vách núi, chỉ còn lại Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh bạch y đẫm máu, lấy kiếm chống đất cùng quần hùng đối trận, xung quanh lặng ngắt không một tiếng động.
Đàn Huyền Vọng nhãn châu xoay chuyển, bỗng nhiên cất cao giọng nói: “Có điều này chư vị hiệp sĩ có lẽ không biết, tên cẩu hoàng đế Hoàn Nhan Lượng đã vung roi (*) tuyên thệ trước khi xuất quân, phải nam hạ xâm lược giang sơn triều Tống. Mà tên Kim cẩu Đàn Hạo Thanh này, lại chính là tay sai cẩu hoàng đế phái tới để đối phó với nhân sĩ võ lâm Triệu Tống chúng ta. Chúng ta cùng hắn nói chuyện giang hồ nghĩa khí, không bằng chung vai góp sức diệt trừ hắn, đem tế vong linh những vị nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc!”
(*) Gieo roi: lấy điển tích Bồ Kiên khi đánh Tấn đã ngạo mạn nói: Cứ như quân số của ta, chỉ cần gieo roi cũng đủ làm nước sông không chảy được (cuối cùng thua te tua chạy về)
– Người Hán các ngươi đều tự xưng là chính nhân quân tử, xem ta bàn tới đại nghĩa quốc gia, các ngươi có còn khoanh tay đứng nhìn hay không!
Hôm nay nếu thả hổ về rừng...... Đường huynh tuyệt đối sẽ không tha mạng cho ta! Đường huynh a, ngươi không chết thì ta cũng mất mạng, ngươi cũng đừng oán ta tâm ngoan thủ lạt!
Nghe xong những lời kích động của hắn, quần hùng bốn phía quả nhiên nắm chặt binh khí, định đồng loạt xông lên.
Đàn Hạo Thanh chống kiếm đứng thẳng, nhãn thần băng lãnh bắn thẳng về phía hắn, tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn ngùn ngụt sát ý. Thấy vậy Đàn Huyền Vọng giật mình một cái, bất giác lui từng bước, trốn sau lưng Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong thấy hắn e ngại, vỗ vỗ vai hắn hàm ý trấn an, rồi lại sải bước tiến lên phía trước, hướng bốn phía chắp tay mà nói: “Chư vị anh hùng, tuy rằng Tuyết Y hầu là Kim quốc bối tử, nhưng dù sao cũng đã bị thương, cậy đông hiếp ít dù thắng cũng không phải hành động của bậc võ giả. Kẻ hèn này dù bất tài, cũng nguyện ý vì thiên hạ trừ khử mối họa này!”
Lời vừa nói ra, Giang Nam quần hào đều gật đầu khen phải.
Đàn Huyền Vọng nắm chặt chiết phiến, trong lòng trăm mối tơ vò: thổ bao tử quả nhiên là một tên ngốc không có đầu óc! Ra mặt vào lúc này, kết cục chắc chắn chẳng tốt đẹp gì!
Tuyết Y hầu Đàn Hạo Thanh vốn được xưng tụng là đệ nhất cao thủ Kim quốc, từ khi nam hạ tới nay, trước sau đánh bại vô số danh túc cao thủ Giang Nam, uy danh nhất thời không ai sánh kịp. Vừa rồi lại đại phát thần uy giết Cái Bang bang chủ Hồng Đào. Trước mắt, ngoại trừ Tuệ Thâm phương trượng chùa Linh Ẩn thâm tàng bất lộ, chỉ sợ cả Giang Nam này cũng không có ai là đối thủ của hắn. Giang Nam quần hùng mặc dù đều muốn giết hắn, lại không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, chắc chắn là vì kiêng kị võ công của hắn.
...... Mà Tạ Khiếu Phong mới đến, lại là bắc ngũ tỉnh lục lâm minh chủ, chủ động muốn khiêu chiến Đàn Hạo Thanh, thắng đương nhiên là tốt, cho dù bại cũng không tổn hại đến nguyên khí của võ lâm Giang Nam, khó trách Giang Nam quần hào không ai dị nghị.
– Nhưng nếu hắn bại, mất mặt không nói làm gì, chỉ sợ ngay cả tính mệnh còn khó giữ được; cho dù thắng cũng không ai thừa nhận, nói không chừng lại còn trách hắn làm mất mặt cả giới võ lâm Giang Nam....
Nhưng phóng mắt nhìn khắp một lượt, người có thể giết được đường huynh e cũng chỉ có hắn!
Đàn Huyền Vọng ánh mắt khẽ chớp, trầm ngâm một lát, lấy ra nhuyễn kiếm giắt nơi hông, thấp giọng nói: “Đại ca, ta có thanh kiếm này chém sắt như chém bùn, ngươi cầm…” Trước mắt việc đầu tiên cần làm là giết đường huynh, chỉ có thể mượn sức thổ bao tử. Thanh kiếm này trân quý vô cùng, đương nhiên hắn cũng không dám mượn rồi không trả!
Không ngờ Tạ Khiếu Phong lại khoát tay: “Nhị đệ, Tuyết Y hầu đã bị thương, ta lúc này ra tay cũng coi như thừa dịp người lâm nguy, sao có thể dùng binh khí được?” Phủi quần áo, tay không tấc sắt liền tiến ra nghênh địch.
Đàn Huyền Vọng chết sững, bực mình dậm chân một cái. Nói hắn là ngu ngốc vẫn còn nhẹ nhàng chán! Sao lại có một kẻ đầu óc bã đậu như thế chứ? Đường huynh bị thương thì đã làm sao? Phải thừa nước đục thả câu mới đúng chứ!
Ngẩng đầu nhìn lại giữa sân, hắn càng thêm điên tiết, thất khiếu sinh yên. Tạ Khiếu Phong ra đến giữa sân, không vội vàng động thủ. Ngược lại còn có thời gian rảnh rỗi cùng đường huynh trò chuyện, nói cái gì mà muốn thay hắn hoàn thành tâm nguyện còn bỏ dở…
Ngu ngốc! Ngu ngốc hết thuốc chữa luôn!
Đàn Huyền Vọng vù vù phe phẩy cây quạt, đôi mắt bốc hỏa nhìn hai kẻ đang đứng ngây ngốc giữa sân.
...... Di?
Thấy Tạ Khiếu Phong đối nhân xử thế chân thành, Tuyết Y hầu cũng không phụ kì vọng, diễn ngay một vở kịch uỷ thác lâm li: “Trong cái chai này có một ít đan dược, ngươi đem cho tiểu huynh đệ bên kia ăn vào, sau đó dẫn hắn đi tìm Lý đại phu ở Mạnh thị lang phủ, nhờ hắn giải độc trên người Tiểu Xuân!” Nói rồi cầm bình sứ đưa cho Tạ Khiếu Phong.
Nghe được những lời này của đường huynh, Đàn Huyền Vọng nở nụ cười. Trời cũng giúp ta! Đường huynh a, rõ ràng là ngươi tự đào huyệt chôn mình, đừng oán trách ta!
Cách đó không xa, Lưu Thế Nghĩa đang thay đứa con Tiểu Đạc Đầu – Tiểu Xuân trừ độc. Kim quốc bối tử thân là địch nhân lại quan tâm đến an nguy của đứa con kẻ túc địch, thật là một chuyện vô cùng kì quái, ánh mắt mọi người đều nhất loạt hướng về hai cha con họ.
– Hừ! Tiểu Đạc Đầu cùng nữ cung chủ đã chết kia khuôn mặt giống nhau như đúc, đây chính là chứng cứ phạm tội rõ ràng nhất!
Đúng là trời cho ta cơ hội bóc trần vụ tai tiếng Lưu Thế Nghĩa năm đó bí mật thả nữ cung chủ, còn cùng nàng sinh hạ hài nhi, khiến cho vị Giang Nam tiền minh chủ này thân bại danh liệt! Đến lúc đó, bang chủ Cái Bang đã chết, minh chủ lại mất hết thanh danh, xem còn có ai có thể ngăn cản bước chân nam hạ của đại quân Kim quốc ta!
“A nha, diện mạo đứa nhỏ này....” Hắn dương dương đắc ý bước ra.
Còn chưa kịp nói hết câu, kiếm khí sắc lạnh đã phá không mà đến, thiếu chút nữa là cắt đứt yết hầu. Đàn Huyền Vọng vội vàng né đi, tránh thoát đường kiếm của Đàn Hạo Thanh trong đường tơ kẽ tóc, khuôn mặt thanh tú nho nhã bị dọa đến không còn chút huyết sắc.
Đùa, đùa hả! Đường huynh không phải chỉ còn lại có bốn thành nội lực thôi sao? Vì lẽ gì kiếm chiêu vẫn còn hung hãn như vậy!
Tuyết Y hầu từng bước áp sát, hắn từng bước lui về phía sau, rốt cuộc còn không tìm được cơ hội mà nói, càng khỏi bàn đến chuyện bóc trần bí mật thân thế Tiểu Đạc Đầu.
Cũng may Tạ Khiếu Phong một lòng bảo hộ cho hắn, thấy hắn gặp nạn, song chưởng vù vù xé gió, tiến về phía trước ngăn trở thế công của Đàn Hạo Thanh,
“Tuyết Y hầu, đối thủ của ngươi là ta!” Hắn hô.
Có thổ bao tử chia sẻ áp lực, Đàn Huyền Vọng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ý nghĩ xấu xa trong lòng lại được dịp bộc lộ ra ngoài: “Đại ca, ngươi dùng binh khí đi a! Với Kim cẩu còn khách khí cái gì nữa!”
Vừa dứt lời, Tuyết Y hầu lại lạnh lùng liếc qua, đâm thêm mấy kiếm về phía hắn.
Đàn Huyền Vọng luống cuống tay chân: Van ngươi! Đường huynh người cứ phải chém ta một nhát mới vừa lòng hay sao!
Lại nói, hắn từng năm lần bảy lượt hại đường huynh, cũng không thấy hắn tỏ thái độ gì, lần này bất quá chỉ muốn làm vấy bẩn thanh danh cha Tiểu Đạc Đầu mà thôi, có cần phải liều mạng đến mức ấy không! Chiết phiến mạ vàng phút chốc mở ra, tư thái cũng không còn tiêu sái như trước nữa, đỡ trái hở phải, chỉ có thể chật vật ngăn cản.
Tạ Khiếu Phong chỉ còn biết cố gắng đem mục tiêu công kích của Tuyết Y hầu hướng về phía mình: “Tuyết Y hầu! Chớ có đả thương Nhị đệ ta! Ngươi với ta hai người đường đường chính chính giao thủ!” Chưởng lực cương mãnh hùng hồn, khai bi liệt thạch (mạnh đến nỗi bia, đá cũng phải nứt ra)
Ba người cứ thế ngươi đuổi ta trốn, khép thành một vòng tròn, khiến cho người đứng xung quanh nhìn hoa cả mắt.
Nữ hiệp Hoàng Sơn kiếm phái Mạnh Tuyết Quyên nhịn không được mở lời: “Tuy nói là trừ khử Kim quốc tặc tử, nhưng lấy hai đánh một, có hơi…”
Đàn Huyền Vọng trừng mắt nhìn nàng: Nữ nhân chết tiệt! Còn ở đó mà châm chọc! Ngươi nghĩ ta thích bị đường huynh truy sát lắm hay sao!
Bên kia, Tạ Khiếu Phong mặt không dày bằng hắn, nghe được lời bàn tán liền đỏ lên, song quyền cũng bất giác chậm lại. Tuyết Y hầu công lực không vừa, lập tức nhìn ra sơ hở, vận khởi Nhiếp hồn ma nhãn.
Mắt phượng dậy sóng, phát ra ánh sáng rực rỡ mê người, giống như một hồ nước sâu hun hút, khiến người ta cam tâm chìm đắm trong đó.
Đàn Huyền Vọng thầm nghĩ không xong, quả nhiên Tạ Khiếu Phong bên cạnh động tác bỗng nhiên ngừng lại, còn bản thân hắn thì tay chân vô lực, thần trí ngẩn ngơ. Bất chợt cảm thấy cổ họng đau nhói, đến khi hoàn hồn trở lại, đã thấy mũi kiếm sáng loáng xẹt qua yết hầu mình rồi thu lại.
Hai tay run lẩy bẩy, hắn vô thức sờ lên yết hầu, tay cũng nhiễm đầy máu tươi: “A a a a a…” Yết hầu thông khí, máu chảy như suối, nói cũng không thể nói hoàn chỉnh…
Từ khi hắn xuất đạo tới nay, đấu khẩu đã vô số lần, mà cơ hội động thủ lại ít. Ngoại trừ lần trước đánh lén đường huynh, cũng chưa từng biết thế nào gọi là vết thương chí mạng. Lúc này đây, kiếm phong sắc nhọn băng lãnh đâm vào da thịt thực sự làm hắn sợ hãi!
Tạ Khiếu Phong thấy hắn bị thương, trong lòng đau xót vô cùng, nháy mắt đã hồi phục tinh thần. Theo bản năng trở bàn tay chém ra trúng ngay giữa ngực Tuyết Y hầu, đánh hắn bay ngược ra ngoài, ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh. Nhưng Tạ Khiếu Phong cũng không ham thừa thắng truy kích, ngay lập tức chạy lại đỡ Đàn Huyền Vọng: “Nhị đệ, nhị đệ! Ngươi không sao chứ?”
Lạch cạch một tiếng, chiết phiến rơi xuống đất. Đàn Huyền Vọng hai mắt trắng dã, tức khắc hôn mê bất tỉnh.
Tạ Khiếu Phong hoảng hốt cực độ, cũng may sau khi xem xét kĩ càng, phát hiện vết thương nơi yết hầu của hắn không phải là chí mạng, vội chạy tới xé vạt áo thay hắn băng bó.
Phải mất một lúc lâu, Đàn Huyền Vọng từ từ tỉnh dậy, lúc này mới phát hiện ở giữa sân tình thế đã biến hóa đến mức không thể ngờ tới.
“Phụ thân, chính là hắn! Đêm đó chính hắn bắt hài nhi đi! Độc trên người hài nhi cũng là hắn bắt con uống!”
Tiểu Xuân-Tiểu Đạc Đầu, con trai Lưu Thế Nghĩa nhìn thấy Tuyết Y hầu trọng thương hôn mê, tựa như tâm thần hoảng hốt liền nổi điên, ăn nói bừa bãi, đứng ra tố cáo Đàn Huyền Vọng bắt cóc hắn, còn hạ độc hắn!
Kết quả Đàn Huyền Vọng vừa tỉnh lại liền mang một nỗi oan ức tày trời.
– Trời đất chứng giám, Đàn Huyền Vọng hắn tuy là một kẻ xấu xa, tâm ngoan thủ lạt không hơn không kém, thế nhưng những việc Tiểu Đạc Đầu kia nói, hắn đều tuyệt đối không làm!
“Ngươi, ngươi......” Đàn Huyền Vọng khí quản thông gió, “ngươi” nửa ngày vẫn không làm sao phản bác được, thất khiếu sinh yên.
Tạ Khiếu Phong miệng lưỡi không linh hoạt, chỉ biết nhắc đi nhắc lại một câu “Không được ngậm máu phun người”, không hề làm gì để giúp hắn rửa sạch hiềm nghi.
Đáng giận nhất chính là Tuệ Thâm phương trượng được xưng nhất đại cao tăng, vậy mà nói dối không chớp mắt, thay Tiểu Đạc Đầu làm chứng độc dược trên người hắn là xuất phát từ tay Kim quốc thế tử! Chết tiệt, giờ đây ánh mắt của Giang Nam quần hào đều chất chứa hoài nghi, hiển nhiên cũng nghi ngờ luôn cả thổ bao tử lúc nào cũng che chở cho hắn!
Mạnh Tuyết Quyên nói: “Tạ minh chủ, ta biết ngươi quan tâm nghĩa đệ. Nhưng cũng phải để vị tiểu huynh đệ đây nói cho rõ ràng. Dù sao, chuyện vị Đàm huynh đệ này là nghĩa sĩ kháng Kim phương bắc, cũng chỉ là lời nói một chiều của ngươi, chúng ta nhiều người như vậy mà không một ai nhận ra hắn.”
Đàn Huyền Vọng trong lòng biết việc lớn không xong, ánh mắt phẫn hận hung hăng trừng lên hướng về phía Tiểu Đạc Đầu.
Đứa ngốc kia, từ khi nào miệng lưỡi bỗng trở nên lợi hại như thế!?
“Xoạt” một tiếng, quần hùng vây bốn phía đều trợn tròn mắt. Tiểu Đạc Đầu trước mặt mọi người tự xé áo mình, khuôn ngực thiếu niên trong gió lạnh thanh khiết như sương tuyết, trên đó rải rác nhiều điểm hồng ngân!
Hắn chỉ vào Đàn Huyền Vọng, ngữ khí dù bình thản ngây thơ, lúc này đây cũng không khác gì sấm sét giữa trời quang: “Ta không lừa người! Ngoài hạ độc ra, hắn ta còn, còn......”
“Xé rách y phục của ta, cắn ta!… Ngay cả, ngay cả mông cũng…!”
Đàn Huyền Vọng gân xanh trên ót đập thình thích: Phi! Tiểu Bạch Si (đứa nhỏ ngu ngốc) kia ăn nói bậy bạ gì đó! Đường huynh có lẽ có sở thích ngoạn luyến đồng, chứ hắn làm gì có! Công tử phong nhã như hắn, còn thiếu hồng nhan tri kỷ phải lòng hay sao?
Thế nhưng Giang Nam quần hào vây quanh bốn phía lại không nghĩ như vậy, cứ thế bàn tán xôn xao, liếc nhìn hắn bằng ánh mắt xem thường, không chút nào che dấu, làm hắn toát mồ hôi lạnh.
Quay đầu hướng về phía Tạ Khiếu Phong, muốn tìm kiếm sự giúp đỡ: dù sao, từ cái hôm trước lễ trừ tịch đó gặp nhau bên hồ, mãi cho đến mùng bảy, bọn họ đều ở cùng một chỗ. Theo như thời gian mà suy đoán thì không thể nào......
“Ngươi, ngươi thật sự thích nam hài sao?” Thổ bao tử lại tới gần hắn, đỏ mặt mà buông ra một câu như vậy.
Đàn Huyền Vọng ngửa mặt lên trời phun ra một búng máu: Ông trời! Ông đùa với ta ư!? Bình thường luôn là hắn vu oan hãm hại người khác, chuyện hôm nay không lẽ là báo ứng sao?
Giang Nam minh chủ Lưu Thế Nghĩa đã giận đến mức không thể nhẫn nhịn thêm: “Mỗ gia thẹn với vong thê, để cho hài nhi phải chịu ô nhục nhường này! Họ Đàm kia, xem ta lấy mạng ngươi!” Nói rồi rút kiếm phóng về phía hắn.
Thấy hắn khí thế bừng bừng, Tạ Khiếu Phong cuống quít rút đao ngăn cản. Nhất thời chỉ thấy đao quang kiếm ảnh bao quanh hai người, hoà thành một khối.
Đàn Huyền Vọng nắm chặt chiết phiến gắng sức đứng lên, hung hăng trừng mắt nhìn thẳng mặt Tiểu Đạc Đầu ngậm máu phun người kia. Đúng là cái đồ Tiểu Bạch si ngu ngốc, ngay cả ai là kẻ gian còn không nhận rõ được, còn dám vu oan cho thế tử gia ta, không giết hắn thì mối hận trong lòng khó mà tiêu được!
Đang nghiến răng nghiến lợi, nhìn đến Tiểu Đạc Đầu trông không khác gì kẻ điên vọt về phía mình, trên tay tựa hồ nắm chặt một cây trâm. Đàn Huyền Vọng nghĩ thầm, tới đúng lúc lắm, chiết phiến vung lên liền nghênh đón không chút e dè.
Hai người giao chiến qua lại một hồi, bỗng nhiên một trận tụ phong nổi lên. Tuệ Thâm phương trượng nãy giờ vẫn lẳng lặng chắp tay trước ngực bỗng nhiên vọt lại, từ hai ống tay áo rộng thùng thình trên tăng bào trắng xóa nổi lên một trận kình phong, mạnh mẽ đem hai người tách ra.
Đàn Huyền Vọng trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa lại ho ra một búng máu. Con lừa ngốc chết tiệt! Không dưng lại đi phá hư hảo sự của ta? Thiền tông đệ nhất cao thủ quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ sợ hôm nay giết không được Tiểu Đạc Đầu......
“Di?”
Bỗng nghe giọng nói the thé của Mạnh Tuyết Quyên kinh hô: “Cẩn thận a!”
Bị Tuệ Thâm dùng một ống tay áo ngăn cản, Đàn Huyền Vọng căn bản ngay cả một đầu ngón út cũng chưa chạm vào người Tiểu Đạc Đầu, thế nhưng hắn tựa như bị chưởng lực ngàn cân đánh trúng, nhanh như chớp rơi xuống huyền nhai bên cạnh! Chỉ thấy hắn kề sát vào người Đàn Hạo Thanh đang nằm hôn mê trên mặt đất, đưa tay bấu víu lấy thân thể hắn, có lẽ là muốn mượn thế ổn định thân hình, nhưng cuối cùng vẫn không thể cản nổi xung lượng quá mạnh, hai người cùng nhau rơi xuống huyền nhai sâu vạn trượng!
Đàn Huyền Vọng thấy vậy thì chết sững: Sao, sao có thể… Một quạt một chưởng của hắn rõ ràng đều đánh vào khỏng không, rốt cuộc là tại sao…? Nghiêng đầu nhìn Tuệ Thâm phương trượng, lão hòa thượng này đê mi liễm mục (hạ mày khép mắt, ra dáng đăm chiêu), trong tay rõ ràng đang cầm cây trâm thanh ngọc Tiểu Đạc Đầu cầm trên tay lúc đầu, ra vẻ vô cùng thương xót.
Đàn Huyền Vọng khóe miệng run rẩy: không thể nào. Lão hòa thượng này là thiền tông đệ nhất cao tăng nha, sao có thể…
– Cho dù đường huynh cùng Tiểu Đạc Đầu đều đã chết, phiền toái vẫn chưa kết thúc.
“Tội nghiệp đứa nhỏ…” Mạnh Tuyết Quyên cùng mọi người than vãn không thôi.
Lưu Thế Nghĩa thế như hổ điên:”Họ Đàm kia! Mau đền mạng!” Nói rồi vung kiếm chém lại.
Tạ Khiếu Phong vội vàng chạy lại ngăn cản.
Cục diện vô cùng hỗn loạn, lại nghe Mạnh Tuyết Quyên nói: “Chư vị anh hùng, theo ta thấy vị Đàm huynh đệ này có rất nhiều điểm đáng ngờ, đã thế lại còn vội vã giết người diệt khẩu, chỉ sợ là gian tế giặc Kim phái tới. Không bằng chúng ta hợp lực bắt hắn lại, thẩm vấn cho tường tận!
Đàn Huyền Vọng hai mắt trợn trắng …Ta quả thật là gian tế của Kim quốc, cũng đúng là ta muốn giết kia Tiểu Bạch si kia… Nhưng mà, nhưng mà, chuyện kia thật sự không phải ta làm a a a a a…
Những hán tử giang hồ đứng một bên quan chiến suốt nửa ngày trời đều là những kẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn, từ lâu đã nóng lòng muốn nhảy vào góp vui. Hiện tại chỉ cần hô hào một tiếng, tất cả đồng loạt xông lên, toàn bộ đại đao trường kiếm liền lấy hắn làm đích. Đàn Huyền Vọng cho dù có ba đầu sáu tay, chỉ sợ cũng bị chém nát như tương, căn bản mục đích của họ đã không còn đơn giản là bắt về thẩm vấn. Tạ Khiếu Phong kinh hãi, bỏ mặc Lưu Thế Nghĩa mà đến bên cạnh Đàn Huyền Vọng, kéo tay hắn chạy trốn xuống chân núi.
Hai người không còn đường nào khác, nghiêng ngả lảo đảo xuống núi. Ánh mặt trời bỗng chốc trở nên ảm đạm, không trung bị một lớp sương mù dày đặc bao phủ. Phía sau, Giang Nam quần hùng truy đuổi gắt gao, đòi đánh đòi giết không ngừng bên tai.
Đàn Huyền Vọng bỗng nhiên cảm thấy tay phải truyền đến cảm giác tê dại ngứa ngáy, cúi đầu nhìn lại, không khỏi giật mình hoảng hốt: miệng vết thương rất nhỏ trên mu bàn tay, gần như không thể nhận ra được, không biết đã có từ khi nào...... Nhưng mà, cánh tay phải đã phủ đầy hắc khí, sưng phù lên như một cái bánh bao thịt đen sì! Chiết phiến mạ vàng cũng cầm không nổi, “cạch” một tiếng rơi xuống đất!
– Là độc! Là loại hủ cốt đoạn trường (mục xương đứt ruột, ý là độc rất ghê gớm) vô danh kịch độc hắn từng giao cho nội gian, hạ trong trà của đường huynh!
Trong một khoảnh khắc, ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu làm hắn cảm thấy nhục nhã vô cùng, sắc mặt phút chốc trở nên thê thảm: là Tiểu Đạc Đầu! Hắn căn bản không phải đứa nhỏ ngu ngốc, mà là một mực giả ngây giả dại! Hắn cố ý cầm thanh ngọc trâm chạy về phía mình, cắt qua mu bàn tay mình mà hạ độc! Lại dụ cho Tuệ Thâm phương trượng đem bọn họ đánh rơi xuống huyền nhai!
Chỉ sợ bọn họ căn bản không chết. Mà độc này…
Đàn Huyền Vọng chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt: kịch độc này là do dược sư trong cung đình Kim quốc lấy tâm huyết cả đời mà chế ra, trong thiên hạ không thuốc nào giải được!
…Làm sao bây giờ! Chẳng lẽ hôm nay hắn quả thật phải mất mạng nơi này?
Cước bộ của hắn ngày một chậm, Tạ Khiếu Phong bên cạnh lo lắng hỏi han: “Nhị đệ, ngươi…” Đã thấy Đàn Huyền Vọng cước bộ tán loạn, trong sương mù dày đặc chợt bước hụt vào khoảng không, hơn nữa độc khí khuếch tán, phản ứng chậm chạp, ngay cả kêu cũng không kịp kêu lấy một tiếng liền rớt xuống huyền nhai!
Tạ Khiếu Phong trong lòng căng thẳng, không rảnh suy nghĩ vụn vặt, không chút do dự đưa tay níu hắn lại. Nhưng hai người vốn đang chạy rất gấp gáp, lực cản không đủ, tay hắn căng ra, bị lực rơi mãnh liệt của Đàn Huyền Vọng kéo theo, cuối cùng cũng rơi xuống theo hắn!
Quần hùng đuổi tới, xa xa thấy hai người rơi xuống huyền nhai, đến gần hơn cũng chỉ thấy cuồng phong gào thét giữa vạn trượng vực thẳm, mây mù phủ kín hóa thành một màn trắng mịt mờ sâu không thấy đáy.
“Một mạng đền một mạng. Kim quốc gian tế kia hại tiểu công tử của Lưu minh chủ, đây cũng là báo ứng!”
“…Nhưng còn Bắc ngũ tỉnh võ lâm Tạ minh chủ, hà cớ gì phải tự làm khổ mình…!”
Dư âm theo gió chầm chậm tan đi.
——————————–
—đường huynh: anh họ bên nội (đừng ai đánh đồng đường huynh với biểu ca mà toi đấy)
—thất khiếu sinh yên: tức xì khói:) Cụ thể hơn thì thất khiếu là tai, mắt, mũi, miệng.
Linh Ẩn tự 灵隐寺: Linh Ẩn tự là một ngôi chùa nổi tiếng của Trung Quốc, còn có tên là Vân Lâm tự, nằm ở phía tây bắc Tây Hồ, nằm giữa hai ngọn núi Phi Lai phong và Bắc Cao phong. Tương truyền hơn 1600 năm trước có một vị sư Ấn Độ pháp danh Tuệ Lý tới Hàng Châu, thấy nơi đây núi non đẹp đẽ kì lạ, cho rằng có “tiên linh sở ẩn” (thần tiên cư trú) mới dựng chùa, lấy tên Linh Ẩn. Lại có người nói Linh Ẩn tự ban đầu có tên Linh Ưng tự, sau được Lý Thế Dân đổi lại là Linh Ẩn tự. Cái tên Vân Lâm tự lại bắt nguồn từ một lần nam tuần của Khang Hy, đến giờ vẫn còn tấm biển ngự ban của Khang Hy trên viết bốn chữ “Vân Lâm thiện tự” treo trước Thiên Vương điện.
Linh Ẩn kẹp giữa hai núi cao, cây cối bốn mùa tươi tốt, thâm sơn cổ tự, quanh năm mây khói che phủ. Kiến trúc trọng yếu của Linh Ẩn tự là hai tòa Thiên Vương điện và Đại Hùng bảo điện, ngoài ra còn có nhiều tháp xây bằng đá và cột đá khắc hình Phật. Đây là một nơi cổ kính u nhã, một thắng cảnh nổi danh có giá trị cả về cảnh quan, văn hóa và lịch sử.
Bạn nào muốn xem thêm thong tin thì nhấp vào link này nhé ^^
Kì Tú Phong 奇秀峰: Kì Tú phong là ngọn núi cao nhất trong rừng công viên quốc gia Tây An Chu Tước, cao 2214m so với mặt biển. Kì Tú phong có huyền nhai hiểm trở, núi đá cao vút mọc đầy thông, nước chảy dưới chân, khung cảnh kỳ hiểm tráng lệ, dáng dấp như Hoàng Sơn.
(Đừng hỏi mình Linh Ẩn tự với Kì Tú phong có liên quan với nhau thế nào, mình nghĩ có thể chị Mộc đã nhầm lẫn chỗ nào đó. Có thể là nhầm ở câu này, cũng nằm trong bài baike về Linh Ẩn tự “tương truyền 1600 đa niên tiền Ấn Độ tăng nhân Tuệ Lý lai Hàng Châu, khán đáo giá lí sơn phong kì tú, dĩ vi thị “Tiên linh sở ẩn”, tựu tại giá lí kiến tự, thủ danh Linh Ẩn”, kì tú ở đây nghĩa là “đẹp đẽ kì lạ” chứ không phải tên ngọn núi. Suy đoán thôi chứ cũng không rõ thực hư thế nào:))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook