Thủy Tinh Cầu
-
Chương 46: Võ công bị phế
Thiếu nữ mặc áo xiêm màu xanh trông thấy Vương Hoa bỗng nhiên nhỏ lệ, bất giác ngạc nhiên hỏi :
- Chẳng phải... ngươi đã nói sanh mạng không quan trọng ư? Tại sao bây giờ lại khóc như thế? Một nam nhân khóc lóc như vậy có mắc cỡ chăng?
Quả thật Vương Hoa có một cảm nghĩ dở khóc dở cười. Hắn cảm khái thở dài nói :
- Ngươi chẳng hiểu gì hết?
- Ta chẳng hiểu điều gì đâu?
- À... ngươi nói rằng đối phương đã điểm ba đại huyệt và phế cả một thân võ công ta, đồng thời trong vòng ba tháng sẽ toàn thân phát đau đến đổi bảy lỗ thất khiếu chảy máu mà chết, phải vậy không?
- Phải... à, ta hiểu rồi, ngươi sợ chết chứ gì?
Thiếu nữ cười thật tươi.
Vương Hoa nói :
- Con người làm sao chẳng sợ chết? Huống chi...
- Huống chi thế nào?
- Huống chi thân ta mang huyết thù chưa báo, nhiệm vụ chưa hoàn thành. Chính như thế mà ta chẳng muốn chết.
Hắn lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Ta cứ thắc mắc chẳng biết tại sao đối phương đã hạ thủ cay độc như thế?
- Chẳng phải ngươi vừa nói đối phương là kẻ thù của ngươi sao?
- Đúng thế. Quả thật y là kẻ thù của ta, bằng không y chẳng hạ thủ cay độc như thế đâu...
Thiếu nữ áo xanh lẳng lặng không nói gì nữa.
Vương Hoa liên tưởng đến những việc quan trọng, hiện bây giờ hắn đã bị phế hết võ công, đồng thời chỉ còn sống được ba tháng mà thôi. Hắn nên đi tìm Võ Lâm Hoàng Đế ngay lập tức mới được.
Hắn phải mang tất cả sự từng trải báo cáo cho lão hay. Mặc dù mình chết mất thì có lẽ lão vẫn có thể truy hồi Thủy Tinh Cầu được.
Vương Hoa nghĩ đến đây bất giác cảm khái thở dài một tiếng!
Thiếu nữ áo xanh nói tiếp :
- Sao ngươi lại than thở nữa?
Vương Hoa từ từ ngồi dậy, toàn thân hắn đau nhức vô cùng. Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ngươi không được cử động.
Vương Hoa cảm kích đưa mắt ngắm nhìn thiếu nữ, cười một cách thảm thiết, nói :
- Đa tạ cô nương đã lo lắng, nhưng ta không thể không đi ngay bây giờ.
- Tại sao thế?
- Ta... phải đi tìm một người.
- Tìm người ư? Tìm ai thế?
Vương Hoa khẽ cười, quả thật toàn thân hắn đau nhức hết sức, nhưng hắn không thể chẳng đi. Thiếu nữ áo xanh bất giác cau mày chăm chăm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Đa tạ cô nương đã cứu tại hạ, nếu chẳng còn việc gì nữa thì cô nương cứ đi tự nhiên.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ta có thể thỉnh giáo ngươi một việc chăng?
- Việc gì thế?
- Ngươi có thường hành tẩu giang hồ chăng?
- Đúng thế.
- Ngươi có quen biết một người tên là Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Chương Vĩnh Kỳ?
Vương Hoa hoảng hốt kêu lên một tiếng.
- Đúng thế.
- Ngươi hỏi y để làm gì thế?
- Ta đang tìm y.
Vương Hoa kinh hãi đưa mắt chăm chăm nhìn thiếu nữ áo xanh. Đây lại cũng là một sự việc ra ngoài sức tưởng tượng của hắn, không ngờ thiếu nữ áo xanh này cũng đang tìm kiếm Chương Vĩnh Kỳ.
- Để làm gì thế?
Không cần phải hỏi nữa, thiếu nữ áo xanh muốn tìm kiếm Chương Vĩnh Kỳ một trăm phần trăm cũng lại vì quả Thủy Tinh Cầu ấy rồi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Ta biết một con người như thế.
Thiếu nữ áo xanh xúc động mãnh liệt, nói :
- Hiện giờ y ở đâu?
- Y mất tích rồi.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Chẳng phải ngươi vừa mới nói rằng biết y ư? Sao bây giờ lại nói rằng y mất tích rồi?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Quả thật là y đã mất tích rồi.
- Tại sao thế?
Vương Hoa nói :
- Cô nương hỏi vấn đề này làm gì vậy?
- Ta muốn tìm y.
- Quả thật y mất tích rồi. Còn hiện bây giờ y đang ở đâu thì không một ai hay biết hết.
Thiếu nữ áo xanh cau mày nói :
- Có thật không ai biết tung tích của y ở đâu chăng?
Vương Hoa bất giác hỏi lần nữa :
- Ngươi tìm y để làm gì thế? Có phải vì quả Thủy Tinh Cầu ấy chăng?
- Sao... ngươi biết như thế?
Vương Hoa thoạt nghe y nói như thế, quả nhiên thiếu nữ áo xanh này đã vì quả Thủy Tinh Cầu thần bí ấy mà đi tìm kiếm Chương Vĩnh Kỳ.
Ngoại trừ thiếu nữ áo xanh này, ngoài ra còn biết bao nhiêu người muốn được quả Thủy Tinh Cầu ấy. Tiếc rằng quả Thủy Tinh Cầu ấy đã lọt vào tay người bịt mặt bận áo đen đã hạ thủ đánh lén mình lúc nãy.
Người này rất có thể là Vương Bán Tiên.
Vương Hoa nghĩ tới đây, lên tiếng nói :
- Chẳng giấu diếm cô nương làm gì, chính tại hạ cũng đang tìm kiếm quả Thủy Tinh Cầu đó.
- Nói sao? Ngươi cũng đang tìm kiếm Thủy Tinh Cầu ư?
- Đúng thế.
- Ngươi tìm Thủy Tinh Cầu để làm gì?
Vương Hoa lấy làm lạ lùng hết sức. Hắn cười thầm trong bụng :
“Ả này hỏi một cách lạ lùng thật. Còn ngươi lại tìm Thủy Tinh Cầu để làm gì?”
Vương Hoa nghĩ tới đây, liền hỏi lại :
- Thế thì cô nương tìm Thủy Tinh Cầu để làm gì?
- Món đồ này rất quan trọng đối với ta.
Vương Hoa nghe nói câu này suýt nữa phải bật cười ngất. Thử nghĩ quả Thủy Tinh Cầu thiên hạ kỳ trân dị bảo này lại chẳng quan trọng đối với mọi người sao? Ai mà chẳng muốn chiếm lấy làm của riêng chứ?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Nói thật cho ngươi biết cũng chẳng hề chi. Lúc nãy quả Thủy Tinh Cầu còn ở trong tay ta...
- Thế bây giờ đâu rồi?
- Đã bị người bịt mặt hạ thủ ám hại ta lúc nãy cướp mất rồi.
- Người đó là ai thế?
- Ta không biết y là ai hết.
- Còn Chương Vĩnh Kỳ đâu?
- Mất tích rồi, có lẽ cũng bị người bịt mặt lúc nãy đánh cướp luôn.
Thiếu nữ áo xanh cau mày nói :
- Người đó ở chỗ nào thế?
- Làm sao ta biết được?
Thiếu nữ áo xanh ngẩn người ra tại chỗ, hình như y đang suy nghĩ điều gì và đang lo lắng gì đó.
Vương Hoa muốn ngồi bật dậy, nhưng mà toàn thân yếu ớt, chẳng còn chút sức lực nào hết, đồng thời lại ngấm ngầm phát đau. Hắn bất giác lại cảm khái thở dài một tiếng.
Hắn không sợ chết, cũng như hắn đã nói. Huyết thù phụ mẫu của hắn chưa báo, cho nên hắn chưa muốn chết là thế.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ngươi muốn làm gì thế?
Vương Hoa cười cay đắng nói :
- Ta không thể chẳng đi.
- Hiện bây giờ ngươi đi như thế được sao?
Vương Hoa gượng cười nói :
- Không đi được cũng phải cố gắng đi thôi!
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ngươi nuốt một viên thuốc này nữa xem nào, biết đâu có thể hồi phục khí lực chăng?
Vương Hoa cảm động nói :
- Tại hạ...
- Cứ việc nuốt viên thuốc này đi, chẳng có gì phải khách sáo hết.
Vương Hoa không muốn làm trái ý y, đành nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng ngay.
Quả nhiên sau khi nuốt viên thuốc vào sự đau nhức liền khỏi ngay.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Có bớt chút nào chăng?
- Khỏe nhiều rồi, đa tạ cô nương. Ồ! Phải rồi, chẳng biết phương danh của cô nương là gì?
Thiếu nữ áo xanh mỉm cười nói :
- Tên ta là Ngô Tinh!
- Ngô Tinh ư.. à, Ngô cô nương, tại hạ tên là Vương Hoa. Xin thành thật đa tạ ơn cứu mạng của cô nương. Tại hạ xin cáo từ nha.
- Ngươi đi đâu thế?
- Ta phải đi tìm một người... trước khi chết ta phải tìm gặp người này.
Ngô Tinh đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa một hồi lâu, nói :
- Ta dẫn ngươi đi có được chăng?
- Ngươi dẫn ta đi ư?
- Đúng thế, ngươi muốn đi đâu ta sẽ dẫn ngươi đến. Vì ngươi mất hết võ công, ta dẫn ngươi đi ắt phải nhanh hơn một chút. Ngươi thấy thế nào?
Sự quan tâm của y khiến Vương Hoa cảm thấy áy náy vô cùng. Hắn lắc đầu nói :
- Không cần thiết, tại hạ đi từ từ cũng được. Dù sao ta vẫn còn sống được ba tháng nữa. Trong thời gian ba tháng ta nghĩ ta dư sức tìm gặp người ấy. Cô nương có việc gì cứ tự nhiên.
Ngô Tinh khẽ cười nói :
- Ta cứ cảm thấy chẳng yên tâm chút nào hết.
- Chẳng có gì phải lo hết, ta đi nha.
Vương Hoa nói xong, lập tức cất bước đi trước. Hắn không còn can đảm quay người lại để nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Ngô Tinh nữa.
Bước đi của hắn nặng nề hết sức.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa vừa cất bước, một bóng người phóng tới nhanh như luồng điện xẹt, bay thẳng về hướng Vương Hoa.
Vương Hoa dừng bước nhìn tới trước, bất giác run bắn người lên, lớn tiếng gọi :
- Gia gia!
Người vừa xuất hiện chính là Võ Lâm Hoàng Đế.
Sự xuất hiện đột ngột của Võ Lâm Hoàng Đế rất bất ngờ. Y phất phơ hạ xuống bên cạnh Vương Hoa hỏi :
- Lấy được món đồ rồi chứ?
Vương Hoa hỏi :
- Gia gia... sao bỗng nhiên ông đến đây vậy?
- Ta đến xem ngươi thế nào?
- Xem cháu ư?
- Đúng thế, sau khi ngươi đi khỏi, ta cứ cảm thấy có điều gì không ổn, cho nên ta đuổi theo đến đây... ngươi bị thương rồi chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế mặt hơi biến sắc, nói :
- Lúc nãy ta đã đến nơi nghĩa địa ấy...
- Gia gia có trông thấy tỷ tỷ cháu chăng?
- Không trông thấy ai hết, Thủy Tinh Cầu đâu?
- Bị người... lấy mất rồi.
- A!
Võ Lâm Hoàng Đế đã buột miệng kêu lên hoảng hốt, mặt mày biến đổi lia lịa.
Lão bất giác thụt lùi ra sau hai bước, hớt hải nói :
- Người nào đã lấy mất chứ?
- Không biết.
- Tình hình xảy ra thế nào vậy?
Vương Hoa lập tức mang mọi việc diễn biến thuật lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen, sau đó hắn nói :
- Theo cháu suy đoán người này có lẽ là Vương Bán Tiên.
- Rất có thể như thế. Ngươi bị y phế cả võ công rồi ư?
Vương Hoa lẳng lặng gật đầu.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Ngươi hãy ngồi xuống để gia gia xem nào.
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Gia gia, ông có đi tìm nữ yêu ấy chăng?
- Ta đến nửa đường, bỗng nhiên cảm thấy rằng sự việc Thủy Tinh Cầu quan trọng hết sức, sợ rằng muôn một ngươi xảy ra việc gì bất trắc, nên ta đã quay đầu đuổi đến đây... không ngờ quả thật đã xảy ra sự biến như thế.
Vương Hoa não nùng nói :
- Gia gia, cũng tại cháu bất cẩn...
- Việc này không thể trách ngươi được... có lẽ Chương Vĩnh Kỳ đã tiết lộ việc Thủy Tinh Cầu cho người biết rồi.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ, nếu như người hạ thủ để phế võ công mình chính là Vương Bán Tiên thì sự việc này rất có thể như thế. Bằng không làm gì y biết tìm đến vùng nghĩa địa này như thế!
Võ Lâm Hoàng Đế nói tiếp :
- Sanh mạng quan trọng hơn hết, để gia gia khám xem ngươi còn cứu trị được chăng?
Xem tiếp hồi 47 Thiên lý cầu y
- Chẳng phải... ngươi đã nói sanh mạng không quan trọng ư? Tại sao bây giờ lại khóc như thế? Một nam nhân khóc lóc như vậy có mắc cỡ chăng?
Quả thật Vương Hoa có một cảm nghĩ dở khóc dở cười. Hắn cảm khái thở dài nói :
- Ngươi chẳng hiểu gì hết?
- Ta chẳng hiểu điều gì đâu?
- À... ngươi nói rằng đối phương đã điểm ba đại huyệt và phế cả một thân võ công ta, đồng thời trong vòng ba tháng sẽ toàn thân phát đau đến đổi bảy lỗ thất khiếu chảy máu mà chết, phải vậy không?
- Phải... à, ta hiểu rồi, ngươi sợ chết chứ gì?
Thiếu nữ cười thật tươi.
Vương Hoa nói :
- Con người làm sao chẳng sợ chết? Huống chi...
- Huống chi thế nào?
- Huống chi thân ta mang huyết thù chưa báo, nhiệm vụ chưa hoàn thành. Chính như thế mà ta chẳng muốn chết.
Hắn lại thở dài một tiếng rồi nói tiếp :
- Ta cứ thắc mắc chẳng biết tại sao đối phương đã hạ thủ cay độc như thế?
- Chẳng phải ngươi vừa nói đối phương là kẻ thù của ngươi sao?
- Đúng thế. Quả thật y là kẻ thù của ta, bằng không y chẳng hạ thủ cay độc như thế đâu...
Thiếu nữ áo xanh lẳng lặng không nói gì nữa.
Vương Hoa liên tưởng đến những việc quan trọng, hiện bây giờ hắn đã bị phế hết võ công, đồng thời chỉ còn sống được ba tháng mà thôi. Hắn nên đi tìm Võ Lâm Hoàng Đế ngay lập tức mới được.
Hắn phải mang tất cả sự từng trải báo cáo cho lão hay. Mặc dù mình chết mất thì có lẽ lão vẫn có thể truy hồi Thủy Tinh Cầu được.
Vương Hoa nghĩ đến đây bất giác cảm khái thở dài một tiếng!
Thiếu nữ áo xanh nói tiếp :
- Sao ngươi lại than thở nữa?
Vương Hoa từ từ ngồi dậy, toàn thân hắn đau nhức vô cùng. Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ngươi không được cử động.
Vương Hoa cảm kích đưa mắt ngắm nhìn thiếu nữ, cười một cách thảm thiết, nói :
- Đa tạ cô nương đã lo lắng, nhưng ta không thể không đi ngay bây giờ.
- Tại sao thế?
- Ta... phải đi tìm một người.
- Tìm người ư? Tìm ai thế?
Vương Hoa khẽ cười, quả thật toàn thân hắn đau nhức hết sức, nhưng hắn không thể chẳng đi. Thiếu nữ áo xanh bất giác cau mày chăm chăm nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Đa tạ cô nương đã cứu tại hạ, nếu chẳng còn việc gì nữa thì cô nương cứ đi tự nhiên.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ta có thể thỉnh giáo ngươi một việc chăng?
- Việc gì thế?
- Ngươi có thường hành tẩu giang hồ chăng?
- Đúng thế.
- Ngươi có quen biết một người tên là Chương Vĩnh Kỳ ư?
- Chương Vĩnh Kỳ?
Vương Hoa hoảng hốt kêu lên một tiếng.
- Đúng thế.
- Ngươi hỏi y để làm gì thế?
- Ta đang tìm y.
Vương Hoa kinh hãi đưa mắt chăm chăm nhìn thiếu nữ áo xanh. Đây lại cũng là một sự việc ra ngoài sức tưởng tượng của hắn, không ngờ thiếu nữ áo xanh này cũng đang tìm kiếm Chương Vĩnh Kỳ.
- Để làm gì thế?
Không cần phải hỏi nữa, thiếu nữ áo xanh muốn tìm kiếm Chương Vĩnh Kỳ một trăm phần trăm cũng lại vì quả Thủy Tinh Cầu ấy rồi.
Vương Hoa khẽ gật đầu nói :
- Ta biết một con người như thế.
Thiếu nữ áo xanh xúc động mãnh liệt, nói :
- Hiện giờ y ở đâu?
- Y mất tích rồi.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Chẳng phải ngươi vừa mới nói rằng biết y ư? Sao bây giờ lại nói rằng y mất tích rồi?
Vương Hoa cười nhạt nói :
- Quả thật là y đã mất tích rồi.
- Tại sao thế?
Vương Hoa nói :
- Cô nương hỏi vấn đề này làm gì vậy?
- Ta muốn tìm y.
- Quả thật y mất tích rồi. Còn hiện bây giờ y đang ở đâu thì không một ai hay biết hết.
Thiếu nữ áo xanh cau mày nói :
- Có thật không ai biết tung tích của y ở đâu chăng?
Vương Hoa bất giác hỏi lần nữa :
- Ngươi tìm y để làm gì thế? Có phải vì quả Thủy Tinh Cầu ấy chăng?
- Sao... ngươi biết như thế?
Vương Hoa thoạt nghe y nói như thế, quả nhiên thiếu nữ áo xanh này đã vì quả Thủy Tinh Cầu thần bí ấy mà đi tìm kiếm Chương Vĩnh Kỳ.
Ngoại trừ thiếu nữ áo xanh này, ngoài ra còn biết bao nhiêu người muốn được quả Thủy Tinh Cầu ấy. Tiếc rằng quả Thủy Tinh Cầu ấy đã lọt vào tay người bịt mặt bận áo đen đã hạ thủ đánh lén mình lúc nãy.
Người này rất có thể là Vương Bán Tiên.
Vương Hoa nghĩ tới đây, lên tiếng nói :
- Chẳng giấu diếm cô nương làm gì, chính tại hạ cũng đang tìm kiếm quả Thủy Tinh Cầu đó.
- Nói sao? Ngươi cũng đang tìm kiếm Thủy Tinh Cầu ư?
- Đúng thế.
- Ngươi tìm Thủy Tinh Cầu để làm gì?
Vương Hoa lấy làm lạ lùng hết sức. Hắn cười thầm trong bụng :
“Ả này hỏi một cách lạ lùng thật. Còn ngươi lại tìm Thủy Tinh Cầu để làm gì?”
Vương Hoa nghĩ tới đây, liền hỏi lại :
- Thế thì cô nương tìm Thủy Tinh Cầu để làm gì?
- Món đồ này rất quan trọng đối với ta.
Vương Hoa nghe nói câu này suýt nữa phải bật cười ngất. Thử nghĩ quả Thủy Tinh Cầu thiên hạ kỳ trân dị bảo này lại chẳng quan trọng đối với mọi người sao? Ai mà chẳng muốn chiếm lấy làm của riêng chứ?
Vương Hoa mỉm cười nói :
- Nói thật cho ngươi biết cũng chẳng hề chi. Lúc nãy quả Thủy Tinh Cầu còn ở trong tay ta...
- Thế bây giờ đâu rồi?
- Đã bị người bịt mặt hạ thủ ám hại ta lúc nãy cướp mất rồi.
- Người đó là ai thế?
- Ta không biết y là ai hết.
- Còn Chương Vĩnh Kỳ đâu?
- Mất tích rồi, có lẽ cũng bị người bịt mặt lúc nãy đánh cướp luôn.
Thiếu nữ áo xanh cau mày nói :
- Người đó ở chỗ nào thế?
- Làm sao ta biết được?
Thiếu nữ áo xanh ngẩn người ra tại chỗ, hình như y đang suy nghĩ điều gì và đang lo lắng gì đó.
Vương Hoa muốn ngồi bật dậy, nhưng mà toàn thân yếu ớt, chẳng còn chút sức lực nào hết, đồng thời lại ngấm ngầm phát đau. Hắn bất giác lại cảm khái thở dài một tiếng.
Hắn không sợ chết, cũng như hắn đã nói. Huyết thù phụ mẫu của hắn chưa báo, cho nên hắn chưa muốn chết là thế.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ngươi muốn làm gì thế?
Vương Hoa cười cay đắng nói :
- Ta không thể chẳng đi.
- Hiện bây giờ ngươi đi như thế được sao?
Vương Hoa gượng cười nói :
- Không đi được cũng phải cố gắng đi thôi!
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Ngươi nuốt một viên thuốc này nữa xem nào, biết đâu có thể hồi phục khí lực chăng?
Vương Hoa cảm động nói :
- Tại hạ...
- Cứ việc nuốt viên thuốc này đi, chẳng có gì phải khách sáo hết.
Vương Hoa không muốn làm trái ý y, đành nhận lấy viên thuốc bỏ vào miệng ngay.
Quả nhiên sau khi nuốt viên thuốc vào sự đau nhức liền khỏi ngay.
Thiếu nữ áo xanh nói :
- Có bớt chút nào chăng?
- Khỏe nhiều rồi, đa tạ cô nương. Ồ! Phải rồi, chẳng biết phương danh của cô nương là gì?
Thiếu nữ áo xanh mỉm cười nói :
- Tên ta là Ngô Tinh!
- Ngô Tinh ư.. à, Ngô cô nương, tại hạ tên là Vương Hoa. Xin thành thật đa tạ ơn cứu mạng của cô nương. Tại hạ xin cáo từ nha.
- Ngươi đi đâu thế?
- Ta phải đi tìm một người... trước khi chết ta phải tìm gặp người này.
Ngô Tinh đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa một hồi lâu, nói :
- Ta dẫn ngươi đi có được chăng?
- Ngươi dẫn ta đi ư?
- Đúng thế, ngươi muốn đi đâu ta sẽ dẫn ngươi đến. Vì ngươi mất hết võ công, ta dẫn ngươi đi ắt phải nhanh hơn một chút. Ngươi thấy thế nào?
Sự quan tâm của y khiến Vương Hoa cảm thấy áy náy vô cùng. Hắn lắc đầu nói :
- Không cần thiết, tại hạ đi từ từ cũng được. Dù sao ta vẫn còn sống được ba tháng nữa. Trong thời gian ba tháng ta nghĩ ta dư sức tìm gặp người ấy. Cô nương có việc gì cứ tự nhiên.
Ngô Tinh khẽ cười nói :
- Ta cứ cảm thấy chẳng yên tâm chút nào hết.
- Chẳng có gì phải lo hết, ta đi nha.
Vương Hoa nói xong, lập tức cất bước đi trước. Hắn không còn can đảm quay người lại để nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Ngô Tinh nữa.
Bước đi của hắn nặng nề hết sức.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa vừa cất bước, một bóng người phóng tới nhanh như luồng điện xẹt, bay thẳng về hướng Vương Hoa.
Vương Hoa dừng bước nhìn tới trước, bất giác run bắn người lên, lớn tiếng gọi :
- Gia gia!
Người vừa xuất hiện chính là Võ Lâm Hoàng Đế.
Sự xuất hiện đột ngột của Võ Lâm Hoàng Đế rất bất ngờ. Y phất phơ hạ xuống bên cạnh Vương Hoa hỏi :
- Lấy được món đồ rồi chứ?
Vương Hoa hỏi :
- Gia gia... sao bỗng nhiên ông đến đây vậy?
- Ta đến xem ngươi thế nào?
- Xem cháu ư?
- Đúng thế, sau khi ngươi đi khỏi, ta cứ cảm thấy có điều gì không ổn, cho nên ta đuổi theo đến đây... ngươi bị thương rồi chăng?
Vương Hoa khẽ gật đầu không nói gì hết.
Võ Lâm Hoàng Đế mặt hơi biến sắc, nói :
- Lúc nãy ta đã đến nơi nghĩa địa ấy...
- Gia gia có trông thấy tỷ tỷ cháu chăng?
- Không trông thấy ai hết, Thủy Tinh Cầu đâu?
- Bị người... lấy mất rồi.
- A!
Võ Lâm Hoàng Đế đã buột miệng kêu lên hoảng hốt, mặt mày biến đổi lia lịa.
Lão bất giác thụt lùi ra sau hai bước, hớt hải nói :
- Người nào đã lấy mất chứ?
- Không biết.
- Tình hình xảy ra thế nào vậy?
Vương Hoa lập tức mang mọi việc diễn biến thuật lại cho Võ Lâm Hoàng Đế nghe một phen, sau đó hắn nói :
- Theo cháu suy đoán người này có lẽ là Vương Bán Tiên.
- Rất có thể như thế. Ngươi bị y phế cả võ công rồi ư?
Vương Hoa lẳng lặng gật đầu.
Võ Lâm Hoàng Đế nói :
- Ngươi hãy ngồi xuống để gia gia xem nào.
Vương Hoa khẽ cười nói :
- Gia gia, ông có đi tìm nữ yêu ấy chăng?
- Ta đến nửa đường, bỗng nhiên cảm thấy rằng sự việc Thủy Tinh Cầu quan trọng hết sức, sợ rằng muôn một ngươi xảy ra việc gì bất trắc, nên ta đã quay đầu đuổi đến đây... không ngờ quả thật đã xảy ra sự biến như thế.
Vương Hoa não nùng nói :
- Gia gia, cũng tại cháu bất cẩn...
- Việc này không thể trách ngươi được... có lẽ Chương Vĩnh Kỳ đã tiết lộ việc Thủy Tinh Cầu cho người biết rồi.
Vương Hoa thoáng suy nghĩ, nếu như người hạ thủ để phế võ công mình chính là Vương Bán Tiên thì sự việc này rất có thể như thế. Bằng không làm gì y biết tìm đến vùng nghĩa địa này như thế!
Võ Lâm Hoàng Đế nói tiếp :
- Sanh mạng quan trọng hơn hết, để gia gia khám xem ngươi còn cứu trị được chăng?
Xem tiếp hồi 47 Thiên lý cầu y
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook