Thủy Thần
-
Chương 10: Mỹ nhân tại thì hoa mãn đường
“Công chúa à, em thấy không ổn đâu, hay chúng ta quay về thôi.”
Nữ nhân tóc đen được búi thành hai búi tròn vo hệt như hai chiếc bánh bao được ai đó đem gắn trên đầu, gương mặt bất an lo sợ kéo kéo giật giật gấu váy của nữ nhân đang ngồi xổm trước mặt mình ở một góc nơi cung điện U Đô.
“Chậc! Bỏ tay ra nào” Dương Lam hất tay nữ nhân đang nắm gấu váy mình ra đoạn nhướng đầu lén la lén lút quan sát mấy tên lính mặt mày bậm trợn tay lăm le hắc thương đang đứng canh phía cổng ra vào.
“Công chúa à, vương mà biết được nhất định em sẽ thê thảm lắm đấy.”
Nữ nhân kia vẫn lì lợm ghì chặt gấu váy Dương Lam làm nàng khó chịu liền quay người lại, gương mặt đẹp tựa hoa khiến người khác phải mê mẫn ấy cau mày nói “A Khúc à, em có phải là cọp yêu không? Sao lá gan của em lại bé thế, có chút chuyện nhỏ này đã sợ đến thế, coi mặt mũi kìa, sao trắng bệch thế kia.”
“Cọp thì cọp chứ, cọp cũng có cọp hiền cọp dữ mà, em thuộc loại cọp hiền nhất trong đám cọp hiền đó, với lại người nói xem, ai dám cãi lại lệnh Vương chứ, cho mười lá gan còn không dám nữa là, huống chi em chỉ có một lá gan bé nhỏ đã bị người làm cho hao mòn thế này.” A Khúc nắm lấy hai tay Dương Lam đưa lên ngang mặt uất ức than thở, đoạn nói “Hay chúng ta về thôi công chúa, em thấy thật sự là không ổn đâu, sao người cứ nhất thiết phải vì cái tên vô ơn vô tình đấy mà khốn đốn thế này, còn chống lại lệnh vương”
Dương Lam mi tâm càng lúc càng nheo lại chặt hơn, nàng giật tay ra khỏi tay A Khúc, gằng từng giọng: “Em là người của ta hay là của hoàng huynh ta hả?”
“Đương nhiên là người của…” A Khúc một phút cao hứng với lòng trung thành nổi lên đột xuất mà giọng nói có hơi lớn tiếng khiến Dương Lam giật mình vội đưa tay lên bụm chặt miệng nàng ấy lại, tay còn lại đưa ngón trỏ lên giữa miệng mình “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, em muốn cả hai đều bị phát hiện à?” Đoạn quay đầu nhìn ra từ khe hở nhỏ của bụi cây mà nàng đang ẩn mình, may mà bụi cây này ở một khoảng cách an toàn cộng với việc ngăn chặn kịp thời của nàng mà bọn lính canh kia vẫn chưa hề phát giác ra.
Dương Lam thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại hướng thẳng đôi mắt như hai mũi tên nhọn hoắc nhìn A Khúc khiến nàng ấy mím môi cúi thấp mặt vẻ hối lỗi, lại thì thào hoàn thành nốt đoạn sau của câu trước cho trọn vẹn “Là người của công chúa.”
“Nếu em sợ thì ở lại đi, đừng đi theo ta nữa.”
“Sao được, em phải luôn theo người chứ, sao có thể để người đi một mình đến cái nơi quỷ quái của tên vô ơn đó được chứ!” A Khúc ngẩng đầu nhìn Dương Lam với đôi mắt đầy kiên định.
“Em có thôi gọi chàng ấy là tên vô ơn không? Chàng ấy có tên húy đàng hoàng mà, với lại chàng ấy không phải là người vô ơn vô tình như em nghĩ đâu, chỉ là…”
“Chỉ là gì chứ, người lúc nào cũng nói đỡ cho hắn ta, mà hắn ta có thèm ngó ngàng gì tới người đâu, rõ ràng là người cứu hắn khỏi trận pháp của vương, vậy mà hắn không thèm để lại một câu cảm ơn, còn để cho người tôn quý như người phải vì hắn mà đối đầu với vương thế này, cái tên vô ơn đó đúng là có mắt như mù mà.”
“Chàng ấy không phải tên vô ơn.” Dương Lam phồng má trợn mắt vô cùng không hài lòng.
“Ừ, tên Lục… Lục Mạch Niên vô ơn gì đó.”
A Khúc thở dài hết cách, biết dù có nói thế nào cũng không thay đổi được cách nhìn của Dương Lam, không biết Lục Mạch Niên đó đã làm gì mà khiến chủ nhân của nàng mê mẫn hắn đến thế, luận về khí chất lẫn dung mạo thì còn kém rất rất xa so với Tà Đế. À không, phải nói là không có người nào có thể qua được Tà Đế mới đúng, mà đem hắn ra so sánh như thế thì có hơi bất công với hắn. Nhưng nàng quả thực không thể không thừa nhận là hắn có vài phần nhan sắc, có thể vượt qua cả đám nam nhân Ma Tộc tính luôn cả Đông Nô đại nhân một trong tứ đại la sát của ma giới này thì không thể là chuyện đùa được. A Khúc nàng là không biết Lục Mạch Niên hắn có mưu đồ gì mà năm ấy lại cả gan đột nhập vào núi Tu Di của U Đô để rồi bị mắc kẹt trong trận pháp của Tà Đế đã đặt.
Núi Tu Di vốn là một ngọn núi mà Ma Tôn đời trước dùng làm nơi tu luyện, về sau được Tà Đế phong ấn cấm không cho ai bước chân vào. A Khúc còn nhớ năm ấy, nàng cùng Dương Lam trốn ra ngoài cung chơi đã lẻn đi theo lối cổng sau, nơi mà ngọn Tu Di kia mọc sừng sững như bức tường vững chắc vừa cao vừa lớn. Lúc đó A Khúc và Dương Lam vô tình phát hiện nhị điện của hoa giới Lục Mạch Niên đang khốn đốn giữa vòng tròn ma pháp, lại bị những làn khói đen trong vòng tròn quấn quanh khiến cả thân người hắn không biết bị thứ gì cứa phải mà trầy trụa tuôn máu không ngừng.
Tà Đế và Dương Lam vốn là huynh muội ruột thịt nhưng về tính cách thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực, Tà Đế lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu, Dương Lam lại ấm áp nhân hậu bấy nhiêu. A Khúc mặc dù biết Dương Lam không thể nào thấy chết không cứu, nhưng nàng vẫn ngoan cố ngăn cản nàng ấy đến gần chỗ tên đột nhập xấu số kia chỉ vì không muốn nàng ấy có dính líu gì đến ai ngoài ma tộc, huống hồ hoa tộc lại là đồng minh của thiên tộc.
Nhưng mặc cho A Khúc có ngăn cản đến mức nào vẫn vô dụng, Dương Lam nhún người phi thân xông vào trận pháp, nàng phất tay nhanh như chớp đoạt đoản đao bên hông nam nhân kia cứa ngang một đường trên cổ tay trắng như ngọc của mình, để giọt máu đen thẫm của nàng nhỏ “tong” xuống bên dưới vòng tròn trận pháp đang phát sáng, đoạn mấp máy cánh môi hồng nhuận mà niệm một câu thần chú, sau đó lại vung tay hét lên một chữ “phá” khiến làn khói đen đang quấn lấy người nam nhân kia dần dần tản ra, màn kết giới mờ ảo cũng theo đó mà nứt ra từng đường hệt như mặt gương bị vỡ khiến những chùm ánh sáng trắng bên trong bắn thẳng ra ngoài. A Khúc đứng bên ngoài bị ánh sáng của trận pháp đang thoát ra đó làm cho chói mắt liền nâng tay áo lên che ngang tầm nhìn, làn khói đen thoát ra ngoài rồi nhanh chóng tan biến không dấu vết, kết giới bị vỡ tan tành rơi xuống như những hạt kim tuyến lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dương Lam đỡ lấy thân người đầy thương tích của nam nhân kia, đôi mắt nàng ngẩn ngơ nhìn gương mặt phong lưu tuấn tú nhưng vô cùng yếu ớt đang nhắm chặt mắt của hắn, nhìn bàn tay to lớn của hắn đang ghì chặt lấy tay nàng, cắn răng cố gắng gượng sự đau đớn mà không hề rên la dù chỉ một tiếng. Khoảnh khắc ấy hình ảnh hắn như khắc sâu vào trí nhớ nàng lúc nào không hay, bởi vì trước giờ chưa từng có nam nhân nào được nàng gần gũi đến thế, bởi vì chưa hề có nam nhân nào nắm lấy bàn tay nàng lâu như thế, cũng chưa hề có nam nhân nào khiến tim nàng vang lên từng nhịp khó hiểu đến thế.
Dương Lam vì muốn cứu Lục Mạch Niên mà liều mạng đưa hắn vào sâu trong động núi Tu Di để dưỡng thương, nàng tạo kết giới che dấu đi khí tức tiên nhân từ người hắn, vận công truyền linh lực cho hắn bởi vì vết thương do kết giới mà Tà Đế tạo ra quá nặng khiến hắn cứ mê man suốt. Dương Lam cứ luôn túc trực bên cạnh chăm sóc Lục Mạch Niên, đến ngày thứ hai khi cơ thể cảm thấy quá mệt nàng đã vô tình ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thì không còn thấy hắn đâu nữa. Không một lời đa tạ, cũng không hề để lại bất thứ cứ gì, hắn cứ thế bỏ đi, nhưng nàng biết… Nàng biết thân phận của hắn.
Hắn là nhị điện của Hoa Tộc.
Bởi vì nàng đã từng thấy hắn xuất hiện ở cuộc đại chiến tiên ma năm đó, hắn đứng cạnh Hoa Thần, hắn đứng đối diện nàng, đứng ở nơi ranh giới đối đầu với nàng, bóng hình ấy nàng chưa bao giờ quên..
“Em còn nói chàng ấy như thế nữa ta sẽ giận thật đấy!” Dương Lam nói với vẻ mặt không vui.
“Rồi, rồi, em không nói thế nữa, chúng ta hồi cung thôi.”
“Em còn nói câu hồi cung nữa ta sẽ bỏ em lại thật đấy!”
Hai dáng người ngồi xổm dưới đất, mặt đối mặt tranh cải to nhỏ với nhau cứ nghĩ sẽ không ai phát hiện ấy lại không hề biết rằng mọi hành động của mình đang bị vài ánh mắt chăm chú quan sát từ nảy đến giờ.
“Để thần ra tóm công chúa về.” Đông Nô nghiêm nghị nói.
“Không cần!”
Tà Đế một thân hắc bào cất giọng lạnh lùng, đôi con người màu xám tro xuyên qua lớp mặt nạ vẫn đang nhìn Dương Lam, vị hoàng muội này của hắn vẫn cứ ngốc nghếch như thế, đến giờ vẫn cứ nghĩ đã qua mặt được hắn, nghĩ hắn không hề phát hiện ra việc nàng cứu Lục Mạch Niên năm đó. Kết giới là do tay hắn đặt ra, một con kiến vướng phải hắn cũng sẽ biết huống chi là một tên nhị điện không an phận của Hoa Giới, mà không, phải gọi là Hoa Thần kế nhiệm mới phải.
Tà Đế chỉ là không ngờ Dương Lam lại vì cứu kẻ ngoại tộc đó mà dùng máu mình để phá vỡ kết giới, lại không ngừng trốn khỏi cung để lén lút đến Hoa Giới. Lúc ấy, Tà Đế vốn không hiểu vì sao Dương Lam lại như thế, lúc biết được Dương Lam đã phải lòng Lục Mạch Niên hắn càng không hiểu vì sao hoàng muội của hắn lại có thể vướng vào thứ thất tình lục dục không nên tồn tại ấy, hắn luôn cho người ngăn cản vì không muốn nhìn hoàng muội của hắn vướng sâu vào thứ hắn vô cùng khinh bỉ kia, ngay cả việc cử tứ đại la sát đi giết Lục Mạch Niên hắn cũng đã từng làm nhưng lại thất bại vì Dương Lam cản trở. Khi hắn nhìn Dương Lam vì cầu xin cho tên Lục Mạch Niên kia mà khóc trước mặt hắn, lúc ấy hắn hận không thể rút gân xẻ thịt tên đó ra nhưng lại vì hoàng muội ngu ngốc của mình mà lại bỏ qua. Cho đến khi hắn trải qua một giấc mộng rất dài cũng rất ngắn kia, cho đến khi tâm hắn đọng lại một hình bóng mờ ảo, hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc thì đó là gì? Cái cảm xúc day dứt lằng nhằng trong lòng hắn là gì? Tại sao không còn cấm cản những việc mà hắn vốn không thích Dương Lam làm nữa.
Tà Đế quay người rời đi, Mị Giả im lặng tay cầm kiếm đi theo phía sau, Đông Nô nhìn Dương Lam rồi lại nhìn Tà Đế, chẳng lẽ cứ để cho tam công chúa đi như vậy ư? Lúc trước chẳng phải người một hai ngăn cản là vương ư? Sao giờ chính con người nghiêm khắc đến tàn nhẫn ấy lại có thể bỏ qua không màng đến như thế? Lẽ nào sự lạnh lùng đáng sợ ấy cũng lấn át luôn cả tình thân rồi sao?
“Ngươi còn đứng đấy suy nghĩ gì?” Mị Giả thanh âm có vẻ khó chịu, đứng ở phía trước cau mày nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc của Đông Nô mà muốn lao tới cho hắn một đao, Đông Nô bị giọng nói của Mị Giả làm cho sực tỉnh, liền nhanh chóng chạy theo sau.
Dù sao Tà Đế làm gì cũng sẽ có cái nguyên do của nó, mà việc này vẫn chưa đến lượt một nô tài như hắn phải quản đến, tốt nhất vẫn nên tiếp tục vai trò một quần thần trung thành an phận bên cạnh hắn.
Tà Đế đứng dưới mái đình lục giác, hai tay chắp sau lưng, phong thái vương tôn dõi mắt nhìn ra mặt hồ trong xanh, kì lạ là hồ nước này lại chẳng trồng bất cứ một cây hoa cỏ nào ngoài đàn cá đang bơi lội phía dưới, nói đúng hơn khắp U Minh Điện của hắn ngoài cây hoa lê thuần khiết kia ra thì không một loài cây hoa nào được phép mọc hay trồng ở đây.
Gió thổi bay những cánh hoa trắng, cuốn theo hương khí thanh mát như xoa dịu lòng người, một vài cánh hoa rơi xuống mặt nước tạo ra từng tầng sóng dập dờn khiến bày cá dưới hồ ngỡ là đồ ăn mà thích thú trồi lên thăm dò.
Tà Đế lấy trong người ra một thanh tiêu ngọc đưa lên cánh môi mỏng hồng nhuận của mình, thuận theo cảnh sắc mà tấu lên một khúc tiền kiếp.
“…”
Dương Lam cùng A Khúc sau khi thuận lợi rời khỏi U Đô liền men theo con đường trong trí nhớ của mình mà đến Hoa Giới, thông thường từ U Đô đến Hoa Giới sẽ phải đi ngang qua biển Đông Hải nơi mà Kỷ Ngạn Thiên một rong Tứ Hải Long Vương trấn giữ, ở nơi đó có một hòn đảo nhỏ trông có vẻ rất tách biệt với thủy cung, mặt dù nó nằm giữa biển Đông Hải nhưng lại vượt ngoài sự cai quản của Long Vương nơi đây. Lúc trước Dương Lam có ghé đến xem thử thì phát hiện hòn đảo nhỏ này có cả một hành cung, nhưng chỉ có duy nhất một tiên tử ở đây, chăm coi nơi này, khiến nàng khá tò mò, không biết nàng ta một mình ở đây có cảm thấy đơn độc không? Lại không biết người ở đây đã đi đâu hết sao lại chỉ còn mỗi nàng ta?
Lần này Dương Lam cũng đi ngang qua nơi này, nhưng dường như điều thay đổi nào đó đã thu hút ánh nhìn của nàng, khiến sự tò mò trong lòng được khơi mào trổi dậy.
“A Khúc! Chúng ta xuống đó xem thử đi.”
Bỏ lại vỏn vẹn một câu cho A Khúc phía sau, Dương Lam xoay người hạ xuống hòn đảo giữa biển Đông Hải ấy khiến A Khúc còn chưa kịp lên tiếng phản bác lời nào đã thở dài đuổi theo Dương lam mà hạ xuống, vị chủ nhân này của nàng thật rất có nhã hứng khám phá những điều xưa cũ mà.
Dương Lam thản nhiên men theo con đường lát đá mọc đầy cây hai bên, đến khi bước qua cánh cổng bác giác là lối vào duy nhất thì chợt khựng lại, quả nhiên khung cảnh ở đây đã thay đổi so với những lần nàng đến, lại không hiểu sao nơi đây lại mang đến cho nàng một cảm giác khá kì lạ, lại rất quen thuộc.
Dương lam bước đi trên nền cỏ xanh ngát dưới chân, nàng đảo mắt thu trọn khung cảnh nơi đây, chính là những cây hoa lê trắng này, chính là thứ tự mọc của chúng ở nơi đây quá đồng đều, nếu đứng trên cao nhìn xuống có lẽ sẽ thấy được từng đóm trắng được trồng ngay ngắn theo hình các vòng tròn bao lấy nhau giống như một mê cung, lại giống như dáng hình chuyển động của nước.
Một nơi như thế, một khung cảnh như thế, rõ ràng nàng đã từng nhìn thấy, cũng từng bước vào thế này, nhưng nơi đó là đâu? Sao lúc này nàng lại không nhớ ra nhỉ?
Dương Lam cứ vừa đi vừa mãi suy nghĩ về cái nơi mà nàng vô tình quên mất ấy, thấm thoát đã đi sâu vào bên trong vườn hoa lê lúc nào không hay.
“A Khúc, em có cảm thấy nơi này rất quen không?”
Dương Lam quay đầu hỏi A Khúc liền thấy nàng ấy ngẩng ra như đang nhìn gì đấy, miệng nói “Người nhìn kìa” âm thanh nhỏ đến nổi dường như sợ sẽ phá hỏng đi thứ gì đấy, khiến Dương Lam ngạc nhiên cũng nâng mắt nhìn đến hướng tầm nhìn của A Khúc rồi như ngớ người ra.
Nữ nhân thân vận bạch y đang đứng giữa tuyết liên hồ, mái tóc bạch kim của nàng xõa dài theo y phục, thuần khiết đến nổi không một hạt bụi nào có thể bám tới được, ngay cả nước cũng không nỡ làm ướt đi một thân thanh nhã của nàng, đôi chân nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc đạp trên mặt nước mà đi. Rồi chợt dừng lại, nữ nhân ấy cúi người ngắt lấy một đóa tuyết liên, gương mặt như họa lay động lòng người. Thật đúng với câu mỹ nhân tại thì hoa mãn đường, nhan sắc ấy của nàng khiến hoa thấy cũng phải nở rộ, tuyết liên thuần khiết kia sợ rằng cũng không thể nào so nổi sự thuần khiết từ người nàng toát ra.
Nữ nhân kia là ai? Sao trước giờ Dương Lam nàng chưa từng thấy nàng ta xuất hiện ở đây?
Nữ nhân tóc đen được búi thành hai búi tròn vo hệt như hai chiếc bánh bao được ai đó đem gắn trên đầu, gương mặt bất an lo sợ kéo kéo giật giật gấu váy của nữ nhân đang ngồi xổm trước mặt mình ở một góc nơi cung điện U Đô.
“Chậc! Bỏ tay ra nào” Dương Lam hất tay nữ nhân đang nắm gấu váy mình ra đoạn nhướng đầu lén la lén lút quan sát mấy tên lính mặt mày bậm trợn tay lăm le hắc thương đang đứng canh phía cổng ra vào.
“Công chúa à, vương mà biết được nhất định em sẽ thê thảm lắm đấy.”
Nữ nhân kia vẫn lì lợm ghì chặt gấu váy Dương Lam làm nàng khó chịu liền quay người lại, gương mặt đẹp tựa hoa khiến người khác phải mê mẫn ấy cau mày nói “A Khúc à, em có phải là cọp yêu không? Sao lá gan của em lại bé thế, có chút chuyện nhỏ này đã sợ đến thế, coi mặt mũi kìa, sao trắng bệch thế kia.”
“Cọp thì cọp chứ, cọp cũng có cọp hiền cọp dữ mà, em thuộc loại cọp hiền nhất trong đám cọp hiền đó, với lại người nói xem, ai dám cãi lại lệnh Vương chứ, cho mười lá gan còn không dám nữa là, huống chi em chỉ có một lá gan bé nhỏ đã bị người làm cho hao mòn thế này.” A Khúc nắm lấy hai tay Dương Lam đưa lên ngang mặt uất ức than thở, đoạn nói “Hay chúng ta về thôi công chúa, em thấy thật sự là không ổn đâu, sao người cứ nhất thiết phải vì cái tên vô ơn vô tình đấy mà khốn đốn thế này, còn chống lại lệnh vương”
Dương Lam mi tâm càng lúc càng nheo lại chặt hơn, nàng giật tay ra khỏi tay A Khúc, gằng từng giọng: “Em là người của ta hay là của hoàng huynh ta hả?”
“Đương nhiên là người của…” A Khúc một phút cao hứng với lòng trung thành nổi lên đột xuất mà giọng nói có hơi lớn tiếng khiến Dương Lam giật mình vội đưa tay lên bụm chặt miệng nàng ấy lại, tay còn lại đưa ngón trỏ lên giữa miệng mình “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, em muốn cả hai đều bị phát hiện à?” Đoạn quay đầu nhìn ra từ khe hở nhỏ của bụi cây mà nàng đang ẩn mình, may mà bụi cây này ở một khoảng cách an toàn cộng với việc ngăn chặn kịp thời của nàng mà bọn lính canh kia vẫn chưa hề phát giác ra.
Dương Lam thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại hướng thẳng đôi mắt như hai mũi tên nhọn hoắc nhìn A Khúc khiến nàng ấy mím môi cúi thấp mặt vẻ hối lỗi, lại thì thào hoàn thành nốt đoạn sau của câu trước cho trọn vẹn “Là người của công chúa.”
“Nếu em sợ thì ở lại đi, đừng đi theo ta nữa.”
“Sao được, em phải luôn theo người chứ, sao có thể để người đi một mình đến cái nơi quỷ quái của tên vô ơn đó được chứ!” A Khúc ngẩng đầu nhìn Dương Lam với đôi mắt đầy kiên định.
“Em có thôi gọi chàng ấy là tên vô ơn không? Chàng ấy có tên húy đàng hoàng mà, với lại chàng ấy không phải là người vô ơn vô tình như em nghĩ đâu, chỉ là…”
“Chỉ là gì chứ, người lúc nào cũng nói đỡ cho hắn ta, mà hắn ta có thèm ngó ngàng gì tới người đâu, rõ ràng là người cứu hắn khỏi trận pháp của vương, vậy mà hắn không thèm để lại một câu cảm ơn, còn để cho người tôn quý như người phải vì hắn mà đối đầu với vương thế này, cái tên vô ơn đó đúng là có mắt như mù mà.”
“Chàng ấy không phải tên vô ơn.” Dương Lam phồng má trợn mắt vô cùng không hài lòng.
“Ừ, tên Lục… Lục Mạch Niên vô ơn gì đó.”
A Khúc thở dài hết cách, biết dù có nói thế nào cũng không thay đổi được cách nhìn của Dương Lam, không biết Lục Mạch Niên đó đã làm gì mà khiến chủ nhân của nàng mê mẫn hắn đến thế, luận về khí chất lẫn dung mạo thì còn kém rất rất xa so với Tà Đế. À không, phải nói là không có người nào có thể qua được Tà Đế mới đúng, mà đem hắn ra so sánh như thế thì có hơi bất công với hắn. Nhưng nàng quả thực không thể không thừa nhận là hắn có vài phần nhan sắc, có thể vượt qua cả đám nam nhân Ma Tộc tính luôn cả Đông Nô đại nhân một trong tứ đại la sát của ma giới này thì không thể là chuyện đùa được. A Khúc nàng là không biết Lục Mạch Niên hắn có mưu đồ gì mà năm ấy lại cả gan đột nhập vào núi Tu Di của U Đô để rồi bị mắc kẹt trong trận pháp của Tà Đế đã đặt.
Núi Tu Di vốn là một ngọn núi mà Ma Tôn đời trước dùng làm nơi tu luyện, về sau được Tà Đế phong ấn cấm không cho ai bước chân vào. A Khúc còn nhớ năm ấy, nàng cùng Dương Lam trốn ra ngoài cung chơi đã lẻn đi theo lối cổng sau, nơi mà ngọn Tu Di kia mọc sừng sững như bức tường vững chắc vừa cao vừa lớn. Lúc đó A Khúc và Dương Lam vô tình phát hiện nhị điện của hoa giới Lục Mạch Niên đang khốn đốn giữa vòng tròn ma pháp, lại bị những làn khói đen trong vòng tròn quấn quanh khiến cả thân người hắn không biết bị thứ gì cứa phải mà trầy trụa tuôn máu không ngừng.
Tà Đế và Dương Lam vốn là huynh muội ruột thịt nhưng về tính cách thì hoàn toàn khác nhau một trời một vực, Tà Đế lạnh lùng tàn nhẫn bao nhiêu, Dương Lam lại ấm áp nhân hậu bấy nhiêu. A Khúc mặc dù biết Dương Lam không thể nào thấy chết không cứu, nhưng nàng vẫn ngoan cố ngăn cản nàng ấy đến gần chỗ tên đột nhập xấu số kia chỉ vì không muốn nàng ấy có dính líu gì đến ai ngoài ma tộc, huống hồ hoa tộc lại là đồng minh của thiên tộc.
Nhưng mặc cho A Khúc có ngăn cản đến mức nào vẫn vô dụng, Dương Lam nhún người phi thân xông vào trận pháp, nàng phất tay nhanh như chớp đoạt đoản đao bên hông nam nhân kia cứa ngang một đường trên cổ tay trắng như ngọc của mình, để giọt máu đen thẫm của nàng nhỏ “tong” xuống bên dưới vòng tròn trận pháp đang phát sáng, đoạn mấp máy cánh môi hồng nhuận mà niệm một câu thần chú, sau đó lại vung tay hét lên một chữ “phá” khiến làn khói đen đang quấn lấy người nam nhân kia dần dần tản ra, màn kết giới mờ ảo cũng theo đó mà nứt ra từng đường hệt như mặt gương bị vỡ khiến những chùm ánh sáng trắng bên trong bắn thẳng ra ngoài. A Khúc đứng bên ngoài bị ánh sáng của trận pháp đang thoát ra đó làm cho chói mắt liền nâng tay áo lên che ngang tầm nhìn, làn khói đen thoát ra ngoài rồi nhanh chóng tan biến không dấu vết, kết giới bị vỡ tan tành rơi xuống như những hạt kim tuyến lấp lánh dưới ánh mặt trời. Dương Lam đỡ lấy thân người đầy thương tích của nam nhân kia, đôi mắt nàng ngẩn ngơ nhìn gương mặt phong lưu tuấn tú nhưng vô cùng yếu ớt đang nhắm chặt mắt của hắn, nhìn bàn tay to lớn của hắn đang ghì chặt lấy tay nàng, cắn răng cố gắng gượng sự đau đớn mà không hề rên la dù chỉ một tiếng. Khoảnh khắc ấy hình ảnh hắn như khắc sâu vào trí nhớ nàng lúc nào không hay, bởi vì trước giờ chưa từng có nam nhân nào được nàng gần gũi đến thế, bởi vì chưa hề có nam nhân nào nắm lấy bàn tay nàng lâu như thế, cũng chưa hề có nam nhân nào khiến tim nàng vang lên từng nhịp khó hiểu đến thế.
Dương Lam vì muốn cứu Lục Mạch Niên mà liều mạng đưa hắn vào sâu trong động núi Tu Di để dưỡng thương, nàng tạo kết giới che dấu đi khí tức tiên nhân từ người hắn, vận công truyền linh lực cho hắn bởi vì vết thương do kết giới mà Tà Đế tạo ra quá nặng khiến hắn cứ mê man suốt. Dương Lam cứ luôn túc trực bên cạnh chăm sóc Lục Mạch Niên, đến ngày thứ hai khi cơ thể cảm thấy quá mệt nàng đã vô tình ngủ thiếp đi, sau khi tỉnh dậy thì không còn thấy hắn đâu nữa. Không một lời đa tạ, cũng không hề để lại bất thứ cứ gì, hắn cứ thế bỏ đi, nhưng nàng biết… Nàng biết thân phận của hắn.
Hắn là nhị điện của Hoa Tộc.
Bởi vì nàng đã từng thấy hắn xuất hiện ở cuộc đại chiến tiên ma năm đó, hắn đứng cạnh Hoa Thần, hắn đứng đối diện nàng, đứng ở nơi ranh giới đối đầu với nàng, bóng hình ấy nàng chưa bao giờ quên..
“Em còn nói chàng ấy như thế nữa ta sẽ giận thật đấy!” Dương Lam nói với vẻ mặt không vui.
“Rồi, rồi, em không nói thế nữa, chúng ta hồi cung thôi.”
“Em còn nói câu hồi cung nữa ta sẽ bỏ em lại thật đấy!”
Hai dáng người ngồi xổm dưới đất, mặt đối mặt tranh cải to nhỏ với nhau cứ nghĩ sẽ không ai phát hiện ấy lại không hề biết rằng mọi hành động của mình đang bị vài ánh mắt chăm chú quan sát từ nảy đến giờ.
“Để thần ra tóm công chúa về.” Đông Nô nghiêm nghị nói.
“Không cần!”
Tà Đế một thân hắc bào cất giọng lạnh lùng, đôi con người màu xám tro xuyên qua lớp mặt nạ vẫn đang nhìn Dương Lam, vị hoàng muội này của hắn vẫn cứ ngốc nghếch như thế, đến giờ vẫn cứ nghĩ đã qua mặt được hắn, nghĩ hắn không hề phát hiện ra việc nàng cứu Lục Mạch Niên năm đó. Kết giới là do tay hắn đặt ra, một con kiến vướng phải hắn cũng sẽ biết huống chi là một tên nhị điện không an phận của Hoa Giới, mà không, phải gọi là Hoa Thần kế nhiệm mới phải.
Tà Đế chỉ là không ngờ Dương Lam lại vì cứu kẻ ngoại tộc đó mà dùng máu mình để phá vỡ kết giới, lại không ngừng trốn khỏi cung để lén lút đến Hoa Giới. Lúc ấy, Tà Đế vốn không hiểu vì sao Dương Lam lại như thế, lúc biết được Dương Lam đã phải lòng Lục Mạch Niên hắn càng không hiểu vì sao hoàng muội của hắn lại có thể vướng vào thứ thất tình lục dục không nên tồn tại ấy, hắn luôn cho người ngăn cản vì không muốn nhìn hoàng muội của hắn vướng sâu vào thứ hắn vô cùng khinh bỉ kia, ngay cả việc cử tứ đại la sát đi giết Lục Mạch Niên hắn cũng đã từng làm nhưng lại thất bại vì Dương Lam cản trở. Khi hắn nhìn Dương Lam vì cầu xin cho tên Lục Mạch Niên kia mà khóc trước mặt hắn, lúc ấy hắn hận không thể rút gân xẻ thịt tên đó ra nhưng lại vì hoàng muội ngu ngốc của mình mà lại bỏ qua. Cho đến khi hắn trải qua một giấc mộng rất dài cũng rất ngắn kia, cho đến khi tâm hắn đọng lại một hình bóng mờ ảo, hắn không thể hiểu nổi rốt cuộc thì đó là gì? Cái cảm xúc day dứt lằng nhằng trong lòng hắn là gì? Tại sao không còn cấm cản những việc mà hắn vốn không thích Dương Lam làm nữa.
Tà Đế quay người rời đi, Mị Giả im lặng tay cầm kiếm đi theo phía sau, Đông Nô nhìn Dương Lam rồi lại nhìn Tà Đế, chẳng lẽ cứ để cho tam công chúa đi như vậy ư? Lúc trước chẳng phải người một hai ngăn cản là vương ư? Sao giờ chính con người nghiêm khắc đến tàn nhẫn ấy lại có thể bỏ qua không màng đến như thế? Lẽ nào sự lạnh lùng đáng sợ ấy cũng lấn át luôn cả tình thân rồi sao?
“Ngươi còn đứng đấy suy nghĩ gì?” Mị Giả thanh âm có vẻ khó chịu, đứng ở phía trước cau mày nhìn cái dáng vẻ ngây ngốc của Đông Nô mà muốn lao tới cho hắn một đao, Đông Nô bị giọng nói của Mị Giả làm cho sực tỉnh, liền nhanh chóng chạy theo sau.
Dù sao Tà Đế làm gì cũng sẽ có cái nguyên do của nó, mà việc này vẫn chưa đến lượt một nô tài như hắn phải quản đến, tốt nhất vẫn nên tiếp tục vai trò một quần thần trung thành an phận bên cạnh hắn.
Tà Đế đứng dưới mái đình lục giác, hai tay chắp sau lưng, phong thái vương tôn dõi mắt nhìn ra mặt hồ trong xanh, kì lạ là hồ nước này lại chẳng trồng bất cứ một cây hoa cỏ nào ngoài đàn cá đang bơi lội phía dưới, nói đúng hơn khắp U Minh Điện của hắn ngoài cây hoa lê thuần khiết kia ra thì không một loài cây hoa nào được phép mọc hay trồng ở đây.
Gió thổi bay những cánh hoa trắng, cuốn theo hương khí thanh mát như xoa dịu lòng người, một vài cánh hoa rơi xuống mặt nước tạo ra từng tầng sóng dập dờn khiến bày cá dưới hồ ngỡ là đồ ăn mà thích thú trồi lên thăm dò.
Tà Đế lấy trong người ra một thanh tiêu ngọc đưa lên cánh môi mỏng hồng nhuận của mình, thuận theo cảnh sắc mà tấu lên một khúc tiền kiếp.
“…”
Dương Lam cùng A Khúc sau khi thuận lợi rời khỏi U Đô liền men theo con đường trong trí nhớ của mình mà đến Hoa Giới, thông thường từ U Đô đến Hoa Giới sẽ phải đi ngang qua biển Đông Hải nơi mà Kỷ Ngạn Thiên một rong Tứ Hải Long Vương trấn giữ, ở nơi đó có một hòn đảo nhỏ trông có vẻ rất tách biệt với thủy cung, mặt dù nó nằm giữa biển Đông Hải nhưng lại vượt ngoài sự cai quản của Long Vương nơi đây. Lúc trước Dương Lam có ghé đến xem thử thì phát hiện hòn đảo nhỏ này có cả một hành cung, nhưng chỉ có duy nhất một tiên tử ở đây, chăm coi nơi này, khiến nàng khá tò mò, không biết nàng ta một mình ở đây có cảm thấy đơn độc không? Lại không biết người ở đây đã đi đâu hết sao lại chỉ còn mỗi nàng ta?
Lần này Dương Lam cũng đi ngang qua nơi này, nhưng dường như điều thay đổi nào đó đã thu hút ánh nhìn của nàng, khiến sự tò mò trong lòng được khơi mào trổi dậy.
“A Khúc! Chúng ta xuống đó xem thử đi.”
Bỏ lại vỏn vẹn một câu cho A Khúc phía sau, Dương Lam xoay người hạ xuống hòn đảo giữa biển Đông Hải ấy khiến A Khúc còn chưa kịp lên tiếng phản bác lời nào đã thở dài đuổi theo Dương lam mà hạ xuống, vị chủ nhân này của nàng thật rất có nhã hứng khám phá những điều xưa cũ mà.
Dương Lam thản nhiên men theo con đường lát đá mọc đầy cây hai bên, đến khi bước qua cánh cổng bác giác là lối vào duy nhất thì chợt khựng lại, quả nhiên khung cảnh ở đây đã thay đổi so với những lần nàng đến, lại không hiểu sao nơi đây lại mang đến cho nàng một cảm giác khá kì lạ, lại rất quen thuộc.
Dương lam bước đi trên nền cỏ xanh ngát dưới chân, nàng đảo mắt thu trọn khung cảnh nơi đây, chính là những cây hoa lê trắng này, chính là thứ tự mọc của chúng ở nơi đây quá đồng đều, nếu đứng trên cao nhìn xuống có lẽ sẽ thấy được từng đóm trắng được trồng ngay ngắn theo hình các vòng tròn bao lấy nhau giống như một mê cung, lại giống như dáng hình chuyển động của nước.
Một nơi như thế, một khung cảnh như thế, rõ ràng nàng đã từng nhìn thấy, cũng từng bước vào thế này, nhưng nơi đó là đâu? Sao lúc này nàng lại không nhớ ra nhỉ?
Dương Lam cứ vừa đi vừa mãi suy nghĩ về cái nơi mà nàng vô tình quên mất ấy, thấm thoát đã đi sâu vào bên trong vườn hoa lê lúc nào không hay.
“A Khúc, em có cảm thấy nơi này rất quen không?”
Dương Lam quay đầu hỏi A Khúc liền thấy nàng ấy ngẩng ra như đang nhìn gì đấy, miệng nói “Người nhìn kìa” âm thanh nhỏ đến nổi dường như sợ sẽ phá hỏng đi thứ gì đấy, khiến Dương Lam ngạc nhiên cũng nâng mắt nhìn đến hướng tầm nhìn của A Khúc rồi như ngớ người ra.
Nữ nhân thân vận bạch y đang đứng giữa tuyết liên hồ, mái tóc bạch kim của nàng xõa dài theo y phục, thuần khiết đến nổi không một hạt bụi nào có thể bám tới được, ngay cả nước cũng không nỡ làm ướt đi một thân thanh nhã của nàng, đôi chân nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc đạp trên mặt nước mà đi. Rồi chợt dừng lại, nữ nhân ấy cúi người ngắt lấy một đóa tuyết liên, gương mặt như họa lay động lòng người. Thật đúng với câu mỹ nhân tại thì hoa mãn đường, nhan sắc ấy của nàng khiến hoa thấy cũng phải nở rộ, tuyết liên thuần khiết kia sợ rằng cũng không thể nào so nổi sự thuần khiết từ người nàng toát ra.
Nữ nhân kia là ai? Sao trước giờ Dương Lam nàng chưa từng thấy nàng ta xuất hiện ở đây?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook