Thủy Thần
-
Chương 1-1: Đóa tuyết liên nơi u thiên tháp 1
Bóng tối, khắp nơi đều là bóng tối, bóng tối ở U Thiên Tháp kéo dài đến nổi không còn nhớ rõ ánh sáng trông như thế nào...
Nơi đây, màn đêm là bá chủ, lạnh lẽo, ảm đảm, là nơi giam giữ những ma đầu, những kẻ phạm tội trời không dung đất không tha, cái không khí tưởng chừng như không có một sinh vật nào có thể sống sót nổi ấy lại đang chứa đựng sự tồn tại của một đóa tuyết liên trắng tinh khiết.
Nữ nhân thân vận bạch y đang nhắm mắt nằm giữa khoảng không đen tối tịch mịch, mái tóc dài trắng xóa như một suối mây tùy ý buông xõa, ngũ quan diễm lệ cùng làn da bạch ngọc càng tôn lên sự thuần khiết hiếm có của nàng khiến không một ai, không một thứ gì có thể cưỡng lại nét đẹp ấy. Càng không dám tin rằng khắp tứ hải bát hoang này lại tồn tại một nữ nhân mà cả người đều toát lên một cổ thuần khiết không gì sánh bằng kia. Đáng tiếc, nữ nhân ấy lại đang chịu gông xiềng giam giữ ở nơi đáng sợ này với cái danh tội nhân phạm phải thiên điều, gây hại nhân sinh mà đám thần tiên kia khi ném nàng vào đây đã nhân tiện gắn cho.
Năm ngàn năm, đối với các thần tiên khác là cả một khoảng thời gian dài có thể làm được nhiều thứ như lịch kiếp, phi thăng, tu luyện..v.v... còn năm ngàn năm đối với Thủy Thần nàng mà nói chỉ là một khoảng thời gian ít ỏi để tập quên đi hình bóng một người, là khoảng thời gian mà nàng tập quen dần với việc mỗi lần mở mắt hay nhắm mắt đều sẽ chỉ thấy một màu đen vô tận khiến người ta phải bất giác thốt lên.
Cô đơn quá, tịch mịch quá...
Dưới chân nàng là một mặt hồ trong suốt như mặt gương, trong đến nổi bóng tối ở đây bị nó phản chiếu mà trở nên một màu tối tăm, và nàng giống như đóa tuyết liên nở cô độc trên mặt hồ này, cô độc trị vì nơi đây. Chân tay đều bị những sợi xích kim cang khóa lại, cũng không biết những sợi xích này từ đâu xuất hiện và cơ quan của nó nằm ở đâu. Nàng trước giờ chỉ nằm im bất động, vô cảm một cách đáng thương trên mặt hồ vốn chẳng thấm được một giọt nước nào vào cơ thể hay y phục nàng. Cũng vì sự bất động quá lâu ấy mà nàng dường như tiếp tay biến cái nơi đáng sợ này càng lúc càng giống một nơi của sự chết chóc hơn.
Không một âm thanh, không một một động tĩnh, xung quanh nàng cô độc đến lạ, hàng mi như lá liễu đang ngủ yên giữa một khung trời đứng gió, nàng như muốn nhốt mình vào mộng, nhốt mình vào hồi ức mĩ lệ kia mà quên luôn rằng nàng đang ở đâu, bản thân nàng là ai.
Một vị thần thượng cổ được vạn thần vạn người tôn kính như nàng, giờ đây bị giam cầm nơi đây vừa đáng thương cũng vừa đáng trách.
Nơi đây, màn đêm là bá chủ, lạnh lẽo, ảm đảm, là nơi giam giữ những ma đầu, những kẻ phạm tội trời không dung đất không tha, cái không khí tưởng chừng như không có một sinh vật nào có thể sống sót nổi ấy lại đang chứa đựng sự tồn tại của một đóa tuyết liên trắng tinh khiết.
Nữ nhân thân vận bạch y đang nhắm mắt nằm giữa khoảng không đen tối tịch mịch, mái tóc dài trắng xóa như một suối mây tùy ý buông xõa, ngũ quan diễm lệ cùng làn da bạch ngọc càng tôn lên sự thuần khiết hiếm có của nàng khiến không một ai, không một thứ gì có thể cưỡng lại nét đẹp ấy. Càng không dám tin rằng khắp tứ hải bát hoang này lại tồn tại một nữ nhân mà cả người đều toát lên một cổ thuần khiết không gì sánh bằng kia. Đáng tiếc, nữ nhân ấy lại đang chịu gông xiềng giam giữ ở nơi đáng sợ này với cái danh tội nhân phạm phải thiên điều, gây hại nhân sinh mà đám thần tiên kia khi ném nàng vào đây đã nhân tiện gắn cho.
Năm ngàn năm, đối với các thần tiên khác là cả một khoảng thời gian dài có thể làm được nhiều thứ như lịch kiếp, phi thăng, tu luyện..v.v... còn năm ngàn năm đối với Thủy Thần nàng mà nói chỉ là một khoảng thời gian ít ỏi để tập quên đi hình bóng một người, là khoảng thời gian mà nàng tập quen dần với việc mỗi lần mở mắt hay nhắm mắt đều sẽ chỉ thấy một màu đen vô tận khiến người ta phải bất giác thốt lên.
Cô đơn quá, tịch mịch quá...
Dưới chân nàng là một mặt hồ trong suốt như mặt gương, trong đến nổi bóng tối ở đây bị nó phản chiếu mà trở nên một màu tối tăm, và nàng giống như đóa tuyết liên nở cô độc trên mặt hồ này, cô độc trị vì nơi đây. Chân tay đều bị những sợi xích kim cang khóa lại, cũng không biết những sợi xích này từ đâu xuất hiện và cơ quan của nó nằm ở đâu. Nàng trước giờ chỉ nằm im bất động, vô cảm một cách đáng thương trên mặt hồ vốn chẳng thấm được một giọt nước nào vào cơ thể hay y phục nàng. Cũng vì sự bất động quá lâu ấy mà nàng dường như tiếp tay biến cái nơi đáng sợ này càng lúc càng giống một nơi của sự chết chóc hơn.
Không một âm thanh, không một một động tĩnh, xung quanh nàng cô độc đến lạ, hàng mi như lá liễu đang ngủ yên giữa một khung trời đứng gió, nàng như muốn nhốt mình vào mộng, nhốt mình vào hồi ức mĩ lệ kia mà quên luôn rằng nàng đang ở đâu, bản thân nàng là ai.
Một vị thần thượng cổ được vạn thần vạn người tôn kính như nàng, giờ đây bị giam cầm nơi đây vừa đáng thương cũng vừa đáng trách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook