Thúy Nhược Tính
-
C2: Cậu gọi ai là chú
Đang yên đang lành thì bị bắt lên ô tô thẩm vấn, sau đó lại được đưa về bình an vô sự, Thời Linh hồi tưởng lại toàn bộ quá trình mà trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Điều duy nhất khiến cậu hả giận là lúc đó đã véo vào mông lão Châu vài cái, nhưng cậu lại không dám làm điều này với người ngồi cùng hàng ghế sau với cậu, thứ nhất là vì trông đối phương rất đứng đắn, thứ hai là do cậu rén.
Người nọ không động tay động chân với cậu như lão Châu, thậm chí còn lịch sự giữ khoảng cách với cậu, nhưng khi Thời Linh nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi khó tả.
Sau khi tắm xong, Thời Linh nghe thấy có tiếng cười đùa dưới lầu, cậu lấy khăn lau tóc, mở cửa ra khỏi phòng ngủ.
Âm thanh phát ra từ hành lang dưới tầng một, Thời Linh dựa vào lan can cầu thang xoắn ốc nhìn xuống phía dưới, bốn người phụ nữ trung niên trạc tuổi nhau đang ngồi xung quanh một cái bàn mạt chược tự động, người phụ nữ đang cầm điếu thuốc là người cười nhiều nhất.
Khuôn mặt của bà được bảo dưỡng rất tốt, nhìn không có dấu hiệu của tuổi 50. Tuy nhiên, đôi mắt nheo lại, gò má cao, giọng nói đanh thép, trông rất đáng sợ.
Một số người không biết đang nói đùa cái gì, người phụ nữ lại lần nữa che miệng cười lớn, ánh sáng phản chiếu từ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của bà chiếu vào mắt Thời Linh, cực kì gây chói mắt.
Thời Linh nhớ lại, bà chính là người khóc nhiều nhất trong nhà tang lễ.
Như nhận ra ánh mắt của cậu, Hứa Bình ngẩng đầu lên, nụ cười chợt tắt ngúm: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn vào tài sản của Tề gia cũng không có phần cho cậu."
Cùng với âm thanh mạt chược đập xuống bàn vang lên, một số người khác cũng bật cười.
Thời Linh cũng không trốn tránh, im lặng đứng mấy phút, lúc xoay người định đi vào phòng, loáng thoáng nghe thấy Hứa Bình mắng: "Muộn thế này rồi mà Văn Lãng vẫn chưa về nhà, chơi nốt ván này rồi tôi đi gọi điện cho nó."
Thời Linh trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi ở mép giường một lát, rút điện thoại di động đã sạc đầy pin trên đầu giường ra, gõ vào thanh công cụ tìm kiếm: "Tập đoàn Hội Thương".
Trên trang nhảy ra một loạt tin tức liên quan, Thời Linh bấm vào mấy đường link, xem từng cái một, đại khái hiểu đây là tập đoàn đa ngành toàn quốc, các công ty bất động sản trong nước ngang hàng với Tề Thịnh.
Thời Linh không phải là người trong ngành nên mấy loại thông tin này không có tác dụng gì với cậu, đọc xong cậu cũng không nhớ được nhiều thông tin quan trọng, nhưng cậu để ý rằng tổng giám đốc tập đoàn và người đại diện pháp lý đều cùng một tên.
Cậu thoát ra, xoá từ khoá trong hộp tìm kiếm và nhập lại là "Thương Hành Châm".
Khi hình ảnh trên giao diện trùng khớp với khuôn mặt của người trong xe, Thời Linh đột nhiên ngồi thẳng dậy, những suy nghĩ vụn vặt dần hội tụ lại.
Tối đó Thời Linh xem điện thoại rất lâu, thậm chí không thèm tập đàn, ngày hôm sau còn ngủ quên suýt nữa thì trễ học.
Cậu mang cây đàn violin ra lau chùi cẩn thận sau đó xách hộp đàn nhẹ nhàng ra khỏi nhà, khi đi ngang qua sân thì nghe thấy hai người giúp việc đang quét tước thì thầm với nhau, nói Tề Văn Lãng cả đêm hôm qua không về nhà.
Trung tâm âm nhạc cách nhà khá xa, Thời Linh vất vả lắm mới tới nơi, kết quả lễ tân lại thông báo giáo viên của cậu xin nghỉ phép, hôm nay không tới học viện.
Chuyện này rất kì lạ, trước đây nếu phải điều chỉnh lịch học, giáo viên sẽ nhắn tin báo trước cho cậu, Thời Linh lấy điện thoại ra xem nhưng không thấy tin nhắn nào.
Cậu ở trong phòng một mình tập đàn suốt hai tiếng, sau đó có học sinh khác muốn dùng phòng nên cậu rời đi.
Trước khi đi, cậu đến quầy lễ tân hỏi thăm tình hình của giáo viên, cô gái ở quầy lễ tân bình thường rất nhiệt tình với cậu, có lẽ hôm nay do quá bận rộn vì phải nhập thông tin học viên mới nên không buồn ngẩng đầu lên: "Hình như cô Triệu nói là ở nhà có việc bận, hay là ngày mai cậu quay lại xem thử nhé."
Thời Linh cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
Ngày hôm sau, cậu đến trung tâm sớm hơn năm phút, còn chưa bước lên bậc thang phía trước thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Cậu bước sang một bên, nghe máy: "Cô ơi, em chuẩn bị lên lớp đây."
Cô Triệu đã dạy cậu hơn hai năm, cô còn trẻ, cũng rất khiêm tốn, cậu còn chưa kịp nói xong, cô đã thở dài: "Thời Linh, em đi tìm giáo viên khác giỏi hơn dạy em đi."
Thời Linh sửng sốt.
Kỳ nghỉ hè chỉ còn lại mấy ngày, cậu còn đang học cấp 3, thời gian eo hẹp, tìm đâu ra giáo viên phù hợp? Hơn nữa phương pháp giảng dạy của mỗi giáo viên không giống nhau, thay đổi vội vàng đồng nghĩa với việc cậu phải thích ứng và điều chỉnh lại, tốn thời gian là một chuyện, nếu không phù hợp chắc chắn sẽ gây khó khăn cho kỳ thi vào trường mà cậu sắp thi vào tháng 2 năm sau.
Sự việc xảy ra đột ngột, cho dù đối phương có lý do khó nói, cậu vẫn muốn hỏi: "Cô, cô có thể cho em biết nguyên được không?"
"Thành thật mà nói, trung tâm này chỉ là cơ sở bình thường, học phí không cao, bình thường đều dạy cho những học viên mới bắt đầu" cô Triệu chân thành nói: "Thời Linh, nếu em muốn vào ngôi trường kia, em thực sự phải tìm..."
"Cô" Thời Linh ngắt lời.
Nhiệt độ ngoài trời cao hơn 30 độ, cậu chỉ đứng đó một lát mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.
Cậu có thể chịu đựng sự khó chịu do thời tiết gây ra, nhưng không thể chịu đựng được việc vô duyên vô cớ bị giáo viên mình tín nhiệm bỏ rơi, và cũng không lường trước được hậu quả chuyện này mang lại.
Bởi vì thiếu kiên nhẫn nên giọng điệu Thời Linh có chút nóng nảy: "Cô, em không muốn nghe điều này."
Đầu bên kia lại truyền đến tiếng thở dài: "Tôi xin nghỉ việc, chuyển đi nơi khác."
Hai mắt Thời Linh nhức nhối, cậu xoay người tránh ánh nắng trực tiếp, thương lượng: "Cô ơi, cô có thể kèm em thêm vài tháng nữa được không, nếu cô thấy em học tập chưa đủ chăm chỉ, em có thể-----"
"Em là học viên kiên nhẫn nhất mà tôi từng dạy." Cô Triệu phủ nhận suy đoán của cậu: "Vậy nên, em cần phải tìm một giáo viên giỏi hơn để hướng dẫn em đạt đến trình độ cao hơn. Đừng lo lắng, ngài Thương sẽ giúp em."
Thời Linh nhất thời đơ ra: "Ngài Thương nào?"
"Ông chủ Hội Thương, không phải lần trước ngài ấy đưa em tới sao?" Cô Triệu biết mình sai rồi: "Chuyện này, Thời Linh, tôi sẽ hoàn lại học phí cho em, em nhận đi, nếu sang năm thi đỗ, tôi sẽ quay lại dạy em, được không?"
Nói đến đây, nếu Thời Linh không hiểu, cậu chắc chắn phải tự hoài nghi đầu óc mình có phải bị lão Châu điên nào đó làm rối loạn hay không.
Điện thoại di động tự tắt màn hình sau khi cuộc gọi kết thúc, Thời Linh đứng đó rất lâu, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng xuyên qua lồng ngực, đốt lên toàn bộ oán hận trong lòng.
Tối hôm đó, cậu ngồi tra qua tất cả thông tin cơ bản của Hội Thương, sau một đêm, địa chỉ của trụ sở tập đoàn đã được Thời Linh nhớ kĩ trong đầu.
Cậu gọi xe, lúc trên đường nhìn thấy giáo viên đã hoàn lại một khoản học phí, cậu do dự một lát liền nhận lấy.
Trụ sở chính của Hội Thương là một cao ốc 24 tầng, tọa lạc ở khu thịnh vương nhất của khu trung tâm thương mại. Khi Thời Linh đến, cậu bắt gặp những nhân viên của các công ty khác đang đi làm, tất cả bọn họ đều đang chen chúc ở cửa lớn vừa làm thủ tục vừa chuẩn bị bị trừ lương.
Ngoài ra cũng có người nào đó nhàn rỗi đậu xe bên đường, hạ kính xe xuống cười nhạo người khác đến muộn, còn thảnh thơi hút thuốc, cẳng tay săn chắc thò ra ngoài cửa sổ, nổi bật trên thân xe màu xanh.
Thời Linh nhìn kỹ hơn thì cảm thấy cơn tức giận vừa bị điều hòa trong taxi dập tắt đột nhiên quay trở lại.
Cậu sải bước tới, gõ mạnh vào nóc xe, bàn tay đang buông thõng bên ngoài của Châu Thập Ngũ run lên, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay rũ ra tàn thuốc.
Anh ta quay mặt lại, nhìn rõ người trước mặt, cái mông sưng tấy hai ngày nay lại bắt đầu đau lại: "Tôi đi đây, cậu dữ dằn quá."
Mùi thuốc lá khó chịu đến nỗi khiến Thời Linh phải cau mày, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn gặp Thương Hành Châm."
Châu Thập Ngũ cũng bắt chước cậu, cau mày: "Phải nói thế nào hở?"
Thời Linh quen nhìn sắc mặt người Tề gia, lúc này muốn cầu cứu, nên không ngại giả vờ lâu hơn một chút: "...Chú Châu, cháu muốn gặp Thương Hành Châm."
Châu Thập Ngũ suýt nữa nhảy lên nóc xe: "...Chú? Cậu gọi ai là chú? Tôi chỉ mới 26 tuổi thôi."
Sự kiên nhẫn của Thời Linh có hạn, cậu rũ mi, giả vờ đáng thương nói: "Anh Châu, em muốn gặp Thương Hành Châm."
Châu Thập Ngũ nhìn thì rất dọa người nhưng thật ra tính tình rất tốt không kém gì trợ lý Ôn, anh xua tay, nói: "Bỏ đi, gọi tôi như thế nào tùy cậu, nhưng cậu không thể gọi thẳng tên ngài Thương ra như vậy được, có biết bao nhiêu người cố gắng nịnh nọt lấy lòng ngài ấy, gọi Thương tổng, chủ tịch Thương các kiểu, cậu cho dù không nịnh nọt nhưng cũng phải xưng hô cho lịch sự."
Thời Linh nắm chặt tay cầm hộp đàn.
Cậu vất vả chạy tới đây không phải để ba hoa với người này, cũng không phải để ra vẻ đáng thương trước mặt Thương Hành Châm, mặc kệ anh ta là Thương tổng, chủ tịch Thương gì đi chăng nữa, cậu chỉ biết rằng nếu cứ tiếp tục nói chuyện với người họ Châu trước mặt này, thế nào cũng phải cùng đối phương đi đến nước lưỡng bại câu thương."
Không quan tâm tới chuyện xưng hô nữa, Thời Linh vẫn nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn gặp ngài ấy."
Châu Thập Ngũ híp mắt nhìn cậu, trong đầu nhớ lại câu nói của ông chủ lúc trước: "Càng cưỡng ép thì càng khó thuần phục."
Thay đổi một chút, phải chăng kẻ dễ thuần phục nhất là kẻ tự dâng mình tới cửa?
Châu Thập Ngũ quyết định hành sự thay ông chủ đang bận rộn, đồng thời trả thù cho chính mình: "Ngày hôm đó cậu véo tôi giờ vẫn còn đau, nếu hôm nay cậu để tôi véo lại..."
Còn chưa nói xong, Thời Linh đột ngột đưa tay véo một cái thật mạnh vào cẳng tay anh ta.
"Mẹ kiếp" Châu Thập Ngũ kinh ngạc ném điếu thuốc đang cháy dở đi, hết nhìn cánh tay đỏ bừng của mình rồi lại nhìn Thời Linh: "Thằng ranh con này..."
Thời Linh không chút sợ hãi nhìn anh ta, cảm giác lo lắng khi đối mặt với Thương Hành Châm đã biến mất hết.
Châu Thập Ngũ trừng mắt với cậu, cuối cùng chịu thua: "Được rồi được rồi, để tôi giúp cậu, đừng nhìn tôi như vậy, cứ như giây tiếp theo cậu sẽ véo cổ tôi không bằng."
Anh xuống xe nhặt tàn thuốc dưới đất lên, chạy vài bước rồi ném vào thùng rác ven đường, lại chạy về đứng tựa vào xe bấm số trợ lý Ôn.
Trong văn phòng, trợ lý Ôn vừa mới mang tài liệu cho Thương Hành Châm, đang định đi ra ngoài thì thấy Châu Thập Ngũ gọi đến, liền dừng lại trước cửa nghe máy: "Có chuyện gì?"
Ước chừng mười giây, cậu che lại thân máy, bước tới bàn làm việc hỏi: "Ngài Thương, lão Châu nói Thời Linh đang ở dưới tầng, có cần mời người lên không?"
Thương Hành Châm đang chuẩn bị đi họp thường kỳ, anh đứng trước cửa sổ sát đất, cởi cà vạt, xắn tay áo lên: "Không cần."
Đứng từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy toàn bộ cảnh tượng phía dưới, chiếc xe Range Rover màu xanh lạnh mà anh giao cho Châu Thập Ngũ rất dễ thấy bên cạnh bồn hoa.
Hai bóng người đang ở bên cạnh xe, vì cách quá xa nên anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thời Linh, nhưng anh đoán rằng đối phương nhất định cũng đang lo lắng và bất an như ngày hôm qua.
Một lúc sau, trợ lý Ôn lại buông điện thoại xuống, xin chỉ thị: "Ngài Thương, lão Châu hỏi chúng ta nên đuổi người đó đi hay cứ để cậu ta đợi dưới đó."
Thương Hành Châm thu hồi ánh mắt, cầm lấy tài liệu họp do thư ký biên soạn: "Cứ để đó đi."
Điều duy nhất khiến cậu hả giận là lúc đó đã véo vào mông lão Châu vài cái, nhưng cậu lại không dám làm điều này với người ngồi cùng hàng ghế sau với cậu, thứ nhất là vì trông đối phương rất đứng đắn, thứ hai là do cậu rén.
Người nọ không động tay động chân với cậu như lão Châu, thậm chí còn lịch sự giữ khoảng cách với cậu, nhưng khi Thời Linh nhìn vào ánh mắt bình tĩnh của anh, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi khó tả.
Sau khi tắm xong, Thời Linh nghe thấy có tiếng cười đùa dưới lầu, cậu lấy khăn lau tóc, mở cửa ra khỏi phòng ngủ.
Âm thanh phát ra từ hành lang dưới tầng một, Thời Linh dựa vào lan can cầu thang xoắn ốc nhìn xuống phía dưới, bốn người phụ nữ trung niên trạc tuổi nhau đang ngồi xung quanh một cái bàn mạt chược tự động, người phụ nữ đang cầm điếu thuốc là người cười nhiều nhất.
Khuôn mặt của bà được bảo dưỡng rất tốt, nhìn không có dấu hiệu của tuổi 50. Tuy nhiên, đôi mắt nheo lại, gò má cao, giọng nói đanh thép, trông rất đáng sợ.
Một số người không biết đang nói đùa cái gì, người phụ nữ lại lần nữa che miệng cười lớn, ánh sáng phản chiếu từ chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của bà chiếu vào mắt Thời Linh, cực kì gây chói mắt.
Thời Linh nhớ lại, bà chính là người khóc nhiều nhất trong nhà tang lễ.
Như nhận ra ánh mắt của cậu, Hứa Bình ngẩng đầu lên, nụ cười chợt tắt ngúm: "Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn vào tài sản của Tề gia cũng không có phần cho cậu."
Cùng với âm thanh mạt chược đập xuống bàn vang lên, một số người khác cũng bật cười.
Thời Linh cũng không trốn tránh, im lặng đứng mấy phút, lúc xoay người định đi vào phòng, loáng thoáng nghe thấy Hứa Bình mắng: "Muộn thế này rồi mà Văn Lãng vẫn chưa về nhà, chơi nốt ván này rồi tôi đi gọi điện cho nó."
Thời Linh trở lại phòng ngủ, đóng cửa lại, ngồi ở mép giường một lát, rút điện thoại di động đã sạc đầy pin trên đầu giường ra, gõ vào thanh công cụ tìm kiếm: "Tập đoàn Hội Thương".
Trên trang nhảy ra một loạt tin tức liên quan, Thời Linh bấm vào mấy đường link, xem từng cái một, đại khái hiểu đây là tập đoàn đa ngành toàn quốc, các công ty bất động sản trong nước ngang hàng với Tề Thịnh.
Thời Linh không phải là người trong ngành nên mấy loại thông tin này không có tác dụng gì với cậu, đọc xong cậu cũng không nhớ được nhiều thông tin quan trọng, nhưng cậu để ý rằng tổng giám đốc tập đoàn và người đại diện pháp lý đều cùng một tên.
Cậu thoát ra, xoá từ khoá trong hộp tìm kiếm và nhập lại là "Thương Hành Châm".
Khi hình ảnh trên giao diện trùng khớp với khuôn mặt của người trong xe, Thời Linh đột nhiên ngồi thẳng dậy, những suy nghĩ vụn vặt dần hội tụ lại.
Tối đó Thời Linh xem điện thoại rất lâu, thậm chí không thèm tập đàn, ngày hôm sau còn ngủ quên suýt nữa thì trễ học.
Cậu mang cây đàn violin ra lau chùi cẩn thận sau đó xách hộp đàn nhẹ nhàng ra khỏi nhà, khi đi ngang qua sân thì nghe thấy hai người giúp việc đang quét tước thì thầm với nhau, nói Tề Văn Lãng cả đêm hôm qua không về nhà.
Trung tâm âm nhạc cách nhà khá xa, Thời Linh vất vả lắm mới tới nơi, kết quả lễ tân lại thông báo giáo viên của cậu xin nghỉ phép, hôm nay không tới học viện.
Chuyện này rất kì lạ, trước đây nếu phải điều chỉnh lịch học, giáo viên sẽ nhắn tin báo trước cho cậu, Thời Linh lấy điện thoại ra xem nhưng không thấy tin nhắn nào.
Cậu ở trong phòng một mình tập đàn suốt hai tiếng, sau đó có học sinh khác muốn dùng phòng nên cậu rời đi.
Trước khi đi, cậu đến quầy lễ tân hỏi thăm tình hình của giáo viên, cô gái ở quầy lễ tân bình thường rất nhiệt tình với cậu, có lẽ hôm nay do quá bận rộn vì phải nhập thông tin học viên mới nên không buồn ngẩng đầu lên: "Hình như cô Triệu nói là ở nhà có việc bận, hay là ngày mai cậu quay lại xem thử nhé."
Thời Linh cảm thấy kì lạ, nhưng cũng không tiếp tục hỏi.
Ngày hôm sau, cậu đến trung tâm sớm hơn năm phút, còn chưa bước lên bậc thang phía trước thì điện thoại trong tay đột nhiên rung lên.
Cậu bước sang một bên, nghe máy: "Cô ơi, em chuẩn bị lên lớp đây."
Cô Triệu đã dạy cậu hơn hai năm, cô còn trẻ, cũng rất khiêm tốn, cậu còn chưa kịp nói xong, cô đã thở dài: "Thời Linh, em đi tìm giáo viên khác giỏi hơn dạy em đi."
Thời Linh sửng sốt.
Kỳ nghỉ hè chỉ còn lại mấy ngày, cậu còn đang học cấp 3, thời gian eo hẹp, tìm đâu ra giáo viên phù hợp? Hơn nữa phương pháp giảng dạy của mỗi giáo viên không giống nhau, thay đổi vội vàng đồng nghĩa với việc cậu phải thích ứng và điều chỉnh lại, tốn thời gian là một chuyện, nếu không phù hợp chắc chắn sẽ gây khó khăn cho kỳ thi vào trường mà cậu sắp thi vào tháng 2 năm sau.
Sự việc xảy ra đột ngột, cho dù đối phương có lý do khó nói, cậu vẫn muốn hỏi: "Cô, cô có thể cho em biết nguyên được không?"
"Thành thật mà nói, trung tâm này chỉ là cơ sở bình thường, học phí không cao, bình thường đều dạy cho những học viên mới bắt đầu" cô Triệu chân thành nói: "Thời Linh, nếu em muốn vào ngôi trường kia, em thực sự phải tìm..."
"Cô" Thời Linh ngắt lời.
Nhiệt độ ngoài trời cao hơn 30 độ, cậu chỉ đứng đó một lát mà lưng đã ướt đẫm mồ hôi, nhớp nháp khó chịu.
Cậu có thể chịu đựng sự khó chịu do thời tiết gây ra, nhưng không thể chịu đựng được việc vô duyên vô cớ bị giáo viên mình tín nhiệm bỏ rơi, và cũng không lường trước được hậu quả chuyện này mang lại.
Bởi vì thiếu kiên nhẫn nên giọng điệu Thời Linh có chút nóng nảy: "Cô, em không muốn nghe điều này."
Đầu bên kia lại truyền đến tiếng thở dài: "Tôi xin nghỉ việc, chuyển đi nơi khác."
Hai mắt Thời Linh nhức nhối, cậu xoay người tránh ánh nắng trực tiếp, thương lượng: "Cô ơi, cô có thể kèm em thêm vài tháng nữa được không, nếu cô thấy em học tập chưa đủ chăm chỉ, em có thể-----"
"Em là học viên kiên nhẫn nhất mà tôi từng dạy." Cô Triệu phủ nhận suy đoán của cậu: "Vậy nên, em cần phải tìm một giáo viên giỏi hơn để hướng dẫn em đạt đến trình độ cao hơn. Đừng lo lắng, ngài Thương sẽ giúp em."
Thời Linh nhất thời đơ ra: "Ngài Thương nào?"
"Ông chủ Hội Thương, không phải lần trước ngài ấy đưa em tới sao?" Cô Triệu biết mình sai rồi: "Chuyện này, Thời Linh, tôi sẽ hoàn lại học phí cho em, em nhận đi, nếu sang năm thi đỗ, tôi sẽ quay lại dạy em, được không?"
Nói đến đây, nếu Thời Linh không hiểu, cậu chắc chắn phải tự hoài nghi đầu óc mình có phải bị lão Châu điên nào đó làm rối loạn hay không.
Điện thoại di động tự tắt màn hình sau khi cuộc gọi kết thúc, Thời Linh đứng đó rất lâu, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng bỏng xuyên qua lồng ngực, đốt lên toàn bộ oán hận trong lòng.
Tối hôm đó, cậu ngồi tra qua tất cả thông tin cơ bản của Hội Thương, sau một đêm, địa chỉ của trụ sở tập đoàn đã được Thời Linh nhớ kĩ trong đầu.
Cậu gọi xe, lúc trên đường nhìn thấy giáo viên đã hoàn lại một khoản học phí, cậu do dự một lát liền nhận lấy.
Trụ sở chính của Hội Thương là một cao ốc 24 tầng, tọa lạc ở khu thịnh vương nhất của khu trung tâm thương mại. Khi Thời Linh đến, cậu bắt gặp những nhân viên của các công ty khác đang đi làm, tất cả bọn họ đều đang chen chúc ở cửa lớn vừa làm thủ tục vừa chuẩn bị bị trừ lương.
Ngoài ra cũng có người nào đó nhàn rỗi đậu xe bên đường, hạ kính xe xuống cười nhạo người khác đến muộn, còn thảnh thơi hút thuốc, cẳng tay săn chắc thò ra ngoài cửa sổ, nổi bật trên thân xe màu xanh.
Thời Linh nhìn kỹ hơn thì cảm thấy cơn tức giận vừa bị điều hòa trong taxi dập tắt đột nhiên quay trở lại.
Cậu sải bước tới, gõ mạnh vào nóc xe, bàn tay đang buông thõng bên ngoài của Châu Thập Ngũ run lên, điếu thuốc kẹp ở giữa ngón tay rũ ra tàn thuốc.
Anh ta quay mặt lại, nhìn rõ người trước mặt, cái mông sưng tấy hai ngày nay lại bắt đầu đau lại: "Tôi đi đây, cậu dữ dằn quá."
Mùi thuốc lá khó chịu đến nỗi khiến Thời Linh phải cau mày, cậu đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn gặp Thương Hành Châm."
Châu Thập Ngũ cũng bắt chước cậu, cau mày: "Phải nói thế nào hở?"
Thời Linh quen nhìn sắc mặt người Tề gia, lúc này muốn cầu cứu, nên không ngại giả vờ lâu hơn một chút: "...Chú Châu, cháu muốn gặp Thương Hành Châm."
Châu Thập Ngũ suýt nữa nhảy lên nóc xe: "...Chú? Cậu gọi ai là chú? Tôi chỉ mới 26 tuổi thôi."
Sự kiên nhẫn của Thời Linh có hạn, cậu rũ mi, giả vờ đáng thương nói: "Anh Châu, em muốn gặp Thương Hành Châm."
Châu Thập Ngũ nhìn thì rất dọa người nhưng thật ra tính tình rất tốt không kém gì trợ lý Ôn, anh xua tay, nói: "Bỏ đi, gọi tôi như thế nào tùy cậu, nhưng cậu không thể gọi thẳng tên ngài Thương ra như vậy được, có biết bao nhiêu người cố gắng nịnh nọt lấy lòng ngài ấy, gọi Thương tổng, chủ tịch Thương các kiểu, cậu cho dù không nịnh nọt nhưng cũng phải xưng hô cho lịch sự."
Thời Linh nắm chặt tay cầm hộp đàn.
Cậu vất vả chạy tới đây không phải để ba hoa với người này, cũng không phải để ra vẻ đáng thương trước mặt Thương Hành Châm, mặc kệ anh ta là Thương tổng, chủ tịch Thương gì đi chăng nữa, cậu chỉ biết rằng nếu cứ tiếp tục nói chuyện với người họ Châu trước mặt này, thế nào cũng phải cùng đối phương đi đến nước lưỡng bại câu thương."
Không quan tâm tới chuyện xưng hô nữa, Thời Linh vẫn nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn gặp ngài ấy."
Châu Thập Ngũ híp mắt nhìn cậu, trong đầu nhớ lại câu nói của ông chủ lúc trước: "Càng cưỡng ép thì càng khó thuần phục."
Thay đổi một chút, phải chăng kẻ dễ thuần phục nhất là kẻ tự dâng mình tới cửa?
Châu Thập Ngũ quyết định hành sự thay ông chủ đang bận rộn, đồng thời trả thù cho chính mình: "Ngày hôm đó cậu véo tôi giờ vẫn còn đau, nếu hôm nay cậu để tôi véo lại..."
Còn chưa nói xong, Thời Linh đột ngột đưa tay véo một cái thật mạnh vào cẳng tay anh ta.
"Mẹ kiếp" Châu Thập Ngũ kinh ngạc ném điếu thuốc đang cháy dở đi, hết nhìn cánh tay đỏ bừng của mình rồi lại nhìn Thời Linh: "Thằng ranh con này..."
Thời Linh không chút sợ hãi nhìn anh ta, cảm giác lo lắng khi đối mặt với Thương Hành Châm đã biến mất hết.
Châu Thập Ngũ trừng mắt với cậu, cuối cùng chịu thua: "Được rồi được rồi, để tôi giúp cậu, đừng nhìn tôi như vậy, cứ như giây tiếp theo cậu sẽ véo cổ tôi không bằng."
Anh xuống xe nhặt tàn thuốc dưới đất lên, chạy vài bước rồi ném vào thùng rác ven đường, lại chạy về đứng tựa vào xe bấm số trợ lý Ôn.
Trong văn phòng, trợ lý Ôn vừa mới mang tài liệu cho Thương Hành Châm, đang định đi ra ngoài thì thấy Châu Thập Ngũ gọi đến, liền dừng lại trước cửa nghe máy: "Có chuyện gì?"
Ước chừng mười giây, cậu che lại thân máy, bước tới bàn làm việc hỏi: "Ngài Thương, lão Châu nói Thời Linh đang ở dưới tầng, có cần mời người lên không?"
Thương Hành Châm đang chuẩn bị đi họp thường kỳ, anh đứng trước cửa sổ sát đất, cởi cà vạt, xắn tay áo lên: "Không cần."
Đứng từ góc độ này nhìn xuống có thể thấy toàn bộ cảnh tượng phía dưới, chiếc xe Range Rover màu xanh lạnh mà anh giao cho Châu Thập Ngũ rất dễ thấy bên cạnh bồn hoa.
Hai bóng người đang ở bên cạnh xe, vì cách quá xa nên anh không nhìn rõ biểu cảm trên mặt Thời Linh, nhưng anh đoán rằng đối phương nhất định cũng đang lo lắng và bất an như ngày hôm qua.
Một lúc sau, trợ lý Ôn lại buông điện thoại xuống, xin chỉ thị: "Ngài Thương, lão Châu hỏi chúng ta nên đuổi người đó đi hay cứ để cậu ta đợi dưới đó."
Thương Hành Châm thu hồi ánh mắt, cầm lấy tài liệu họp do thư ký biên soạn: "Cứ để đó đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook