Thùy Ngôn Vô Dụng
-
Chương 32
Vô Dụng theo sáu tuổi bắt đầu đi theo Thu học võ đến bây giờ, đã muốn mười hai năm. Hiện tại võ công của nó tuy rằng không thể nói rõ bao nhiêu lực, bất quá so với một tên lính thường, vẫn hơn một chút. Huống chi, chính mình bên người còn có Thanh Nguyệt đi theo. Hơn nữa lấy thân phận hoàng tử đi làm chuyện này, có thể kích thích sĩ khí.
Vô Dụng hướng Hứa Tiên khuyên bảo hồi lâu, cuối cùng vẫn là cùng hắn qua mấy chiêu, hắn mới đồng ý cho Vô Dụng đi.
“Phải hết sức cẩn thận” Trước khi đi, Hứa Tiên thận trọng nói.
Vô Dụng gật gật đầu, hướng hắn cười trấn an, sau đó mang theo Thanh Nguyệt cùng hai mươi nhân mã khác xoay người thẳng tiến chỗ quân Ngột Kim.
Đoàn người của Vô Dụng một đường tránh né tầm mắt của Ngột Kim, cuối cùng lúc chạng vạng hôm sau tìm được nơi dừng chân của kỵ binh Ngột Kim. Bọn họ đem giấu ngựa vào một nơi bí mật, sau đó đi bộ tiếp cận, đến nơi thích hợp liền nấp vào bụi cỏ.
Lúc nửa đêm, Vô Dụng cùng Thanh Nguyệt hành động trước một bước, đem mấy binh lính đang chăm sóc chiến mã giải quyết, sau cho mọi người tiến vào phân công nhau hành động.
Cách nói của Trữ Dũng Thần là muốn phải lặng lẽ thả chiến mã đi mà không kinh động binh lính Ngột Kim, đó là không có khả năng. Cho nên tốt nhất là phóng hỏa, kinh động chiến mã làm cho chúng nó chạy trốn chung quanh. nói như vật dù người Đột Kim có thể đem ngựa toàn bộ bắt về, cũng sẽ lãng phí rất nhiều thời gian.
Nhưng cứ như vậy, nhất định phải bảo đảm tốc độ rút lui. Nếu không một khi quân Ngột Kim phát hiện, hậu quả thực nghiêm trọng.
Ngựa của kỵ binh tập trung ở một chỗ, Vô Dụng bọn họ mỗi người mang theo một thùng dầu rót vòng quanh chuồn, chừa lại một lỗ hổng ngay hướng Truy Dương.
Vô Dụng hạ lệnh cùng nhau đốt lửa, sau đó theo kế hoạch theo lộ tuyến rút lui.
Trời cuối thu không khí thanh lãnh, cỏ tranh khô héo thực dễ bắt lửa, hơn nữa còn lan tràn cực nhanh. Vô Dụng quay đầu lại thoáng nhìn ánh lửa nơi quân Ngột Kim dừng chân, nghe thấy tiếng binh lính cùng ngựa hoảng sợ chạy trốn, lộ ra một chút hưng phấn.
“Điện hạ, xem phía trước”
Vô Dụng nhìn thấy.
Rút lui không thuận lợi, gặp ngay quân lính của Ngột Kim. Vô Dụng nhìn một chút, ước chừng có hơn trăm người.
Vô Dụng kéo dây cương một chút, hô lớn : “Theo sát ta, tiến lên.”
Hiện tại chỉ có cách mở đường máu. Bằng không chờ tới khi quân Ngột Kim đuổi tới nơi, thì thật sự không thể chạy.
Vô Dụng lần đầu tiên giết người. Cho dù khi giải quyết lính coi ngựa, nó cũng chỉ điểm huyệt mà thôi.
Nhưng hiện tại, nếu không giết đối phương, chính mình sẽ chết.
Vô Dụng mặt không chút thay đổi, trong lòng thực khẩn trương xen cùng mờ mịt.
Trước kia nó vẫn cảm thấy được, có lẽ ngày nào đó chết cũng không sao, dù sao chính mình cũng từng tự sát, dù sao chính mình cũng không biết còn sống đến kiếp này, đế tột cùng là vì cái gì.
Nhưng trong giờ phút đối diện với cái chết, Vô Dụng lùi bước.
Tựa như theo lời Hứa Tiến vậy, đã bắt đầu không buồn nghĩ đến sống vì cái gì, thầm nghĩ muốn sống mà thôi.
Đúng là thế giới này sinh ra nhớ nhung sao ?
Vô Dụng nghĩ đến nỗi nhớ nhung của mình cũng chỉ có Y, hiện tại Y đã chết, như vậy lại nhớ nhung cái gì ?
Là Thu sao….
Rõ ràng biết Thu đối với mình rất tốt, nhưng khi đó nghĩ mang Y rời đi, cũng chỉ là có chút không nguôi thôi.
Còn bây giờ ?
Rất muốn gặp Thu, rất muốn nhìn thấy Thu…
“Điện hạ !”
Vô Dụng quay đầu lại, một kiếm bổ xuống quân Ngột Kim đánh lén. Máu tươi phun ra tung tóe, bắn cả vào người. Ở dưới ánh trăng, gương mặt dính máu của Vô Dụng lộ ra vẻ mờ mịt nhưng lại mang theo nét kiên định, không hiểu vì sao sinh ra một loại ma lực mê hoặc lòng người.
“Toàn bộ đều phải còn sống trở về, tướng quân còn đang chờ chúng ta.”
Cũng không phải thanh âm mãnh liệt gì, lại ngoài ý muốn làm cho mọi người dâng lên một loại tự tin. Tin tưởng mình, nhất định có thể còn sống trở về.
Một đường chiến đấu, lúc bình minh Vô Dụng bọn họ cuối cùng chạy ra khỏi vòng vây của quân Ngột Kim. Mọi người ít nhiều cũng đã bị thương, nhưng kỳ tích là không ai chết. Vô Dụng mím mím môi cười, giục ngựa chạy về hướng Truy Dương.
Bởi vì đại hỏa lan đến kho lúa của Ngột Kim, lương thực cùng củi đốt cũng đã cháy, làm cho lửa càng lớn thêm. Chiến mã kinh động, hướng Ngột Kim chạy trốn, khiến cho doanh trại một mảnh hỗn loạn.
Nói tóm lại, lần này truy kích thành công. Trinh sát viên nói kỵ binh cũng phải lùi lại ba ngày mới đến.
Hứa Tiến nắm bả vai Vô Dụng vui mừng nói không ra lời, sau đó bị Trữ Dũng Thần hất qua một bên.
“Điện hạ còn chữa thương, người đừng tới quấy rối là được rồi.”
Hứa Tiến mỉm cười nói : “Được được, Vô Dụng ngươi mau dưỡng thương, mau dưỡng thương.”
Thanh Nguyệt trừng mắt nhìn Hứa Tiến một cái, theo Trữ Dũng Thần đoạt lấy băng gạc cùng thuốc mỡ, đưa tay băng bó cho Vô Dụng.
Trữ Dũng Thần sờ sờ mũi, nhìn Thanh Nguyệt cười khổ một chút.
Ngày thứ ba mới là ngày trọng yếu. Viện quân tăng tốc, cũng phải đến lúc chạng vạng mới tới nơi. Vô Dụng vốn cũng không thể ra chiến trường, lại bởi vì thương tích trong người nên mọi người nhất trí phản đối.
Vô Dụng không có biện pháp, đành phải ở lại hậu cần.
Vô Dụng ở trong thành Truy Dương chạy một vòng, nhìn xem dân chính đã an toàn trốn đi hay không. Đây là tính toán đến lúc xấu nhất, nếu Ngột Kim phá thành, như vậy ít nhất cũng giảm bớt thương vong của dân chúng.
Kết quả không ai theo mệnh lệnh của Hứa Tiến trốn đi, bọn họ tụ tập cùng một chỗ, đòi ở lại.
Vô Dụng đau đầu.
“Các ngươi tin tưởng Hứa tướng quân, thì phải là người trợ giúp Hứa tướng quân nhất”
Ngay cả chính mình cũng không thuyết phục nổi mình, dân chúng tất nhiên sẽ không nghe.
“Truy Dương là thành của chúng ta, chúng ta xuất lực bảo vệ thành của mình có gì không đúng ?”
Mọi người phụ họa, làm cho Vô Dụng không có cách nào, đành phải đem yêu cầu của bọn họ báo cho Hứa Tiến, Hứa Tiến trầm mặc thật lâu sau, nói : “Mọi người nguyện ý hỗ trợ, thì cho họ hỗ trợ đi. Cơ mà cứ như vậy, cửa thành càng không thể phá được.”
Trữ Dũng Thần gian trá cười, nói : “Cho bọn họ một đám đi nấu nước sôi, một đám đi khuân bùn đất. Nếu quân Ngột Kim dùng thang, chúng ta sẽ dùng nước sôi cùng bùn đất chiêu đãi.”
Dân chúng vội khí thế ngất trời, Vô Dụng đã ở một bên hỗ trợ. Binh khí đã đưa đến, Vô Dụng đứa ở trong thành đều có thể nghe được tiếng chém giết bên ngoài.
Vô Dụng hương nhìn nơi cửa thành, Hứa Tiến một thân áo giáp đứng ở chỗ cao nhất, dáng người kiên định.
Nó cười cười, không biết vì cái gì có một loại cảm giác nhất định sẽ chiến thắng.
Tới giờ Thân, quân Ngột Kim đuổi tới, phó tướng ngoài thành chống đỡ không được. Quân thủ thành bắt đầu phát động công kích, dân chúng chuẩn bị bùn đất cùng nước sôi đã có công dụng. Vô Dụng đứng ở tường thành, giết hết quâ Ngột Kim leo lên.
Quân địch bên ngoài đã muốn đánh vào cửa thành, Vô Dụng có chút sốt ruột.
Viện quân hãy mau đến, nó ở trong lòng cầu nguyện.
Ngay lúc Hứa Tiến sắp chống đỡ không nổi, truyền đến tin vui, quân tiên phong của viện qua đã tới. Trong thành Truy Dương một mảnh hưng phấn, Vô Dụng thả lỏng người, nhìn thấy mọi người hưng phấn dị thường, nó cũng lộ ra nụ cười tươi tắn.
Không bao lâu, rất nhanh đánh đuổi được quân Ngột Kim, mọi ngươi trong thành bắt đầu chúc mừng.
Vô Dụng mệt chết đi, lặng lẽ trở về muốn ngủ. Chờ nó sau khi tỉnh lại, trong thành im ắng, mà trướng của Hứa Tiến còn lóe ra ngọn đèn dầu.
Vô Dụng nghi hoặc một chút.
Hắn vén mành trượng, phát hiện trừ Hứa Tiến, Trữ Dũng Thần và Thanh Nguyệt đều ở, hơn nữa không khí rất không phù hợp.
“Làm sao vậy ?” Vô Dụng hỏi.
Trữ Dũng Thần ngẩng đầu, Thanh Nguyệt cũng không trả lời. Hứa Tiến thở dài, cười khổ mà nói : “Hứa gia mưu phản, Hoàng thượng hạ chỉ, cả nhà tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội.”
Vô Dụng há miệng thở dốc, hơn nửa này mới tìm được thanh âm của mình : “Tại sao lại như vậy….”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook