Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai
-
Chương 5: Nhất minh kinh nhân [1]
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
(tài năng một khi đã biểu lộ ắt làm người ta kinh ngạc)
Kênh YY Phù Thế Phàm Âm.
“Giao chiến với kẻ địch, chuẩn bị bắt đầu! Chúng ta phải dùng đội hình mạnh nhất, dũng mãnh đánh thẳng vào lòng địch! Tự làm ta mạnh, suy yếu kẻ địch!”
“…Cái đó, chúng ta với Thần Chi Quang hiện tại là quan hệ đồng minh mà…Nói kẻ địch thật sự hơi…”
“Trật tự cho chế!”
Cọng Cỏ nào đó nghe tiếng lập tức héo rũ.
“Bây giờ mọi người nghe theo lệnh tôi! Bắt đầu điểm danh, hô to rõ ràng, hiểu chưa?”
“…”
“Không nghe thấy gì?”
“Hiểu rồi!!”
“Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang, có!!!! ~~~~~”
“…”
“Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ.”
“Có…”
“Đại lão gia giọng điệu của anh thế là sao hả?? Chưa ăn sáng sao??? Hô lại!!! Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ!”
“Có!!…Mà bây giờ là buổi tối rồi mà.”
“Trật tự cho chế!”
“…”
“Hoa Tiểu Miên.”
“…Có ~”
“Tiểu Miên à! Với tư cách là nữ nhi mì chính cánh, mình cũng phải có ý chí chiến đấu hiểu không? Cũng phải có khí thế rõ chưa?”
“Hiểu…hiểu rồi!”
“Lại lần nữa! Hoa Tiểu Miên!”
“Có!”
“Tốt lắm! Khánh Trúc Vô Hoan!”
“Có!! Báo cáo, thím đọc sai rồi, chữ Khánh tên tôi là [qing] không phải [qin]”
“Fuck!!! Gia đây mù chữ đấy thím làm gì được tôi? Tiếp theo! Thì Hi!”
“Có!”
“Không tồi! Nguyệt Vô Ảnh!”
“Có.”
“…”
“Khụ, vậy cũng được.”
“Cmn sao lại bất công thế, vì sao Vô Ảnh có thể tùy tiện đáp lại là được!!! Ông đây không phục hừ hừ hừ hừ!!”
“Ông làm được hậu kì không?”
“…Thực xin lỗi, Vô Ảnh, tôi sai rồi QAQ”
“Ừ.”
“Khụ khụ! Xem ra tất cả mọi người đều dâng tràn ý chí chiến đấu! Xúc cảm mãnh liệt! Lại nghe theo khẩu lệnh của tôi! Nghỉ! Nghiêm!”
“…”
“…Thỏ à…thật sự phải làm vậy sao?”
“Gọi tôi là tư lệnh đại nhânnnnn”
“Vâng, sếp Thỏ! Rõ, sếpThỏ!”
“…”
“Lại nói, vì sao muốn tranh vai diễn với người ta, mà không tranh thủ thời gian đi tập thoại, lại ở đây làm cái quái gì vậy…?”
“Trật tự!”
…
Phải, hết thảy đều rất êm đềm.
Buổi tối trước 7 giờ, tổ đặc nhiệm của Phù Thế Phàm Âm đã nai nịt gọn gang hàng ngũ chỉnh tề mà vào kênh YY của Thần Chi Quang.
(⊙o⊙)
Có cảm giác như thím Lưu vào sân lớn nhà quan vậy! Thật hoành tráng…!
(Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên刘姥姥进大观园 là một cảnh trong “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần, ý chỉ như người quê lên tỉnh, thứ gì cũng mới lạ đẹp đẽ.)
Hàn Tịch trông người ta trang trí xa hoa muôn phần, kênh YY đậm vẻ tráng lệ, trong lòng từ từ dâng lên ưu sầu nhàn nhạt. Nghĩ tới kênh YY nhà mình – chỉ có đùa giỡn linh tinh, tụ tập hảo hán, màn trời chiếu đất…Biệt thự cùng nhà tranh đối lập đến cùng cực làm cho người ta phải lặng thầm khóc đến ngàn dòng sông.
(Vô ngữ lệ thiên hành无语泪千行 nước mắt âm thầm chảy ngàn sônglà một câu trong bài “Hương hoa lê” – Lý Vũ Xuân)
Mấy người vừa vào kênh YY của đối phương, lập tức đã được chuyển sang một phòng nhỏ cài mật khẩu. Nhất thời không ai lên tiếng, không khí trở nên xấu hổ, lại càng lúng túng thêm.
Tổ thảo luận Phàm Âm tiến công.
Nhánh Cỏ (Tra Thảo渣草,chữ “Tra” còn có nghĩa là cặn bã như trong tra công): đậu móa, cái quái gì vậy, đối phương có tận 14 người! Mẹ nó gấp đôi chúng ta luôn!
Con Thỏ: chú ý động tác mồm, làm nhụt nhuệ khí quân mình là sao!
Nhánh Cỏ: QAQ…nhưng mà bọn họ đông thật mà
Hoa Tiểu Miên: hu…tôi hơi hồi hộp o(╯□╰)o
Con Thỏ: bé yêu đừng lo lắng, không có việc gì đâu ~
Nhánh Cỏ: [khóc lớn] đối xử bất công!
Con Thỏ: →_→ có giỏi thì anh biến thành gái thử xemm ~ làm đi làm đi ~
Nhánh Cỏ: QAQ
Thì Hi: hu…thực ra tôi cũng hơi lo lo
Con Thỏ: =3= thân ái, tự tin lên nào!
Nhánh Cỏ: QAQ bất công quá đáng, thím ấy cũng đâu phải con gái!
Con Thỏ: có giỏi anh cũng biến moe đi ~ làm đi làm đi ~
Nhánh Cỏ: người ta muốn bãi công [khóc lớn] %>_<% (luân gia 伦家 là “người ta”, thường được các em gái dùng kiểu nũng nịu)
Con Thỏ: →_→ hứ! Thực buồn nôn! Ở đâu ra thằng cha giả gái trà trộn vào đoàn mình vậy!
Nhánh Cỏ: …
Hàn Tịch ngắm nghía trần nhà, hôm nay thời tiết thật đẹp, haha…
“Các thím bên Phàm Âm đến rồi ~ mọi người mau ra chào đón làm quen đi ~ ”
Bên trong YY rốt cuộc có người lên tiếng, lập tức tất cả mọi người đều như được lên dây cót mà chào hỏi rộn ràng. Cái gì mà “Mẹ ơi tôi thường nghe kịch của thím lắm” “Tôi rất thích thím đóng XX”, nhiệt tình giống như đồng hương mấy trăm năm chưa gặp, ríu rít không ngừng. Đối với sự chào mừng nồng nhiệt của Thần Chi Quang, Con Thỏ còn cố ý đăng trong tổ thảo luận ba chữ tóm tắt – “Hừ! Dối trá!”
Đám Con Thỏ nhanh chóng được quản lý của đối phương đặt ID thành màu xanh lá, căn phòng nho nhỏ lập tức biến thành một miền lục lục lam lam, thoạt nhìn giống y như lính tráng trong chiến hào. Hàn Tịch chăm chú nhìn số ID đông đảo trong phòng một lượt, cũng không thấy bóng dáng Minh Âm. Lúc này đoàn bên kia dường như cũng phát hiện chuyện này, vì thế mọi người đều đồng lòng cảm khái “Đại thần đúng là đại thần” linh tinh.
Chốc lát sau chủ đề chính thức rốt cuộc được mở màn, một cô gái bên Thần Chi Quang có ID “Tương Bộ Sở” lên tiếng điểm qua thể lệ một chút, hai bên đều nắm rõ, sau đó trận chiến tranh đoạt nhân vật chính thức nổ súng.
“Trước tiên tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tương Bộ Sở, là biên kịch và đạo diễn lần này. Chắc hẳn mọi người đều đọc qua rồi, chúng ta liền cứ như vậy mà tới đi. À phải rồi, bởi vì tất cả đều chưa quen thuộc lắm, nên mỗi lần lên tiếng, đề nghị mọi người để thêm ID của mình nha.”
“Xin hỏi ~ bắt đầu từ nhân vật nào đây?” bất kể tình huống diễn biến ra sao, Con Thỏ đều có thể bảo trì 100% giá trị năng lượng sống.
“Tôi là biên kịch không tham gia thử âm, nếu không để tôi quyết định thứ tự trước sau nhé? Mọi người thấy sao?”
Đề nghị được nhất trí thông qua.
“Vậy thì đầu tiên là tiêu cục cục chủ đi ~ ”
Trong tổ thảo luận nhốn nháo hẳn lên, mở màn là Cỏ Bên Bờ khóc than thảm thiết, bối cảnh là Con Thỏ dụ dỗ uy hiếp, khép lại là sự an ủi động viên của mọi người. Cuối cùng, Cỏ Bên Bờ mang theo nỗi niềm chua xót leo lên trên bảng tên.
Trên bảng tên chỉ có hai người, ID người còn lại Hàn Tịch chưa từng nghe tới, trong tổ thảo luận Con Thỏ cũng tỏ ý đó chỉ là một đàn em chưa có tên tuổi, để cho Cỏ Bên Bờ không lo lắng. Cỏ Bên Bờ được khích lệ nhiệt tình, để lại một câu “Dễ như ăn bánh! Xem anh đây!” rồi không còn động tĩnh, có lẽ là đi chuẩn bị lời kịch.
Lời thoại thử âm của tiêu cục cục chủ không nhiều lắm, mở đầu là điệu cười cuồng loạn tàn khốc “hahahahahaa”, sau đó ra vẻ đạo mạo đôi câu, thêm năm, sáu lời kịch cấu kết với mụ già độc ác mà thôi.
Ngoại trừ việc lo lắng Cỏ Bên Bờ không làm tốt đoạn cười cuồng loạn ra, những mặt khác Hàn Tịch đều rất yên tâm. Trên thực tế, biểu hiện của Cỏ Bên Bờ không hề vượt quá dự đoán của Hàn Tịch.
Cỏ Bên Bờ mở miệng cười một tràng, muốn khí thế không có khí thế, đòi oai dũng cũng không ra oai dũng, đừng nói cuồng loạn tàn khốc, quả thực y như lão già hèn mọn bỉ ổi cười gian trá thì đúng hơn…
Mở màn như thế hoàn toàn “quyến rũ” không ít người, bình luận YY chẳng nhẹ tay chút nào “ahahahaha” “23333 (emo cười lăn lộn)”, một đám người Phù Thế Phàm Âm lâm vào trạng thái che mặt xấu hổ, mợ nó thằng cha này là ai vậy, chúng tôi không quen nha.
So với màn thể hiện buồn cười của Cỏ Bên Bờ, vị CV nho nhỏ không tên tuổi bên kia lại làm tốt hơn nhiều, cười phá lên mạnh mẽ muôn phần, thời điểm nên chính nghĩa rất chính nghĩa, khi cần ác độc tuyệt đối không để lộ ra chút hèn mọn bỉ ổi nào.
Cỏ Bên Bờ ủ rũ rút khỏi bảng tên, một mình trốn vào góc giả làm cây nấm. Trong tổ thảo luận Con Thỏ trắng trợn thực thi chính sách nhổ cỏ tận gốc, đánh chó mù đường, bỏ đá xuống giếng cho hả giận! Sau một hồi tổng sỉ vả hành hạ, mọi người lại hân hoan đón mừng vòng tuyển chọn tiếp theo.
“Nhân vật tiếp theo, thị vệ của Vương gia. Các thím thử âm mời lên bảng tên.”
Tính cả Thì Hi, trên bảng tập hợp bốn người. Sau một phen cổ vũ khích lệ trong tổ thảo luận, Thì Hi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông ra trận.
Trước nay Thì Hi chỉ đóng một kiểu nhân vật thiếu niên vui tươi rạng rỡ, lần này lại muốn thử sức với vai thị vệ máu lạnh giết người như ngóe. Trong quá trình thử âm, Thì Hi đã rất cố gắng đè giọng thật thấp, hơn nữa xây dựng hình tượng máu lạnh, nhưng cuống họng trời sinh đã thế, chất mạnh mẽ thanh xuân nhất thời khó mà rũ bỏ được.
Thì Hi không ngoài dự tính cũng bị pass, đám Phàm Âm dịu dàng an ủi đủ kiểu. Loại đối đãi vô cùng khác biệt như vậy làm cho Cỏ Bên Bờ vất vả lắm mới khôi phục được bình thường lại nước mắt lưng tròng chạy tới góc nhà vẽ hình tròn.
Những nhân vật tiếp theo, người cạnh tranh càng lúc càng nhiều. Vượt quá dự kiến của bên Phàm Âm chính là mụ già độc ác, rõ ràng có tới bốn người tham gia thử âm, có điều dù đối phương súng ống siêu cường ra sao, cũng bị Con Thỏ làm cho trời kinh quỷ khiếp mà đẩy xuống dưới – Con Thỏ vừa thử âm xong, ba người kia phi thường quyết đoán, lập tức bỏ cuộc.
Trận chiến giành vai nha hoàn cũng rất kịch liệt, giọng Hoa Tiểu Miên tuy dịu dàng, nhưng lại thiếu đi vẻ hoạt bát lanh lợi. Mắt thấy Tiểu Miên sắp bị loại, Con Thỏ lại lần nữa hùng dũng lên bảng, không chút keo kiệt thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình, vừa có thể đóng mụ già độc ác vừa diễn được em gái loli trẻ trung, ngay cả Hàn Tịch cũng không nhịn được mà tỏ ý “Hôm nay mở rộng tầm mắt.”
Vai nha hoàn như hoa rơi vào tay Thỏ gia, Con Thỏ lập tức hóa thành Chiến thần, trong tổ thảo luận liên tục nhận được vái lạy. Hàn Tịch cũng gửi biểu tượng ngón tay cái thể hiện ngợi khen của mình.
Cuối cùng cũng tới màn tuyển chọn công phụ, Hàn Tịch rõ ràng cảm giác được bên trong YY sự chờ mong của mọi người đều cao thêm một bậc.
Cũng khó trách mọi người hứng thú với hai vai thứ này như vậy, vốn giới võng phối bây giờ ngập tràn không khí trọng nam khinh nữ – nhất là giọng công quyến rũ, tùy tiện xuất hiện một người không tệ đã có cơ hội được các em gái phóng thành trăng sao trên trời. (Chúng tinh phủng nguyệt 众星捧月: sao quần tụ làm nên trăng, ý chỉ người quan trọng, nòng cốt)
“Mọi người bên dưới đều mong chờ giọng công nha ~~ số hai trước nhé ~~”
Trên bảng tên nhanh chóng xuất hiện ba người, Khánh Trúc Vô Hoan đứng đầu tiên. Tổ thảo luận một hồi căng thẳng, Khánh Trúc Vô Hoan ngược lại gửi lên một biểu tượng mặt cười, sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“A…Rượu gặp tri âm ngàn chén ít, các hạ nói như vậy, chỉ sợ xa lạ rồi.”
(Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu酒逢知己千杯少 là câu thơ trong “Xuân nhật Tây hồ ký” của Âu Dương Tu)
Chỉ một câu ấy thôi, tựa như làn gió thảng qua.
“Tình này cảnh ấy, mỗ chỉ muốn trích dẫn một lời của người xưa – ta mặc dù không thông tuệ sánh bằng Sư Khoáng [2], nghe cung đàn cũng hiểu được nhã ý”(Ngã tuy bất cập Sư Khoáng chi thông, văn huyền ca nhi tri nhã ý我虽不及师旷之聪,闻弦歌而知雅意 nghĩa là thấu hiểu được nội tâm, suy nghĩ bên trong)
Hàn Tịch âm thầm tán thưởng, quân tử như ngọc, chỉ e cũng chỉ như vậy là cùng mà thôi.
Bạch Quân Ngọc đóng công phụ số hai, lời thoại phần lớn là thơ ca, nhân vật yêu thích nghiền ngẫm thi thư, chính là một vị công tử văn chương dạt dào.
Giọng của Khánh Trúc Vô Hoan căn bản đã đậm chất thư hương (dòng dõi Nho học),đóng Bạch Quân Ngọc, thực sự dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, phản ứng trong YY rất tốt, bình luận ngập tràn tiếng hưởng ứng cùng hoa tươi, mà dũng cảm nhất phải kể đến Con Thỏ, thiếu điều lật cả mái phòng YY của người ta lên luôn.
Những người sau biểu hiện không tồi, nhưng trước sau vẫn không sao vượt qua được khí chất văn nhã từ xương tủy của Khánh Trúc Vô Hoan, cuối cùng, Khánh Trúc Vô Hoan dễ dàng được nhận vai.
Tổ thảo luận Phàm Âm tiến công.
Con Thỏ: có một câu rất hay! Áp lực cuối cùng cũng chỉ là mây bay!! Ảnh baby ông lên đi đừng sợ!! ~(≧▽≦)/~Bọn tôi sẽ là hậu phương vững chắc cho ông!!
Hoa Tiểu Miên: Vô Ảnh cố lên ~
Khánh Trúc Vô Hoan: cố gắng lên
Nhánh Cỏ: tốt lắm!!! Vô Ảnh! Ông cố lên nha ~~ đừng làm anh đây mất thể diện đó!
Con Thỏ: sao em lại nhớ chính ai đó là người ném bay mặt mũi của chúng ta cơ mà →_→
Nhánh Cỏ: …anh sai rồi QAQ
Tóm lại, đến phiên Hàn Tịch lên bảng tên rồi.
Trên bảng tên không một bóng người.
Hiện trường một mảnh gió lạnh đìu hiu.
Con Thỏ: phốc…ý là để cho Tiểu Ảnh nhà mình biểu diễn solo hay sao?
Nhánh Cỏ: có cảm giác như Hoàng Kế Quang [3] lấp lỗ châu mai.
Con Thỏ: em còn như Đổng Tồn Thụy [4] phá lô cốt đây này →_→
Con Thỏ: lại nói anh học được ở đâu từ “có cảm giác” đoan chính như thế →_→
Nhánh Cỏ: Vô Ảnh!!! Ông kiên cường lên nhé!!! Bọn tôi rút lui trước đây!!
Con Thỏ: đậu…
Hoa Tiểu Miên: phốc ~
Khánh Trúc Vô Hoan: ^_^
Một thân một mình lẻ loi trên bảng tên, Hàn Tịch vẫn rất bình tĩnh, thực sự đó.
“Chỉ có mình tôi? Tôi là Phàm Âm Nguyệt Vô Ảnh.”
Vốn khung bình luận của YY đang yên tĩnh lập tức trở nên khí thế ngất trời.
Kẹo Bông Gòn [5] : ôi mẹ ơi!! Hậu kì đại nhân??
Tương Bộ Sở: là thật sao!
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Tiểu Ảnh ông mạnh dạn bước tiếp đi ~~~ tiến lên phía trước ~~~~~ đừng chùn bước ~~~~~ (câu hát trong bài “Em hãy dũng cảm tiến lên phía trước” nhạc film Cao lương đỏ)
Kẹo Bông Gòn: phốc…ca từ này…hahahahaha, thực ngại quá tôi đang hát theo này…
Gió thổi Tiêu Tương (风起潇湘 tên một tiểu thuyết) : hậu kì đại nhân thật can đảm!!!
Kẹo Bông Gòn: hậu kì đại nhân thực sự muốn đóng Tiêu Nặc Ngôn sao!!!?~(≧▽≦)/~
Gió thổi Tiêu Tương: thím ở trên vẻ mặt hăng hái vậy là sao…
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: tiến lên phía trước!! Tiến lên phía trước!! Vượt qua sông Áp Lục ~~~~~ (Câu trước là bài “Chúng ta tiến quân trên đường lớn” bản Cách Mạng Đại nhảy vọt, câu sau là bài “Hành khúc quân tình nguyện nhân dân Trung Quốc”)
Kẹo Bông Gòn: ahahahaha…đậu xanh, thím ở trên theo mốt râu ông nọ cắm cằm bà kia sao!!! Cười chết mất!!
Hàn Tịch nhìn lướt qua bình luận, không thấy có người phản đối, vì vậy tiếp tục lên tiếng.
“Vậy tôi bắt đầu nhé.”
Lời thoại của Tiêu Nặc Ngôn vốn ít ỏi, Hàn Tịch khơi gợi cảm xúc, liền dứt khoát bắt đầu từ câu đầu tiên, một đường thẳng đến “Nhưng Tiêu mỗ phải nhắc nhở Vương gia, có những thứ, ngươi vĩnh viễn không chiếm đoạt được đâu!”
Đúng lúc Hàn Tịch tạm dừng một lát, chuẩn bị đến đoạn bị đâm chết, đột nhiên một giọng nói vang lên, tựa như tố lốc trong phòng.
“Thanh âm êm tai quá, là CV của Tiêu Nặc Ngôn?”
Đại thần giáng thế, gà bay chó chạy.
_____________
[1] Nhất minh kinh nhân一鸣惊人 xuất xứ từ điển tích của Tề Uy Vương. Tề Uy Vương ham mê tửu sắc, ba năm không thượng triều, đất nước rối ren. Thuần Vu Khôn đố rằng “Trong nước có con chim lớn, đậu ở Vương Chi Đình, ba năm không bay cũng chẳng hót, hỏi vua ấy là sao?”. Vương đáp “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân” (chim ấy bình thường không bay, một khi đã bay là lên tận trời xanh; không kêu thì thôi, đã kêu ắt sẽ kinh người). Từ đó Tề Uy Vương siêng năng triều chính, thanh danh vang lừng. Sở Trang Vương cũng có tích tương tự, là “Minh tất kinh nhân”.
[2] Sư Khoáng师旷 (khoảng 572 – 532 TCN), còn gọi là Tấn Dã là nhạc sĩ nổi danh thời Tần, sinh ra đã mù lòa. Ông được người đời ca tụng với tài âm nhạc, kiến thức sâu rộng và là một nhà chính trị lỗi lạc.
[3] Hoàng Kế Quang 黄继光 (1931 – 1952) là anh hùng của quân tình nguyện Trung Quốc, được Triều Tiên phong “anh hùng dân chủ nhân dân ”. Việt Nam có anh hùng lấp lỗ châu mai nổi tiếng là Phan Đình Giót.
[4] Đổng Tồn Thụy董存瑞 (1929 – 1948) quấn mìn quanh mình xung phong xông vào lô cốt địch mở đường máu cho đồng đội. Việt Nam cũng có anh hùng gài mìn phá hủy kho đạn Thị Nghè được biết dưới tên Lê Văn Tám.
[5] Kẹo bông gòn
(tài năng một khi đã biểu lộ ắt làm người ta kinh ngạc)
Kênh YY Phù Thế Phàm Âm.
“Giao chiến với kẻ địch, chuẩn bị bắt đầu! Chúng ta phải dùng đội hình mạnh nhất, dũng mãnh đánh thẳng vào lòng địch! Tự làm ta mạnh, suy yếu kẻ địch!”
“…Cái đó, chúng ta với Thần Chi Quang hiện tại là quan hệ đồng minh mà…Nói kẻ địch thật sự hơi…”
“Trật tự cho chế!”
Cọng Cỏ nào đó nghe tiếng lập tức héo rũ.
“Bây giờ mọi người nghe theo lệnh tôi! Bắt đầu điểm danh, hô to rõ ràng, hiểu chưa?”
“…”
“Không nghe thấy gì?”
“Hiểu rồi!!”
“Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang, có!!!! ~~~~~”
“…”
“Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ.”
“Có…”
“Đại lão gia giọng điệu của anh thế là sao hả?? Chưa ăn sáng sao??? Hô lại!!! Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ!”
“Có!!…Mà bây giờ là buổi tối rồi mà.”
“Trật tự cho chế!”
“…”
“Hoa Tiểu Miên.”
“…Có ~”
“Tiểu Miên à! Với tư cách là nữ nhi mì chính cánh, mình cũng phải có ý chí chiến đấu hiểu không? Cũng phải có khí thế rõ chưa?”
“Hiểu…hiểu rồi!”
“Lại lần nữa! Hoa Tiểu Miên!”
“Có!”
“Tốt lắm! Khánh Trúc Vô Hoan!”
“Có!! Báo cáo, thím đọc sai rồi, chữ Khánh tên tôi là [qing] không phải [qin]”
“Fuck!!! Gia đây mù chữ đấy thím làm gì được tôi? Tiếp theo! Thì Hi!”
“Có!”
“Không tồi! Nguyệt Vô Ảnh!”
“Có.”
“…”
“Khụ, vậy cũng được.”
“Cmn sao lại bất công thế, vì sao Vô Ảnh có thể tùy tiện đáp lại là được!!! Ông đây không phục hừ hừ hừ hừ!!”
“Ông làm được hậu kì không?”
“…Thực xin lỗi, Vô Ảnh, tôi sai rồi QAQ”
“Ừ.”
“Khụ khụ! Xem ra tất cả mọi người đều dâng tràn ý chí chiến đấu! Xúc cảm mãnh liệt! Lại nghe theo khẩu lệnh của tôi! Nghỉ! Nghiêm!”
“…”
“…Thỏ à…thật sự phải làm vậy sao?”
“Gọi tôi là tư lệnh đại nhânnnnn”
“Vâng, sếp Thỏ! Rõ, sếpThỏ!”
“…”
“Lại nói, vì sao muốn tranh vai diễn với người ta, mà không tranh thủ thời gian đi tập thoại, lại ở đây làm cái quái gì vậy…?”
“Trật tự!”
…
Phải, hết thảy đều rất êm đềm.
Buổi tối trước 7 giờ, tổ đặc nhiệm của Phù Thế Phàm Âm đã nai nịt gọn gang hàng ngũ chỉnh tề mà vào kênh YY của Thần Chi Quang.
(⊙o⊙)
Có cảm giác như thím Lưu vào sân lớn nhà quan vậy! Thật hoành tráng…!
(Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên刘姥姥进大观园 là một cảnh trong “Hồng lâu mộng” của Tào Tuyết Cần, ý chỉ như người quê lên tỉnh, thứ gì cũng mới lạ đẹp đẽ.)
Hàn Tịch trông người ta trang trí xa hoa muôn phần, kênh YY đậm vẻ tráng lệ, trong lòng từ từ dâng lên ưu sầu nhàn nhạt. Nghĩ tới kênh YY nhà mình – chỉ có đùa giỡn linh tinh, tụ tập hảo hán, màn trời chiếu đất…Biệt thự cùng nhà tranh đối lập đến cùng cực làm cho người ta phải lặng thầm khóc đến ngàn dòng sông.
(Vô ngữ lệ thiên hành无语泪千行 nước mắt âm thầm chảy ngàn sônglà một câu trong bài “Hương hoa lê” – Lý Vũ Xuân)
Mấy người vừa vào kênh YY của đối phương, lập tức đã được chuyển sang một phòng nhỏ cài mật khẩu. Nhất thời không ai lên tiếng, không khí trở nên xấu hổ, lại càng lúng túng thêm.
Tổ thảo luận Phàm Âm tiến công.
Nhánh Cỏ (Tra Thảo渣草,chữ “Tra” còn có nghĩa là cặn bã như trong tra công): đậu móa, cái quái gì vậy, đối phương có tận 14 người! Mẹ nó gấp đôi chúng ta luôn!
Con Thỏ: chú ý động tác mồm, làm nhụt nhuệ khí quân mình là sao!
Nhánh Cỏ: QAQ…nhưng mà bọn họ đông thật mà
Hoa Tiểu Miên: hu…tôi hơi hồi hộp o(╯□╰)o
Con Thỏ: bé yêu đừng lo lắng, không có việc gì đâu ~
Nhánh Cỏ: [khóc lớn] đối xử bất công!
Con Thỏ: →_→ có giỏi thì anh biến thành gái thử xemm ~ làm đi làm đi ~
Nhánh Cỏ: QAQ
Thì Hi: hu…thực ra tôi cũng hơi lo lo
Con Thỏ: =3= thân ái, tự tin lên nào!
Nhánh Cỏ: QAQ bất công quá đáng, thím ấy cũng đâu phải con gái!
Con Thỏ: có giỏi anh cũng biến moe đi ~ làm đi làm đi ~
Nhánh Cỏ: người ta muốn bãi công [khóc lớn] %>_<% (luân gia 伦家 là “người ta”, thường được các em gái dùng kiểu nũng nịu)
Con Thỏ: →_→ hứ! Thực buồn nôn! Ở đâu ra thằng cha giả gái trà trộn vào đoàn mình vậy!
Nhánh Cỏ: …
Hàn Tịch ngắm nghía trần nhà, hôm nay thời tiết thật đẹp, haha…
“Các thím bên Phàm Âm đến rồi ~ mọi người mau ra chào đón làm quen đi ~ ”
Bên trong YY rốt cuộc có người lên tiếng, lập tức tất cả mọi người đều như được lên dây cót mà chào hỏi rộn ràng. Cái gì mà “Mẹ ơi tôi thường nghe kịch của thím lắm” “Tôi rất thích thím đóng XX”, nhiệt tình giống như đồng hương mấy trăm năm chưa gặp, ríu rít không ngừng. Đối với sự chào mừng nồng nhiệt của Thần Chi Quang, Con Thỏ còn cố ý đăng trong tổ thảo luận ba chữ tóm tắt – “Hừ! Dối trá!”
Đám Con Thỏ nhanh chóng được quản lý của đối phương đặt ID thành màu xanh lá, căn phòng nho nhỏ lập tức biến thành một miền lục lục lam lam, thoạt nhìn giống y như lính tráng trong chiến hào. Hàn Tịch chăm chú nhìn số ID đông đảo trong phòng một lượt, cũng không thấy bóng dáng Minh Âm. Lúc này đoàn bên kia dường như cũng phát hiện chuyện này, vì thế mọi người đều đồng lòng cảm khái “Đại thần đúng là đại thần” linh tinh.
Chốc lát sau chủ đề chính thức rốt cuộc được mở màn, một cô gái bên Thần Chi Quang có ID “Tương Bộ Sở” lên tiếng điểm qua thể lệ một chút, hai bên đều nắm rõ, sau đó trận chiến tranh đoạt nhân vật chính thức nổ súng.
“Trước tiên tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Tương Bộ Sở, là biên kịch và đạo diễn lần này. Chắc hẳn mọi người đều đọc qua rồi, chúng ta liền cứ như vậy mà tới đi. À phải rồi, bởi vì tất cả đều chưa quen thuộc lắm, nên mỗi lần lên tiếng, đề nghị mọi người để thêm ID của mình nha.”
“Xin hỏi ~ bắt đầu từ nhân vật nào đây?” bất kể tình huống diễn biến ra sao, Con Thỏ đều có thể bảo trì 100% giá trị năng lượng sống.
“Tôi là biên kịch không tham gia thử âm, nếu không để tôi quyết định thứ tự trước sau nhé? Mọi người thấy sao?”
Đề nghị được nhất trí thông qua.
“Vậy thì đầu tiên là tiêu cục cục chủ đi ~ ”
Trong tổ thảo luận nhốn nháo hẳn lên, mở màn là Cỏ Bên Bờ khóc than thảm thiết, bối cảnh là Con Thỏ dụ dỗ uy hiếp, khép lại là sự an ủi động viên của mọi người. Cuối cùng, Cỏ Bên Bờ mang theo nỗi niềm chua xót leo lên trên bảng tên.
Trên bảng tên chỉ có hai người, ID người còn lại Hàn Tịch chưa từng nghe tới, trong tổ thảo luận Con Thỏ cũng tỏ ý đó chỉ là một đàn em chưa có tên tuổi, để cho Cỏ Bên Bờ không lo lắng. Cỏ Bên Bờ được khích lệ nhiệt tình, để lại một câu “Dễ như ăn bánh! Xem anh đây!” rồi không còn động tĩnh, có lẽ là đi chuẩn bị lời kịch.
Lời thoại thử âm của tiêu cục cục chủ không nhiều lắm, mở đầu là điệu cười cuồng loạn tàn khốc “hahahahahaa”, sau đó ra vẻ đạo mạo đôi câu, thêm năm, sáu lời kịch cấu kết với mụ già độc ác mà thôi.
Ngoại trừ việc lo lắng Cỏ Bên Bờ không làm tốt đoạn cười cuồng loạn ra, những mặt khác Hàn Tịch đều rất yên tâm. Trên thực tế, biểu hiện của Cỏ Bên Bờ không hề vượt quá dự đoán của Hàn Tịch.
Cỏ Bên Bờ mở miệng cười một tràng, muốn khí thế không có khí thế, đòi oai dũng cũng không ra oai dũng, đừng nói cuồng loạn tàn khốc, quả thực y như lão già hèn mọn bỉ ổi cười gian trá thì đúng hơn…
Mở màn như thế hoàn toàn “quyến rũ” không ít người, bình luận YY chẳng nhẹ tay chút nào “ahahahaha” “23333 (emo cười lăn lộn)”, một đám người Phù Thế Phàm Âm lâm vào trạng thái che mặt xấu hổ, mợ nó thằng cha này là ai vậy, chúng tôi không quen nha.
So với màn thể hiện buồn cười của Cỏ Bên Bờ, vị CV nho nhỏ không tên tuổi bên kia lại làm tốt hơn nhiều, cười phá lên mạnh mẽ muôn phần, thời điểm nên chính nghĩa rất chính nghĩa, khi cần ác độc tuyệt đối không để lộ ra chút hèn mọn bỉ ổi nào.
Cỏ Bên Bờ ủ rũ rút khỏi bảng tên, một mình trốn vào góc giả làm cây nấm. Trong tổ thảo luận Con Thỏ trắng trợn thực thi chính sách nhổ cỏ tận gốc, đánh chó mù đường, bỏ đá xuống giếng cho hả giận! Sau một hồi tổng sỉ vả hành hạ, mọi người lại hân hoan đón mừng vòng tuyển chọn tiếp theo.
“Nhân vật tiếp theo, thị vệ của Vương gia. Các thím thử âm mời lên bảng tên.”
Tính cả Thì Hi, trên bảng tập hợp bốn người. Sau một phen cổ vũ khích lệ trong tổ thảo luận, Thì Hi hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xông ra trận.
Trước nay Thì Hi chỉ đóng một kiểu nhân vật thiếu niên vui tươi rạng rỡ, lần này lại muốn thử sức với vai thị vệ máu lạnh giết người như ngóe. Trong quá trình thử âm, Thì Hi đã rất cố gắng đè giọng thật thấp, hơn nữa xây dựng hình tượng máu lạnh, nhưng cuống họng trời sinh đã thế, chất mạnh mẽ thanh xuân nhất thời khó mà rũ bỏ được.
Thì Hi không ngoài dự tính cũng bị pass, đám Phàm Âm dịu dàng an ủi đủ kiểu. Loại đối đãi vô cùng khác biệt như vậy làm cho Cỏ Bên Bờ vất vả lắm mới khôi phục được bình thường lại nước mắt lưng tròng chạy tới góc nhà vẽ hình tròn.
Những nhân vật tiếp theo, người cạnh tranh càng lúc càng nhiều. Vượt quá dự kiến của bên Phàm Âm chính là mụ già độc ác, rõ ràng có tới bốn người tham gia thử âm, có điều dù đối phương súng ống siêu cường ra sao, cũng bị Con Thỏ làm cho trời kinh quỷ khiếp mà đẩy xuống dưới – Con Thỏ vừa thử âm xong, ba người kia phi thường quyết đoán, lập tức bỏ cuộc.
Trận chiến giành vai nha hoàn cũng rất kịch liệt, giọng Hoa Tiểu Miên tuy dịu dàng, nhưng lại thiếu đi vẻ hoạt bát lanh lợi. Mắt thấy Tiểu Miên sắp bị loại, Con Thỏ lại lần nữa hùng dũng lên bảng, không chút keo kiệt thể hiện thực lực mạnh mẽ của mình, vừa có thể đóng mụ già độc ác vừa diễn được em gái loli trẻ trung, ngay cả Hàn Tịch cũng không nhịn được mà tỏ ý “Hôm nay mở rộng tầm mắt.”
Vai nha hoàn như hoa rơi vào tay Thỏ gia, Con Thỏ lập tức hóa thành Chiến thần, trong tổ thảo luận liên tục nhận được vái lạy. Hàn Tịch cũng gửi biểu tượng ngón tay cái thể hiện ngợi khen của mình.
Cuối cùng cũng tới màn tuyển chọn công phụ, Hàn Tịch rõ ràng cảm giác được bên trong YY sự chờ mong của mọi người đều cao thêm một bậc.
Cũng khó trách mọi người hứng thú với hai vai thứ này như vậy, vốn giới võng phối bây giờ ngập tràn không khí trọng nam khinh nữ – nhất là giọng công quyến rũ, tùy tiện xuất hiện một người không tệ đã có cơ hội được các em gái phóng thành trăng sao trên trời. (Chúng tinh phủng nguyệt 众星捧月: sao quần tụ làm nên trăng, ý chỉ người quan trọng, nòng cốt)
“Mọi người bên dưới đều mong chờ giọng công nha ~~ số hai trước nhé ~~”
Trên bảng tên nhanh chóng xuất hiện ba người, Khánh Trúc Vô Hoan đứng đầu tiên. Tổ thảo luận một hồi căng thẳng, Khánh Trúc Vô Hoan ngược lại gửi lên một biểu tượng mặt cười, sau đó bình tĩnh lên tiếng.
“A…Rượu gặp tri âm ngàn chén ít, các hạ nói như vậy, chỉ sợ xa lạ rồi.”
(Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu酒逢知己千杯少 là câu thơ trong “Xuân nhật Tây hồ ký” của Âu Dương Tu)
Chỉ một câu ấy thôi, tựa như làn gió thảng qua.
“Tình này cảnh ấy, mỗ chỉ muốn trích dẫn một lời của người xưa – ta mặc dù không thông tuệ sánh bằng Sư Khoáng [2], nghe cung đàn cũng hiểu được nhã ý”(Ngã tuy bất cập Sư Khoáng chi thông, văn huyền ca nhi tri nhã ý我虽不及师旷之聪,闻弦歌而知雅意 nghĩa là thấu hiểu được nội tâm, suy nghĩ bên trong)
Hàn Tịch âm thầm tán thưởng, quân tử như ngọc, chỉ e cũng chỉ như vậy là cùng mà thôi.
Bạch Quân Ngọc đóng công phụ số hai, lời thoại phần lớn là thơ ca, nhân vật yêu thích nghiền ngẫm thi thư, chính là một vị công tử văn chương dạt dào.
Giọng của Khánh Trúc Vô Hoan căn bản đã đậm chất thư hương (dòng dõi Nho học),đóng Bạch Quân Ngọc, thực sự dễ như trở bàn tay.
Quả nhiên, phản ứng trong YY rất tốt, bình luận ngập tràn tiếng hưởng ứng cùng hoa tươi, mà dũng cảm nhất phải kể đến Con Thỏ, thiếu điều lật cả mái phòng YY của người ta lên luôn.
Những người sau biểu hiện không tồi, nhưng trước sau vẫn không sao vượt qua được khí chất văn nhã từ xương tủy của Khánh Trúc Vô Hoan, cuối cùng, Khánh Trúc Vô Hoan dễ dàng được nhận vai.
Tổ thảo luận Phàm Âm tiến công.
Con Thỏ: có một câu rất hay! Áp lực cuối cùng cũng chỉ là mây bay!! Ảnh baby ông lên đi đừng sợ!! ~(≧▽≦)/~Bọn tôi sẽ là hậu phương vững chắc cho ông!!
Hoa Tiểu Miên: Vô Ảnh cố lên ~
Khánh Trúc Vô Hoan: cố gắng lên
Nhánh Cỏ: tốt lắm!!! Vô Ảnh! Ông cố lên nha ~~ đừng làm anh đây mất thể diện đó!
Con Thỏ: sao em lại nhớ chính ai đó là người ném bay mặt mũi của chúng ta cơ mà →_→
Nhánh Cỏ: …anh sai rồi QAQ
Tóm lại, đến phiên Hàn Tịch lên bảng tên rồi.
Trên bảng tên không một bóng người.
Hiện trường một mảnh gió lạnh đìu hiu.
Con Thỏ: phốc…ý là để cho Tiểu Ảnh nhà mình biểu diễn solo hay sao?
Nhánh Cỏ: có cảm giác như Hoàng Kế Quang [3] lấp lỗ châu mai.
Con Thỏ: em còn như Đổng Tồn Thụy [4] phá lô cốt đây này →_→
Con Thỏ: lại nói anh học được ở đâu từ “có cảm giác” đoan chính như thế →_→
Nhánh Cỏ: Vô Ảnh!!! Ông kiên cường lên nhé!!! Bọn tôi rút lui trước đây!!
Con Thỏ: đậu…
Hoa Tiểu Miên: phốc ~
Khánh Trúc Vô Hoan: ^_^
Một thân một mình lẻ loi trên bảng tên, Hàn Tịch vẫn rất bình tĩnh, thực sự đó.
“Chỉ có mình tôi? Tôi là Phàm Âm Nguyệt Vô Ảnh.”
Vốn khung bình luận của YY đang yên tĩnh lập tức trở nên khí thế ngất trời.
Kẹo Bông Gòn [5] : ôi mẹ ơi!! Hậu kì đại nhân??
Tương Bộ Sở: là thật sao!
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: Tiểu Ảnh ông mạnh dạn bước tiếp đi ~~~ tiến lên phía trước ~~~~~ đừng chùn bước ~~~~~ (câu hát trong bài “Em hãy dũng cảm tiến lên phía trước” nhạc film Cao lương đỏ)
Kẹo Bông Gòn: phốc…ca từ này…hahahahaha, thực ngại quá tôi đang hát theo này…
Gió thổi Tiêu Tương (风起潇湘 tên một tiểu thuyết) : hậu kì đại nhân thật can đảm!!!
Kẹo Bông Gòn: hậu kì đại nhân thực sự muốn đóng Tiêu Nặc Ngôn sao!!!?~(≧▽≦)/~
Gió thổi Tiêu Tương: thím ở trên vẻ mặt hăng hái vậy là sao…
Con Thỏ Không Ăn Cỏ Gần Hang: tiến lên phía trước!! Tiến lên phía trước!! Vượt qua sông Áp Lục ~~~~~ (Câu trước là bài “Chúng ta tiến quân trên đường lớn” bản Cách Mạng Đại nhảy vọt, câu sau là bài “Hành khúc quân tình nguyện nhân dân Trung Quốc”)
Kẹo Bông Gòn: ahahahaha…đậu xanh, thím ở trên theo mốt râu ông nọ cắm cằm bà kia sao!!! Cười chết mất!!
Hàn Tịch nhìn lướt qua bình luận, không thấy có người phản đối, vì vậy tiếp tục lên tiếng.
“Vậy tôi bắt đầu nhé.”
Lời thoại của Tiêu Nặc Ngôn vốn ít ỏi, Hàn Tịch khơi gợi cảm xúc, liền dứt khoát bắt đầu từ câu đầu tiên, một đường thẳng đến “Nhưng Tiêu mỗ phải nhắc nhở Vương gia, có những thứ, ngươi vĩnh viễn không chiếm đoạt được đâu!”
Đúng lúc Hàn Tịch tạm dừng một lát, chuẩn bị đến đoạn bị đâm chết, đột nhiên một giọng nói vang lên, tựa như tố lốc trong phòng.
“Thanh âm êm tai quá, là CV của Tiêu Nặc Ngôn?”
Đại thần giáng thế, gà bay chó chạy.
_____________
[1] Nhất minh kinh nhân一鸣惊人 xuất xứ từ điển tích của Tề Uy Vương. Tề Uy Vương ham mê tửu sắc, ba năm không thượng triều, đất nước rối ren. Thuần Vu Khôn đố rằng “Trong nước có con chim lớn, đậu ở Vương Chi Đình, ba năm không bay cũng chẳng hót, hỏi vua ấy là sao?”. Vương đáp “Thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi trùng thiên; bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân” (chim ấy bình thường không bay, một khi đã bay là lên tận trời xanh; không kêu thì thôi, đã kêu ắt sẽ kinh người). Từ đó Tề Uy Vương siêng năng triều chính, thanh danh vang lừng. Sở Trang Vương cũng có tích tương tự, là “Minh tất kinh nhân”.
[2] Sư Khoáng师旷 (khoảng 572 – 532 TCN), còn gọi là Tấn Dã là nhạc sĩ nổi danh thời Tần, sinh ra đã mù lòa. Ông được người đời ca tụng với tài âm nhạc, kiến thức sâu rộng và là một nhà chính trị lỗi lạc.
[3] Hoàng Kế Quang 黄继光 (1931 – 1952) là anh hùng của quân tình nguyện Trung Quốc, được Triều Tiên phong “anh hùng dân chủ nhân dân ”. Việt Nam có anh hùng lấp lỗ châu mai nổi tiếng là Phan Đình Giót.
[4] Đổng Tồn Thụy董存瑞 (1929 – 1948) quấn mìn quanh mình xung phong xông vào lô cốt địch mở đường máu cho đồng đội. Việt Nam cũng có anh hùng gài mìn phá hủy kho đạn Thị Nghè được biết dưới tên Lê Văn Tám.
[5] Kẹo bông gòn
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook