Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai
Chương 35: Tình yêu này thật đẹp

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hàn Tịch nhìn chằm chằm người đối diện chừng ba giây đồng hồ, rồi lặng lẽ cúi đầu xuống, nét bút chạy thật nhanh trên giấy, viết gì Hàn Tịch cũng không để ý nữa, cậu chỉ biết phải đem áp – phích nhét vào trong tay người đó, sau đó ra hiệu cho đối phương, anh có thể biến.

“Lát nữa gặp.” Người đối diện mỉm cười lưu lại những lời này rồi rời đi thật phong độ, Hàn Tịch nhìn bóng lưng của người đó, trong lòng hận không thể chạy tới trợn mắt với Con Thỏ ngay lập tức.

Đã hứa là không gạt cậu cơ mà?? Đã nói là quan hệ giữa hai chúng ta tốt lắm cơ mà?? Lừa đảo!!

Tâm tình buồn bực ảnh hưởng trực tiếp tới những hành động tiếp theo, các em gái phía sau rõ ràng cảm nhận được Yên đại vốn moe moe trắng trắng hồng hồng chờ bị đùa giỡn đột nhiên thay đổi khí chất, hơi lạnh lan tỏa ra khắp chung quanh. Vậy nên từng động tác đều được bọn họ chú ý từng li từng tí, chỉ sợ chọc phải tổ kiến lửa, sẽ bị đóng thành băng mất.

Lục Thanh Hợp vui vẻ bước trên đường, chỉ còn thiếu nước ngân nga một bài, tung tăng chân sáo nữa thôi. Ừm, phải bình tĩnh một chút, để dành sức mới được. Lục Thanh Hợp sắc mặt rạng ngời dựa theo tin nhắn chỉ dẫn nhanh chóng tìm được gian hàng của Con Thỏ.

Con Thỏ đang vừa đếm tiền vừa mở cờ trong bụng, đột nhiên một người xuất hiện trong tầm mắt, cô ngẩng đầu lên nhiệt tình mời chào: “Vào xem thử xem thử nào ~~~”

Ái chà ~ Nhìn người này xem, quá đẹp trai luôn! Ít cũng phải được mét tám! Khuôn mặt này, dáng người này…Rõ là một bạn công hảo hạng!!! Mắt Con Thỏ chuyển sang chế độ quét rada soi xét từ trên xuống dưới đánh giá Lục Thanh Hợp, “Anh giai mau đến xem đi!! Ở đây anime gì cũng có nha! ~ Trên loli dưới nữ vương, đương nhiên nếu thích moe tiểu thụ cũng có luôn ~~”

Lục Thanh Hợp không nhịn được cười một tiếng, giọng điệu vô cùng đứng đắn hỏi: “Ở đây có hình Nguyệt Vô Ảnh không?”

Con Thỏ lập tức biến thành cao nhân đắc đạo, nhìn chằm chằm Lục Thanh Hợp bằng ánh mắt đầy thâm thúy, Lục Thanh Hợp cũng đủ thẳng thắn, bình tĩnh đối mặt với Con Thỏ, cuối cùng hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.

“Hahahaha ~~~~~”

“Đại thần anh tới rồi! Xem ra là đã thấy vị kia rồi??” Con Thỏ cười tươi như hoa, chỉ thiếu điều nhào nặn ngũ quan thành một gương mặt khác nữa thôi. (chỉ thái độ khác biệt so với lúc trước)

“Ừ, gặp được rồi.” Lục Thanh Hợp vẫn giữ nguyên nụ cười.

“Hehe, cảm thấy thế nào? ~”

Thiên ngôn vạn ngữ xoay như chong chóng trong đầu Lục Thanh Hợp, cuối cùng chỉ thốt ra hai chữ: “Không tồi!”

Con Thỏ nhìn vẻ mặt bình tĩnh che giấu sự thỏa mãn của đối phương, cũng đưa ra bình luận rất đúng trọng tâm: “Đúng là không tồi!”

Dứt lời, hai người lại nhìn nhau nhoẻn miệng cười.

Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ  vừa rời phòng vệ sinh từ từ trở lại, bắt gặp bà xã mình đang cùng một gã lạ hoắc mỉm cười vô cùng kì quặc…Không phải là mê người ta rồi chứ??

“Bà xã! Đây là ai vậy!” Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ hoài nghi nhìn Lục Thanh Hợp, hừ, cái mặt này thật là nghiệp chướng mà…Thuận tiện cảm khái nhan sắc của mình, không sao! Lớn lên hiền lành thật thà là được rồi, đẹp trai cũng là có tội đó!

“Thanh Thanh à?”        

Lục Thanh Hợp vừa lên tiếng, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ liền run rẩy đến ba lần, “Đậu xanh ai là Thanh Thanh hả! Không phải đã dặn gọi Nhánh Cỏ là được à?!!” Lời vừa thốt ra, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ chợt ý thức được điều gì, “Đại thần????!!!!!”

Lục Thanh Hợp mỉm cười, gật đầu xác nhận.

“Đại đại…Đại thần…Anh cũng tới?” Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đờ cả ra.

“Đại thần tới thì làm sao? Lễ hội anime cũng đâu phải nhà anh mở…Mà người ta đến vì người khác, anh đứng đây kích động cái gì thế.” Con Thỏ giở thói quen thọc gậy bánh xe châm chọc.

“Ơ hay anh chỉ giật mình thôi mà, kích động lúc nào chớ…”

“Em thấy anh đang ghen tị với vẻ đẹp trai của người ta thì có…” Con Thỏ dùng nửa con mắt liếc Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ.

“Đậu mè em phải để cho anh chút mặt mũi chứ!”

Mắt thấy hai người chuẩn bị quyết chiến tới nơi, Lục Thanh Hợp liền vội vàng ngăn lại: “Tối hôm nay có rảnh không? Tôi mời mọi người ăn cơm.”

“Đương nhiên là rảnh rồi!!!”

“Không thành vấn đề ~~” Con Thỏ cùng Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ hai miệng một lời.

“Tiểu Ảnh cũng đi cùng chứ?” Lục Thanh Hợp không quên hỏi đúng trọng điểm.

“Hehe, tất nhiên rồi. Bên em còn có ba em gái nữa, khục, là fans trung thành của hai người đó!!! ~~ Anh hiểu mà ~~~” Con Thỏ lại bày ra vẻ mặt tươi như hoa, Lục Thanh Hợp phối hợp gật đầu đầy ăn ý.

“Đại thần tới xem sạp hàng giúp bọn em đi!” Khuôn mặt như vậy không dùng để câu khách, đúng là quá lãng phí mà.

“Được ~”

Chẳng mấy chốc, ba người đã trở thành tổ bán hàng hết mực hài hòa.

Hàn Tịch vẫn đang kí tên không ngừng, một người tiếp một người, kí xong nói “Cảm ơn”, thật giống như một dây chuyền sản xuất vậy. Không ít em gái tiến lên đầy nhiệt huyết, cuối cùng đành phải ôm lấy trái tim bị đóng băng mà rời đi.

Đúng là tự bôi đen chính mình, trong lòng Hàn Tịch âm thầm mắng chửi bản thân, nhưng lại không điều chỉnh được…

Dây chuyền sản xuất lại tiếp tục, mãi cho đến khi một giọng nói trong trẻo có chút ngượng ngùng vang lên.

“Chị…Chị dâu ~”

Hàn Tịch chấn động, ngẩng đầu nhìn người vừa tiến tới.

“Ờm, cái này, em là Xúc Xích…”

Xúc Xích mỉm cười ngượng ngùng, sắc mặt Hàn Tịch dịu hẳn đi, “Chào thím”

“Phốc ~~ Chị dâu đáng yêu hệt như trong game nha ~~~” Xúc Xích cười mỗi lúc một tươi, vẻ xấu hổ đã mất đi ít nhiều, nhưng vẻ mặt Hàn Tịch lại không đổi chút nào.

“Em đi cùng Chuối Tiêu đó ~~ cô ấy ở ngay sau”

Hàn Tịch nhìn thoáng qua phía sau Xúc Xích, thấy một nữ sinh cười rạng rỡ vẫy vẫy tay, Hàn Tịch gật đầu nhè nhẹ với cô, sau đó thu hồi ánh mắt.

“Cảm ơn các thím đã tới gặp tôi.”

“Đâu có! Bọn em phải cảm ơn anh đã đến mới phải!”

Hàn Tịch không biết nên trả lời thế nào, chỉ trầm mặc không nói.

Chuyện kí tên đã hoàn thành từ sớm, giữa hai người có chút xấu hổ nho nhỏ. Có điều Chuối Tiêu đã nhanh chân vọt lên rồi.

“Chị dâu!”

Xưng hô vô cùng thẳng thắn chẳng khác nào một nhát chí mạng, Hàn Tịch nín nhịn mong muốn thổ huyết của mình, cố gắng bình tĩnh nhìn Chuối Tiêu.

“Chị dâu anh cos Y Tát Nhĩ đẹp trai lắm!!!”

“Cảm ơn.”

“Chị dâu, anh…”

“Có thể không gọi tôi là chị dâu được không…” Hàn Tịch cảm thấy vẻ mặt bình ổn của mình sắp vỡ đến nơi rồi.

“À ~~ Được ~~~ Yên đại ~~~”

Sau đó, dưới sự chỉ đạo của Chuối Tiêu, hai người điên cuồng tấn công Hàn Tịch cả buổi, cái gì mà tấm lòng ngưỡng vọng như sóng sông cuồn cuộn chảy hoài không dứt…Ví dụ điển hình của tinh thần kiên trì bền bỉ nha…

Hàn Tịch nghe đến choáng váng đầu óc, cũng may sự phấn khích các em gái cuối cùng cũng qua, sau khi thỏa mãn nói lời tạm biệt Hàn Tịch, hai người liền vui vẻ rời đi.

Tới lúc MC tuyên bố buổi kí tên hôm nay đã kết thúc, Hàn Tịch cảm thấy mình đã rơi vào trạng thái dở sống dở chết. Trong khi các coser khác đang cùng fans chụp ảnh lưu niệm, Hàn Tịch vội vàng lao vào toilet, thay đồ bằng tốc độ ánh sáng.

Lần lượt chào hỏi các coser xong, Hàn Tịch xách theo đồ đạc chạy thẳng lên tầng 2, nửa đường còn bị ánh mắt hồng ngoại của fans quét từ trên xuống dưới không biết bao nhiêu lần.

Còn chưa kịp sầu não vì sao mình lại bị nhận ra, Hàn Tịch đã bị mấy người kéo qua kéo lại chụp ảnh chung.

“Cmn tẩy trang rồi vẫn đẹp trai đáng yêu quá ~(≧▽≦)/~”

“Đại nhân cho em ôm một cái nha!!! Chỉ một chút thôi!!!!”

“Yên đại anh đẹp trai quá!!!! Da cũng mịn màng nữa!!! Yên đại cho em chạm một chút…Yên đại anh đừng đi mà…”

“Đại đại em có thể hôm anh một cái không??!!!! Hôn má thôi mà!!!! Đại đại!!!! Đại đại anh đứng lại đi!!!!”



Hàn Tịch chạy trối chết, chẳng khác nào đang đi du kích, giữa những sạp hàng hết quẹo trái lại rẽ phải. Chẳng mấy chốc cậu đã thấy được những gương mặt quen thuộc.

Đột nhiên cảm thấy như tìm được đường về tổ, Hàn Tịch thầm nghĩ mình cũng sắp biến thành trạng thái lệ rơi đầy mặt rồi, một đường lao thẳng vào quầy hàng chật hẹp, Hàn Tịch mặc kệ mình vừa đẩy ai vào trong góc, trực tiếp vịn tủ thở hồng hộc.

“…Tiểu Ảnh, ông vừa gặp ma à?”

…Cũng không khác gặp ma là mấy, Hàn Tịch mặt mũi tối sầm nghĩ.

“Ối, Vô Ảnh ông có sao không? Không phải tụt đường huyết đấy chứ…Anh đây không có kẹo nha…Ông xem mặt mũi trắng bệch ra…Đúng như vừa gặp ma ấy…”

“Tôi…không có…việc gì…”

Vất vả bao lâu mới lấy lại được hơi, Hàn Tịch vô thức nhìn sang bên cạnh, hình như vừa nãy cậu đẩy ai vào phía trong mất rồi?

Vừa quay đầu.





“Gặp lại rồi ~” Người nào đó nở một nụ cười đầy vẻ vô hại.



Tôi đâu có muốn gặp lại anh.

Hàn Tịch xoay mặt lại, không thèm nhìn hắn.

“Ơ…Tiểu Ảnh à…Buổi tối đại thần mời chúng ta ăn cơm ~~~~ Còn có ba fans hâm mộ của hai người nữa…Mấy cổ đang ra ngoài đi dạo rồi ~”

Hàn Tịch nghe tới “fans hâm mộ” liền biến sắc.

“…Vô Ảnh sao mặt ông lại trắng bệch nữa rồi?”

“…”

Đến khi Cá Ăn Thịt Người, Xén Lông Cừu cùng Cây Bông trở lại gian hàng, ánh mắt các cô lập tức sáng như đèn pha.

Bên trong gian hàng xuất hiện thêm hai người, không phải couple trong mộng của các cô thì là ai!!! Mặc dù một người thân tỏa ra hơi lạnh ngồi ở tít sâu trong gian hàng, người kia lại đứng ở ngoài mỉm cười vô sự, nhưng cảm giác bạn thụ rầu rĩ bị bắt nạt ngồi ở một bên mà hờn dỗi mới là cái đáng xem!!! Ba người không hẹn mà gặp cùng nhìn ngắm đến say sưa.

Hàn Tịch mẫn cảm liền nhận ra ánh mắt kì quái rơi rớt trên người mình, vừa nhìn thấy vẻ mặt của ba em gái đứng ngoài gian hàng, trong lòng cậu lập tức hiểu hơn phân nửa.

Hình như cậu mắc chứng sợ fans rồi, Hàn Tịch âm thầm run rẩy hai lượt, sau đó đánh mắt đi chỗ khác.

Ngược lại Lục Thanh Hợp lại chủ động đón nhận, thân thiện mở lời chào hỏi.

Các em gái ánh mắt càng thêm tràn đầy xúc cảm, âm thầm đánh giá – đại thần thực đẹp trai…Đại thần thực đẹp trai…Đại thần thực đẹp trai…

Hàn Tịch mừng thầm bản thân không bị ai quấy rối, tiếp tục đóng vai rầu rĩ ngồi im trong góc.

“Đại thần! Xin hỏi gặp Ảnh tiểu thụ tâm tình thế nào!”         

“Ừm…Đẹp tới kinh ngạc luôn…”

“ Moe quá!!!! Hú hú!!”

“Đại thần ~~ Định cưa cẩm Ảnh tiểu thụ thế nào đây?” Cá Ăn Thịt Người vừa hỏi vừa không ngừng liếc Hàn Tịch đang ngồi trong xó.

“Cố gắng dùng chân tình làm cậu ấy cảm động?”

“Hahaha, đã biến thành trung khuyển công rồi sao!! Nhưng có vẻ Ảnh tiểu thụ không phải người tự thông suốt được đâu nha ~~”

“Vậy gặp chiêu phá chiêu thôi ~”

“Hú hú hú thật sự rất moe…”





Chuyện trò rôm rả đến tận lúc Mặt Trời về Tây, mọi người cùng nhau thu dọn đồ đạc rời quầy hàng.

“Ăn cơm trước, sau đó làm gì nhỉ?” Xén Lông Cừu hỏi, mắt sáng như đèn pha lộ rõ vẻ chờ mong.

“Đi hát?” Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ ăn ý đáp lời.

“Thế cũng dược.” Lục Thanh Hợp cười tự tin.

“Đồng ý!” ánh mắt Con Thỏ cũng sáng chẳng hề kém cạnh Xén Lông Cừu.

Hai cô gái kia chỉ thiếu điều giơ cả hai tay hai chân đồng ý, chỉ còn lại mình Hàn Tịch.





Tôi về nhà được không? Hàn Tịch âm thầm nhìn Con Thỏ.

Con Thỏ bước thẳng tới, túm cánh tay Hàn Tịch kéo đi, “Đa số đánh bại thiểu số ~~ Đi nào ~~~~”

Cứ thế đi tới quán ăn cay Tứ Xuyên.

Hàn Tịch không ăn được cay, nhưng mọi người đều đã nối đuôi nhau tiến vào. Hàn Tịch bất đắc dĩ đành theo sau, chậm chạp bước qua cửa, đến khi vào bàn, cậu trợn tròn mắt.

Tất cả đã yên vị, chỉ còn duy nhất một ghế bên cạnh đại thần.

Hàn Tịch vào chỗ, sau đó bắt đầu bữa ăn đầy quyết tâm.

Các món ăn ngập tràn sắc đỏ lần lượt được dọn lên, Hàn Tịch từ tốn há miệng, cắn một miếng, lập tức bị sặc đến nỗi nước mắt ròng ròng.

Yết hầu nóng cháy khó nhịn, trước mắt mịt mờ, Hàn Tịch ho rát cả phổi, đến khi có người đưa cậu một cái cốc, lại giúp cậu vỗ lưng, Hàn Tịch cầm cốc đưa thẳng lên miệng.

Dòng nước mát lạnh tràn vào, làm dịu đi vị cay nồng của ớt, Hàn Tịch dần bình thường trở lại. Buông cốc, hiện ngay trước mắt là ánh mắt kì quái của mọi người.

…“Cảm ơn” dù sao cũng nói lời cảm tạ đã, Hàn Tịch kiên trì giả bộ không có chuyện gì tiếp tục ăn cơm, nhất quyết không quay sang bên cạnh dù chỉ một chút.

Lục Thanh Hợp bị phớt lờ cũng không hề tức giận, ngược lại mỉm cười thỏa mãn.

Ừm…Yết hầu của Bé Thịt Viên trông rất đẹp…Lúc uống nước cũng đáng yêu…

Bữa cơm trong không khí mờ ám cuối cùng cũng xong, Hàn Tịch liên tục bị cay, sau đó Lục Thanh Hợp sẽ dịu dàng đưa một cốc nước, về phần ẩn ý đánh mắt đưa tình, mọi người nhìn mãi cũng thành quen.

“Aaa…Đã mắt quá đi!!! Ảnh tiểu thụ bị sặc ớt!!! Đại thần không ngừng đưa nước cho cậu ấyyyy!!! Ánh mắt dịu dàng đó!!!! Muốn khóc quá đi!!! Hú hú hú hú!!!!!”

Cá Ăn Thịt Người nhanh tay đăng tin trong đoàn kịch.

“Hự…Máu mũi của tôi…Bây giờ chết cũng không hối tiếc!!!!”

Xén Lông Cừu thay đổi chữ kí của mình.

Con Thỏ lại càng ác độc hơn, trực tiếp đăng một tấm ảnh lên weibo của cô – Hàn Tịch bị cay, một tay ôm lấy yết hầu, tay còn lại đón lấy cốc nước đại thần đưa, đại thần lộ ra nửa khuôn mặt, vừa đưa nước, vừa dịu dàng vỗ vỗ lưng cho Hàn Tịch. Thuận tiện gõ thêm lời bình: Ảnh ngốc bị món ăn Tứ Xuyên hành hạ, đần chết mất, may mà có đại thần nhà cậu ta chậc chậc chậc…

Không chỉ fans couple Minh Nguyệt, toàn bộ giới võng phối đều rung động rồi…

Đám bạn bè trên mạng nhao nhao phản đối, không thể công khai ân ái như thế nha!!!! Mù mắt đó có biết không!!! Nghiêm túc phê bình Minh Nguyệt CP!!! Quá đáng lắm rồi!!!

Con Thỏ cất di động, ẩn tàng công lao lẫn tiếng tăm.

Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ lại bình tĩnh khác thường, bởi vì toàn bộ sự chú ý của hắn đã dành cả cho đồ ăn mất rồi…Mẹ ơi, thịt lợn xào ớt [1] ăn với cơm, cuộc đời còn gì hạnh phúc hơn chứ!!

Trên bàn ăn, ngoại trừ Hàn Tịch, những người còn lại đều được bao phủ trong quầng sáng hạnh phúc…

Rời khỏi quán cơm, ai ai cũng hạnh phúc vô bờ, làm Hàn Tịch càng thêm hắt hiu cô quạnh.

Lục Thanh Hợp ân cần đi cạnh Hàn Tịch, định xách đồ giúp cậu, “Để tôi cầm cho.”

Hàn Tịch liếc nhìn đối phương, bàn tay cầm túi bất giác nắm chặt hơn.

Đợi chờ cả buổi không có hồi đáp, Lục Thanh Hợp đành từ bỏ, lui dần về sau Hàn Tịch.

Không khí giữa hai người có chút gượng gạo.

Lục Thanh Hợp trông theo bóng lưng nhỏ bé của Hàn Tịch, phải vất vả lắm mới kìm nén được cảm giác muốn xông tới ôm lấy cậu.

Quán karaoke đã ở ngay trước mắt.

Con Thỏ muốn vung tay bao đêm, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ bắt đầu lúi húi đếm tiền trong túi, ba cô gái dè dặt đứng bên, Lục Thanh Hợp liền chìa ra một tấm thẻ, “Phòng lớn, suốt đêm, thanh toán bằng thẻ, cảm ơn nhiều.”



Được người phục vụ dẫn vào phòng lớn trứ danh, Con Thỏ cùng Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ cứ như  thím Lưu vào sân lớn nhà quan, chạy quanh một vòng, hào hứng bình luận – “Rộng…quá…đi…”





“Mọi người chọn bài đi nào” Lục Thanh Hợp miệng nói, tay mở cửa bước ra ngoài “Tôi đi mua chút đồ ăn vặt”, mắt khẽ liếc nhìn Hàn Tịch – người từ lúc vào phòng đã ngồi chết dí ở salon.

Con Thỏ không hề do dự chọn “Dù chết vẫn muốn yêu” và “Ly Tao”, kết quả bị Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ cười nhạo “Dung tục quá đi”, sau đó cuộc chiến giữa hai người lại bắt đầu.

Ba cô gái miễn bình luận, liền chạy tới chọn bài.

Thời điểm Lục Thanh Hợp ôm một đống đồ ăn quay trở lại, hoàn cảnh trước mắt chính là – Con Thỏ lấy hết sức lực gào rống “Ly Tao”, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ vẻ mặt đầy khinh bỉ ngồi bên gõ nhịp, ba người kia hăng hái vỗ tay. Riêng phần Hàn Tịch, vẫn đang trồng nấm ở một góc.

Lục Thanh Hợp đặt đồ ăn lên bàn, sau đó chọn lấy một gói vui vẻ đi tới cạnh Hàn Tịch, đưa ra trước mặt đối phương.

“Ăn một chút đi, vừa rồi cậu có ăn được gì đâu.”

Hàn Tịch ngồi yên không động tĩnh, Lục Thanh Hợp vẫn kiên nhẫn đợi, một lát sau, Hàn Tịch đưa tay đón lấy gói đồ, bóc ra, nhón lấy một hạt đậu bỏ vào miệng.

Lục Thanh Hợp chăm chú nhìn người ta ăn được phân nửa, mới đến chỗ máy tính chọn một bài, chọn xong lại đi tới khu vực không xa Hàn Tịch lắm mà ngồi.

Hàn Tịch ăn chán chê món đậu rồi, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cái bàn, Lục Thanh Hợp lập tức hiểu ý, vui vẻ đón nhận gói đậu đặt lên bàn, lại tiếp tế một đống đồ ăn vặt chồng chất trên salon.

Hàn Tịch quay sang chọn lựa một hồi, cuối cùng cầm một túi khoai tây chiên tiếp tục chiến đấu.

Năm người phía trước say mê chơi đùa đến cuồng nhiệt, nhảy nhót quanh bàn, sau đó bốn cô gái giật đùng đùng hát “Oppa Gangnam Style”, Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ không chịu thua kém, cái đầu cũng lắc như trống bỏi.

Chẳng mấy chốc, năm người sức cùng lực kiệt thõng thượt trên ghế salon.

Danh sách bài hát đã chọn liền nhanh chóng bị xóa bỏ, một bài lại một bài.

“Ố! ‘Ánh lửa’ [2] ai chọn thế? Không thì tôi chuyển đây~”

“Là tôi chọn đấy.” Lục Thanh Hợp vội vàng lên tiếng, đi tới cầm lấy mic.

“Trái tim cảm nhận bóng cô đơn vụn vỡ

Chẳng thể nào đong đếm quãng thời gian trôi

Cuối cùng anh vẫn chỉ có chính anh bầu bạn

Giữa những quy tắc bó buộc

Tâm tình này tựa băng lửa giao thoa

Chỉ muốn vì em mà dịu dàng bất chấp hết thảy

Que diêm xẹt qua trong nháy mắt

In dấu ngọn lửa tình yêu bừng nở

Dường như đôi ta đều không muốn lùi bước

Cho dù đau đớn

Thiếu đi dưỡng khí cũng quyến luyến không rời

Yêu em tuyệt đối không lui bước

Cho dù vĩnh viễn quá xa vời

Hãy để anh đưa em trốn khỏi thực tại

Hoa lửa sắc tím

Là ngọn lửa tình yêu đôi ta

Tình yêu này thật đẹp

Trái tim cảm nhận được nỗi đau trong lòng em

Nếu như có thể thay em trăn trờ

Tiếc rằng anh chỉ là một kẻ bình thường như vốn dĩ

Khoảnh khắc nhìn giọt nước mắt rơi xuống nơi đây

Nuông chiều em bất kể là đúng hay sai

Mặc kệ sức nóng này tan chảy tất cả những gì ta có

Que diêm xẹt qua trong nháy mắt

In dấu ngọn lửa tình yêu bừng nở

Dường như đôi ta đều không muốn lùi bước

Cho dù đau đớn

Thiếu đi dưỡng khí cũng quyến luyến không rời

Yêu em tuyệt đối không lui bước

Cho dù vĩnh viễn quá xa vời

Hãy để anh đưa em trốn khỏi thực tại

Hoa lửa sắc tím

Là ngọn lửa tình yêu đôi ta

Tình yêu này thật đẹp

Que diêm xẹt qua trong nháy mắt

In dấu ngọn lửa tình yêu bừng nở

Dường như đôi ta đều không muốn lùi bước

Hoa lửa sắc tím

Là ngọn lửa tình yêu đôi ta

Tình yêu này thật đẹp”

Thanh âm đầy sức hút hòa quyện với thâm tình dào dạt, chạm đến xúc cảm nơi đáy lòng.

Hàn Tịch nhận được ánh mắt rực cháy từ người nào đó, trái tim đập liên hồi không sao kìm nén được.

__________________

Đôi lời của tác giả: “Ánh lửa” là chân ái, hy vọng mọi người nếu rảnh hãy đi nghe thử một chút, nhất là đoạn cao trào, moe đến nỗi máu tràn mặt tui luôn.

[1] Thịt lợn xào ớt: bạn này có tên dễ thưn lắm, Tiểu lạt tiêu đại nhục phiến (小辣椒大肉片), nôm na là miếng ớt nhỏ miếng thịt to =))

thịt lợn xào ớt

[2] Ánh lửa (燃点) – Hồ Hạ: các bạn có thể nghe

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương