Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai
-
Chương 31: Chần chừ chưa quyết
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong giây lát, Hàn Tịch không rõ mình đang suy nghĩ gì nữa. Đợi đến khi tâm trí du lịch một vòng vũ trụ trở về, trong đầu Hàn Tịch giống như có vô vàn bông pháo hoa rực rỡ lần lượt nổ tung.
Hắn vừa nói gì?
Lúc này đối phương lại chẳng nói một lời, chung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần khiến Hàn Tịch có chút hốt hoảng.
Chẳng lẽ vừa rồi là do mình tưởng tượng?
Đưa mắt trông mong nhìn hai áo vest nhỏ đứng cạnh nhau trong YY, chấm xanh be bé ở trên trước sau không hề sáng đèn.
Hàn Tịch dụi mắt, cảm thấy bản thân thật sự rất mệt mỏi. Vốn dĩ cậu chưa từng am hiểu việc suy đoán tâm tư của người khác, cho dù nghĩ đến nổ đầu, cậu cũng không thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Thậm chí Hàn Tịch còn mong chờ đối phương đột nhiên lên tiếng cười nói như lúc kể chuyện xưa, nói rằng hắn chỉ nói đùa với cậu thôi.
Nhưng mà người kia cương quyết không mở miệng lần nữa.
Tại sao lại là những lời này?
Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình, lại vào thời điểm như vậy, cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Khó nghĩ quá…Hàn Tịch phiền não chống đầu tựa vào mu bàn tay.
Hắn, thật sự nghiêm túc sao?
Lục Thanh Hợp nhìn hai bóng dáng thân mật dựa vào nhau trên màn hình, trong lòng tràn đầy suy tư, cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Hiện tại hắn sẽ cho cậu thời gian cân nhắc và quyết định.
Không biết lần này, hắn sẽ phải chờ đợi bao lâu.
Tiểu mục sư trong game đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, Lục Thanh Hợp khẽ giật mình, may mà người vẫn còn trong YY.
“Offline cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề nha ~” Lục Thanh Hợp cảm thấy mình có trách nhiệm phải nhắc nhở người ngốc nghếch nào đó, tái diễn tiết mục đột ngột offline sau đó mất tích mấy ngày, hắn không chịu nổi nữa đâu.
Lời của đối phương rất có tính định hướng, Hàn Tịch rầu rĩ đáp: “Lần trước offline là do cúp điện, mất hai ngày.”
“Như vậy sao ~”
Yên lặng bị đột ngột phá vỡ, đối thoại lại quá mức ngắn ngủi. Người nào đó nhanh chóng trở lại với phong cách im lặng là vàng, Hàn Tịch liền tắt máy tính, bò lên giường.
Lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, Hàn Tịch thở dài, đêm nay lại phải đếm cừu rồi.
Các bạn cừu non cần mẫn đi lại trong đầu Hàn Tịch, từng con từng con nhảy tới nhảy lui, nhảy thật lâu thật lâu…Rốt cuộc Hàn Tịch cũng chìm vào mộng đẹp.
Hàn Tịch đi dạo, trên đường về nhà, đột nhiên bị một người đàn ông tướng mạo dung tục chặn lại, gã nhìn Hàn Tịch cười “hehe” không ngừng, sau đó mở miệng nói “Chúng mình kết thành một đôi đi ~”
Sự kết hợp kì quái của thanh âm quyến rũ cùng khuôn mặt hèn mọn làm cho Hàn Tịch sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khó khăn lắm mới vào được đến hành lang, Hàn Tịch vừa ra sức ấn thang máy vừa ngoái đầu nhìn quanh, thang máy từ từ mở ra, gã đàn ông dung tục đã đứng sẵn ở bên trong tự lúc nào, “Chúng mình kết thành một đôi đi ~”
Hàn Tịch quay người phi thẳng lên thang bộ, một hơi chạy hết 25 tầng, cửa nhà đã ở ngay trước mắt, kết quả gã đàn ông hèn mọn lại đột nhiên xuất hiện, Hàn Tịch cảm thấy mình sắp đau tim chết mất.
Lúc này bốn phía vang lên nhạc nền cổ phong…
Hàn Tịch ôm đầu bật dậy, mơ mộng kiểu gì đây…Cả người mỏi mệt giống như thật sự leo 25 tầng lầu, Hàn Tịch cầm điện thoại đang đổ chuông không ngừng bên cạnh lên.
Hai giờ ba mươi phút sáng, Con Thỏ gọi tới.
“Alo?” Hàn Tịch cố nén cơn ngáp ngủ.
“Tiểu Ảnh!! Ba mẹ tôi đồng ý rồi!!!!”
“Đồng ý cái gì?”
“Chuyện với Nhánh Cỏ đó!!! Tôi vui quá đi mất!!!”
“Thật không? Chúc mừng!” Mặc dù buồn ngủ muốn chết, từ đáy lòng Hàn Tịch vẫn cảm thấy vui lây.
“Cảm ơn!!! Hiện giờ tôi muốn thông báo cho toàn bộ Thế giới sau này bọn tôi có tương lai rồi!!!”
Hàn Tịch nghe khẩu khí phấn khích của đối phương, nét cười tràn lên khóe miệng, “Thật tốt quá ~ hai người nói thế nào mà thuyết phục được ba mẹ?”
“Thật ra, cũng không phải quá khó khăn…Dù sao ba mẹ cũng rất thương tôi, chỉ không muốn về sau tôi phải chịu khổ. Cho nên Nhánh Cỏ tìm ba mẹ tôi nói chuyện, hắn nói hắn sẽ cố gắng trong vòng một hai năm sau khi tôi tốt nghiệp thi đậu công chức! Ngày nào hắn cũng đến nhà tôi, ba mẹ tôi làm sao chống đỡ nổi chứ ~~~”
Mặc dù Hàn Tịch không cảm thấy làm công chức tốt đến mức đó, nhưng cậu hiểu rõ một công việc ổn định mà nói quan trọng với Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ cùng Con Thỏ.
“Hắn thật sự rất tốt với bà.”
“Đúng thế!! Nhưng mà tôi cũng không nhàn rỗi ~ tôi định từ giờ sẽ chăm chỉ học chuyên ngành, sau này có thể tìm công việc tốt một chút!”
“Tốt nghiệp xong liền đi làm sao?”
“Đúng!”
“Tốt lắm”
“Đúng thế ~~~ như vậy có thể cùng hắn cố gắng ~~~ sau chuyện này, tôi cảm thấy, thật ra trong tình yêu thật sự không tồn tại khó khăn! Bởi vì những khó khăn ấy, đều do song phương chưa đủ nỗ lực, chỉ là kiếm cớ mà thôi!”
Hàn Tịch mỉm cười, suy nghĩ quá đơn thuần rồi, nhưng mà, nếu có thể duy trì được nguồn năng lượng như vậy, dù làm chuyện gì cũng đều có thể làm chơi ăn thật.
Tâm sự gần hai tiếng, Con Thỏ càng nói càng hăng, Hàn Tịch nghe cô rạng rỡ thỏa sức tô màu tương lai, tâm tình cũng bất giác vui vẻ theo.
Sau khi dập máy, Hàn Tịch đánh một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Rời giường rửa mặt mũi xong xuôi, Hàn Tịch bật máy tính, vừa đăng nhập QQ đã nhận được tin nhắn Con Thỏ gửi tự bao giờ.
[Con Thỏ]: Mau lên weibo đọc đi ~~
Hàn Tịch vào weibo, dựa theo phần lớn thông báo @ mình mà tìm dòng trạng thái kia của Con Thỏ.
Con Thỏ_Thành tựu của đời người
Quen biết ông thật tốt quá thật tốt quá @NguyệtVôẢnh, đêm hôm khuya khoắt hai giờ rưỡi gọi điện thoại sang, lại quấy rầy hơn hai tiếng đồng hồ, một câu phàn nàn cũng không nói! Còn không ngừng chuyện phiếm với tôi! Đêm qua thật sự rất vui vẻ rất hạnh phúc, có người bạn như ông, chết cũng không nuối tiếc!!!
Cái gì chết cũng không nuối tiếc chứ, dùng từ bậy bạ, Hàn Tịch nhoẻn miệng cười chia sẻ trạng thái này, thuận tiện gõ thêm biểu tượng mỉm cười hòa ái dễ gần lại vô cùng quen thuộc ^_^
Ngay lập tức status này được nhiều fans hâm mộ chia sẻ, ai ai cũng bình luận “Thì ra điện hạ còn có mặt dịu dàng như vậy, giả moe lăn lộn buổi tối có nhu cầu gọi điện làm phiền”.
Hàn Tịch xem mấy em gái tranh cãi ầm ĩ ở weibo của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy, thực ra cuộc sống vẫn vô cùng tươi đẹp ~
Khi con người vui vẻ, thời gian trôi qua lại rất nhanh, chỉ chớp mắt trời đã chạng vạng tối, trên QQ của Hàn Tịch nhận được một lời mời kết bạn. Người gửi yêu cầu tên là Hoa Phục, Hàn Tịch nhớ mang máng, hình như là người trong giới cos cùng thời gian với mình.
Hàn Tịch đồng ý kết bạn, đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn sang.
[Hoa Phục]: Là Yên đại sao?
[Ảnh.]: Phải.
[Hoa Phục]: Trong yêu cầu kết bạn cũng đã giới thiệu qua, tôi là Hoa Phục. Chuyện là thế này, tôi cùng với Snack Tam Giác (*) – là một em gái, muốn mời thím cùng tham gia cos video “Phù kiếm quang ảnh” với bọn tôi.
[Hoa Phục]: Trước đây tôi đã xem Ảnh đại nhân thím cos Hoa Liên thượng tiên, quá lộng lẫy luôn! Cho nên muốn mời thím cùng tham gia.
Hàn Tịch nhớ rõ “Phù kiếm quang ảnh”, một tiểu thuyết đặc sắc lạ thường, hơn nữa còn thuộc loại kinh điển trong giới tiên hiệp.
“Phù kiếm quang ảnh” nói về hai nam nhân vật chính, một người là Vân Tu chính nghĩa thẳng thắn, người kia là Liên Hoa lạnh lùng hướng nội. Vân Tu quen biết Liên Hoa tại núi Thiên Linh, hai người đều mang mộng tu tiên, tình cờ gặp gỡ trong một lần thí luyện. Tính cách hiền lành chính nghĩa của Vân Tu rất được Liên Hoa yêu thích, mà Liên Hoa trầm tĩnh cũng mang lại cho Vân Tu rất nhiều niềm vui. Hai người nhanh chóng trở thành huynh đệ tương thân tương ái.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vân Tu và Liên Hoa đều đem lòng yêu sư muội Tiểu Ly xinh đẹp dịu dàng, sau đó lại xảy ra rất nhiều sự tình khiến hai người phải đưa ra lựa chọn trái ngược nhau, Vân Tu rơi vào ma đạo, Tiểu Ly cũng nối bước theo chân. Liên Hoa lòng đau như cắt, cuối cùng giác ngộ, đắc đạo thành tiên.
Thời gian dần trôi, Vân Tu đã thống lĩnh được phần lớn yêu ma Ma giới, còn Liên Hoa sau khi được phong làm Hoa Liên thượng tiên liền ẩn cư tại núi Phong Lăng.
Tự cổ chí kim, tiên – ma vốn chẳng chung đường, hai phe không ngừng nảy sinh va chạm, cuối cùng không thể tránh khỏi một cuộc đại chiến.
Vân Tu và Liên Hoa đều cùng tham gia chiến đấu, lại ở hai phe đối địch, trên chiến trường chỉ có thể cố gắng không làm tổn thương lẫn nhau.
Tiểu Ly chết trận, Vân Tu đau đớn đến xé lòng.
Đến khi cuộc chiến hủy thiên diệt địa này kết thúc, khắp thế gian chỉ còn một khung cảnh trống rỗng mênh mang.
Chẳng còn ai nhớ nổi trận chiến này là vì cái gì.
Hai ngàn năm sau, tại chính nơi bắt đầu quen biết, Vân Tu gặp lại Liên Hoa, cuối cùng hai người xóa bỏ hiềm khích ngày trước, cùng nhau biến mất khỏi thế gian, không ai biết được bọn họ đi tới nơi nào.
Đến giờ Hàn Tịch vẫn không quên được kết thúc ấy.
Xa cách ngàn năm, hết thảy phù du đều trở về với cát bụi, một lần nữa hai người lại nhìn nhau hé nở nụ cười.
Một nụ cười ẩn chứa biết bao nhiêu điều, mỗi lần đọc tới đây hơi thở của Hàn Tịch đều bất giác trầm xuống.
Trong đầu Hàn Tịch đột nhiên nảy ra ý tưởng hay, cậu liền tìm Hoa Phục và Snack Tam Giác trên baidu, phát hiện hai người cosplay rất cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa cũng coi như là đại thần nổi danh trong giới cos, mà mấu chốt nhất là, bọn họ sống ở cùng một thành phố.
Hàn Tịch thương lượng cùng Hoa Phục vấn đề chụp ảnh và hậu kì, cuối cùng đạt được thỏa thuận, Hoa Phục phụ trách tìm thợ chụp ảnh, Hàn Tịch đảm nhiệm trách nhiệm hậu kì.
Sau một thời gian ngắn, hết thảy đều sẵn sàng, Hàn Tịch bắt đầu ngày ngày ra ngoài quay film chụp ảnh.
Trên cơ bản lịch trình mỗi ngày là sáng sớm mang theo đồ đạc tới nơi đã chọn, sau đó thay quần áo, trang điểm, lăn lộn suốt một ngày trời, tận khuya mới về đến nhà, cất dọn đồ đạc cởi bỏ phục trang, Hàn Tịch chẳng muốn làm bất cứ cái gì, chỉ đặt đầu xuống đã ngủ khò khò.
Sinh hoạt như vậy kéo dài gần một tuần, ảnh chụp xong xuôi, lại bước vào giai đoạn hậu kì.
Hàn Tịch vì muốn tìm được nhạc nền ưng ý mà mất ăn mất ngủ. Hậu kì cho clip cosplay không giống với khi làm kịch truyền thanh, Hàn Tịch tìm nhạc mệt gần chết, đúng lúc đang vò đầu bứt tai, vị đại thần nào đó lại gửi tin nhắn tới.
[Minh Âm]: Dạo này đang bận gì thế?
[Ảnh.]: Có chút việc.
[Minh Âm]: (/TÄT)/ dù cậu bận bịu nhiều việc, nhưng tôi vẫn rất muốn hỏi…
[Ảnh.]: ?
[Minh Âm]: Lúc nào có thể trả lời lại tôi?
[Ảnh.]: …
[Ảnh.]: Để sau hẵng nói.
Hiện giờ Hàn Tịch hoàn toàn không có thời gian để cân nhắc những chuyện khác nữa, chỉ nội việc tìm bài hát thôi đã đủ mệt chết cậu. Nghĩ tới sau đó còn phải xử lý bao nhiêu phân cảnh nữa, Hàn Tịch sắp mọc thêm một cái đầu nữa rồi.
Thật sự không có ý tưởng gì, Hàn Tịch quyết định có bệnh đành vái tứ phương.
[Ảnh.]: Hỏi anh một chuyện nhé.
[Minh Âm]: Sao vậy.
[Ảnh.]: Tôi đang làm hậu kì một video tiên hiệp, dùng bài nào thì ổn?
[Minh Âm]: Dùng cho nhân vật sao?
[Ảnh.]: Ừ.
[Minh Âm]: Réo rắt sầu cảm hay nhẹ nhàng phóng khoáng?
Hàn Tịch cân nhắc, quyết định dùng nhẹ nhàng phóng khoáng.
[Minh Âm]: Tiêu dao
Hàn Tịch tìm bài hát nghe một chút, quả nhiên vô cùng có cảm giác!
Đã có nhạc phù hợp, linh cảm liền tuôn trào như thác đổ, Hàn Tịch thực vui vẻ.
[Minh Âm]: Có muốn tôi hát cho cậu một bản không?
Nhìn ý tứ lấy lòng rõ rành rành của đối phương, Hàn Tịch nghĩ dù sao cũng không tồi, liền đồng ý.
[Minh Âm]: Vậy cậu cùng tôi thu âm đi O(∩_∩)O~
Hàn Tịch nhớ tới lần thu “Tiêu dao thán” trước đây, lập tức từng sọc từng sọc đen sổ dài trên mặt. Anh bảo tôi cùng anh thu âm, đừng có hối hận nha.
Hàn Tịch leo lên ID Nguyệt Vô Ảnh phủi bụi đã lâu, theo chân đại thần chạy tới một nơi thân thuộc, Thanh cư.
Hết thảy tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, Minh Âm hát, Hàn Tịch ở bên cạnh lắng nghe.
Điểm khác biệt chính là, lần này Minh Âm hát xong một lần, Hàn Tịch liền từ chối một lần, cụ thể chỗ nào chưa tốt, Hàn Tịch cũng không giải thích nữa.
Minh Âm đành hát tới hát lui, mãi cho đến khi thanh âm của người nào đó đã nhuốm khàn, rốt cuộc Hàn Tịch mới hô ngừng.
Nghe tiếng ho khan của đối phương, Hàn Tịch có chút hối hận, có phải mình hơi giận cá chém thớt rồi?
Kết quả một câu đong đưa của đối phương “Xem tôi cố gắng hát như vậy, thưởng tôi một nụ hôn đi” xóa sạch áy náy trong lòng cậu.
Hàn Tịch bắt đầu lao vào chế tác hậu kì không ngừng nghỉ, tình trạng trắng đêm vẫn thường xuyên xảy ra.
Rốt cuộc vào lúc rạng sáng của một ngày nọ, video đã hoàn thành rồi.
Trước hết Hàn Tịch gửi video qua mail cho Hoa Phục, sau đó mới đăng lên mạng.
Khi Hàn Tịch chuẩn bị đăng weibo, tên của coser, phó nháy, hậu kì đều đã viết xong, cậu cân nhắc một chút, cuối cùng tên của Minh Âm thể hiện nhạc nền cũng được ghi thêm vào.
Weibo đăng thành công, nhiệm vụ đã hoàn thành, Hàn Tịch thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
_________________
(*) Snack Tam Giác:
Đôi lời của tác giả: Làm cú đêm đã lâu, buổi tối còn phải bổ sung một bữa muộn, béo phì đã đành, lại còn bị nhiệt miệng nữa chứ _(:ç” ∠)_ Đau…
Gần đây lại hơi phạm vào hai cái bệnh chết tiệt này, quả nhiên không thể dừng uống thuốc được!
Chuyển sang chính sự, các thím có cảm nhận được ánh mai le lói của đoạn kết chưa?
Mặc kệ các thím có tin không, tôi tin là được rồi!
Cùng nhau đếm ngược tới đoạn kết thôi ~(≧▽≦)/~
Trong giây lát, Hàn Tịch không rõ mình đang suy nghĩ gì nữa. Đợi đến khi tâm trí du lịch một vòng vũ trụ trở về, trong đầu Hàn Tịch giống như có vô vàn bông pháo hoa rực rỡ lần lượt nổ tung.
Hắn vừa nói gì?
Lúc này đối phương lại chẳng nói một lời, chung quanh vô cùng tĩnh lặng.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, dần dần khiến Hàn Tịch có chút hốt hoảng.
Chẳng lẽ vừa rồi là do mình tưởng tượng?
Đưa mắt trông mong nhìn hai áo vest nhỏ đứng cạnh nhau trong YY, chấm xanh be bé ở trên trước sau không hề sáng đèn.
Hàn Tịch dụi mắt, cảm thấy bản thân thật sự rất mệt mỏi. Vốn dĩ cậu chưa từng am hiểu việc suy đoán tâm tư của người khác, cho dù nghĩ đến nổ đầu, cậu cũng không thể hiểu được suy nghĩ của đối phương.
Thậm chí Hàn Tịch còn mong chờ đối phương đột nhiên lên tiếng cười nói như lúc kể chuyện xưa, nói rằng hắn chỉ nói đùa với cậu thôi.
Nhưng mà người kia cương quyết không mở miệng lần nữa.
Tại sao lại là những lời này?
Lần đầu tiên trong đời được tỏ tình, lại vào thời điểm như vậy, cậu còn chưa kịp chuẩn bị gì cả.
Khó nghĩ quá…Hàn Tịch phiền não chống đầu tựa vào mu bàn tay.
Hắn, thật sự nghiêm túc sao?
Lục Thanh Hợp nhìn hai bóng dáng thân mật dựa vào nhau trên màn hình, trong lòng tràn đầy suy tư, cuối cùng lại lựa chọn im lặng. Hiện tại hắn sẽ cho cậu thời gian cân nhắc và quyết định.
Không biết lần này, hắn sẽ phải chờ đợi bao lâu.
Tiểu mục sư trong game đột nhiên biến mất không còn bóng dáng, Lục Thanh Hợp khẽ giật mình, may mà người vẫn còn trong YY.
“Offline cũng không phải phương pháp giải quyết vấn đề nha ~” Lục Thanh Hợp cảm thấy mình có trách nhiệm phải nhắc nhở người ngốc nghếch nào đó, tái diễn tiết mục đột ngột offline sau đó mất tích mấy ngày, hắn không chịu nổi nữa đâu.
Lời của đối phương rất có tính định hướng, Hàn Tịch rầu rĩ đáp: “Lần trước offline là do cúp điện, mất hai ngày.”
“Như vậy sao ~”
Yên lặng bị đột ngột phá vỡ, đối thoại lại quá mức ngắn ngủi. Người nào đó nhanh chóng trở lại với phong cách im lặng là vàng, Hàn Tịch liền tắt máy tính, bò lên giường.
Lăn qua lộn lại mãi không ngủ được, Hàn Tịch thở dài, đêm nay lại phải đếm cừu rồi.
Các bạn cừu non cần mẫn đi lại trong đầu Hàn Tịch, từng con từng con nhảy tới nhảy lui, nhảy thật lâu thật lâu…Rốt cuộc Hàn Tịch cũng chìm vào mộng đẹp.
Hàn Tịch đi dạo, trên đường về nhà, đột nhiên bị một người đàn ông tướng mạo dung tục chặn lại, gã nhìn Hàn Tịch cười “hehe” không ngừng, sau đó mở miệng nói “Chúng mình kết thành một đôi đi ~”
Sự kết hợp kì quái của thanh âm quyến rũ cùng khuôn mặt hèn mọn làm cho Hàn Tịch sợ hãi ba chân bốn cẳng bỏ chạy, khó khăn lắm mới vào được đến hành lang, Hàn Tịch vừa ra sức ấn thang máy vừa ngoái đầu nhìn quanh, thang máy từ từ mở ra, gã đàn ông dung tục đã đứng sẵn ở bên trong tự lúc nào, “Chúng mình kết thành một đôi đi ~”
Hàn Tịch quay người phi thẳng lên thang bộ, một hơi chạy hết 25 tầng, cửa nhà đã ở ngay trước mắt, kết quả gã đàn ông hèn mọn lại đột nhiên xuất hiện, Hàn Tịch cảm thấy mình sắp đau tim chết mất.
Lúc này bốn phía vang lên nhạc nền cổ phong…
Hàn Tịch ôm đầu bật dậy, mơ mộng kiểu gì đây…Cả người mỏi mệt giống như thật sự leo 25 tầng lầu, Hàn Tịch cầm điện thoại đang đổ chuông không ngừng bên cạnh lên.
Hai giờ ba mươi phút sáng, Con Thỏ gọi tới.
“Alo?” Hàn Tịch cố nén cơn ngáp ngủ.
“Tiểu Ảnh!! Ba mẹ tôi đồng ý rồi!!!!”
“Đồng ý cái gì?”
“Chuyện với Nhánh Cỏ đó!!! Tôi vui quá đi mất!!!”
“Thật không? Chúc mừng!” Mặc dù buồn ngủ muốn chết, từ đáy lòng Hàn Tịch vẫn cảm thấy vui lây.
“Cảm ơn!!! Hiện giờ tôi muốn thông báo cho toàn bộ Thế giới sau này bọn tôi có tương lai rồi!!!”
Hàn Tịch nghe khẩu khí phấn khích của đối phương, nét cười tràn lên khóe miệng, “Thật tốt quá ~ hai người nói thế nào mà thuyết phục được ba mẹ?”
“Thật ra, cũng không phải quá khó khăn…Dù sao ba mẹ cũng rất thương tôi, chỉ không muốn về sau tôi phải chịu khổ. Cho nên Nhánh Cỏ tìm ba mẹ tôi nói chuyện, hắn nói hắn sẽ cố gắng trong vòng một hai năm sau khi tôi tốt nghiệp thi đậu công chức! Ngày nào hắn cũng đến nhà tôi, ba mẹ tôi làm sao chống đỡ nổi chứ ~~~”
Mặc dù Hàn Tịch không cảm thấy làm công chức tốt đến mức đó, nhưng cậu hiểu rõ một công việc ổn định mà nói quan trọng với Xanh Xanh Cỏ Bên Bờ cùng Con Thỏ.
“Hắn thật sự rất tốt với bà.”
“Đúng thế!! Nhưng mà tôi cũng không nhàn rỗi ~ tôi định từ giờ sẽ chăm chỉ học chuyên ngành, sau này có thể tìm công việc tốt một chút!”
“Tốt nghiệp xong liền đi làm sao?”
“Đúng!”
“Tốt lắm”
“Đúng thế ~~~ như vậy có thể cùng hắn cố gắng ~~~ sau chuyện này, tôi cảm thấy, thật ra trong tình yêu thật sự không tồn tại khó khăn! Bởi vì những khó khăn ấy, đều do song phương chưa đủ nỗ lực, chỉ là kiếm cớ mà thôi!”
Hàn Tịch mỉm cười, suy nghĩ quá đơn thuần rồi, nhưng mà, nếu có thể duy trì được nguồn năng lượng như vậy, dù làm chuyện gì cũng đều có thể làm chơi ăn thật.
Tâm sự gần hai tiếng, Con Thỏ càng nói càng hăng, Hàn Tịch nghe cô rạng rỡ thỏa sức tô màu tương lai, tâm tình cũng bất giác vui vẻ theo.
Sau khi dập máy, Hàn Tịch đánh một giấc thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Rời giường rửa mặt mũi xong xuôi, Hàn Tịch bật máy tính, vừa đăng nhập QQ đã nhận được tin nhắn Con Thỏ gửi tự bao giờ.
[Con Thỏ]: Mau lên weibo đọc đi ~~
Hàn Tịch vào weibo, dựa theo phần lớn thông báo @ mình mà tìm dòng trạng thái kia của Con Thỏ.
Con Thỏ_Thành tựu của đời người
Quen biết ông thật tốt quá thật tốt quá @NguyệtVôẢnh, đêm hôm khuya khoắt hai giờ rưỡi gọi điện thoại sang, lại quấy rầy hơn hai tiếng đồng hồ, một câu phàn nàn cũng không nói! Còn không ngừng chuyện phiếm với tôi! Đêm qua thật sự rất vui vẻ rất hạnh phúc, có người bạn như ông, chết cũng không nuối tiếc!!!
Cái gì chết cũng không nuối tiếc chứ, dùng từ bậy bạ, Hàn Tịch nhoẻn miệng cười chia sẻ trạng thái này, thuận tiện gõ thêm biểu tượng mỉm cười hòa ái dễ gần lại vô cùng quen thuộc ^_^
Ngay lập tức status này được nhiều fans hâm mộ chia sẻ, ai ai cũng bình luận “Thì ra điện hạ còn có mặt dịu dàng như vậy, giả moe lăn lộn buổi tối có nhu cầu gọi điện làm phiền”.
Hàn Tịch xem mấy em gái tranh cãi ầm ĩ ở weibo của mình, trong lòng đột nhiên cảm thấy, thực ra cuộc sống vẫn vô cùng tươi đẹp ~
Khi con người vui vẻ, thời gian trôi qua lại rất nhanh, chỉ chớp mắt trời đã chạng vạng tối, trên QQ của Hàn Tịch nhận được một lời mời kết bạn. Người gửi yêu cầu tên là Hoa Phục, Hàn Tịch nhớ mang máng, hình như là người trong giới cos cùng thời gian với mình.
Hàn Tịch đồng ý kết bạn, đối phương nhanh chóng gửi tin nhắn sang.
[Hoa Phục]: Là Yên đại sao?
[Ảnh.]: Phải.
[Hoa Phục]: Trong yêu cầu kết bạn cũng đã giới thiệu qua, tôi là Hoa Phục. Chuyện là thế này, tôi cùng với Snack Tam Giác (*) – là một em gái, muốn mời thím cùng tham gia cos video “Phù kiếm quang ảnh” với bọn tôi.
[Hoa Phục]: Trước đây tôi đã xem Ảnh đại nhân thím cos Hoa Liên thượng tiên, quá lộng lẫy luôn! Cho nên muốn mời thím cùng tham gia.
Hàn Tịch nhớ rõ “Phù kiếm quang ảnh”, một tiểu thuyết đặc sắc lạ thường, hơn nữa còn thuộc loại kinh điển trong giới tiên hiệp.
“Phù kiếm quang ảnh” nói về hai nam nhân vật chính, một người là Vân Tu chính nghĩa thẳng thắn, người kia là Liên Hoa lạnh lùng hướng nội. Vân Tu quen biết Liên Hoa tại núi Thiên Linh, hai người đều mang mộng tu tiên, tình cờ gặp gỡ trong một lần thí luyện. Tính cách hiền lành chính nghĩa của Vân Tu rất được Liên Hoa yêu thích, mà Liên Hoa trầm tĩnh cũng mang lại cho Vân Tu rất nhiều niềm vui. Hai người nhanh chóng trở thành huynh đệ tương thân tương ái.
Ngày vui ngắn chẳng tày gang, Vân Tu và Liên Hoa đều đem lòng yêu sư muội Tiểu Ly xinh đẹp dịu dàng, sau đó lại xảy ra rất nhiều sự tình khiến hai người phải đưa ra lựa chọn trái ngược nhau, Vân Tu rơi vào ma đạo, Tiểu Ly cũng nối bước theo chân. Liên Hoa lòng đau như cắt, cuối cùng giác ngộ, đắc đạo thành tiên.
Thời gian dần trôi, Vân Tu đã thống lĩnh được phần lớn yêu ma Ma giới, còn Liên Hoa sau khi được phong làm Hoa Liên thượng tiên liền ẩn cư tại núi Phong Lăng.
Tự cổ chí kim, tiên – ma vốn chẳng chung đường, hai phe không ngừng nảy sinh va chạm, cuối cùng không thể tránh khỏi một cuộc đại chiến.
Vân Tu và Liên Hoa đều cùng tham gia chiến đấu, lại ở hai phe đối địch, trên chiến trường chỉ có thể cố gắng không làm tổn thương lẫn nhau.
Tiểu Ly chết trận, Vân Tu đau đớn đến xé lòng.
Đến khi cuộc chiến hủy thiên diệt địa này kết thúc, khắp thế gian chỉ còn một khung cảnh trống rỗng mênh mang.
Chẳng còn ai nhớ nổi trận chiến này là vì cái gì.
Hai ngàn năm sau, tại chính nơi bắt đầu quen biết, Vân Tu gặp lại Liên Hoa, cuối cùng hai người xóa bỏ hiềm khích ngày trước, cùng nhau biến mất khỏi thế gian, không ai biết được bọn họ đi tới nơi nào.
Đến giờ Hàn Tịch vẫn không quên được kết thúc ấy.
Xa cách ngàn năm, hết thảy phù du đều trở về với cát bụi, một lần nữa hai người lại nhìn nhau hé nở nụ cười.
Một nụ cười ẩn chứa biết bao nhiêu điều, mỗi lần đọc tới đây hơi thở của Hàn Tịch đều bất giác trầm xuống.
Trong đầu Hàn Tịch đột nhiên nảy ra ý tưởng hay, cậu liền tìm Hoa Phục và Snack Tam Giác trên baidu, phát hiện hai người cosplay rất cẩn thận tỉ mỉ, hơn nữa cũng coi như là đại thần nổi danh trong giới cos, mà mấu chốt nhất là, bọn họ sống ở cùng một thành phố.
Hàn Tịch thương lượng cùng Hoa Phục vấn đề chụp ảnh và hậu kì, cuối cùng đạt được thỏa thuận, Hoa Phục phụ trách tìm thợ chụp ảnh, Hàn Tịch đảm nhiệm trách nhiệm hậu kì.
Sau một thời gian ngắn, hết thảy đều sẵn sàng, Hàn Tịch bắt đầu ngày ngày ra ngoài quay film chụp ảnh.
Trên cơ bản lịch trình mỗi ngày là sáng sớm mang theo đồ đạc tới nơi đã chọn, sau đó thay quần áo, trang điểm, lăn lộn suốt một ngày trời, tận khuya mới về đến nhà, cất dọn đồ đạc cởi bỏ phục trang, Hàn Tịch chẳng muốn làm bất cứ cái gì, chỉ đặt đầu xuống đã ngủ khò khò.
Sinh hoạt như vậy kéo dài gần một tuần, ảnh chụp xong xuôi, lại bước vào giai đoạn hậu kì.
Hàn Tịch vì muốn tìm được nhạc nền ưng ý mà mất ăn mất ngủ. Hậu kì cho clip cosplay không giống với khi làm kịch truyền thanh, Hàn Tịch tìm nhạc mệt gần chết, đúng lúc đang vò đầu bứt tai, vị đại thần nào đó lại gửi tin nhắn tới.
[Minh Âm]: Dạo này đang bận gì thế?
[Ảnh.]: Có chút việc.
[Minh Âm]: (/TÄT)/ dù cậu bận bịu nhiều việc, nhưng tôi vẫn rất muốn hỏi…
[Ảnh.]: ?
[Minh Âm]: Lúc nào có thể trả lời lại tôi?
[Ảnh.]: …
[Ảnh.]: Để sau hẵng nói.
Hiện giờ Hàn Tịch hoàn toàn không có thời gian để cân nhắc những chuyện khác nữa, chỉ nội việc tìm bài hát thôi đã đủ mệt chết cậu. Nghĩ tới sau đó còn phải xử lý bao nhiêu phân cảnh nữa, Hàn Tịch sắp mọc thêm một cái đầu nữa rồi.
Thật sự không có ý tưởng gì, Hàn Tịch quyết định có bệnh đành vái tứ phương.
[Ảnh.]: Hỏi anh một chuyện nhé.
[Minh Âm]: Sao vậy.
[Ảnh.]: Tôi đang làm hậu kì một video tiên hiệp, dùng bài nào thì ổn?
[Minh Âm]: Dùng cho nhân vật sao?
[Ảnh.]: Ừ.
[Minh Âm]: Réo rắt sầu cảm hay nhẹ nhàng phóng khoáng?
Hàn Tịch cân nhắc, quyết định dùng nhẹ nhàng phóng khoáng.
[Minh Âm]: Tiêu dao
Hàn Tịch tìm bài hát nghe một chút, quả nhiên vô cùng có cảm giác!
Đã có nhạc phù hợp, linh cảm liền tuôn trào như thác đổ, Hàn Tịch thực vui vẻ.
[Minh Âm]: Có muốn tôi hát cho cậu một bản không?
Nhìn ý tứ lấy lòng rõ rành rành của đối phương, Hàn Tịch nghĩ dù sao cũng không tồi, liền đồng ý.
[Minh Âm]: Vậy cậu cùng tôi thu âm đi O(∩_∩)O~
Hàn Tịch nhớ tới lần thu “Tiêu dao thán” trước đây, lập tức từng sọc từng sọc đen sổ dài trên mặt. Anh bảo tôi cùng anh thu âm, đừng có hối hận nha.
Hàn Tịch leo lên ID Nguyệt Vô Ảnh phủi bụi đã lâu, theo chân đại thần chạy tới một nơi thân thuộc, Thanh cư.
Hết thảy tựa như mới xảy ra ngày hôm qua, Minh Âm hát, Hàn Tịch ở bên cạnh lắng nghe.
Điểm khác biệt chính là, lần này Minh Âm hát xong một lần, Hàn Tịch liền từ chối một lần, cụ thể chỗ nào chưa tốt, Hàn Tịch cũng không giải thích nữa.
Minh Âm đành hát tới hát lui, mãi cho đến khi thanh âm của người nào đó đã nhuốm khàn, rốt cuộc Hàn Tịch mới hô ngừng.
Nghe tiếng ho khan của đối phương, Hàn Tịch có chút hối hận, có phải mình hơi giận cá chém thớt rồi?
Kết quả một câu đong đưa của đối phương “Xem tôi cố gắng hát như vậy, thưởng tôi một nụ hôn đi” xóa sạch áy náy trong lòng cậu.
Hàn Tịch bắt đầu lao vào chế tác hậu kì không ngừng nghỉ, tình trạng trắng đêm vẫn thường xuyên xảy ra.
Rốt cuộc vào lúc rạng sáng của một ngày nọ, video đã hoàn thành rồi.
Trước hết Hàn Tịch gửi video qua mail cho Hoa Phục, sau đó mới đăng lên mạng.
Khi Hàn Tịch chuẩn bị đăng weibo, tên của coser, phó nháy, hậu kì đều đã viết xong, cậu cân nhắc một chút, cuối cùng tên của Minh Âm thể hiện nhạc nền cũng được ghi thêm vào.
Weibo đăng thành công, nhiệm vụ đã hoàn thành, Hàn Tịch thỏa mãn chìm vào giấc ngủ.
_________________
(*) Snack Tam Giác:
Đôi lời của tác giả: Làm cú đêm đã lâu, buổi tối còn phải bổ sung một bữa muộn, béo phì đã đành, lại còn bị nhiệt miệng nữa chứ _(:ç” ∠)_ Đau…
Gần đây lại hơi phạm vào hai cái bệnh chết tiệt này, quả nhiên không thể dừng uống thuốc được!
Chuyển sang chính sự, các thím có cảm nhận được ánh mai le lói của đoạn kết chưa?
Mặc kệ các thím có tin không, tôi tin là được rồi!
Cùng nhau đếm ngược tới đoạn kết thôi ~(≧▽≦)/~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook