Thùy Ngộ Kiến Thùy – Ai Gặp Gỡ Ai
-
Chương 10: Tôi cần anh
Ca hội kết thúc, lưu lại cho đám fans hâm mộ niềm vui khôn tả.
Lâm Sở Thần trong sinh nhật mình tỏ tình với Cà Phê Không Đường, hai người hạnh phúc trở thành một đôi – chuyện này tưạ như đã trở thành kinh điển, trong giới võng phối càng lúc càng phổ biến, càng lúc càng lãng mạn. Nhất thời, toàn bộ giới võng phối bao trùm bởi không khí vui mừng háo hức.
Con Thỏ với tư cách là nhân chứng của toàn bộ quá trình, đang hăng say chém gió trong đoàn Phù Thế Phàm Âm, rất có phong thái của tiên sinh kể chuyện quán trà ngày xưa.
Thế nhưng, gần đây Hàn Tịch rất buồn bực. Buồn bực đến mức cậu cũng không biết mình đang buồn bực cái gì.
Film theo dõi bấy lâu ra tập mới không có hứng xem, kịch truyền thanh không muốn nghe, ngay cả lướt weibo giết thời gian cũng chẳng thể giảm bớt cảm giác buồn bực từ sâu trong lòng.
Tùy tiện refresh weibo, đầu óc Hàn Tịch rơi vào trạng thái mơ màng mông lung.
Đột nhiên trên màn hình một status hấp dẫn sự chú ý của cậu. Đó là status của một ca sĩ nào đó tham gia giải cover 5sing, mong được mọi người bầu chọn. Hàn Tịch sực nhớ tới bài hát tỏ tình của đại thần không thể công bố ra ngoài, cậu liền như cao thủ cổ đại được đả thông kinh mạch toàn thân, trở nên thông suốt rồi.
Liếc đồng hồ, từ giờ tới hạn tham gia giải còn hai ngày, vừa vặn có thể chỉnh sửa một bài hát, Hàn Tịch sung sướng tìm được việc để làm.
Nguyệt Vô Ảnh: có onl không?
Minh Âm: ?
Nguyệt Vô Ảnh: tìm anh có việc.
Màn này sao lại quen vậy nhỉ? Hàn Tịch lặng lẽ lắc đầu, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của cậu.
Minh Âm: sao thế?
Nguyệt Vô Ảnh: hồi trước anh nói muốn tham gia giải cover của 5sing?
Minh Âm: phải.
Nguyệt Vô Ảnh: tôi cũng muốn tham gia.
Minh Âm: ?
Nguyệt Vô Ảnh: nhưng mà tôi hát không hay cho lắm.
Minh Âm: cho nên?
Nguyệt Vô Ảnh: tôi rất thích một bài, tôi hát không tốt. Lần trước anh nhờ tôi làm hậu kì, coi như thiếu tôi một ân tình. Bây giờ tôi mong anh có thể hát bài tôi thích tham gia giải, trả lại ân tình đó. Có được không?
Đối phương không hồi đáp, Hàn Tịch không đoán được tâm tình của người ta, không khỏi lo lắng, nhưng cậu cũng không biết phải hỏi tiếp ra sao. Cậu rất hiếm khi nhờ vả người khác, nhất là lần này, có chút đụng chạm tới vết thương của người ta. Nhưng cậu nghĩ, chỉ che đậy miệng vết thương, sự đau đớn, có lẽ sẽ giảm đi một chút.
Giống như khi cậu bị từ chối, có Con Thỏ gọi điện la mắng cậu. Dù một cuộc điện thoại không có ý nghĩa cụ thể, nhưng tấm lòng của cô, Hàn Tịch cảm nhận được.
Minh Âm: chỉ còn hai ngày nữa, tôi sợ không kịp.
Nguyệt Vô Ảnh: chỉ cần anh có thể hát, sẽ kịp mà.
Minh Âm: vậy thì được.
Nguyệt Vô Ảnh: “Tiêu dao thán”(OST Tiên kiếm kì hiệp 1 của Hồ Ca)
Minh Âm: ok.
Nguyệt Vô Ảnh: nhờ cậy cả vào anh.
Minh Âm: ừ.
Hàn Tịch thích “Tiêu dao thán”, cụ thể mà nói, là thích đoạn đầu cùng giai điệu giữa bài hát. Thanh âm du dương uyển chuyển, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng lại thoải mái, cả ca từ cũng hàm ý trần tục không thể sánh bằng tiêu dao khoái hoạt. Dù sao, Hàn Tịch cũng hi vọng Minh Âm có thể cảm nhận được những điều này.
Hôm sau Hàn Tịch đã nhận được âm của Minh Âm, ít nhất điều này cũng chứng tỏ Minh Âm không ậm ừ lấy lệ. Hàn Tịch mang theo niềm vui nho nhỏ mở bài hát của đối phương gửi sang.
Nghe xong, niềm vui của Hàn Tịch cũng tan biến rồi. Minh Âm hát một bài dịu dàng thành vô cùng phóng khoáng, giọng hát quá mức phóng khoáng cùng nhạc nền êm dịu không tài nào hòa hợp nổi.
Nguyệt Vô Ảnh: thật ngại quá, bài này tôi không hài lòng lắm.
Nguyệt Vô Ảnh: phải công nhận giọng anh hòa âm rất êm tai, nhưng mà, bài này hát hơi bá đạo rồi, thiếu sự dịu dàng.
Nguyệt Vô Ảnh: tôi hi vọng anh có thể hát lại lần nữa.
Lời vừa nói ra, Hàn Tịch đã hối hận rồi. Mình nói có phải quá mức hà khắc, làm cho người ta cảm giác mình không thèm nói đạo lí không?
Quả nhiên hồi lâu vẫn chưa thấy Minh Âm đáp lời.
Tâm trạng Hàn Tịch rớt xuống thảm hại. Cậu biết mình nói chuyện quá khắc nghiệt, nhưng những lời này xuất phát từ trong lòng cậu, là lời nói thật.
Nguyệt Vô Ảnh: thực xin lỗi, là ngữ khí tôi không tốt.
Hàn Tịch không biết làm vậy có thể cứu vãn chút gì hay không, dù sao đối phương gần đây mới chịu tổn thương về tình cảm, bản thân mình, quả thực không nói đạo lí mà.
Minh Âm: XXXXXX, bật voice chat.
Hàn Tịch có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng dùng nick của mình trong phòng Phù Thế Phàm Âm nhảy sang kênh đại thần vừa cho.
Thanh cư. (ngôi nhà thanh tĩnh)
Trong kênh trơ trọi một căn phòng có cái tên tao nhã, trong phòng chỉ có một áo tím Hàn Tịch không quen biết, Quân Hợp. Chắc hẳn là clone của đại thần rồi.
“Lên rồi?”
“Ừ”
“Vậy tôi trực tiếp hát cho cậu thu?”
“Cũng được”
Không thể không nói, trực tiếp nghe Minh Âm hát so với bản thu hay hơn rất nhiều. Xúc cảm dạt dào, thanh âm uyển chuyển, từng li từng tí thay đổi tinh tế nghe được càng thêm rõ ràng. Nếu không phải vì giọng hát quá bá đạo, Hàn Tịch nhất định cho hắn một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt tình, nói với hắn một lần đã đạt rồi.
Đáng tiếc Minh Âm vẫn như trước hát không có cảm giác, Hàn Tịch cũng nghiêm khắc, liên tục bắt Minh Âm hát năm, sáu lần. Mãi cho đến khi Minh Âm phải xin tạm dừng chạy đi uống nước mới thôi.
Sau đó thu âm vẫn tàn khốc như cũ, Hàn Tịch giống như sĩ quan huấn luyện, lúc nghỉ ngơi hòa đồng gần gũi, khi chính thức bắt đầu liền hóa thành Tu La. Có lẽ Minh Âm cũng hối hận vì sao mình lại trêu chọc phải một người khó tính như vậy.
Cứ lặp đi lặp lại giày vò như thế gần ba tiếng, tính cách Minh Âm dù có tốt hơn nữa cũng có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Hát hơi lâu, cuống họng không thoải mái” trong lời nói của Minh Âm rõ ràng mang ý trách cứ.
“Thực xin lỗi, nhưng mà cảm giác thật sự không đúng.” Hàn Tịch nghiêm túc thi hành chính sách “xin lỗi trước nói chuyện sau, làm người khác không còn lời nào để nói”.
“Vì sao nhất định phải có cảm giác đó? Mỗi người đối với bài hát có lý giải không giống nhau.” Đối với Hàn Tịch luôn thẳng thắn Minh Âm hoàn toàn bó tay.
“Tôi thích cảm giác đó.” Hàn Tịch chính khí ngút trời.
“Cậu thích đâu có nghĩa là tôi sẽ thích?”
Minh Âm hơi lên giọng, hàm chứa chút thái độ chất vấn. Hàn Tịch thoáng im lặng, sau đó lại lên tiếng.
“Nhưng mà tôi cần anh, hát được thứ tôi thích.”
Vô cùng cứng đầu, thậm chí gần như là ngang ngược, hết lần này đến lần khác làm cho Minh Âm không thể phản bác được. Vì sao người trước mắt tựa như có ma lực, không muốn làm theo yêu cầu của cậu ta, cũng không làm sao từ chối được?
Không có câu trả lời, Minh Âm đành phải nhận mệnh tiếp tục “Cùng hát”.
Hàn Tịch cũng biết đối phương rất vất vả, vì vậy cậu thường vắt óc tìm cách biểu đạt suy nghĩ của mình. Anh qua tôi lại, hai người dường như cũng có một sự ăn ý nhất định. Ví dụ như khi Minh Âm hát đến âm nào đó, Hàn Tịch bảo, không đúng lắm, Minh Âm có thể hiểu mình lại thiếu chút dịu dàng, vì vậy chưa cần Hàn Tịch giải thích, hắn hát lại lần nữa, quả nhiên khiến cho Hàn Tịch hài lòng.
Cứ thế, hiệu suất phối hợp của hai người tăng lên không ít, lúc trước lãng phí mấy tiếng đồng hồ, giờ chỉ 20’ đã xong xuôi.
Hàn Tịch thu được âm ưng ý, trong lòng tràn ngập vui sướng. Vốn cậu chỉ muốn tìm cho đối phương một chút chuyện để làm, không để hắn vì Lâm Sở Thần mà đau lòng, chẳng ngờ vất vả suốt buổi, bản thân lại thích thú đến vậy. Mặc dù có thời điểm trao đổi không tìm được từ ngữ phù hợp bực đến phát điên, nhưng khi thu được bài hát làm mình thỏa mãn một trăm phần trăm, cậu lại hạnh phúc hơn dự đoán rất nhiều.
“Cảm ơn anh!”
Hàn Tịch cảm thấy, đây có lẽ là tiếng cám ơn phấn khích nhất của bản thân rồi.
Nụ cười bất tri bất giác chiếm lĩnh cả khuôn mặt, cảm xúc tuột dốc của Minh Âm rốt cuộc cũng có dấu hiệu phục hồi.
Có lẽ, mình mới là người phải nói cảm ơn. Minh Âm thầm nghĩ, xoa xoa vành mắt đã sưng vù.
Bắt đầu từ hôm đó, tâm trạng của hắn vẫn buông xuôi chán chường. Chỉ cần nhắm mắt lại thấy người đó, cậu ấy cười, cậu ấy nghiêm túc, mặc kệ trong đầu tái hiện bao nhiêu hình ảnh, hắn và cậu ấy, trước sau vẫn chưa từng gần gũi nhau.
Nhớ quá nhiều, nghĩ quá sâu, lại càng không thể buông bỏ. Mãi cho tới hôm nay, lòng đầy phiền não bị một người tra tấn, chỉ vì một bài hát. Nhưng cũng vì bài hát ấy, một người ấy, làm cho hắn có cảm giác thật viên mãn.
Hắn hát, hắn thích hát. Hắn làm được chuyện hắn mong muốn. Cho nên hắn rất vui.
Nghĩ tới tên nhóc hậu kì không còn lạnh nhạt như trước, cả câu “cảm ơn” ngốc nghếch nữa, Minh Âm không nhịn được ý cười càng thêm sâu.
Ừm, có lẽ nên ngủ một giấc thôi.
Minh Âm đại thần mệt mỏi nhanh chóng nằm trên giường lớn của mình mà tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc Minh Âm ngủ say sưa, Hàn Tịch không rảnh rỗi chút nào, cậu nhân lúc bản thân đang hưng phấn, dùng tốc độ ánh sáng mà chỉnh sửa hậu kì.
Nghe đi nghe lại thành phẩm một lần lại một lần, Hàn Tịch thực vui sướng, quả nhiên là thứ mình yêu thích, làm chơi ăn thật.
Tải ca khúc lên 5sing, cẩn thận điền đầy đủ thông tin, ở mục ca sĩ chân thực gõ hai chữ “Minh Âm”, sau đó Hàn Tịch đăng nộp tác phẩm.
Cách hạn chót tham dự giải cover còn năm tiếng, Hàn Tịch vui vẻ viết một cái weibo.
Nguyệt Vô Ảnh
Hôm nay góp sức làm hậu kì một ca khúc cho Minh Âm đại thần, thật sự không kiềm chế được mà đăng lên, quá hay ~ hi vọng tất cả mọi người đều thích
Lâm Sở Thần trong sinh nhật mình tỏ tình với Cà Phê Không Đường, hai người hạnh phúc trở thành một đôi – chuyện này tưạ như đã trở thành kinh điển, trong giới võng phối càng lúc càng phổ biến, càng lúc càng lãng mạn. Nhất thời, toàn bộ giới võng phối bao trùm bởi không khí vui mừng háo hức.
Con Thỏ với tư cách là nhân chứng của toàn bộ quá trình, đang hăng say chém gió trong đoàn Phù Thế Phàm Âm, rất có phong thái của tiên sinh kể chuyện quán trà ngày xưa.
Thế nhưng, gần đây Hàn Tịch rất buồn bực. Buồn bực đến mức cậu cũng không biết mình đang buồn bực cái gì.
Film theo dõi bấy lâu ra tập mới không có hứng xem, kịch truyền thanh không muốn nghe, ngay cả lướt weibo giết thời gian cũng chẳng thể giảm bớt cảm giác buồn bực từ sâu trong lòng.
Tùy tiện refresh weibo, đầu óc Hàn Tịch rơi vào trạng thái mơ màng mông lung.
Đột nhiên trên màn hình một status hấp dẫn sự chú ý của cậu. Đó là status của một ca sĩ nào đó tham gia giải cover 5sing, mong được mọi người bầu chọn. Hàn Tịch sực nhớ tới bài hát tỏ tình của đại thần không thể công bố ra ngoài, cậu liền như cao thủ cổ đại được đả thông kinh mạch toàn thân, trở nên thông suốt rồi.
Liếc đồng hồ, từ giờ tới hạn tham gia giải còn hai ngày, vừa vặn có thể chỉnh sửa một bài hát, Hàn Tịch sung sướng tìm được việc để làm.
Nguyệt Vô Ảnh: có onl không?
Minh Âm: ?
Nguyệt Vô Ảnh: tìm anh có việc.
Màn này sao lại quen vậy nhỉ? Hàn Tịch lặng lẽ lắc đầu, tiếp tục sự nghiệp vĩ đại của cậu.
Minh Âm: sao thế?
Nguyệt Vô Ảnh: hồi trước anh nói muốn tham gia giải cover của 5sing?
Minh Âm: phải.
Nguyệt Vô Ảnh: tôi cũng muốn tham gia.
Minh Âm: ?
Nguyệt Vô Ảnh: nhưng mà tôi hát không hay cho lắm.
Minh Âm: cho nên?
Nguyệt Vô Ảnh: tôi rất thích một bài, tôi hát không tốt. Lần trước anh nhờ tôi làm hậu kì, coi như thiếu tôi một ân tình. Bây giờ tôi mong anh có thể hát bài tôi thích tham gia giải, trả lại ân tình đó. Có được không?
Đối phương không hồi đáp, Hàn Tịch không đoán được tâm tình của người ta, không khỏi lo lắng, nhưng cậu cũng không biết phải hỏi tiếp ra sao. Cậu rất hiếm khi nhờ vả người khác, nhất là lần này, có chút đụng chạm tới vết thương của người ta. Nhưng cậu nghĩ, chỉ che đậy miệng vết thương, sự đau đớn, có lẽ sẽ giảm đi một chút.
Giống như khi cậu bị từ chối, có Con Thỏ gọi điện la mắng cậu. Dù một cuộc điện thoại không có ý nghĩa cụ thể, nhưng tấm lòng của cô, Hàn Tịch cảm nhận được.
Minh Âm: chỉ còn hai ngày nữa, tôi sợ không kịp.
Nguyệt Vô Ảnh: chỉ cần anh có thể hát, sẽ kịp mà.
Minh Âm: vậy thì được.
Nguyệt Vô Ảnh: “Tiêu dao thán”(OST Tiên kiếm kì hiệp 1 của Hồ Ca)
Minh Âm: ok.
Nguyệt Vô Ảnh: nhờ cậy cả vào anh.
Minh Âm: ừ.
Hàn Tịch thích “Tiêu dao thán”, cụ thể mà nói, là thích đoạn đầu cùng giai điệu giữa bài hát. Thanh âm du dương uyển chuyển, làm cho người ta có cảm giác dịu dàng lại thoải mái, cả ca từ cũng hàm ý trần tục không thể sánh bằng tiêu dao khoái hoạt. Dù sao, Hàn Tịch cũng hi vọng Minh Âm có thể cảm nhận được những điều này.
Hôm sau Hàn Tịch đã nhận được âm của Minh Âm, ít nhất điều này cũng chứng tỏ Minh Âm không ậm ừ lấy lệ. Hàn Tịch mang theo niềm vui nho nhỏ mở bài hát của đối phương gửi sang.
Nghe xong, niềm vui của Hàn Tịch cũng tan biến rồi. Minh Âm hát một bài dịu dàng thành vô cùng phóng khoáng, giọng hát quá mức phóng khoáng cùng nhạc nền êm dịu không tài nào hòa hợp nổi.
Nguyệt Vô Ảnh: thật ngại quá, bài này tôi không hài lòng lắm.
Nguyệt Vô Ảnh: phải công nhận giọng anh hòa âm rất êm tai, nhưng mà, bài này hát hơi bá đạo rồi, thiếu sự dịu dàng.
Nguyệt Vô Ảnh: tôi hi vọng anh có thể hát lại lần nữa.
Lời vừa nói ra, Hàn Tịch đã hối hận rồi. Mình nói có phải quá mức hà khắc, làm cho người ta cảm giác mình không thèm nói đạo lí không?
Quả nhiên hồi lâu vẫn chưa thấy Minh Âm đáp lời.
Tâm trạng Hàn Tịch rớt xuống thảm hại. Cậu biết mình nói chuyện quá khắc nghiệt, nhưng những lời này xuất phát từ trong lòng cậu, là lời nói thật.
Nguyệt Vô Ảnh: thực xin lỗi, là ngữ khí tôi không tốt.
Hàn Tịch không biết làm vậy có thể cứu vãn chút gì hay không, dù sao đối phương gần đây mới chịu tổn thương về tình cảm, bản thân mình, quả thực không nói đạo lí mà.
Minh Âm: XXXXXX, bật voice chat.
Hàn Tịch có chút ngạc nhiên, sau đó nhanh chóng dùng nick của mình trong phòng Phù Thế Phàm Âm nhảy sang kênh đại thần vừa cho.
Thanh cư. (ngôi nhà thanh tĩnh)
Trong kênh trơ trọi một căn phòng có cái tên tao nhã, trong phòng chỉ có một áo tím Hàn Tịch không quen biết, Quân Hợp. Chắc hẳn là clone của đại thần rồi.
“Lên rồi?”
“Ừ”
“Vậy tôi trực tiếp hát cho cậu thu?”
“Cũng được”
Không thể không nói, trực tiếp nghe Minh Âm hát so với bản thu hay hơn rất nhiều. Xúc cảm dạt dào, thanh âm uyển chuyển, từng li từng tí thay đổi tinh tế nghe được càng thêm rõ ràng. Nếu không phải vì giọng hát quá bá đạo, Hàn Tịch nhất định cho hắn một tràng vỗ tay vô cùng nhiệt tình, nói với hắn một lần đã đạt rồi.
Đáng tiếc Minh Âm vẫn như trước hát không có cảm giác, Hàn Tịch cũng nghiêm khắc, liên tục bắt Minh Âm hát năm, sáu lần. Mãi cho đến khi Minh Âm phải xin tạm dừng chạy đi uống nước mới thôi.
Sau đó thu âm vẫn tàn khốc như cũ, Hàn Tịch giống như sĩ quan huấn luyện, lúc nghỉ ngơi hòa đồng gần gũi, khi chính thức bắt đầu liền hóa thành Tu La. Có lẽ Minh Âm cũng hối hận vì sao mình lại trêu chọc phải một người khó tính như vậy.
Cứ lặp đi lặp lại giày vò như thế gần ba tiếng, tính cách Minh Âm dù có tốt hơn nữa cũng có chút mất kiên nhẫn rồi.
“Hát hơi lâu, cuống họng không thoải mái” trong lời nói của Minh Âm rõ ràng mang ý trách cứ.
“Thực xin lỗi, nhưng mà cảm giác thật sự không đúng.” Hàn Tịch nghiêm túc thi hành chính sách “xin lỗi trước nói chuyện sau, làm người khác không còn lời nào để nói”.
“Vì sao nhất định phải có cảm giác đó? Mỗi người đối với bài hát có lý giải không giống nhau.” Đối với Hàn Tịch luôn thẳng thắn Minh Âm hoàn toàn bó tay.
“Tôi thích cảm giác đó.” Hàn Tịch chính khí ngút trời.
“Cậu thích đâu có nghĩa là tôi sẽ thích?”
Minh Âm hơi lên giọng, hàm chứa chút thái độ chất vấn. Hàn Tịch thoáng im lặng, sau đó lại lên tiếng.
“Nhưng mà tôi cần anh, hát được thứ tôi thích.”
Vô cùng cứng đầu, thậm chí gần như là ngang ngược, hết lần này đến lần khác làm cho Minh Âm không thể phản bác được. Vì sao người trước mắt tựa như có ma lực, không muốn làm theo yêu cầu của cậu ta, cũng không làm sao từ chối được?
Không có câu trả lời, Minh Âm đành phải nhận mệnh tiếp tục “Cùng hát”.
Hàn Tịch cũng biết đối phương rất vất vả, vì vậy cậu thường vắt óc tìm cách biểu đạt suy nghĩ của mình. Anh qua tôi lại, hai người dường như cũng có một sự ăn ý nhất định. Ví dụ như khi Minh Âm hát đến âm nào đó, Hàn Tịch bảo, không đúng lắm, Minh Âm có thể hiểu mình lại thiếu chút dịu dàng, vì vậy chưa cần Hàn Tịch giải thích, hắn hát lại lần nữa, quả nhiên khiến cho Hàn Tịch hài lòng.
Cứ thế, hiệu suất phối hợp của hai người tăng lên không ít, lúc trước lãng phí mấy tiếng đồng hồ, giờ chỉ 20’ đã xong xuôi.
Hàn Tịch thu được âm ưng ý, trong lòng tràn ngập vui sướng. Vốn cậu chỉ muốn tìm cho đối phương một chút chuyện để làm, không để hắn vì Lâm Sở Thần mà đau lòng, chẳng ngờ vất vả suốt buổi, bản thân lại thích thú đến vậy. Mặc dù có thời điểm trao đổi không tìm được từ ngữ phù hợp bực đến phát điên, nhưng khi thu được bài hát làm mình thỏa mãn một trăm phần trăm, cậu lại hạnh phúc hơn dự đoán rất nhiều.
“Cảm ơn anh!”
Hàn Tịch cảm thấy, đây có lẽ là tiếng cám ơn phấn khích nhất của bản thân rồi.
Nụ cười bất tri bất giác chiếm lĩnh cả khuôn mặt, cảm xúc tuột dốc của Minh Âm rốt cuộc cũng có dấu hiệu phục hồi.
Có lẽ, mình mới là người phải nói cảm ơn. Minh Âm thầm nghĩ, xoa xoa vành mắt đã sưng vù.
Bắt đầu từ hôm đó, tâm trạng của hắn vẫn buông xuôi chán chường. Chỉ cần nhắm mắt lại thấy người đó, cậu ấy cười, cậu ấy nghiêm túc, mặc kệ trong đầu tái hiện bao nhiêu hình ảnh, hắn và cậu ấy, trước sau vẫn chưa từng gần gũi nhau.
Nhớ quá nhiều, nghĩ quá sâu, lại càng không thể buông bỏ. Mãi cho tới hôm nay, lòng đầy phiền não bị một người tra tấn, chỉ vì một bài hát. Nhưng cũng vì bài hát ấy, một người ấy, làm cho hắn có cảm giác thật viên mãn.
Hắn hát, hắn thích hát. Hắn làm được chuyện hắn mong muốn. Cho nên hắn rất vui.
Nghĩ tới tên nhóc hậu kì không còn lạnh nhạt như trước, cả câu “cảm ơn” ngốc nghếch nữa, Minh Âm không nhịn được ý cười càng thêm sâu.
Ừm, có lẽ nên ngủ một giấc thôi.
Minh Âm đại thần mệt mỏi nhanh chóng nằm trên giường lớn của mình mà tiến vào mộng đẹp.
Trong lúc Minh Âm ngủ say sưa, Hàn Tịch không rảnh rỗi chút nào, cậu nhân lúc bản thân đang hưng phấn, dùng tốc độ ánh sáng mà chỉnh sửa hậu kì.
Nghe đi nghe lại thành phẩm một lần lại một lần, Hàn Tịch thực vui sướng, quả nhiên là thứ mình yêu thích, làm chơi ăn thật.
Tải ca khúc lên 5sing, cẩn thận điền đầy đủ thông tin, ở mục ca sĩ chân thực gõ hai chữ “Minh Âm”, sau đó Hàn Tịch đăng nộp tác phẩm.
Cách hạn chót tham dự giải cover còn năm tiếng, Hàn Tịch vui vẻ viết một cái weibo.
Nguyệt Vô Ảnh
Hôm nay góp sức làm hậu kì một ca khúc cho Minh Âm đại thần, thật sự không kiềm chế được mà đăng lên, quá hay ~ hi vọng tất cả mọi người đều thích
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook