Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
-
Chương 3
Sau khi cẩn thận mặc lại y phục cho thiếu niên, Liễu Tử Thừa châm trà, cầm lấy một cuốn sách, ngồi một bên chậm rãi đợi thiếu niên tỉnh lại. Sau một lúc lâu, thiếu niên kia quả thật lông mi rung động, mở mắt, Nhìn thấy khung cảnh lạ lẫm cũng không hoảng hốt, nhìn quanh xem xét một phen liền chậm rãi ngồi dậy, rụt rè mở miệng hỏi:
“Tiên sinh, xin hỏi nơi đây là?”
“Dược *** Hạc Ngũ Đường, tại hạ chính là trưởng quầy, không dám nhận tiên sinh, ta họ Liễu tên Thừa, công tử nếu không ngại có thể gọi tên tại hạ.” Liễu Tử Thừa thấy hắn tuổi tuy không lớn nhưng gặp chuyện cũng không hoảng hốt, vẻ mặt thản nhiên lại có một cỗ cao quý thanh tao, trong lòng không khỏi nảy sinh hảo cảm.
“Thư An.” Thiếu niên nhẹ cười, hàng mi anh tuấn theo ánh mắt đen thâm thuý loé sáng, sâu kín đánh giá Liễu Tử Thừa, nói: “Người nhà đều gọi ta như thế.”
Liễu Tử Thừa không khỏi ngẩn ra: chỉ cho biết danh tự chứ không nói họ. Trong miệng lại cười cười: “Hảo, Thư An công tử, tiểu phó của ngươi đang ở tiền đường chờ ngươi, nếu thấy thân mình vô sự chúng ta liền đi ra đi.”
Thư An hít một hơi không khí trong lành, đứng dậy đối Liễu Tử Thừa khom người nói: “Vừa rồi Thư An có chút không khoẻ, phiền tiên sinh cứu giúp, xin đa tạ.”
Liễu Tử Thừa trong miệng liên tục khiêm tốn, hai người khách khí đi tới tiền đường. Liễu Tử Thừa lúc chẩn bệnh đoán hắn là vương tử quý tộc nguyên có chút chán ngán, nhưng vị Thư An công tử này trong hành động cùng cử chỉ đều có một cỗ trầm ổn khí chất cao quý tĩnh nhã, không tự giác làm cho người ta tâm sinh trìu mến.
“Chủ tử.” Trúc nhi thấy hai người đi tới lập tức nhảy dựng lên, chạy vội về phía Thư An, vẻ mặt kinh hồn chưa định: “Ngài có khoẻ không, có chỗ nào không khoẻ không?Chủ tử, ngài hù chết Trúc nhi.” Chưa nói hết câu đã nức nở.
Liễu Tử Thừa một bên tựa tiếu phi tiếu nhìn hai thiếu niên này, tuổi tuy xấp xỉ nhưng tố chất bên trong lại cách xa vạn dặm.
Quả nhiên Thư An khẽ nhíu mày, nhắc nhở: “Bình tĩnh.” Đối Liễu Tử Thừa mỉm cười nói: “Gia phó khờ dại khiến tiên sinh chê cười.”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Liễu Tử Thừa cười nhẹ đáp: “Có sao đâu, Trúc nhi một lòng vì chủ, chính là đại nghĩa.”
Thư An sang sảng cười, mi mắt như mực khẽ nhướng lên nói:” Tiên sinh nói đúng, bất quá, hắn điểm ấy không có tác dụng.” Đang nói liền ngưng, sửa sang lại quần áo, đối Liễu Tử Thừa chắp tay: “Tiên sinh đại ân, Thư An ngày sau tất đến bái tạ, hôm nay trong nhà có việc đành xin cáo từ.” Trúc nhi đi theo một bên cũng quỳ rạp xuống đất, đối Liễu Tử Thừa cung kính dập đầu ba cái.
Liễu Tử Thừa sớm đoán công tử tôn quý trước mắt lai lịch không nhỏ, nhưng đối phương không muốn nói ra y cũng nguyện không hỏi nhiều, lạnh nhạt cười nói: “Trị bệnh cứu người vốn là việc của ta, công tử không cần bận tâm. Thời tiết nóng nực người bệnh không ít, thứ ta không tiễn được, công tử đi thong thả.”
“Cáo từ.” Thư An hơi cúi người chào, liền dắt Trúc nhi nhanh nhẹn đi ra.
Liễu Tử Thừa đứng ở cửa, mang theo vài phần suy tư nhìn bóng dáng hai chủ tớ dần xa. Thư An thiếu niên kia bộ dạng tuấn tú cao quý, nhưng lại toát ra một cỗ hương vị thân thiết, rốt cuộc là công tử vương tôn quý tộc nhà nào, tuổi còn nhỏ mà đã ẩn chứa phong thái bất phàm. Chính mình lớn hơn đến bảy tám tuổi, cùng so sánh tâm lại sinh hổ thẹn.
Khoả kế trong phô nhìn thấy chút kỳ quái, người đã đi lâu rồi mà chưởng quầy vẫn cứ đứng đó. Đến bên y theo ánh mắt nhìn xung quanh một chút, bởi vì ngày hè nóng bức đầu ngõ lúc này thưa thớt người qua lại, đã sớm không còn thấy thân ảnh của hai chủ tớ.
“Chưởng quầy……….” khoả kế thử kêu một tiếng.
“Ân.” Liễu Tử Thừa bị kêu giật mình, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi khi ngài chữa bệnh, Trần đại nhân sai người đưa tới phong thư hàm.”
Liễu Tử Thừa mở ra vừa thấy, nguyên lai là mời y mười ngày sau đêm mười lăm trăng tròn, ở Kinh Hoa Lâu uống rượu ngắm trăng.
Trần Minh cùng y nguyên là bạn cùng đi thi tú tài, bởi vì của cải giàu có lại có người lót đường, cho nên thượng bảng vàng được một chức quan. Bởi vì bọn họ vốn có tình bằng hữu, Trần Minh cũng hiểu được Liễu Tử Thừa có thực học thái độ làm người lại khiêm tốn, thường xuyên tìm y cùng nhau uống rượu, đàm chút sự tình.
Liễu Tử Thừa trong lòng thực cũng không nguyện ý cùng quan viên tiếp xúc nhiều, bất quá Trần Minh đối y coi như không tồi, không vì thăng chức nhanh chóng mà quên đi học hành gian khổ. Tính ra thì y ở Kinh thành hành nghề y, có một vị bằng hữu làm quan cũng coi như chỗ dựa vững chắc, ít nhiều cũng tránh được không ít phiền toái.
“Tiên sinh, xin hỏi nơi đây là?”
“Dược *** Hạc Ngũ Đường, tại hạ chính là trưởng quầy, không dám nhận tiên sinh, ta họ Liễu tên Thừa, công tử nếu không ngại có thể gọi tên tại hạ.” Liễu Tử Thừa thấy hắn tuổi tuy không lớn nhưng gặp chuyện cũng không hoảng hốt, vẻ mặt thản nhiên lại có một cỗ cao quý thanh tao, trong lòng không khỏi nảy sinh hảo cảm.
“Thư An.” Thiếu niên nhẹ cười, hàng mi anh tuấn theo ánh mắt đen thâm thuý loé sáng, sâu kín đánh giá Liễu Tử Thừa, nói: “Người nhà đều gọi ta như thế.”
Liễu Tử Thừa không khỏi ngẩn ra: chỉ cho biết danh tự chứ không nói họ. Trong miệng lại cười cười: “Hảo, Thư An công tử, tiểu phó của ngươi đang ở tiền đường chờ ngươi, nếu thấy thân mình vô sự chúng ta liền đi ra đi.”
Thư An hít một hơi không khí trong lành, đứng dậy đối Liễu Tử Thừa khom người nói: “Vừa rồi Thư An có chút không khoẻ, phiền tiên sinh cứu giúp, xin đa tạ.”
Liễu Tử Thừa trong miệng liên tục khiêm tốn, hai người khách khí đi tới tiền đường. Liễu Tử Thừa lúc chẩn bệnh đoán hắn là vương tử quý tộc nguyên có chút chán ngán, nhưng vị Thư An công tử này trong hành động cùng cử chỉ đều có một cỗ trầm ổn khí chất cao quý tĩnh nhã, không tự giác làm cho người ta tâm sinh trìu mến.
“Chủ tử.” Trúc nhi thấy hai người đi tới lập tức nhảy dựng lên, chạy vội về phía Thư An, vẻ mặt kinh hồn chưa định: “Ngài có khoẻ không, có chỗ nào không khoẻ không?Chủ tử, ngài hù chết Trúc nhi.” Chưa nói hết câu đã nức nở.
Liễu Tử Thừa một bên tựa tiếu phi tiếu nhìn hai thiếu niên này, tuổi tuy xấp xỉ nhưng tố chất bên trong lại cách xa vạn dặm.
Quả nhiên Thư An khẽ nhíu mày, nhắc nhở: “Bình tĩnh.” Đối Liễu Tử Thừa mỉm cười nói: “Gia phó khờ dại khiến tiên sinh chê cười.”
Nhẹ nhàng lắc đầu, Liễu Tử Thừa cười nhẹ đáp: “Có sao đâu, Trúc nhi một lòng vì chủ, chính là đại nghĩa.”
Thư An sang sảng cười, mi mắt như mực khẽ nhướng lên nói:” Tiên sinh nói đúng, bất quá, hắn điểm ấy không có tác dụng.” Đang nói liền ngưng, sửa sang lại quần áo, đối Liễu Tử Thừa chắp tay: “Tiên sinh đại ân, Thư An ngày sau tất đến bái tạ, hôm nay trong nhà có việc đành xin cáo từ.” Trúc nhi đi theo một bên cũng quỳ rạp xuống đất, đối Liễu Tử Thừa cung kính dập đầu ba cái.
Liễu Tử Thừa sớm đoán công tử tôn quý trước mắt lai lịch không nhỏ, nhưng đối phương không muốn nói ra y cũng nguyện không hỏi nhiều, lạnh nhạt cười nói: “Trị bệnh cứu người vốn là việc của ta, công tử không cần bận tâm. Thời tiết nóng nực người bệnh không ít, thứ ta không tiễn được, công tử đi thong thả.”
“Cáo từ.” Thư An hơi cúi người chào, liền dắt Trúc nhi nhanh nhẹn đi ra.
Liễu Tử Thừa đứng ở cửa, mang theo vài phần suy tư nhìn bóng dáng hai chủ tớ dần xa. Thư An thiếu niên kia bộ dạng tuấn tú cao quý, nhưng lại toát ra một cỗ hương vị thân thiết, rốt cuộc là công tử vương tôn quý tộc nhà nào, tuổi còn nhỏ mà đã ẩn chứa phong thái bất phàm. Chính mình lớn hơn đến bảy tám tuổi, cùng so sánh tâm lại sinh hổ thẹn.
Khoả kế trong phô nhìn thấy chút kỳ quái, người đã đi lâu rồi mà chưởng quầy vẫn cứ đứng đó. Đến bên y theo ánh mắt nhìn xung quanh một chút, bởi vì ngày hè nóng bức đầu ngõ lúc này thưa thớt người qua lại, đã sớm không còn thấy thân ảnh của hai chủ tớ.
“Chưởng quầy……….” khoả kế thử kêu một tiếng.
“Ân.” Liễu Tử Thừa bị kêu giật mình, nghiêng đầu hỏi: “Chuyện gì?”
“Vừa rồi khi ngài chữa bệnh, Trần đại nhân sai người đưa tới phong thư hàm.”
Liễu Tử Thừa mở ra vừa thấy, nguyên lai là mời y mười ngày sau đêm mười lăm trăng tròn, ở Kinh Hoa Lâu uống rượu ngắm trăng.
Trần Minh cùng y nguyên là bạn cùng đi thi tú tài, bởi vì của cải giàu có lại có người lót đường, cho nên thượng bảng vàng được một chức quan. Bởi vì bọn họ vốn có tình bằng hữu, Trần Minh cũng hiểu được Liễu Tử Thừa có thực học thái độ làm người lại khiêm tốn, thường xuyên tìm y cùng nhau uống rượu, đàm chút sự tình.
Liễu Tử Thừa trong lòng thực cũng không nguyện ý cùng quan viên tiếp xúc nhiều, bất quá Trần Minh đối y coi như không tồi, không vì thăng chức nhanh chóng mà quên đi học hành gian khổ. Tính ra thì y ở Kinh thành hành nghề y, có một vị bằng hữu làm quan cũng coi như chỗ dựa vững chắc, ít nhiều cũng tránh được không ít phiền toái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook