Thuỳ Dữ Đồng Tiếu
-
Chương 24
Triệu Thư An miệng xưng là có kiên nhẫn, nhưng ba ngày vừa không thấy có chút tiến triển lại đứng ngồi không yên, mỗi ngày đều sai Trúc nhi hai ba lượt lui tới hỏi chuyện.
Hôm nay. Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết đang ở trong phòng thương nghị sự tình.
“Sư huynh, chưởng quầy này cũng quả thật giảo hoạt, ta nói bóng gió cỡ nào hắn nửa điểm cũng không lỡ lời.”
Liễu Tử Thừa cũng hơi nhíu mi, tiểu Vương gia mặc dù miệng nói không vội nhưng dù sao cũng là thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, nhiều ngày cho Trúc nhi đến đây hỏi han y đã nhìn ra, hắn kiên nhẫn tính ra cũng không có mấy.
“Thanh Lam đừng vội, Vương gia bên kia ta sẽ chi tiết bẩm báo.”
“Chỉ sợ phiền toái không chỉ nhiêu đó,” Phượng Vô Tuyết cười khổ, “Ta giả mạo đại thương nhân nói không ngừng nửa ngày, bàn bạc chuyện mua bán cũng đã gần xong, sợ tới lúc thanh toán lại quanh co viện cớ sẽ sinh nghi………Chính là, bạc quả thật không có nhiều.”
Liễu Tử Thừa mỉm cười, gật đầu nói: “Hết cách, ta nơi này cũng có, dùng trước tính sau………”
Hai người đang định bàn thêm, ngoài phòng truyền đến tiến cười sang sảng: “Giữa ban ngày, hai vị tiên sinh lại ở trong phòng nói chuyện.”
Mành cửa xốc lên, một thân ảnh thanh quý ung dung bước vào, chính là tiểu Vương gia Triệu Thư An.
Phượng Vô Tuyết nghe hắn tuy là thanh âm sang sảng, nhưng lời nói đã có ẩn ý, trong lòng chợt khựng lại, nhưng vẫn rạng rỡ tươi cười, theo Liễu Tử Thừa tiến lên thăm hỏi.
Triệu Thư An nghẹn đã nhiều ngày không chịu được, thuế muối là chuyện hắn muốn mình có thể trước mặt huynh đệ mà ngẩng đầu, chuyến xuất môn này tuy nói là làm việc độc lập, nhưng có Liễu Tử Thừa lại chiêu mộ thêm Phượng Vô Tuyết, đại tài tử danh chấn thiên hạ một lòng phò tá đối hắn mà nói là chuyện đáng để người ta nể phục.
Chính là hai người làm việc hiệu suất cũng không tốt lắm, mắt thấy nửa tháng đã qua mà vẫn chưa tra ra cái gì rõ ràng làm hắn không khỏi lo âu vạn phần.
Hắn nhìn chằm chằm Phượng Vô Tuyết một lát, khanh khách cười nói: “Việc này làm đã lâu………..Hai vị tiên sinh có cao kiến gì khác sao?”
Phượng Vô Tuyết vốn là tâm cao khí ngạo, khắp thiên hạ này sợ chỉ có mỗi Liễu Tử Thừa tao nhã hắn mới để vào mắt, không nghĩ tới tiểu Vương gia này lại nói móc chính mình, hắn như thế nào có thể chịu nhục, mắt phượng lạnh lùng thoáng nhìn, “Cao kiến không dám nhận, thuế muối chính là chuyện quan hệ trọng đại, Thanh Lam không dám phớt lờ nên đang cùng sư huynh thương nghị đối sách.”
Triệu Thư An ngẩn ra, theo đà lửa giận trong lòng ngực cũng bốc cao, hắn thân là thiên hoàng hậu duệ quý tộc, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai chống đối mình như vậy, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, “Như vậy theo Phượng tiên sinh hiện tại nên làm thế nào?”
Phượng Vô Tuyết chớp mắt định đáp lời, tay Liễu Tử Thừa trên bàn bay nhanh đến cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng siết làm Phượng Vô Tuyết tuy là tức giận cực độ cũng ngạnh sinh mà nghẹn xuống. Ngón tay thon dài linh hoạt lật lại, chặt chẽ nắm lấy bàn tay trấn an ôn nhu ấm áp.
Như dược an thần……….Một cỗ lo lắng trong lòng chậm rãi tản ra………
“Chẳng lẽ Phượng tiên sinh đối loại người ăn hối lộ trái pháp luật còn muốn từ từ thương lượng sao?” Triệu Thư An cũng không bỏ qua, nhìn thấy hai người nhìn nhau nhẹ cười, cảm giác như cực kỳ ăn ý thấu hiểu nhau, không biết vì sao Triệu Thư An trong lòng rất không thoải mái, giống như chính mình chỉ là kẻ ngoài cuộc tầm thường, hắn lạnh lùng công kích tiếp: “Ngân lượng quốc khố há dễ dàng để cho hắn chiếm đoạt vậy sao?”
Liễu Tử Thừa mày nhanh nhíu lại, biết hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, Vương gia nhất định không nguôi giận, sự tình nếu muốn náo loạn phải đi ra ngoài, nơi đây tai vách mạch rừng e mọi chuyện sẽ bại lộ, tâm tư vừa chuyển liền chậm rãi nói: “Vương gia bớt giận, Tử Thừa cũng đang nóng lòng thương nghị việc này cùng Thanh Lam.” Y ngẩng đầu mỉm cười, châm chén trà cung kinh để trước mặt Triệu Thư An, cổ tay lật lại nhẹ nhàng, tay áo xanh nhạt chuyển động hoàn hảo.
Ôn nhu như nước……..
“Sự tình nhất định phải trù liệu trước, Thánh thượng đối Vương gia kỳ vọng rất cao, việc này phải làm thật hoàn hảo. Hiện tại mặc dù chúng ta ở trong trang của Tôn Đức Phúc, nhưng người này cũng có cao nhân chỉ điểm. Trong trang canh phòng cẩn mật, nếu muốn bắt được chứng cứ gì không phải nhất thời có thể làm được.”
“Vương gia nếu ngạnh ứng, thứ nhất hậu quả sẽ về phần chúng ta, hai người bọn họ giảo hoạt chỉ sợ sớm đem trướng sách đi tiêu huỷ, như vậy ngược lại càng bất lợi……..”
Triệu Thư An lúc đầu còn cẩn thận nghe, khúc sau sắc mặt khẽ biến, quả quyết ngắt lời, “Như vậy theo ý Tử Thừa thì thế này cũng không được, kia cũng không xong, để cho bổn vương mỗi ngày ngồi trong phòng chờ đợi sao?”
“Tử Thừa không phải ý này,” Liễu Tử Thừa đột nhiên có cảm giác phải chịu nhục, theo lời tiểu Vương gia thì không phải hắn ngại bọn họ động tác chậm chạp, mà ám chỉ bọn họ không hết lòng làm việc. Y âm thầm nhẫn nhịn mới thản nhiên nói: “Vô luận thế nào Tử Thừa đã nguyện ở dưới trướng Vương gia, tự nhiên sẽ nghe theo lệnh Vương gia. Việc hôm nay xin thỉnh Vương gia cho biết, chúng ta sẽ cố hết sức.”
Liễu Tử Thừa biểu tình tuy rằng bình thản, nhưng Triệu Thư An bị y ánh mắt sáng ngời quét qua phải rùng mình. Hắn từ trước đến nay vẫn chỉ nhìn thấy một Liễu Tử Thừa ôn hoà thanh nhã, trong mắt hiện lên tàn khốc lạnh lùng như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ vì mình trút giận lên Phượng Vô Tuyết?
Hắn trong lòng dâng lên một trận nồng đậm uỷ khuất, từ sau khi thâu nạp Liễu Tử Thừa, mỗi ngày đều khách khí coi như thầy mà đối đãi, bất quá cũng không so được với bọn họ tình đồng môn từ nhỏ.
Trong triều chư huynh đệ cùng các đại thần có khi là nhân cơ hội này chê cười hắn, nên thấy sự tình không chút tiến triển hắn nóng lòng lo lắng lại không dám thúc giục nhiều, hôm nay mới nói có hai câu đã bị sư huynh đệ bọn họ thay nhau đối mặt chính mình.
Triệu Thư An bỗng nhiên đứng dậy, mặt lúc xanh lúc đỏ, môi có chút run run nói: “Ta không còn gì để nói, trong vòng bảy ngày phải lấy được trướng sách làm bằng chứng………Thỉnh hai vị tiên sinh hao tâm.”
Dứt lời, ống tay áo phất một cái, dẫn Trúc nhi lạnh lùng rời đi.
Hôm nay. Liễu Tử Thừa cùng Phượng Vô Tuyết đang ở trong phòng thương nghị sự tình.
“Sư huynh, chưởng quầy này cũng quả thật giảo hoạt, ta nói bóng gió cỡ nào hắn nửa điểm cũng không lỡ lời.”
Liễu Tử Thừa cũng hơi nhíu mi, tiểu Vương gia mặc dù miệng nói không vội nhưng dù sao cũng là thiếu niên trẻ tuổi khí thịnh, nhiều ngày cho Trúc nhi đến đây hỏi han y đã nhìn ra, hắn kiên nhẫn tính ra cũng không có mấy.
“Thanh Lam đừng vội, Vương gia bên kia ta sẽ chi tiết bẩm báo.”
“Chỉ sợ phiền toái không chỉ nhiêu đó,” Phượng Vô Tuyết cười khổ, “Ta giả mạo đại thương nhân nói không ngừng nửa ngày, bàn bạc chuyện mua bán cũng đã gần xong, sợ tới lúc thanh toán lại quanh co viện cớ sẽ sinh nghi………Chính là, bạc quả thật không có nhiều.”
Liễu Tử Thừa mỉm cười, gật đầu nói: “Hết cách, ta nơi này cũng có, dùng trước tính sau………”
Hai người đang định bàn thêm, ngoài phòng truyền đến tiến cười sang sảng: “Giữa ban ngày, hai vị tiên sinh lại ở trong phòng nói chuyện.”
Mành cửa xốc lên, một thân ảnh thanh quý ung dung bước vào, chính là tiểu Vương gia Triệu Thư An.
Phượng Vô Tuyết nghe hắn tuy là thanh âm sang sảng, nhưng lời nói đã có ẩn ý, trong lòng chợt khựng lại, nhưng vẫn rạng rỡ tươi cười, theo Liễu Tử Thừa tiến lên thăm hỏi.
Triệu Thư An nghẹn đã nhiều ngày không chịu được, thuế muối là chuyện hắn muốn mình có thể trước mặt huynh đệ mà ngẩng đầu, chuyến xuất môn này tuy nói là làm việc độc lập, nhưng có Liễu Tử Thừa lại chiêu mộ thêm Phượng Vô Tuyết, đại tài tử danh chấn thiên hạ một lòng phò tá đối hắn mà nói là chuyện đáng để người ta nể phục.
Chính là hai người làm việc hiệu suất cũng không tốt lắm, mắt thấy nửa tháng đã qua mà vẫn chưa tra ra cái gì rõ ràng làm hắn không khỏi lo âu vạn phần.
Hắn nhìn chằm chằm Phượng Vô Tuyết một lát, khanh khách cười nói: “Việc này làm đã lâu………..Hai vị tiên sinh có cao kiến gì khác sao?”
Phượng Vô Tuyết vốn là tâm cao khí ngạo, khắp thiên hạ này sợ chỉ có mỗi Liễu Tử Thừa tao nhã hắn mới để vào mắt, không nghĩ tới tiểu Vương gia này lại nói móc chính mình, hắn như thế nào có thể chịu nhục, mắt phượng lạnh lùng thoáng nhìn, “Cao kiến không dám nhận, thuế muối chính là chuyện quan hệ trọng đại, Thanh Lam không dám phớt lờ nên đang cùng sư huynh thương nghị đối sách.”
Triệu Thư An ngẩn ra, theo đà lửa giận trong lòng ngực cũng bốc cao, hắn thân là thiên hoàng hậu duệ quý tộc, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai chống đối mình như vậy, khoé miệng lạnh lùng nhếch lên, “Như vậy theo Phượng tiên sinh hiện tại nên làm thế nào?”
Phượng Vô Tuyết chớp mắt định đáp lời, tay Liễu Tử Thừa trên bàn bay nhanh đến cầm lấy tay hắn, nhẹ nhàng siết làm Phượng Vô Tuyết tuy là tức giận cực độ cũng ngạnh sinh mà nghẹn xuống. Ngón tay thon dài linh hoạt lật lại, chặt chẽ nắm lấy bàn tay trấn an ôn nhu ấm áp.
Như dược an thần……….Một cỗ lo lắng trong lòng chậm rãi tản ra………
“Chẳng lẽ Phượng tiên sinh đối loại người ăn hối lộ trái pháp luật còn muốn từ từ thương lượng sao?” Triệu Thư An cũng không bỏ qua, nhìn thấy hai người nhìn nhau nhẹ cười, cảm giác như cực kỳ ăn ý thấu hiểu nhau, không biết vì sao Triệu Thư An trong lòng rất không thoải mái, giống như chính mình chỉ là kẻ ngoài cuộc tầm thường, hắn lạnh lùng công kích tiếp: “Ngân lượng quốc khố há dễ dàng để cho hắn chiếm đoạt vậy sao?”
Liễu Tử Thừa mày nhanh nhíu lại, biết hôm nay nếu không giải thích rõ ràng, Vương gia nhất định không nguôi giận, sự tình nếu muốn náo loạn phải đi ra ngoài, nơi đây tai vách mạch rừng e mọi chuyện sẽ bại lộ, tâm tư vừa chuyển liền chậm rãi nói: “Vương gia bớt giận, Tử Thừa cũng đang nóng lòng thương nghị việc này cùng Thanh Lam.” Y ngẩng đầu mỉm cười, châm chén trà cung kinh để trước mặt Triệu Thư An, cổ tay lật lại nhẹ nhàng, tay áo xanh nhạt chuyển động hoàn hảo.
Ôn nhu như nước……..
“Sự tình nhất định phải trù liệu trước, Thánh thượng đối Vương gia kỳ vọng rất cao, việc này phải làm thật hoàn hảo. Hiện tại mặc dù chúng ta ở trong trang của Tôn Đức Phúc, nhưng người này cũng có cao nhân chỉ điểm. Trong trang canh phòng cẩn mật, nếu muốn bắt được chứng cứ gì không phải nhất thời có thể làm được.”
“Vương gia nếu ngạnh ứng, thứ nhất hậu quả sẽ về phần chúng ta, hai người bọn họ giảo hoạt chỉ sợ sớm đem trướng sách đi tiêu huỷ, như vậy ngược lại càng bất lợi……..”
Triệu Thư An lúc đầu còn cẩn thận nghe, khúc sau sắc mặt khẽ biến, quả quyết ngắt lời, “Như vậy theo ý Tử Thừa thì thế này cũng không được, kia cũng không xong, để cho bổn vương mỗi ngày ngồi trong phòng chờ đợi sao?”
“Tử Thừa không phải ý này,” Liễu Tử Thừa đột nhiên có cảm giác phải chịu nhục, theo lời tiểu Vương gia thì không phải hắn ngại bọn họ động tác chậm chạp, mà ám chỉ bọn họ không hết lòng làm việc. Y âm thầm nhẫn nhịn mới thản nhiên nói: “Vô luận thế nào Tử Thừa đã nguyện ở dưới trướng Vương gia, tự nhiên sẽ nghe theo lệnh Vương gia. Việc hôm nay xin thỉnh Vương gia cho biết, chúng ta sẽ cố hết sức.”
Liễu Tử Thừa biểu tình tuy rằng bình thản, nhưng Triệu Thư An bị y ánh mắt sáng ngời quét qua phải rùng mình. Hắn từ trước đến nay vẫn chỉ nhìn thấy một Liễu Tử Thừa ôn hoà thanh nhã, trong mắt hiện lên tàn khốc lạnh lùng như hôm nay vẫn là lần đầu tiên.
Chẳng lẽ vì mình trút giận lên Phượng Vô Tuyết?
Hắn trong lòng dâng lên một trận nồng đậm uỷ khuất, từ sau khi thâu nạp Liễu Tử Thừa, mỗi ngày đều khách khí coi như thầy mà đối đãi, bất quá cũng không so được với bọn họ tình đồng môn từ nhỏ.
Trong triều chư huynh đệ cùng các đại thần có khi là nhân cơ hội này chê cười hắn, nên thấy sự tình không chút tiến triển hắn nóng lòng lo lắng lại không dám thúc giục nhiều, hôm nay mới nói có hai câu đã bị sư huynh đệ bọn họ thay nhau đối mặt chính mình.
Triệu Thư An bỗng nhiên đứng dậy, mặt lúc xanh lúc đỏ, môi có chút run run nói: “Ta không còn gì để nói, trong vòng bảy ngày phải lấy được trướng sách làm bằng chứng………Thỉnh hai vị tiên sinh hao tâm.”
Dứt lời, ống tay áo phất một cái, dẫn Trúc nhi lạnh lùng rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook