Thương Vợ Ngốc
-
Chương 31: Tôi chỉ nghe lời vợ của mình thôi
"Sao em lại đến đây, nhớ tôi sao??" Đặt cô ngồi trên đùi mình anh nhẹ nhàng ngửi hương thơm trên tóc của cô
-"Đúng nha, Uyên rất nhớ chú" cô phụng phịu măng mê bàn tay của anh
-"Thật sao, tôi có nên tin hay không đây" anh mỉm cười khẽ hôn lên đỉnh trán của cô ngốc
-"Chú..." thấy anh không nói chuyện mà chỉ tựa đầu vào người mình khẽ khép mắt, cô đưa bàn tay lên chạm vào tóc anh
-"Tôi không muốn đánh họ đâu, chỉ là họ có tội cần tôi xử lý thôi" anh giữ nguyên tư thế đó lên tiếng giải thích
-"Tay của chú đỏ lên cả rồi, không đau sao?"
-"Có sao??? Tôi không có cảm giác được là mình bị thương" anh ngẩng đầu lên nhìn vào tay của mình
-"Thấy tôi không dịu dàng, không ân cần, lại còn đánh người em nghĩ thế nào, có muốn ở cạnh tôi không??" Anh nhàng nhạt lên tiếng
-"Miễn chú vẫn là con người thật của chú thì Uyên vẫn muốn trò chuyện cùng chú nha. Uyên biết chú sẽ không tùy tiện đánh người khác mà?" Cô ngây thơ đáp khiến tim anh chợt ấm áp
-"Chú, chú có thể không đánh họ nữa được không?? Đi mà đừng đánh họ nữa" cô ra sức làm nũng
-"Em lo lắng cho họ sao, tôi..."
-"Không có, tại người ta sợ tay chú bị thương thôi" cô bĩu môi
-"Vậy sao, cảm ơn em đã lo lắng, nhưng đáng tiếc tôi chỉ nghe lời vợ của mình" anh nổi hứng muốn trêu chọc cô
-"Hihi, cái đó tính sau nha chú" cô tinh nghịch làm mặt quỷ với anh rồi chạy nhanh ra cửa
-"Đúng là tiểu yêu nữ mà" anh nói rồi nở nụ cười yêu thương
Cửa phòng của chủ tịch khẽ mở ra nhưng chẳng có ai bước ra mà cũng chẳng có người bước vào chỉ thấy một cái đầu be bé lập lò
-"Nè các anh có muốn vào trong không" cô nhỏ giọng tinh nghịch nói
-"Chúng tôi sẽ không sao nữa chứ???" Khang với khuôn mặt đầy vết bầm lên tiếng
Cô dùng tay ra dấu Ok rồi còn nháy mắt với họ khiến cho bốn người họ thêm ngơ ngẩn
................................
-"Đau, cậu nhẹ tay chút. Ui da, thôi cậu khỏi làm luôn đi, đau muốn chết" miệng của Khang lo inh ỏi, không ngừng mắng chửi Hậu
-"Nhóc con hay em làm giúp tụi anh đi dù gì em cũng là con gái sẽ khéo tay hơn" Khanh giơ tay đỡ lấy tay của Vỹ khẽ nói với cô
-"À ú hông o ui àm à (Là chú không cho tui làm mà)" cô vừa ăn quà vặt vừa lên tiếng giải thích mắt cũng thuận tiện nhìn người đang ngồi vắt chân chéo ở đối diện
Nghe cô nhắc đến Phong hai người kia im lặng, rồi cả năm người cứ thế mà ngồi nhìn cô ngốc ăn từng món quà vặt thơm ngon
-"Anh cũng muốn ăn" Khang nhanh tay đoạt lấy cây kem socola từ tay của cô còn đang ăn dở cắn một cái. Cô chỉ im lặng đứng nhìn Khang nước mắt rưng rưng
-"Muốn tôi tiếp tục nữa sao" Phong mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí nhìn Khang rồi giật lấy lại cây kem đưa đến trước mặt cô, anh cũng không quên liếm sạch vết cắn của Khang trên cây kem trước khi đưa cho cô. Nhận được cây kem cô lại thay đổi thái độ, cô lè lưỡi lêu lêu với mấy người kia.
Kết thúc ngày hôm đó anh đưa cô về nhà và cũng tình cờ gặp ngay tình địch của mình tại nhà cô.
-"Đúng nha, Uyên rất nhớ chú" cô phụng phịu măng mê bàn tay của anh
-"Thật sao, tôi có nên tin hay không đây" anh mỉm cười khẽ hôn lên đỉnh trán của cô ngốc
-"Chú..." thấy anh không nói chuyện mà chỉ tựa đầu vào người mình khẽ khép mắt, cô đưa bàn tay lên chạm vào tóc anh
-"Tôi không muốn đánh họ đâu, chỉ là họ có tội cần tôi xử lý thôi" anh giữ nguyên tư thế đó lên tiếng giải thích
-"Tay của chú đỏ lên cả rồi, không đau sao?"
-"Có sao??? Tôi không có cảm giác được là mình bị thương" anh ngẩng đầu lên nhìn vào tay của mình
-"Thấy tôi không dịu dàng, không ân cần, lại còn đánh người em nghĩ thế nào, có muốn ở cạnh tôi không??" Anh nhàng nhạt lên tiếng
-"Miễn chú vẫn là con người thật của chú thì Uyên vẫn muốn trò chuyện cùng chú nha. Uyên biết chú sẽ không tùy tiện đánh người khác mà?" Cô ngây thơ đáp khiến tim anh chợt ấm áp
-"Chú, chú có thể không đánh họ nữa được không?? Đi mà đừng đánh họ nữa" cô ra sức làm nũng
-"Em lo lắng cho họ sao, tôi..."
-"Không có, tại người ta sợ tay chú bị thương thôi" cô bĩu môi
-"Vậy sao, cảm ơn em đã lo lắng, nhưng đáng tiếc tôi chỉ nghe lời vợ của mình" anh nổi hứng muốn trêu chọc cô
-"Hihi, cái đó tính sau nha chú" cô tinh nghịch làm mặt quỷ với anh rồi chạy nhanh ra cửa
-"Đúng là tiểu yêu nữ mà" anh nói rồi nở nụ cười yêu thương
Cửa phòng của chủ tịch khẽ mở ra nhưng chẳng có ai bước ra mà cũng chẳng có người bước vào chỉ thấy một cái đầu be bé lập lò
-"Nè các anh có muốn vào trong không" cô nhỏ giọng tinh nghịch nói
-"Chúng tôi sẽ không sao nữa chứ???" Khang với khuôn mặt đầy vết bầm lên tiếng
Cô dùng tay ra dấu Ok rồi còn nháy mắt với họ khiến cho bốn người họ thêm ngơ ngẩn
................................
-"Đau, cậu nhẹ tay chút. Ui da, thôi cậu khỏi làm luôn đi, đau muốn chết" miệng của Khang lo inh ỏi, không ngừng mắng chửi Hậu
-"Nhóc con hay em làm giúp tụi anh đi dù gì em cũng là con gái sẽ khéo tay hơn" Khanh giơ tay đỡ lấy tay của Vỹ khẽ nói với cô
-"À ú hông o ui àm à (Là chú không cho tui làm mà)" cô vừa ăn quà vặt vừa lên tiếng giải thích mắt cũng thuận tiện nhìn người đang ngồi vắt chân chéo ở đối diện
Nghe cô nhắc đến Phong hai người kia im lặng, rồi cả năm người cứ thế mà ngồi nhìn cô ngốc ăn từng món quà vặt thơm ngon
-"Anh cũng muốn ăn" Khang nhanh tay đoạt lấy cây kem socola từ tay của cô còn đang ăn dở cắn một cái. Cô chỉ im lặng đứng nhìn Khang nước mắt rưng rưng
-"Muốn tôi tiếp tục nữa sao" Phong mặt lạnh lẽo, ánh mắt đầy sát khí nhìn Khang rồi giật lấy lại cây kem đưa đến trước mặt cô, anh cũng không quên liếm sạch vết cắn của Khang trên cây kem trước khi đưa cho cô. Nhận được cây kem cô lại thay đổi thái độ, cô lè lưỡi lêu lêu với mấy người kia.
Kết thúc ngày hôm đó anh đưa cô về nhà và cũng tình cờ gặp ngay tình địch của mình tại nhà cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook