Thương Vợ Ngốc
-
Chương 2: Náo loạn Lotte(nữ chính đi dạo)
Khu mua sắm LOTTE đầy người, nam thì ăn mặc bảnh bao, nữ thì sành điệu son phấn kiều diễm, mùi nước hoa từ thương hiệu nổi tiếng đến không có tiếng lần lượt thi nhau tỏa hương.
Hôm nay cô vận lên người một chiếc quần kaki trắng dài tận đến mắt cá một chiếc áo thun phông rộng màu hồng nhạt, chân đi một đôi giày bata màu trắng, trên tay là một chiếc đồng hồ màu đen, mái tóc dài màu đen được cô che đi bằng một cái nón kết sẫm màu, sau lưng là cái ba lô màu xanh dương trông cô thật bình thường, không có gì nổi bật như các cô vận váy vận đầm ở đây. Trông thân mình cô hơi mũm mĩm do cô mặc đồ phông rộng. Hai tay cô ôm đầy sách. Cô đi dạo quanh một vòng ở nơi đây mọi người đều nhìn cô với con mất khinh bỉ. Khinh bỉ vì cô quá tầm thường lại trong có bộ dáng ngốc nghếch còn khuôn mặt thì chập chờn khó nhận dạng.
Cô biết mọi người ở đây khinh bỉ mình không hoan nghênh mình nhưng cô đâu có làm gì sai nên cô vẫn thanh thản đi dạo thế thôi
-"Cả ông bà nội, ngoại ba mẹ các anh và mọi người trong nhà nói không ăn cắp thì không sợ không làm sai thì không ai được la mắng mình nên không phải sợ" cô tự làm nhảm một mình để quên đi sự khinh bỉ chán ghét của mọi người. Chợt gần đó có một bà lão bị ngã thế mà mọi người xung quanh vẫn vậy không ai để ý cả, người phụ nữ già nua này tuổi chắc đã ngoài 70 nhưng trông vẫn còn khỏe và đẹp lão lắm. Tuy cách ăn mặc có hơi cũ kĩ nhưng vẫn không giấu được khí thế tao nhã sang trọng của một vị nữ hoàng.
-"Bà ơi bà có sao không vậy, để cháu..cháu đỡ bà dậy nha???"
-"Cảm ơn cháu, cháu tốt quá"
-"Hihi,không có gì bà ạ, việc nên làm thôi bà ơi!!" Cô nở nụ cười ngây ngô mà tỏa nắng của mình làm cho bà cụ càng có thêm thiện cảm.
Bỗng từ phía xa xa có đám thanh niên mặc đồ đen đi tới chặn cô tiếp xúc với bà và dìu bà đi nơi khác bà có vẻ bực bội khi thấy họ
-"Bà đi trước cháu nhé" bà mỉm cười hiền hậu nói với cô. Cô gật đầu mỉm cười lại với bà rồi ngồi xuống nhặt lại mấy quyển sách mà mấy người kia làm rơi, nhặt xong cô đứng lên và hướng đến cửa ra vào khu mua sắm mà thẳng tiến
Hôm nay cô vận lên người một chiếc quần kaki trắng dài tận đến mắt cá một chiếc áo thun phông rộng màu hồng nhạt, chân đi một đôi giày bata màu trắng, trên tay là một chiếc đồng hồ màu đen, mái tóc dài màu đen được cô che đi bằng một cái nón kết sẫm màu, sau lưng là cái ba lô màu xanh dương trông cô thật bình thường, không có gì nổi bật như các cô vận váy vận đầm ở đây. Trông thân mình cô hơi mũm mĩm do cô mặc đồ phông rộng. Hai tay cô ôm đầy sách. Cô đi dạo quanh một vòng ở nơi đây mọi người đều nhìn cô với con mất khinh bỉ. Khinh bỉ vì cô quá tầm thường lại trong có bộ dáng ngốc nghếch còn khuôn mặt thì chập chờn khó nhận dạng.
Cô biết mọi người ở đây khinh bỉ mình không hoan nghênh mình nhưng cô đâu có làm gì sai nên cô vẫn thanh thản đi dạo thế thôi
-"Cả ông bà nội, ngoại ba mẹ các anh và mọi người trong nhà nói không ăn cắp thì không sợ không làm sai thì không ai được la mắng mình nên không phải sợ" cô tự làm nhảm một mình để quên đi sự khinh bỉ chán ghét của mọi người. Chợt gần đó có một bà lão bị ngã thế mà mọi người xung quanh vẫn vậy không ai để ý cả, người phụ nữ già nua này tuổi chắc đã ngoài 70 nhưng trông vẫn còn khỏe và đẹp lão lắm. Tuy cách ăn mặc có hơi cũ kĩ nhưng vẫn không giấu được khí thế tao nhã sang trọng của một vị nữ hoàng.
-"Bà ơi bà có sao không vậy, để cháu..cháu đỡ bà dậy nha???"
-"Cảm ơn cháu, cháu tốt quá"
-"Hihi,không có gì bà ạ, việc nên làm thôi bà ơi!!" Cô nở nụ cười ngây ngô mà tỏa nắng của mình làm cho bà cụ càng có thêm thiện cảm.
Bỗng từ phía xa xa có đám thanh niên mặc đồ đen đi tới chặn cô tiếp xúc với bà và dìu bà đi nơi khác bà có vẻ bực bội khi thấy họ
-"Bà đi trước cháu nhé" bà mỉm cười hiền hậu nói với cô. Cô gật đầu mỉm cười lại với bà rồi ngồi xuống nhặt lại mấy quyển sách mà mấy người kia làm rơi, nhặt xong cô đứng lên và hướng đến cửa ra vào khu mua sắm mà thẳng tiến
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook