Thương Vợ Ngốc
-
Chương 15: Chú đến
-"AAAAaaa" tiếng hét thất thanh làm chấn động cả những cây lá bên đường.
Nhưng đó không phải là tiếng hét của cô nhóc mà là tiếng hét của ả chị cả
-"Buông..Buông ra..." ả đau đến chảy mồ hôi hột lên tiếng đề nghị người phía sau buông tay. Cả bọn trợn mắt nhìn kĩ con người trước mặt trông anh tuấn đến lạ thường.
-"Anh mau..mau buông tay đại tỷ của tôi ra, nếu không...nếu không thì đừng trách tụi này" một con nhỏ tóc đỏ lên tiếng đe dọa anh tuy nhiên bị thần thái của anh làm cho hơi run sợ.
Hai bên nhìn nhau, anh nhìn chúng bằng ánh mắt giễu cợt nhưng không thiếu sự sắc lạnh bọn chúng lại nhìn anh bằng cặp mắt hống hách có phần kiêng dè. Chúng nghĩ đây hẳn là người không tầm thường nhưng dù gì bọn chúng cũng đông hơn nên chắc sẽ không sao nên ra vẻ "ta đây" mà hất mặt về phía anh.
Trong lúc tình hình bên ngoài đang gây cấn thì cô nhóc của chúng ta từ từ hí mở đôi mắt xoa tròn của mình ra xem rốt cuộc là thế nào mà chờ hoài vẫn không cảm thấy cái tát của người kia đánh xuống mặt mình.
Vốn dĩ lúc nãy khi ả đàn chị giơ tay lên thì cô đã nhắm mắt lại để chịu cái tát kia nhưng chờ hoài không thấy nên cô mới hí mắt xem thử có chuyện gì nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy chú nha, chú còn đang bẻ tay của cô bạn đối diện mình
-"A, chú...hihi" cô bất giác mỉm cười khi nhìn thấy anh.
Cô lại cười, anh lại ngây ngốc"thấy anh nhóc vui vậy sao???" Anh thầm hỏi trong lòng. Ahh đã thật sự chấn động vì nụ cười của cô nhưng đại sự vẫn quan trọng hơn. Anh lườm cô nhóc khẽ gắt lên nhưng thật chất cái gắt của của anh ngay cả một đám ngu đần bên cạnh cũng nhận ra đây là sự cưng chiều yêu thương
-"Còn cười??? Qua đây" anh hất mặt bảo cô đứng ra phía sau mình
-"Được rồi đến liền, tự nhiên gắt với người ta hà, giận luôn cho biết" cô lẩm nhẩm trong miệng nhưng anh nghe được tất cả cũng chỉ biết lắc đầu với cái đầu ngu ngơ của cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
-Anh buông tay tôi ra đi..đau quá" lúc này ả chị cả mới lên tiếng lần nữa. Đồng thời trong lúc đó tay áo của anh có người giật nhẹ.
Anh quay đầu lại nhìn con nhóc đang đứng nấp sau lưng anh chỉ chừa có đôi mắt ra nhìn anh cầu cứu
-Chuyện gì???"Anh ôn nhu lên tiếng
Cô nhóc không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay còn lại của bà đàn chị. Nhìn theo ánh mắt của cô ai cũng nhận ra đó là quyển sách mới vừa nãy có ghi chứ "KHÁNH HÙNG". Anh xòe tay với người đối diện, vì biết điều nên ả đã giao sách ra.
Cầm sách trên tay cô hí hửng cười, thấy vậy anh cũng thôi giữ lấy tay của người đối diện. Xoa đầu cô nhóc rồi dắt tay cô đi về phía chiếc xe đang đậu. Anh đi trong hiện ngang không mảy may xem bọ người đang đứng bất động ở phía sau có từng tồn tại hay không.
Nhưng đó không phải là tiếng hét của cô nhóc mà là tiếng hét của ả chị cả
-"Buông..Buông ra..." ả đau đến chảy mồ hôi hột lên tiếng đề nghị người phía sau buông tay. Cả bọn trợn mắt nhìn kĩ con người trước mặt trông anh tuấn đến lạ thường.
-"Anh mau..mau buông tay đại tỷ của tôi ra, nếu không...nếu không thì đừng trách tụi này" một con nhỏ tóc đỏ lên tiếng đe dọa anh tuy nhiên bị thần thái của anh làm cho hơi run sợ.
Hai bên nhìn nhau, anh nhìn chúng bằng ánh mắt giễu cợt nhưng không thiếu sự sắc lạnh bọn chúng lại nhìn anh bằng cặp mắt hống hách có phần kiêng dè. Chúng nghĩ đây hẳn là người không tầm thường nhưng dù gì bọn chúng cũng đông hơn nên chắc sẽ không sao nên ra vẻ "ta đây" mà hất mặt về phía anh.
Trong lúc tình hình bên ngoài đang gây cấn thì cô nhóc của chúng ta từ từ hí mở đôi mắt xoa tròn của mình ra xem rốt cuộc là thế nào mà chờ hoài vẫn không cảm thấy cái tát của người kia đánh xuống mặt mình.
Vốn dĩ lúc nãy khi ả đàn chị giơ tay lên thì cô đã nhắm mắt lại để chịu cái tát kia nhưng chờ hoài không thấy nên cô mới hí mắt xem thử có chuyện gì nhưng không ngờ cô lại nhìn thấy chú nha, chú còn đang bẻ tay của cô bạn đối diện mình
-"A, chú...hihi" cô bất giác mỉm cười khi nhìn thấy anh.
Cô lại cười, anh lại ngây ngốc"thấy anh nhóc vui vậy sao???" Anh thầm hỏi trong lòng. Ahh đã thật sự chấn động vì nụ cười của cô nhưng đại sự vẫn quan trọng hơn. Anh lườm cô nhóc khẽ gắt lên nhưng thật chất cái gắt của của anh ngay cả một đám ngu đần bên cạnh cũng nhận ra đây là sự cưng chiều yêu thương
-"Còn cười??? Qua đây" anh hất mặt bảo cô đứng ra phía sau mình
-"Được rồi đến liền, tự nhiên gắt với người ta hà, giận luôn cho biết" cô lẩm nhẩm trong miệng nhưng anh nghe được tất cả cũng chỉ biết lắc đầu với cái đầu ngu ngơ của cô không phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
-Anh buông tay tôi ra đi..đau quá" lúc này ả chị cả mới lên tiếng lần nữa. Đồng thời trong lúc đó tay áo của anh có người giật nhẹ.
Anh quay đầu lại nhìn con nhóc đang đứng nấp sau lưng anh chỉ chừa có đôi mắt ra nhìn anh cầu cứu
-Chuyện gì???"Anh ôn nhu lên tiếng
Cô nhóc không trả lời chỉ nhìn chằm chằm vào cái tay còn lại của bà đàn chị. Nhìn theo ánh mắt của cô ai cũng nhận ra đó là quyển sách mới vừa nãy có ghi chứ "KHÁNH HÙNG". Anh xòe tay với người đối diện, vì biết điều nên ả đã giao sách ra.
Cầm sách trên tay cô hí hửng cười, thấy vậy anh cũng thôi giữ lấy tay của người đối diện. Xoa đầu cô nhóc rồi dắt tay cô đi về phía chiếc xe đang đậu. Anh đi trong hiện ngang không mảy may xem bọ người đang đứng bất động ở phía sau có từng tồn tại hay không.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook