Rời khỏi Vũ Trụ Võng, Thẩm Nguyên Kiệt liên hệ với Trương tướng quân, báo tin Lộ Lê mất trí nhớ.

Kết quả này Trương tướng quân cũng không dự đoán được. Ông vẫn luôn cho rằng Lộ Lê hai tháng không liên hệ là bởi kế hoạch đang tiến hành đến điểm mấu chốt, hoặc lộ dấu vết, tạm thời không dám liên hệ.

“Tướng quân, phải làm sao bây giờ?” Lộ Lê không nhớ nhiệm vụ, bây giờ có nói cho hắn thì hắn cũng không nhất định sẽ ngoan ngoãn hoàn thành, vạn nhất bởi vậy mà bị phát hiện, kế hoạch sẽ đổ xuống sông xuống bể.

Thẩm Nguyên Kiệt nghĩ đến, Trương tướng quân cũng nghĩ ra.

Tuy Lộ Lê không phải quân nhân ưu tú nhất, nhưng năng lực cùng bản lĩnh của nó lại vượt xa mong đợi. Tuy ông kỳ vọng rất cao ở Lộ Lê, nhưng ngay cả lúc ban đầu ông cũng không ngờ Lộ Lê không chỉ thành công lấy được tín nhiệm của Tần Vũ, thậm chí còn kết hôn.

Bốn tháng trước khi biết tin tức này, ông không còn thỏa mãn với kế hoạch ban đầu, một kế hoạch lớn gan hơn nữa hình thành.

Hiện tại Lộ Lê mất trí nhớ, một khi thân phận bại lộ, những kế hoạch đó không chỉ không thực hiện được, về sau nếu lại phái người tiếp cận chỉ sợ cũng không thể làm đến trình độ của Lộ Lê, cho nên nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.

Đương nhiên, kế hoạch cũng phải thực thi, bởi vậy việc cấp bách bây giờ là khôi phục ký ức cho y. Còn khôi phục thế nào, Trương tướng quân đã có kế hoạch.

Sau khi rời Vũ Trụ Võng, Lộ Lê có chút mất hồn mất vía, Tần Vũ họp xong và đi tới bên cạnh cũng không biết.

“Đêm nay chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta về Tần Lộ tinh.”

“Tần Lộ tinh?” Lộ Lê kinh ngạc ngẩng đầu.

“Em là bạn đời danh chính ngôn thuận của anh.” Tần Vũ đại khái biết y đang nghĩ cái gì.

Cho nên cố ý đổi tên để người khác biết tôi là bạn đời của ngài phải không?

Nếu là trước khi biết chân tướng, Lộ Lê đại khái sẽ rất vui vẻ, điều này chứng minh bạn đời của y để ý đến y, hiện tại y thế nào cũng không vui nổi, nội tâm loạn cào cào.

Tần Vũ thật tâm đối đãi, nếu biết thật ra y là gián điệp ôm mục đích để tiếp cận thì sẽ thất vọng thế nào. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác để tưởng tượng, y phỏng chừng sẽ phẫn nộ đến mức giết đối phương đi, một mảnh chân tình đút cho chó ăn.

“Làm sao vậy?” Tần Vũ nhìn y chằm chằm.

Lộ Lê lắc lắc đầu.

Tần Vũ thấy thế không nói gì nữa, sau đó dẫn y đi ăn.

Sáng hôm sau, một phần binh lính lưu lại đóng giữ tinh cầu MA01, còn lại đều theo Tần Vũ về Tần Lộ tinh.

Tần Lộ tinh nhìn thì không có gì đặc biệt, lại là nơi Tần Vũ thường xuyên trở về từ sau khi thành thượng tướng, là tinh cầu của cá nhân hắn. Phòng ngự không kém nhiều so với tinh cầu Thủ Đô, trong R tinh hệ, vị trí địa lý cùng tài nguyên cũng đều là tốt nhất.

Tần Vũ nếu không trở về nhà, đa phần sẽ về biệt thự trêи Tần Lộ tinh. Người có thể tự do ra vào biệt thự không quá năm, hiện giờ có thêm Lộ Lê.

Quyền lợi của Lộ Lê không giới hạn trong biệt thự, mà là bao quát toàn bộ Tần Lộ tinh. Khi họ kết hôn, Tần Vũ không chỉ đổi tên tinh cầu thành tổ hợp họ của hai người, mà còn chuyển nhượng Tần Lộ tinh sang danh nghĩa của Lộ Lê, người biết chuyện không nhiều lắm, trừ hai người, chỉ có tâm phúc giúp Tần Vũ làm chuyện này biết.

Tần Vũ biết y mất trí nhớ, trêи đường nói rất nhiều chuyện, bao gồm cả chuyện này.

Lộ Lê vô cùng khϊế͙p͙ sợ. Trước khi mất trí nhớ y đã mang theo mục đích để tiếp cận Tần Vũ, Tần Vũ còn làm nhiều chuyện cho y như vậy. Y biết mình không nên làm chuyện có lỗi với Tần Vũ, lý trí lại nói y là người Liên Bang, nên lấy đại cục làm trọng.

Trong lòng có tâm sự, Lộ Lê đêm đó không xuất hiện trêи bàn cơm.

“Phu nhân đâu?” Tần Vũ trở về không thấy y, gọi An Minh lại.

“Phu nhân nói không đói, nói thượng tướng trở về thì ăn trước, phu nhân đói thì sẽ xuống ăn.” An Minh rũ mắt, gã không thích Lộ Lê, cho nên Lộ Lê không xuống gã cũng không đi gọi lần nữa.

Tần Vũ ‘ừ’ một tiếng, bắt đầu ăn.

An Minh thấy thượng tướng không truy vấn, trong lòng đắc ý, cảm thấy thượng tướng thật ra cũng không quan tâm Lộ Lê nhiều như vậy.

“Hâm nóng đồ ăn rồi bưng lên.” Tần Vũ ăn xong, phân phó một câu rồi đi lên, thấy người hắn đang tìm đứng ở ban công.

“An Minh nói em không muốn ăn cơm?”

Có giọng nói đột nhiên vang lên bên tai, Lộ Lê quay đầu thấy Tần Vũ, lại xoay trở về.

Không thấy y trả lời, Tần Vũ cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ đứng bên, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc y, mắt nhìn phía trước.

Một lát sau, An Minh bưng đồ ăn lên, thấy hai người đứng ở ban công, có chút khó chịu, “Thượng tướng, đồ ăn đã được hâm nóng.”

“Ăn thôi.” Tần Vũ cúi đầu nói với Lộ Lê.

Lộ Lê lần này không từ chối.

Khi y ăn, Tần Vũ ngồi bên xem văn kiện, không khí rất hài hòa.

Sợ làm phiền Tần Vũ, Lộ Lê tận lực không phát ra âm thanh, ngày thường hơn mười phút là ăn xong, lần này ăn đến nửa giờ. Vừa buông đũa, An Minh lập tức thu dọn rồi ra ngoài.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương