Tần phu nhân cùng An Minh bị giọng nói bất thình lình làm hoảng sợ, quay đầu thấy Tần nguyên đang đi vào, do ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt của ông.

Khác với An Minh đang thấp thỏm, Tần phu nhân thấy là Tần nguyên soái lại nhẹ nhàng thở ra, không phải Tần Vũ.

“Sao hôm nay ông về sớm vậy, tôi còn chưa phân phó đầu bếp làm bữa tối.” Tần phu nhân lập tức đi đến nhận áo khoác ông cởi ra.

“Hôm nay không nhiều việc lắm, hai người đang nói về chuyện gì?” Tần nguyên soái không bị sự thong dong của Tần phu nhân lừa gạt, lại hỏi một lần.

“Cũng không có gì, An Minh mới đến Tần gia, tôi lo lắng cậu ấy không biết quy củ trong nhà nên dặn dò cậu ấy chút ý một chút.” Tần phu nhân nhẹ nhàng bâng quơ mà trả lời.

Lời nói không chút nhấp nhô, Tần nguyên soái không truy vấn tiếp, nhưng đúng lúc đó Lộ Lê đi ra từ phòng bếp, cánh tay bị phỏng vừa được sơ cứu lập tức bại lộ trước mặt ông.

“Sao lại thế này?” Tần nguyên soái đi tới, cau mày nhìn cánh tay y, tuy được sơ cứu nhưng nhìn vẫn thấy kinh hãi, có thể nghĩ đau đến mức nào.

“Khi cậu ta đun nước không cẩn thận bị phỏng, tôi đã nhắc cậu ta rồi.” Tần phu nhân lo Lộ Lê sẽ khai ra, vội vội vàng vàng cướp lời.

Tần nguyên soái hiển nhiên không dễ lừa, nếu không ông đã không phải Tần nguyên soái cao cao tại thượng nắm quyền to ở đế quốc Vinh Diệu, liên hệ lại mẩu đối thoại của phu nhân cùng An Minh với chuyện Lộ Lê bị phỏng, sắc mặt trầm xuống, “Lộ Lê, con nói đi, sao lại bị phỏng?”

Tần phu nhân cảnh cáo trừng mắt Lộ Lê. Lộ Lê nhướng mày đáp lại tầm mắt của bà, ánh mắt bình tĩnh.

Tần phu nhân hơi hơi sửng sốt, quay đầu đối diện với ánh mắt Tần nguyên soái tràn ngập lửa giận, lập tức biết không thể giấu được, nhưng không hề cảm thấy mình có gì sai, lập tức la lên: “Là do tôi làm thì thế nào, tôi không thích cậu ta, không muốn cậu ta bước chân vào Tần gia, cả đời này tôi sẽ không thừa nhận cậu ta là vợ con trai tôi.”

“Bà quá đáng rồi đấy!” Tần nguyên soái tức giận đến môi run rẩy.

“Đã có một lần rồi thì tôi còn sẽ làm nữa.” Tần phu nhân thở phì phì nói xong xoay người lên lầu.

An Minh không thể giống Tần phu nhân dứt khoát chạy lấy người, nơm nớp lo sợ đứng tại chỗ.

Tần nguyên soái thấy không thể nói được vợ, đã là mẹ của năm đứa con rồi mà vẫn không biết nặng nhẹ, áy náy nhìn về phía Lộ Lê, “Phụ thân không ngờ bà ấy dám làm như vậy, cha thay bà ấy nói lời xin lỗi. Bà ấy vẫn luôn muốn Tần Vũ cưới con dâu do bà ấy chọn, con không phải người con dâu bà ấy mong đợi nên mới sinh ra mấy ý nghĩ cực đoan, dần dần bà ấy sẽ hiểu ra, hy vọng con không trách bà ấy, cha cam đoan chuyện vừa rồi sẽ không xảy ra nữa, con có thể tha thứ không?”

“Con hiểu mà, con tha thứ cho bà ấy.” Lộ Lê ngẩng đầu, trong lòng bất đắc dĩ, “Nếu phụ thân không còn chuyện gì, con xin phép về phòng.”

“Còn có một việc.” Tần nguyên soái gọi lại y, có chút xấu hổ.

“Con sẽ không nói cho Tần Vũ.” Lộ Lê biết ông muốn nói gì, cho ra đáp án ông muốn.

Tần nguyên soái than nhẹ một tiếng.

An Minh còn tưởng nguyên soái sẽ dặn mình một hai câu, phát hiện

ông không định nói chuyện đã đi rồi, lập tức hiểu thái độ của nguyên soái. Chỉ cần bọn họ không nói, chuyện này sẽ trở thành bí mật của bốn người, may mắn nguyên soái cuối cùng vẫn đứng về phía phu nhân, nếu không để thượng tướng biết thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Trở về phòng, Lộ Lê không lập tức dùng máy trị liệu xử lý vết bỏng, trực tiếp ngã xuống giường, khoa học kỹ thuật phát triển như vậy, chỉ cần không phải vết thương nghiêm trọng hoặc gây ra do bệnh thì máy trị liệu đều có thể xử lý, vừa rồi y đã sơ cứu ở phòng bếp, tuy vùng da bị phỏng vẫn còn đỏ nhưng không không đau như lúc đầu.

Nhưng đã đáp ứng Tần nguyên soái sẽ không nói cho Tần Vũ, Lộ Lê vẫn cầm máy trị liệu, vài phút sau, vết phỏng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại màu hồng nhạt.

Đây là đặc điểm riêng của da, máy trị liệu cũng không làm gì được, mấy ngày nay Tần Vũ đều ở quân bộ, phỏng chừng hai ngày nữa mới về, y cũng không để ý nữa.

“Đại thiếu phu nhân, đã đến giờ cơm, nguyên soái gọi ngài xuống.” Người hầu gõ cửa phụ trách việc khác, người hầu bình thường gọi hắn xuống đều đã tạm nghỉ, Tần nguyên soái bảo bọn họ tạm thời làm thay.

“Tôi đã biết rồi.” Lộ Lê mở cửa đi ra ngoài.

Tần nguyên soái cùng Tần phu nhân đã ngồi vào bàn, người sau thấy y vẫn như cũ không có sắc mặt tốt, rõ ràng bà ấy làm sai, Lộ Lê không muốn nói chuyện với bà ấy.

“Cánh tay thế nào rồi?” Tần nguyên soái quan tâm hỏi.

“Vâng, con đã dùng máy trị liệu, đã không sao nữa rồi.” Lộ Lê hơi sửng sốt, nhanh chóng hiểu ý trong những lời này, đại khái là sợ y không cẩn thận lưu lại vết sẹo bị Tần Vũ phát hiện.

Không khí bữa cơm xấu hổ không thôi, Lộ Lê không ngồi lâu, tốc độ ăn của y không chậm, nói với Tần nguyên soái một tiếng rồi đứng dậy trở về phòng.

Tần phu nhân từ đầu tới đuôi đều không mở miệng, có lẽ là đã bị Tần nguyên soái nói qua, tuy rằng vẫn không có sắc mặt tốt nhưng không còn nói lời khó nghe.

Lộ Lê trở về phòng lên Vũ Trụ Võng tra tìm tư liệu, y không muốn ăn không ngồi rồi ở Tần gia rồi để bị nói móc, y đang có cảm hứng, trong khoảng thời gian này ngoài đến trung tâm huấn luyện cơ giáp, còn lại y đều dành để tìm tư liệu liên quan, phát hiện đã hơi muộn mới rời Vũ Trụ Võng.

Quần áo Tần Vũ chuẩn bị cho y đưa tới từ hôm qua, không gian còn lại của tủ quần áo đã bị y nhét đầy, Lộ Lê ngày thường chỉ cần mấy bộ quần áo mặc đi mặc lại mấy năm rốt cuộc cũng có một ngày có được nửa cái tủ đầy quần áo, không biết Tần Vũ nghĩ thế nào, ngày hôm qua khi nhận được cả núi quần áo, y rất hoài nghi có phải Tần Vũ dọn cả cửa hàng quần áo về không.

Vải áo ngủ rất mềm mại, mặc vào cũng rất ấm áp, Lộ Lê tắm sạch sẽ nằm trêm giường, y tưởng mọi chuyện xảy ra trong ngày sẽ làm y khó ngủ, nhưng có thể ổ chăn quá ấm áp, một lát sau đã lim dim, nửa đêm cũng không phát hiện có người tiến vào.

Ánh trăng mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu vào lấp đầy mỗi góc tối trong phòng.

Lộ Lê bừng tỉnh khi phát hiện trêи giường có người, một cánh tay cứng như thép vòng bên hông, lực đạo không lớn nhưng đủ để làm y không thoát được, lưng đè lên một thân hình rắn chắc, phảng phất như hậu thuẫn vững chãi nhất của y, nếu không phải hơi thở ấy rất quen thuộc, y đã cho người kia một chưởng.

“Anh về khi nào vậy?” Thân thể đang căng chặt đầy phòng bị khi biết đối phương là Tần Vũ thì chậm rãi thả lỏng, dựa sát hơn vào lồng ngực Tần Vũ, cảm giác nơi hai người tiếp xúc đặc biệt nóng hổi.

“Nửa đêm.” Thanh âm trầm thấp của Tần Vũ vang lên bên tai, khí nóng phả ra ngứa ngứa.

Lộ Lê đã sớm biết đáp án, trong lòng chết lặng, chuyện này đã từng xảy ra vài lần khi hai người còn chưa kết hôn, là quân nhân đã được huấn luyện chuyên nghiệp, y không cảm thấy tâm cảnh giác của mình kém, nhưng Tần Vũ luôn có cách nửa đêm không gây kinh động y mà lẻn vào phòng ôm y ngủ, vì chuyện này, y đã bị đả kϊƈɦ rất lâu khi nghĩ nguyên nhân do mình rất kém cỏi, sau này mới hiểu do lòng y đã ngầm đồng ý bỏ lớp phòng vệ cho người này tới gần.

“Việc ở quân khu đều xong rồi sao?” Lộ Lê ngồi dậy, đầu tóc bù xù như ổ gà ngáp một cái, không trung vẫn là màu đen mênh ʍôиɠ, mặt trời còn chưa ló diện.

“Còn chưa.” Tần Vũ cũng dậy, hắn chỉ ngủ ba tiếng nhưng tinh thần còn no đủ hơn Lộ Lê.

Lộ Lê nhìn thân thể không mảnh vải của hắn, tiểu đệ đã từng thấy vô số lần như ẩn như hiện dưới lớp chăn, thế nào lại nghĩ đến lực đạo nhận được khi thân mật, hình ảnh 18+ không tự chủ được hiện lên trong đầu, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng.

Cảm nhận được ánh mắt nóng rực, Tần Vũ không coi ai ra gì xốc chăn xuống giường, từ tủ quần áo lấy ra một bộ quân trang mặc vào.

Thân hình trần trụi được dấu dưới lớp quân trang cứng nhắc dày nặng, đai áo phác hoạ ra tấm lưng với đường cong khỏe khoắn tràn ngập sức mạnh.

Sực tỉnh lại, Lộ Lê vuốt mặt xuống giường thay quần áo, trước kia y không bao giờ tin mình sẽ có ngày ngắm thân thể một người đàn ông đến không chớp mắt, nhưng sự thật chứng minh chuyện gì cũng có khả năng.

“Đây là cái gì?” Lộ Lê mới vừa cởi áo ra, cánh tay đột nhiên bị bắt lấy, quay đầu thấy Tần Vũ nhíu chặt đôi lông mày, nhìn theo ánh mắt hắn đến cánh tay từng bị phỏng.

“Không có gì, vết sẹo nhỏ mà thôi.” Lộ Lê không ngờ mờ đi nhiều rồi mà vẫn bị phát hiện, nhưng một vùng da hồng hồng trêи cánh tay trắng muốn Tần Vũ không phát hiện cũng khó, định rút tay lại nhưng Tần Vũ không buông ra, nhướng mày nhìn hắn, “Làm sao vậy?”

“Sao lại bị thế này?” Ngón tay Tần Vũ nhẹ vuốt phiến da, lòng bàn tay dày vết chai mang cảm giác thô ráp.

Lộ Lê khẽ nhíu mày, “Không cẩn thận ngã.”

“Chuyện khi nào?”

“Ngày hôm qua.”

“Em nói dối.”

Lộ Lê nhìn khuôn mặt không cảm xúc của Tần Vũ, bị lời nói chém đinh chặt sắt của hắn làm cho không phản bác được.

“Vết sẹo do phỏng và bị ngã, em cho rằng anh không phân biệt được sao?” Tần Vũ nhìn chằm chằm y, ánh mắt mang cảm giác áp bách, vẻ mặt cũng lạnh như băng.

“Thôi được rồi, thật ra là bị phỏng, ngày hôm qua khi đun nước em không cẩn thận làm rớt ra tay, em sợ anh lo lắng nên nói là bị ngã, em dùng máy trị liệu rồi, nhìn thế thôi chứ khỏi hẳn rồi.” Nếu y đã đáp ứng Tần nguyên soái thì sẽ tận lực không nói.

“Tần gia có nhiều người hầu như vậy mà đại thiếu phu nhân em vẫn phải tự mình đun nước sao?” Tần Vũ rõ ràng không dễ gạt.

“Em rảnh rỗi đến mức nhàm chán chứ sao.” Lộ Lê nhún nhún vai.

Tần Vũ bình tĩnh nhìn y sau một lúc lâu, rốt cuộc thả y đi, không thể từ gương mặt không cảm xúc đó nhìn ra là hắn tin hay không, hay là đang tính toán gì, dù sao không liên quan tới y, y đã hết lòng tuân thủ hứa hẹn rồi.

Hai người đi vào nhà ăn, lúc này còn tương đối sớm, Tần phu nhân còn chưa dậy, Tần nguyên soái đã dậy sớm rèn luyện thân thể xong, thấy Tần Vũ xuất hiện trêи bàn ăn, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

“Sao đã về rồi, không phải con nói phải ở lại quân khu mấy ngày sao?” Tần nguyên soái như không có việc gì đi tới.

“Phụ thân rất bất ngờ?” Tần Vũ không bỏ sót phản ứng chỉ chợt lóe của Tần nguyên soái khi thấy mình, nheo mắt lại có chút dọa người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương