Thực sự vô cùng tệ.

Trương tướng quân nghe cấp dưới báo cáo mới biết chân chính vấn đề không phải chip bị hủy, mà là lãnh đạo của Liên Bang.

Chuyện nghiên cứu chip lần này, toàn bộ lãnh đạo trong Liên Bang đều cực kỳ coi trọng, trong căn cứ bị nổ không chỉ có người của ông, cho nên tin chip bị hủy thực nhanh đến tai họ.

Tầm quan trọng của chip không phải tinh tệ có thể cân nhắc, ngay cả Tổng thống cũng vô cùng quan tâm, khi biết lần này không chỉ mất chip, các tư liệu quan trọng khác cũng bị hủy, lập tức triển khai hội nghị.

Trong hội nghị, Trương tướng quân bị chỉ trích một hồi, công lao không lấy được lại còn thành tội nhân, ngay cả tổng thống cũng sinh ra vài phần bất mãn.

“Cút đi, những lão già đó ngày thường câm như hến, lúc trước khi có được con chip, một đám không nói đó là công lao của ta, hiện tại chip bị hủy, bao nhiêu trách nhiệm đều đẩy hết lên ta, khốn nạn!” Trở lại quân bộ, Trương tướng quân nghẹn một bụng tức nổi trận lôi đình, xui xẻo vẫn là cấp dưới vô tội.

Trong phòng không có chút thanh âm nào, tướng quân đang nổi nóng, lúc này ai ra mặt đều sẽ bị giận chó đánh mèo, còn không bằng chờ tướng quân phát tiết xong.

“Nguyên Kiệt.”

“Có thuộc hạ.” Bị điểm tên Thẩm Nguyên Kiệt không thể không đứng ra.

“Lập tức điều tra tình hình Lộ Lê gần đây, càng nhanh càng tốt.”

Ra là chuyện này, chuyện này không khó, Thẩm Nguyên Kiệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà không bị mắng.

Dưới áp lực, Thẩm Nguyên Kiệt chỉ dùng ba ngày đã tra được, có được tư liệu thì ngay lập tức đến quân bộ gặp Trương tướng quân, báo cáo tình hình Lộ Lê gần đây.

Nghe Lộ Lê không chút sứt mẻ, ăn ngon uống tốt ở Tần Lộ tinh, Tần Vũ cũng không trở mặt với y, sắc mặt Trương tướng quân càng ngày càng âm trầm.

Ban đầu chỉ là suy đoán, hiện tại ông không thể không hoài nghi Lộ Lê có phản bội hay không, nếu không với tội danh đánh cắp tư liệu kỹ thuật, Tần Vũ không thể giữ nó lại sao Tần Lộ, nhưng thậm chí một chút xử trí cũng không có, không chỉ có vậy, hắn đến bây giờ vẫn không chia tay với Lộ Lê, rõ ràng không đúng.

“Chuyện này, các cậu thấy thế nào?” Trương tướng quân trầm ngâm một lúc lâu mới hỏi Thẩm Nguyên Kiệt cùng Hà Kiến Bạch. Mấy năm nay đều là hai người tiếp xúc với Lộ Lê, họ hiểu mọi chuyện hơn.

“Ngày ấy trung tâm thương mại bị quân đội vây quanh, tuy tôi đúng lúc rút lui, nhưng Lộ Lê chậm một bước, theo lý cậu ta nên đã bị bắt lại, nhưng Tần Vũ lại bảo vệ cậu ta, việc này rất kỳ quặc.” Hà Kiến Bạch dẫn đầu mở miệng.

Thẩm Nguyên Kiệt nhìn gã một cái.

“Với thanh danh của Tần Vũ, hắn không thể chấp nhận bị phản bội, lại còn là phu nhân của hắn, đây là sỉ nhục với hắn.” Hà Kiến Bạch nói tiếp.

“Tôi đồng ý, Tần Vũ rất có thể đã áp chuyện đó xuống, người ngoài không biết Lộ Lê là gián điệp của Liên Bang và chuyện con chip,” Thẩm Nguyên Kiệt dừng một chút rồi bổ sung: “Tôi cảm thấy có thể hỏi cậu ta, hiện tại cậu ta là người duy nhất của chúng ta ở đế quốc Vinh Diệu có thể tiếp xúc đến cơ mật.”

“Nguyên Kiệt nói có lý, vậy cậu đi liên hệ với nó đi.” Trương tướng quân cũng nghĩ như vậy.

Nhưng không chờ Thẩm Nguyên Kiệt liên hệ Lộ Lê, lại phát sinh một chuyện lớn, lần này không phải căn cứ ngầm nổ, nhưng hậu quả lại càng nghiêm trọng.

Khi biết Tổng thống gọi ông đến ngay lập tức, Trương tướng quân nheo mắt, trực giác nói cho ông không phải chuyện tốt, tình huống lại so với ông tưởng lại càng tệ hơn, bởi đế quốc Vinh Diệu đột nhiên tấn công tinh cầu biên giới của Liên Bang, khi nhận được tin tức, một tinh cầu biên giới đã gần như bị phá hủy.

“Không phải ông nói đế quốc Vinh Diệu sẽ không vì con chip mà tấn công Liên Bang sao, hiện tại thì sao, người ta đã đánh tới cửa, còn trực tiếp xoá sổ một tinh cầu quan trọng, ông nói làm sao bây giờ!” Tổng thống phẫn nộ ném văng văn kiện trong tay, thiếu chút nữa nện vào người Trương tướng quân.

R tinh hệ mà đế quốc Vinh Diệu thống trị đã phát triển đến trình độ cao, trình độ khoa học kỹ thuật so với họ tiên tiến không biết bao nhiêu lần, mà Liên Bang tuy đã trải qua vô số lần cải cách, không còn là chế độ quân chủ, nhưng trang bị lực lượng quân sự vẫn kém xa đế quốc Vinh Diệu.

Bởi còn quá yếu, cho nên Liên Bang vẫn luôn không dám đắc tội các đế quốc đó, ít nhất là không có cừu hận, hiện tại đế quốc Vinh Diệu đột nhiên tấn công, thấy thế nào cũng liên quan đến Trương tướng quân phái người đánh cắp con chip.

Nhưng làm Tổng thống lẫn cả hội nghị khó hiểu chính là, con chip đó thật sự quan trọng vậy sao, quan trọng đến mức đế quốc Vinh Diệu không màng tất cả chạy tới tấn công họ.

Trương tướng quân cũng rất khϊế͙p͙ sợ, ông dám làm như vậy vì tin tưởng đế quốc Vinh Diệu sẽ không tấn công, nhưng mọi chuyện lại vượt tầm kiểm soát.

“Không có cách nào chống cự sao?” Trương tướng quân nhíu mày hỏi.

“Biết quân đoàn nào tấn công chúng ta không, ông biết tướng lãnh dẫn đầu là ai không?” Tổng thống cười lạnh.

Trương tướng quân lắc lắc đầu.

“Là chiến thần của đế quốc Vinh Diệu, hắn tự mình chỉ huy quân đoàn I, bằng uy danh của hắn, chuyện này nếu lại kéo dài, tổn thất sẽ không chỉ là một tinh cầu biên giới đâu.”

Trương tướng quân bị chấn động đến mức run rẩy, bất luận là chiến thần Tần Vũ, hay quân đoàn I, cho dù là ở Liên Bang xa xôi, họ cũng nghe qua uy danh hiển hách, chỉ chưa thấy qua mà thôi, hiện tại vị chiến thần này đánh tới cửa, chuyện này không phải nói giỡn.

“Tôi đi tìm người giải quyết.” Trương tướng quân bất chấp lễ nghi đi mất.

Tốt nhất là có thể giải quyết, Tổng thống trầm mặt nghĩ thầm, nói cách khác không thể không truy cứu trách nhiệm của Trương tướng quân.

Vì thế một ngày nào đó, Lộ Lê vừa mới ra khỏi trung tâm huấn luyện cơ giáp đã phát hiện mình có mấy chục tin nhắn tới, đều là do cùng người gửi, y không thể nhận tin nhắn khi đang ở trung tâm huấn luyện, vì để người huấn luyện có thể chuyên tâm, ra ngoài mới có thể nhận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương