Thượng Tướng Phu Nhân Không Có Hộ Khẩu Trong Vũ Trụ
-
Chương 11: Tin dữ đến
Lộ Lê không cẩn thận đụng phải Tần Vũ, tay như bị bỏng mà rút ra, lại bị Tần Vũ cầm lấy đặt lên lồng ngực.
Y không thấp, nhưng không thể so với Tần Vũ cường tráng, bị hắn kéo vào lòng, hai người gắt gao dán vào nhau. Như vậy rất phù hợp, tựa như y vẫn nên luôn ở trong lòng Tần Vũ vậy.
Cách một tầng quần áo mỏng, Lộ Lê cảm thấy làn da nóng dọa người, nhiệt độ chậm rãi bay lên, hơi thở hormone nam tính luẩn quẩn quanh mũi, thứ y đang đè lên nói cho y biết, người đàn ông này đã động tình.
Lộ Lê không cự tuyệt, sớm khi quyết định cùng đối phương kết hôn, y đã có giác ngộ này, càng đừng nói sau này trong lòng y cũng có tình cảm với Tần Vũ. Đã là lưỡng tình tương duyệt, lại là chồng chồng, chuyện ân ái là thuận lý thành chương, ắt không thể thiếu. Nghĩ vậy, Lộ Lê cũng cố ý phóng túng.
Tần Vũ phát hiện hôm nay Lộ Lê so với dĩ vãng càng nhiệt tình hơn, càng chủ động hơn, ɖu͙ƈ vọng trong mắt càng trở thêm mãnh liệt.
ɖu͙ƈ vọng nồng đậm đến nỗi Lộ Lê không dám nhìn thẳng, nhắm mắt lại, ôm cổ Tần Vũ chủ động đưa môi mình lên.
Thịt đưa tới cửa sao có thể không ăn, Tần Vũ như sói hoang đói bụng mấy ngày lập tức nhào tới. Lộ Lê bị đâm đau, còn chưa kịp kêu đã bị Tần Vũ lấp kín miệng. Đối phương cường thế lại thô bạo càn quét, đầu lưỡi nhiệt tình hữu lực, hút tới mức miệng y tê rần.
Tần Vũ trêи giường luôn luôn thô bạo trực tiếp, Lộ Lê chống đỡ không nổi, nhưng y lại thích cảm giác này, bởi vì như vậy y sẽ không phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Điểm trừ duy nhất là ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể y như bị tách rời.
Lộ Lê nằm sấp trêи giường, thân thể nhức mỏi không muốn nhúc nhích. Nghĩ đến tối qua hai người trêи cái giường này phóng túng đến hơn nửa đêm mới kết thúc, mặt y lại nhuộm đỏ ửng.
Tần Vũ trước nay trêи giường không biết tiết chế, sức kéo dài lại lâu, Lộ Lê phát tiết hai ba lần, hắn mới phát tiết một lần, nếu không phải nghĩ cho thân thể Lộ Lê, hắn ít nhất phải làm đến hừng đông mới có thể thỏa mãn.
Khi y tỉnh lại Tần Vũ đã không còn ở nhà, bởi vì thể chất đặc biệt, người khác mỗi ngày phải ngủ bảy tám tiếng đồng hồ mới đủ, hắn chỉ cần hai ba tiếng là tinh thần lại đầy đủ, khôi phục nhanh đến Lộ Lê hâm mộ không thôi.
An Minh chăm sóc y, Tần Vũ khi rời đi đã giao nhiệm vụ nên gã không dám chậm trễ, phòng bếp làm ba bữa cũng đều lấy thanh đạm là chính.
Tĩnh dưỡng nửa ngày, Lộ Lê cuối cùng cũng có thể xuống giường, nhưng vết xanh tím trải rộng trêи người còn chưa phai.
Da y rất dễ dàng lưu lại dấu vết, lại còn không dễ tiêu, cho nên mỗi lần làm xong, dấu vết Tần Vũ để lại phải mất bốn năm ngày mới phai. Đây là Tần Vũ đã khống chế, nếu không khống chế, mạng nhỏ của y đại khái sẽ vứt mất một nửa. Máy trị liệu có thể chữa trị miệng vết thương, nhưng loại tình huống này lại không dùng được, cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ.
Mấy ngày sau, Lộ Lê không liên hệ với Hà Kiến Bạch, lại sinh hoạt giống sâu gạo ở biệt thự, ngẫu nhiên trồng hoa cỏ. Biệt thự rất lớn, dạo một giờ cũng không đi hết, có khi lại ở trong thư phòng đọc sách, những lúc thế này, An Minh sẽ canh ở bên ngoài.
Tần Vũ ngày càng bận, có mấy lần thậm chí không trở về.
Lộ Lê mất trí nhớ thì không biết chức trách cụ thể của hắn, trước khi muốn tiếp cận người ta thì phải điều tra một chút. Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Tần Vũ là thượng tướng trẻ nhất đế quốc, lại có thực quyền, chỉ huy quân đoàn I thanh danh hiển hách, mà quân đoàn I gánh vác trọng trách bảo vệ đế quốc.
Thời đại tinh tế là thời đại khẩn trương, quan hệ giữa các đế quốc không hòa hợp, đặc biệt là đế quốc Vinh Quang với đế quốc Solo trở mặt nhau như nước lửa không dung, mỗi năm phải bùng nổ chiến tranh lớn lớn bé bé vài lần, thân là thượng tướng, Tần Vũ đương nhiên không nhàn rỗi.
Bên kia, Trương tướng quân lại không chờ nổi, lãnh đạo đã bắt đầu tạo áp lực, qua mấy ngày, ông ta lại bảo Thẩm Nguyên Kiệt lên Vũ Trụ Võng liên hệ với Lộ Lê, muốn y mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Lê biết Liên Bang muốn liên hệ với y thì Vũ Trụ Võng là con đường an toàn nhất, cho nên mấy ngày nay y đều không lên, chỉ vì hy vọng có thể hưởng những ngày tháng yên bình này thêm một chút. Một khi hành động, y không biết còn có thể có hai chữ yên bình nữa hay không.
Nhưng, chung quy vẫn không trốn tránh được.
Ngày này, vẫn tới rồi.
Y không thấp, nhưng không thể so với Tần Vũ cường tráng, bị hắn kéo vào lòng, hai người gắt gao dán vào nhau. Như vậy rất phù hợp, tựa như y vẫn nên luôn ở trong lòng Tần Vũ vậy.
Cách một tầng quần áo mỏng, Lộ Lê cảm thấy làn da nóng dọa người, nhiệt độ chậm rãi bay lên, hơi thở hormone nam tính luẩn quẩn quanh mũi, thứ y đang đè lên nói cho y biết, người đàn ông này đã động tình.
Lộ Lê không cự tuyệt, sớm khi quyết định cùng đối phương kết hôn, y đã có giác ngộ này, càng đừng nói sau này trong lòng y cũng có tình cảm với Tần Vũ. Đã là lưỡng tình tương duyệt, lại là chồng chồng, chuyện ân ái là thuận lý thành chương, ắt không thể thiếu. Nghĩ vậy, Lộ Lê cũng cố ý phóng túng.
Tần Vũ phát hiện hôm nay Lộ Lê so với dĩ vãng càng nhiệt tình hơn, càng chủ động hơn, ɖu͙ƈ vọng trong mắt càng trở thêm mãnh liệt.
ɖu͙ƈ vọng nồng đậm đến nỗi Lộ Lê không dám nhìn thẳng, nhắm mắt lại, ôm cổ Tần Vũ chủ động đưa môi mình lên.
Thịt đưa tới cửa sao có thể không ăn, Tần Vũ như sói hoang đói bụng mấy ngày lập tức nhào tới. Lộ Lê bị đâm đau, còn chưa kịp kêu đã bị Tần Vũ lấp kín miệng. Đối phương cường thế lại thô bạo càn quét, đầu lưỡi nhiệt tình hữu lực, hút tới mức miệng y tê rần.
Tần Vũ trêи giường luôn luôn thô bạo trực tiếp, Lộ Lê chống đỡ không nổi, nhưng y lại thích cảm giác này, bởi vì như vậy y sẽ không phải nghĩ đến bất cứ chuyện gì nữa.
Điểm trừ duy nhất là ngày hôm sau tỉnh lại, thân thể y như bị tách rời.
Lộ Lê nằm sấp trêи giường, thân thể nhức mỏi không muốn nhúc nhích. Nghĩ đến tối qua hai người trêи cái giường này phóng túng đến hơn nửa đêm mới kết thúc, mặt y lại nhuộm đỏ ửng.
Tần Vũ trước nay trêи giường không biết tiết chế, sức kéo dài lại lâu, Lộ Lê phát tiết hai ba lần, hắn mới phát tiết một lần, nếu không phải nghĩ cho thân thể Lộ Lê, hắn ít nhất phải làm đến hừng đông mới có thể thỏa mãn.
Khi y tỉnh lại Tần Vũ đã không còn ở nhà, bởi vì thể chất đặc biệt, người khác mỗi ngày phải ngủ bảy tám tiếng đồng hồ mới đủ, hắn chỉ cần hai ba tiếng là tinh thần lại đầy đủ, khôi phục nhanh đến Lộ Lê hâm mộ không thôi.
An Minh chăm sóc y, Tần Vũ khi rời đi đã giao nhiệm vụ nên gã không dám chậm trễ, phòng bếp làm ba bữa cũng đều lấy thanh đạm là chính.
Tĩnh dưỡng nửa ngày, Lộ Lê cuối cùng cũng có thể xuống giường, nhưng vết xanh tím trải rộng trêи người còn chưa phai.
Da y rất dễ dàng lưu lại dấu vết, lại còn không dễ tiêu, cho nên mỗi lần làm xong, dấu vết Tần Vũ để lại phải mất bốn năm ngày mới phai. Đây là Tần Vũ đã khống chế, nếu không khống chế, mạng nhỏ của y đại khái sẽ vứt mất một nửa. Máy trị liệu có thể chữa trị miệng vết thương, nhưng loại tình huống này lại không dùng được, cũng không thể hoàn toàn tiêu trừ.
Mấy ngày sau, Lộ Lê không liên hệ với Hà Kiến Bạch, lại sinh hoạt giống sâu gạo ở biệt thự, ngẫu nhiên trồng hoa cỏ. Biệt thự rất lớn, dạo một giờ cũng không đi hết, có khi lại ở trong thư phòng đọc sách, những lúc thế này, An Minh sẽ canh ở bên ngoài.
Tần Vũ ngày càng bận, có mấy lần thậm chí không trở về.
Lộ Lê mất trí nhớ thì không biết chức trách cụ thể của hắn, trước khi muốn tiếp cận người ta thì phải điều tra một chút. Biết người biết ta, bách chiến bách thắng.
Tần Vũ là thượng tướng trẻ nhất đế quốc, lại có thực quyền, chỉ huy quân đoàn I thanh danh hiển hách, mà quân đoàn I gánh vác trọng trách bảo vệ đế quốc.
Thời đại tinh tế là thời đại khẩn trương, quan hệ giữa các đế quốc không hòa hợp, đặc biệt là đế quốc Vinh Quang với đế quốc Solo trở mặt nhau như nước lửa không dung, mỗi năm phải bùng nổ chiến tranh lớn lớn bé bé vài lần, thân là thượng tướng, Tần Vũ đương nhiên không nhàn rỗi.
Bên kia, Trương tướng quân lại không chờ nổi, lãnh đạo đã bắt đầu tạo áp lực, qua mấy ngày, ông ta lại bảo Thẩm Nguyên Kiệt lên Vũ Trụ Võng liên hệ với Lộ Lê, muốn y mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.
Lộ Lê biết Liên Bang muốn liên hệ với y thì Vũ Trụ Võng là con đường an toàn nhất, cho nên mấy ngày nay y đều không lên, chỉ vì hy vọng có thể hưởng những ngày tháng yên bình này thêm một chút. Một khi hành động, y không biết còn có thể có hai chữ yên bình nữa hay không.
Nhưng, chung quy vẫn không trốn tránh được.
Ngày này, vẫn tới rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook