“Ngô tiểu thư, em phải quan tâm cơ thể em hơn là việc muốn đi ra ngoài chơi chứ.”

Mộng Dao tất nhiên nghe được tiếng lòng của Hạo Hiên nên biết rõ chỉ cần cô náo loạn thì ắt hẳn người đàn ông này kiểu gì cũng sẽ gục ngã, nhưng cô lại không muốn làm theo cách đó.

“Vậy chẳng lẽ anh không muốn đi cùng với tôi sao?” Cô nắm chặt ngón tay của anh hơn, giọng nói bất giác nhỏ nhẹ.

“Tôi…”


[Muốn chứ, tất nhiên là muốn, chỉ cần em yêu cầu thì anh rất sẵn lòng.]

“Cô phải nghe lời bác sĩ. Gia đình cô cũng sẽ không cho phép.”

Mộng Dao thở dài, người đàn ông này xem ra rất khó dụ dỗ. Vào lúc cô thả tay ra, anh có chút hụt hẫng nhưng nghĩ cô đã ngoan ngoãn trở lại. Nào ngờ tới cô nhắn một dòng tin nhắn đến cho hai vị phụ huynh của mình.


“Con trốn việc đi hóng gió đây. Có thượng tướng Hạo Hiên hộ tống con nên ba mẹ đừng lo nhé.”

Ngô ba Ngô mẹ xem xong, đồng thời đều giơ ngón tay cái hưởng ứng.

Cuối cùng Mộng Dao đã thành công lôi kéo thượng tướng chính trực trốn viện, ngồi trên xe anh mà tiến thẳng ra biển.




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương