“Này, ban nãy cậu đá tôi hơi bị đau đấy.”

Từ Thông được Mộng Dao cởi trói liền phàn nàn. Lúc cô xuyên qua đây, nhờ vào các bữa tiệc mà thành công chạm mặt cậu ta. Cả hai trong phút chốc nhận ra tính cách phóng khoáng, yêu thích sự giản đơn của nhau mà kết thân.

“Cậu chịu khó tí đi. Cậu muốn bị tôi đánh hay muốn bị người ngoài giết hả?”

Mộng Dao nhìn đông ngó tây, thấy không có sự hiện diện của A Mã thì liền muốn dẫn Từ Thông quay về đường cũ. Nào ngờ còn chưa đi được bao lâu thì A Mã xuất hiện ngán đường.

“Từ đầu tôi đã có sự nghi ngờ với cô và người đàn ông kia rồi. Không nghĩ tới thật sự như tôi nghĩ.”

Từ Thông dù hoảng sợ vẫn cố gắng bảo vệ Mộng Dao sau lưng. Cô siết chặt con dao trong tay, không dám lơ là cảnh giác bất kì lúc nào.

“Ông hãy nghĩ về con gái mình. Con bé có chấp nhận một người bố làm chuyện xấu không? Thứ con bé cần là ông ở bên cạnh chứ không phải là những thứ này.”

“Cô hiểu cái gì chứ? Tôi làm vậy chỉ muốn con bé được sống thoải mái mà không chịu đau đớn.”


Mộng Dao hít một hơi sâu:

“Tôi biết ông không phải người xấu. Tôi tình nguyện tài trợ tất cả viện phí, nên ông hãy dừng tay đi.”

A Mã mím môi, đột nhiên sau lưng vang lên tiếng còi báo động của cảnh sát khiến ông ta hoảng hốt. Một viên đạn bất ngờ sượt qua vai ông ta.

Mộng Dao cũng không ngờ tới Hạo Hiên sẽ dẫn người đến đây nhanh như vậy. Cô nhẹ giọng quát.

“Mau đi đi.”

A Mã nhíu mày nhìn cô, sau đó nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu. Mà đằng sau Hạo Hiên cũng đuổi kịp tới, muốn một viên bắn hạ ông ta, nào ngờ tới một thân ảnh nhỏ bé đã đứng chắn trước họng súng.

“Mộng Dao?” Anh ngỡ ngàng, may mắn bản thân chưa bấm cò: “Em làm gì vậy? Mau tránh sang một bên.”

“Em không. Hạo Hiên, anh cho ông ấy một con đường lui đi.”

Từ Thông ở bên cạnh cũng tiếp lời cho Mộng Dao. Quả thật trong suốt thời gian cậu bị bắt cóc, A Mã luôn chăm sóc cậu cẩn thận, còn nhiều lần ngăn cản đồng bọn làm hại cậu. Ông ấy chỉ là cùng đường mới làm bậy.

“Mộng Dao, em biết thả tội phạm đi có bao nhiêu nguy hiểm không? Đừng náo loạn.”

Khi cảnh sát phía sau đi tới, Hạo Hiên im lặng, bất ngờ ôm lấy Mộng Dao vào lòng.

“Tội phạm bỏ trốn. Con tin bị thương cần đưa đến bệnh viện gấp.”

Mộng Dao ngẩng đầu, dù cho Hạo Hiên có tức giận cỡ nào nhưng việc đầu tiên anh làm chính là bảo vệ cô. Có điều khi lên tới trên xe, anh cũng chẳng nói thêm bất cứ lời nào, tựa như có bức tường ngăn cách cô đến gần.

Cô không trách anh. Anh là người trong quân đội, có kỷ cương, có pháp lý của riêng mình. Đối với anh, tội phạm là người nên được xử lý chứ không phải thả long nhong bên ngoài, có thể gây hại cho người khác. Mà cô lại là người ngăn cản anh thi hành chính sự.


Đoạn đường khá xa. Từ Thông rúc vào một góc, tự hỏi vì sao bản thân lại phải đi chung với cặp đôi chiến tranh lạnh này. Cậu mới là con tin, mới là người có quyền có cảm xúc tiêu cực chứ.

Xe cứu thương cuối cùng cũng dừng lại. Từ Thông nhảy xuống đầu tiên mặc cho hộ lý ngăn cản. Hạo Hiên rời khỏi xe, không quên quay lại đỡ lấy Mộng Dao. Có điều lần này anh bỏ tay ra thì cô vẫn ôm chặt lấy cổ anh không buông.

Mặt dày một chút để dỗ người mình yêu thì có gì sai?

“Tới nơi rồi.” Anh lạnh giọng nhắc nhở.

“Em đi không nổi nữa.”

Cô siết chặt tay, cố tình bám chặt không buông nên anh chỉ có thể đỡ lấy mông cô mà đi vào bên trong bệnh viện.

[Phải kiềm chế lại Hạo Hiên ơi. Mày không thể bị hạ gục dễ như vậy được.]

Mộng Dao âm thầm bật cười, nhưng vẫn phải suy nghĩ làm cách nào để người đàn ông này chịu ngọt ngào ngoài miệng như trước. Có điều sau đó cô quá mệt mỏi nên thiếp đi trong lòng anh lúc nào chẳng hay.

Hạo Hiên chỉ biết thở dài, ủ ấm hai tay hai chân cô. Bác sĩ kiểm tra qua một lượt, lần nữa nhắc nhở cô phải nghỉ ngơi nếu không muốn mạng mình ngắn lại thêm một chút. Rõ ràng là người bị bệnh tim nhưng lại có sức chiến đấu mạnh hơn cả người khác.


Mọi việc xong xuôi cũng đã là rạng sáng ngày hôm sau, Mộng Dao được Hạo Hiên ôm về nhà trước sự lo lắng của quản gia. Anh đặt cô lên giường một cách nhẹ nhàng tránh để cô tỉnh giấc, sau đó âm thầm đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn cho cô.

Điện thoại bên eo đột nhiên rung lên.

“Đã bắt được A Mã chưa?”

“Đã lạc mất dấu rồi thưa sếp.”

“Ừ, nhân tiện cảm ơn cậu vì đã chăm sóc cho con gái tôi. Nhưng nếu còn có lần sau thì đừng trách tôi kỷ luật cậu.”

“Vâng, tôi hiểu rồi thưa sếp. Tôi sẽ bảo vệ Ngô tiểu thư bằng cả sinh mạng.”

“Ừ, nhanh chóng lên. Con gái A Mã cần phải phẫu thuật gấp.”

“Vâng!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương