Thượng Tướng! Chị Dâu Chưa Trưởng Thành!
Chương 21: Tư vị bị bắt nạt

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sự lo lắng của Sở Mặc không hề dư thừa

Sự lo lắng của Sở Mặc không hề dư thừa. Quả thật, không có hắn, Diệp Du không ổn một chút nào. Lúc trước có thể thoải mái dành sự tập trung của bản thân cho việc rèn luyện bao nhiêu thì bây giờ hầu hết thời gian của cậu toàn dính liền với hai từ "chèn ép và bắt nạt".

Số lần bọn nhóc tìm đến cậu có xu hướng càng ngày càng tăng. Lần đầu còn cách vài hôm mới đến, hiện tại y như rằng muốn dính liền với cậu để gây sự mọi lúc mọi nơi. Đặc biệt là hai tuần cậu phải dọn dẹp nhà vệ sinh và hành lang, nhớ đến liền khiến tâm tình Diệp Du khó chịu không thôi. 

Đáng lẽ cậu có thể hoàn thành xong công việc rất nhanh nếu như không có những vị khách không mời mà tới này. Chúng luôn cố ý lượn lờ với đôi giày dơ bẩn trên hành lang cậu đã lau sạch, còn đá xô nước làm ướt cả dãy hành lang. Có lúc chúng lại cắt nhỏ những mảnh giấy xả đầy nơi cậu đã quét dọn. Hại cậu đến phòng ăn rất trễ, chỉ còn dư lại vài món ăn thừa và cơm nguội khó ăn. 

Dù là người hiền lành nhất cũng sẽ nổi nóng, huống chi là kẻ điên trở về từ mạt thế khốc liệt như Diệp Du.

Chúng làm đổ nước? Không sao, cậu liền đem thau nước bẩn lau sàn đó đổ vào bình nước uống của chúng!

Chúng xả giấy sao? Ừm, cậu chỉ việc đem mớ giấy hỗn độn đó nhét lại vào miệng chúng là được!

Hử, không thể khiến cậu khóc vì những chuyện này liền muốn hội đồng cậu? Ha hả, tôi đây lại sợ mấy người quá. 

Nhìn xem, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến kìa.

Mười thằng nhóc đàn em của Hành Phong cũng không ngốc, luôn chọn những góc khuất ít người qua lại làm "chiến trường". Chúng hiểu nếu công khai đánh thằng nhóc này, rất có thể bọn chúng sẽ bị phạt nặng hơn thậm chí là đuổi khỏi trại tập huấn này. Đuổi khỏi đây cũng không sao nhưng cha mẹ bọn chúng sẽ rất mất mặt, chúng cũng sẽ bị bọn bạn chung lớp trêu ghẹo nữa.

Bọn nhóc tạo thành một vòng tròn vây quanh Diệp Du, mặt vênh váo, miệng phát ra những tiếng cười đáng khinh. Chúng lặp lại những lời thoại quen thuộc, nào là "Biết sợ thì mau mau quỳ xuống xin tha.", "Bọn tao sẽ không nương tay với mày đâu.", "Mày nghĩ mày là ai mà dám trêu vào Phong ca hả? Mày chỉ là con bọ so với Phong ca thôi! Còn dám mắng Phong ca, đúng là chán sống mà.", "Còn dám chửi Nhân Nhân xinh đẹp nữa chứ?!"

Diệp Du đứng giữa đám nhóc, mân mê môi, hơi híp mắt. Mỗi lần chạm mặt đều nói nhiều như vậy mà không thấy chán sao? Không chán nhưng cậu nghe đến mức tai cũng muốn mọc kén rồi đây. Không biết nhân vật phản diện chết cũng vì nói quá nhiều đó sao?

Diệp Du lười phản ứng với đám nhóc không cùng tuổi, kiên nhẫn chờ chúng nói hết rồi bắt đầu cuộc chiến của chính mình. Đám nhóc trải qua vài tuần tập huấn đánh đấm cũng rất ra dáng, nhìn sơ qua chiêu nào chiêu nấy thì vô cùng oai và mạnh mẽ. Nhưng với một kẻ từng trải trong mạt thế, đây chỉ là "múa rìu qua mắt thợ", sơ hở đầy chỗ. 

Mười đứa hội đồng một, nhìn qua Diệp Du có vẻ yếu thế. Nhưng thực chất, cậu cố ý để bọn chúng đánh trúng phần thịt mềm tránh ảnh hưởng xương cốt bên trong, còn cậu thì lẳng lặng đánh trả lại vào những điểm yếu trên cơ thể chúng. Quần ẩu một lúc lâu, nhìn Diệp Du cắn răng cuộn tròn mình hứng lấy mấy cú đấm đá của chúng, người đầy bụi đất, chúng mới thỏa mãn rời đi.

Lũ ngốc! Bản thân mỗi người bọn chúng bị Diệp Du lén đánh trả lại cho gân cốt bên trong tổn thương mà không hay biết, còn vênh váo đắc ý như vậy. Thương thế mỗi lần bị hội đồng của Diệp Du nhìn qua có chút dọa người, nhưng thực chất chỉ bôi thuốc vài ngày liền hết. Còn bọn chúng, những tổn thương cậu cố ý gây ra bên trong cơ thể chúng rất khó để có thể hồi phục. Tuy nhiên chúng không biết điều này, vẫn cứ tìm đến gây sự với cậu mãi, chúng không chán nhưng cậu rất phiền.

Diệp Du bình tĩnh đứng dậy, gương mặt nhỏ nhắn dính đầy bụi đất có chút nhem nhuốc, khóe môi bầm xanh một mảng. Nhìn toàn thân dính đầy đất cát, tay chân chỗ đỏ chỗ bầm, lại xoa xoa khóe miệng. Diệp Du không khỏi cảm thán: chậc, gương mặt này rốt cuộc cũng có chỗ dùng!

Hôm nay Sở Mặc không ở trong doanh trại, cậu có thể hành động được rồi. Diệp Du hơi cúi đầu, điều chỉnh lại cảm xúc của bản thân. Từng bước chân chậm rãi vững chắc khi gần đến nơi nhiều người liền trở nên hỗn loạn. Diệp Du vô ý đụng phải một binh sĩ, mông liền được hôn đất mẹ. 

Phi cúi đầu nhìn cậu bé vừa va phải mình, anh vươn tay tính đỡ cậu bé đứng dậy nhưng cậu bé kiên quyết tránh né không cho anh chạm vào. Phi hơi ngạc nhiên, nhận ra có điều không ổn với cậu nhóc này, anh ngồi xổm xuống, nhỏ giọng hỏi:

_"Em bé, em có sao ---"

Phi chưa kịp dứt câu thì cậu bé co rụt cổ, cuộn tròn người lại, tay che kín mặt, giọng nói trong trẻo pha lẫn run rẩy, cầu xin anh:

_"Xin... xin lỗi... em không cố ý... Đừng đánh em... rất đau..."

Anh nhíu mày, hoàn toàn không hiểu lời nói của cậu bé trước mặt. Ánh sáng nơi này có chút tối, anh không nhận ra được những vết thương trên người Diệp Du, nhưng anh vẫn tinh ý nhận thấy được quần áo xộc xệch lẫn mái tóc rối tung của cậu bé. Suy nghĩ chốc lát, Phi không để ý đến phản kháng yếu ớt của cậu bé, ôm cậu bé trước mặt đến ghế đá gần phòng anh cách đây không xa. 

Đến nơi, anh để cậu bé ngồi lên ghế đá, có chút giật mình nhìn cậu bé. Đây không phải là đứa bé mà thượng tướng nhận đến cách đây mấy tháng sao? Không bàn đến thái độ của thượng tướng đối với đứa bé này quay ngoắc một trăm tám mươi độ, nhưng những vết thương trên người đứa bé này là thế nào?

Phi không nói gì, kéo hai tay Diệp Du ra, anh không khỏi hít sâu một hơi. Thằng khốn nào nỡ đánh đứa bé nhỏ như thế này cơ chứ?! Nhìn hai tay đầy bụi cát và vết bầm xanh tím, gương mặt nhỏ nhắn nhem nhuốc nước mắt, khóe môi xém rách hơi rướm máu, lại thêm đôi mắt to tròn tràn đầy nỗi sợ hãi cẩn thận nhìn anh làm Phi không khỏi đau lòng, nhịn không được mắng một tiếng:

_"Mẹ kiếp!!! Đánh đứa nhỏ như vậy có còn là người hay không?!"

Thấy binh sĩ trước mặt lớn tiếng mắng, Diệp Du hoảng sợ, cố gắng rút tay mình về, cuộn tròn người ngồi trên ghế đá. Con ngươi đen láy ngập nước cảnh giác nhìn anh, rụt rè nói:

_"Em... em sai rồi... anh đừng đánh em... rất đau... người rất đau..."

Phi nhận ra mình vô ý lớn tiếng trước mặt đứa bé, nét mặt dịu xuống, anh trấn an cậu bé, nở nụ cười:

_"Anh không đánh em, Diệp Du. Ngoan, anh bế em vào phòng bôi thuốc nhé?"

Diệp Du mở to đôi mắt, lắc đầu kịch liệt, hai tay che miệng cố gắng nén thanh âm nức nở của bản thân. Nhìn biểu tình vừa đáng yêu lại vừa đáng thương của Diệp Du, Phi mỉm cười, không để ý đến sự từ chối của cậu bé mà kiên quyết ôm Diệp Du lên. Diệp Du không dám nhìn, úp mặt vào lòng vị binh sĩ mà người này hoàn toàn không biết, cậu bé đáng thương trong mắt người này lại đang nở nụ cười vui sướng.

Nhị Vũ và Ngũ Kỳ đi gần đó vô tình thấy Phi ôm một cậu bé trong lòng, tâm hiếu kỳ của hai người nổi lên, liền cất bước nhanh đến. Chậc, cả hai người họ đều không biết Phi có cái sở thích này nha, bắt đầu học tập theo trào lưu "dưỡng người yêu từ bé" à? Là cậu bé may mắn nào đây ta.

Phi ôm Diệp Du vào phòng, toan đóng cửa liền bị người chặn lại. Anh nghi hoặc, nhìn ra thì thấy gương mặt tươi cười rất đáng khinh của thượng tá và vẻ bất đắc dĩ của thiếu tá.

_"Anh bạn, khách đến cậu không mời vào sao?" - Nhị Vũ nhướng mày, cười híp cả mắt.

Phi nhận thấy thân hình của cậu bé trong lòng thoáng chốc cứng đờ, còn run nhè nhẹ. Anh gật đầu, để cửa cho hai vị khách lớn vào.

_"Tiểu tử nhà cậu, tôi không ngờ cậu còn có sở thích dưỡng đồng này nọ nha. Nói tôi nghe, cậu bé trong lòng cậu là ai, tiểu tử thối, cậu sao lại quen biết được người ta. Khoan khoan, tôi thấy cậu bé này có chút quen..."

Nhị Vũ ngừng nói, lại gần Phi, ngó nghiêng muốn xem mặt cậu nhóc trong lòng anh. Phi không để ý đến vị thượng tá nhà mình lên cơn, vừa nhẹ nhàng để cậu bé trong lòng ngồi xuống ghế lót đệm êm, vừa nói:

_"Thượng tá, anh đoán đúng rồi. Cậu bé này quả thật là người quen."

Nhìn rõ diện mạo của cậu bé, cả Ngũ Kỳ lẫn Nhị Vũ không khỏi trợn to mắt, miệng há hốc. Nhị Vũ nhịn không được kêu to:

_"Đứa bé này không phải là Diệp Du sao? Mặt nó bị sao vậy? Còn tay chân nữa, đầy vết thương như vậy là thế nào?"

Phi nhìn thấy cậu bé trên ghế bị Nhị Vũ làm cho giật mình, càng thu người lại chiếm một diện tích nhỏ trên ghế, anh nhíu mày, vươn tay xoa bàn chân nhỏ của cậu bé. Phi liếc mắt nhìn Nhị Vũ, thấp giọng nói:

_"Thượng tá, anh không cần nói lớn như vậy."

Nhị Vũ nhận thức được bản thân lớn tiếng, gật đầu tỏ ý mình đã hiểu. Hắn đến gần Diệp Du, muốn vươn tay xoa tóc cậu bé như mọi hôm lại bị cậu bé tránh đi, dùng đôi mắt to tròn ngập nước cảnh giác nhìn mình. Nhị Vũ nhìn Phi, thấp giọng hỏi:

_"Chuyện gì đã xảy ra với Diệp Du vậy?"

Phi lắc đầu, uể oải đáp:

_"Em không biết. Lúc nãy em đi tuần tra thì bị cậu bé lảo đảo va vào người, trên người cậu bé cũng có sẵn mấy vết thương này rồi. Em có hỏi nhưng không trả lời."

Ngũ Kỳ nãy giờ đứng quan sát, không lên tiếng cũng chẳng tiếp lời hai người. Ngày thường hắn cũng không tiếp xúc nhiều với Diệp Du, muốn hắn nói lời an ủi, còn không bằng kêu hắn đến Châu Phi tập luyện.

Diệp Du chớp chớp mắt, cẩn thận nhìn Phi rồi lại nhìn sang Nhị Vũ và Ngũ Kỳ. Nhận ra không ai lớn tiếng cũng chẳng ai muốn đánh cậu, Diệp Du do dự, vươn tay chọt nhẹ lên bàn tay đang không ngừng xoa xoa bàn chân mình, nhỏ giọng nói:

_"Anh... nhột..."

Nghe giọng nói của cậu bé, Phi hơi giật mình. Anh mỉm cười, đáp:

_"Ừ ừ, anh không xoa nữa. Đưa tay cho anh, anh giúp em bôi thuốc nhé?"

Diệp Du do dự, mày nhỏ hơi chau lại, bẹp bẹp môi hai cái, gật gật đầu.

Phi nắm bàn tay nhỏ trước mặt, lau sạch bụi cát, vừa nghiêm túc xử lý từng vết thương, vừa nói với hai con người trầm mặc từ nãy giờ:

_"Thượng tá, thiếu tá, việc này em nghĩ không thể để yên cho qua. Trong doanh trại quân đội chúng ta không thể xuất hiện những kẻ cặn bã như vậy!!!"

Nhị Vũ đáp một tiếng đã biết, Ngũ Kỳ cũng gật gù đồng ý. Nhị Vũ không để ý hình tượng, ngồi bệch xuống nền nhà, từ trong túi áo một quả trứng, lắc lắc trước mặt Diệp Du.

_"Bé ngoan, em nói cho tôi biết ai đánh em, tôi sẽ cho em quả trứng này nha."

Nhìn quả trứng đưa qua đưa lại, trên đó vẽ khuôn mặt người nhìn vừa ngốc vừa đáng yêu, còn dán một vòng băng keo đỏ ở giữa quả trứng phân tách thân với đầu. Diệp Du nén không nổi tò mò, nhưng lại ra vẻ khó xử khi nghe Nhị Vũ kêu nói tên người đánh bản thân. 

Dường như cảm nhận được tâm trạng của đứa bé, Nhị Vũ cười híp cả mắt, tiếp tục công việc dụ dỗ cao cả của mình:

_"Ngoan ngoan, em nói cho tôi nghe, tôi sẽ phạt nặng kẻ đó nha. Quả trứng này rất kì diệu đó, em nói ra tôi sẽ cho em."

Rối rắm một hồi, Diệp Du chậm rì rì nói:

_"Anh... hứa phải giữ lời."

_"Tôi đương nhiên giữ lời. Tôi không phải kẻ thất hứa đâu." - Nhị Vũ vỗ ngực, tự tin nói.

Lắc lắc cánh tay vừa được lau sạch và bôi thuốc, Diệp Du ngoan ngoãn đưa tay còn lại cho Phi, đồng thời thuật lại mọi chuyện. Nhìn sắc mặt ba người nghe cậu kể càng lúc càng đen, Diệp Du có chút bất an mà động đậy người. Thấy Phi dùng ánh mắt lo lắng nhìn mình, vỗ nhẹ bàn tay cậu trấn an, Diệp Du mới run giọng nói tiếp:

_"Em... em cũng không rõ mình đã làm gì sai. Các anh đó bảo nếu em nói cho người khác sẽ... sẽ đem em đánh chết. Nhưng... nhưng..."

Nói đến đây, khóe mắt Diệp Du đỏ bừng, con ngươi càng thêm ẩm ướt.

_"Em không kể cho ai, mấy anh đó vẫn tìm đánh em... Thật sự rất đau..."

Nhị Vũ kiềm không được rủa thầm một tiếng. Hắn thật sự không ngờ những đứa nhóc đó coi thường quy tắc nơi đây đến vậy. Bọn nhóc đó nghĩ cứ tìm nơi vắng vẻ hội đồng là ổn thỏa hết sao. Chết tiệt! Mười thằng nhóc to con lớn đầu như vậy lại đi đè đánh một đứa bé nhỏ xíu. Thích bắt nạt kẻ yếu sao? Hắn thật sự muốn đập bọn nhóc đó một trận để xem tư vị bị bắt nạt có dễ chịu hay không!

Tâm tình của ba người không dễ chịu một chút nào. Lần đầu tổ chức tập huấn lại xảy ra chuyện như thế này, bọn hắn không biết phải báo cáo với cấp trên ra sao nữa. Lúc này đây, một giọng nói trong trẻo rụt rè vang lên:

_"Kia... em đã nói xong rồi. Quả trứng đó..."

Nhị Vũ khẽ cười, đặt quả trứng nhỏ vào lòng bàn tay Diệp Du, nói:

_"Tôi thưởng cho bé ngoan. Em kéo miếng băng keo đó ra, sẽ có bất ngờ nha."

Nghe Nhị Vũ nói, Diệp Du không nén nổi tò mò, gỡ miếng dán rồi tách nhẹ quả trứng ra. Thứ bên trong quả trứng không khỏi khiến cậu trợn tròn mắt ngạc nhiên, miệng "oa" một tiếng.

Này là tinh thể a!!! Thật xinh đẹp!

Diệp Du yêu thích không thôi vuốt ve bông sen tinh thể đỏ, môi nở nụ cười vui vẻ. Đáng yêu như một tiểu thiên sứ nhỏ vậy. - Cả ba người đàn ông ở đây không khỏi ngẩn người nhìn Diệp Du, tâm không hẹn cùng một suy nghĩ.

_"Thật đáng yêu. Em rất thích, cảm ơn anh." - Hai má trắng nõn của đứa bé hơi ửng hồng do kích động, con ngươi lấp lánh được giấu dưới lớp mi cong cong khiến người ta có ảo giác muốn vươn tay chạm vào.

Phải, phải, cậu bé à, em là đáng yêu nhất!!! Trong lòng Nhị Vũ không ngừng gào hét. Đây quả nhiên là hình tượng tiểu mỹ thụ trong truyền thuyết. Lúc trước trong truyện miêu tả thế nào, hắn đều cảm thấy rất bình thường. Nhưng bây giờ hắn mới chính thức cảm nhận được cái tâm tình kích động của mấy ông công trong truyện nha. Đáng yêu như vậy, xinh đẹp như vậy, kẻ nào không thích kẻ đó là công công!!! 

Lão đại ruồng bỏ đứa trẻ đáng yêu này chắc chắn sẽ hối hận!

Ngũ Kỳ nhìn biểu tình như sắc lang của Nhị Vũ, không khỏi cau mày, cảm thấy rất mất mặt khi có người đồng đội như vậy. Hắn không thèm để ý đến Nhị Vũ nữa, hỏi Diệp Du:

_"Em muốn chúng tôi dựa theo quy tắc để xử lý đám nhóc hội đồng em hay em muốn thế nào?"

Biểu tình vui vẻ trên mặt Diệp Du trở nên cứng ngắc, âm thầm oán người này thật biết cách dập tắt tâm trạng người khác. Cậu nhanh chóng khiến bản thân quay lại trạng thái "đứa bé đáng thương, tội nghiệp hay bị bắt nạt", mày nhỏ nhíu nhíu lại sau đó lắc đầu, đáp:

_"Nếu dựa theo quy tắc, mấy anh đó sẽ bị đuổi khỏi đây, sẽ không được học..." - Nguồn "giải trí" cũng sẽ mất nha.

Ngập ngừng một chút, Diệp Du kiên định nói:

_"Em có nghe nói, sau đợt tập huấn sẽ có một hội đấu nhỏ giữa các học viên, em muốn tham gia, muốn tự tay mình hạ gục từng người bọn họ."

Ngũ Kỳ còn tưởng cậu nhóc này mang thuộc tính bạch liên hoa muốn tha cho kẻ đánh mình, ai ngờ câu sau của cậu nhóc khiến hắn không khỏi bất ngờ, nở nụ cười vừa lòng, âm thầm gật đầu. Phải như vậy chứ, tự giải quyết bọn họ bằng nắm đấm của mình mới đáng mặt nam nhi. Nhưng Nhị Vũ lại trái ngược với Ngũ Kỳ, lo lắng nói:

_"Em làm được không? Em nhỏ con như vậy..."

Nghe Nhị Vũ chê bản thân nhỏ, giống như Sở Mặc lúc mới đầu vậy, mặt Diệp Du ửng đỏ, lầm bầm:

_"Em làm được. Còn có... em không nhỏ."

Nhị Vũ phì cười, vươn tay xoa xoa mái tóc mềm của Diệp Du, đáp:

_"Ừ, em không nhỏ. Đến lúc đó, tôi sẽ để cho em hung hăng đánh từng người bọn nhóc đó. Từ giờ đến ngày đó, Phi sẽ cẩn thận trông em, để bọn nhóc không tìm em gây sự nữa. Nhớ luyện tập thật tốt đấy."

Đạt được mục đích của mình, Diệp Du vui vẻ nở nụ cười, vâng một tiếng.

Đến lúc đó, cậu chắc chắn sẽ hung hăng đánh "hư" từng người một. Cả hai kẻ làm rùa rụt cổ trốn đằng sau kia nữa. Lúc ba người không để ý, ánh mắt đứa trẻ đáng yêu này trầm xuống còn ẩn ẩn mang theo tà khí điên cuồng.

Chú thích:

Cái sự xinh đẹp này chính là tinh thể đấy nha Tui có nuôi thử nè cực kì đẹp luôn

Cái sự xinh đẹp này chính là tinh thể đấy nha >< Tui có nuôi thử nè, cực kì đẹp luôn

_________________

Khó khăn không phải ở cốt truyện, mà là miêu tả vẻ giả dối của con trai nhỏ =.,= 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương