Thương Tiến Tửu
-
Chương 9: Thăng quan
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bắt đầu từ cuối năm, trên phố xá Khuất Đô người ta hay đeo “náo nga” cắt giấy màu vàng đen. Tiết Chính Đán sắp tới gần, trong các gia đình bình dân bách tính rộn ràng làm bánh ngọt và nấu thịt. Trong cung đã mua nguyên liệu chuẩn bị cho đại yến bách quan từ nửa tháng trước. Trên dưới Quang lộc tự* đều bận rộn chân không chạm đất, lại để cho nội hoạn vơ vét hết món béo bở.
*Quang lộc tự: Quan coi việc ăn uống cho vua
Minh hoạ ‘náo nga’
Tiêu Trì Dã lật danh sách, nói: “Giờ ngoài cung vào đô, không thể thiếu bước gửi ‘băng kính’ cho quan lại. Mà Phan Như Quý oai thật, liệt kê tờ đơn trật tự rõ ràng, giao tiền y theo đấy mới được yên thân.”
(Băng kính: nghĩa bóng là tiền hối lộ)
“Đây mới chỉ là ‘bạc vụn’ đầu năm thôi.” Lục Quảng Bạch gạt bọt trà, “Ta nói đệ nghe khoản này. Tiểu thái giám dưới tay Phan Như Quý, một năm thu bạc vượt xa quân lương hai năm của vệ sở Thiên hộ biên thuỳ. Hàng năm Đại Chu dụng binh, mỗi lần Hộ bộ gọi chúng ta xuất binh đều là cầu ông cầu bà, hận không thể gọi thành cha đẻ. Vừa đánh xong trận, chúng ta liền thành cháu rùa đi đòi nợ.”
“Có tiền mới là gia.” Tiêu Trì Dã cười nói.
“Năm trước cứu giá, Ly Bắc chúng ta đội tuyết hành quân. Binh mã mệt bao nhiêu, trang bị thiết kỵ cũng phải sửa xong gấp trước đầu xuân. Khất nợ tiền cho thợ thủ công nhiều ngày trời, đâu đâu cũng cần dùng tiền.” Triêu Huy cẩn thận tính tính, nói, “Trước khi vào Khuất Đô, lương thực của quân đồn Ly Bắc chiết thành ngân lượng, ngày nào cũng phải tính toán chắt chiu. Thế tử phi của chúng ta, ngày lễ ngày tết cũng không dám bảo trong phủ đặt làm xiêm y quý giá. Phan Như Quý chỉ là một nội hoạn, thu bạc đã vượt qua tổng thuế ngân của Đoan Châu rồi. Ngự sử giám sát được thả xuống địa phương, kẻ nào cũng đều cáo mượn oai hùm, nhưng rồi thế nào? Ở Khuất Đô chẳng dám làm cái đếch gì!”
“Nghèo thật.” Lục Quảng Bạch cảm thán, “Năm nào cũng phát sầu vì bạc. Lần này Kí Minh vào đô, nể mặt mũi hắn nên Hộ bộ cũng không dám kéo dài, sớm trình bày cho nội các rồi, Phan Như Quý cũng phê dấu đỏ cho rồi. Trước khi rời đô chắc sẽ phát bạc xuống dưới thôi. “
“Chúng ta có đại ca.” Tiêu Trì Dã đặt sách xuống, nhìn về phía Lục Quảng Bạch, “Huynh thì tính thế nào?”
“Hoàng thượng không gặp ta.” Lục Quảng Bạch nói, “Lục gia tại Khuất Đô không được yêu thích, tám đại gia luôn xem chúng ta như thể dã nhân đại mạc, Hoa gia càng không thèm coi trọng. Nhưng mà bảo ta biếu Phan Như Quý thì ta cũng không có tiền, trong nhà nghèo rớt rồi. Chỗ khác có thể khai khẩn quân đồn, tốt xấu gì cũng là biện pháp khẩn cấp quay vòng vốn chi tiêu, nhưng Biên quận bọn ta cát vàng vạn dặm, muốn ruộng cũng không có ruộng. Lần này xuất binh đi gấp quá, đồ ăn trên đường của hai vạn người ngựa đều là nhờ Thích đại soái ứng tiền riêng cả. Ta nói câu không êm tai này, may nhờ Thích đại soái thương cảm, bằng không lính của ta còn chẳng qua nổi Thiên Phi Khuyết. Nhưng Thích đại soái có thể có bao nhiêu bạc chứ? Thứ nàng lấy ra vốn là của hồi môn mà lão thái phi cho nàng trước kia! Binh riêng của chính nàng cũng sắp phải ra ngoài bán quần đến nơi rồi! Hộ bộ lúc nào cũng rề rà không rõ với ta, không có hành động cụ thể gì, gác lại món nợ của ta, nhất định không phát bạc cho, tính đúng ra Lục Quảng Bạch ta chỉ là con dế nhũi hết cách.”
Hiếm khi thấy Lục Quảng Bạch nổi cáu. Hắn đúng là hết cách rồi, bởi vì Biên quận trấn thủ ở biên giới đại mạc, hắn là thủ bị quân đối mặt với kỵ binh Biên Sa nhiều nhất ngoại trừ Ly Bắc. Một năm chạy đông chạy tây bào mệt gần chết, sống bao ngày dưới loan đao, chẳng có mấy hôm thấy ngủ đủ, còn mãi không được ăn no bụng. Khuất Đô đè ép hắn, Biên Sa bá đã sớm thành vương tước nghèo rớt mồng tơi mà ai cũng biết. Nhà hắn chưa bao giờ giữ phong thưởng trong tay, toàn dùng đi chiết thành bạc trợ giúp quân nhu hết.
Tiêu Kí Minh ăn mặc chỉnh trang, các nha hoàn nối đuôi lui ra. Trong phòng chỉ còn bốn người họ, Tiêu Kí Minh nâng cốc trà, uống xong một hớp mới nói không nhanh không chậm: “Năm nay gặp thời điểm phù hợp, Chính Đán bách quan yến. Chắc Thích Trúc Âm đến rồi phải không?”
Lục Quảng Bạch nói: “Ừ. Trước kia ta còn sầu, nhưng mà nghĩ lại thì, kệ đi, để cho bọn họ kéo dài. Kéo tới lúc đại soái vào Khuất Đô, bọn họ tự cầu đa phúc đi.”
Tiêu Kí Minh nói: “Bây giờ nàng được hoan nghênh nhất ở Khuất Đô đấy, cả du côn lưu manh vay nặng lãi ở đây cũng phải nể mặt nàng. Nợ lúc trước có thể bổ sung, nhưng ngươi cũng không thể chỉ dựa vào việc nàng tới được. Biên quận quan trọng, hôm qua ta nghe thoáng nói năm nay Hộ bộ lại muốn ngươi chiêu mộ tuyển quân rồi.”
Lục Quảng Bạch cọ viền cốc trà, nói: “Chiêu mộ? Đừng có mơ. Sáu châu Trung Bác vừa xảy ra chuyện, bọn họ sợ chết, lo cầu Biên quận đừng có bị mười hai bộ Biên Sa chọc vào, cảm thấy hai vạn binh mã của ta không đủ dùng. Nhưng binh có thể chiêu, tiền có thể cho à? Ta không nuôi nổi, năm nay dù có đặt đao trên cổ ta, ta cũng không làm.”
Tiêu Trì Dã đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Phải rồi. Trước đây thứ Hộ bộ cấp phát nhanh nhất là quân hưởng và lương thực của sáu châu Trung Bác. Lần này người chết rồi, tiền thì không nói, thế lương thực đâu? Lúc kỵ binh Biên Sa chạy đâu có mang đi nhiều lương thực như thế.”
Ba người còn lại nhìn hắn.
Lục Quảng Bạch nói: “Tiểu tử khờ, đừng ghi nhớ nữa. Lương thực đó thu về, dùng bồi thường thành bổng lộc bù nợ cho mười ba thành Quyết Tây năm ngoái rồi. Đệ không đoán ra nguyên nhân Hộ bộ từ chối à? Năm gần đây tám đại gia thành tám đại doanh, chi tiêu cho trang bị đều phải nhiều nhất Đại Chu, tất cả tiền này đều lấy trực tiếp từ thuế ngân, con số hai trăm vạn đệ thử nghĩ đi, là người thì đều hiểu khoản tiền này quá khùng rồi. Nhưng thái hậu không truy cứu, Hoa các lão không truy cứu, ai trong Hộ bộ dám đề ra? Quốc khố rỗng đi một khối, năm ngoái mười ba thành Quyết Tây gặp nạn châu chấu, không thu hoạch được một hạt nào, tiền đâu mà giúp nạn thiên tai? Dựa cả vào Bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn cứng rắn ra lệnh quan viên các châu lớn nhỏ mở lương thực riêng để cứu tế. Giang Thanh Sơn làm chuyện này đã cứu được mười vạn bách tính, nhưng lại bị quan chức Quyết Tây hận nghiến răng. Năm trước nghe nói người đòi nợ chặn trước cửa nhà hắn, hắn là một đại quan nhị phẩm nơi biên giới, mẹ già tám mươi tuổi trong nhà còn đang canh cửi trả nợ! Khuất Đô mà còn không cho tiền, thì tức là bức người vào chỗ chết. Cuối cùng vẫn là Hải các lão bẩm tấu lên, vất vả giao tiếp với nội các và Phan Như Quý nửa tháng, mới miễn cưỡng bù đắp được chỗ trống này.”
Triêu Huy không nhịn được nói: “Nói nghèo, nhưng bạc hối lộ thì toàn là con số khủng. Mấy chuyện cần làm thật thì cứ phải thắt lưng buộc bụng mà làm. Chuyến này vào Khuất Đô thà không đến còn hơn, khiến người nản lòng thoái chí.”
Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng lại không hề có không khí năm mới. Cục diện rối loạn chất chồng lên, Khuất Đô như được khói mây bao phủ bên ngoài. Trọng thương chưa lành lại vẫn phải bưng bít lại, nước mủ ô uế cả một vùng. Tuyết đến vừa hay, che chắn cho đẹp đẽ, xung quanh có thể giả bộ không nhìn thấy, mọi người đều sống mơ mơ màng màng.
* * *
Đêm khuya, Phan Như Quý nhắm mắt ngồi trên giường nhỏ. Hoa giấy bản sắc đặt trong tay, tiện cho lão ngồi thiền xong thì lau tay. Tiểu Phúc Tử không dám thở mạnh, cẩn thận chờ bên cái đôn đặt chân, trong tay nâng túi đựng bút.
Qua nửa canh giờ, Phan Như Quý mới hít dài một hơi, mở mắt ra. Tiểu Phúc Tử lập tức trình bút, Phan Như Quý liền ngưng mi chăm chú đề ra vài chữ trong lòng bàn tay.
Tiểu Phúc Tử nịnh nọt: “Gần đây lão tổ tông nhận chân truyền của hoàng thượng, ngày càng tiên phong đạo cốt rồi. Vừa nãy con nhìn, mơ hồ thấy khói tím bay lên đấy ạ!”
(khói tím: thời cổ đại coi là điềm lành, thường gắn với khi thánh nhân xuất hiện)
Phan Như Quý chà tay, nói: “Ngươi biết vì sao ngươi không vào được Ti lễ giám không?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Lão tổ tông thương con.”
“Thương ngươi là một chuyện.” Phan Như Quý vứt hoa giấy vào lòng Tiểu Phúc Tử, “Không có mắt nhìn lại là một chuyện. Hoàng thượng ngộ đạo hai năm rồi mà còn không có khói tím bay lên, ta cùng lắm là một nô tài, làm sao có thể thăng trước được? Đó không phải là vượt qua giới hạn à?”
Tiểu Phúc Tử đưa trà nóng cho Phan Như Quý, cười đùa nói: “Lão tổ tông là chủ của con, lão tổ tông chính là trời của con. Con thấy lão tổ tông ngồi thiền, giống như là thấy thái thượng lão quân hạ phàm vậy đó! Nào có nghĩ được nhiều như thế ạ.”
“Ừm.” Phan Như Quý súc miệng, “Ngươi được mỗi điểm hiếu thuận là còn xưng tài được.”
Tiểu Phúc Tử cười hì hì, sát bên chân Phan Như Quý, nói: “Giờ đúng tiết Chính Đán rồi, con cũng phải hiếu kính lão tổ tông cho trọn chứ. Năm trước lúc thu mua, con thấy trong thôn trang của Sở vương có một mỹ nhân tuyệt sắc! Con có hỏi thăm một chút, nghĩ hoàng thượng cũng không dùng tới, hiếu kính cho ngài mới là đại sự đứng đầu.”
Phan Như Quý nói: “Tuyệt sắc thế nào, còn có thể hơn được Tam tiểu thư sao? Huống hồ đây không phải là người của Sở vương à, Sở vương kia tính khí hung hãn, bá đạo lại ngang ngược, e không dễ dàng nhả ra đâu?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Sở vương kim quý, có thể kim quý hơn hoàng thượng sao? Hoàng thượng không nói gì, hiếu kính cho lão tổ tông không phải nên làm ạ? Huống hồ việc này ngài đừng băn khoăn, con bảo đảm trước đầu xuân sẽ sắp đặt thỏa đáng cho ngài. Đến lúc ngài nhìn thấy rồi, có thu nhận hay không là tùy vận may của nàng cả.”
Phan Như Quý đặt cốc trà, nói: “Thật ra không vội, ta cũng không phải người yêu tài háo sắc. Ngươi đã nhắc đến Sở vương rồi, thế Tiêu Nhị công tử hỗn khốn vô độ, tính khí y chang hắn kia dạo nay thế nào?”
Tiểu Phúc Tử đấm chân cho Phan Như Quý, nói: “Hầy! Lão tổ tông, Tiêu Nhị công tử này thực sự là chẳng ai bằng nổi. Hắn vào Khuất Đô, bắt đầu từ tối ngày đầu tiên đã cùng người uống rượu miết tới tận hôm nay! Chính sự gì cũng không chịu làm, chỉ có uống rượu vui đùa thôi. Một đám người Sở vương kia đều thích chơi cùng hắn, đúng thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!”
“Vậy lại cũng tốt… Nhưng dù gì hắn cũng là người nhà họ Tiêu, hoàng thượng đặt hắn ở Nghi Loan ty quá kề cận, không an lòng được.” Phan Như Quý ngẫm nghĩ, lại chợt cười cười, nói, “Chúng ta đã nghĩ được nơi chốn tốt rồi, đợi lúc thích hợp thì tống cổ hắn. Mang giày, ta đến Minh Lý đường hầu hạ hoàng thượng!”
Bách quan yến cách tiết Chính Đán một ngày, trên tiệc không có chuyện gì, lúc sắp giải tán chợt nghe Hàm Đức đế nói:
“A Dã, mấy ngày nay tại Khuất Đô vẫn thoải mái chứ?”
Tiêu Trì Dã ngừng lột vỏ quất mật, đáp: “Bẩm hoàng thượng, thoải mái.”
Hàm Đức đế chuyển hướng sang Tiêu Kí Minh, nói: “Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, đặt A Dã ở Nghi Loan ty thì lại thành nhân tài không được trọng dụng. Nó cũng là đứa trẻ tài giỏi đã qua sa trường, giữ lại ngự tiền thì bứt rứt quá. Chi bằng vậy đi, để A Dã tới Cấm quân. Tổng đốc Cấm quân trước kia là Hề Cố An, nhưng bây giờ hắn còn phải quản tám đại doanh, thực không cách nào phân thân được, nên để A Dã thay đi.”
Lúc này Lục Quảng Bạch cau mày.
Nghi Loan ty dù gì cũng nằm nơi ngự tiền, có gì phát sinh hoàng thượng cũng không thể làm như không thấy. Nhưng Cấm quân thì tính là gì? Cấm quân bây giờ chính là tạp dịch cho Khuất Đô, đây là thưởng sao? Đây mà gọi là thưởng!
Lục Quảng Bạch muốn đứng dậy, lại thấy Tiêu Trì Dã đã hành lễ.
“Tổng đốc nghe uy phong, giống như thống soái vậy.” Tiêu Trì Dã cà lơ phất phơ cười nói, “Đa tạ hoàng thượng!”
Hoa các lão cười ha ha, nói: “Hoàng thượng thánh minh! Thế tử, đây chính là anh hùng xuất thiếu niên đấy.”
Trong bữa tiệc vang tiếng chúc mừng, Tiêu Kí Minh mỉm cười không nói, chỉ nhìn Tiêu Trì Dã.
Lục Quảng Bạch cúi đầu uống rượu, nói với Triêu Huy phía đối diện: “… Sắp đặt như vậy, rõ ràng là đang giết lòng Tiêu Kí Minh.”
Tan tiệc, Tiêu Trì Dã liền chạy không thấy người.
Đám bạn xấu muốn chúc hắn thăng quan, hắn dẫn người đi uống rượu. Sau khi uống đến canh ba, lúc đi ra cả người cứ loạng chà loạng choạng.
Sở vương Lý Kiến Hằng lớn hơn Tiêu Trì Dã mấy tuổi, là loại hỗn thật sự. Trước khi hắn lên kiệu vẫn còn lôi kéo tay áo Tiêu Trì Dã, say khướt nói: “Thật ra ngươi gặp may đó! Cấm quân mà, không cần phải chú ý tuần phòng, nhàn rỗi thảnh thơi. Được nhận bổng lộc này, có tiền còn không cần liều mạng, chuyện tốt nhất thiên hạ đều cho tiểu tử ngươi lượm mất rồi! Trộm vui chứ gì!”
Tiêu Trì Dã cũng cười, cười hư hỏng, hắn nói: “Phải, không thấy lập tức mời ngươi uống rượu đây à? Về sau chúng ta một đội, hoành hành Khuất Đô!”
“Đúng, đúng!” Lý Kiến Hằng dùng sức vỗ vai Tiêu Trì Dã, “Chính là cần chí khí này! Mấy ngày nữa đi đến phủ của ta, ta bảo người… Lại ăn mừng ngươi mấy bữa…”
Tiêu Trì Dã nhìn cỗ kiệu xa dần, xoay thân lên ngựa. Ngựa của hắn là giống ngựa hoang dưới chân dãy núi Hồng Nhạn mà tự hắn thuần phục, nhanh nhẹn thần tuấn, cả mình đen nhánh, chỉ có ngực mang một khối trắng như tuyết.
Tiêu Trì Dã thúc ngựa tiến lên, cửa tiệm hai bên đường rải đèn đưa tiễn. Hắn nhấc tay, nói: “Tắt đi, đừng rọi.”
Bọn tiểu nhị đưa mắt nhìn nhau, không dám nghịch lời. Đèn lồng lần lượt bị dập tắt từng cái, trên đường chỉ có bóng tối băng tuyết cùng ánh trăng rét lạnh.
Tiêu Trì Dã huýt sáo, trong màn đêm Hải Đông Thanh rít lên lao xuống. Hắn quất mạnh roi lên ngựa, chiến mã hổn hển thở khí nóng, dồn sức phi nước đại.
Gió mạnh điên cuồng tập kích, hơi rượu của Tiêu Trì Dã bị thốc bay hết rồi. Hắn ở trong màn đêm giống như dã thú bị vây khốn trong xung đột tứ phía. Tiếng vó ngựa là tiếng vang của va chạm. Hắn rong ruổi trên con đường không một bóng người, hắc ám kéo rách khuôn mặt tươi cười xuống, chỉ còn sự trầm mặc lãnh đạm mà cô độc.
Tuấn mã không biết đã chạy nhanh bao lâu, Tiêu Trì Dã bỗng lăn thân xuống dưới. Hắn nện vào trong tuyết đọng, vùi đầu ổn định chốc lát.
Con ngựa cất vó, vòng quanh hắn cúi đầu đụng đụng. Hải Đông Thanh dừng trên lưng ngựa, nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã nhịn một chút, chống cánh tay ói ra. Qua một hồi lâu, hắn đứng dậy dựa vào vách tường. Nhẫn xương trên tay hơi lớn, không biết đã rơi đi đâu rồi. Hắn tìm bên trong tuyết, lại nghe cách đó không xa có người nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Tiêu Trì Dã không phản ứng.
Tiểu kỳ Cấm quân mò mẫm đèn lồng, soi soi nói: “Làm sao dám đêm khuya… Đại nhân?”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hỏi: “Nhận ra?”
Tiểu kỳ Cấm quân ngoan ngoãn lắc đầu: “Không nhận ra ngài là vị đại nhân nào…”
“Ta là đại ca ngươi.” Tiêu Trì Dã ném áo khoác bẩn đi, cụp mắt tiếp tục tìm nhẫn. Hắn buồn bực mắng nhỏ một tiếng, nói, “Đưa đèn lồng cho ta, ngươi cút đi được rồi.”
Tiểu kỳ Cấm quân cẩn thận tiến đến, nói: “Nhị công tử phải không? Chúng ta mới nhận được lệnh rồi. Giờ trời còn chưa sáng, kiểm tra thì sớm quá. Mai ngài hẵng qua đây cũng kịp…”
Tiêu Trì Dã giơ tay, Tiểu kỳ đưa đèn lồng tới. Hắn hỏi: “Đây là đâu?”
Tiểu kỳ kính cẩn đáp lời: “Một góc tường biên Khuất Đô này, là chùa Chiêu Tội.”
Tiêu Trì Dã nói: “Hết chuyện của ngươi rồi.”
Tiểu kỳ lùi về sau muốn đi, lại nghe Tiêu Trì Dã hỏi: “Thẩm Trạch Xuyên ở chỗ này? Trong nơi đó?”
“Phải ạ.” Tiểu kỳ ngày càng thấp thỏm, “Người bị nhốt tại…”
“Bảo hắn ra đây.”
Tiểu kỳ sững sờ, vội nói: “Vậy sao mà được ạ! Tổng đốc cũng không được đâu! Hoàng thượng nghiêm lệnh…”
Tiêu Trì Dã nhấc đèn lồng, nói: “Cấm quân ta nói là tính.”
Tiểu kỳ thử thăm dò nói: “Ngài cũng đừng giết, giết…”
“Mẹ kiếp ta gọi hắn ra xướng khúc thôi!” Tiêu Trì Dã đột nhiên quẳng đèn lồng, ánh sáng phút chốc dập tắt. Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt hung ác.
Bắt đầu từ cuối năm, trên phố xá Khuất Đô người ta hay đeo “náo nga” cắt giấy màu vàng đen. Tiết Chính Đán sắp tới gần, trong các gia đình bình dân bách tính rộn ràng làm bánh ngọt và nấu thịt. Trong cung đã mua nguyên liệu chuẩn bị cho đại yến bách quan từ nửa tháng trước. Trên dưới Quang lộc tự* đều bận rộn chân không chạm đất, lại để cho nội hoạn vơ vét hết món béo bở.
*Quang lộc tự: Quan coi việc ăn uống cho vua
Minh hoạ ‘náo nga’
Tiêu Trì Dã lật danh sách, nói: “Giờ ngoài cung vào đô, không thể thiếu bước gửi ‘băng kính’ cho quan lại. Mà Phan Như Quý oai thật, liệt kê tờ đơn trật tự rõ ràng, giao tiền y theo đấy mới được yên thân.”
(Băng kính: nghĩa bóng là tiền hối lộ)
“Đây mới chỉ là ‘bạc vụn’ đầu năm thôi.” Lục Quảng Bạch gạt bọt trà, “Ta nói đệ nghe khoản này. Tiểu thái giám dưới tay Phan Như Quý, một năm thu bạc vượt xa quân lương hai năm của vệ sở Thiên hộ biên thuỳ. Hàng năm Đại Chu dụng binh, mỗi lần Hộ bộ gọi chúng ta xuất binh đều là cầu ông cầu bà, hận không thể gọi thành cha đẻ. Vừa đánh xong trận, chúng ta liền thành cháu rùa đi đòi nợ.”
“Có tiền mới là gia.” Tiêu Trì Dã cười nói.
“Năm trước cứu giá, Ly Bắc chúng ta đội tuyết hành quân. Binh mã mệt bao nhiêu, trang bị thiết kỵ cũng phải sửa xong gấp trước đầu xuân. Khất nợ tiền cho thợ thủ công nhiều ngày trời, đâu đâu cũng cần dùng tiền.” Triêu Huy cẩn thận tính tính, nói, “Trước khi vào Khuất Đô, lương thực của quân đồn Ly Bắc chiết thành ngân lượng, ngày nào cũng phải tính toán chắt chiu. Thế tử phi của chúng ta, ngày lễ ngày tết cũng không dám bảo trong phủ đặt làm xiêm y quý giá. Phan Như Quý chỉ là một nội hoạn, thu bạc đã vượt qua tổng thuế ngân của Đoan Châu rồi. Ngự sử giám sát được thả xuống địa phương, kẻ nào cũng đều cáo mượn oai hùm, nhưng rồi thế nào? Ở Khuất Đô chẳng dám làm cái đếch gì!”
“Nghèo thật.” Lục Quảng Bạch cảm thán, “Năm nào cũng phát sầu vì bạc. Lần này Kí Minh vào đô, nể mặt mũi hắn nên Hộ bộ cũng không dám kéo dài, sớm trình bày cho nội các rồi, Phan Như Quý cũng phê dấu đỏ cho rồi. Trước khi rời đô chắc sẽ phát bạc xuống dưới thôi. “
“Chúng ta có đại ca.” Tiêu Trì Dã đặt sách xuống, nhìn về phía Lục Quảng Bạch, “Huynh thì tính thế nào?”
“Hoàng thượng không gặp ta.” Lục Quảng Bạch nói, “Lục gia tại Khuất Đô không được yêu thích, tám đại gia luôn xem chúng ta như thể dã nhân đại mạc, Hoa gia càng không thèm coi trọng. Nhưng mà bảo ta biếu Phan Như Quý thì ta cũng không có tiền, trong nhà nghèo rớt rồi. Chỗ khác có thể khai khẩn quân đồn, tốt xấu gì cũng là biện pháp khẩn cấp quay vòng vốn chi tiêu, nhưng Biên quận bọn ta cát vàng vạn dặm, muốn ruộng cũng không có ruộng. Lần này xuất binh đi gấp quá, đồ ăn trên đường của hai vạn người ngựa đều là nhờ Thích đại soái ứng tiền riêng cả. Ta nói câu không êm tai này, may nhờ Thích đại soái thương cảm, bằng không lính của ta còn chẳng qua nổi Thiên Phi Khuyết. Nhưng Thích đại soái có thể có bao nhiêu bạc chứ? Thứ nàng lấy ra vốn là của hồi môn mà lão thái phi cho nàng trước kia! Binh riêng của chính nàng cũng sắp phải ra ngoài bán quần đến nơi rồi! Hộ bộ lúc nào cũng rề rà không rõ với ta, không có hành động cụ thể gì, gác lại món nợ của ta, nhất định không phát bạc cho, tính đúng ra Lục Quảng Bạch ta chỉ là con dế nhũi hết cách.”
Hiếm khi thấy Lục Quảng Bạch nổi cáu. Hắn đúng là hết cách rồi, bởi vì Biên quận trấn thủ ở biên giới đại mạc, hắn là thủ bị quân đối mặt với kỵ binh Biên Sa nhiều nhất ngoại trừ Ly Bắc. Một năm chạy đông chạy tây bào mệt gần chết, sống bao ngày dưới loan đao, chẳng có mấy hôm thấy ngủ đủ, còn mãi không được ăn no bụng. Khuất Đô đè ép hắn, Biên Sa bá đã sớm thành vương tước nghèo rớt mồng tơi mà ai cũng biết. Nhà hắn chưa bao giờ giữ phong thưởng trong tay, toàn dùng đi chiết thành bạc trợ giúp quân nhu hết.
Tiêu Kí Minh ăn mặc chỉnh trang, các nha hoàn nối đuôi lui ra. Trong phòng chỉ còn bốn người họ, Tiêu Kí Minh nâng cốc trà, uống xong một hớp mới nói không nhanh không chậm: “Năm nay gặp thời điểm phù hợp, Chính Đán bách quan yến. Chắc Thích Trúc Âm đến rồi phải không?”
Lục Quảng Bạch nói: “Ừ. Trước kia ta còn sầu, nhưng mà nghĩ lại thì, kệ đi, để cho bọn họ kéo dài. Kéo tới lúc đại soái vào Khuất Đô, bọn họ tự cầu đa phúc đi.”
Tiêu Kí Minh nói: “Bây giờ nàng được hoan nghênh nhất ở Khuất Đô đấy, cả du côn lưu manh vay nặng lãi ở đây cũng phải nể mặt nàng. Nợ lúc trước có thể bổ sung, nhưng ngươi cũng không thể chỉ dựa vào việc nàng tới được. Biên quận quan trọng, hôm qua ta nghe thoáng nói năm nay Hộ bộ lại muốn ngươi chiêu mộ tuyển quân rồi.”
Lục Quảng Bạch cọ viền cốc trà, nói: “Chiêu mộ? Đừng có mơ. Sáu châu Trung Bác vừa xảy ra chuyện, bọn họ sợ chết, lo cầu Biên quận đừng có bị mười hai bộ Biên Sa chọc vào, cảm thấy hai vạn binh mã của ta không đủ dùng. Nhưng binh có thể chiêu, tiền có thể cho à? Ta không nuôi nổi, năm nay dù có đặt đao trên cổ ta, ta cũng không làm.”
Tiêu Trì Dã đột nhiên ngồi nghiêm chỉnh, nói: “Phải rồi. Trước đây thứ Hộ bộ cấp phát nhanh nhất là quân hưởng và lương thực của sáu châu Trung Bác. Lần này người chết rồi, tiền thì không nói, thế lương thực đâu? Lúc kỵ binh Biên Sa chạy đâu có mang đi nhiều lương thực như thế.”
Ba người còn lại nhìn hắn.
Lục Quảng Bạch nói: “Tiểu tử khờ, đừng ghi nhớ nữa. Lương thực đó thu về, dùng bồi thường thành bổng lộc bù nợ cho mười ba thành Quyết Tây năm ngoái rồi. Đệ không đoán ra nguyên nhân Hộ bộ từ chối à? Năm gần đây tám đại gia thành tám đại doanh, chi tiêu cho trang bị đều phải nhiều nhất Đại Chu, tất cả tiền này đều lấy trực tiếp từ thuế ngân, con số hai trăm vạn đệ thử nghĩ đi, là người thì đều hiểu khoản tiền này quá khùng rồi. Nhưng thái hậu không truy cứu, Hoa các lão không truy cứu, ai trong Hộ bộ dám đề ra? Quốc khố rỗng đi một khối, năm ngoái mười ba thành Quyết Tây gặp nạn châu chấu, không thu hoạch được một hạt nào, tiền đâu mà giúp nạn thiên tai? Dựa cả vào Bố chính sứ Quyết Tây Giang Thanh Sơn cứng rắn ra lệnh quan viên các châu lớn nhỏ mở lương thực riêng để cứu tế. Giang Thanh Sơn làm chuyện này đã cứu được mười vạn bách tính, nhưng lại bị quan chức Quyết Tây hận nghiến răng. Năm trước nghe nói người đòi nợ chặn trước cửa nhà hắn, hắn là một đại quan nhị phẩm nơi biên giới, mẹ già tám mươi tuổi trong nhà còn đang canh cửi trả nợ! Khuất Đô mà còn không cho tiền, thì tức là bức người vào chỗ chết. Cuối cùng vẫn là Hải các lão bẩm tấu lên, vất vả giao tiếp với nội các và Phan Như Quý nửa tháng, mới miễn cưỡng bù đắp được chỗ trống này.”
Triêu Huy không nhịn được nói: “Nói nghèo, nhưng bạc hối lộ thì toàn là con số khủng. Mấy chuyện cần làm thật thì cứ phải thắt lưng buộc bụng mà làm. Chuyến này vào Khuất Đô thà không đến còn hơn, khiến người nản lòng thoái chí.”
Ngoài phòng tuyết rơi, trong phòng lại không hề có không khí năm mới. Cục diện rối loạn chất chồng lên, Khuất Đô như được khói mây bao phủ bên ngoài. Trọng thương chưa lành lại vẫn phải bưng bít lại, nước mủ ô uế cả một vùng. Tuyết đến vừa hay, che chắn cho đẹp đẽ, xung quanh có thể giả bộ không nhìn thấy, mọi người đều sống mơ mơ màng màng.
* * *
Đêm khuya, Phan Như Quý nhắm mắt ngồi trên giường nhỏ. Hoa giấy bản sắc đặt trong tay, tiện cho lão ngồi thiền xong thì lau tay. Tiểu Phúc Tử không dám thở mạnh, cẩn thận chờ bên cái đôn đặt chân, trong tay nâng túi đựng bút.
Qua nửa canh giờ, Phan Như Quý mới hít dài một hơi, mở mắt ra. Tiểu Phúc Tử lập tức trình bút, Phan Như Quý liền ngưng mi chăm chú đề ra vài chữ trong lòng bàn tay.
Tiểu Phúc Tử nịnh nọt: “Gần đây lão tổ tông nhận chân truyền của hoàng thượng, ngày càng tiên phong đạo cốt rồi. Vừa nãy con nhìn, mơ hồ thấy khói tím bay lên đấy ạ!”
(khói tím: thời cổ đại coi là điềm lành, thường gắn với khi thánh nhân xuất hiện)
Phan Như Quý chà tay, nói: “Ngươi biết vì sao ngươi không vào được Ti lễ giám không?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Lão tổ tông thương con.”
“Thương ngươi là một chuyện.” Phan Như Quý vứt hoa giấy vào lòng Tiểu Phúc Tử, “Không có mắt nhìn lại là một chuyện. Hoàng thượng ngộ đạo hai năm rồi mà còn không có khói tím bay lên, ta cùng lắm là một nô tài, làm sao có thể thăng trước được? Đó không phải là vượt qua giới hạn à?”
Tiểu Phúc Tử đưa trà nóng cho Phan Như Quý, cười đùa nói: “Lão tổ tông là chủ của con, lão tổ tông chính là trời của con. Con thấy lão tổ tông ngồi thiền, giống như là thấy thái thượng lão quân hạ phàm vậy đó! Nào có nghĩ được nhiều như thế ạ.”
“Ừm.” Phan Như Quý súc miệng, “Ngươi được mỗi điểm hiếu thuận là còn xưng tài được.”
Tiểu Phúc Tử cười hì hì, sát bên chân Phan Như Quý, nói: “Giờ đúng tiết Chính Đán rồi, con cũng phải hiếu kính lão tổ tông cho trọn chứ. Năm trước lúc thu mua, con thấy trong thôn trang của Sở vương có một mỹ nhân tuyệt sắc! Con có hỏi thăm một chút, nghĩ hoàng thượng cũng không dùng tới, hiếu kính cho ngài mới là đại sự đứng đầu.”
Phan Như Quý nói: “Tuyệt sắc thế nào, còn có thể hơn được Tam tiểu thư sao? Huống hồ đây không phải là người của Sở vương à, Sở vương kia tính khí hung hãn, bá đạo lại ngang ngược, e không dễ dàng nhả ra đâu?”
Tiểu Phúc Tử nói: “Sở vương kim quý, có thể kim quý hơn hoàng thượng sao? Hoàng thượng không nói gì, hiếu kính cho lão tổ tông không phải nên làm ạ? Huống hồ việc này ngài đừng băn khoăn, con bảo đảm trước đầu xuân sẽ sắp đặt thỏa đáng cho ngài. Đến lúc ngài nhìn thấy rồi, có thu nhận hay không là tùy vận may của nàng cả.”
Phan Như Quý đặt cốc trà, nói: “Thật ra không vội, ta cũng không phải người yêu tài háo sắc. Ngươi đã nhắc đến Sở vương rồi, thế Tiêu Nhị công tử hỗn khốn vô độ, tính khí y chang hắn kia dạo nay thế nào?”
Tiểu Phúc Tử đấm chân cho Phan Như Quý, nói: “Hầy! Lão tổ tông, Tiêu Nhị công tử này thực sự là chẳng ai bằng nổi. Hắn vào Khuất Đô, bắt đầu từ tối ngày đầu tiên đã cùng người uống rượu miết tới tận hôm nay! Chính sự gì cũng không chịu làm, chỉ có uống rượu vui đùa thôi. Một đám người Sở vương kia đều thích chơi cùng hắn, đúng thật là ngưu tầm ngưu mã tầm mã!”
“Vậy lại cũng tốt… Nhưng dù gì hắn cũng là người nhà họ Tiêu, hoàng thượng đặt hắn ở Nghi Loan ty quá kề cận, không an lòng được.” Phan Như Quý ngẫm nghĩ, lại chợt cười cười, nói, “Chúng ta đã nghĩ được nơi chốn tốt rồi, đợi lúc thích hợp thì tống cổ hắn. Mang giày, ta đến Minh Lý đường hầu hạ hoàng thượng!”
Bách quan yến cách tiết Chính Đán một ngày, trên tiệc không có chuyện gì, lúc sắp giải tán chợt nghe Hàm Đức đế nói:
“A Dã, mấy ngày nay tại Khuất Đô vẫn thoải mái chứ?”
Tiêu Trì Dã ngừng lột vỏ quất mật, đáp: “Bẩm hoàng thượng, thoải mái.”
Hàm Đức đế chuyển hướng sang Tiêu Kí Minh, nói: “Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, đặt A Dã ở Nghi Loan ty thì lại thành nhân tài không được trọng dụng. Nó cũng là đứa trẻ tài giỏi đã qua sa trường, giữ lại ngự tiền thì bứt rứt quá. Chi bằng vậy đi, để A Dã tới Cấm quân. Tổng đốc Cấm quân trước kia là Hề Cố An, nhưng bây giờ hắn còn phải quản tám đại doanh, thực không cách nào phân thân được, nên để A Dã thay đi.”
Lúc này Lục Quảng Bạch cau mày.
Nghi Loan ty dù gì cũng nằm nơi ngự tiền, có gì phát sinh hoàng thượng cũng không thể làm như không thấy. Nhưng Cấm quân thì tính là gì? Cấm quân bây giờ chính là tạp dịch cho Khuất Đô, đây là thưởng sao? Đây mà gọi là thưởng!
Lục Quảng Bạch muốn đứng dậy, lại thấy Tiêu Trì Dã đã hành lễ.
“Tổng đốc nghe uy phong, giống như thống soái vậy.” Tiêu Trì Dã cà lơ phất phơ cười nói, “Đa tạ hoàng thượng!”
Hoa các lão cười ha ha, nói: “Hoàng thượng thánh minh! Thế tử, đây chính là anh hùng xuất thiếu niên đấy.”
Trong bữa tiệc vang tiếng chúc mừng, Tiêu Kí Minh mỉm cười không nói, chỉ nhìn Tiêu Trì Dã.
Lục Quảng Bạch cúi đầu uống rượu, nói với Triêu Huy phía đối diện: “… Sắp đặt như vậy, rõ ràng là đang giết lòng Tiêu Kí Minh.”
Tan tiệc, Tiêu Trì Dã liền chạy không thấy người.
Đám bạn xấu muốn chúc hắn thăng quan, hắn dẫn người đi uống rượu. Sau khi uống đến canh ba, lúc đi ra cả người cứ loạng chà loạng choạng.
Sở vương Lý Kiến Hằng lớn hơn Tiêu Trì Dã mấy tuổi, là loại hỗn thật sự. Trước khi hắn lên kiệu vẫn còn lôi kéo tay áo Tiêu Trì Dã, say khướt nói: “Thật ra ngươi gặp may đó! Cấm quân mà, không cần phải chú ý tuần phòng, nhàn rỗi thảnh thơi. Được nhận bổng lộc này, có tiền còn không cần liều mạng, chuyện tốt nhất thiên hạ đều cho tiểu tử ngươi lượm mất rồi! Trộm vui chứ gì!”
Tiêu Trì Dã cũng cười, cười hư hỏng, hắn nói: “Phải, không thấy lập tức mời ngươi uống rượu đây à? Về sau chúng ta một đội, hoành hành Khuất Đô!”
“Đúng, đúng!” Lý Kiến Hằng dùng sức vỗ vai Tiêu Trì Dã, “Chính là cần chí khí này! Mấy ngày nữa đi đến phủ của ta, ta bảo người… Lại ăn mừng ngươi mấy bữa…”
Tiêu Trì Dã nhìn cỗ kiệu xa dần, xoay thân lên ngựa. Ngựa của hắn là giống ngựa hoang dưới chân dãy núi Hồng Nhạn mà tự hắn thuần phục, nhanh nhẹn thần tuấn, cả mình đen nhánh, chỉ có ngực mang một khối trắng như tuyết.
Tiêu Trì Dã thúc ngựa tiến lên, cửa tiệm hai bên đường rải đèn đưa tiễn. Hắn nhấc tay, nói: “Tắt đi, đừng rọi.”
Bọn tiểu nhị đưa mắt nhìn nhau, không dám nghịch lời. Đèn lồng lần lượt bị dập tắt từng cái, trên đường chỉ có bóng tối băng tuyết cùng ánh trăng rét lạnh.
Tiêu Trì Dã huýt sáo, trong màn đêm Hải Đông Thanh rít lên lao xuống. Hắn quất mạnh roi lên ngựa, chiến mã hổn hển thở khí nóng, dồn sức phi nước đại.
Gió mạnh điên cuồng tập kích, hơi rượu của Tiêu Trì Dã bị thốc bay hết rồi. Hắn ở trong màn đêm giống như dã thú bị vây khốn trong xung đột tứ phía. Tiếng vó ngựa là tiếng vang của va chạm. Hắn rong ruổi trên con đường không một bóng người, hắc ám kéo rách khuôn mặt tươi cười xuống, chỉ còn sự trầm mặc lãnh đạm mà cô độc.
Tuấn mã không biết đã chạy nhanh bao lâu, Tiêu Trì Dã bỗng lăn thân xuống dưới. Hắn nện vào trong tuyết đọng, vùi đầu ổn định chốc lát.
Con ngựa cất vó, vòng quanh hắn cúi đầu đụng đụng. Hải Đông Thanh dừng trên lưng ngựa, nghiêng đầu liếc nhìn hắn.
Tiêu Trì Dã nhịn một chút, chống cánh tay ói ra. Qua một hồi lâu, hắn đứng dậy dựa vào vách tường. Nhẫn xương trên tay hơi lớn, không biết đã rơi đi đâu rồi. Hắn tìm bên trong tuyết, lại nghe cách đó không xa có người nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”
Tiêu Trì Dã không phản ứng.
Tiểu kỳ Cấm quân mò mẫm đèn lồng, soi soi nói: “Làm sao dám đêm khuya… Đại nhân?”
Tiêu Trì Dã nghiêng đầu hỏi: “Nhận ra?”
Tiểu kỳ Cấm quân ngoan ngoãn lắc đầu: “Không nhận ra ngài là vị đại nhân nào…”
“Ta là đại ca ngươi.” Tiêu Trì Dã ném áo khoác bẩn đi, cụp mắt tiếp tục tìm nhẫn. Hắn buồn bực mắng nhỏ một tiếng, nói, “Đưa đèn lồng cho ta, ngươi cút đi được rồi.”
Tiểu kỳ Cấm quân cẩn thận tiến đến, nói: “Nhị công tử phải không? Chúng ta mới nhận được lệnh rồi. Giờ trời còn chưa sáng, kiểm tra thì sớm quá. Mai ngài hẵng qua đây cũng kịp…”
Tiêu Trì Dã giơ tay, Tiểu kỳ đưa đèn lồng tới. Hắn hỏi: “Đây là đâu?”
Tiểu kỳ kính cẩn đáp lời: “Một góc tường biên Khuất Đô này, là chùa Chiêu Tội.”
Tiêu Trì Dã nói: “Hết chuyện của ngươi rồi.”
Tiểu kỳ lùi về sau muốn đi, lại nghe Tiêu Trì Dã hỏi: “Thẩm Trạch Xuyên ở chỗ này? Trong nơi đó?”
“Phải ạ.” Tiểu kỳ ngày càng thấp thỏm, “Người bị nhốt tại…”
“Bảo hắn ra đây.”
Tiểu kỳ sững sờ, vội nói: “Vậy sao mà được ạ! Tổng đốc cũng không được đâu! Hoàng thượng nghiêm lệnh…”
Tiêu Trì Dã nhấc đèn lồng, nói: “Cấm quân ta nói là tính.”
Tiểu kỳ thử thăm dò nói: “Ngài cũng đừng giết, giết…”
“Mẹ kiếp ta gọi hắn ra xướng khúc thôi!” Tiêu Trì Dã đột nhiên quẳng đèn lồng, ánh sáng phút chốc dập tắt. Hắn đứng trong bóng tối, ánh mắt hung ác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook