Thương Tiến Tửu
-
Chương 257
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Thẩm Trạch Xuyên nằm trên giường khó dậy, Tiêu Trì Dã ở Đoan Châu không rời. Sau nửa tháng, tấn công của Biên Sa kỵ bịnh ở phương bắc yếu ớt, Lục Quảng Bạch đích thân đến Đoan Châu.
“Trận này của Đoan Châu thật sự đáng sợ, xem ra tường thành cần thời gian tu bổ,” Lục Quảng Bạch xuống ngựa, “Ký Minh phái quân thợ đến đây.”
Tiêu Trì Dã mặc thường phục, nói: “ Đại ca suy nghĩ chu toàn…..” hắn đang nói, nhìn về xe ngựa ở phía sau, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, “Đại tẩu đến rồi!”
Thị nữ nhấc mành xe lên, Lục Diệc Chi cầm khăn nhô đầu ra.
Lục Quảng Bạch mỉm cười: “ Tuân nhi cũng đến đây.”
“Ta ở nhà thấp thỏm nhớ Lan Chu,” Lục Diệc Chi được thị nữ đỡ xuống xe ngựa, nói với Tiêu Trì Dã đang đến đón, “Nên đến thăm.”
Tiêu Trì Dã nghiêng người, nói: “ Lan Chu cũng nhớ đại tẩu.”
Lục Diệc Chi nhìn tường thành Đoan Châu, tiếp tục nói: “Hiện giờ Trung Bắc thắng bại đã quyết, Lan Chu nên dưỡng thương cho tốt.” cô nghiêng đầu, hé miệng cười, “Ta đặc biệt dẫn theo Tuân nhi đến cho Lan Chu giải sầu.”
Tuân nhi đi theo sau mẹ, không cần người dắt, hành lễ với Tiêu Trì Dã: “ Nhị thúc—.”
Tiêu Trì Dã ôm lấy Tiêu Tuân, bế lên cao cẩn thận ngắm nghía, nói: “ Tiểu tử cao lên rồi.”
“ Giống y như đệ trước đây,” Lục Quảng Bạch đưa roi ngựa cho thần dương, “Suốt ngày sợ mình không cao, uống sữa dê rất đúng giờ. Ta hỏi thằng bé sang năm muốn cái gì, nó bảo muốn cao như Nhị thúc vậy.” hắn nói xong nhéo nhéo má của Tiêu Tuân đang không biểu lộ cảm xúc gì, “Cháu trai giống cậu, đừng nghĩ nữa, con theo ta đi a.”
“Cậu cũng tốt,” Tiêu Tuân đỡ tay Tiêu Trì Dã, giọng ngây thớ nói,” Độ lượng, chơi trò đóng vai nhạt nhõe, cậu là nho tướng.”
Ba người cười rộ, Lục Quảng Bạch thở dài: “Mặc dù đang nói cậu, nhưng ta càng nghe càng thấy giống đang khen cha con vậy.”
Hiện giờ trong phủ có nhiều trẻ con, Đinh Đào Lịch Hùng còn có Ký Nhiên. Tiêu Trì Dã ôm Tiêu Tuân trở về, hắn lại giãy dụa muốn gặp Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Tuân thích Thẩm Trạch Xuyên, hôm tết cũng khỉ muốn Thẩm Trạch Xuyên dắt. Thẩm Trạch Xuyên chân bị thương, ở trước thềm nhà đón. Sau khi vào nhà mấy người chỉ chào hỏi ân cần, Lục Diệc Chi liền đưa Tiêu Tuân đi bái kiến Kỷ Cương.
Đợi Lục Diệc Chi đi rồi, Thẩm Trạch Xuyên liền hỏi: “Hiện giờ chiến sự phương bắc đã bớt căng thẳng, tướng quân đến Đoan Châu, là có chuyện muốn thay đại ca cùng ta trao đổi.”
Lục Quảng Bạch nâng chén trà lên, khi mở nắp chén cười rộ lên, nhìn mắt Tiêu Trì Dã, lại nhìn về Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Phủ quân là hùng sĩ, lúc này cũng không quên quân vụ. Không sai, Ký Minh quả thật có chuyện muốn nhờ ta nói. Hiện giờ Cáp Sâm đã chết, tình hình nguy hiểm của Đoan Châu đã được giải quyết, phía nam bộ Hữu Hùng tan tác, chính là thời cơ tốt để thu dẹp chiến cuộc.”
“Cáp Sâm đã chết, địa vị ‘ Đại Nga Tô Hòa Nhật,” của A Mộc ở đại mặc còn đang bàn bạc,” Tiêu Trì Dã nối, “Đại ca muốn thừa cơ phản kích, dứt khoát một lần.”
“Huynh đệ đồng lòng,” Lục Quảng Bạch uống trà, “Đệ cũng nghĩ như vậy.”
Chỗ của Tiêu Trì Dã ở gần cửa sổ, hắn xoay nhẫn cốt ban, lúc cổ hơi nghiêng lúc làm cho kết hầu lộ trong ánh sáng, nói: “ A Mộc có thể duy trì an ổn các bộ, là bởi vì kỵ binh của bộ Hãn Xà dũng mãnh thiên chiến, nhưng tinh nhuệ của bộ Hãn Xà đều ném lên chiến trường. Đánh trận một năm, bộ Hãn Xà sớm đã hết lương cạn đạn, sự uy hiếp với bộ tộc khác không còn như trước nữa. Cáp Sâm vừa chết, A Mộc đau vì mất đi cánh tay phải, bây giờ không đánh thì đợi đến khi nào?”
“Nếu Khải Đông đến Đại Mạc, tam quân sẽ hiệp lực,”Lục Quảng Bạch nói, “Đại soái còn bị Khuých Đô quản chế, cho nên việc này, không dễ làm.”
Tiêu Ký Minh và Lục Quảng Bạch đều có quan hệ tốt với Thích Trúc Âm, nhưng chuyện này lại muốn đến Đoan Châu nói với Thẩm Trạch Xuyên, thì đó là dựa vào quan hệ cá nhân không giải quyết được. Thích Trúc Âm trước và sau khi xuất binh đều là vì giúp đỡ Ly Bắc, hiện giờ kỵ binh đã lui hơn phân nửa, bộ Hữu Hùng ở phía nam cũng đã bị đuổi vào Đại Mạc, cô không còn lý do gì để chạy một chuyến với Ly Bắc nữa.
“Bộ binh đồng ý Đại soái xuất binh đánh Cách Đạt Lặc, bởi vì Trần Trân và các cự thần cốt lõi biết rõ sự an nguy của Ly Bắc quan hệ đến Khuých Đô, hiện tại Cách Đạt Lặc đã đanh xong,” Lục Quảng Bạch gác trà, “ Sẽ không có chuyện thế nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên không muốn đem lãnh thổ của bộ Thanh Thử giao cho Hải Nhật Cổ, cũng có ý tạm gác vũ khí lại. Cô mượn lương không dễ, lương thực của Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn, nhưng cứ tích như vậy, sớm hay muộn cũng bị hỏng. Năm nay Khải Đông chiến sự mệt mỏi, quân truân để hoang một nửa, trước không đề cập đến quân lương, chính là lương thực qua mùa đông đều phải ỷ lại và triều đình cà Thẩm Trạch Xuyên. Nếu Khải Đông cũng như Hà Châu thì cũng vậy, nhưng Khải Đông còn có Thủ Bị Quân, Thích Trúc Âm nắm quyền, cô tuyệt đối không thể qua loa chuyện này.
“Đại soái là Đại soái của Lý thị, lại cùng loạn đảng cùng với nhau, còn có hiềm nghi mưu phản,” Thẩm Trạch Xuyên vuốt chiếc quạt, “ Khi Khải Đông xuất binh đánh bộ Thanh Thử, trong triều cũng có sổ buộc tội. Đại soái nếu còn cùng Ly Bắc đánh Đại Mạc, Khuých Đô sẽ cách chức của cô.”
Lúc trước Thích Trúc Âm cự tuyệt đưa Lục Bình Yên về đã nhận lời khiển trách của triều đình, cô vốn không thích phản bác lời nói đó. Thích Thì Vũ vì bảo vệ binh quyền Khải Đông, cưới Hoa Hương Y, hiện giờ Thái hậu lại mất thế, nhưng hiện giờ đang còn quan hệ. Thích Trúc Âm ở Khuých Đô giúp Lý Kiếm Đình giết Hàn Thừa, việc này nói trung có thể trung, gian có thể gian.
Thẩm Trạch Xuyên bị bệnh có sự ôn hòa trong mắt, nhưng nhuệ khí thì độc ác, y nói: “ Trữ quân phải đăng cơ, y như mong muốn của Tiết Tu Trác, phải phong thưởng cho Đại soái.” Y uống trà, giống như gia thoại Giang Dã (1) đang đàm chuyện, “Vậy cứ từ từ xem, Trữ quân nếu thực sự làm được, chính là giúp chúng ta đại ân.”
1 – Giang Dã: là một cái tên đảng của Thẩm Trạch Xuyên, triều đình gọi là loạn đảng giang dã – sông lớn đồng hoang, ( Sông = Xuyên, đồng hoang = Dã)
“Trận này của Đoan Châu thật sự đáng sợ, xem ra tường thành cần thời gian tu bổ,” Lục Quảng Bạch xuống ngựa, “Ký Minh phái quân thợ đến đây.”
Tiêu Trì Dã mặc thường phục, nói: “ Đại ca suy nghĩ chu toàn…..” hắn đang nói, nhìn về xe ngựa ở phía sau, vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng, “Đại tẩu đến rồi!”
Thị nữ nhấc mành xe lên, Lục Diệc Chi cầm khăn nhô đầu ra.
Lục Quảng Bạch mỉm cười: “ Tuân nhi cũng đến đây.”
“Ta ở nhà thấp thỏm nhớ Lan Chu,” Lục Diệc Chi được thị nữ đỡ xuống xe ngựa, nói với Tiêu Trì Dã đang đến đón, “Nên đến thăm.”
Tiêu Trì Dã nghiêng người, nói: “ Lan Chu cũng nhớ đại tẩu.”
Lục Diệc Chi nhìn tường thành Đoan Châu, tiếp tục nói: “Hiện giờ Trung Bắc thắng bại đã quyết, Lan Chu nên dưỡng thương cho tốt.” cô nghiêng đầu, hé miệng cười, “Ta đặc biệt dẫn theo Tuân nhi đến cho Lan Chu giải sầu.”
Tuân nhi đi theo sau mẹ, không cần người dắt, hành lễ với Tiêu Trì Dã: “ Nhị thúc—.”
Tiêu Trì Dã ôm lấy Tiêu Tuân, bế lên cao cẩn thận ngắm nghía, nói: “ Tiểu tử cao lên rồi.”
“ Giống y như đệ trước đây,” Lục Quảng Bạch đưa roi ngựa cho thần dương, “Suốt ngày sợ mình không cao, uống sữa dê rất đúng giờ. Ta hỏi thằng bé sang năm muốn cái gì, nó bảo muốn cao như Nhị thúc vậy.” hắn nói xong nhéo nhéo má của Tiêu Tuân đang không biểu lộ cảm xúc gì, “Cháu trai giống cậu, đừng nghĩ nữa, con theo ta đi a.”
“Cậu cũng tốt,” Tiêu Tuân đỡ tay Tiêu Trì Dã, giọng ngây thớ nói,” Độ lượng, chơi trò đóng vai nhạt nhõe, cậu là nho tướng.”
Ba người cười rộ, Lục Quảng Bạch thở dài: “Mặc dù đang nói cậu, nhưng ta càng nghe càng thấy giống đang khen cha con vậy.”
Hiện giờ trong phủ có nhiều trẻ con, Đinh Đào Lịch Hùng còn có Ký Nhiên. Tiêu Trì Dã ôm Tiêu Tuân trở về, hắn lại giãy dụa muốn gặp Thẩm Trạch Xuyên. Tiêu Tuân thích Thẩm Trạch Xuyên, hôm tết cũng khỉ muốn Thẩm Trạch Xuyên dắt. Thẩm Trạch Xuyên chân bị thương, ở trước thềm nhà đón. Sau khi vào nhà mấy người chỉ chào hỏi ân cần, Lục Diệc Chi liền đưa Tiêu Tuân đi bái kiến Kỷ Cương.
Đợi Lục Diệc Chi đi rồi, Thẩm Trạch Xuyên liền hỏi: “Hiện giờ chiến sự phương bắc đã bớt căng thẳng, tướng quân đến Đoan Châu, là có chuyện muốn thay đại ca cùng ta trao đổi.”
Lục Quảng Bạch nâng chén trà lên, khi mở nắp chén cười rộ lên, nhìn mắt Tiêu Trì Dã, lại nhìn về Thẩm Trạch Xuyên, nói: “ Phủ quân là hùng sĩ, lúc này cũng không quên quân vụ. Không sai, Ký Minh quả thật có chuyện muốn nhờ ta nói. Hiện giờ Cáp Sâm đã chết, tình hình nguy hiểm của Đoan Châu đã được giải quyết, phía nam bộ Hữu Hùng tan tác, chính là thời cơ tốt để thu dẹp chiến cuộc.”
“Cáp Sâm đã chết, địa vị ‘ Đại Nga Tô Hòa Nhật,” của A Mộc ở đại mặc còn đang bàn bạc,” Tiêu Trì Dã nối, “Đại ca muốn thừa cơ phản kích, dứt khoát một lần.”
“Huynh đệ đồng lòng,” Lục Quảng Bạch uống trà, “Đệ cũng nghĩ như vậy.”
Chỗ của Tiêu Trì Dã ở gần cửa sổ, hắn xoay nhẫn cốt ban, lúc cổ hơi nghiêng lúc làm cho kết hầu lộ trong ánh sáng, nói: “ A Mộc có thể duy trì an ổn các bộ, là bởi vì kỵ binh của bộ Hãn Xà dũng mãnh thiên chiến, nhưng tinh nhuệ của bộ Hãn Xà đều ném lên chiến trường. Đánh trận một năm, bộ Hãn Xà sớm đã hết lương cạn đạn, sự uy hiếp với bộ tộc khác không còn như trước nữa. Cáp Sâm vừa chết, A Mộc đau vì mất đi cánh tay phải, bây giờ không đánh thì đợi đến khi nào?”
“Nếu Khải Đông đến Đại Mạc, tam quân sẽ hiệp lực,”Lục Quảng Bạch nói, “Đại soái còn bị Khuých Đô quản chế, cho nên việc này, không dễ làm.”
Tiêu Ký Minh và Lục Quảng Bạch đều có quan hệ tốt với Thích Trúc Âm, nhưng chuyện này lại muốn đến Đoan Châu nói với Thẩm Trạch Xuyên, thì đó là dựa vào quan hệ cá nhân không giải quyết được. Thích Trúc Âm trước và sau khi xuất binh đều là vì giúp đỡ Ly Bắc, hiện giờ kỵ binh đã lui hơn phân nửa, bộ Hữu Hùng ở phía nam cũng đã bị đuổi vào Đại Mạc, cô không còn lý do gì để chạy một chuyến với Ly Bắc nữa.
“Bộ binh đồng ý Đại soái xuất binh đánh Cách Đạt Lặc, bởi vì Trần Trân và các cự thần cốt lõi biết rõ sự an nguy của Ly Bắc quan hệ đến Khuých Đô, hiện tại Cách Đạt Lặc đã đanh xong,” Lục Quảng Bạch gác trà, “ Sẽ không có chuyện thế nữa.”
Thẩm Trạch Xuyên không muốn đem lãnh thổ của bộ Thanh Thử giao cho Hải Nhật Cổ, cũng có ý tạm gác vũ khí lại. Cô mượn lương không dễ, lương thực của Thẩm Trạch Xuyên vẫn còn, nhưng cứ tích như vậy, sớm hay muộn cũng bị hỏng. Năm nay Khải Đông chiến sự mệt mỏi, quân truân để hoang một nửa, trước không đề cập đến quân lương, chính là lương thực qua mùa đông đều phải ỷ lại và triều đình cà Thẩm Trạch Xuyên. Nếu Khải Đông cũng như Hà Châu thì cũng vậy, nhưng Khải Đông còn có Thủ Bị Quân, Thích Trúc Âm nắm quyền, cô tuyệt đối không thể qua loa chuyện này.
“Đại soái là Đại soái của Lý thị, lại cùng loạn đảng cùng với nhau, còn có hiềm nghi mưu phản,” Thẩm Trạch Xuyên vuốt chiếc quạt, “ Khi Khải Đông xuất binh đánh bộ Thanh Thử, trong triều cũng có sổ buộc tội. Đại soái nếu còn cùng Ly Bắc đánh Đại Mạc, Khuých Đô sẽ cách chức của cô.”
Lúc trước Thích Trúc Âm cự tuyệt đưa Lục Bình Yên về đã nhận lời khiển trách của triều đình, cô vốn không thích phản bác lời nói đó. Thích Thì Vũ vì bảo vệ binh quyền Khải Đông, cưới Hoa Hương Y, hiện giờ Thái hậu lại mất thế, nhưng hiện giờ đang còn quan hệ. Thích Trúc Âm ở Khuých Đô giúp Lý Kiếm Đình giết Hàn Thừa, việc này nói trung có thể trung, gian có thể gian.
Thẩm Trạch Xuyên bị bệnh có sự ôn hòa trong mắt, nhưng nhuệ khí thì độc ác, y nói: “ Trữ quân phải đăng cơ, y như mong muốn của Tiết Tu Trác, phải phong thưởng cho Đại soái.” Y uống trà, giống như gia thoại Giang Dã (1) đang đàm chuyện, “Vậy cứ từ từ xem, Trữ quân nếu thực sự làm được, chính là giúp chúng ta đại ân.”
1 – Giang Dã: là một cái tên đảng của Thẩm Trạch Xuyên, triều đình gọi là loạn đảng giang dã – sông lớn đồng hoang, ( Sông = Xuyên, đồng hoang = Dã)
Mừng Giáng Sinh, Tặng Ngay 15% Giá Trị Nạp. Chương Trình Khuyến Mãi Kéo Dài Từ 24/12 Đến Hết 27/12, Nhanh Tay Lên Các Bạn Ơi!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook