Thương Thiên
-
Chương 11: Thiếu niên tóc trắng
.
Lúc này Nhạc Phàm tay phải có phần run lên, trong người cảm thấy thập phần khó chịu, nên cứ đứng yên tại đó, dựa theo phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh mà điều tức.
Phong Vô Thường nghĩ Nhạc Phàm đang suy nghĩ cách thức tấn công nên không quấy rầy hắn mà chỉ ngồi yên chờ đợi. Dù sao đối phó với một tiểu tử chỉ hơn mười tuổi cũng không mất nhiều tâm lực, cho hắn có thời gian ngược lại còn giúp mình có vẻ đại khí. Phong Vô Thường không nói tiếng nào, tự nhiên những kẻ khác cũng không dám quấy nhiễu chỉ đứng một bên mà nhìn. Nhưng Tiễn chưởng quầy thì sớm sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, không dám động đậy.
Điều này lại giúp cho Nhạc Phàm có nhiều thời gian điều tức.
Vừa rồi nội phủ Nhạc Phàm đã bị chấn động, tâm khí bất thuận, suýt nữa là ngất đi. Nhưng Dưỡng tâm kinh chính là từ Y kinh mà ra, mặc dù không phải là tuyệt học võ công, cũng không phải là phương pháp tu luyện nội lực, nhưng thực sự có hiệu quả dưỡng sinh tuyệt vời, hơn nữa có thể tùy ý sử dụng bất cứ lúc nào và tại bất cứ đâu.
Nhạc Phàm đứng yên không ngừng thổ nạp, nội phủ cũng theo đó mà khôi phục nhanh chóng Chỉ chốc lát, thể lực của hắn đã phục hồi, hơn nữa còn cảm thấy sinh lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều tay trái lại không có cảm giác gì.
Nhạc Phàm vừa điều tức vừa tự nhủ: "Hiện tại cường địch trước mắt, ta phải giữ được bình tĩnh..."
Đột nhiên, Nhạc Phàm chuyển động, như một con báo săn mồi cầm mộc côn phóng đến. Mặc dù tốc độ làm người thường kinh hãi, ngay cả những kẻ bình thường trong võ lâm cũng không thể đạt được, nhưng trong mắt cao thủ như Phong Vô Thường thì chỉ như thế, lão bất quá chỉ có một tia tán thưởng trong mắt, sẵn sàng tiếp đón. Ngay lúc mộc côn sắp chạm đến, Nhạc Phàm đột nhiên chuyển thân, động tác thật khác thường, quay ngoặt sang một bên, mộc côn cũng biến đổi theo hắn, từ chặt biến thành chém ngang.
Đối với Phong Vô Thường, một tiểu tử hơn mười tuổi như nào đi nữa thì cũng chẳng lợi hại gì, cũng chẳng có thể có khả năng biến chiêu như thế, nên trong mắt chợt xuất hiện tia kinh ngạc. Trong khi sửng sốt, mộc côn xé gió đã tiến sát đến.
Nếu là cao thủ bình thường, với khoảng cách ngắn như vầy khẳng định phải chịu đòn. Nhưng Phong Vô Thường không phải loại cao thủ bình thường, hơn nữa còn có mấy chục năm kinh nghiệm giang hồ, liền giơ tay phản đòn, "Ầm", "Rầm", mộc côn bị chặn lại, đồng thời bị gẫy một đoạn
Mọi người bị biến hóa này làm sửng sốt, trong nhất thời trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Phong Vô Thường cười to nói: "Ha ha... Tốt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thiếu chút nữa là ngươi thành công rồi, nhưng thật đáng tiếc! Hiện tại vũ khí của ngươi bị hư hại rồi, chuẩn bị đánh lại vậy". Rồi lão quay ra sau lưng định nói với tên hộ viện, nhưng bị Nhạc Phàm cắt ngang: "Không cần, chiều dài như vầy là được rồi".
Phong Vô Thường sửng sốt, lão đương nhiên không biết Nhạc Phàm dùng khảm sài đao có độ dài tương tự như thế, nhưng thấy khuôn mặt cương nghị của Nhạc Phàm nên gật đầu nói: "Đã như thế, tiếp tục nào".
Phong Vô Thường vừa dứt lời, Nhạc Phàm lại phóng tới, cũng giống như lần trước, tốc độ rất nhanh. Nhưng Nhạc Phàm đã minh bạch rằng lực lượng như vầy khẳng định không thể đả thương Phong Vô Thường, nên hắn đột nhiên tăng tốc, đoản côn trong tay biến đổi càng linh hoạt, cơ thể mềm dẻo cũng biến chuyển không ngừng, nhất thời côn ảnh đầy trời hướng tới Phong Vô Thường mà đánh tới.
"Phá..." Nhạc Phàm hô to một tiếng, hợp với côn ảnh đầy trời tạo nên uy thể không thể so sánh được.
"Tới nào..." Phong Vô Thường thấy côn ảnh đầy trời vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, ngồi tại ghế không ngừng giơ tay ngăn cản mộc côn. Chân chân giả giả, giả giả chân chân, cũng chỉ là một mà thôi.
Hai người tốc độ càng lúc càng nhanh, trong không khí luôn có tiếng va chạm không ngừng làm mọi người xung quanh nghe thấy đều sợ hãi run người.
Nhạc Phàm biết cứ vậy không phải là biện pháp tốt, nên động tác biến thành đơn giản, tốc độ càng nhanh hơn. Ở vào tình huống như vầy, Nhạc Phàm trong tâm bình tĩnh lại, không có tâm niệm tranh đấu, phảng phất nhớ lại lúc chặt củi, yên lặng huy động giản đơn đao pháp, từ từ tiến nhập không minh chi cảnh. Nếu Phong Vô Thường biết Nhạc Phàm xem lão như khúc củi, nhất định lão sẽ tức đến hộc máu.
Thấy Nhạc Phàm nhãn thần trong suốt, biểu lộ tinh quang, Phong Vô Thường đương nhiên biết điều này đại biểu cho việc gì. Trong lòng vừa kinh sợ vừa kì lạ, hai tay vũ động càng lúc càng nhanh.
Lúc này Nhạc Phàm nhắm hai mắt, thu hồi mộc côn, song cước đạp không bay tới, bạo phát lực lượng trong người, giơ mộc côn ra tịnh không thấy nhanh, nhưng lại có một quỹ tích không thể đoán được hướng về phía Phong Vô Thường.
Khí thế cường đại khiến cho Phong Vô Thường nhíu mày, như thể bị một loại tinh thần khống chế không thể nhúc nhích, muốn cản mộc côn trên đầu nhưng tựa hồ không thể nào nhấc tay lên được, trong lòng chợt sợ hãi, dùng bản năng lực lượng toàn thân cố thoát khỏi sự trói buộc của loại tinh thần đó, nhảy qua một bên.
"Hống..." một tiếng, đoản mộc côn đập xuống làm chiếc ghế nát vụn, ngay cả phần nền dưới ghế cũng xuất hiện một vết chém thật sâu, dài đến cả góc nhà.
Khủng bố, mọi người trong phòng đều không thể tin nổi. Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Phong Vô Thường, lão vừa rồi đã lĩnh hội lực công kích đó, đặc biệt là bị tinh thần chi phối trong nháy mắt. Loại công pháp kì dị này xuất hiện rất ít trên giang hồ, trước đây lúc còn thiếu niên khi tu hành lão đã nghe sư phụ nhắc tới, nhưng lúc đó sư phụ lão chỉ nói với hắn hai chữ "Nguy hiểm!" Có thể thấy rằng ngay cả Thiếu Lâm cao tăng cũng cho là đó là một loại công pháp lợi hại. Lão chỉ không nghĩ là hôm nay chính mình gặp phải.
Lão vừa phục hồi tinh thần lại đã thấy Nhạc Phàm đang quỵ gối trên mặt đất, tay trái buông thõng, mộc côn trong tay phải đã biến thành nhiều mảnh, còn Nhạc Phàm trên đầu từ từ xuất hiện những tia trắng bạc, chẳng mấy chốc đầu đã đầy tóc bạc.
Thấy biến hóa như thế, mọi người trong lòng nhất thời thấy quỷ dị vô cùng, vừa rồi thiếu niên này còn sung mãn như thế, chỉ chốc lát đã biến thành đầu bạc, cảnh tượng trước mắt quả là cực kì quái dị.
Chỉ có Phong Vô Thường là biết, đây là kết quả của việc tiêu hao quá độ tinh thần lực với sinh mệnh lực. Lão vốn đã rất tức giận vì bị mất mặt, nhưng thấy Nhạc Phàm như thế, hơn nữa chính xác là mình đã thua, nên ngược lại bắt đầu bội phục thiếu niên dũng cảm này, dù sao cũng không phải ai cũng có thể dũng cảm thiêu đốt sinh mệnh lực của bản thân như vậy. Chính bản thân lão đã thua thật sự.
Thiên sanh ngã cuồng bạch phát nhiễm.
Nộ vẫn thiểu niên tâm.
(Tạm dịch:
Trời sinh ta hóa cuồng mà đầu bạc
Tuổi thiếu niên không khỏi hận trời xanh)
Lúc này Nhạc Phàm tay phải có phần run lên, trong người cảm thấy thập phần khó chịu, nên cứ đứng yên tại đó, dựa theo phương pháp thổ nạp của Dưỡng tâm kinh mà điều tức.
Phong Vô Thường nghĩ Nhạc Phàm đang suy nghĩ cách thức tấn công nên không quấy rầy hắn mà chỉ ngồi yên chờ đợi. Dù sao đối phó với một tiểu tử chỉ hơn mười tuổi cũng không mất nhiều tâm lực, cho hắn có thời gian ngược lại còn giúp mình có vẻ đại khí. Phong Vô Thường không nói tiếng nào, tự nhiên những kẻ khác cũng không dám quấy nhiễu chỉ đứng một bên mà nhìn. Nhưng Tiễn chưởng quầy thì sớm sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, không dám động đậy.
Điều này lại giúp cho Nhạc Phàm có nhiều thời gian điều tức.
Vừa rồi nội phủ Nhạc Phàm đã bị chấn động, tâm khí bất thuận, suýt nữa là ngất đi. Nhưng Dưỡng tâm kinh chính là từ Y kinh mà ra, mặc dù không phải là tuyệt học võ công, cũng không phải là phương pháp tu luyện nội lực, nhưng thực sự có hiệu quả dưỡng sinh tuyệt vời, hơn nữa có thể tùy ý sử dụng bất cứ lúc nào và tại bất cứ đâu.
Nhạc Phàm đứng yên không ngừng thổ nạp, nội phủ cũng theo đó mà khôi phục nhanh chóng Chỉ chốc lát, thể lực của hắn đã phục hồi, hơn nữa còn cảm thấy sinh lực vô cùng mạnh mẽ, chỉ có điều tay trái lại không có cảm giác gì.
Nhạc Phàm vừa điều tức vừa tự nhủ: "Hiện tại cường địch trước mắt, ta phải giữ được bình tĩnh..."
Đột nhiên, Nhạc Phàm chuyển động, như một con báo săn mồi cầm mộc côn phóng đến. Mặc dù tốc độ làm người thường kinh hãi, ngay cả những kẻ bình thường trong võ lâm cũng không thể đạt được, nhưng trong mắt cao thủ như Phong Vô Thường thì chỉ như thế, lão bất quá chỉ có một tia tán thưởng trong mắt, sẵn sàng tiếp đón. Ngay lúc mộc côn sắp chạm đến, Nhạc Phàm đột nhiên chuyển thân, động tác thật khác thường, quay ngoặt sang một bên, mộc côn cũng biến đổi theo hắn, từ chặt biến thành chém ngang.
Đối với Phong Vô Thường, một tiểu tử hơn mười tuổi như nào đi nữa thì cũng chẳng lợi hại gì, cũng chẳng có thể có khả năng biến chiêu như thế, nên trong mắt chợt xuất hiện tia kinh ngạc. Trong khi sửng sốt, mộc côn xé gió đã tiến sát đến.
Nếu là cao thủ bình thường, với khoảng cách ngắn như vầy khẳng định phải chịu đòn. Nhưng Phong Vô Thường không phải loại cao thủ bình thường, hơn nữa còn có mấy chục năm kinh nghiệm giang hồ, liền giơ tay phản đòn, "Ầm", "Rầm", mộc côn bị chặn lại, đồng thời bị gẫy một đoạn
Mọi người bị biến hóa này làm sửng sốt, trong nhất thời trong phòng liền yên tĩnh trở lại.
Phong Vô Thường cười to nói: "Ha ha... Tốt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, thiếu chút nữa là ngươi thành công rồi, nhưng thật đáng tiếc! Hiện tại vũ khí của ngươi bị hư hại rồi, chuẩn bị đánh lại vậy". Rồi lão quay ra sau lưng định nói với tên hộ viện, nhưng bị Nhạc Phàm cắt ngang: "Không cần, chiều dài như vầy là được rồi".
Phong Vô Thường sửng sốt, lão đương nhiên không biết Nhạc Phàm dùng khảm sài đao có độ dài tương tự như thế, nhưng thấy khuôn mặt cương nghị của Nhạc Phàm nên gật đầu nói: "Đã như thế, tiếp tục nào".
Phong Vô Thường vừa dứt lời, Nhạc Phàm lại phóng tới, cũng giống như lần trước, tốc độ rất nhanh. Nhưng Nhạc Phàm đã minh bạch rằng lực lượng như vầy khẳng định không thể đả thương Phong Vô Thường, nên hắn đột nhiên tăng tốc, đoản côn trong tay biến đổi càng linh hoạt, cơ thể mềm dẻo cũng biến chuyển không ngừng, nhất thời côn ảnh đầy trời hướng tới Phong Vô Thường mà đánh tới.
"Phá..." Nhạc Phàm hô to một tiếng, hợp với côn ảnh đầy trời tạo nên uy thể không thể so sánh được.
"Tới nào..." Phong Vô Thường thấy côn ảnh đầy trời vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, ngồi tại ghế không ngừng giơ tay ngăn cản mộc côn. Chân chân giả giả, giả giả chân chân, cũng chỉ là một mà thôi.
Hai người tốc độ càng lúc càng nhanh, trong không khí luôn có tiếng va chạm không ngừng làm mọi người xung quanh nghe thấy đều sợ hãi run người.
Nhạc Phàm biết cứ vậy không phải là biện pháp tốt, nên động tác biến thành đơn giản, tốc độ càng nhanh hơn. Ở vào tình huống như vầy, Nhạc Phàm trong tâm bình tĩnh lại, không có tâm niệm tranh đấu, phảng phất nhớ lại lúc chặt củi, yên lặng huy động giản đơn đao pháp, từ từ tiến nhập không minh chi cảnh. Nếu Phong Vô Thường biết Nhạc Phàm xem lão như khúc củi, nhất định lão sẽ tức đến hộc máu.
Thấy Nhạc Phàm nhãn thần trong suốt, biểu lộ tinh quang, Phong Vô Thường đương nhiên biết điều này đại biểu cho việc gì. Trong lòng vừa kinh sợ vừa kì lạ, hai tay vũ động càng lúc càng nhanh.
Lúc này Nhạc Phàm nhắm hai mắt, thu hồi mộc côn, song cước đạp không bay tới, bạo phát lực lượng trong người, giơ mộc côn ra tịnh không thấy nhanh, nhưng lại có một quỹ tích không thể đoán được hướng về phía Phong Vô Thường.
Khí thế cường đại khiến cho Phong Vô Thường nhíu mày, như thể bị một loại tinh thần khống chế không thể nhúc nhích, muốn cản mộc côn trên đầu nhưng tựa hồ không thể nào nhấc tay lên được, trong lòng chợt sợ hãi, dùng bản năng lực lượng toàn thân cố thoát khỏi sự trói buộc của loại tinh thần đó, nhảy qua một bên.
"Hống..." một tiếng, đoản mộc côn đập xuống làm chiếc ghế nát vụn, ngay cả phần nền dưới ghế cũng xuất hiện một vết chém thật sâu, dài đến cả góc nhà.
Khủng bố, mọi người trong phòng đều không thể tin nổi. Người bị ảnh hưởng nhiều nhất chính là Phong Vô Thường, lão vừa rồi đã lĩnh hội lực công kích đó, đặc biệt là bị tinh thần chi phối trong nháy mắt. Loại công pháp kì dị này xuất hiện rất ít trên giang hồ, trước đây lúc còn thiếu niên khi tu hành lão đã nghe sư phụ nhắc tới, nhưng lúc đó sư phụ lão chỉ nói với hắn hai chữ "Nguy hiểm!" Có thể thấy rằng ngay cả Thiếu Lâm cao tăng cũng cho là đó là một loại công pháp lợi hại. Lão chỉ không nghĩ là hôm nay chính mình gặp phải.
Lão vừa phục hồi tinh thần lại đã thấy Nhạc Phàm đang quỵ gối trên mặt đất, tay trái buông thõng, mộc côn trong tay phải đã biến thành nhiều mảnh, còn Nhạc Phàm trên đầu từ từ xuất hiện những tia trắng bạc, chẳng mấy chốc đầu đã đầy tóc bạc.
Thấy biến hóa như thế, mọi người trong lòng nhất thời thấy quỷ dị vô cùng, vừa rồi thiếu niên này còn sung mãn như thế, chỉ chốc lát đã biến thành đầu bạc, cảnh tượng trước mắt quả là cực kì quái dị.
Chỉ có Phong Vô Thường là biết, đây là kết quả của việc tiêu hao quá độ tinh thần lực với sinh mệnh lực. Lão vốn đã rất tức giận vì bị mất mặt, nhưng thấy Nhạc Phàm như thế, hơn nữa chính xác là mình đã thua, nên ngược lại bắt đầu bội phục thiếu niên dũng cảm này, dù sao cũng không phải ai cũng có thể dũng cảm thiêu đốt sinh mệnh lực của bản thân như vậy. Chính bản thân lão đã thua thật sự.
Thiên sanh ngã cuồng bạch phát nhiễm.
Nộ vẫn thiểu niên tâm.
(Tạm dịch:
Trời sinh ta hóa cuồng mà đầu bạc
Tuổi thiếu niên không khỏi hận trời xanh)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook