Thương Thiên Phách Huyết
Chương 71: Hòa thân

Hứa Hải Phong ứng tiếng, cũng cúi đầu nhu nhu lên vết thương, thầm nghĩ ta cũng là người bị thương a, như thế nào lại không ai thoa thuốc cho ta, chỉ biết than thở vận mệnh sao bất công.

" Chúc mừng chủ công." Tương Khổng Minh đột nhiên quỷ quỷ sùng sùng tiến lên nói.

Hứa Hải Phong khó hiểu kỳ lạ, như thế nào bị thương ngược lại còn phải chúc mừng, hỏi: " Vui từ đâu đến?"

" Phương tiểu thư đối với chủ công có tình ý, đó không phải là một việc vui lớn sao." Tương Khổng Minh cười nói.

Có tình ý? Hứa Hải Phong cẩn thận suy nghĩ chuyện vừa xảy ra, làm sao cũng không nghĩ ra vị tiểu thư ngang ngược kia ở địa phương nào có biểu hiện hảo cảm đối với mình: " Không thể nào…"

Tương Khổng Minh đột nhiên cười to nói: " Đó chính là đánh là tình, mắng là yêu, nếu không phải nàng đối với chủ công có tình, lại vì sao chủ động xuất thủ, mà đánh lại chỉ đánh chủ công, lại không đánh học sinh cùng đầu bạo long hình người kia chứ?" Nói xong, bước nhanh tới trước, đi vào thư phòng.

Hứa Hải Phong thế mới biết tên gia hỏa này là muốn trêu chọc mình, hận đến nghiến răng ken két, lại không thể tránh được, không thể làm gì khác hơn là theo sau đi vào.

Thư phòng của Phương gia cũng chia làm hai gian, Tương Khổng Minh tiến vào phòng ngoài, bày ra một bộ dáng đạo mạo thản nhiên, cung thỉnh Hứa Hải Phong đi trước. Nếu không phải biết rõ lai lịch của hắn, thật đúng là vẫn nghĩ hắn tôn trọng người biết bao nhiêu.

Chỉ có Hứa Hải Phong ở chung với hắn lâu ngày mới có một loại cảm giác, thái độ của Tương Khổng Minh đối với người ngoài khác hẳn, nhưng bên trong lại luôn đối xử mọi người như nhau. Vô luận ngươi là hoàng thân quốc thích cao cao tại thượng, hay là người ăn mày xin cơm ven đường, ở trong mắt của hắn cũng không hề có sự phân biệt cao thấp.

Dựa theo lời của hắn mà nói, đó chính là nhân sinh ngang hàng, chỉ là do công việc chức trách có sự khác nhau mà thôi. Lời nói đại nghịch bất đạo này cũng chỉ có hắn mới nói ra thật thản nhiên lẫm liệt như vậy.

Đi vào trong phòng trong, quả nhiên nhìn thấy Phương Lệnh Thiên đang ngồi sau bàn án phê duyệt văn kiện. Hứa Hải Phong không dám nhìn lâu, bái nói: " Ra mắt nghĩa phụ."

" Ân, đứng lên." Phương Lệnh Thiên buông quyển sách trong ta, đứng lên, con mắt nhìn về phía Tương Khổng Minh.

Tương Khổng Minh hướng hắn thoáng khom người, theo sau lại tự đắc phe phẩy quạt lông, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười cao thâm khó lường.

Phương Lệnh Thiên nhìn không thấu sự sâu cạn của hắn, trong mắt bạo khởi một đoàn dị quang, nói: " Vị này…chính là Tương quân sư mà Phong nhi nói phải không, quả nhiên là nhất đại nhân kiệt."

Tương Khổng Minh thong dong thi lễ, nói: " Đa tạ thượng thư đại nhân khích lệ, học sinh chỉ là làm tròn bổn phận mà thôi."

Phương Lệnh Thiên khẽ gật đầu, cũng không nói gì nữa, trên sự thật, Hứa Hải Phong cũng không muốn cho cái túi khôn như Tương Khổng Minh lộ diện ra ngoài, nhưng Phương Lệnh Thiên lại đòi gặp mặt hắn, không thể làm gì khác hơn là dẫn hắn đến đây. Text được lấy tại Truyện FULL

" Các vị mời ngồi." Có thể được lễ ngộ như thế ở trong thư phòng, thực không gặp nhiều lắm.

Hứa Hải Phong tạ ơn xong, ngồi xuống, duy chỉ có Tần Dũng nhìn trái nhìn phải, nhất thời không biết ngồi vào nơi nào mới tốt. Đối với thân thể của hắn mà nói, cái ghế trong thư phòng quả thật là quá nhỏ. Cuối cùng, hắn dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, trong miệng không ngừng nói thầm: " Lần này quân sư sẽ không nói ta phá hư vật công a."

Hứa Hải Phong đang muốn trách mắng, nhưng nhìn thấy Phương Lệnh Thiên lắc tay, ánh mắt nhìn Tần Dũng đầy vẻ tán thưởng, hiển nhiên cũng không hề trách cứ: " Vậy lần sau Tần dũng sĩ đến, lão phu sẽ cố ý chuẩn bị cho ngươi một cái ghế." Nói xong lại nhìn Hứa Hải Phong nói: " Hổ tướng như thế, phải trân trọng đối đãi, không thể chậm trễ."

Như thế nào cũng chung một cách nói như Phương Lệnh Đức, thật không hổ là huynh đệ ruột thịt, Hứa Hải Phong liên tục đáp ứng, thầm nghĩ cứ tiếp nhận, nhưng đối xử không thay đổi.

" Phong nhi, lần này lão phu tìm ngươi, là vì chuyện đi sứ Hung Nô." Phương Lệnh Thiên nói về chính đề.

Ánh mắt Hứa Hải Phong nhẹ nhàng nhìn Tương Khổng Minh một chút, nghĩ người này thật là có chút bản lãnh, dĩ nhiên đoán được mục đích chuyến đi này, nhưng ngoài miệng vẫn đáp tự nhiên: " Thỉnh nghĩa phụ phân phó."

Phương Lệnh Thiên cầm xấp giấy trên bàn, nói: " Mẫn Trì Đường cùng Cổ Đạo Nhiêm hai lão nhi đã nhiều lần hướng hoàng thượng đề cử do Trình Anh Hào đảm nhiệm chức đại sứ đi sứ Hung Nô, nhưng từ khi Phong nhi ở trong buổi điện thí đại hiển thần uy, bọn họ liền không hề đề cập tới. Mà hoàng thượng rốt cục cũng hạ quyết tâm phong ngươi làm phó tướng, suất lĩnh Hắc Kỳ quân ba ngàn người, xuất sứ Hung Nô."

Nghe được tin tức lại thăng quan, Hứa Hải Phong mặt mày hớn hở, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hỏi: " Nghĩa phụ, phó tướng không phải có thể thống lĩnh một vạn người ngựa hay sao? Như thế nào vẫn cứ là ba ngàn?"

Phương Lệnh Thiên lắc đầu nói: " Đúng là không hiểu gì hết, xuất sứ Hung Nô cũng không phải chiến tranh, muốn nhiều người như vậy để làm gì? Chờ ngươi trở về, ta lại gầy dựng tân quân cho ngươi."

Nét mặt Hứa Hải Phong đỏ lên, nói: " Dạ, con hiểu được."

" Chuyến này ngươi còn một mục đích, chính là tống thân."

" Tống thân?" Hứa Hải Phong nghiêng đầu hướng Tương Khổng Minh nháy mắt, ý tứ là sao ngươi còn không tính ra là phải đi tống thân a.

Tương Khổng Minh nhìn lên trên, loại chuyện không đầu không đuôi, không gốc không rễ, trừ phi là thần tiên mới có thể tính đi ra.

" Không sai, tiểu công chúa năm nay đã đủ mười sáu, Hung Nô Khả Hãn Mạo Đốn Đan đã sai khiến sứ giả sang cầu hôn, hoàng thượng vì muốn cho hai nước yên ổn phồn vinh, nên đã đáp ứng hôn sự." Phương Lệnh Thiên thở dài, giọng nói thật nặng nề.

" Ân?" Hứa Hải Phong ngẩn ra, cẩn thận hỏi: " Nghĩa phụ, nếu con không nhớ lầm, Mạo Đốn Đan năm nay tựa hồ là đại thọ sáu mươi a."

Phương Lệnh Thiên sầm mặt, gật đầu, cũng không trả lời.

Hứa Hải Phong không dám hỏi nữa, hắn biết đây là cuộc cưới gả chính trị, chỉ là hi sinh một vị tiểu công chúa của Đại Hán.

" Hung Nô là cường quốc quân sự đệ nhất đương thời, mà Đại Hán ta năm nay vừa mới đánh bại Khải Tác nhân, nguyên khí chưa khôi phục, không nên tiếp tục khai chiến, cũng chỉ đành như thế." Phương Lệnh Thiên tựa hồ lầm bầm làu bàu, lại tựa hồ hướng Hứa Hải Phong giải thích.

" Dạ, con hiểu rõ." Hứa Hải Phong cũng trầm mặc không nói.

Trong thư phòng lâm vào một trận áp lực buồn bực, chốc lát sau, Phương Lệnh Thiên lại nói: " Phong nhi, đêm nay là thọ yến năm mươi của Mẫn Trì Đường, hắn phái người đưa tới thiếp mời, nhưng lão phu không muốn gặp hắn, ngươi mang theo Doanh nhi thay thế lão phu đi một lần đi."

" Doanh nhi tiểu thư?" Hứa Hải Phong thất kinh hỏi.

" Đúng vậy, hôm nay Doanh nhi mới từ chỗ nhà bà ngoại nó về lại kinh sư, nó chính là nữ hài tử duy nhất trong Phương gia chúng ta, Phương gia trên dưới ngày thường không khỏi có chút vô cùng sủng ái, ngươi làm ca ca cũng phải nhường nhịn nó một chút mới được." Phương Lệnh Thiên trịnh trọng dặn dò.

Đâu chỉ có vô cùng sủng ái, quả thật là còn cưng chiều quá mức. Nhưng những lời này chỉ dám để trong lòng, làm sao hắn dám nói ra.

Phương Lệnh Thiên ném xấp giấy lên bàn, thuận miệng nói: " Phong nhi, mấy ngày trước lúc điện thí, Trình gia đối với ngươi bức bách làm khó, ngươi có ý nghĩ gì."

Hứa Hải Phong vội vàng tỏ vẻ một thái độ đại công vô tư: " Nghĩa phụ, đây chỉ là việc nhỏ, huống hồ Trình gia cũng không chiếm được tiện nghi gì, nếu bọn họ chịu bỏ qua, vậy con tuyệt đối cũng không so đo."

Phương Lệnh Thiên hừ một tiếng nói: " Ngươi coi như là người của Phương gia ta, làm sao lại nói ra lời không chút cốt khí như thế, bỏ đi? Cứ như vậy mà bỏ qua, chẳng phải là muốn cho Trình gia cưỡi lên đầu Phương gia chúng ta sao. Chẳng qua cũng thật sự là kỳ quái, Trình Anh Hào từ trước tới giờ luôn ổn trọng, so với Minh nhi càng thêm thâm trầm ba phần, nhưng lại địch ý với ngươi như thế, thậm chí không tiếc đắc tội với Phương gia ta."

Hứa Hải Phong liên tục cười khổ, hắn cũng không thể đem chuyện Trình gia cấu kết với Khải Tác nhân mà lại bị hắn cùng Phương Hướng Minh xen vào làm hư kết hoạch của bọn họ nói ra, nếu không Phương Lệnh Thiên hỏi hắn là từ đâu biết được, này chẳng phải hắn phải đem toàn bộ mọi chuyện đều nói hết ra sao.

" Lần này ngươi đi, chừa chút tâm, có cơ hội liền làm mất chút mặt mũi của Mẫn lão nhi, chỉ cần không đánh chết người, chuyện lớn thế nào cũng có lão phu chịu trách nhiệm cho ngươi." Phương Lệnh Thiên hào khí can vân nói.

" Dạ, đa tạ nghĩa phụ." Hứa Hải Phong thế mới biết Phương Lệnh Thiên là cố ý cho hắn một cơ hội trả thù, cho nên mới muốn hắn đi cùng Phương Doanh Anh, cho dù có xung đột gì, bởi vì không có nhị lão ở đó, cũng có thể đẩy qua nói là do bọn tiểu bối xúc động nhất thời, không đến mức cùng Trình gia hoàn toàn xé rách da mặt.

Thật sự là lão gian cự hoạt, không hổ là một trong tứ đại tộc trưởng của tứ đại gia tộc, người có thể ngồi vào vị trí này đúng là không phải chỉ là một ngọn đèn dầu.

" Thủ hạ của ngươi ngoại trừ Tần Dũng cùng hai vị nhất phẩm cao thủ, còn có bao nhiêu người có thể ra mặt, lần này nếu đi cứ mang theo, cho dù đánh nhau, cũng không có hại." Phương Lệnh Thiên dặn dò.

Hứa Hải Phong nhướng mày, vũ nhân chính là vũ nhân, xem ra Phương lão gia tử đã thật sự nổi giận, không tiếc dùng võ lực giải quyết.

Trên sự thật, Phương Lệnh Thiên đúng là có ý muốn diệt bớt ngạo khí của Trình gia, mấy năm nay, thế lực của Trình gia cực độ bành trướng, vô luận là Mẫn Trì Đường hay là Cổ Đạo Nhiêm đều dưới sự ám trợ của Trình gia mà đạt được cao vị, như vậy đã vi phạm ước hẹn năm xưa của tứ đại thế gia, đó là có xu thế muốn một nhà nắm quyền, tự nhiên là cần phải có người đi ra xao hồi chuông cảnh cáo với bọn hắn.

Mà mượn tay Hứa Hải Phong chính là hợp lúc, thứ nhất có thể làm cho vị nghĩa tử mới thu này vang danh, thứ hai là cho bọn họ một sự giáo huấn, nếu bọn họ vẫn trước sau như một, vậy chỉ đành liên hợp tam đại gia tộc cộng đồng áp chế.

Nghe được câu hỏi của Phương Lệnh Thiên, Hứa Hải Phong rốt cục có chút trầm ngâm, rốt cục quyết định tiết lộ một chút con bài, nói: " Trong quân của con còn có ba người Khải Tác quy hàng, võ công của họ đã ngoài nhất phẩm, nhân số hẳn là đủ rồi."

Phương Lệnh Thiên động dung, thất kinh hỏi: " Còn có ba vị, vậy trong Hắc Kỳ quân của ngươi có năm vị nhất phẩm cao thủ?"

Hứa Hải Phong ngẩng đầu đáp: " Vẫn thiếu một chút, chẳng qua sau này con sẽ tiếp tục nỗ lực, tranh thủ sớm ngày đột phá đạt được trăm người."

Phương Lệnh Thiên nhìn vị nghĩa tử đang hàm chứa nụ cười, không biết nên hỏi gì, hắn đem nhất phẩm cao thủ xem là gì? Tiện tay là có thể bắt được một bó to sao?

Trăm vị nhất phẩm cao thủ, trừ phi hắn đem toàn bộ nhất phẩm nhân vật trong toàn thiên hạ một lưới bắt hết, có lẽ có thể đạt thành mong muốn. Phải biết rằng, lấy lãnh thổ rộng lớn của Đại Hán đế quốc, dân cư đông đảo, nhưng nhất phẩm cao thủ có danh trên bảng cũng không đủ bốn mươi người. Bên trong hoàng thất cùng tứ đại gia tộc bồi dưỡng cũng chỉ chiếm được một nửa mà thôi.

Phất phất tay, Phương Lệnh Thiên cũng không so đo cùng hắn, nói: " Ngươi đi xuống chuẩn bị, đợi tới giờ, lão phu sẽ thông tri cho ngươi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương