Thương Thiên Phách Huyết
-
Chương 61: Thư sinh
Hứa Hải Phong đợi Đường Nhu Nhi hồi phục lại, lại cúi đầu hôn lên cái lưỡi thơm tho của nàng, Đường Nhu Nhi đã đạt tới cao triều, nhưng hắn vẫn còn chưa đâu.
Thời khắc này tên đã lắp cung không thể không bắn, không còn nghĩ được tới hậu quả, chuyện sau này thì giao cho Tương Khổng Minh đi tổn thương đầu óc thôi, hắn không phải tự xưng thiên hạ vô song sao, vậy điểm phiền toái này hẳn là có thể giải quyết.
Tay hắn mò xuống phía dưới, đầu tiên chạm trúng một mảnh ướt sũng, tâm niệm vừa chuyển, lập tức hiểu được, nụ cười dâm nở ra liền muốn rút đi quần của nàng.
" Khái…" Đột nhiên một tiếng ho khan rõ ràng truyền vào trong tai đôi nam nữ đang chìm đắm trong bể dục, tiếng ho khan tuy không lớn lắm, nhưng phảng phất như trực tiếp vang lên ngay trong đầu bọn họ, làm cho ý nghĩ bị dục tình làm hôn mê thoáng chốc tỉnh táo lại.
Giờ khắc này, hai người bọn họ mắt to trừng đôi mắt nhỏ, đều phát giác tư thế ám muội của đôi bên, Đường Nhu Nhi lại càng nghĩ tới biểu hiện cực kỳ không chịu nổi vừa rồi, sắc mặt lập tức liền đỏ bừng. Nàng nổi giận bừng bừng, một đôi hàm răng hung hăng cắn mạnh.
Hứa Hải Phong quát to một tiếng, thân thể giống như viên đạn bắn lên từ mặt đất, che miệng lại, suýt xoa không ngừng.
Cái cắn này Đường Nhu Nhi cũng không có dùng toàn lực, nhưng đầu lưỡi chính là bộ phận mềm mại nhất trong thân thể, làm sao chịu nổi cái cắn này. Cũng may lúc Đường Nhu Nhi cắn xuống trong nháy mắt không hiểu sao lại kỳ diệu mềm lòng, nếu không Hứa Hải Phong chỉ sợ ngày sau phải làm kẻ câm mãi mãi.
Đường Nhu Nhi ngồi dậy, hai mắt đỏ lên, nghĩ đến chuyện thương tâm, đột nhiên rơi lệ. Hứa Hải Phong tuy là đau đớn không chịu nổi, nhưng không dám có chút oán hận, nghĩ muốn tiến lên an ủi, cũng là nhát gan, nhích nhích tới bên người nàng, ấp úng nói không ra lời, thời khắc này lưỡi hắn không thuận, căn bản là không thể nào giải thích.
Đường Nhu Nhi khóc một trận, đột nhiên sắc mặt đỏ lên, hàm răng cắn chặt môi dưới, nức nở nói: " Ta hận ngươi chết đi được." Nói xong cũng không biết khí lực ở đâu ra, liền như vậy leo tường mà đi.
Nuốt xuống một tia chất lỏng có vị mặn, Hứa Hải Phong biết hắn đã bị cắn chảy máu, nhưng trả giá như vậy được ôm ấp mỹ nhân, cũng là vô cùng cam tâm tình nguyện.
" Tiểu huynh đệ hảo thủ đoạn, lão phu vô cùng bội phục." Một thanh âm dễ nghe vang lên từ sau lưng hắn.
Hứa Hải Phong biến sắc, lúc này hắn miễn cưỡng đã có thể chen chân vào hàng ngũ thứ nhất phẩm cao thủ, đặc biệt là ngũ quan lục thức hơn xa người khác, hôm nay bị người đi tới ngay sau lưng còn mờ mịt không biết, nếu người này muốn lấy tính mạng của mình chẳng phải là dễ như trở bàn tay. Hắn phản ứng cực nhanh, mạnh xoay người lại, đồng thời thối lui về phía sau, thẳng đến dán chặt vách tường mới ngừng lại được.
Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy đứng trước mặt là một bạch diện thư sinh, nhìn người này làm cho Hứa Hải Phong dâng lên một loại cảm giác cực kỳ hoang đường tuyệt luân. Một người với tuổi tác tăng trưởng, kiến thức càng nhiều, đều sẽ lưu lại dấu vết trên người. Thông qua quan sát khí chất bề ngoài của một người, thường thường có thể suy đoán ra tuổi tác của hắn đại khái.
Nhưng trên người thư sinh này, lúc Hứa Hải Phong mới thoáng nhìn, còn tưởng rằng hắn chỉ khoảng ba mươi, nhưng nhìn kỹ lại, lại cảm giác hắn đã bốn năm mươi tuổi, nhưng khi chạm vào ánh mắt của hắn, lại càng cảm thấy người này giống như đã nhìn thấu hết thảy thế gian, phảng phất như đã sống qua trăm ngàn năm tháng.
Loại cảm giác này làm cho hắn thập phần khó chịu, không ngờ dưới đáy lòng lại sinh ra cảm giác không nắm được người này trong lòng bàn tay.
" Tiền bối có gì chỉ giáo?" Hứa Hải Phong bất chấp sự đau đớn kịch liệt nơi đầu lưỡi, người này biểu hiện cao thâm khó lường, cũng không biết ý đồ như thế nào, đương nhiên phải cẩn thận trên hết.
Người nọ mỉm cười nói: " Lão phu lần này tới là muốn kiến thức một chút người tuấn kiệt tuổi trẻ được Thái Ất chân nhân nhìn trúng có chỗ nào đặc biệt hơn người."
Trong lòng Hứa Hải Phong chợt nhẹ đi, việc hắn được Thái Ất chân nhân truyền thụ kỳ công không có bao nhiêu người biết, chính mình lại chưa từng khoe khoang ra bên ngoài, vậy hẳn là hắn có được tin tức từ Phương gia.
Mà lấy sự lão luyện của đám người Phương Lệnh Thiên tự nhiên không tiết lộ cho người ngoài hay kẻ địch biết được, người này nếu không phải địch nhân, tự nhiên là không có gì ác ý.
Hắn vừa định đáp lời, chợt nghe người này lớn tiếng quát: " Chỉ là lão phu vừa nhìn thấy thì không khỏi thất vọng, ngươi ngay tại ban ngày ban mặt mà dám đùa giỡn con gái đàng hoàng, thứ đăng đồ lãng tử lưu lại có ích lợi gì, để lão phu thay trời hành đạo, trừ bạo an dân đi."
Nói xong, người nọ liền bước tới, cứ như vậy lướt qua khoảng cách với Hứa Hải Phong, một tay biến hóa ra ngàn vạn ánh chưởng hướng Hứa Hải Phong đánh tới.
Hứa Hải Phong kinh hãi thất sắc, hắn đương nhiên biết võ công chính mình thua xa không bằng người này, nhưng người này nói động thủ liền động thủ, trước đó không hề có chút dấu hiệu, quả thật làm cho hắn không kịp đề phòng.
Nhưng nguy cơ trước mặt, thân thủ của hắn cũng nhanh nhẹn, dựa vào lục thức hơn người, hắn ở trong chưởng ảnh đầy trời đã tìm được nơi chân thật xuất ra. Thời khắc này hắn đã không còn kịp rút ra Bất Phá thần kiếm, không thể làm gì khác hơn là ngạnh sanh dùng tay đón nhận.
Thư sinh kia ngoài ý muốn " di" một tiếng, hiển nhiên đối với việc Hứa Hải Phong có thể phân biệt được thật giả vô cùng ngoài ý liệu. Nhưng hắn là nhân vật thế nào, điểm ấy tiểu kỹ làm sao có thể ngăn cản được, cánh tay hắn đột nhiên áp xuống phía dưới, Hứa Hải Phong chỉ cảm thấy cánh tay đối phương phảng phất như một đoàn bông, nhẹ nhàng không chút nào thụ lực, làm cho một chưởng ngưng tụ toàn thân công lực của hắn đánh vào khoảng không, làm cho giữa ngực bụng khổ sở nói không nên lời. Thư sinh kia vẫn chưa ngừng lại, ngược lại còn phi thân tiến vào, như thiểm điện đánh thẳng vào ngực Hứa Hải Phong một chưởng.
Hứa Hải Phong cảm thấy một cỗ nội lực vô cùng hùng hậu chạy vọt vào kinh mạch trong thân thể, không khỏi sắc mặt đại biến, thầm nghĩ xong rồi, nhắm mắt chờ chết, đối với cử động vừa rồi đùa giỡn Đường Nhu Nhi sinh ra một tia hối hận, thật sự là hồng nhan họa thủy, nghĩ không ra tiền đồ sáng lạn của hắn lại táng thân trên tay một hạng nữ lưu.
Nhưng làm cho hắn ngoài ý muốn chính là, nội lực của người này chỉ trong nháy mắt lại rút trở về, Hứa Hải Phong ngoại trừ toát ra một thân mồ hôi lạnh, dĩ nhiên không hề có chút tổn hao gì. Hắn kinh ngạc mở mắt, chỉ thấy thư sinh kia vẻ mặt ngạo nghễ đứng tại chỗ, nếu không phải Hứa Hải Phong vừa mới từ trong cái chết thoát ra, còn tưởng rằng vừa công kích mình không phải người này.
" Cứ như vậy mà giết ngươi, chắc ngươi cũng không phục, lão phu nhường ngươi ba chiêu, để phòng có người nói ta ỷ lớn hiếp nhỏ." Thư sinh kia giương mắt nhìn trời, ý bảo Hứa Hải Phong động thủ.
Hứa Hải Phong hồi phục tâm thần, đã biết chính mình vạn vạn không phải là đối thủ của người này, đừng nói là ba chiêu, cho dù là ba mươi chiêu, ba trăm chiêu cũng đừng mong chạm tới người này chút nào. Nhưng nghe xong lời của hắn, trong lòng mạnh mẽ xuất hiện một tia hy vọng, vội vàng nói: " Tiền bối nhượng ta ba chiêu, nói chuyện giữ lời?" Đầu lưỡi của hắn sưng lên, trong lúc nói chuyện, dù không chuẩn xác, nhưng vẫn còn nghe được rõ ràng.
Thư sinh kia ngẩng đầu cười to, nói: " Lão phu là người nào, sao lại lừa gạt hậu bối nho nhỏ như ngươi."
" Được, vậy đa tạ tiền bối." Hứa Hải Phong, sửa soạng lại tư thế phòng thủ, bắt đầu từ từ hấp khí. Thư sinh kia nhìn thấy hắn trịnh trọng như thế, còn tưởng rằng hắn thật sự có kỳ công diệu kỹ đang muốn tri triển, không khỏi chú ý thêm vài phần.
Không ngờ sau khi Hứa Hải Phong hít sâu một hơi, đột nhiên há to cổ họng, la lớn: " Cứu mạng a…" Thanh âm vô cùng thê thảm, ngay cả tiếng giết heo phanh cẩu cũng không lớn như thế.
Dù là thư sinh kia kiến thức quảng bác, lịch duyệt thâm sâu, cũng không khỏi ngẩn ra. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra, đường đường Hắc Kỳ quân thống lĩnh lại ngay cả một chiêu cũng không dám đánh, liền trực tiếp lớn tiếng kêu cứu. Hạng người khiếp nhược nhát gan như thế lại như thế nào có thể chỉ huy được bậc hổ bí chi sư như Hắc Kỳ quân, hắn mở trừng hai mắt, nếu không có dư âm quanh quẩn bên tai, hắn thật đúng tưởng rằng do mình nghe lầm.
Hai đạo thân ảnh lướt vào như tia chớp, cơ hồ là sóng vai chạy vọt vào hẻm nhỏ, chính là Hứa Hải Danh cùng Lâm Trường Không hai vị nhất lưu cao thủ đang phụng mệnh chờ đợi bên ngoài.
Nhìn thấy hai vị bảo tiêu xuất tràng, Hứa Hải Phong thở dài một hơi, chỉ vào thư sinh nói: " Bắt cho ta."
Lâm, Hứa hai người ứng tiếng, đồng thời xuất thủ hướng thư sinh chộp tới. Thư sinh kia liền bĩu môi, toát ra một tia mỉm cười khinh thường, nói: " Ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng." Thân thể của hắn chớp lên hai lần, hai người bọn họ lập tức sinh ra một loại ảo giác, phảng phất như người này không còn ở đây, chiêu thức công kích không khỏi cứng lại. Thư sinh kia tiến lên một bước, dĩ nhiên đã hất bay hai vị nhất phẩm cao thủ.
Lâm, Hứa hai người đều là huyết tửu chiến sĩ, tâm ý tương thông, phối hợp ăn ý, lập tức đổi công làm thủ. Nhưng thư sinh kia võ công quái dị, trong lúc xuất thủ vô cùng kỳ lạ, chỉ trong mấy chiêu, đã đánh bay hai người choáng váng, xem tình cảnh này, đừng nói là bắt hắn, mà ngay cả tự bảo vệ mình cũng là điều xa vời.
Đột nhiên một tiếng quát vang lên, một bàn tay như chiếc quạt lớn nhắm ngay đầu thư sinh kia đập tới. Trong lòng Hứa Hải Phong chợt nhẹ nhõm, nguyên lai chính là bạo long hình người Tần Dũng giá lâm.
Thư sinh kia tung hoành thiên hạ mấy chục năm, làm sao có người nào dám đối với hắn vô lễ như thế, trong lòng tức giận, lật tay đón nhận, dùng tám phần chân lực, có chủ tâm muốn đem người này đánh chết ngay tại chỗ.
Nhưng bàn tay hai người vừa mới tương giao, hắn liền phát giác không ổn, người này lực đạo to lớn, đã đạt tới mức không thể tưởng tượng. Tám phần chân lực của chính mình đủ để đập nát bia đá, nhưng kích vào ngay tâm chưởng đối phương lại như trúng tấm sắt, nội lực không ngờ đều bị đối phương phản kích trở về. Luồng cự lực to lớn, đã vượt khỏi cực hạn của thân thể con người, mặc hắn tự ngạo như thế nào, cũng không dám nửa điểm khinh thường.
Hắn thu lực không phát, mượn lực bay lên, xa xa bay ra ngoài mấy trượng mới hóa giải được một chưởng của người kia. Đang ở giữa không trung, hắn cúi đầu quan sát, chỉ thấy một hán tử giống như thiết tháp đang hướng ngay mình đuổi theo nhanh như lưu tinh.
Trong lòng Hứa Hải Phong thầm kêu đáng tiếc, nếu lúc này có Triết Biệt ở đây, chỉ cần dùng Khai Thiên Cung bắn ra một mũi tên, cam đoan người này chắp cách khó bay.
Thư sinh kia hai chân chấm đất, đã thay đổi vẻ thong dong vừa rồi, cho tới giờ khắc này hắn mới chính thức chăm chú thật sự. Chứng kiến Tần Dũng nanh cười xông lên, bàn tay to tướng lại hướng ngay mặt mình đánh tới. Tần Dũng võ công vô cùng trực tiếp, một quyền nối một quyền, một cước nối một cước, cho tới bây giờ không hề làm ra hư chiêu hay động tác giả, nhưng lại vô cùng đơn giản chém thẳng vào thư sinh mới vừa rồi còn uy phong bát diện kia.
Hắn rút lại kinh nghiệm lần trước, không dám cùng Tần Dũng quyền chưởng tương giao, dùng thân pháp của hắn tránh khỏi mũi nhọn, trong nháy mắt liền kích thẳng vào người Tần Dũng hơn mười chưởng mạnh mẽ. xem tại qtruyen.net
Nhưng hắn càng đánh càng kinh hãi, mỗi một chưởng của hắn đều ngưng tụ mười thành công lực, cho dù là một người sắt, chịu phải nhiều chưởng như vậy cũng phải bị tổn hại, nhưng Tần Dũng cũng không thèm quan tâm, ngược lại càng đánh càng hăng, mỗi một chưởng của thư sinh kia giống như đánh thẳng vào cao thủ đồng cấp bậc với mình, sau hơn mười chưởng, hai cánh tay đã tê dại, không còn sức đánh tiếp.
Hắn cười khổ nhìn Tần Dũng còn đang sinh long hoạt hổ, ý niệm duy nhất trong lòng chính là, người này còn là người sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook