Thương Thiên Phách Huyết
Chương 57: Chấn thiên chi hống

Tần Dũng nhìn thấy Trình Khuê An lại chạy thoát, không khỏi giận dữ công tâm, ở trong mắt của hắn, Trình Khuê An giống như một con chuột nhỏ, chỉ biết chạy trốn, vốn không dám giao thủ với mình cho dù chỉ là một chiêu, gặp phải người như vậy chính là chuyện mà Tần đại dũng sĩ ghét nhất từ trước tới giờ.

Chỉ thấy Tần Dũng xuôi xuống hai tay, mạnh mẽ khép lại phía trên, hai đồng sư tử rắn chắc đụng chạm vào nhau, phát ra " quang" một tiếng vang thật lớn. Những sĩ tốt ở gần lôi đài đồng thời che tai lui về phía sau, trên giáo trường tiếng than một mảnh, đặc biệt là một ngàn con ngựa kỵ binh của Hồng Sắc Hải Dương quân đoàn cùng Hoàng Long quân đoàn, chịu sự kinh hách lần này, cũng không cách nào bảo trì đội liệt chỉnh tề, những đội ngũ khác cũng bị liên quan, loạn thành một đoàn.

" Thái..." Một tiếng gầm rú chấn triệt tràn ngập trong thiên địa đột nhiên vang lên.

Nếu nói phật môn sư tử hống có thể làm rung động lòng người, vậy tiếng gầm rú này liền phảng phất như trời sụp đất nứt có thể rung động thế gian.

Bốn phía đài cao liên tiếp vang lên những tiếng vỡ vụn, tất cả đàn ngựa đều tê liệt trên mặt đất, không thể đứng dậy, mọi người giống như trúng định thân pháp, ngây ngốc tại chỗ, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể nghe được trái tim bản thân đột đột nhảy lên phập phồng bất định, tiếng vang thật lớn vượt qua cực hạn loài người tạo thành tràng diện tráng quan chưa từng có.

Trình Khuê An thủ trên lôi đài giống như bị sét đánh thẳng vào người, toàn thân phát run, sắc mặt như tro tàn, thân thể giống như không có xương cốt ngã dài xuống đất, phi thường sảng khoái hôn mê đi.

Tần Dũng nanh cười đi tới trước Trình Khuê An đã giống như đống bùn đất mềm nhũn nằm dài, giơ cao đồng sư tử ra sức tạp xuống phía dưới.

" Dừng tay..." Vẫn là Hứa Hải Phong từng ở chung với hắn lâu ngày, đối với việc Tần Dũng thỉnh thoảng phát ra tiếng hét đã sớm có lòng phòng bị, vào lúc Tần Dũng chuẩn bị tạp đồng sư tử thì hắn đã lấy hai vật nhỏ bịt kín lỗ tai, vật này là do Tương quân sư tự mình chỉ điểm mà chế thành, hiệu quả cách âm thật tốt, đã ngoài dự liệu của hắn thật lớn.

Tuy không thể hoàn toàn cách trở tiếng hét lớn của Tần Dũng, nhưng đã đem ảnh hưởng hạ xuống đến thấp nhất. Cho nên khi mọi người còn đang lâm vào trạng thái hóa đá, hắn đã len lén gỡ xuống vật bịt trong tai, cũng kịp thời ngăn trở hành vi tiếp tục đuổi giết của Tần Dũng.

Cũng may là nội công của hắn có thành tựu, nếu không ở khoảng cách xa như vậy, thanh âm quát to như thế cũng chưa chắc Tần Dũng có thể nghe được.

Lần tạp xuống này Tần Dũng đã dùng tới toàn lực, nhưng nghe được thanh âm của Hứa Hải Phong, không chút suy tư liền thu lại lực đạo. Đồng sư tử liền như vậy ngưng ngay giữa không trung, khoảng cách Trình Khuê An không tới nửa thước, đồng sư tử kích khởi tiếng gió rít mãnh liệt đã làm quần áo tóc tai Trình Khuê An một trận phiêu đãng phần phật.

Sức nặng khủng khiếp của đồng sư tử khi hắn huy vũ lên như thế mà có thể nói dừng là dừng, đủ thấy đó cũng không phải là cực hạn sử dụng của hắn, chẳng qua vào lúc này đã không còn ai để ý tới chút việc nhỏ này, chân chính làm cho trí nhớ của bọn họ khắc sâu, trọn đời không quên chính là tiếng hét lớn kinh thiên địa, động quỷ thần vừa rồi.

" A..."

Nếu nói mới vừa rồi chỉ là hỗn loạn nhỏ, vậy thời khắc này trên giáo trường chính là hỗn loạn không chịu nổi, sĩ tốt Hoàng Long quân đoàn vốn lĩnh nhiệm vụ duy trì trật tự vào lúc này cũng biểu hiện ra hành động lúng túng tay chân, không biết làm thế nào cho phải.

Hán Hiền đế nhìn chén bạch ngọc cùng với rượu ngon đỏ thẫm tràn lan trên bàn, trên mặt âm tình bất định, chỉ không ngừng thì thào tự nói: " Mãnh tướng như thế, mãnh tướng như thế."

Uy lực vũ khí âm thanh to lớn như thế, xa xa vượt ra ngoài suy đoán của mọi người, tuy nó tạo thành thương tổn trực tiếp cũng không lớn, nhưng hiệu quả phụ gia cũng làm cho người ta phải trợn mắt cứng lưỡi. Ở trên hiện trường, những người không chịu nổi kích thích mà ngã xuống ngất đi không ít, người kêu loạn khủng hoảng cũng vô số, người cố gắng ngây ngốc trấn tĩnh cũng tràn lan. Trăm loại biểu thái của nhân gian, nơi này ít nhất có thể chứng kiến ngoài một nửa.

Ở giữa giáo trường đang náo loạn thành một đoàn, chỉ có một đội ngũ cờ xí phấp phới, từ đầu đến cuối vẫn duy trì đội liệt chỉnh tề bất động như núi, tựa hồ không hề bị tiếng rống to khủng khiếp kia ảnh hưởng chút nào. Chi đội ngũ này chính là Hắc Kỳ quân đã không có nửa điểm biểu hiện nổi bật trong cuộc biểu diễn lúc trước.

Những huyết tửu chiến sĩ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh, không biết điều gì khác, tiếng kêu của Tần Dũng cho dù có vang lớn thêm gấp đôi, cũng không cách nào sinh ra sự trùng kích gì đối với bọn họ. Hơn nữa tiếng gầm rú kia là đến từ Tần Dũng cũng xuất thân là huyết tửu chiến sĩ, bản thân cũng đồng nguyên với bọn họ, càng thêm không sinh ra chút ảnh hưởng nào đối với họ.

" Tướng quân, con khỉ nhát gan này quá ghê tởm, chỉ biết lo chạy trốn, căn bản là không dám tiếp một cây đồng sư tử của ta, ngài để cho ta tạp hắn một chút giải hận." Tần Dũng ở trên lôi đài ủy khuất kêu lên.

Lôi đài cùng chủ tịch thai cách xa nhau một khoảng cách, nếu Hứa Hải Phong không dùng tới nội lực, căn bản là không cách nào đem thanh âm đưa tới đó, nhưng dưới cổ họng gào to của Tần Dũng, tất cả mọi người nghe được thật rõ ràng. Nghe Tần Dũng hình dung Trình Khuê An là một con khỉ không có can đảm, Trình Anh Hào, Cổ Đạo Nhiêm cùng Mẫn Trì Đường đám người sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

Một chiêu của hắn, chính là hai đồng sư tử, còn có người có thể dùng cứng đối cứng mà tiếp thụ được sao? Trừ phi lại hiện ra một quái vật thứ hai như thế, nếu không nghĩ cũng đừng nghĩ.

Chứng kiến mọi người nhìn về phía mình trong ánh mắt có chút quái dị, Hứa Hải Phong nỗ lực khống chế tâm tình của chính mình, cao giọng quát: " Không được, đây là luận võ trước điện, không thể xem nhẹ mạng người, ngươi muốn đánh nhau, lên trên lôi đài tìm người khiêu chiến." Nói xong lại bổ sung một câu: " Hôm nay không cho tiếp tục quỷ khóc sói tru, nếu không buổi tối không có cơm ăn."

Lượng cơm của Tần Dũng cao hơn người bình thường năm lần, ngay lúc ăn cơm, như sói nuốt hổ ngốn, mà cho tới bây giờ bất kể chất lượng của thức ăn, hay không cho ăn no, thì hắn lập tức trở nên tiêu táo bất an. Tương quân sư từng dặn dò qua, nếu Tần Dũng không chịu nghe lời, liền uy hiếp không cho hắn ăn cơm.

Hứa Hải Phong đối với vị quân sư này bội phục đến sát đất, lời nói liền nghe, một khi nhớ tới, lập tức kêu lên. Mà mọi người nghe được Hứa Hải Phong dĩ nhiên lại dùng cơm chiều uy hiếp vị dũng sĩ cái thế này, không khỏi sinh ra một loại cảm giác hoang đường tuyệt luân. Bạn đang đọc chuyện tại qtruyen.net

Nghe được Hứa Hải Phong phân phó, Tần Dũng hậm hực thu hồi đồng sư tử, đi tới giữa lôi đài, quát to: " Người nào đi lên chịu một chuy của lão Tần ta, đừng giống như con thỏ kia chỉ biết trốn."

Mọi người nhìn đồng sư tử trên tay hắn, lại nghĩ tới lời hắn, không hẹn mà cùng nghĩ ai đi lên kẻ đó mới chính là ngu ngốc.

Quả nhiên, sau khi Tần Dũng kêu lên, không có người nào tiến đến, vốn trước lôi đài chen chúc chật ních cả đám người lại chủ động lui về phía sau vài bước, nhường ra không gian thật lớn. Từ khi Đại Hán lập quốc tới nay, toàn quân cũng có vô số tuyệt kỹ, nhưng cho tới bây giờ không từng phát sinh qua có một người đứng trên lôi đài mở miệng khiêu chiến toàn quân mà không người nào dám can đảm nghênh chiến. Phải biết rằng, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh cấp tông sư, cũng không chịu nổi có nhiều quân sĩ dùng xa luân chiến như thế, đương nhiên cao thủ tông sư chân chính cũng không khả năng tham gia cuộc luận võ như vậy.

Nhưng lúc này đây, nhất định đã là ngày tên tuổi Tần Dũng vang danh thiên hạ, hắn đã hô to ba lần, trên dưới đài cũng không có một người dám đáp ứng nửa câu. Đối mặt với tên quái vật như vậy, chỉ cần hơi hiểu biết bản thân sẽ không bước lên chịu chết.

Hán Hiền đế thấy thế, biết nếu cứ để cho hắn chiếm lấy lôi đài, vậy hôm nay cũng khỏi thi đấu tiếp, vì vậy phân phó nói: " Hứa khanh gia, ngươi cho hắn xuống đài đi, trẫm phong hắn làm thiên hạ đệ nhất dũng sĩ là được."

Hứa Hải Phong vội vàng quỳ tạ ơn: " Thần lĩnh chỉ, tạ hồng ân của hoàng thượng."

Hán Hiền đế lại thấy Tần Dũng biểu hiện ra bộ dáng không nhịn được, sợ hắn lại rống to lần nữa, vì vậy thúc giục nói: " Nhanh đi, nhanh đi."

Hứa Hải Phong lại bái lạy, mới đứng dậy gọi Tần Dũng đi tới trước người mình, khấu tạ ân điển của Hán Hiền đế. Về phần Tần Dũng không có đối thủ, lão đại hắn không chút cao hứng, cũng may trên đài cao rất nhiều mỹ thực, đủ loại phong phú, Tần đại dũng sĩ không thể làm gì khác hơn là đem toàn bộ lửa giận phát tiết lên đống thức ăn trước mặt, hai tay như bay, miệng không ngừng, hình thành một phong cảnh mới mẻ cho người ta chú ý.

Nhìn thấy Tần Dũng rời đi, binh lính Hoàng Long quân đoàn phụ trách cảnh giới cùng xử lý chuyện xảy ra mới đem trên lôi đài thu thập một chút, tuyên bố cuộc luận võ lại bắt đầu lần nữa, chẳng qua giờ phút này người chú ý đến cũng ít đi rất nhiều, đại đa số người còn đang nghị luận về Tần Dũng.

Trên đài cao, Phương Lệnh Thiên cùng mấy đại quan quý nhân cũng giống như mới lần đầu tiên quen biết vị thống suất Hắc Kỳ quân Hứa Hải Phong, liên tiếp hướng hắn mời rượu, Hứa Hải Phong đều không hề cự tuyệt, vui vẻ uống không ngừng.

Chỉ có lễ bộ thượng thư Thái Quân Mang giận Tần Dũng phá hư trình tự thịnh điển cho đích thân mình tỉ mỉ chuẩn bị, hắn không dám trêu chọc vào Tần Dũng, mà là đem mũi châm hướng Hứa Hải Phong. Hắn đột nhiên cười lạnh nói: " Tần dũng sĩ có lực vạn phu bất địch, Hắc Kỳ quân cũng lấy dũng vũ uy chấn toàn quân, Hứa tướng quân là Hắc Kỳ quân đại thống lĩnh, sao không đi xuống chơi đùa một lát, cấp mọi người mở rộng chút tầm mắt..."

Phương Lệnh Thiên nhìn lão gia hỏa này, thoáng nhíu mày, cũng không tiện phản bác. Thái Quân Mang là một trong những nguyên lão trải qua hai triều Đại Hán, khi còn nhỏ đọc qua ngàn sách, lấy tài học vang danh thiên hạ, lại càng nổi danh là lão ngoan cố, tự cho mình một thân ngạo cốt, cho tới bây giờ cũng không phụ thuộc vào thế lực nào.

Hứa Hải Phong nhướng mày, cười nói: " Đại nhân có điều không biết, Tần Dũng ở trong Hắc Kỳ quân cũng là dũng lực đệ nhất, nhưng thước cũng có dài, tấc cũng có ngắn..."

Hắn vừa nói tới đây, đột nhiên nghe được bên cạnh có người hừ nhẹ một tiếng, sau đó một tia thanh âm rất nhỏ truyền vào trong tai: " Quỷ nhát gan". Thanh âm này êm ái mượt mà, vô cùng dễ nghe, chỉ là nhẹ đến cực điểm, nếu không phải ngũ quan của Hứa Hải Phong linh nhạy hơn xa người thường, vốn không thể nghe thấy.

Không cần quay đầu lại, trong đầu hắn lập tức xuất hiện một gương mặt quốc sắc thiên hương đầy vẻ khinh miệt khi nhìn mình của Đường Nhu Nhi.

Trong lòng Hứa Hải Phong nóng lên, gần đây công lực của hắn ngày tiến ngàn dặm, sớm đã không còn so sánh với thái điểu trước kia, huống chi cùng cao thủ nhất lưu như Lâm Trường Không thường xuyên bồi luyện, đối phó những nhất phẩm cùng nhị phẩm quân sĩ thì vẫn còn nắm chắc.

Chủ yếu nhất là trái tim của hắn đã thay đổi, nếu trước kia bị mỹ nữ nhạo báng, chỉ sợ cũng chỉ lặng lẽ mà cười, tự xem mình may mắn được mỹ nhân để ý tới. Nhưng hiện tại cảm giác hết sức khó chịu, vì vậy lời nói xoay chuyển, nói: " Chẳng qua nếu đại nhân có lệnh, hạ quan cũng chỉ đành liều mình bồi quân tử."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương