Thượng Thần, Ngài Hạ Lưu!
-
Chương 35: Để chúng ta xung hỉ? .
Nhịp tim Hào Hành bình ổn, dùng sức xoa bóp mi tâm, xác định là Thái Thường đang ở diễn xuân cung sống, lúc này mà đang cầm chậu rỗng chắc sẽ lấy đập chết nàng.
Thái Thường không biết nên làm thế nào để quyến rũ nam nhân, tiểu tiên nga chỉ lo khuyên nàng cởi sạch, chưa từng nói qua kiểu nào mới có thể hấp dẫn cả tâm trí lẫn thân thể nam nhân. Lần trước thấy chàng với Phù Nhã để nửa thân trần õng ẹo trong nước, bộ dạng đó cũng đủ đáng sợ rồi. Vì vậy nàng liền cởi hết, hơn nữa tự ẹo qua ẹo lại, không tin Hào Hành không đầu hàng chịu thua!
Nàng nheo mắt nhìn xuống gối rồi nhìn người đang ngây ngốc sau lưng, eo uốn éo đã mỏi nhừ đau muốn chết lại chẳng thấy chàng có phản ứng gì. Không xoay nữa không xoay nữa, Thái Thường nghỉ ngơi một chút, nghe sau lưng có động tĩnh, lập tức hết sức vui mừng, sắc quỷ cầm lòng không được rồi!
“À! Thượng thần!” Nàng xuân sắc gợi người nghiêng mình gọi một tiếng. Trong điện trống trơn chẳng thấy bóng dáng tên hạ lưu đâu cả!
“Ái nha nha!” Mấy đời của Thái Thường đều chưa từng chịu sự nhục nhã như thế! Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong! Nàng vén rèm “vụt” đứng dậy, toàn thân ngay cả chiếc tất cũng không có, đi thẳng ra ngoài điện!
“Ta cho chàng biết, chàng chết chắc! Ta đã nói rõ muốn quyến rũ chàng, chàng còn đứng im không động đậy thì lão nương ta…”
Thái Thường miệng há thật to thoáng chốc liền cứng ngắc nơi cửa lớn chính điện.
Ngoài nàng và Hào Hành mặt cứng đờ còn có…còn có… Đông Loan tiên quân mới vừa đến thăm hỏi.
Yên lặng giây lát, Hào Hành ho nhẹ một tiếng, ngăn cản tầm mắt của Đông Loan, cười nói: “Bản điện vốn định gọi con thú nhỏ ra trêu chọc tiên quân một chút, nhưng ngài tuổi tác đã cao, đêm lại quá tối, khó tránh khỏi trong mắt gặp vật vẩn đục thì sẽ mờ, làm ngài không nhìn thấy! Đến đây đến đây, bản điện thu tiên chướng này, không đùa với ngài nữa!”
Hào Hành ung dung đến trước mặt Thái Thường đang trong trạng thái chết đứng, sờ miệng vết thương trên gò má nàng, dịu dàng nói: “Lại tinh nghịch phải không? Ngươi đó, chớ có đi ra hù dọa tiên quân. Còn tùy tiện như thế thì bản điện phải thu ngươi về thôi.”
Chàng cởi áo ngoài khoác lên người Thái Thường, ôm lấy nàng trở về nội điện.
Đông Loan suýt nữa phun ra vài lít máu, hôm nay khó khăn lắm mới tới gặp được hậu sinh, lại chỉ thấy… Không không không! Hào Hành nói rất đúng! Mình là lớn tuổi, lớn tuổi, mới vừa rồi là hoa mắt, hoa mắt, rõ ràng là không có gì cả! Tuyệt đối không có!
“Ta sẽ chết, có phải không?” Thái Thường áp vào lồng ngực chàng, hận hồn phách không thể giống lúc ở Đông Sơn mặc cho Ti Cầm gọi thế nào cũng tụ không dậy nổi, để chẳng đến nỗi bị mất mặt như ngày hôm nay.
Hào Hành đặt nàng lên giường, kéo chăn qua đắp thật kỹ cho nàng, lẳng lặng không lên tiếng mang mật Chi Tử*đến lau miệng vết thương trên mặt nàng. Nước mắt Thái Thường rơi xuống, mật Chi Tử chảy vào miệng, thơm thơm ngọt ngọt, rất ngon.
“Cũng tốt, đúng lúc ngài không muốn nhìn thấy ta, Ti Cầm sư phụ không muốn kết hôn với ta. Ta sẽ thanh tĩnh, trở về Bắc Cực làm bạn với Tiên Mẫu cũng hay lắm.”
Hào Hành lấy vạt áo lau nước mắt cho nàng, thở dài: “Bản điện có thể chờ, cớ sao nàng không thể đợi?”
“Ừ… Ừ?” Mắt Thái Thường vụt sáng, duỗi ngón tay kéo vạt áo chàng: “Ngài mới nói gì đó?”
Cuối cùng Hào Hành nhận thua, cúi xuống ôm nàng thật chặt, nói: “Không cho phép để người khác nhìn nữa. Tối nay bản điện hẹn gia sư ôn chuyện, sao đột nhiên nàng lại xuất hiện còn diễn ra thế. Thấy nàng vậy…bản điện đành phải đi phó ước trước, mới không … Mới không…”
Thái Thường mất kiên nhẫn, kêu lên: “Ngài nói sao! Ta nghe không hiểu, ngài có bị ta hấp dẫn thành công hay không?”
“Rất tốt.” Hào Hành sờ đầu của nàng: “Tốt nhất là nghe không hiểu.”
Như vậy mới là Thái Thường.
***
Mặc dù không hiểu lắm nhưng lại được sắc quỷ ôm nàng cách tấm chăn! Thái Thường cứ nghĩ tới thì vui vẻ, vậy là chứng tỏ thượng thần chàng đối với mình có cảm giác!
Thái Thường nằm trong điện của mình cả đêm vui vẻ tỉnh dậy mấy lần, bên cạnh một đám nhện bị đói tội nghiệp nhìn nàng cười khúc khích, chỉ có thể tự mình than thở.
Ngủ mấy ngày ngọt ngào mới tỉnh lại, cuối cùng Thái Thường nổi dũng khí định đi tìm Ti Cầm từ hôn. Nàng cẩn thận chải đầu, thay tiên bào, vạch đầu ngón tay tính toán xem đại khái ăn mất bao lâu nữa mới biến thành bộ dạng trắng trẻo, mập mạp trước kia. Từ lúc hợp hồn phách tới nay, dường như một nửa Mịch Trăn đã bị Thái Thường thu phục hết, ngay cả khi tắm rửa sờ soạng thân mình ốm tong teo còn cảm thấy mập mạp vẫn đẹp mắt hơn.
Còn chưa ra khỏi cửa, đã thấy bà chị họ Thước Diệp xưa nay thanh cao tự đại vác bộ mặt nghiêm trọng không mời mà tới .
“Chúng ta đã gấp đến độ rối một nùi, còn ngươi thì giờ mới rời giường?”
Dạ? Tâm trạng đang tốt của Thái Thường bị nàng ấy rống một tiếng thì toàn bộ mất hết, “Ngươi làm gì mà ai cũng thích ngươi, bởi vì ta trẻ tuổi hơn ngươi hả?” Nếu không phải vì Thái Thường ở trên, cái tên Mịch Trăn trước kia đã sớm cùng nàng ở thế bất lưỡng lập**.
“Mặc dù đang ở đây, ngươi cũng nên đỡ thay cho Thiên cung một phần lo lắng. Gần đây Thiên cung gặp kiếp nạn, cho dù không giúp thì thôi, ngươi lại ở chỗ này ngủ o o cả ba ngày?”
“Gặp? Ai gặp! Sắc quỷ có sao không!” Thái Thường chạy vội vài bước tới cửa đại điện, trông thấy hình ảnh Thiên cung tốt lành, không giống gặp đại nạn.
Thước Diệp day day trán: “Ta rõ ràng nhớ ngươi đã hứa hẹn Ti Cầm Đế Quân, sao ngươi lại cùng Ngẫu thần qua lại? Mạng của ngươi không nên tốt như vậy!” Nàng hận không thể đem khuôn mặt thon gầy của Thái Thường kéo thành căng tròn một chút: “Không phải ngươi có quan hệ tốt với Tử Loan à? An bài cho ngươi đi đưa cơm cho Tử Loan được không?”
“Đưa cơm cho điện hạ?” Thái Thường nghe xong suy nghĩ một phen rồi lau lệ, nói lớn: “Điện hạ sao lại bị giam! Ta đã đoán ra điện hạ xuất chúng bất phàm sẽ khiến các tiên tử tranh chấp!”
Mấy ngày nay Thước Diệp bị chuyện diệt vong khiến cho thể xác và tinh thần mệt mỏi, lại bị Thái Thường nói bậy một phen, cảm thấy đầu óc tăng gấp ba: “… Ngươi ở đây bịa đặt sinh sự rất có cảm giác thành tựu hả? Không biết Thượng Dao tiên tử đưa thần ngư tới xảy ra chuyện, đã bị đưa đến Cầm đài trông coi. Phải mất thời gian dài, tìm một tiên gia xuất thế đúng giờ với nó vào ao, cùng trãi qua trăm năm mới có thể hóa giải kiếp nạn Thiên cung. Nếu không, có lẽ bọn Đông Hải sẽ coi đây là cái cớ khởi binh với chúng ta.”
“Khởi binh…” Thái Thường che ngực, trăm ngàn năm qua, nàng đối với chuyện chiến tranh rất nhạy cảm.”Điện hạ không có việc gì chứ?”
“Trên kiếp số chỉ viết cùng trãi qua trăm năm, nhưng không chú thích kết cục.” Khuôn mặt Thước Diệp đầy u sầu: “Cầm đài không thể bị ngoại giới quấy rầy, chỉ đành phải an bài người đem ba bữa cơm tới, ta đã an bài Hống Chấn tướng quân đi đưa đồ ăn sáng, ngươi phải đi đưa bữa trưa thôi.”
“Ba bữa cơm ta đều đi đưa! Ba bữa cơm ta đều đi đưa!”
Thái Thường vồn vã: “Kể từ hôm nay sẽ đưa!”
Thước Diệp: “… Ta rất lo ngươi sẽ chọc hỏng chiếc giỏ… Hay chỉ đưa bữa trưa là tốt rồi.”
***
Chưa đến trưa, Thái Thường đã chủ động chạy đến chỗ Ti Thiện lấy cơm, hai vị phụng dưỡng tiểu tiên ở Dao Trì đã đợi từ lâu, đến hành lễ thưa với nàng: “Thái Thường tiên tử! Nương nương mời người đến, vừa rồi Ti Cầm Đế Quân cũng được triệu, lần này người không phải đấu một mình đâu, đừng lo lắng.”
“Vương Mẫu tìm ta?” Thái Thường chỉ chỉ mình, thấy tiểu tiên trịnh trọng gật đầu thì trong lòng run rẩy. Vương Mẫu tìm nàng đã đành, con mình còn nhốt ở Cầm đài không có cơm ăn, sao còn gọi Ti Cầm sư phụ và mình đến?
Ruột gan đánh trống một trận, chờ đến Dao Trì, thấy tất cả các tiên gia trong Thiên cung đều ngồi nghiêm chỉnh hai bên Dao Trì. Thái Thường nhìn nhìn, hôm nay chẳng biết vì sao Vương Mẫu đột ngột mở tiệc chiêu đãi tứ hải bát hoang chư thần, dĩ nhiên Hào Hành đã ngồi đàng hoàng ở một bên.
Ti Cầm thấy nàng đến, cười kéo nàng ngồi xuống, đưa qua vài đĩa trái cây nhỏ cho nàng.
Thái Thường cảm thấy tình hình không ổn, nhìn quanh một lần mới ý thức ra mình cùng Ti Cầm đang ngồi ở ghế trên, ngay cả Vương Mẫu còn ngồi ở phụ đài đối diện.
“Chư vị đều biết gần đây Thiên cung gặp phải ma chú phong ấn của Đông Hải, hại Tử Loan – hài nhi của ta phải cùng Ngư tinh giam ở Cầm đài trăm năm mới có thể thả ra. Hôm nay mời chư vị tiên gia đến, là muốn thương nghị phải làm thế nào mới có thể chuyển đổi vận số của Thiên cung, hết rủi gặp may***.”
Thái Thường cúi thấp đầu yên lặng nghe, còn đang suy nghĩ hết rủi gặp may là có ý gì.
“Tiên mẫu từng có dụ, tự mình cho phép Mịch Trăn…À không, Thái Thường tiên tử chỉ hôn cho Ti Cầm Đế Quân. Gần đây bản điện thấy hai người đã lại tục tiền duyên, cho nên ta dự định, cho hai người nhanh chóng thành hôn, không khí vui mừng khắp trời, làm cho chúng Đông Hải mưu đồ làm loạn thấy thật kỹ uy nghiêm của Thiên cung.”
“Xoảng- – “
Thái Thường làm rơi chiếc chén kim ti ngọc dịch vỡ trên mặt đất.
Ti Cầm thấy nàng bị rượu làm văng tung tóe trên người, vội cúi người lau cho nàng nói: “Có sao không ? Sao bất cẩn thế!”
Đông Loan tiên quân mở to tròng mắt, mờ mịt nói: “Tân nương tử nhìn rất quen mắt.”
“Nếu chư vị tiên gia không có gì dị nghị, bản điện an bài cho hai người ba ngày sau thành thân.” Vương Mẫu nâng ly lên: “Vì hai người chúc phúc!”
Bốn phía ồn ào, vui cười, Thái Thường đều không để vào tai. Ti Cầm vẫn còn lau vết rượu trên người nàng. Thái Thường đờ đẫn ngẩng đầu, người trong lòng nàng mải uống rượu, không thèm liếc mắt nhìn nàng.
“Ti Cầm sư phụ…” Thái Thường nhìn qua Hào Hành trống rỗng gọi một tiếng: “Lúc này Thái Thường đã hiểu, là muốn chúng ta xung hỉ ư? Mọi người… Đều trông mong chúng ta tới xung hỉ ư?”
Thái Thường không biết nên làm thế nào để quyến rũ nam nhân, tiểu tiên nga chỉ lo khuyên nàng cởi sạch, chưa từng nói qua kiểu nào mới có thể hấp dẫn cả tâm trí lẫn thân thể nam nhân. Lần trước thấy chàng với Phù Nhã để nửa thân trần õng ẹo trong nước, bộ dạng đó cũng đủ đáng sợ rồi. Vì vậy nàng liền cởi hết, hơn nữa tự ẹo qua ẹo lại, không tin Hào Hành không đầu hàng chịu thua!
Nàng nheo mắt nhìn xuống gối rồi nhìn người đang ngây ngốc sau lưng, eo uốn éo đã mỏi nhừ đau muốn chết lại chẳng thấy chàng có phản ứng gì. Không xoay nữa không xoay nữa, Thái Thường nghỉ ngơi một chút, nghe sau lưng có động tĩnh, lập tức hết sức vui mừng, sắc quỷ cầm lòng không được rồi!
“À! Thượng thần!” Nàng xuân sắc gợi người nghiêng mình gọi một tiếng. Trong điện trống trơn chẳng thấy bóng dáng tên hạ lưu đâu cả!
“Ái nha nha!” Mấy đời của Thái Thường đều chưa từng chịu sự nhục nhã như thế! Hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong! Nàng vén rèm “vụt” đứng dậy, toàn thân ngay cả chiếc tất cũng không có, đi thẳng ra ngoài điện!
“Ta cho chàng biết, chàng chết chắc! Ta đã nói rõ muốn quyến rũ chàng, chàng còn đứng im không động đậy thì lão nương ta…”
Thái Thường miệng há thật to thoáng chốc liền cứng ngắc nơi cửa lớn chính điện.
Ngoài nàng và Hào Hành mặt cứng đờ còn có…còn có… Đông Loan tiên quân mới vừa đến thăm hỏi.
Yên lặng giây lát, Hào Hành ho nhẹ một tiếng, ngăn cản tầm mắt của Đông Loan, cười nói: “Bản điện vốn định gọi con thú nhỏ ra trêu chọc tiên quân một chút, nhưng ngài tuổi tác đã cao, đêm lại quá tối, khó tránh khỏi trong mắt gặp vật vẩn đục thì sẽ mờ, làm ngài không nhìn thấy! Đến đây đến đây, bản điện thu tiên chướng này, không đùa với ngài nữa!”
Hào Hành ung dung đến trước mặt Thái Thường đang trong trạng thái chết đứng, sờ miệng vết thương trên gò má nàng, dịu dàng nói: “Lại tinh nghịch phải không? Ngươi đó, chớ có đi ra hù dọa tiên quân. Còn tùy tiện như thế thì bản điện phải thu ngươi về thôi.”
Chàng cởi áo ngoài khoác lên người Thái Thường, ôm lấy nàng trở về nội điện.
Đông Loan suýt nữa phun ra vài lít máu, hôm nay khó khăn lắm mới tới gặp được hậu sinh, lại chỉ thấy… Không không không! Hào Hành nói rất đúng! Mình là lớn tuổi, lớn tuổi, mới vừa rồi là hoa mắt, hoa mắt, rõ ràng là không có gì cả! Tuyệt đối không có!
“Ta sẽ chết, có phải không?” Thái Thường áp vào lồng ngực chàng, hận hồn phách không thể giống lúc ở Đông Sơn mặc cho Ti Cầm gọi thế nào cũng tụ không dậy nổi, để chẳng đến nỗi bị mất mặt như ngày hôm nay.
Hào Hành đặt nàng lên giường, kéo chăn qua đắp thật kỹ cho nàng, lẳng lặng không lên tiếng mang mật Chi Tử*đến lau miệng vết thương trên mặt nàng. Nước mắt Thái Thường rơi xuống, mật Chi Tử chảy vào miệng, thơm thơm ngọt ngọt, rất ngon.
“Cũng tốt, đúng lúc ngài không muốn nhìn thấy ta, Ti Cầm sư phụ không muốn kết hôn với ta. Ta sẽ thanh tĩnh, trở về Bắc Cực làm bạn với Tiên Mẫu cũng hay lắm.”
Hào Hành lấy vạt áo lau nước mắt cho nàng, thở dài: “Bản điện có thể chờ, cớ sao nàng không thể đợi?”
“Ừ… Ừ?” Mắt Thái Thường vụt sáng, duỗi ngón tay kéo vạt áo chàng: “Ngài mới nói gì đó?”
Cuối cùng Hào Hành nhận thua, cúi xuống ôm nàng thật chặt, nói: “Không cho phép để người khác nhìn nữa. Tối nay bản điện hẹn gia sư ôn chuyện, sao đột nhiên nàng lại xuất hiện còn diễn ra thế. Thấy nàng vậy…bản điện đành phải đi phó ước trước, mới không … Mới không…”
Thái Thường mất kiên nhẫn, kêu lên: “Ngài nói sao! Ta nghe không hiểu, ngài có bị ta hấp dẫn thành công hay không?”
“Rất tốt.” Hào Hành sờ đầu của nàng: “Tốt nhất là nghe không hiểu.”
Như vậy mới là Thái Thường.
***
Mặc dù không hiểu lắm nhưng lại được sắc quỷ ôm nàng cách tấm chăn! Thái Thường cứ nghĩ tới thì vui vẻ, vậy là chứng tỏ thượng thần chàng đối với mình có cảm giác!
Thái Thường nằm trong điện của mình cả đêm vui vẻ tỉnh dậy mấy lần, bên cạnh một đám nhện bị đói tội nghiệp nhìn nàng cười khúc khích, chỉ có thể tự mình than thở.
Ngủ mấy ngày ngọt ngào mới tỉnh lại, cuối cùng Thái Thường nổi dũng khí định đi tìm Ti Cầm từ hôn. Nàng cẩn thận chải đầu, thay tiên bào, vạch đầu ngón tay tính toán xem đại khái ăn mất bao lâu nữa mới biến thành bộ dạng trắng trẻo, mập mạp trước kia. Từ lúc hợp hồn phách tới nay, dường như một nửa Mịch Trăn đã bị Thái Thường thu phục hết, ngay cả khi tắm rửa sờ soạng thân mình ốm tong teo còn cảm thấy mập mạp vẫn đẹp mắt hơn.
Còn chưa ra khỏi cửa, đã thấy bà chị họ Thước Diệp xưa nay thanh cao tự đại vác bộ mặt nghiêm trọng không mời mà tới .
“Chúng ta đã gấp đến độ rối một nùi, còn ngươi thì giờ mới rời giường?”
Dạ? Tâm trạng đang tốt của Thái Thường bị nàng ấy rống một tiếng thì toàn bộ mất hết, “Ngươi làm gì mà ai cũng thích ngươi, bởi vì ta trẻ tuổi hơn ngươi hả?” Nếu không phải vì Thái Thường ở trên, cái tên Mịch Trăn trước kia đã sớm cùng nàng ở thế bất lưỡng lập**.
“Mặc dù đang ở đây, ngươi cũng nên đỡ thay cho Thiên cung một phần lo lắng. Gần đây Thiên cung gặp kiếp nạn, cho dù không giúp thì thôi, ngươi lại ở chỗ này ngủ o o cả ba ngày?”
“Gặp? Ai gặp! Sắc quỷ có sao không!” Thái Thường chạy vội vài bước tới cửa đại điện, trông thấy hình ảnh Thiên cung tốt lành, không giống gặp đại nạn.
Thước Diệp day day trán: “Ta rõ ràng nhớ ngươi đã hứa hẹn Ti Cầm Đế Quân, sao ngươi lại cùng Ngẫu thần qua lại? Mạng của ngươi không nên tốt như vậy!” Nàng hận không thể đem khuôn mặt thon gầy của Thái Thường kéo thành căng tròn một chút: “Không phải ngươi có quan hệ tốt với Tử Loan à? An bài cho ngươi đi đưa cơm cho Tử Loan được không?”
“Đưa cơm cho điện hạ?” Thái Thường nghe xong suy nghĩ một phen rồi lau lệ, nói lớn: “Điện hạ sao lại bị giam! Ta đã đoán ra điện hạ xuất chúng bất phàm sẽ khiến các tiên tử tranh chấp!”
Mấy ngày nay Thước Diệp bị chuyện diệt vong khiến cho thể xác và tinh thần mệt mỏi, lại bị Thái Thường nói bậy một phen, cảm thấy đầu óc tăng gấp ba: “… Ngươi ở đây bịa đặt sinh sự rất có cảm giác thành tựu hả? Không biết Thượng Dao tiên tử đưa thần ngư tới xảy ra chuyện, đã bị đưa đến Cầm đài trông coi. Phải mất thời gian dài, tìm một tiên gia xuất thế đúng giờ với nó vào ao, cùng trãi qua trăm năm mới có thể hóa giải kiếp nạn Thiên cung. Nếu không, có lẽ bọn Đông Hải sẽ coi đây là cái cớ khởi binh với chúng ta.”
“Khởi binh…” Thái Thường che ngực, trăm ngàn năm qua, nàng đối với chuyện chiến tranh rất nhạy cảm.”Điện hạ không có việc gì chứ?”
“Trên kiếp số chỉ viết cùng trãi qua trăm năm, nhưng không chú thích kết cục.” Khuôn mặt Thước Diệp đầy u sầu: “Cầm đài không thể bị ngoại giới quấy rầy, chỉ đành phải an bài người đem ba bữa cơm tới, ta đã an bài Hống Chấn tướng quân đi đưa đồ ăn sáng, ngươi phải đi đưa bữa trưa thôi.”
“Ba bữa cơm ta đều đi đưa! Ba bữa cơm ta đều đi đưa!”
Thái Thường vồn vã: “Kể từ hôm nay sẽ đưa!”
Thước Diệp: “… Ta rất lo ngươi sẽ chọc hỏng chiếc giỏ… Hay chỉ đưa bữa trưa là tốt rồi.”
***
Chưa đến trưa, Thái Thường đã chủ động chạy đến chỗ Ti Thiện lấy cơm, hai vị phụng dưỡng tiểu tiên ở Dao Trì đã đợi từ lâu, đến hành lễ thưa với nàng: “Thái Thường tiên tử! Nương nương mời người đến, vừa rồi Ti Cầm Đế Quân cũng được triệu, lần này người không phải đấu một mình đâu, đừng lo lắng.”
“Vương Mẫu tìm ta?” Thái Thường chỉ chỉ mình, thấy tiểu tiên trịnh trọng gật đầu thì trong lòng run rẩy. Vương Mẫu tìm nàng đã đành, con mình còn nhốt ở Cầm đài không có cơm ăn, sao còn gọi Ti Cầm sư phụ và mình đến?
Ruột gan đánh trống một trận, chờ đến Dao Trì, thấy tất cả các tiên gia trong Thiên cung đều ngồi nghiêm chỉnh hai bên Dao Trì. Thái Thường nhìn nhìn, hôm nay chẳng biết vì sao Vương Mẫu đột ngột mở tiệc chiêu đãi tứ hải bát hoang chư thần, dĩ nhiên Hào Hành đã ngồi đàng hoàng ở một bên.
Ti Cầm thấy nàng đến, cười kéo nàng ngồi xuống, đưa qua vài đĩa trái cây nhỏ cho nàng.
Thái Thường cảm thấy tình hình không ổn, nhìn quanh một lần mới ý thức ra mình cùng Ti Cầm đang ngồi ở ghế trên, ngay cả Vương Mẫu còn ngồi ở phụ đài đối diện.
“Chư vị đều biết gần đây Thiên cung gặp phải ma chú phong ấn của Đông Hải, hại Tử Loan – hài nhi của ta phải cùng Ngư tinh giam ở Cầm đài trăm năm mới có thể thả ra. Hôm nay mời chư vị tiên gia đến, là muốn thương nghị phải làm thế nào mới có thể chuyển đổi vận số của Thiên cung, hết rủi gặp may***.”
Thái Thường cúi thấp đầu yên lặng nghe, còn đang suy nghĩ hết rủi gặp may là có ý gì.
“Tiên mẫu từng có dụ, tự mình cho phép Mịch Trăn…À không, Thái Thường tiên tử chỉ hôn cho Ti Cầm Đế Quân. Gần đây bản điện thấy hai người đã lại tục tiền duyên, cho nên ta dự định, cho hai người nhanh chóng thành hôn, không khí vui mừng khắp trời, làm cho chúng Đông Hải mưu đồ làm loạn thấy thật kỹ uy nghiêm của Thiên cung.”
“Xoảng- – “
Thái Thường làm rơi chiếc chén kim ti ngọc dịch vỡ trên mặt đất.
Ti Cầm thấy nàng bị rượu làm văng tung tóe trên người, vội cúi người lau cho nàng nói: “Có sao không ? Sao bất cẩn thế!”
Đông Loan tiên quân mở to tròng mắt, mờ mịt nói: “Tân nương tử nhìn rất quen mắt.”
“Nếu chư vị tiên gia không có gì dị nghị, bản điện an bài cho hai người ba ngày sau thành thân.” Vương Mẫu nâng ly lên: “Vì hai người chúc phúc!”
Bốn phía ồn ào, vui cười, Thái Thường đều không để vào tai. Ti Cầm vẫn còn lau vết rượu trên người nàng. Thái Thường đờ đẫn ngẩng đầu, người trong lòng nàng mải uống rượu, không thèm liếc mắt nhìn nàng.
“Ti Cầm sư phụ…” Thái Thường nhìn qua Hào Hành trống rỗng gọi một tiếng: “Lúc này Thái Thường đã hiểu, là muốn chúng ta xung hỉ ư? Mọi người… Đều trông mong chúng ta tới xung hỉ ư?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook