Lục Áp quay đầu hướng về phía Vân Tha: " Thật không may, ngươi chỉ có thể chờ chết thôi."

Hắn lại đổ thêm dầu! Mộ Cửu hoàn toàn không còn gì để nói.

Lời này nói ra, không phải chính là đổ thêm dầu vào lửa, cố ý tạo nên mâu thuẫn sao?

Quả nhiên Vân Khiển nghe vậy, lập tức lạnh lùng đi tới trước mặt Ngao Sâm.

Ngao Sâm chột dạ lùi về sau nửa bước, nhưng cũng đã trúng một tát của nàng ta.

" Ngươi có thể không đồng ý, nhưng nếu hôm nay ngươi đã đến đây thì đừng hòng rời khỏi Ngọc Lĩnh! Vân gia ta nếu không còn đường sống cũng sẽ lôi ngươi, Ngao Khương và cả Long Cung của ngươi đồng thời chôn cùng!"

Trong mắt nàng ta hừng hực lửa giận, để lộ ra sự quyết tâm không sợ hãi, Ngao Sâm bị đánh nhưng cũng không hoàn thủ, trên mặt tuy có giận dữ nhưng cũng khẽ cắn răng nhịn xuống.

" Được rồi, chớ vội kéo chôn cùng, ta còn chưa nói hết."

Lúc này, Lục Áp chậm chạp uống xong nửa chén trà mới nói: " Trên thực tế, cho dù có dùng đến Băng Phách Dương Khóa cũng không hoàn toàn vạn sự đại cát. Hiện tại ngươi dùng linh lực của ta, có thể nói là ta chống đỡ sinh mệnh ba, năm ngày của ngươi. Nếu linh lực không đến được Phượng Đan, đối với bản thể của ngươi cũng không có ích gì. Đến khi giọt máu trên mi tâm ngươi tiêu hao hết, tất cả sẽ quay về nguyên trạng. Bây giờ nói đến chuyện Băng Phách Khóa vẫn còn hơi sớm."

Vẻ mặt Vân Khiển đột nhiên biến đổi, bỗng dưng quay ngoắt lại nhìn Lục Áp, mặt mũi trắng bệch.


Tuy rằng biết rõ kiếp nạn này khả năng vượt qua không lớn, nhưng từ miệng hắn nói ra, hiển nhiên tuyệt vọng lại sâu hơn một tầng.

Vân Tha còn yên lặng hơn so với vừa rồi.

" Thật ra ta đã sớm chuẩn bị." Hắn nhìn xuống đất, " Tình huống của ta và Ngao Sâm không giống nhau, linh lực của ta hưng suy đều nối liền cùng toàn bộ Hỏa Phượng tộc, nếu ta có thể cầm cự đến khi có được mười lăm vạn năm tu vi như kiếp trước thì sẽ có thể điều động được năng lực vận số, hết thảy sẽ không thành vấn đề, ta có thể chuyển linh căn cho quân chủ đời tiếp theo, sau đó chọn tiếp tục dưỡng sinh hay nhập luân hồi đều không thành vấn đề. Thế nhưng mấu chốt là, mỗi bước của ta đều ảnh hưởng đến toàn bộ Hỏa Phượng tộc. Nói cách khác, ta an nhiên thuận lợi, là phúc khí của Hỏa Phượng tộc, ta bệnh tật đau khỏ, vậy liền là kiếp nạn của Hỏa Phượng tộc. Cho dù có người có thể truyền được linh lực vào người ta thì cũng không có cách nào xoay chuyển vận thế của bản thân ta, giống như sau khi ta liều mình ứng phó kiếp nạn mười vạn năm trước vậy. Cho dù ta bảo vệ được cỗ linh mạch này, nhưng Hỏa Phượng tộc lại vì ta chịu chết mà nguyên khí tổn thương nặng nề, hoàn toàn suy bại."

Đến lúc này, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn tường tận trình bày hoàn cảnh khốn khó trước mắt.

Lục Áp không sai, hiện tại nhắc đến Băng Phách Khóa quả thực là còn hơi sớm.

Nếu không thể thay đổi vận số này, hết thảy đều là phí công.

Mộ Cửu nhìn Lục Áp, hiện tại vào lúc này, nàng chỉ tin tưởng hắn.

" Cũng không cần chán ngán thất vọng như vậy." Lục Áp vuốt vuốt cái chén, lại nói, " Sự tình luôn có hai mặt, hưng suy vận thế của gia tộc Vân gia toàn bộ nều nằm trên người ngươi, bởi vậy cũng nói rõ, vận số của Vân gia vẫn chưa phải chịu sự quản thúc của Thiên Đạo."

Mộ Cửu không khống chế được bị sặc nước một cái.

Đại gia hắn! Không thể nói liền một mạch, một lần cho rõ ràng sao?

Lục Áp liếc nàng một cái, lấy khăn tay đưa tới, sau đó nhìn huynh muội Vân gia: " Chưa bị Thiên Đạo quản thúc, nghĩa là nếu ta có cách kéo dài linh lực của ngươi cho đến khi ngươi có được Băng Phách Dương Khóa, hết thảy vẫn sẽ có được kết cục tốt nhất. Đương nhiên, tiền đề đầu tiên là Ngao Sâm phải đồng ý cho các ngươi mượn Băng Phách Khóa. Mà tình hình Long Đan của hắn, ít nhất phải vạn năm nữa mới hoàn toàn trở lại bình thường."

" Thượng Tôn nói thật sao?!"

Vân Khiển bật dậy.

Ngao Sâm cũng ngạc nhiên.

" Coi như là thật." Lục Áp gật đầu, " Đây cũng chính là lí do ta có thể lấy tinh lực của mình giúp hắn phục sinh. Thiên Đạo không quản các ngươi, ta thay đổi tuổi thọ của hắn cũng sẽ không phạm vào Thiên Đạo. Nhưng điều này cũng có một tiền đề khác."

" Là gì?!"

Lục Áp nhướn mày: " Hiện tại ta đang vô cùng hoài nghi, kẻ đả thương sau lưng hai ngươi có quan hệ. Còn có khả năng, đó là cùng một kẻ.


Ngao Sâm bị linh lực tại Đông Côn Luân gây thương tích, Vân Tha bị một kẻ không rõ ngũ quan tướng mạo gây thương tích, giả sử, kẻ đả thương Vân Tha chính là kẻ đã dùng linh lực công kích Ngao Sâm, lấy phương thức tương tự để đả thương Vân Tha, vì Băng Phách Khóa mà cố ý dấy lên bất hòa giữa hai gia tộc các ngươi thì sao?"

Suy đoán này khiến tất cả đều ngây ngẩn.

Vân Khiển một lúc sau mới thở một hơi, đi về phía trước hai bước: " Ngài đang nói, từ đầu đến cuối đều là một âm mưu?"

Ngao Sâm cũng trợn mắt: " Hắn muốn một mũi tên hạ hai con chim, tiêu diệt Ngao gia và Vân gia?"

" Nếu có thể xác định sau lưng hai ngươi là cùng một kẻ, vậy cũng chỉ có lời giải thích này." Lục Áp chậm rãi nói, " Nếu suy đoán này là thật, chuyện về sau dễ làm hơn nhiều."

Làm được bao nhiêu hắn không nói, nhưng dù vậy cũng đã cho Vân gia vô số tia hi vọng.

Mộ Cửu thở một hơi dài nhẹ nhõm.

Bờ vai căng thẳng của Vân Khiển buông xuống, kích động đến đỏ cả vành mắt.

Ngao Sâm nhìn chiếc khăn trên tay Mộ Cửu, lại nhìn Lục Áp, cũng cảm thấy cảm xúc dâng trào, nhưng chưa từng mở miệng.

" Có phải thật hay không, còn phải đến đó xem qua mới được." Lục Áp quay đầu nói với Vân Tha, " Ngươi nhiều nhất chỉ có năm ngày, chúng ta không có thời gian, ngươi và Ngao Sâm, còn có ta đến Đông Côn Luân xem một chút. A Cửu, nàng và Thượng Quan Duẩn cũng mang theo A Phục đi cùng."

Mộ Cửu biết hắn muốn dẫn nàng đi rèn luyện, lúc này liền đi đến đứng cạnh hắn.

A Phục nhìn thấy Mộ Cửu như vậy, cũng hùng hục theo sát nàng.


Vân Tha tất nhiên là nói gì nghe nấy. Ngao Sâm vốn không tình nguyện bị nhân gia hắn ra lệnh, có điều đến giờ, nhìn thấy phương pháp xử lí chuyện của Lục Áp, lại nghĩ thêm về tên của hắn nên đã sớm bắt đầu hãi hùng khiếp vía. Lại nghĩ, việc này thật kì lạ, lại liên quan đến an nguy của Long Cung, liền nào có nửa điểm tâm tư khác?

Thượng nghị xong, đoàn người liền ra ngoài.

Vân Ly Thường và Vân Tích thấy thế liền dồn dập vây đến, Vân Tha biết Lục Áp không thích bại lộ thân phận, thêm nữa trong lòng buồn phiền một đống tâm sự, sao có thể nói tỉ mỉ với họ? Hắn chỉ muốn đến Đông Côn Luân trước, quay về rồi kể. Vân Ly Thường chỉ có thể tiễn hắn đi.

Ngao Khương thấy họ muốn đi Đông Côn Luân, vội vã chạy đến cạnh Mộ Cửu: " Ta có thể đi không?"

Mộ Cửu chần chừ, không biết Lục Áp có đồng ý hay không.

Đối với Ngao Sâm đã đoán được thân phận của Lục Áp mà nói, đương nhiên là hi vọng nhi tử có thể theo một đại thần đỉnh cấp như vậy ra ngoài học hỏi kinh nghiệm, nhưng hắn lại không dám mở miệng, liền lặng lẽ dò xét hướng về phía Lục Áp. Thấy Lục Áp không nói gì, cùng Vân Tha đi ra ngoài, hắn liền giật tay áo Ngao Khương, để hắn đi cùng.

Lời tác giả:

Lần này vận số của Hỏa Phượng tộc đứt đoạn, giống như long mạch bị chặt đứt, vội vàng cũng vô ích.

Móng vuốt tròn của A Phục tuy không thể buộc dây thừng, nhưng vẫn có thể để Tiểu hồ ly buộc mà!

Cuối cùng, mong có thêm nhiều lượt xem và lượt vote!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương