Thượng Thần Đến Rồi Quyển 1 FULL
16: - Quan Lớn Đè Chết Người


Mộ Cửu không quen biết vị này, nhưng thời điểm vị này đến cũng thật hợp thời cơ!
Nhưng hợp hay không hợp đều là chết, nàng quyết định liều mạng!
Nàng chạy đến trước mặt Thiên Tướng đó: " Bẩm báo Tướng quân, tiểu nhân là Mộ Cửu, hôm qua mới đến Tuần Sát Ty, được Lưu đại nhân phái đến Bắc Thiên Môn làm đương sai quét sân, kết quả sáng sớm bị Đại Bàng mà ngự đình binh lính đang truy đuổi cướp mất tiên tịch bài, vì thế đuổi theo cướp lại làm trễ nãi thời gian làm việc.

Việc này chính xác một trăm phần trăm, cầu xin Tướng quân nói với đại nhân của tiểu nhân vài câu."
Lưu Tuấn trừng mắt nhìn nàng, nháy mắt phái người kéo nàng xuống.

Mộ Cửu nhanh chóng trốn ra sau lưng người kia, các binh sĩ không dám đến bắt, Lưu Tuấn tức giận đến mức lỗ mũi bốc khói.
" Ha ha ha.

.

.

.

.


."
Người này thấy thế liền cười rộ lên: " Lưu tướng quân bớt giận, bản quan đến đây hôm nay chính là để làm chứng cho nha đầu này."
" Sáng sớm hôm nay, có một con Đại Bàng quấy rối tẩm cung của Tam công chúa, bị các thiên binh truy đuổi đến Bắc Thiên Môn, nhờ có Quách cô nương trượng nghĩa giúp đỡ, đuổi sát đến Nam Thiên Môn cách đó ba ngàn dặm mới thành công bắt được hắn.

Quách cô nương tuy sai khi bỏ lỡ công việc nhưng cũng có đại ân với Thanh Anh Vệ, khi Khổng tướng quân của Thanh Anh Ty tìm bản quan, bản quan mới biết chuyện này."
" Cách Diệu Tinh Quân..."
Lưu Tuấn quả thực không thể tin vào tai mình.
Mộ Cửu thấy hắn trừng về phía này, vội vã đứng thẳng.
Thế nào mới gọi là quan lớn đè chết người?
Họ Lưu rõ ràng không muốn cho nàng ở lại Tuần Sát Ty nên đến một cơ hội khiếu nại cũng không cho nàng.
Toàn bộ Thiên Binh Doanh có mười vạn thiên binh, dựa theo bảy màu đỏ vàng cam lục lam chàm tím mà phân chia nơi ở.

Xích Anh Vệ chưởng quản Tuần Sát Ty, Thanh Tảo Ty phụ trách vệ sinh năm ty còn lại, Thanh Anh Ty thì lại phụ trách toàn bộ trị an cung thự ở Lăng Tiêu điện.
Cách Diệu trước mặt nàng này có tu vi đỉnh Hồng Anh, lại là cấp trên của Lưu Tuấn, như vậy hẳn phải là quan trên của Xích Anh Vệ rồi.

Mộ Cửu không ngốc, nhanh chóng cúi đầu nói: " Đa tạ Tinh Quân đã nói giúp! Chút chuyện nhỏ này, đã làm phiền Tinh Quân một chuyến rồi."
Cách Diệu Tinh Quân vung tay: " Đối với thuộc hạ, chúng ta thân là quan trên thì nên ủng hộ và cổ vũ.


Khổng tướng quân còn nói đồng hành cùng ngươi có một vị tiên hữu, không biết đó là ai? Thanh Anh Vệ đã quyết định ban thưởng cho các ngươi, mỗi người đều có hai viên kim đan bổ linh, sáng sớm ngày mai, các ngươi có thể cùng đi đến Thanh Anh Vệ lĩnh thưởng."
Mộ Cửu vội vàng nói: " Đa tạ Tinh Quân, đa tạ Khổng tướng quân.

Vị tiên hữu đồng hành cùng tiểu nhân vì lùng bắt tù nhân trốn trại nên bị thương, hiện nay đang dưỡng thương tại chỗ ở của tiểu nhân."
Lục Áp bị thương như thế cũng phải nuôi ba ngày mới có thể đi, nàng đang lo không biết dàn xếp cho hắn thế nào, mượn cơ hội này bẩm báo lên trên, vừa vặn có thể giải quyết vấn đề.
" Còn bị thương?" Cách Diệu Tinh Quân hỏi lại, " Có nghiêm trọng không?"
" Không nhọc Tinh Quân quan tâm, thương thế của hắn không quá nặng, chỉ bị thương ngoài da, tiểu nhân đã giúp hắn bôi thuốc, chuyển biến rất tốt.

Nhưng hiện nay vẫn còn phải quan sát thêm." Mộ Cửu đáp.
" Vậy thì tốt." Cách Diệu Tinh Quân gật đầu, quay người nói với thuộc hạ đằng sau, " Sắp xếp cho hắn một chỗ ở, chờ hắn chữa khỏi vết thương rồi đi."
Nói xong, hắn lại quay sang nói với Lưu Tuấn: " Ta thấy Quách Mộ Cửu này rất có bản lĩnh, làm người cũng chân thật, nhân tài như vậy vào Thanh Tảo Ty sẽ không được trọng dụng.

Các thượng tiên thường nói chúng sinh bình đẳng, chúng ta cũng nên đối xử bình đẳng, theo ta, ngươi vẫn nên triệu hồi nàng về Tuần Sát Ty này đi." Nói xong, hắn đưa tay vỗ vai Lưu Tuấn, quay người cười với Mộ Cửu: " Làm rất tốt!"
Nói xong liền mang theo các Thiên Tướng khác rời đi.
Lưu Tuấn tiễn họ ra ngoài cửa, khi quay về liền nhìn thấy Mộ Cửu, trừng nàng một lúc lâu mới thình thịch quay về phòng sập cửa.
Mộ Cửu không nghĩ đến vị quan lớn nửa đường nhảy ra này thật là một quý nhân, hoàn toàn không thần kinh hoang tưởng như Lưu Tuấn kia, phiền muộn hoàn toàn biến mất, đứng trên hành lang nói một câu " Tiểu nhân xin cáo lui" rồi vui vui vẻ vẻ quay về Chu Tước quán.
Thuốc đông y làm bằng thảo dược trồng trong Tử Linh uyển đã bắc xong, Mộ Tiểu Tinh cũng đã bưng lên cho Lục Áp.


Lúc này, nó đang ngồi trên băng ghế nhỏ, trừng đôi mắt đỏ chót như Kính Chiếu Yêu ngắm tới ngắm lui trên người Lục Áp.
Nó đối với với cái người tự nhiên nhô ra này có sự đề phòng cực kì sâu sắc.

Ngươi xem, hắn ngồi ở đó tự nhiên như ở nhà, giơ tay nhấc chân như đại vương, khi đưa mắt đánh giá xung quanh còn mang theo ý tứ thẩm đạc, ở đâu có cái dáng vẻ làm khách như thế? Nó từ đáy lòng không hề hoan nghênh hắn.
Lục Áp rất dễ dàng nhìn ra địch ý của nó, thế nhưng hắn cũng không để ý, nơi này không phải do nó làm chủ.
Hỗn Bằng những năm nay rảnh rỗi thấy sợ, quyết định làm nông trên Linh Tê Sơn, trong đó cũng nuôi không ít thỏ, tất cả đều dùng để ăn.
Đạo gia không có những quy củ rách như Phật gia, hắn và các sư huynh sư tỷ sống trên Cửu Trùng Thiên không cần phải tu tâm dưỡng tính, sống tự do tự tại.

Hỗn Bằng ngoài nuôi thỏ ra còn có một cái vườn rau, hạt giống đều do Tất Phương Điểu đi nhân gian tìm về.

Sư tỷ của hắn còn canh cửi, hồi trước nàng là bạn vong niên của Chức Nữ, có điều sau đó Chức Nữ kết hôn, còn đi cùng Ngưu Lang gây chuyện, bây giờ không thường xuyên gặp lại nữa.
Thật ra, những ngày tháng sống trên Cửu Trùng Thiên cũng không quá tẻ nhạt.
Đương nhiên, họ không ăn những con thú hoang tự lực cánh sinh sống sót.

Như thế là nghiệp chướng, tự mình nuôi thì sẽ không sao.

Mặc dù đám người hạ giới mỗi ngày đều mang gà vịt ngan cá đến cung phụng, nhưng những thứ mà hạ giới cung phụng đều chỉ có một mùi vị, nào có ngon như chính mình tự đào đất trồng rau để nấu?
Mộ Tiểu Tinh trong mắt hắn, không có gì khác biệt so với những con thỏ mà Hỗn Bằng nuôi để làm thịt kia.
Hắn cúi đầu nhấp một ngụm trà, thuận tay cầm cái chiết phiến trên bàn lên để thưởng thức.
" Tại sao ngươi còn chưa uống thuốc?" Hắn vừa mới cầm quạt lên, Mộ Tiểu Tinh liền ai oán.


Ăn xong đi nhanh lên mà!
Lục Áp không để ý tới nó, nhìn chằm chằm mấy dòng chữ trên chiết phiến một chút, hỏi: " Chủ nhân nhà ngươi, bao nhiêu tuổi rồi?"
Mộ Tiểu Tinh không lên tiếng, ánh mắt nhìn hắn sắc như dao.
Lục Áp lật ngược chiết phiến lại nhìn vài lần, lại hỏi: " Chủ nhân nhà ngươi đã từng đọc rất nhiều sách?"
Mộ Tiểu Tinh chống hông, ngậm miệng thật chặt.
Lục Áp thấy nó không lên tiếng liền buồn bực: " Không biết tại sao nàng lại nuôi một cái hũ nút như ngươi làm sủng vật? Còn nữa, lão công của nàng đâu?"
....
Ngươi mới là sủng vật! Cả nhà ngươi đều là sủng vật!
Mộ Tiểu Tinh lườm hắn đau cả mắt, không nhịn được muốn phát biểu.

Nó chính là đồ đệ không chính thức của Mộ Cửu, từ khi nào biến thành sủng vật? Hai con mắt kia của hắn là tảng đá sao, đã từng gặp qua sủng vật nào phải giặt quần áo sao? Coi nàng là nha hoàn nàng có thể nhịn, nhưng hắn dám coi nàng là sủng vật!
Vì vậy, ấn tượng của bạn học Mộ Tiểu Tinh đối với Lục Áp lại càng kém hơn.
" Hỏi nhiều như thế làm gì, định tra tiên tịch à?" Nó nguýt hắn một cái, đứng lên quay lưng lại với hắn.
Còn rất có tính khí!
Ngẫm lại, tính khí của nha đầu kia cũng giống vậy, quả nhiên chủ nhân thế nào thì sủng vật liền thế đó.
Lục Áp nhìn nó chăm chú một chút, quyết định không để ý đến nữa.
Hắn là đại trượng phu, tranh cãi với một con yêu tinh sẽ mất mặt cỡ nào.
Lại nói, hắn là một người xa lạ, hỏi thăm về thân phận nam chủ nhân nhà người ta, quả thật có chút thất lễ.
Nhưng nếu hắn không hỏi rõ ràng, hắn sẽ rất lo lắng có người phá hoại kế hoạch dụ người của mình!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương