Thương Tang Tri Cẩm Hoa
-
Chương 6
Tề Thiếu Xung hôm nay cuối cùng đã khỏi bệnh, Lạc hoàng hậu thở ra một hơi, trong Lưỡng Nghi cung mỗi người hầu hạ Thất hoàng tử đều được lựa chọn kỹ càng. Thời điểm vãn thiện, thường ôm lấy Tề Thiếu Xung, một bên tự mình uy hắn, một bên ôn nhu cười đùa.
Đại Trữ lập quốc hơn trăm năm, khí độ hưng thịnh có thể nói như hải nạp bách xuyên*, lại thêm nhân tài đông đúc như đàn cá đua nhau bơi về biển lớn, mà kỳ nhân dị sự như sao trên trời xuất hiện đặc sắc, khi đó hoàng hậu Lạc cũng một ngao đầu lương đống, cho đến bấy giờ, triều đình và dân chúng vẫn tận tụy không mệt mỏi, tân tân nhạc đạo.
(* Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.)
Lạc thị xuất thân bần hàn, cha là tiểu binh gác cổng thành, sinh mẫu là tiểu thương tầm thường, Lạc thị từ nhỏ đã có khí chất khác biệt lại tâm cơ thâm tế, không học nữ công trù nghệ, chỉ học kinh, sử, tử, tập. Năm đến tuổi cặp kê, khi đi du xuân đạp thanh tình cờ gặp được huyện lệnh địa phương, Lạc thị liền vui vẻ kết thân, không đến vài tháng, đã trở thành kế thất của huyện quan, nắm quyền cao nhất trong phủ, tự nhiên tham gia vào sự vụ, có biệt tài xem qua là nhớ, thông minh mưu kế, khéo léo quyết đoán, không hề kém cạnh nam nhân.
Nào ngờ chỉ mới ba năm, huyện quan đột tử qua đời, Lạc thị chẳng có vẻ gì bi thương, chỉ hướng phụ mẫu mình nói, xem ra quan huyện này không có duyên chung sống với ta cả đời, có lẽ duyên phận của ta là ở kinh thành.
Cha nàng vẻ mặt suy sụp khóc, ngươi tưởng rằng bản thân có thể gả cho vương hầu hay quan nhất phẩm sao? Trương tài chủ thành đông vừa mới chết lão bà, có thể muốn ngươi liền không sai.
Mẫu thân nàng nhiều năm hành thương trí tuệ bất phàm, không vội bóp chết khát vọng của nữ nhi, đưa cho nàng một túi tiền, đi thôi nữ nhi, cố gắng vượt lên nương của ngươi mà gả cho quan lại coi giữ cửa thành cũng tốt!
Lạc thị không phụ kỳ vọng, nhờ vào tài năng hiếm có, lần thứ hai gả cho học sĩ Hàn Lâm viện kiêm tam phẩm tân khách của Thái tử. Tề Cẩn một ngày gặp qua Lạc thị liền thoáng kinh hãi hồng nhan ____ Lạc thị xinh đẹp, không chỉ ngũ quan tinh xảo như được gọt giũa kỹ lưỡng, trên mình lại thêm mang theo một loại khí tức không an phận, khác hẳn với sự trinh tĩnh thanh tao của đám nữ tử tầm thường, quyến rũ mà sinh động tươi đẹp, vô cùng có lực sát thương, giống như viên minh châu ngọc bàn xoay tròn lưu chuyển, thẳng thắn ương ngạnh chứng tỏ bản thân, lóa mắt động lòng người.
Tề Cẩn đã nhìn quen các tỳ thiếp cung nữ, thân tựa như ở sơn thủy trầm mình trong dòng nước yên lặng, đột nhiên nhìn thấy một con chim tước xinh đẹp rực rỡ tràn đầy khí phách.
Tề Cẩn trong lòng say mê, trở về Đông cung liền viết xuống bốn chữ: Lưu hoa diệu nhật.
Đến khi Tề Cẩn lên ngôi, Lại thị tự mình xin hòa ly (ly hôn), Tề Cẩn kế vị năm thứ tư, nghênh thú Lạc thị vào Lưỡng Nghi cung, kết tóc sắc phong.
Từ đó chuyện hoàng hậu ba lần xuất giá trở thành một đoạn truyền kỳ làm xôn xao cung đình lẫn dân gian, nhất thời khiến vô số mỹ góa phụ tái giá tâm can rung động, niềm tin bay ngất trời, cũng không ít môn đồ bảo thủ liên tục cảm khái nói “thế phong nhật hạ”*. Bất quá hết thảy những điều đó chẳng chút ảnh hưởng đến Lạc thị với một thân trọn vẹn sủng ái, cũng trọn vẹn một thân đố kỵ ghen ghét.
(** Thế phong nhật hạ nhân tâm bất cố: Nguyên văn là “thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cố” = “Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất)
Thâm cung đủ loại thủ đoạn giống như hạt cát dính dưới đế giày, kín đáo khó đề phòng làm tinh thần thể xác con người đều mệt mỏi, mà một kích cuối cùng trí mạng tựa như rắn độc trong rừng sâu, ác giao dưới đáy nước, cho dù bị dồn vào chỗ chết cũng chẳng thể tìm ra đầu mối nguyên nhân.
Khi Lạc thị hoài thai Tề Dư Phái, liên tục gặp nạn, đến ngày sinh nở cũng là cửu tử nhất sinh, cơ hồ một xác hai mạng.
Bào thai Tề Dư Phái do chịu quá nhiều thương tổn nên trở thành một ấm sắc thuốc mỏng manh yếu ớt, mà Tề Cẩn càng cực kỳ yêu thương có thêm, đem các hoàng tử khác vứt ra sau đầu, Tề Dư Phái trưởng thành cũng chẳng phải dễ dàng gì, dung mạo cùng với Lạc thị không sai biệt mấy, cá tính dần lộ rõ, so với Lạc thị càng trầm ổn nội liễm hơn, Tề Cẩn đau hắn đến tâm can nhập cốt, nhưng không biết vì sao, Lạc thị đối với hắn vẫn đạm đạm thản nhiên, tất cả tình yêu ấm áp như ánh mặt trời tháng ba mùa xuân đều dồn hết lên ngươi hài tử thứ hai – Tề Thiếu Xung.
Lúc này Tề Dư Phái thấy tâm tình Lạc thị vô cùng tốt, liền nhân cơ hội nói: “Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện muốn cầu.”
Lạc thị cẩn thận đem canh dính bên khóe miệng Tề Thiếu Xung lau sạch, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì? Ngươi ngày mai nếu có thời gian rảnh, thay ta đến Tân minh tự một chuyến, hướng nhà phật quyên ít tiền cùng bảy cân nhang đèn.”
Tề Dư Phái mỉm cười đáp: “Mẫu hậu không nói, nhi thần cũng sẽ làm như vậy, vì thất đệ cầu bùa bình an, thỉnh phương trượng trụ trì đích thân khai quang điểm nhãn liền tốt?”
Lạc thị nhoẻn miệng cười, gật đầu: “Rất tốt, ngươi có chuyện gì, đừng ngại cứ nói thẳng.”
Tề Dư Phái nói: “Nhi thần muốn đổi thư đồng Phạm Phong, thay vào nhi tử của Thanh Bình hầu Mục Tử Thạch.”
Đôi mi thanh tú của Lạc thị khẽ nhíu: “Phạm Phong đứa nhỏ này nhân phẩm đoan chính trung hậu, gia thế cũng tốt, gia tộc phụ mẫu đều là trọng thần triều đình, tuyển hắn làm thư đồng cũng là phụ hoàng ngươi một phen khố tâm…”
Tề Dư Phái cúi đầu yên lặng thụ giáo, một lúc sau mới nói: “Phạm Phong năm nay đã mười bốn tuổi, nhi thần thấy hắn có chí hướng rộng lớn, liền nghĩ giúp hắn hoàn thành ước vọng cũng tốt, thả hắn ra ngoài vài năm mưu cầu công danh, tương lai có tên trên bảng vàng, đường đường chính chính vào Hàn Lâm viện, con đường làm quan mở rộng trước mắt, hắn lẽ hiển nhiên sẽ nhớ đến ân điểm của nhi thần.”
Lạc thị dùng muỗng bạc uy Tề Thiếu Xung uống canh, Tề Thiếu Xung chỉ mới ba tuổi là thời điểm hiếu động nhất, ngồi ở trên đùi Lạc thị không ngừng xoay tới xoay lui, nãi thanh nãi khí, kêu lên: “Ca ca ôm!”
Bộ dáng hắn có vài phần bóng dáng của Lạc thị, đường nét khuôn mặt lại càng giống Tề Cẩn, mặc dù không thể bì kịp Tề Dư Phái xinh đẹp tinh xảo, nhưng gương mặt dài cốt cách thanh kỳ, lộ rõ phúc trạch hoàng gia.
Đôi mắt Tề Dư Phái lấp lánh ý cười, thật cẩn thận ôm hắn đặt lên đùi, sờ sờ bụng nhỏ: “Thất đệ ăn no? Bệnh mấy ngày nay, gương mặt đã gầy như vậy rồi…”
Tề Thiếu Xung tránh né muỗng canh cá của Lạc thị đuổi theo, nói: “Ta mới không gầy, mặt ca ca lại trắng không có chút máu.”
Lạc thị tối yêu thích nhất là nhìn Thái tử quá mức đau đệ đệ mình, nhìn huynh đệ bọn họ ôm nhau cùng một chỗ tương thân tương ái, giả vờ tức giận: “Thiếu Xung ngoan ngoãn ngồi yên, mẫu thân cùng ca ca ngươi có chuyện cần bàn a.”
Tề Dư Phái nghĩ đến nàng cho tới bây giờ ở trước mặt mình đều xưng hô là mẫu hậu, trong lòng ẩn ẩn đau xót.
Liền thấy Lạc thị bỏ muỗng xuống, suy nghĩ nói: “Những lời lúc nãy của ngươi cũng có lý, bất quá Thanh Bình hầu kia chức quan nhàn tản hư danh… Thư đồng Thái tử mặc dù vô quan vô phẩm, nhưng cũng là người trong tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ngươi, cho nên phải tìm kỳ tài trăm năm hiếm có, chẳng lẽ trong dòng dõi danh gia vọng tộc Cố thị, Ngô thị, không chọn ra được một đứa nhỏ xuất sắc nào sao?”
Tề Dư Phái hơi chần chừ, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, nếu bàn về gia thế, Cố thị Ngô thị làm sao sánh được với Đào thị?”
Sắc mặt Lại thị trầm xuống, trong đôi mắt lãnh tĩnh lộ ra vẻ khen ngợi: “Tốt lắm, Thái tử, ngươi nói tiếp đi!”
Tề Dư Phái chân thành nói: “Gia tộc danh tiếng, quyền quý lâu đời tuy là có nhiều thế hệ kế thừa, nhưng trong triều đình chưa chắc giữ được địa vị như vậy suốt đời, nói cho cùng, thời thế do người định, dựa vào cây cao bóng cả của tổ tiên, mặc dù có thể đảm nhiệm chức vụ vinh hiển, nhưng không thể tồn tại dài lâu.”
Bên cạnh cửa sổ mùi trầm hương ấm áp lượn lờ phiêu lượng trong hương lô tinh tế, Lạc thị ngưng thần tỉ mỉ nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tề Dư Phái, trong ánh mắt ôn nhu chợt lóe qua đau đớn, nhưng con ngươi khẽ rũ xuống, cười nói: “Kia hài tử của Thanh Bình hầu rốt cục là có tư chất như thế nào, mà khiến cho Thái tử coi trọng đến vậy?”
Tề Dư Phái thấp giọng, lại giống như ngàn cân búa tạ hạ xuống chuông vàng: “Mục Tử Thạch có năng lực phò trợ đế vương một đời thái bình hưng thịnh.”
Lạc thị trầm ngâm một lát, gọi đại cung nữ bên người: “Hầu hạ thất điện hạ đi an tẩm.”
Tề Thiếu Xung thập phần hiểu chuyện, nhảy xuống đùi Tề Dư Phái, đoan đoán chính chính hành một cái lễ: “Mẫu thân, ca ca, ta xin cáo lui trước.”
Lạc thị dịu dàng cười, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào mũi hắn: “Đi thôi, Thiếu Xung ngoan.”
Đuổi xong tiểu nhi tử, Lạc thị chọn chọn lông mi, đôi mắt lạnh lùng chói lọi như thu thủy hàm yên: “Ngươi nói ta nghe một chút về Mục Tử Thạch này đi.”
Tề Dư Phái đối với mẫu thân của mình không có nửa phần giấu diếm, tỉ mỉ đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, lại nói: “Hiện giờ hắn đang ở Đông cung Thiên điện, được Tam ca chăm sóc, mẫu hậu nếu muốn gặp, ta liền gọi hắn đến đây.”
Lạc thị nghĩ nghĩ: “Chỉ sợ tuổi hắn còn quá nhỏ ni.”
Khóe miệng Tề Dư Phái câu lên ý cười rất nhẹ: “Tuổi nhỏ cũng có chỗ tốt. Chó con gặp nạn được nhặt về nuôi lớn, phá lệ trung thành tận tâm.”
Lạc thị liếc hắn một cái, thở dài: “Dư Phái…”
Nghe mẫu thân cực nhỏ gọi tên mình, Tề Dư Phái vội ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập kinh hỉ tựa như có một dòng nước ấm chảy vào trong tâm, rung động nói: “Mẫu thân…”
Ngón tay Lạc thị khẽ nhếch, duỗi về phía trước, giống như đã chạm vào hai má Tề Dư Phái.
Ngọn đèn cùng với ánh trăng chiếu rọi khung cảnh lộng lẫy phô trương hoa hòe trong tẩm điện, bốn vách tường đều yên tĩnh, tim Tề Dư Phái thình thịch đập mạnh, giữa con ngươi đã phủ đầy sương mù mông lung.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Lạc thị hồi phục lại tinh thần, năm ngón tay chậm rãi rời khỏi mặt hắn, thanh âm lạnh lẽo như sương thu thấm đẫm mặt đất ngoài cửa điện: “Thái tử a… Ngươi cực kỳ giống ta… Lấy trí hại đức… Đối nhân xảo trá, tâm cơ thâm hiểm, làm giảm đi phúc trạch, cho nên mẫu hậu đối xử với ngươi lãnh đạm, ngươi có trách ta không?”
Tâm Tề Dư Phái trầm xuống, quật cường cười nói: “Mẫu hậu ngươi nói cái gì? Nhi thần nghe không hiểu”
Lạc thị lắc đầu: “Nếu thật sự không hiểu, ngược lại là chuyện tốt… Thân thể ngươi từ nhỏ đã yếu ớt, tương lai hơn phân nửa là giống ta, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp… Là mẫu hậu có lỗi với ngươi.”
Tâm Tề Dư Phái vội quỳ xuống: “Mẫu hậu, người nặng lời rồi!”
Lạc thị nâng Tề Dư Phái dậy, ôn nhu nói: “Chuyện của Mục Tử Thạch, ngươi suy nghĩ chu toàn như vậy, liền theo lời ngươi mà làm đi.”
Tâm Tề Dư Phái vui vẻ, cười nói: “Đa tạ mẫu hậu ân chuẩn.”
Lạc thị mỉm cười, nhu nhu mi tâm, che giấu không được tia mệt mỏi: “Tiếp qua hai ba năm nữa, bên người Thiếu Xung cũng nên có một thư đồng, ân, Mục Tử Thạch so với Thiếu Xung không lớn hơn mấy tuổi, trước nhìn xem một chút, nếu đứa nhỏ này thật như lời ngươi thông minh xuất chúng… Tương lai ngươi nếu dùng không được hắn, thì để lại cho Thiếu Xung đi.”
Tề Dư Phái ngạc nhiên, chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý dày đặc từ trên đỉnh đầu đánh thẳng xuống, đóng băng hết lục phủ ngũ tạng, co rúm thành một đoàn, cả người lạnh lẽo cứng đờ, không thể nhúc nhích nổi, thật lâu sau, mới thấp giọng đáp ứng: “Mẫu hậu nói rất đúng.”
Ngừng lại một chút, thanh âm chua chát pha lẫn tiếng cười: “Chỉ cần là ý nguyện của mẫu hậu, nhi thần dù có chết, cũng muốn làm cho mẫu hậu thỏa mãn sở nguyện.”
Ánh mắt Lạc thị giống như dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua trên mặt Tề Dư Phái, lại khẽ cắn môi nói: “Ngươi nhớ mỗi đêm nên uống dược, nghỉ ngơi sớm, chớ để thân mình bị tổn hại… Ngày dần lạnh, ngàn vạn lần đừng bị nhiễm bệnh, biết không?”
Tề Dư Phái cúi đầu: “Nhi thần nhớ kĩ.”
Lạc thị phất phất tay: “Ta mệt mỏi, ngươi trở về đi.”
Dọc hành lang Đông cung hồng quyên đăng bừng sáng rực rỡ, trong gió đêm vù vù mãnh liệt lay động, giống như đóa đóa hạnh hoa run rẩy đung đưa. Đôi mắt Tề Dư Phái nặng nề, trống rỗng mờ mịt mang theo ảnh ngược của ngọn đèn mông lung lưu chuyển, giống như hai đốm lửa lập lòe khiêu động.
Xuyên qua tấm giấy dày dán trên song cửa sổ Thiên điện, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mờ nhạt, bên tai nghe được Tề Vô Thương lớn tiếng cười đùa, ngẫu nhiên có giọng cười khe khẽ trong trẻo của Mục Tử Thạch pha lẫn ở giữa.
Tề Dư Phái lặng lẽ đứng bên ngoài một lúc lâu, nghe Tề Vô Thương nói: “Ngươi a, giấu tô bính (bánh xốp) làm cái gì? Nhìn đi, tay áo đều dính đầy dầu mỡ!”
Mục Tử Thạch thanh âm không tự giác mang theo chút mềm mại nhẹ nhàng, ý vị làm nũng: “Tô bính ăn ngon nha.”
“Ăn chết ngươi đi! Vóc dáng của ngươi nhỏ bé như vậy, mà ở quầy bánh ngọt ăn một hơi ba cái, còn muốn đem về? Ngươi đúng là lòng tham không đáy… Này, liền cho ta ăn đi!”
“…A ngươi đừng đoạt bính của ta! Ta muốn lưu cho hắn!”
“Lại lưu cho hắn? Lão Tứ không ăn những thứ này, trước ngươi vài lần đem về, chẳng phải hắn đều nói không ăn sao?”
Trong lòng Tề Dư Phái oa một trận noãn noãn ấm áp, đẩy cửa vào, cười nói: “Ai bảo ta không ăn?”
Nhãn tình Mục Tử Thạch sáng lên, quay đầu lại nhìn thấy hắn, vội chạy đến gần: “Thái tử điện hạ!”
Nói xong hai tay cầm một tô bính nhân thịt: “Ngươi ăn…”
Bên ngoài gió bắc thổi về lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, lung huân bằng đồng được chạm khắc khéo léo phảng phất tỏa ra những vầng sáng màu bạc trong trẻo như nước, Mục Tử Thạch mặc áo khoác nhỏ màu xanh thêu tiểu hoa, khuôn mặt bé con xinh xắn trắng muốt như sữa cô đặc lại hiện ra hai mạt đỏ ửng, mặc dù vẫn gầy yếu, nhưng đã có bản sắc khỏe mạnh hoạt bát thuộc về hài đồng.
Tề Dư Phái nhìn tia xanh thẫm trong con ngươi hắn, dưới ánh đèn càng phá lệ trong sáng, tựa như hai viên ngọc phỉ thúy lóng lánh sạch sẽ thuần khiết, lập tức ôn nhu hỏi: “Ăn rất ngon sao?”
Mục Tử Thạch dùng sức gật đầu.
“Vậy tại sao không để cho Thế tử điện hạ ăn?”
Mục Tử Thạch liếc nhìn Tề Vô Thương, vô cùng khinh bỉ: “Hắn đã ăn hơn tám cái, ăn nữa sẽ bị đầy bụng”
Tề Vô Thương xấu hổ ho khan một tiếng: “Cũng không có nhiều như vậy… Dù sau vóc dáng ta cao lớn, ăn không no chân sẽ đau.”
Tề Dư Phái trừng hắn, không thèm để ý tới nữa, cầm lấy tô bính, miệng nhỏ cắn một cái, nói: “Tử Thạch, ngày mai sẽ hạ chiếu lệnh, ngươi chính thức trở thành Đông cung thư đồng của ta. Về sau thái phó giảng bài, ngươi cũng có thể cùng ta nghe, nếu có cái gì không hiểu, thì hỏi Đông cung giảng quan hoặc là thị giảng.”
Mục Tử Thạch vui mừng vô hạn, không ngớt miệng hỏi: “Thật sự sao? Thật sự sao?”
Tề Dư Phái nhìn đôi môi đỏ mọng của hắn liên tục hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên thập phần đáng yêu, nhịn không được cười nói: “Nếu bọn họ không giúp được ngươi, thì có thể đi hỏi ta.”
Mục Tử Thạch hưng phấn đến nổi hận không thể tại chỗ lăn vài vòng, nguyên nhân là vì sự tôn kính Tề Dư Phái, không dám tùy tiện chạm vào hắn, con ngươi xoay chuyển, liền thấy trong phòng còn có một đại vật khác còn sống, vội tiến đến nhón chân ôm cổ Tề Vô Thương, để phát tiết cuồng hỉ trong lòng.
Tề Vô Thương thuần thục một phen nâng hắn lên đặt ở đầu vai, Mục Tử Thạch cũng có thói quen tay ôm cổ hắn, hai cái đùi treo ở trước ngực hắn lắc lư lắc lư, tư thế thân mật mà tự nhiên.
Tề Dư Phái không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng chói mắt, siết chặt tô bính trong tay, một tia lo lắng xẹt qua rồi biến mất, khóe môi mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ thanh đạm đạm: “Tử Thạch mau xuống, này còn ra thể thống gì?”
Tề Vô Thương bừng bừng tỉnh ngộ, cười hì hì đem Tử Thạch từ trên cao quăng xuống, tái tiếp lấy rồi nhẹ nhàng buông, mới nói: “Tứ đệ, ba ngày sau ta trở về Xa Lỗ quan.”
Đại Trữ lập quốc hơn trăm năm, khí độ hưng thịnh có thể nói như hải nạp bách xuyên*, lại thêm nhân tài đông đúc như đàn cá đua nhau bơi về biển lớn, mà kỳ nhân dị sự như sao trên trời xuất hiện đặc sắc, khi đó hoàng hậu Lạc cũng một ngao đầu lương đống, cho đến bấy giờ, triều đình và dân chúng vẫn tận tụy không mệt mỏi, tân tân nhạc đạo.
(* Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại: Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn.)
Lạc thị xuất thân bần hàn, cha là tiểu binh gác cổng thành, sinh mẫu là tiểu thương tầm thường, Lạc thị từ nhỏ đã có khí chất khác biệt lại tâm cơ thâm tế, không học nữ công trù nghệ, chỉ học kinh, sử, tử, tập. Năm đến tuổi cặp kê, khi đi du xuân đạp thanh tình cờ gặp được huyện lệnh địa phương, Lạc thị liền vui vẻ kết thân, không đến vài tháng, đã trở thành kế thất của huyện quan, nắm quyền cao nhất trong phủ, tự nhiên tham gia vào sự vụ, có biệt tài xem qua là nhớ, thông minh mưu kế, khéo léo quyết đoán, không hề kém cạnh nam nhân.
Nào ngờ chỉ mới ba năm, huyện quan đột tử qua đời, Lạc thị chẳng có vẻ gì bi thương, chỉ hướng phụ mẫu mình nói, xem ra quan huyện này không có duyên chung sống với ta cả đời, có lẽ duyên phận của ta là ở kinh thành.
Cha nàng vẻ mặt suy sụp khóc, ngươi tưởng rằng bản thân có thể gả cho vương hầu hay quan nhất phẩm sao? Trương tài chủ thành đông vừa mới chết lão bà, có thể muốn ngươi liền không sai.
Mẫu thân nàng nhiều năm hành thương trí tuệ bất phàm, không vội bóp chết khát vọng của nữ nhi, đưa cho nàng một túi tiền, đi thôi nữ nhi, cố gắng vượt lên nương của ngươi mà gả cho quan lại coi giữ cửa thành cũng tốt!
Lạc thị không phụ kỳ vọng, nhờ vào tài năng hiếm có, lần thứ hai gả cho học sĩ Hàn Lâm viện kiêm tam phẩm tân khách của Thái tử. Tề Cẩn một ngày gặp qua Lạc thị liền thoáng kinh hãi hồng nhan ____ Lạc thị xinh đẹp, không chỉ ngũ quan tinh xảo như được gọt giũa kỹ lưỡng, trên mình lại thêm mang theo một loại khí tức không an phận, khác hẳn với sự trinh tĩnh thanh tao của đám nữ tử tầm thường, quyến rũ mà sinh động tươi đẹp, vô cùng có lực sát thương, giống như viên minh châu ngọc bàn xoay tròn lưu chuyển, thẳng thắn ương ngạnh chứng tỏ bản thân, lóa mắt động lòng người.
Tề Cẩn đã nhìn quen các tỳ thiếp cung nữ, thân tựa như ở sơn thủy trầm mình trong dòng nước yên lặng, đột nhiên nhìn thấy một con chim tước xinh đẹp rực rỡ tràn đầy khí phách.
Tề Cẩn trong lòng say mê, trở về Đông cung liền viết xuống bốn chữ: Lưu hoa diệu nhật.
Đến khi Tề Cẩn lên ngôi, Lại thị tự mình xin hòa ly (ly hôn), Tề Cẩn kế vị năm thứ tư, nghênh thú Lạc thị vào Lưỡng Nghi cung, kết tóc sắc phong.
Từ đó chuyện hoàng hậu ba lần xuất giá trở thành một đoạn truyền kỳ làm xôn xao cung đình lẫn dân gian, nhất thời khiến vô số mỹ góa phụ tái giá tâm can rung động, niềm tin bay ngất trời, cũng không ít môn đồ bảo thủ liên tục cảm khái nói “thế phong nhật hạ”*. Bất quá hết thảy những điều đó chẳng chút ảnh hưởng đến Lạc thị với một thân trọn vẹn sủng ái, cũng trọn vẹn một thân đố kỵ ghen ghét.
(** Thế phong nhật hạ nhân tâm bất cố: Nguyên văn là “thế phong nhật hạ, đạo đức luân tang, nhân tâm bất cố” = “Thói đời lụi bại, đạo đức chẳng còn, con người không còn chân chất)
Thâm cung đủ loại thủ đoạn giống như hạt cát dính dưới đế giày, kín đáo khó đề phòng làm tinh thần thể xác con người đều mệt mỏi, mà một kích cuối cùng trí mạng tựa như rắn độc trong rừng sâu, ác giao dưới đáy nước, cho dù bị dồn vào chỗ chết cũng chẳng thể tìm ra đầu mối nguyên nhân.
Khi Lạc thị hoài thai Tề Dư Phái, liên tục gặp nạn, đến ngày sinh nở cũng là cửu tử nhất sinh, cơ hồ một xác hai mạng.
Bào thai Tề Dư Phái do chịu quá nhiều thương tổn nên trở thành một ấm sắc thuốc mỏng manh yếu ớt, mà Tề Cẩn càng cực kỳ yêu thương có thêm, đem các hoàng tử khác vứt ra sau đầu, Tề Dư Phái trưởng thành cũng chẳng phải dễ dàng gì, dung mạo cùng với Lạc thị không sai biệt mấy, cá tính dần lộ rõ, so với Lạc thị càng trầm ổn nội liễm hơn, Tề Cẩn đau hắn đến tâm can nhập cốt, nhưng không biết vì sao, Lạc thị đối với hắn vẫn đạm đạm thản nhiên, tất cả tình yêu ấm áp như ánh mặt trời tháng ba mùa xuân đều dồn hết lên ngươi hài tử thứ hai – Tề Thiếu Xung.
Lúc này Tề Dư Phái thấy tâm tình Lạc thị vô cùng tốt, liền nhân cơ hội nói: “Mẫu hậu, nhi thần có một chuyện muốn cầu.”
Lạc thị cẩn thận đem canh dính bên khóe miệng Tề Thiếu Xung lau sạch, nhẹ giọng hỏi: “Chuyện gì? Ngươi ngày mai nếu có thời gian rảnh, thay ta đến Tân minh tự một chuyến, hướng nhà phật quyên ít tiền cùng bảy cân nhang đèn.”
Tề Dư Phái mỉm cười đáp: “Mẫu hậu không nói, nhi thần cũng sẽ làm như vậy, vì thất đệ cầu bùa bình an, thỉnh phương trượng trụ trì đích thân khai quang điểm nhãn liền tốt?”
Lạc thị nhoẻn miệng cười, gật đầu: “Rất tốt, ngươi có chuyện gì, đừng ngại cứ nói thẳng.”
Tề Dư Phái nói: “Nhi thần muốn đổi thư đồng Phạm Phong, thay vào nhi tử của Thanh Bình hầu Mục Tử Thạch.”
Đôi mi thanh tú của Lạc thị khẽ nhíu: “Phạm Phong đứa nhỏ này nhân phẩm đoan chính trung hậu, gia thế cũng tốt, gia tộc phụ mẫu đều là trọng thần triều đình, tuyển hắn làm thư đồng cũng là phụ hoàng ngươi một phen khố tâm…”
Tề Dư Phái cúi đầu yên lặng thụ giáo, một lúc sau mới nói: “Phạm Phong năm nay đã mười bốn tuổi, nhi thần thấy hắn có chí hướng rộng lớn, liền nghĩ giúp hắn hoàn thành ước vọng cũng tốt, thả hắn ra ngoài vài năm mưu cầu công danh, tương lai có tên trên bảng vàng, đường đường chính chính vào Hàn Lâm viện, con đường làm quan mở rộng trước mắt, hắn lẽ hiển nhiên sẽ nhớ đến ân điểm của nhi thần.”
Lạc thị dùng muỗng bạc uy Tề Thiếu Xung uống canh, Tề Thiếu Xung chỉ mới ba tuổi là thời điểm hiếu động nhất, ngồi ở trên đùi Lạc thị không ngừng xoay tới xoay lui, nãi thanh nãi khí, kêu lên: “Ca ca ôm!”
Bộ dáng hắn có vài phần bóng dáng của Lạc thị, đường nét khuôn mặt lại càng giống Tề Cẩn, mặc dù không thể bì kịp Tề Dư Phái xinh đẹp tinh xảo, nhưng gương mặt dài cốt cách thanh kỳ, lộ rõ phúc trạch hoàng gia.
Đôi mắt Tề Dư Phái lấp lánh ý cười, thật cẩn thận ôm hắn đặt lên đùi, sờ sờ bụng nhỏ: “Thất đệ ăn no? Bệnh mấy ngày nay, gương mặt đã gầy như vậy rồi…”
Tề Thiếu Xung tránh né muỗng canh cá của Lạc thị đuổi theo, nói: “Ta mới không gầy, mặt ca ca lại trắng không có chút máu.”
Lạc thị tối yêu thích nhất là nhìn Thái tử quá mức đau đệ đệ mình, nhìn huynh đệ bọn họ ôm nhau cùng một chỗ tương thân tương ái, giả vờ tức giận: “Thiếu Xung ngoan ngoãn ngồi yên, mẫu thân cùng ca ca ngươi có chuyện cần bàn a.”
Tề Dư Phái nghĩ đến nàng cho tới bây giờ ở trước mặt mình đều xưng hô là mẫu hậu, trong lòng ẩn ẩn đau xót.
Liền thấy Lạc thị bỏ muỗng xuống, suy nghĩ nói: “Những lời lúc nãy của ngươi cũng có lý, bất quá Thanh Bình hầu kia chức quan nhàn tản hư danh… Thư đồng Thái tử mặc dù vô quan vô phẩm, nhưng cũng là người trong tương lai sẽ trở thành phụ tá đắc lực cho ngươi, cho nên phải tìm kỳ tài trăm năm hiếm có, chẳng lẽ trong dòng dõi danh gia vọng tộc Cố thị, Ngô thị, không chọn ra được một đứa nhỏ xuất sắc nào sao?”
Tề Dư Phái hơi chần chừ, nhẹ giọng nói: “Mẫu hậu, nếu bàn về gia thế, Cố thị Ngô thị làm sao sánh được với Đào thị?”
Sắc mặt Lại thị trầm xuống, trong đôi mắt lãnh tĩnh lộ ra vẻ khen ngợi: “Tốt lắm, Thái tử, ngươi nói tiếp đi!”
Tề Dư Phái chân thành nói: “Gia tộc danh tiếng, quyền quý lâu đời tuy là có nhiều thế hệ kế thừa, nhưng trong triều đình chưa chắc giữ được địa vị như vậy suốt đời, nói cho cùng, thời thế do người định, dựa vào cây cao bóng cả của tổ tiên, mặc dù có thể đảm nhiệm chức vụ vinh hiển, nhưng không thể tồn tại dài lâu.”
Bên cạnh cửa sổ mùi trầm hương ấm áp lượn lờ phiêu lượng trong hương lô tinh tế, Lạc thị ngưng thần tỉ mỉ nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Tề Dư Phái, trong ánh mắt ôn nhu chợt lóe qua đau đớn, nhưng con ngươi khẽ rũ xuống, cười nói: “Kia hài tử của Thanh Bình hầu rốt cục là có tư chất như thế nào, mà khiến cho Thái tử coi trọng đến vậy?”
Tề Dư Phái thấp giọng, lại giống như ngàn cân búa tạ hạ xuống chuông vàng: “Mục Tử Thạch có năng lực phò trợ đế vương một đời thái bình hưng thịnh.”
Lạc thị trầm ngâm một lát, gọi đại cung nữ bên người: “Hầu hạ thất điện hạ đi an tẩm.”
Tề Thiếu Xung thập phần hiểu chuyện, nhảy xuống đùi Tề Dư Phái, đoan đoán chính chính hành một cái lễ: “Mẫu thân, ca ca, ta xin cáo lui trước.”
Lạc thị dịu dàng cười, bàn tay nhẹ nhàng ấn vào mũi hắn: “Đi thôi, Thiếu Xung ngoan.”
Đuổi xong tiểu nhi tử, Lạc thị chọn chọn lông mi, đôi mắt lạnh lùng chói lọi như thu thủy hàm yên: “Ngươi nói ta nghe một chút về Mục Tử Thạch này đi.”
Tề Dư Phái đối với mẫu thân của mình không có nửa phần giấu diếm, tỉ mỉ đem mọi chuyện nói ra rõ ràng, lại nói: “Hiện giờ hắn đang ở Đông cung Thiên điện, được Tam ca chăm sóc, mẫu hậu nếu muốn gặp, ta liền gọi hắn đến đây.”
Lạc thị nghĩ nghĩ: “Chỉ sợ tuổi hắn còn quá nhỏ ni.”
Khóe miệng Tề Dư Phái câu lên ý cười rất nhẹ: “Tuổi nhỏ cũng có chỗ tốt. Chó con gặp nạn được nhặt về nuôi lớn, phá lệ trung thành tận tâm.”
Lạc thị liếc hắn một cái, thở dài: “Dư Phái…”
Nghe mẫu thân cực nhỏ gọi tên mình, Tề Dư Phái vội ngẩng đầu lên, trong mắt tràn ngập kinh hỉ tựa như có một dòng nước ấm chảy vào trong tâm, rung động nói: “Mẫu thân…”
Ngón tay Lạc thị khẽ nhếch, duỗi về phía trước, giống như đã chạm vào hai má Tề Dư Phái.
Ngọn đèn cùng với ánh trăng chiếu rọi khung cảnh lộng lẫy phô trương hoa hòe trong tẩm điện, bốn vách tường đều yên tĩnh, tim Tề Dư Phái thình thịch đập mạnh, giữa con ngươi đã phủ đầy sương mù mông lung.
Nhưng chỉ trong chốc lát, Lạc thị hồi phục lại tinh thần, năm ngón tay chậm rãi rời khỏi mặt hắn, thanh âm lạnh lẽo như sương thu thấm đẫm mặt đất ngoài cửa điện: “Thái tử a… Ngươi cực kỳ giống ta… Lấy trí hại đức… Đối nhân xảo trá, tâm cơ thâm hiểm, làm giảm đi phúc trạch, cho nên mẫu hậu đối xử với ngươi lãnh đạm, ngươi có trách ta không?”
Tâm Tề Dư Phái trầm xuống, quật cường cười nói: “Mẫu hậu ngươi nói cái gì? Nhi thần nghe không hiểu”
Lạc thị lắc đầu: “Nếu thật sự không hiểu, ngược lại là chuyện tốt… Thân thể ngươi từ nhỏ đã yếu ớt, tương lai hơn phân nửa là giống ta, sẽ không có kết cục gì tốt đẹp… Là mẫu hậu có lỗi với ngươi.”
Tâm Tề Dư Phái vội quỳ xuống: “Mẫu hậu, người nặng lời rồi!”
Lạc thị nâng Tề Dư Phái dậy, ôn nhu nói: “Chuyện của Mục Tử Thạch, ngươi suy nghĩ chu toàn như vậy, liền theo lời ngươi mà làm đi.”
Tâm Tề Dư Phái vui vẻ, cười nói: “Đa tạ mẫu hậu ân chuẩn.”
Lạc thị mỉm cười, nhu nhu mi tâm, che giấu không được tia mệt mỏi: “Tiếp qua hai ba năm nữa, bên người Thiếu Xung cũng nên có một thư đồng, ân, Mục Tử Thạch so với Thiếu Xung không lớn hơn mấy tuổi, trước nhìn xem một chút, nếu đứa nhỏ này thật như lời ngươi thông minh xuất chúng… Tương lai ngươi nếu dùng không được hắn, thì để lại cho Thiếu Xung đi.”
Tề Dư Phái ngạc nhiên, chỉ cảm thấy một cỗ hàn ý dày đặc từ trên đỉnh đầu đánh thẳng xuống, đóng băng hết lục phủ ngũ tạng, co rúm thành một đoàn, cả người lạnh lẽo cứng đờ, không thể nhúc nhích nổi, thật lâu sau, mới thấp giọng đáp ứng: “Mẫu hậu nói rất đúng.”
Ngừng lại một chút, thanh âm chua chát pha lẫn tiếng cười: “Chỉ cần là ý nguyện của mẫu hậu, nhi thần dù có chết, cũng muốn làm cho mẫu hậu thỏa mãn sở nguyện.”
Ánh mắt Lạc thị giống như dòng nước ấm áp chậm rãi chảy qua trên mặt Tề Dư Phái, lại khẽ cắn môi nói: “Ngươi nhớ mỗi đêm nên uống dược, nghỉ ngơi sớm, chớ để thân mình bị tổn hại… Ngày dần lạnh, ngàn vạn lần đừng bị nhiễm bệnh, biết không?”
Tề Dư Phái cúi đầu: “Nhi thần nhớ kĩ.”
Lạc thị phất phất tay: “Ta mệt mỏi, ngươi trở về đi.”
Dọc hành lang Đông cung hồng quyên đăng bừng sáng rực rỡ, trong gió đêm vù vù mãnh liệt lay động, giống như đóa đóa hạnh hoa run rẩy đung đưa. Đôi mắt Tề Dư Phái nặng nề, trống rỗng mờ mịt mang theo ảnh ngược của ngọn đèn mông lung lưu chuyển, giống như hai đốm lửa lập lòe khiêu động.
Xuyên qua tấm giấy dày dán trên song cửa sổ Thiên điện, mơ hồ có thể nhìn thấy hai bóng dáng mờ nhạt, bên tai nghe được Tề Vô Thương lớn tiếng cười đùa, ngẫu nhiên có giọng cười khe khẽ trong trẻo của Mục Tử Thạch pha lẫn ở giữa.
Tề Dư Phái lặng lẽ đứng bên ngoài một lúc lâu, nghe Tề Vô Thương nói: “Ngươi a, giấu tô bính (bánh xốp) làm cái gì? Nhìn đi, tay áo đều dính đầy dầu mỡ!”
Mục Tử Thạch thanh âm không tự giác mang theo chút mềm mại nhẹ nhàng, ý vị làm nũng: “Tô bính ăn ngon nha.”
“Ăn chết ngươi đi! Vóc dáng của ngươi nhỏ bé như vậy, mà ở quầy bánh ngọt ăn một hơi ba cái, còn muốn đem về? Ngươi đúng là lòng tham không đáy… Này, liền cho ta ăn đi!”
“…A ngươi đừng đoạt bính của ta! Ta muốn lưu cho hắn!”
“Lại lưu cho hắn? Lão Tứ không ăn những thứ này, trước ngươi vài lần đem về, chẳng phải hắn đều nói không ăn sao?”
Trong lòng Tề Dư Phái oa một trận noãn noãn ấm áp, đẩy cửa vào, cười nói: “Ai bảo ta không ăn?”
Nhãn tình Mục Tử Thạch sáng lên, quay đầu lại nhìn thấy hắn, vội chạy đến gần: “Thái tử điện hạ!”
Nói xong hai tay cầm một tô bính nhân thịt: “Ngươi ăn…”
Bên ngoài gió bắc thổi về lạnh lẽo, trong phòng lại ấm áp như mùa xuân, lung huân bằng đồng được chạm khắc khéo léo phảng phất tỏa ra những vầng sáng màu bạc trong trẻo như nước, Mục Tử Thạch mặc áo khoác nhỏ màu xanh thêu tiểu hoa, khuôn mặt bé con xinh xắn trắng muốt như sữa cô đặc lại hiện ra hai mạt đỏ ửng, mặc dù vẫn gầy yếu, nhưng đã có bản sắc khỏe mạnh hoạt bát thuộc về hài đồng.
Tề Dư Phái nhìn tia xanh thẫm trong con ngươi hắn, dưới ánh đèn càng phá lệ trong sáng, tựa như hai viên ngọc phỉ thúy lóng lánh sạch sẽ thuần khiết, lập tức ôn nhu hỏi: “Ăn rất ngon sao?”
Mục Tử Thạch dùng sức gật đầu.
“Vậy tại sao không để cho Thế tử điện hạ ăn?”
Mục Tử Thạch liếc nhìn Tề Vô Thương, vô cùng khinh bỉ: “Hắn đã ăn hơn tám cái, ăn nữa sẽ bị đầy bụng”
Tề Vô Thương xấu hổ ho khan một tiếng: “Cũng không có nhiều như vậy… Dù sau vóc dáng ta cao lớn, ăn không no chân sẽ đau.”
Tề Dư Phái trừng hắn, không thèm để ý tới nữa, cầm lấy tô bính, miệng nhỏ cắn một cái, nói: “Tử Thạch, ngày mai sẽ hạ chiếu lệnh, ngươi chính thức trở thành Đông cung thư đồng của ta. Về sau thái phó giảng bài, ngươi cũng có thể cùng ta nghe, nếu có cái gì không hiểu, thì hỏi Đông cung giảng quan hoặc là thị giảng.”
Mục Tử Thạch vui mừng vô hạn, không ngớt miệng hỏi: “Thật sự sao? Thật sự sao?”
Tề Dư Phái nhìn đôi môi đỏ mọng của hắn liên tục hé mở, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ngẩng lên thập phần đáng yêu, nhịn không được cười nói: “Nếu bọn họ không giúp được ngươi, thì có thể đi hỏi ta.”
Mục Tử Thạch hưng phấn đến nổi hận không thể tại chỗ lăn vài vòng, nguyên nhân là vì sự tôn kính Tề Dư Phái, không dám tùy tiện chạm vào hắn, con ngươi xoay chuyển, liền thấy trong phòng còn có một đại vật khác còn sống, vội tiến đến nhón chân ôm cổ Tề Vô Thương, để phát tiết cuồng hỉ trong lòng.
Tề Vô Thương thuần thục một phen nâng hắn lên đặt ở đầu vai, Mục Tử Thạch cũng có thói quen tay ôm cổ hắn, hai cái đùi treo ở trước ngực hắn lắc lư lắc lư, tư thế thân mật mà tự nhiên.
Tề Dư Phái không hiểu vì sao lại cảm thấy vô cùng chói mắt, siết chặt tô bính trong tay, một tia lo lắng xẹt qua rồi biến mất, khóe môi mỉm cười, ánh mắt lạnh nhạt, ngữ thanh đạm đạm: “Tử Thạch mau xuống, này còn ra thể thống gì?”
Tề Vô Thương bừng bừng tỉnh ngộ, cười hì hì đem Tử Thạch từ trên cao quăng xuống, tái tiếp lấy rồi nhẹ nhàng buông, mới nói: “Tứ đệ, ba ngày sau ta trở về Xa Lỗ quan.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook