Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Chương 47: Thiên cơ không thể tiết lộ

Nếu như không phải bọn họ đang ở đầu hẻm Khổ Thống, nếu như không phải giữa bọn họ còn có người khác, nói không chừng bọn họ đã sớm động thủ.

Một khi hai đại cao thủ đỉnh cấp trong kinh thành này động thủ, cho dù ai sống ai chết, ai thắng ai bại, võ lâm trong kinh nhất định sẽ chấn động một phen.

Một khi hai đại hảo thủ trong Kim Phong Tế Vũ lâu này giao đấu, chỉ sợ Phong Vũ lâu sau này khó tránh khỏi mưa to gió lớn, gió táp mưa sa, lại thêm mấy phen hợp tan chìm nổi.

Nhưng đây lại là hẻm Khổ Thống.

Hẻm Khổ Thống nằm ở trung tâm đường Thống Khổ.

Đường Thống Khổ là một con đường lớn, người đi lại rất nhiều, xe cộ rất đông, mua bán cũng rất nhộn nhịp.

Trong lòng mỗi người đều có một con đường thống khổ, có đúng vậy không?

May mắn, phần lớn mọi người trong lòng cũng có một con đường vui vẻ, con đường quang minh.

Đây chính là kinh thành, đây chính là giữa đường. Bạch Sầu Phi dù ngông cuồng đến đâu cũng không thể ra tay ở nơi này, đúng không?

Trừ khi hắn dùng thủ pháp sét đánh không kịp bưng tai giết chết kẻ địch (đương nhiên sét đánh cũng không kịp mắt thấy), như vậy sẽ không ai nhìn thấy hắn làm, do đó hắn cũng chẳng liên quan.

Phần lớn con người đều như vậy, mình có làm hay không, thành công có người biết hay không, có người nhìn thấy hay không, nếu như không có, vậy thì chỉ có trời biết mình biết, nếu mình không nói ra thì không ai biết.

Nhưng khi đối thủ là Vương Tiểu Thạch, hắn có thể làm được điều này sao?

Huống hồ sau hẻm Khổ Thống là phủ thần hầu. Nếu như hắn ra tay ở đây, chẳng khác nào muốn tuyên chiến với phe Gia Cát thần hầu.

Thực lực của hắn đã mạnh như vậy sao? Thời cơ đã chín muồi sao? Thời thế đã nghiêng về phía hắn rồi sao?

Không phải.

Hơn nữa, nơi ngã rẽ của hẻm Khổ Thống còn có một người, một người đang ngồi.

Người này mặc dù đang ngồi, nhưng so với ba ngàn tên giang hồ đại hán, cao thủ võ lâm đang đứng thì còn cao lớn hơn, còn có sức nặng hơn, càng không thể xem thường.

Y thật sự là một người thân thể yếu ớt, đôi chân còn không có sức để đứng lên, nhưng vai vế của y trong võ lâm lại không thể xem thường, có ảnh hưởng rất lớn.

Y vẫn là một trong Tứ Đại Danh Bổ của thiên hạ, hơn nữa còn là người đứng đầu.

Y đương nhiên chính là Vô Tình.

Cục diện rất thú vị, cũng rất quái lạ.

Hẻm Khổ Thống từ nam đến bắc, phía nam là phủ thần hầu, phía bắc nối liền với đường Thống Khổ. Bạch Sầu Phi ở phía bắc hẻm Khổ Thống. Vương Tiểu Thạch từ đường Thống Khổ đi vào gặp Bạch Sầu Phi. Hai người đang ở ngã rẽ giữa đường hẻm.

Tại ngã rẽ này lại có một người, một người ngồi gảy đàn.

Trước khi Vương Tiểu Thạch đến, người này đã gảy đàn.

Tiếng đàn của y rất yên tĩnh, ngón tay rất nhẹ, tâm tình rất ôn nhu, dường như muốn xoa dịu những lo âu và bực bội trong lòng Bạch Sầu Phi.

Lần đầu Bạch Sầu Phi nghe được cũng cảm thấy trong lòng yên tĩnh, nhưng hắn lập tức cảnh giác. Tính cảnh giác của hắn luôn rất mạnh.

Đối phương là kẻ địch, mọi thứ của kẻ địch đều không thể tin tưởng, ý tốt của kẻ địch nhất định phải đề phòng, cho dù đó chỉ là tiếng đàn.

Hắn lập tức không nghe nữa, cũng lập tức khôi phục sự chán ghét, lãnh khốc, còn có cả sát tính lẫm liệt của mình.

Đàn kêu thì mặc đàn kêu, hắn vô tình thì vẫn vô tình.

Sau khi Vương Tiểu Thạch đến, hai người nói chuyện, thanh niên áo trắng kia vẫn đánh đàn, tiếng đàn vẫn kêu lên xa xăm.

Vương Tiểu Thạch rất hưởng thụ loại tiếng đàn này, tiếng đàn khiến cho hắn có thể tạm thời áp chế lửa giận trong lòng.

Bạch Sầu Phi lại rất cự tuyệt tiếng đàn này, nhưng điều này cũng nhắc nhở hắn, dù thế nào cũng không nên ra tay vào lúc này cảnh này.

Đây là đường cái, cũng là địa bàn của phủ thần hầu.

Nơi này còn có một tên bộ khoái xếp hàng thứ nhất trên Phong Vân bảng trông coi. Chỉ cần vừa nghe gió thổi cỏ lay, nói không chừng sẽ có thêm một đám chó săn xếp thứ hai, thứ ba, thứ tư của Lục Phiến môn đồng loạt xông lên. Biết đâu còn có lão chó săn Gia Cát Tiểu Hoa của công môn, kẻ không thèm làm cả thái phó của thái tử, thậm chí cái chức hộ quốc thần hầu cũng không để vào mắt.

Hắn không đáng lội qua vũng nước đục này.

Hắn nhớ được cha nuôi từng nói với hắn: “Trong khoảng thời gian này, Giang Nam Giang Bắc đã có mấy nơi loạn dân tạo phản. Ta phải xin binh triều đình, thuận đường tại Dân Xương giàu có đông đúc thu gom một chút tiền bạc châu báu trở về, bổ sung vào quốc khố. Trong triều tân đảng mưu đồ, cựu đảng kết bè, trong cung họ ngoại của vua lại thông đồng, đố kị dòm ngó quyền thế trong tay ta. Cố gắng không nên kết oán với đám người Gia Cát, Mễ Thương Khung, Phương tiểu hầu, Nhất Gia, tạm thời sống bình yên vô sự, để cho bọn chúng tự động rối loạn, đấu đá lẫn nhau là tốt nhất. Nhưng đối với những thế lực khác trong kinh thành, phải nhanh chóng thu gom cai quản, để tránh bị người khác thao túng. Nếu như lúc này ngươi rơi vào trong tay Gia Cát lão đầu, ta cũng không thể vì tình riêng mà bảo vệ ngươi, để cho người khác nắm được đằng chuôi.”

Ngay cả tướng gia cũng nói như vậy, hắn không thể phạm phải sai lầm lớn này. Cho nên hắn vẫn cố nhịn, không ra tay.

Mục đích của hắn chỉ là dẫn Vương Tiểu Thạch đến đây. Hắn biết rõ, nếu như hẹn gặp ở trước phủ thần hầu, Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ đến. Hắn cũng không biết Tôn Ngư muốn bắt Ôn Nhu để uy hiếp Vương Tiểu Thạch, nhưng hắn lại khẳng định Vương Tiểu Thạch sẽ đến gặp mặt.

Hắn chỉ cần biết rõ một chuyện, Vương Tiểu Thạch là địch hay bạn?

Hiện giờ, hắn vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, đã hiểu được ba chuyện.

Thứ nhất, Vương Tiểu Thạch sẽ không chấp nhận chuyện hắn phản bội Tô Mộng Chẩm.

Thứ hai, cho dù Vương Tiểu Thạch tha thứ cho hắn, hắn cũng sẽ không tha cho Vương Tiểu Thạch. Bọn họ trời sinh cuối cùng sẽ phải đối đầu với nhau. Trước kia điểm này còn không rõ rệt, vì vậy còn có khả năng kề vai chiến đấu, nhưng trải qua năm tháng bào mòn, điểm này đã trở nên sắc sảo rõ ràng như răng chó đan nhau.

Thứ ba, Vương Tiểu Thạch mượn danh báo thù cho Tô Mộng Chẩm, nhưng cũng chẳng qua là muốn tranh giành quyền lực trong bang hội kinh thành và địa vị của mình trong lâu. Mình phải giết chết loại người dối trá này, mới xem là thật sự an toàn.

Nếu như không được giết đối phương thì sao?

Còn có một biện pháp, đó là kiềm chế đối phương.

Muốn hủy diệt một con cọp không nhất định phải giết chết nó, chỉ cần nhốt nó vào cũi cũng có hiệu quả tương đồng. Nói không chừng nó còn chịu cầu xin tha thứ, cúc cung tận tụy.

Cho nên sau khi im lặng một lúc, hắn mới nói:

- Ngươi, là, kẻ, địch?

Hắn nói một chữ lại dừng một chút, tỏ ra cực kỳ cẩn thận, hơn nữa rất coi trọng vấn đề này, đến nỗi bản thân hắn cũng giống như một cái dấu ngắt.

Vương Tiểu Thạch liếc nhìn đối phương giống như một cái dấu ngắt, nói:

- Ngươi muốn ta giết Gia Cát, quan điểm bất đồng, chính kiến khác nhau, ta có thể bỏ qua cho ngươi. Ngươi giả mạo ta tàn sát trắng trợn tại Hoa phủ, máu chảy thành sông, ta vẫn cố nhịn được. Nhưng Tô lâu chủ là đại ca của chúng ta, nếu như ngươi phản bội huynh ấy, giết huynh ấy, ta nhất định phải đòi lại công đạo cho huynh ấy. Đồng dạng, nếu như Tô đại ca vô cớ sát hại ngươi, ta cũng sẽ tìm huynh ấy hỏi cho rõ ràng. Đây là nguyên tắc của ta. Nếu như ta bị người khác vô cớ hại chết, ta cũng hi vọng bằng hữu của ta sẽ bất bình. Đây là công lý, cũng là công nghĩa.

- Cái mũ thật lớn.

Bạch Sầu Phi đột nhiên cười lên:

- Ta đội không nổi.

- Ngươi viện đủ lý do chính nghĩa, không phải cũng chỉ muốn đoạt quyền thay thế ta hay sao?

Bạch Sầu Phi nói:

- Mấy năm nay ngươi cao bay xa chạy, đã không xây dựng trong bang trong lâu, cũng hoàn toàn không có cống hiến, quyền hành trong lâu nào có thể để cho ngươi dòm ngó.

- Ta đã trải qua cuộc sống nhàn rỗi trên giang hồ, chỉ cần có vài tri giao cùng vui, bạn thân cùng chơi, mặc kệ bang hội phe phái nào, minh chủ ta cũng không làm.

Vương Tiểu Thạch chất vấn:

- Ta chỉ muốn đòi lại công đạo cho Tô đại ca, còn quyền hành trong lâu có thể giao cho những lão công thần như Dương Vô Tà.

- Công lý cái gì? Dương Vô Tà có vai vế gì chứ? Hắn gánh vác được sao? Chỉ sợ là bị cờ lớn đè chết.

Bạch Sầu Phi cả giận nói:

- Tô Mộng Chẩm làm lão đại nhiều năm như vậy, vừa bệnh, vừa không chết, vừa bảo thủ, nên đến phiên ta thay thế rồi.

Vương Tiểu Thạch cũng nói một chữ lại dừng một chút:

- Ngươi đã giết huynh ấy?

Ánh mắt Bạch Sầu Phi hung dữ, nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Thạch:

- Phải thì thế nào? Không phải thì thế nào?

Vương Tiểu Thạch nói:

- Phải thì sẽ báo thù cho huynh ấy, không phải thì xin giao huynh ấy ra đây.

Bạch Sầu Phi hỏi ngược lại:

- Tại sao ta nhất định phải nói cho ngươi biết? Thiên cơ không thể tiết lộ.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Thiên cơ cái gì, đó chỉ là của âm mưu của cá nhân ngươi.

Bạch Sầu Phi lại ung dung cười nhạo:

- Thiên cơ ngươi cũng không hiểu à? Ta cao hứng thì bán huyền cơ, đó là chuyện của ta. Thụ Đại Phong từng xem tướng cho ta, nói rằng kín tiếng sẽ thành công, mở miệng sẽ thất bại. Ta thà rằng tin là có, không ngại giữ mồm giữ miệng.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Trên đời nói rằng thiên cơ không thể tiết lộ, đó chỉ là cái cớ. Thứ nhất, ai nói đó là thiên cơ? Đó chẳng qua là ý của con người mà thôi. Thứ hai, cho dù là thiên cơ, ai biết ý trời có muốn truyền bá nó rộng rãi hay không? Thứ ba, có thể chẳng hề có cái thứ gọi là thiên cơ. Thứ tư, thế gian vốn không có thiên cơ, con người chỉ gọi những đạo lý không thể nói ra là thiên cơ. Thứ năm, cho dù có thiên cơ, cũng đâu phải thứ mà người phàm như ta và ngươi có thể biết được, chỉ là áp đặt gán ghép, ra vẻ thần bí mà thôi. Ngươi có phản bội Tô đại ca hay không? Có giết đại ca hay không? Ta chỉ cần một câu trả lời, không muốn nghe thiên cơ thiên ý nhảm nhí gì.

Hai mắt Bạch Sầu Phi phun lửa, lại cười ha hả nói:

- Được, được, được, được, chửi hay lắm. Nếu như ta nói là do người khác lật đổ hắn, ta không giết hắn, còn giúp hắn thanh từ phản đồ, ngươi có tin không?

Vương Tiểu Thạch hỏi tiếp:

- Nếu như huynh ấy không chết, vậy huynh ấy ở đâu?

Bạch Sầu Phi bỗng cười to, sau đó nghiêm mặt nói:

- Hắn ở đâu, ngươi tìm giúp ta đi!

Chân mày Vương Tiểu Thạch nhướng lên:

- Nói như vậy, Bạch lão nhị, ngươi muốn nói sao cũng được rồi.

Sắc mặt Bạch Sầu Phi trắng bệch, hai mắt ý lạnh thấu xương:

- Đúng vậy, một người có quyền, hắn nói gì cũng là danh ngôn chí lý. Ngươi muốn nói chuyện có sức nặng như vậy, cứ tới mà lật đổ ta đi, ta sẽ chờ.

Hai người lại im lặng, lần thứ hai yên tĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương