Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
-
Chương 123: Gặp khó đứng lên, gặp mạnh càng mạnh
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh lùng nói:
- Ngươi sai rồi.
- Chuyện thế gian nào phân đúng sai?
Bạch Sầu Phi kiêu ngạo hỏi lại:
- Ta thành công lật đổ Tô Mộng Chẩm, lúc đắc thế cầm quyền, bao nhiêu người nói Tô lão đại bảo thủ cố chấp, cho nên mới gặp báo ứng này, còn khen ta quyết đoán kịp thời, có bản lĩnh tạo nên danh tiếng. Hôm nay các ngươi tới bao vây, khi ta chưa thể giết địch bình loạn, dĩ nhiên mọi người đều nói ta sai. Thực ra thế gian sai hay đúng nào có ai biết? Các ngươi nói ta sai, ta lại không chịu phục. Chẳng lẽ ta phải bó tay chờ chết, chờ Tô Mộng Chẩm đến trừng trị ta, như vậy mới gọi là trung thành? Cả đời ta đã nếm đủ thất bại, nhưng chưa bao giờ buông xuôi. Ta chỉ biết, gặp khó khăn thì phải đứng lên, gặp cường địch thì phải mạnh hơn. Ta có thù sâu hận lớn với Tô Mộng Chẩm, cũng có huyết hải thâm thù với các ngươi, những kẻ góp phần đẩy ta vào tình cảnh hôm nay, không thể tháo gỡ được.
- Ta không phải nói chuyện này.
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh như băng nói:
- Ta giúp ngươi, không phải là vì cùng chung bí mật với ngươi. Nếu như muốn giữ bí mật, không bằng giết ngươi diệt khẩu. Ta vốn được tướng gia phái đến giúp ngươi một tay.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không ngờ, vào lúc này, cảnh này còn có người chịu đứng về phía hắn, hơn nữa người đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất âm trầm nói:
- Tướng gia cảm thấy ngươi dã tâm quá lớn, ham muốn quyền lực cũng quá nặng. Hơn nữa, cục diện của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, giao cho một cô gái nắm giữ thì dễ quản lý hơn, cũng dễ thống nhất hơn. Nhưng ngài lại không muốn ngươi chết.
Trong lòng Bạch Sầu Phi đang thất vọng, cho nên gần như không dám tin vào tai mình:
- Ngươi là nói, cha nuôi ngài…
Lúc này giọng nói của Thiên Hạ Đệ Thất mới ôn hòa hơn một chút:
- Ngươi chết thì có lợi gì với ngài? Ngài bồi dưỡng ngươi cũng hao tốn không ít tâm lực, cho dù là một con chó, cũng đâu có chuyện vô cớ một gậy đánh chết nó? Ngài chỉ cần ngươi biết tiến lui một chút, tự lượng sức một chút, đừng có ý khác.
Khóe mắt Bạch Sầu Phi không kìm được hơi ươn ướt.
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra “ẩn ý” trong lời nói của Thiên Hạ Đệ Thất:
- Ngươi nói là… ngay cả Kim Phong Tế Vũ lâu cũng hoàn toàn do Lôi Thuần quản lý? Tô Mộng Chẩm, hắn chịu sao?
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ cười nhạt:
- Ngươi chưa từng nghe đến bốn chữ “dẫn sói vào nhà” sao?
Bạch Sầu Phi cười ha hả, dáng vẻ rất ngông cuồng đắc ý.
Tô Mộng Chẩm không nói gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp.
Vương Tiểu Thạch nghi hoặc nhìn về phía Lôi Thuần, lại nhìn sang Tô Mộng Chẩm, nhưng đều không nhìn ra một chút đầu mối nào.
- Cho nên.
Bạch Sầu Phi hỏi Thiên Hạ Đệ Thất:
- Chỉ cần ta không lưu luyến quyền vị nơi này, ngươi sẽ kề vai chiến đấu với ta?
Thiên Hạ Đệ Thất nói:
- Trước giờ chúng ta vẫn làm bộ như không quen biết, hợp tác vui vẻ. Nếu tướng gia đã phân phó, ta cũng không có lý do nào không nghe theo.
Bạch Sầu Phi cười lớn, nhìn sang Địch Phi Kinh nói:
- Như vậy xem ra, kế khích bác ly gián của ngươi đã thất bại rồi.
Địch Phi Kinh dùng khăn tay lau bên mặt một cái:
- Xem ra là vậy.
Bạch Sầu Phi căm hận nói:
- Có điều, những lời của ngươi đã khiến cho Bạch mỗ ta hận chết một người.
Địch Phi Kinh dùng khóe mắt liếc qua chung quanh:
- Người ngươi hận thật là nhiều, người hận ngươi cũng vậy.
Bạch Sầu Phi nuốt hận nói:
- Không sai, ai cũng hận ta, ta cũng hận khắp người trong thiên hạ. Nhưng Lương Hà là tâm phúc của ta, hắn không nên vào lúc này, cảnh này lại phản bội ta, càng không nên vào lúc ta nắm quyền đắc thế, vẫn đối xử chân thành với hắn, lại đem bí mật trọng đại của ta nói cho người ngoài biết. Ta hận chết hắn, phải tự tay giết hắn mới cam lòng.
Nghe lời nói của hắn tràn đầy thù hận sâu sắc như vậy, người người đều bất giác sợ hãi.
Chỉ có Tô Mộng Chẩm bỗng nói một câu:
- Nói như vậy, ngươi đối xử với ta thì sao?
Y nói giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, chẳng hề quan tâm, chỉ ngẫu nhiên đề cập đến mà thôi:
- Như vậy chẳng phải ta nên hận chết ngươi sao?
Bạch Sầu Phi ngừng cười:
- Ngươi vốn không hận chết được ta.
Tô Mộng Chẩm chợt hỏi:
- Tại sao hai chúng ta phải như vậy?
Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:
- Như vậy cái gì?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Không phải chúng ta vốn là huynh đệ tốt cùng nhau kết nghĩa, cùng nhau sống chết sao? Sao lại biến thành kẻ thù tử địch, chỉ hận không thể giết chết đối phương, chỉ mong sao đối phương lập tức bị hủy diệt trước mắt mình?
Vương Tiểu Thạch nghe vậy cũng rất cảm khái:
- Đúng vậy, chúng ta vốn là huynh đệ…
Bạch Sầu Phi cũng hơi ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Không sai, chúng ta là huynh đệ, nhưng chúng ta cũng là người. Giữa người và người tranh đấu với nhau, vốn là chuyện bình thường…
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chỉ cần bỏ đao xuống, làm sao không thành phật? Nếu như ngươi không bức đại ca đến đường cùng, trời đất vốn bao la, mặc cho ngươi đi.
- Ta là người, chỉ cần làm theo ý thích, không cần thành phật. Trời lớn đất lớn? Ta mới là lớn nhất.
Bạch Sầu Phi hừ một tiếng nói:
- Đường là do ta tự đi mà thành, không cần các ngươi cho đi.
- Thật là chí khí.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo cất lên:
- Cho nên ta ủng hộ ngươi.
- Ngươi?
Bạch Sầu Phi nhìn sang Lôi Mị, có phần bất ngờ.
Lúc này Lôi Mị đã mặc lại trang phục nữ nhi, thật đẹp, thật thuần khiết, thật quyến rũ.
- Ta cùng ngươi đánh ra bên ngoài.
Nàng nói, khẩu khí rất kiên quyết.
- Tại sao?
Bạch Sầu Phi vẫn giữ sự nghi ngờ quen thuộc, hỏi lại nàng:
- Đi cùng với ta là con đường nguy hiểm nhất, ngươi còn có rất nhiều con đường bằng phẳng khác.
- Bởi vì ta trước tiên đã phản bội Lục Phân Bán đường, ám sát Lôi Tổn, Lục Phân Bán đường đã không thể dung tha cho ta.
Nàng nói, mang theo nụ cười vẫn rạng rỡ trong gió tuyết:
- Mà ta lại phản bội Tô công tử, cùng với ngươi tạo phản… Nếu như y lấy lại quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi nghĩ y sẽ bỏ qua cho ta sao?
- Xem ra ngoại trừ ngươi, trong võ lâm kinh thành này đã không còn ai có thể dung thứ được ta.
Nàng quyến rũ nói với Bạch Sầu Phi.
Trong phút chốc, Bạch Sầu Phi lại giữ vững niềm tin, giữ nguyên đấu chí.
Cho dù bốn bề đều là kẻ địch, nhưng hắn vẫn còn chiến hữu, ít nhất hắn còn có Lôi Mị và Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn chắp tay nhìn trời.
Vương Tiểu Thạch còn định khuyên nhủ:
- Nhị ca, ngươi dừng tay đi! Ngươi hãy nhận sai với đại ca, biết đâu có một ngày, ba người chúng ta lại có thể hợp sức, dựng nên sự nghiệp…
Lời còn chưa dứt, Bạch Sầu Phi đã hít một hơi thật sâu, quát to một tiếng:
- Chí của ta là thành tựu vạn thế, nổi danh thiên hạ, thà sống kêu vang, không chết im lặng!
Lời còn chưa dứt, hắn đã phát ra công kích.
- Ngươi sai rồi.
- Chuyện thế gian nào phân đúng sai?
Bạch Sầu Phi kiêu ngạo hỏi lại:
- Ta thành công lật đổ Tô Mộng Chẩm, lúc đắc thế cầm quyền, bao nhiêu người nói Tô lão đại bảo thủ cố chấp, cho nên mới gặp báo ứng này, còn khen ta quyết đoán kịp thời, có bản lĩnh tạo nên danh tiếng. Hôm nay các ngươi tới bao vây, khi ta chưa thể giết địch bình loạn, dĩ nhiên mọi người đều nói ta sai. Thực ra thế gian sai hay đúng nào có ai biết? Các ngươi nói ta sai, ta lại không chịu phục. Chẳng lẽ ta phải bó tay chờ chết, chờ Tô Mộng Chẩm đến trừng trị ta, như vậy mới gọi là trung thành? Cả đời ta đã nếm đủ thất bại, nhưng chưa bao giờ buông xuôi. Ta chỉ biết, gặp khó khăn thì phải đứng lên, gặp cường địch thì phải mạnh hơn. Ta có thù sâu hận lớn với Tô Mộng Chẩm, cũng có huyết hải thâm thù với các ngươi, những kẻ góp phần đẩy ta vào tình cảnh hôm nay, không thể tháo gỡ được.
- Ta không phải nói chuyện này.
Thiên Hạ Đệ Thất lạnh như băng nói:
- Ta giúp ngươi, không phải là vì cùng chung bí mật với ngươi. Nếu như muốn giữ bí mật, không bằng giết ngươi diệt khẩu. Ta vốn được tướng gia phái đến giúp ngươi một tay.
Bạch Sầu Phi kinh ngạc.
Hắn hoàn toàn không ngờ, vào lúc này, cảnh này còn có người chịu đứng về phía hắn, hơn nữa người đó lại là Thiên Hạ Đệ Thất.
Thiên Hạ Đệ Thất âm trầm nói:
- Tướng gia cảm thấy ngươi dã tâm quá lớn, ham muốn quyền lực cũng quá nặng. Hơn nữa, cục diện của Lục Phân Bán đường và Kim Phong Tế Vũ lâu, giao cho một cô gái nắm giữ thì dễ quản lý hơn, cũng dễ thống nhất hơn. Nhưng ngài lại không muốn ngươi chết.
Trong lòng Bạch Sầu Phi đang thất vọng, cho nên gần như không dám tin vào tai mình:
- Ngươi là nói, cha nuôi ngài…
Lúc này giọng nói của Thiên Hạ Đệ Thất mới ôn hòa hơn một chút:
- Ngươi chết thì có lợi gì với ngài? Ngài bồi dưỡng ngươi cũng hao tốn không ít tâm lực, cho dù là một con chó, cũng đâu có chuyện vô cớ một gậy đánh chết nó? Ngài chỉ cần ngươi biết tiến lui một chút, tự lượng sức một chút, đừng có ý khác.
Khóe mắt Bạch Sầu Phi không kìm được hơi ươn ướt.
Nhưng hắn lập tức phát hiện ra “ẩn ý” trong lời nói của Thiên Hạ Đệ Thất:
- Ngươi nói là… ngay cả Kim Phong Tế Vũ lâu cũng hoàn toàn do Lôi Thuần quản lý? Tô Mộng Chẩm, hắn chịu sao?
Thiên Hạ Đệ Thất chỉ cười nhạt:
- Ngươi chưa từng nghe đến bốn chữ “dẫn sói vào nhà” sao?
Bạch Sầu Phi cười ha hả, dáng vẻ rất ngông cuồng đắc ý.
Tô Mộng Chẩm không nói gì, thậm chí ngay cả mắt cũng không chớp.
Vương Tiểu Thạch nghi hoặc nhìn về phía Lôi Thuần, lại nhìn sang Tô Mộng Chẩm, nhưng đều không nhìn ra một chút đầu mối nào.
- Cho nên.
Bạch Sầu Phi hỏi Thiên Hạ Đệ Thất:
- Chỉ cần ta không lưu luyến quyền vị nơi này, ngươi sẽ kề vai chiến đấu với ta?
Thiên Hạ Đệ Thất nói:
- Trước giờ chúng ta vẫn làm bộ như không quen biết, hợp tác vui vẻ. Nếu tướng gia đã phân phó, ta cũng không có lý do nào không nghe theo.
Bạch Sầu Phi cười lớn, nhìn sang Địch Phi Kinh nói:
- Như vậy xem ra, kế khích bác ly gián của ngươi đã thất bại rồi.
Địch Phi Kinh dùng khăn tay lau bên mặt một cái:
- Xem ra là vậy.
Bạch Sầu Phi căm hận nói:
- Có điều, những lời của ngươi đã khiến cho Bạch mỗ ta hận chết một người.
Địch Phi Kinh dùng khóe mắt liếc qua chung quanh:
- Người ngươi hận thật là nhiều, người hận ngươi cũng vậy.
Bạch Sầu Phi nuốt hận nói:
- Không sai, ai cũng hận ta, ta cũng hận khắp người trong thiên hạ. Nhưng Lương Hà là tâm phúc của ta, hắn không nên vào lúc này, cảnh này lại phản bội ta, càng không nên vào lúc ta nắm quyền đắc thế, vẫn đối xử chân thành với hắn, lại đem bí mật trọng đại của ta nói cho người ngoài biết. Ta hận chết hắn, phải tự tay giết hắn mới cam lòng.
Nghe lời nói của hắn tràn đầy thù hận sâu sắc như vậy, người người đều bất giác sợ hãi.
Chỉ có Tô Mộng Chẩm bỗng nói một câu:
- Nói như vậy, ngươi đối xử với ta thì sao?
Y nói giống như chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, chẳng hề quan tâm, chỉ ngẫu nhiên đề cập đến mà thôi:
- Như vậy chẳng phải ta nên hận chết ngươi sao?
Bạch Sầu Phi ngừng cười:
- Ngươi vốn không hận chết được ta.
Tô Mộng Chẩm chợt hỏi:
- Tại sao hai chúng ta phải như vậy?
Bạch Sầu Phi ngạc nhiên:
- Như vậy cái gì?
Tô Mộng Chẩm nói:
- Không phải chúng ta vốn là huynh đệ tốt cùng nhau kết nghĩa, cùng nhau sống chết sao? Sao lại biến thành kẻ thù tử địch, chỉ hận không thể giết chết đối phương, chỉ mong sao đối phương lập tức bị hủy diệt trước mắt mình?
Vương Tiểu Thạch nghe vậy cũng rất cảm khái:
- Đúng vậy, chúng ta vốn là huynh đệ…
Bạch Sầu Phi cũng hơi ngẩn ra, lẩm bẩm nói:
- Không sai, chúng ta là huynh đệ, nhưng chúng ta cũng là người. Giữa người và người tranh đấu với nhau, vốn là chuyện bình thường…
Vương Tiểu Thạch nói:
- Chỉ cần bỏ đao xuống, làm sao không thành phật? Nếu như ngươi không bức đại ca đến đường cùng, trời đất vốn bao la, mặc cho ngươi đi.
- Ta là người, chỉ cần làm theo ý thích, không cần thành phật. Trời lớn đất lớn? Ta mới là lớn nhất.
Bạch Sầu Phi hừ một tiếng nói:
- Đường là do ta tự đi mà thành, không cần các ngươi cho đi.
- Thật là chí khí.
Chợt nghe một giọng nói trong trẻo cất lên:
- Cho nên ta ủng hộ ngươi.
- Ngươi?
Bạch Sầu Phi nhìn sang Lôi Mị, có phần bất ngờ.
Lúc này Lôi Mị đã mặc lại trang phục nữ nhi, thật đẹp, thật thuần khiết, thật quyến rũ.
- Ta cùng ngươi đánh ra bên ngoài.
Nàng nói, khẩu khí rất kiên quyết.
- Tại sao?
Bạch Sầu Phi vẫn giữ sự nghi ngờ quen thuộc, hỏi lại nàng:
- Đi cùng với ta là con đường nguy hiểm nhất, ngươi còn có rất nhiều con đường bằng phẳng khác.
- Bởi vì ta trước tiên đã phản bội Lục Phân Bán đường, ám sát Lôi Tổn, Lục Phân Bán đường đã không thể dung tha cho ta.
Nàng nói, mang theo nụ cười vẫn rạng rỡ trong gió tuyết:
- Mà ta lại phản bội Tô công tử, cùng với ngươi tạo phản… Nếu như y lấy lại quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu, ngươi nghĩ y sẽ bỏ qua cho ta sao?
- Xem ra ngoại trừ ngươi, trong võ lâm kinh thành này đã không còn ai có thể dung thứ được ta.
Nàng quyến rũ nói với Bạch Sầu Phi.
Trong phút chốc, Bạch Sầu Phi lại giữ vững niềm tin, giữ nguyên đấu chí.
Cho dù bốn bề đều là kẻ địch, nhưng hắn vẫn còn chiến hữu, ít nhất hắn còn có Lôi Mị và Thiên Hạ Đệ Thất.
Hắn chắp tay nhìn trời.
Vương Tiểu Thạch còn định khuyên nhủ:
- Nhị ca, ngươi dừng tay đi! Ngươi hãy nhận sai với đại ca, biết đâu có một ngày, ba người chúng ta lại có thể hợp sức, dựng nên sự nghiệp…
Lời còn chưa dứt, Bạch Sầu Phi đã hít một hơi thật sâu, quát to một tiếng:
- Chí của ta là thành tựu vạn thế, nổi danh thiên hạ, thà sống kêu vang, không chết im lặng!
Lời còn chưa dứt, hắn đã phát ra công kích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook