Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 7 Thi đấu tuyển chọn danh ngạch của Đạo Viện Kính Hồ
Chương 7: Thi đấu tuyển chọn danh ngạch của Đạo Viện Kính Hồ
Mạnh Xuyên nhịn không được, thử lại lần nữa. Trong nháy mắt Thân Tâm Kỹ Tam Giả Hợp Nhất. Thân thể hắn theo ánh đao phá không đi về phía trước, chỉ còn lại một tàn ảnh trong luyện võ trường, từng đao rồi lại từng đao kinh diễm tuyệt luân.
Nhanh! Mơ hồ!
Đây là điểm đặc sắc của bí kỹ 'Tam Thu Diệp'.
Thân pháp nhanh mà mơ hồ! Đao pháp cũng nhanh mà mơ hồ!
Liên tục thi triển hơn mười lần, Mạnh Xuyên mới dừng lại, khó có thể đè nén sự kích động của bản thân: "Tam Thu Diệp, một lá rơi hết ba thu! Ta rốt cuộc ngộ ra rồi! Ta rốt cuộc ngộ ra rồi!”
"Ta rốt cuộc đạt đại cảnh giới thứ nhất của đao pháp — Hợp Nhất Cảnh!"
"Ta, Mạnh Xuyên, có hy vọng trở thành Thần Tôn!"
Mạnh Xuyên thật sự rất kích động.
Hắn đã tu luyện Lạc Diệp Đao từ năm mười một tuổi.
Đã bốn năm rồi.
Suốt bốn năm này hắn chưa bao giờ lười biếng, dốc sức liều mạng tu luyện, là bởi vì hắn biết rất rõ, các nhân tài ưu tú ở giai đoạn đao pháp trụ cột nhan nhản ngoài kia, đạo viện nào cũng có cả. Tám đại đạo viện cộng lại thì lại càng nhiều, nhưng dạng tu hành giả ưu tú này thì chín thành chín đều kẹt tại rất lâu tại cửa bước vào 'Hợp Nhất Cảnh', dần dần thì điều đó trở nên bình thường, mọi người đều cho rằng đời này có thể thành Vô Lậu Cảnh cũng không tệ rồi.
Nhưng đó không phải là mục tiêu của Mạnh Xuyên, hắn muốn thành Thần Tôn! Hắn khổ cực đào luyện, nghiên cứu như thế này chỉ có vì một mục tiêu: Trở thành Thần Tôn!
Hắn không bao giờ quên được tình cảnh lúc sáu tuổi lúc bị phụ thân cột chặt trên lưng, cha mẹ vừa chạy trốn vừa chống cự Yêu tộc. Vào thời khắc nguy cấp, mẫu thân hắn đã chủ động lao qua đánh giết, cầm chân yêu quái, để phụ thân hắn có thể mang đứa con trai này bỏ chạy thoát chết.
Từ xa xa trên lưng phụ thân, hắn chứng kiến mẫu thân bị càng nhiều yêu quái bao phủ, ngay lúc Mạnh Xuyên đã khóc tê tâm liệt phế, phụ thân hắn cũng chảy nước mắt nhưng không quay đầu lại, dốc sức liều mạng chạy trốn. Rốt cuộc... Mạnh Xuyên sống sót.
"Tu hành phải càng sớm càng tốt, thân thể phàm nhân thường cứ hai mươi tuổi đạt tới đỉnh, sau đó lại trượt xuống từ từ."
Mạnh Xuyên thầm nghĩ: "Hiện nay, đệ nhất thiên tài của phủ Đông Ninh là 'Mai Nguyên Tri'. Hắn ta vào năm mười lăm tuổi đã ngộ ra bí kỹ, một tháng trước, hắn ta ngộ ra 'Băng Thế' vào năm hai mươi tuổi. Hắn còn được ưu ái ở lại Ngọc Dương trong cung tu hành.”
Mai Nguyên Tri, vốn dĩ xuất thân từ một gia đình bình thường trong phủ Đông Ninh, mẫu thân hắn là tỳ nữ, phụ thân cũng chỉ là một vị Thoát Thai Cảnh mà thôi.
Vậy mà Mai Nguyên Tri chỉ mới mười lăm tuổi đã ngộ ra bí kỹ, khiến cả đạo viện khiếp sợ, lập tức ra sức bồi dưỡng, các Thần Tôn gia tộc cũng muốn đem đích nữ của gia tộc mình đính hôn với hắn, nhưng Mai Nguyên Tri hắn chỉ một lòng tu hành, căn bản không bị Thần Tôn gia tộc dụ hoặc. Rốt cuộc, năm nay vào ngày 12 tháng giêng, Mai Nguyên Tri đã ngộ ra 'Băng Thế'. Chỉ mới hai mươi tuổi đã ngộ ra 'Thế', mặc nhiên năm nay hắn sẽ đi tham gia thi đấu tuyển chọn, lấy hy vọng có thể được tiến nhập 'núi Nguyên Sơ', vùng đất tu hành xưa cổ.
Dựa theo quy củ của núi Nguyên Sơ, người tham gia khảo nghiệm nhập môn không được vượt qua hai mươi tuổi.
"Ta đã đạt tới Hợp Nhất Cảnh, đây chỉ mới là bước đầu tiên. Còn có 'Đao Thế', 'Ngưng Đan', còn nhiều cánh cửa phía trước, không thể lơi lỏng chủ quan đắc ý” – Mạnh Xuyên yên lặng ngẫm nghĩ. Hắn ngắm nhìn bốn phía, bên trong luyện võ trường rất yên tĩnh, chỉ có duy nhất một mình hắn và cây cối hoa cỏ một màu xanh xanh.
"Trùng hợp.” Mạnh Xuyên sực nhớ ra: "Hôm nay là ngày 27 tháng 2, vậy mà mình lại đột phá chỉ một ngày trước ngày thi đấu quyết tuyển danh ngạch của đạo viện."
Sự tình trên thế gian, đôi khi trùng hợp như vậy.
…
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt đang ăn sáng.
Hiện tại toàn bộ Mạnh gia đều dốc sức tài bồi đám đệ tử hậu bối, còn mời cả cường giả Vô Lậu Cảnh bên ngoài vào bồi luyện với Mạnh Xuyên. 'Mạnh Đại Giang', người đã ngộ ra Đao Thế, là Vô Lậu Cảnh cường giả cũng muốn thể hiện tác dụng của bản thân. Dạo gần đây ông ta xuyên ở tổ trạch, đích thân dạy bảo đám tiểu bối của gia tộc. Về phần Mạnh Xuyên, hắn vốn dĩ đã được phụ thân chỉ điểm quá nhiều, nên đã sớm quen thuộc với cách chỉ dạy của phụ hắn.
Phụ thân 'Liễu Dạ Bạch' của Thất Nguyệt thì lại rất thần bí, đa phần ông ta thường ở bên ngoài, cả năm chẳng thấy mặt mũi đâu.
"A Xuyên, hôm nay chúng ta đi đạo viện tham gia thi đấu tuyển chọn danh ngạch, cùng thi đấu với các ngươi.” Liễu Thất Nguyệt đắc ý nói: "Ta chắc chắn có thể đã lấy được một suất rồi."
"Hôm nay ta cũng sẽ lấy được." Mạnh Xuyên mỉm cười nói.
"Có nắm chắc không?" Liễu Thất Nguyệt cười nói: "Tẩy Tủy Cảnh còn chưa viên mãn, thì có nắm chắc là đoạt được ba thứ hạng đầu của đạo viện?"
"Nếu như ta thắng thì sao?" Mạnh Xuyên hỏi.
Liễu Thất Nguyệt nhìn kỹ Mạnh Xuyên, cười nói: "Nếu như ngươi thắng, ta tình nguyện làm cơm tối cho ngươi một tháng. Còn nếu ngươi không thể đoạt được danh ngạch, ha ha ha, ngươi phải tặng ta bức tranh tuấn mã của ngươi! Có dám đánh cược không?"
Mạnh Xuyên nở nụ cười.
Kỹ năng vẽ của hắn đã sớm vượt qua họa sĩ giỏi nhất của phủ Đông Ninh rồi, nên đối với hội họa xem như cũng có cơ duyên.
Tranh tuấn mã, là thành tựu lớn nhất của Mạnh Xuyên hiện giờ. Đó là hắn vẽ một bức tranh dài, vẽ trọn vẹn một trăm con ngựa thần thái đều khác nhau, mất hơn một năm trời, Liễu Thất Nguyệt từ khi ghé thăm một lần thì lúc nào cũng thèm muốn. Ngay cả Vân Thanh Bình lúc trước ghé thăm một lần, cũng nói nguyện ý mang ra ba ngàn lượng, cộng thêm hai khối Bảo Ngọc của nàng để đổi, nhưng mà Mạnh Xuyên đều không nỡ.
"Ta thua thì ngươi đòi lấy tranh tuấn mã, còn ta thắng thì ngươi chỉ có làm một tháng cơm tối, như vậy có phải không công bằng hay không?" Mạnh Xuyên do dự nói.
"Một tháng lận đó! Ngươi đến cùng có dám đánh cược hay không?" Liễu Thất Nguyệt nhìn chằm chằm vào Mạnh Xuyên.
"Bình thường ngươi làm được một lần cơm cũng khó khăn, được, cược thì cược." Mạnh Xuyên cắn răng nói: "Đến lúc đó thua, cũng đừng hối hận."
"Ngươi thua cũng đừng hối hận!" Liễu Thất Nguyệt buông bát đũa, liền đứng dậy rời đi: "Ta đi đạo viện rồi, buổi trưa hôm nay, ngươi cũng đừng sợ tới mức không dám trở về."
"Yên tâm." Mạnh Xuyên ngược lại là chậm rì rì húp cháo uống, Thất Nguyệt muội muội nguyện ý nấu cơm cho mình liên tục một tháng, sao có thể cự tuyệt chứ?
Một lúc sau, ăn xong, Mạnh Xuyên mới lau lau khóe miệng, thản nhiên đi về hướng đạo viện.
…
Đạo viện Kính Hồ.
Mạnh Xuyên đi tới phía sau đạo viện về sau, liền phát hiện có rất nhiều đệ tử đều đang hối hả đi tới khu lôi đài.
"Mạnh sư huynh nhất định có thể thắng."
"Mạnh sư huynh, ngươi nhất định có thể đoạt được ba thứ hạng đầu."
Không ít đám sư đệ sư muội đều rất hưng phấn, bọn họ cũng đều biết hôm nay là quyết tuyển danh ngạch, đạo viện cũng có ý để cho bọn họ nhìn các sư huynh sư tỷ của Lầu Sơn Thủy tỉ thí. Bởi vì Mạnh Xuyên thường đôi khi ngẫu nhiên chỉ điểm các sư đệ sư muội, nên số đông bọn chúng đều rất ủng hộ Mạnh Xuyên.
"Tuy rằng ta cũng muốn Mạnh Xuyên sư huynh thắng, bất quá nói thật, thập đại đệ tử Tẩy Tủy Cảnh cũng đã nhiều lần tỷ thí mà Mạnh Xuyên sư huynh cũng không chiếm ưu thế lắm. Thật ra khả năng huynh ấy đạt được ba thứ hạng đầu không lớn.”
"Vạn Mãng sư huynh, Bạch Quán sư huynh, mấy lần thập đại đệ tử tỷ thí gần nhất thì vị trí đệ nhất đều là một trong hai người bọn họ. Chắc chắn hai người này chiếm danh ngạch rồi.” Rất nhiều đám sư đệ sư muội đều nhao nhao nghị luận, bọn hắn có ủng hộ mù quáng ủng hộ, cũng có phân tích thanh tỉnh, nhưng điểm chung đều là đang mong đợi chiến đấu bắt đầu.
Mười trượng chung quanh lôi đài bị ngăn cách, chỉ cho các đệ tử quan sát, không cho phép tới gần.
Mạnh Xuyên và những người đến trước đều đang đứng chờ, binh khí bọn hắn đều được giảng viên kiểm tra qua, xác định tất cả chưa mở.
Một nam tử gầy gò ôm vò rượu đi tới.
"Trưởng lão."
"Trưởng lão."
Tất cả đệ tử đều cúi chào rất cung kính, hai mươi hai vị đệ tử lầu Sơn Thủy cũng đều cung kính hành lễ. Vị này chính là viện trưởng của đạo viện Kính Hồ, Viện trưởng 'Cát Ngọc'. Tuy nhiên thanh danh Cát Ngọc cũng không tốt lắm, tham tài thích rượu, làm việc không kiêng nể gì cả.
"Tốt, đều đến đủ cả rồi.” Cát Ngọc tuy rằng mặt đỏ hực, tràn ngập mùi rượu nhưng vẫn có thể khiến các đệ tử nghe lời vô cùng, những giảng viên, trợ giáo khác cũng không dám ý kiến gì. Đệ nhất khoái đao của phủ Đông Ninh, là người không phải tự nhiên thành danh.
"Sáu đệ tử Thoát Thai Cảnh, lên đấu thi tuyển chọn trước." Cát Ngọc nói, "Các trong sáu người các ngươi, chọn lấy ba thứ hạng đầu”
"Bẩm trưởng lão."
Một gã thanh niên khom mình hành lễ: "Ta cùng Trương huynh đều là vừa thành Thoát Thai Cảnh không lâu, còn là Thoát Thai Cảnh sơ kỳ, tự nhận thực lực nông cạn, nên bỏ qua lần tranh đoạt này."
"Bẩm trưởng lão, tối hôm qua ta đã khiêu chiến, đấu ba trận đều thua cả.” Một gã thanh niên cường tráng, da ngăm đen nói ra.
"A?"
Cát Ngọc nghe xong gật đầu, hắn hiểu rõ thực lực các đệ tử: "Tốt, đã như vậy, lần này tham gia thịnh hội chém yêu của Ngọc Dương cung chính là Ngô Kỳ cùng huynh đệ Ngụy gia.”
"Vâng." Ngô Kỳ bọn hắn ba vị Thoát Thai Cảnh đều cung kính đáp.
Ngô Kỳ, là Thoát Thai Cảnh viên mãn.
Huynh đệ Ngụy gia cũng là Thoát Thai cảnh hậu kỳ, thực lực bọn hắn xác thực là rất lớn.
"Sơn Thủy lâu có mười sáu đệ tử Tẩy Tủy Cảnh.” Cát Ngọc nhìn về phía đám người Mạnh Xuyên: "Mỗi người các ngươi cũng có thể đi tranh một lần, ta nói qua quy củ, nếu nắm chắc thì cứ trực tiếp lên lôi đài! Nghênh đón khiêu chiến của các đồng môn, chỉ cần thắng liên tiếp năm trận là có thể đạt được một danh ngạch. Còn có... Các ngươi chỉ cần thất bại hai lần, sẽ không thể tham gia tranh đoạt nữa."
"Tốt, hiện tại bắt đầu đi." Cát Ngọc nói xong liền ôm vò rượu uống một hớp lớn.
Mười sáu đệ tử Tẩy Tủy Cảnh liền yên tĩnh lại.
Lên lôi đài, thắng liên tiếp năm trận liền có được danh ngạch? Như vậy, người lên đầu tiên sẽ là người chịu thiệt.
Nếu như quyết đấu để tranh hai danh ngạch sau, thì sẽ bớt đi nhiều đối thủ mạnh mẽ, phần thắng liền lớn hơn.
"Ai lên đầu tiên?" Đám đệ tử Tẩy Tủy cảnh của Sơn Thủy lâu liền nhìn về phía hai người, một người thân thể cường tráng đang cười tủm tỉm, chính là 'Vạn Mãng', còn một người khác là có nét lạnh lùng khó gần tên gọi 'Bạch Quán', trong tỉ thí của thập đại đệ tử, vị trí đệ nhất đều luôn thuộc về một trong hai người bọn họ.
"Ngươi lên hay không lên?" Vạn Mãng mở miệng cười tủm tỉm nhìn xem Bạch Quán.
"Ngươi thích lên thì có thể lên." Bạch Quán nói với ngữ điệu lạnh lùng.
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh liền cất bước, tiến thẳng lên lôi đài, chính là Mạnh Xuyên.
Mạnh Xuyên đưa tầm mắt nhìn qua đám đồng môn phía dưới đang có chút kinh ngạc, mở miệng nói: "Suất đi đầu tiên sẽ thuộc về ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook