Thương Nguyên Đồ (Dịch)
Chapter 51 Ba vị Thần Tôn

 

Khi trời tờ mờ sáng.

Một người mặc áo choàng xám đi vào trong một cái hẻm nhỏ, quay đầu nhìn về phía một ngôi nhà dân, nhẹ nhàng đẩy cửa một cái, cửa lớn đang khóa chặt đã lặng lẽ không một tiếng động hóa thành bột mịn.

“Hả?” Ông lão đang quét rác trong sân nghi hoặc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy cửa lớn nhà mình đã biến mất, bột phấn đang tung bay, một người mặc áo choàng xám đi đến.

“Trả lời ta." Giọng nói của người áo xám khàn khàn, con ngươi có ánh sáng xanh nhìn ông lão, "Đây là thành trì nào của nước nào châu nào?”

Yêu khí nồng đậm cũng bao trùm lấy ông lão.

Hai mắt của ông lão mất đi ánh sáng, dại ra nói: "Nơi này là vương triều Đại Chu, Ngô Châu, Đông Ninh phủ.”

Sau đó người áo xám lại tiếp tục đi về nhà dân, ông lão thì đã mềm nhũn ngã xuống đất không còn tiếng động.

“Két." Cửa mở ra, một hán tử trung niên cao lớn duỗi lưng đi ra, đồng thời còn kêu lên: "Cha, cha...”

Bỗng nhiên ông ta nhìn thấy người áo xám đang đi tới, cùng với lão phụ thân ngã xuống trong sân, ánh mắt của hán tử trung niên cao lớn cũng trở nên vô thần, dại ra.

“Nói cho ta biết, nơi này là quốc gia nào, châu nào, thành trì nào?" Người áo xám lại hỏi.

“Nơi này là vương triều Đại Chu, Ngô Châu, Đông Ninh phủ." Hán tử cao lớn cũng dại ra nói.

Sau đó người áo xám quay đầu bước đi.

Mà bảy người trong khu dân cư này đều lặng lẽ chết đi.

Ngọc Dương cung.

Ngọc Dương cung chủ đang khoanh chân ngồi tu luyện, toàn thân được ánh sáng màu trắng bao phủ, bỗng nhiên hắn ta cảm thấy ngọc bội bên hông nóng lên, làm lòng hắn ta chấn động, ánh sáng màu trắng ngoài cơ thể lập tức được thu lại, sau đó hắn ta lấy ngọc bội màu đen cất giấu bên trong từ bên hông ra.

Bây giờ ngọc bội màu đen đang hơi tỏa ra ánh sáng đỏ.

“Đông Phương." Ngọc Dương Cung chủ nhìn ngọc bội màu đen, sắc mặt khó coi.

"Có Yêu Vương sao?”

"Tầm Yêu Lệnh" này là phần thưởng do Nguyên Sơ Sơn phát xuống, hắn ta mang theo bên người, chỉ cần trong vòng năm mươi dặm có yêu khí của Yêu Vương phóng ra ngoài là có thể lập tức cảm giác được.

Ngọc Dương cung nằm giữa phủ thành, phạm vi năm mươi dặm... đủ để bao trùm cả phủ thành, toàn bộ phủ thành của vương triều Đại Chu, nhỏ thì dài và rộng hai đến ba mươi dặm, lớn thì dài và rộng bảy đến tám mươi dặm.

Đương nhiên nếu Yêu Vương không hề thi triển bất kỳ yêu thuật nào, yêu khí thu vào, thì cũng không thể nào cảm nhận được. Nhưng chỉ cần Yêu Vương muốn làm một chuyện gì đó, thì cuối cùng vẫn phải thi triển yêu thuật.

“Yêu Vương xuất hiện ở Đông Ninh phủ sao?" Ngọc Dương cung chủ kinh hãi, thân ảnh lập tức lóe lên, đã ra khỏi phòng đứng ở trên đỉnh của một tòa cung điện.

"Ở hướng đó."

Ngọc Dương cung chủ theo cảm ứng của ngọc bội, nhanh chóng chạy tới.

Người áo xám liên tục chọn ba hộ gia đình, đều hỏi cùng một vấn đề.

"Nên đi rồi." Người áo xám đi đến cạnh một con sông chỉ rộng vẻn vẹn hai trượng, vừa cất bước đã bước vào giữa sông, sau đó chìm vào lòng sông rồi hoàn toàn biến mất.

Vút.

Ngọc Dương cung chủ dừng trên nóc của một tửu lâu năm tầng, nhìn về phía đông, sắc mặt nghiêm túc: "Yêu khí đã hoàn toàn biến mất.”

Vút vút vút…

Nhưng Ngọc Dương cung chủ vẫn đi theo cảm ứng, sau vài hơi thở, đã đi tới nơi ban đầu yêu khí xuất hiện.

“Có ba hộ gia đình xung quanh đã bị giết." Ngọc Dương cung chủ đứng trên nóc nhà, dễ dàng xác định được tất cả mọi chuyện, "Thi thể hoàn toàn không tổn hại chút nào, vị Yêu Vương này ra tay vô cùng cẩn thận, không phát ra bất cứ âm thanh nào.”

“Một vị Yêu Vương đột nhiên xuất hiện ở Đông Ninh phủ ta? Chẳng lẽ trong Đông Ninh phủ xuất hiện cửa vào thế giới?” Ngọc Dương cung chủ nhíu mày.

Tất cả Yêu Vương đều rất cẩn thận.

Một mình tiến vào thành trì của Nhân tộc là vô cùng hiếm thấy, ở phủ thành không có danh tiếng như Đông Ninh phủ này, không hề có dấu hiệu sẽ có một vị Yêu Vương xuất hiện... Bảy tám phần khả năng, chính là do trong Đông Ninh phủ mới xuất hiện một cửa vào thế giới.

“Nếu quả thật là cửa vào thế giới mới, Yêu tộc xâm lấn Đông Ninh phủ, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào." Ngọc Dương cung chủ rất lo lắng.

Chỉ một lát sau.

Mạnh Tiên Cô chống quải trượng và lão tổ của Vân gia là Vân Vạn Hải đều đi tới Ngọc Dương cung.

“Cung chủ." Mạnh Tiên Cô, Vân Vạn Hải đều hơi hành lễ.

“Mời hai vị ngồi." Ngọc Dương cung chủ ngồi xuống, sắc mặt nghiêm túc.

"Ta muốn nói cho hai vị một tin tức không tốt.”

Sắc mặt Mạnh Tiên Cô, Vân Vạn Hải đều khẽ thay đổi.

“Vừa rồi Tầm Yêu Lệnh đã phát hiện trong Đông Ninh phủ xuất hiện một vị Yêu Vương." Ngọc Dương cung chủ nói: "Yêu Vương kia lặng lẽ thi triển yêu thuật giết chết ba hộ gia đình, sau đó hoàn toàn biến mất. Ta mới dùng tốc độ nhanh nhất triệu hai vị tới.”

“Yêu Vương sao?”

“Sao Yêu Vương lại xuất hiện ở Đông Ninh phủ? Chẳng lẽ là có cửa vào thế giới?"

Sắc mặt của Mạnh Tiên Cô, Vân Vạn Hải đều thay đổi.

Ngọc Dương cung chủ gật đầu: "Ta cũng đoán là như vậy, khả năng này là lớn nhất. Hiện giờ trong Đông Ninh phủ chỉ có ba vị Thần Tôn chúng ta. Nếu Yêu tộc thật sự xâm lấn, chúng ta phải liên thủ với tốc độ nhanh nhất để tiêu diệt Yêu Vương.”

“Đã có Yêu Vương lén lẻn vào." Mạnh Tiên Cô chống quải trượng lên tiếng nói.

"Tám chín phần mười là thám tử, muốn xác định đây là tòa thành nào. Một khi biết được là Đông Ninh phủ, Yêu tộc sẽ có được thông tin cơ bản của từng thành trì của Nhân tộc, bọn họ sẽ biết thực lực đại khái của Đông Ninh Phủ. Phải nắm chắc mới có thể giết vào. Chúng ta muốn đối phó sẽ rất khó khăn.”

“Cũng không biết sẽ có mấy vị Yêu Vương tiến vào." Vân Vạn Hải cũng cảm thấy áp lực rất lớn.

Đây là lúc phải nghênh chiến.

Chỉ có khi thật sự không còn một chút hy vọng nào, hoặc là có mệnh lệnh của Ngọc Dương cung chủ, bọn họ mới có thể lựa chọn chạy trốn.

Nếu tự tiện chạy trốn... Thần Tôn sợ đánh mà chạy trốn, đó là trọng tội. Nguyên Sơ Sơn sẽ xử phạt rất nặng, cho dù xử tử cùng là điều rất bình thường.

“Đã ba năm ta chưa từng nghiêm túc xuất thủ.” Ngọc Dương cung chủ lạnh lùng nói: “Ngoại trừ ta, không ai biết thực lực của ta đã tăng lên thế nào trong ba năm qua. Lúc này đây hai người các ngươi chỉ cần giúp đỡ ta, một đòn giết chết Yêu Vương mạnh nhất của bọn họ. Những Yêu tộc này khi chiếm thượng phong thì ý chí chiến đấu rất cao. Nhưng một khi thủ lĩnh bị giết, đám yêu quái phía dưới sẽ sợ tới mức nhanh chóng chạy thục mạng.”

“Ở cấp độ phàm nhân, Nhân tộc chúng ta đang rơi vào thế hạ phong." Mạnh Tiên Cô gật đầu. "Đường sống duy nhất, chính là giết chết Yêu Vương.”

“Tiên cô, ta cần thuật thăm dò của ngươi.” Ngọc Dương cung chủ nghiêm túc nói: “Vân huynh, ta cũng cần ngươi giúp ta kiềm chế các yêu vương khác.”

“Nhất định cố gắng hết sức." Mạnh Tiên Cô, Vân Vạn Hải đều đáp.

Sớm thôi.

Mạnh Tiên Cô, Vân Vạn Hải đều đi đến ngoài cửa chính của Ngọc Dương cung, phân phó người của gia tộc.

“Ngươi về tổ trạch, nói với tộc trưởng, rằng có thể Yêu tộc sẽ xâm nhập trong Đông Ninh phủ. Để hắn dựa theo kế hoạch đề ra trong tộc để chuẩn bị." Mạnh Tiên Cô phân phó với một người trong tộc, sau đó lại phân phó một người trong tộc khác, "Bây giờ ngươi nhanh chóng đến Kính Hồ, tìm Mạnh Xuyên. Nói với Mạnh Xuyên, có thể Yêu tộc sẽ xâm nhập Đông Ninh phủ. Bảo hắn…”

Sau khi phân phó cẩn thận, hai người trong tộc đều lần lượt chạy về phía tổ trạch, Kính Hồ.

“Mạnh Tiên Cô, không ngờ hai chúng ta cũng phải sóng vai chiến đấu." Vân Vạn Hải cũng phân phó tộc nhân, sau đó đi tới cười nói.

“Đây cũng coi như là duyên phận." Mạnh Tiên Cô mỉm cười nói.

Dù cho hai nhà từng có mâu thuẫn gì, thì trước sự xâm lăng của Yêu tộc, những chuyện trước đây chỉ có thể coi là chuyện nhỏ lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Ngay lập tức, Vân Vạn Hải và Mạnh Tiên Cô đều trở lại Ngọc Dương cung, bắt đầu từ giờ khắc này, ba vị Thần Tôn bọn họ là Ngọc Dương cung chủ, Mạnh Tiên Cô, Vân Vạn Hải nhất định phải liên thủ, bọn họ mới là hy vọng của Đông Ninh phủ, bọn họ tuyệt đối không thể tách ra! Nếu tách ra sẽ dễ dàng bị đánh bại từng người một.

Sáng sớm.

Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt, Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch đều cùng nhau ngồi ăn điểm tâm.

“Ta và Liễu thúc có việc phải đi ra ngoài, trưa nay sẽ không về ăn cơm." Mạnh Đại Giang, Liễu Dạ Bạch đều đứng dậy.

“Vâng." Mạnh Xuyên, Liễu Thất Nguyệt cũng chỉ đáp lại.

Liễu Thất Nguyệt cũng vùi đầu ăn rất nhanh, sau đó đứng lên đeo cung và túi mũi tên lên, mỉm cười nói: "A Xuyên, ta cũng ăn xong rồi, ta đến đạo viện luyện bắn cung.”

“Bữa trưa muội có về không?" Mạnh Xuyên hỏi.

“Không chắc chắn được.”

Liễu Thất Nguyệt mỉm cười khoát tay rồi chạy ra ngoài.

Bây giờ cấp độ của nàng ta ở Thoát Thai Cảnh hậu kỳ, lại ngộ ra bí kỹ, kỹ thuật bắn cung cực kỳ tốt. Sân luyện võ của Kính Hồ Mạnh phủ vẫn quá nhỏ với một thần tiễn thủ như nàng ta, mỗi ngày Liễu Thất Nguyệt đều đến đạo viện luyện bắn cung, nơi luyện bắn cung dài nhất của đạo viện là nơi có thể ngắm vào bia ngắm bên kia hồ nước, khoảng cách xa nhất khoảng chừng ba trăm trượng.

Đương nhiên mặc dù Liễu Thất Nguyệt là thần tiễn thủ đệ nhất của tám đạo viện, nhưng khi luyện bắn cung cũng chỉ giữ khoảng cách chừng một trăm trượng, đây là khoảng cách nàng phát huy được uy hiếp mạnh nhất.

"Lễ hội trảm yêu sẽ diễn ra trong vài ngày tới, Thất Nguyệt vẫn đang nhẫn nhịn, muốn phô bày thực lực của mình ra một cách tốt nhất." Mạnh Xuyên cũng mỉm cười ăn xong, hắn bắt đầu đến sân luyện võ tu luyện.

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương