Thương Nguyên Đồ (Dịch)
-
Chapter 4 Đây là chuyện tốt
Chương 4: Đây là chuyện tốt
Tại thư phòng Mạnh Phủ, Kính Hồ.
Luyện đao cả ngày. Tuy rằng tinh thần phấn khởi nhưng chân khí cũng tiêu hao hết, cơ thể mệt mỏi, cũng phải nghỉ ngơi. Thế là Mạnh Xuyên liền tới thư phòng bắt đầu việc hắn làm mỗi ngày – vẽ tranh.
Cái chặn giấy khá nặng đè lấy trang giấy. Bên cạnh đó là cái khay tinh xảo, bên trong đều toàn là màu thượng phẩm.
Mạnh Xuyên cũng đang 'thành tâm' để vẽ tranh. Hắn vốn dĩ yêu thích vẽ tranh từ nhỏ rồi.
Có thể mẫu thân hắn am hiểu vẽ tranh, nên đã dạy cho nhi tử. Đây là thứ mà hắn thích nhất thuở bé. Mặc dù chỉ là một cậu bé mới có ba, bốn tuổi, nhưng hắn đã có thể tập trung vẽ liên tục ba, bốn canh giờ, quên cả ăn cơm, không hề than mệt chút nào. Cả người toàn dính màu vẽ nhưng đều cười ha hả rất vui vẻ. Mẫu thân hắn cũng đã từng nói: “Con ta có thiên phú trác tuyệt, tương lai có thể sẽ là họa sĩ đứng đầu thiên hạ. Một bức họa hắn vẽ sẽ có giá nghìn vàng.”
Sinh ra ở Mạnh gia, hắn luôn được phụ thân mẫu thân lại sủng ái, vốn dĩ vô ưu vô lo.
Nhưng vào năm hắn sáu tuổi…
Một trận hạo kiếp xảy ra, chết hơn mười vạn người. Mẫu thân hắn cũng đã qua đời rồi.
Hắn được phụ thân mẫu thân liều mạng bảo vệ chạy trốn về phủ Đông Ninh. Từ đó về sau hắn thành tâm tu luyện, nhưng mỗi ngày vẫn dành một canh giờ để vẽ tranh. Khi hắn vẽ, hắn liền quên hết tất cả mệt mỏi của việc tu luyện. Thậm chí hắn còn có cảm giác như trở lại thuở còn thơ, có mẫu thân ngồi một bên chỉ hắn vẽ tranh, tâm trạng hắn cũng trở nên vô cùng tĩnh lặng.
Mười lăm tuổi.
Hắn đã vẽ được cả chục năm, cũng bái vài vị họa sĩ làm thầy. Tay nghề của hắn đã sớm là thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam. Mẫu thân hắn nói đúng, hắn đúng là có thiên phú trác tuyệt, có khi còn cao hơn cả thiên phú tu luyện đao pháp nữa.
*Thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam: Học sinh giỏi hơn cả thầy giáo, đồng nghĩa với hậu sinh khả úy, hậu lãng thôi tiền lãng).
Nhưng như thế có ích lợi gì đâu?
Họa sĩ giỏi có thể giết yêu quái sao?
"Cộc cộc cộc." Bên ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa hơi vội vã.
"Hả?"
Mạnh Xuyên nghi hoặc nhìn ra cửa: “Lúc ta vẽ tranh, thường sẽ không có ai đến quấy rầy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Buông bút vẽ xuống, hắn đi ra mở cửa. Phụ thân Mạnh Đại Giang của hắn đang đứng ngay cửa. Bình thường ông ta lúc nào cũng cười ha hả, nhưng hôm nay sắc mặt ông lại có chút trịnh trọng.
"Xuyên nhi, nhanh chóng theo ta đi tổ trạch." Mạnh Đại Giang nói.
"Vâng."Mạnh Xuyên không do dự, lập tức cùng theo phụ thân đi ra ngoài: "Cha, mấy ngày gần đây, sao ta thấy ngươi thường xuyên đi tổ trạch vậy?”
"Không có gì." Mạnh Đại Giang không nói nhiều.
"Chúng ta đi tổ trạch, chẳng lẽ có chuyện gì sao?”Mạnh Xuyên lại hỏi, bình thường một tiểu bối như hắn thì một năm cũng đi tổ trạch ba hoặc năm lần mà thôi.
Mạnh Đại Giang nhìn nhi tử, nói: "Là chuyện hôn ước giữa con và Vân Thanh Bình. Vân gia và Mạnh gia đã thương lượng, quyết định giải trừ hôn ước.”
"Giải trừ hôn ước?" Mạnh Xuyên giật mình: "Cha, sao đột nhiên lại giải trừ hôn ước?"
"Con không nỡ bỏ à?" Mạnh Đại Giang nhìn nhi tử của mình.
"Không có." Mạnh Xuyên lắc đầu: "Con cùng Vân Thanh Bình mấy tháng mới gặp một lần, tính tình lại không hợp, đối với con, giải trừ hôn ước coi như là chuyện tốt."
Mạnh Xuyên năm nay gần 15 tuổi, chưa hiểu tình yêu là cái gì cả.
Còn về cảm giác đối với Vân Thanh Bình, hắn chỉ coi nàng là một tiểu muội muội tính khí có chút bốc đồng, thế thôi.
"Ngươi nghĩ vậy là tốt rồi, chuyện lần này, Vân gia cùng Mạnh gia ta đều đã đồng ý giải trừ hôn ước." Mạnh Đại Giang nói: "Đến tổ trạch, con cũng chỉ nghe thôi, ít nói lại.”
"Vâng." Mạnh Xuyên gật đầu đáp.
…
Tổ trạch của Mạnh gia nằm ở phía tây thành Đông Ninh, chiếm diện tích rất lớn. Bên trong tổ trạch có đến hơn hai nghìn tộc nhân đang sinh sống. Nếu đi từ dọc trục đường từ nam đến bắc, cũng đến khoảng một dặm dài trong địa phương.
Đương nhiên căn cơ của Mạnh gia là ở nông thôn. Bởi vì có Yêu Tộc uy hiếp, nông dân từng nhóm đều tụ tập thành căn cứ để tự bảo vệ mình. Mỗi tòa căn cứ có mấy nghìn người, thường là cùng thị tộc thì tập trung lại sinh sống cùng nhau. Mạnh gia đã trải qua nghìn năm phát triển, cũng đã có đến ba căn cứ cỡ lớn, cộng lại cũng hơn cả vạn tộc nhân. Tại phủ Đông Ninh, quy mô gia tộc như vầy cũng không phải là ít.
Nhưng Mạnh gia khác ở chỗ là gia tộc có Thần Tôn, nên cũng trở thành một trong ngũ đại gia tộc Thần Tôn của phủ Đông Ninh.
"Kính chào trưởng lão."
"Kính chào trưởng lão."
Bên trong tổ trạch rất trật tự, ngay ngắn. Các tộc nhân đang đi tuần tra gặp phụ tử Mạnh Đại Giang đều cung kính hành lễ chào Mạnh Đại Giang.
Mạnh Đại Giang có thực lực xếp hạng ba trong Mạnh gia, vẫn được coi là trưởng lão trẻ tuổi có hy vọng sẽ trở thành Thần Tôn, và đã được định là tộc trưởng đời tiếp theo tại Mạnh gia.
Mạnh Xuyên cùng với phụ thân hắn đến đón khách tại đại sảnh.
Ở hai bên đại sảnh đều đã ngồi không ít người. Một bên là người Mạnh gia. Bên kia là người Vân gia. Nhìn vào đã thấy bầu không khí không thích hợp. Mạnh Xuyên liếc mắt là có thể nhìn ra các trưởng bối sắc mặt đều không tốt.
"Đại Giang huynh đã tới rồi." Vân Phù An đứng dậy cười nói: "Chắc huynh cũng đã mang hôn thư đến?”
"Đã mang đến." Mạnh Đại Giang khẽ gật đầu.
Vân Phù An cười nói: "Các trưởng lão khác cũng không ý kiến gì với việc giải trừ hôn ước. Đại Giang huynh có ý kiến gì không?"
Mạnh Đại Giang đứng ở đó, cười ha hả nói: "Hai nhà nếu là có ý, kết thân là chuyện tốt. Nếu như vô tình, thì tốt hơn là sớm giải trừ hôn ước. Đây là hôn thư."
Nói xong liền lấy trong ngực ra một cuốn hôn thư, hai tay đưa cho Vân Phù An.
Vân Phù An sau khi nhận lấy, liền nhìn kỹ bút tích trên đó rồi mới khẽ gật đầu. Đây đúng là bức hôn thư trước đó. Bút tích của hai vị lão tổ tông không phải dễ bắt chước được.
"Vân Phù An, hôn thư kính xin tại đây liền trực tiếp xé đi." Một vị lão giả đầu trọc gầy còm của Mạnh gia mở miệng nói.
"Ha ha, các ngươi lo lắng ta mang về, đến thời điểm mấu chốt trong tương lai lại lấy ra ép Mạnh Xuyên lấy con gái ta à?” Vân Phù An cười nói: "Các ngươi yên tâm đi, ta không làm chuyện vô sỉ như vậy đâu.”
Vừa nói "Xé…" Vân Phù An liền xé toang bức hôn thư trong tay.
"Hôn thư ta đã xé, các vị cũng thấy rất rõ ràng, nên yên tâm đi." Vân Phù An cười đưa mắt nhìn qua tất cả các trưởng lão Mạnh gia: "Ta cũng không ở đây phiền các vị nữa.”
Nói xong hắn liền đi ra ngoài, người của Vân gia cũng tuần tự đi theo.
Khi đi ngang qua Mạnh Xuyên, Vân Phù An ngừng lại, nhìn Mạnh Xuyên, cười nói: "Mạnh hiền chất, ngươi nhớ rõ ràng nhé, từ nay về sau không tiếp tục dây dưa với con gái Thanh Bình của ta nữa.”
"Đúng vậy, chúng ta không còn liên quan gì nữa." Mạnh Xuyên đáp.
Vân Phù An lúc này mới gật đầu, đem người rời đi.
Mạnh Đại Giang nhìn Vân Phù An rời đi, nhíu mày, bình tĩnh phân phó nói: "Xuyên nhi, hôn ước đã giải trừ, ngươi cũng về trước đi. Cha còn có việc ở đây."
"Vâng." Mạnh Xuyên nhìn tất cả các trưởng lão và ngoan ngoãn rời đi.
Ầm ầm ~~~
Cửa điện đóng lại nhưng trong đại điện có ngọn nến to bằng cánh tay nên cũng vẫn sáng sủa như trước.
"Coi thường quá đáng, coi thường quá đáng!" Lão giả đầu trọc gầy còm tức giận nện quải trượng trên mặt đất, thanh âm có chút chói tai.
"Ngoài mặt nói là thương lượng với chúng ta, nhưng trên thực tế chúng ta căn bản không có lựa chọn khác. Chẳng lẽ mặt dày mày dạn đi giữ quan hệ thông gia sao?" Một vị lão giả da ngăm đen cười lạnh nói: "Dám đi Vân gia làm ầm ĩ, sợ là sẽ bị lão tổ Vân gia tát cho một phát chết cả đám!"
"Giải trừ hôn ước cũng là chuyện tốt, cho dù chúng ta cầm hôn ước đi ép Vân gia, thì hai tiểu bối đó kết hôn cũng có tác dụng gì? Cũng chỉ sẽ làm cho Vân gia ghi hận. Quan hệ thông gia là muốn trở thành trợ lực cho nhau, nếu như kết thù thì cũng không cần thiết rồi. Kỳ thật đối với Mạnh gia chúng ta mà nói, hôn ước này chỉ là việc nhỏ, việc Tam tỷ bị thương mới dao động đến căn cơ Mạnh gia chúng ta!" Một vị lão giả nho nhã nhìn về phía lão giả mập mạp đứng trên "Tộc trưởng, thật không có cách nào trị liệu cho thương thế của Tam tỷ sao?”
Lão giả mập mạp cau mày nói: "Hai ngày nữa Tam tỷ sẽ về tới Đông Ninh. Đến lúc đó lại bàn tiếp.”
Mạnh Đại Giang ở một bên nghe, cau mày.
Trụ chống trời của Mạnh gia lung lay sắp đổ, các vị trưởng lão Mạnh gia cũng đều ưu sầu.
Mạnh gia cũng giữ bí mật, chỉ có các Trưởng lão biết được tin này. Dù sao nếu tin này bị truyền ra, hơn vạn tộc nhân sẽ bàng hoàng, cũng chỉ tăng thêm không ít rắc rối cho gia tộc.
Bây giờ…
Phần lớn các gia tộc trên cao trong tứ đại gia tộc Thần Tôn cũng biết được tin tức, nhưng cũng không truyền ra bên ngoài, sợ có hậu bối mắt mù nào đó đi chọc giận Mạnh gia. Dù sao 'Mạnh tiên cô' vẫn còn chưa có chết đâu. Cho dù Mạnh tiên cô có chết đi nữa thì nàng cũng còn nhiều bằng hữu Thần Tôn. Nói chung nếu không làm gì quá phận thì các bằng hữu Thần Tôn của nàng cũng sẽ không nhúng tay vào.
Dù sao khi không còn Thần Tôn, Mạnh gia liền không có cách nào gánh vác nhiều trọng trách. Không gánh nổi trọng trách, tự nhiên cũng không cách nào hưởng thụ nhiều quyền lực nữa.
Trách nhiệm và quyền lực đi đôi với nhau.
Ở thế giới này, từ phàm nhân cho tới Thần Tôn, không ai có thể trốn tránh trách nhiệm cả.
Phàm nhân chỉ cần đạt tới Tẩy Tủy Cảnh, cho dù là nam hay nữ thì hai mươi tuổi đều phải đi phục vụ nghĩa vụ quân sự năm năm! Số miễn cưỡng còn sống trở về cũng chỉ có một nửa mà thôi. Tuy nhiên tất cả mọi người đều mong muốn đạt tới Tẩy Tủy Cảnh, bởi vì nếu thực lực quá yếu thì ngay cả giá trị phục vụ nghĩa vụ quân sự cũng không có. Theo quy định của triều đình, không phục vụ nghĩa vụ quân sự thì sẽ có nhiều việc khác không được phép tham gia. Khi đó chỉ có thể trải qua quãng thời gian đáng thương, sống cùng với tầng lớp thấp nhất xã hội.
Mà Thần Tôn chính là xương sống của nhân loại. Mỗi một Thần Tôn đều cả đời chinh chiến thủ hộ con người. Mặc dù về cố hương nghỉ ngơi nhưng đều phải giữ trách nhiệm trấn thủ lấy thành trì quê hương.
Thế mới biết, Thần Tôn tôn quý đến thế nào, gia tộc của Thần Tôn cũng sẽ cực kỳ huy hoàng cường thịnh. Khi Thần Tôn chết, gia tộc không có cách nào đảm nhiệm trách nhiệm nữa. Thế nên gia tộc cũng tự nhiên sẽ phải rời khỏi vị trí trọng yếu.
…
Khi Mạnh Xuyên về đến nhà, trời đang âm u, chuẩn bị mưa.
"A Xuyên, mau lên, cùng ngồi xuống ăn nào. Nghe nói ngươi cùng Mạnh bá bá đi tổ trạch, ta còn nghĩ các người không kịp về ăn cơm chiều đấy.” Liễu Thất Nguyệt đang ngồi húp cháo ăn bánh mì, Mạnh Xuyên cũng ngồi xuống phía đối diện. Nha hoàn đưa một chén cháo lên, hắn húp cháo, rồi lại có chút thất thần.
"Có chuyện gì à? Sao ngươi về nhà mà một câu cũng không nói vậy?” Liễu Thất Nguyệt hỏi.
"A."
Mạnh Xuyên giật mình, hắn tùy ý nói: "Vân gia và Mạnh gia ta thương lượng, quyết định giải trừ hôn ước của ta và Vân Thanh Bình."
"Giải trừ hôn ước sao?" Mắt Liễu Thất Nguyệt sáng lên
"Ừ, mới xong, hôn thư cũng đã xé luôn tại chỗ rồi." Mạnh Xuyên gật đầu.
Liễu Thất Nguyệt quan sát Mạnh Xuyên cẩn thận, hỏi: "Thế nào? Ngươi rất đau lòng khi hôn ước bị giải trừ sao? Húp cháo mà cũng ngẩn cả người?”
"Không phải." Mạnh Xuyên liền lắc đầu: "Ngươi biết rõ mà, ta với Vân Thanh Bình tính tình có hợp chỗ nào đâu. Giải trừ hôn ước thế này nàng lại càng vui vẻ, ta thì càng nhẹ nhõm cả người. Đối với ta hay nàng đều tốt cả, việc gì ta phải đau lòng chứ?”
"Vậy sao ngươi lại ngẩn người?" Liễu Thất Nguyệt hỏi tiếp.
"Ta cảm thấy có gì đó không đúng." Mạnh Xuyên cau mày nói: "Hôn ước là lúc trước hai vị lão tổ tự mình định ra. Nếu như giải trừ hôn ước, ít ra Vân gia cũng phải phái 'Vân gia Tam Hùng' nhà bọn hắn cùng đi. Đấy là điều tôn trọng tối thiểu với Mạnh gia ta. Nhưng lần này đi cùng Vân Phù An đến đây chỉ là lão ngũ bên ấy, việc này không khỏi có chút xem thường Mạnh gia chúng ta rồi. Đây là điểm đáng ngờ thứ nhất.”
"Thứ hai, lúc ấy trong đại điện, sắc mặt tộc trưởng cùng chư vị Trưởng lão đều không tốt. Từ khi nào với tính khí tộc trưởng và các trưởng lão lại có thể nhịn tốt như vậy chứ?"
"Thứ ba, bình thường Vân Phù An trước mặt bọn hắn luôn nịnh nọt cha ta, tư thái cũng hạ thấp,nhưng hôm nay lại làm càn rất nhiều. Không biết hắn lấy đâu ra dũng khí đó?"
"Điểm mấu chốt chính là đằng sau việc giải trừ hôn ước nhất định có nguyên nhân. Đến cùng là nguyên nhân gì mà đến hôn ước do hai vị lão tổ tông định ra cũng đều phải giải trừ?"
Mạnh Xuyên nhìn Liễu Thất Nguyệt: "Ta đoán hoặc là Vân gia có chỗ dựa lớn hoặc chính Mạnh gia ta là nguyên nhân."
Liễu Thất Nguyệt nghe qua liền có chút kinh ngạc: "A Xuyên, không nhìn ra, ngươi có thể nghĩ đến nhiều như vậy?"
"Chỉ là đoán mò chút thôi, nếu cha ta không nói cho ta biết ắt có lý do của ông". Mạnh Xuyên cười cười.
"Bị giải trừ hôn ước mà ngươi còn cười được. Thôi, tranh thủ thời gian ăn chút bánh đi." Liễu Thất Nguyệt cười thúc giục nói.
"Ăn bánh, ăn bánh." Mạnh Xuyên liền cầm một cái bánh mì, há miệng lớn và bắt đầu ăn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook